May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả

Chương 39

Ti Điềm và Bùi Vân Khoáng cùng nhìn người nọ, chỉ thấy cả người hắn mặc y phục dạ hành, che mặt bằng vải đen, trong tay nắm một thanh trường kiếm, đâm thẳng tới.

Ti Điềm quá sợ hãi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng chính là hắn tới hành thích Bùi Vân Khoáng, nhưng mũi kiếm kia lại hướng đến phía cổ họng nàng.

Trong lòng Bùi Vân Khoáng kinh hãi, nhanh chóng kéo nàng thối lui hai bước, nguy hiểm tránh đi mũi kiếm.

Hắn thở gấp hô to một tiếng: “Người đâu! Có thích khách!"

Mấy vị thị vệ tùy thân hắn dẫn theo đều đứng hầu ngoài hành lang gấp khúc, bởi vì hắn lén lút nói chuyện với nàng, cho nên cũng không để cho bọn họ đợi ở ngoài cửa phòng. Hắn vạn lần không ngờ tối nay lại có người phá cửa sổ kỳ xã vào hành thích.

Trên Hành lang gấp khúc lập tức vang lên tiếng bước chân và tiếng quát lớn, ở bên trong hắc y nhân vội vàng chém tới tấp hai đao về phía trước, mỗi chiêu đều hướng về phía tử huyệt của Ti Điềm, Bùi Vân Khoáng cũng có công phu, nhưng lúc này hắn tay không tấc sắc, còn phải che chở cho nàng, tránh né vô cùng chật vật!

Một kiếm của hắc y nhân lăng lệ ác liệt đâm thẳng vào ngực Ti Điềm, tình thế hết sức nguy cấp! Dưới tình thế cấp bách, hắn bay lên đá vào bụng người nọ, một tay nắm chặt mũi kiếm đang xông tới. Hắc y nhân xông kiếm tới cực nhanh, cực mạnh, tay bằng xương bằng thịt nào có thể ngăn cản? Thế nhưng hắn chẳng quan tâm suy nghĩ, vươn tay ra không chút do dự. Kiếm đâm qua lòng bàn tay hắn, mang theo máu của hắn, cũng đâm trúng vai của nàng.

Tiếng kinh hô của nàng giống như một thanh lợi kiếm sắc bén đâm vào lòng hắn, lập tức sau lưng và trán hắn đều toát mồ hôi lạnh.

Cửa bị đá văng ra, thị vệ xông vào, hắc y nhân rút kiếm nhảy lên bay ra cửa sổ, hai thị vệ lập tức đuổi theo ra ngoài.

“Để bọn họ đuổi theo, những người khác ở lại đây." Hắn phân phó một tiếng, nhìn bờ vai của nàng, máu đang tuôn ra ngoài, sắc mặt nàng tái nhợt, không biết là sợ hãi hay hoảng hốt, kinh ngạc nhìn hắn, giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, như có một tầng sương mù phủ trên đôi mắt nàng.

Hắn gấp giọng nói: “Nhanh đi gọi đại phu đến đây."

Một gã thị vệ vội vàng tiến lên, lấy ra kim sang dược tùy thân mang theo đưa cho hắn. Hắn nhận lấy chai thuốc, cũng chẳng quan tâm đến bàn tay đang bị thương của mình, thoa thuốc lên vai nàng, có lẽ do lo lắng quá, tay hắn khẽ run lên, thuốc bột rơi lả tả ra ngoài không ít.

“Vương gia, tay của người." Thị vệ rất bất ngờ trước hành động của hắn, kinh tâm táng đởm, nhìn tay hắn đầy máu tươi.

Hắn cầm khăn lụa trước băng lại miệng vết thương của nàng, lúc này mới đưa thuốc cho thị vệ, sau đó mở bàn tay ra.

