Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 54: Yêu thương nhung nhớ kéo người chịu tội thay
Editor:... ....
Beta: thanh huyền
"Xem ra, Hạ tiểu thư đối với tôi rất có ý kiến."
"Anh là người được dân chúng yêu mến làm sao tôi có thể nêu ra ý kiến." Hạ Thần Hi nói.
"Là người được dân chúng yêu mến?" Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Cũng có cả cô?"
"Mặc dù anh được nhiều người yêu mến , luôn được các cô gái chú ý đến. Khó mà thoát khỏi được sự yêu mến đó, của những người có khiếu thẩm mỹ hạn chế, đúng lúc gặp được tình huống này. " Hạ Thần Hi cười đến điên đảo .
Cảm giác của Đường Bạch Dạ là muốn bóp chết cô gái này.
"Hạ Thần Hi, cô thật là. . . . . ."
Hạ Thần Hi nói, "Đường tổng, bạn gái của anh có thể thành lập một quân đoàn không, anh cũng không cần thêu gấm thêu hoa,cần phải nhỏ mọn như thế không."
Đường Bạch Dạ hừ lạnh!
Đột nhiên đứng lên, "Đi, theo tôi đến một nơi."
"Đi nơi nào?"
"Tôi đi chỗ nào thì cô đi theo đến đó , không nên nhiều lời như thế?" Vẻ mặt lạnh lùng của Đường Bạch Dạ thật dọa người.
Hạ Thần Hi muốn nói lại, nhưng không có biện pháp đành phải đi theo. Khi đến bậc cầu thang, vì đi quá nhanh mà chân lại mang giày cao gót không cẩn thận trượt chân nghiêng về phía trước thật may Đường Bạch Dạ kịp thời đỡ lấy.
Đường Bạch Dạ trêu ghẹo nói "Cái này gọi là ôm ấm yêu thương không nghĩ đến cô lại chủ động như thế."
Hạ Thần Hi không chịu được sự trêu ghẹo này, cười nhưng trong lòng rất không vui nói " Bản tiểu thư đây đọc sách nhiều như thế cũng không cận đến nổi đem Hoa Hồ Điệp biến thành Bạch Mã hoàng tử, Đường tổng cứ yên tâm ôm ấm yêu thương gì đó chỉ là suy nghĩ của riêng anh" .
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
Anh đột nhiên áp sát vào cổ cô nghiến răng , nghiến thật chặt. Anh không hiểu vì sao gặp phải cô gái này lại khiến anh muốn cắn người đến thế..
"Có tin tôi bỏ cô ở lại đây không !"
"Yên tâm, tôi sẽ tố cáo anh xúc phạm nhân cách của tôi." Hạ Thần Hi gắt gao nắm lấy cà vạt của anh, "Còn có, tôi sẽ kéo anh chịu tội thay."
Cả hai trừng mắt với nhau!
Tư thế này vô cùng mờ ám, lại ở cửa cầu thang, Hạ Thần Hi đứng vững đẩy Đường Bạch Dạ ra..
Vẻ mặt giận dữ nói, anh không nên trêu ghẹo tôi như thế, Đường Bạch Dạ xin anh hãy tự trọng. Không nên nhân cơ hội này để ăn đậu hủ của tôi như thế."
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
(^).
Hai người điều không nói câu nào, hướng bãi đỗ xe đi tới. Họ không biết rằng có một ánh mắt tỏa ra lửa đang nhìn họ ở phía sau.
Tưởng Tuệ nắm chặt tay tức giận đến run lên, cô cùng khách hàng có hẹn ở nhà hàng Tây cùng bàn chuyện làm ăn. Trong lúc vô tình thấy được Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi cũng ở đấy.
Hạ Thần Hi rõ ràng cùng Tấn Dương đi ăn tại sao lại có mặt ở đây cùng Đường Bạch Dạ.
Cô xem họ vừa ăn vừa cười cười nói nói, bầu không khí thật vui tươi. Gần như muốn bóp nát ly rượu vang đang cầm trên tay.
Đường Bạch Dạ cũng không phải là người thích nói nhiều, vẻ mặt thì lúc nào cũng lạnh lùng. Trái ngược với khi dùng cơm với cô, im lặng mà ăn một câu cũng không thốt ra.
Anh như vậy lại cùng Hạ Thần Hi cười cười nói nói có những cử chỉ mờ ám như thế !.
Vậy mà còn đùa giỡn trêu ghẹo lẫn nhau.
Chỉ cảm thấy trong ánh mắt đau đớn của Tưởng Tuệ là sự ganh ghét, đố kỵ đến phát điên.
Hạ Thần Hi, tôi đã cảnh cáo cô không được đến gần Đường Bạch Dạ mà sao cô không nghe lời.
Là cô tự tìm đường chết!
Tưởng Tuệ từ nhỏ luôn được nuông chiều, tính tình bốc đồng. Khi đi du học cô chỉ biết ăn chơi, đem việc phá hại người khác làm niềm vui. Vì là con của Thị trưởng, nên cho dù làm sai bất cứ chuyện gì điều có người dọn dẹp sạch sẽ cho cô. Muốn gì được đó coi trời bằng vung.
Mãi cho đến khi gặp Đường Bạch Dạ, cô đối với anh đặt biệt chung tình !.
Đó là một cảm giác rất đặc biệt, đến nay vẫn còn rất rõ nét.
Năm đó, Đường gia rơi vào nguy cơ khủng hoảng, Đường thị bắt đầu lại từ đầu, giao quyền quản lý cho Đường Bạch Dạ. Lúc đó anh là thanh niên trẻ tuổi vừa mới về nước. Buộc phải tiếp quản Đường Thị, vì tuổi còn trẻ chưa tiếp xúc nhiều với thương trường nên anh phạm phải một sai lầm khiến cho Đường Thị rơi vào hoàn cảnh khốn khó. Khiến cho cả hội đồng quản trị điều rất giận anh.
Beta: thanh huyền
"Xem ra, Hạ tiểu thư đối với tôi rất có ý kiến."
"Anh là người được dân chúng yêu mến làm sao tôi có thể nêu ra ý kiến." Hạ Thần Hi nói.
"Là người được dân chúng yêu mến?" Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Cũng có cả cô?"
"Mặc dù anh được nhiều người yêu mến , luôn được các cô gái chú ý đến. Khó mà thoát khỏi được sự yêu mến đó, của những người có khiếu thẩm mỹ hạn chế, đúng lúc gặp được tình huống này. " Hạ Thần Hi cười đến điên đảo .
Cảm giác của Đường Bạch Dạ là muốn bóp chết cô gái này.
"Hạ Thần Hi, cô thật là. . . . . ."
Hạ Thần Hi nói, "Đường tổng, bạn gái của anh có thể thành lập một quân đoàn không, anh cũng không cần thêu gấm thêu hoa,cần phải nhỏ mọn như thế không."
Đường Bạch Dạ hừ lạnh!
Đột nhiên đứng lên, "Đi, theo tôi đến một nơi."
"Đi nơi nào?"
"Tôi đi chỗ nào thì cô đi theo đến đó , không nên nhiều lời như thế?" Vẻ mặt lạnh lùng của Đường Bạch Dạ thật dọa người.
Hạ Thần Hi muốn nói lại, nhưng không có biện pháp đành phải đi theo. Khi đến bậc cầu thang, vì đi quá nhanh mà chân lại mang giày cao gót không cẩn thận trượt chân nghiêng về phía trước thật may Đường Bạch Dạ kịp thời đỡ lấy.
Đường Bạch Dạ trêu ghẹo nói "Cái này gọi là ôm ấm yêu thương không nghĩ đến cô lại chủ động như thế."
Hạ Thần Hi không chịu được sự trêu ghẹo này, cười nhưng trong lòng rất không vui nói " Bản tiểu thư đây đọc sách nhiều như thế cũng không cận đến nổi đem Hoa Hồ Điệp biến thành Bạch Mã hoàng tử, Đường tổng cứ yên tâm ôm ấm yêu thương gì đó chỉ là suy nghĩ của riêng anh" .
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
Anh đột nhiên áp sát vào cổ cô nghiến răng , nghiến thật chặt. Anh không hiểu vì sao gặp phải cô gái này lại khiến anh muốn cắn người đến thế..
"Có tin tôi bỏ cô ở lại đây không !"
"Yên tâm, tôi sẽ tố cáo anh xúc phạm nhân cách của tôi." Hạ Thần Hi gắt gao nắm lấy cà vạt của anh, "Còn có, tôi sẽ kéo anh chịu tội thay."
Cả hai trừng mắt với nhau!
Tư thế này vô cùng mờ ám, lại ở cửa cầu thang, Hạ Thần Hi đứng vững đẩy Đường Bạch Dạ ra..
Vẻ mặt giận dữ nói, anh không nên trêu ghẹo tôi như thế, Đường Bạch Dạ xin anh hãy tự trọng. Không nên nhân cơ hội này để ăn đậu hủ của tôi như thế."
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
(^).
Hai người điều không nói câu nào, hướng bãi đỗ xe đi tới. Họ không biết rằng có một ánh mắt tỏa ra lửa đang nhìn họ ở phía sau.
Tưởng Tuệ nắm chặt tay tức giận đến run lên, cô cùng khách hàng có hẹn ở nhà hàng Tây cùng bàn chuyện làm ăn. Trong lúc vô tình thấy được Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi cũng ở đấy.
Hạ Thần Hi rõ ràng cùng Tấn Dương đi ăn tại sao lại có mặt ở đây cùng Đường Bạch Dạ.
Cô xem họ vừa ăn vừa cười cười nói nói, bầu không khí thật vui tươi. Gần như muốn bóp nát ly rượu vang đang cầm trên tay.
Đường Bạch Dạ cũng không phải là người thích nói nhiều, vẻ mặt thì lúc nào cũng lạnh lùng. Trái ngược với khi dùng cơm với cô, im lặng mà ăn một câu cũng không thốt ra.
Anh như vậy lại cùng Hạ Thần Hi cười cười nói nói có những cử chỉ mờ ám như thế !.
Vậy mà còn đùa giỡn trêu ghẹo lẫn nhau.
Chỉ cảm thấy trong ánh mắt đau đớn của Tưởng Tuệ là sự ganh ghét, đố kỵ đến phát điên.
Hạ Thần Hi, tôi đã cảnh cáo cô không được đến gần Đường Bạch Dạ mà sao cô không nghe lời.
Là cô tự tìm đường chết!
Tưởng Tuệ từ nhỏ luôn được nuông chiều, tính tình bốc đồng. Khi đi du học cô chỉ biết ăn chơi, đem việc phá hại người khác làm niềm vui. Vì là con của Thị trưởng, nên cho dù làm sai bất cứ chuyện gì điều có người dọn dẹp sạch sẽ cho cô. Muốn gì được đó coi trời bằng vung.
Mãi cho đến khi gặp Đường Bạch Dạ, cô đối với anh đặt biệt chung tình !.
Đó là một cảm giác rất đặc biệt, đến nay vẫn còn rất rõ nét.
Năm đó, Đường gia rơi vào nguy cơ khủng hoảng, Đường thị bắt đầu lại từ đầu, giao quyền quản lý cho Đường Bạch Dạ. Lúc đó anh là thanh niên trẻ tuổi vừa mới về nước. Buộc phải tiếp quản Đường Thị, vì tuổi còn trẻ chưa tiếp xúc nhiều với thương trường nên anh phạm phải một sai lầm khiến cho Đường Thị rơi vào hoàn cảnh khốn khó. Khiến cho cả hội đồng quản trị điều rất giận anh.
Tác giả :
Trình Ninh Tĩnh