Nàng đè chặt bờ vai mình, đau gần như không còn sức để thở. Máu từ giữa kẽ tay trên bàn tay hắn tí tách rơi trên mặt đất, trong lòng bàn tay mở ra là một mảnh đỏ tươi, mấy ngón tay cũng bị thương, nếu lực đạo lớn hơn chút nữa, chỉ sợ ngón tay cũng sẽ bị cắt đứt.

Nàng nhìn bàn tay của hắn, thành trì cứng rắn vốn được xây lên trong lòng lập tức tan rã. Tính toán ra, đây là lần thứ hai hắn cứu mạng nàng.

Đại phu tới rất nhanh, sau khi băng bó, dặn dò một phen thì thối lui.

Trên mặt đất có vài giọt máu từ trên tay hắn nhỏ xuống, nhìn thấy mà giật mình. Nàng ngồi ở trên giường, dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều, cũng không dám suy nghĩ nhiều, nếu như đã kiên định quyết tâm, cũng hiểu rõ tình cảnh của mình rồi, thì không thể lại quay đầu lại do dự nữa.

Nàng thấp giọng nói: “Vương gia, huynh mau đi về đi. Nơi này không an toàn."

Nàng biết hắn ở đây chăm sóc nàng, lo lắng cho nàng, vừa rồi khi hắn đánh nhau vì nàng, nàng biết nàng trong lòng hắn cũng không phải không có phân lượng, nàng rất sợ nếu ở cùng hắn thêm một lúc nữa, nàng sẽ mất đi dũng khí và sức lực để xây lại bức tường thành này.

Hắn không nói gì, nhìn nàng, nghĩ lại mà sợ, nhưng cũng còn may mắn.

Nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, rất sợ trầm luân, đành phải ra sức giữ chặt lấy lòng của mình.

Hắn không lập tức rời đi, mà ngồi đợi tin tức. Một lát sau, hai người đuổi theo thích khách trở về bẩm báo bọn hắn không đuổi kịp người nọ, xem ra hắn ta rất quen thuộc với địa hình kỳ xã, cho nên thoát thân rất nhanh.

Chẳng lẽ là Bùi Tự Vũ phái người đến diệt khẩu? Vì buổi sáng chuyện sao? Nhưng hắn lập tức loại bỏ ý nghĩ này, bởi như vậy quá rõ ràng, dựa vào tác phong xưa nay của hắn, cho dù có ý nghĩ như vậy cũng tuyệt đối không làm như vậy. Huống chi, chuyện này chỉ có Tạ Thông và Mai Hàn Lâm biết rõ, hắn không cần phải mạo hiểm diệt trừ Ti Điềm, việc đã đến nước này, làm chuyện vô bổ như vậy, không ích lợi như vậy, hơn nữa chuyện diệt khẩu nếu rơi vào tai Mai Hàn Lâm, ngược lại ấn tượng đối với hắn càng thêm không tốt.

Vậy sẽ là ai? quen thuộc với kỳ xã như thế, còn biết nàng ở gian phòng này.

Sau một hồi suy nghĩ, thị vệ phái mười ám vệ từ vương phủ tới đây, lúc này hắn mới yên tâm quay về.

Lúc đứng dậy, hắn vô tình va trúng thành lan can, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, trên bàn tay đang băng vải trắng rịn ra máu đỏ.

Nhìn thấy cảnh như thế, vành mắt nàng thấy cay cay, dường như, nàng lại nợ hắn, nợ cũ chưa trả xong, nợ mới lại tới.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Muội nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, ta đã điều ám vệ tới đây, muội cứ yên tâm."

Nàng gật gật đầu.

Hắn đứng cạnh cửa, bỗng nhiên xoay người lại: “Muội còn nhớ ngày gặp nạn trên núi Lan Chu không?"

Trong lòng nàng căng thẳng, thấp giọng nói: “Nhớ."

Hắn chậm rãi nói: “ Khi đó ta vẫn không biết vì sao phải nghe lời hắn ta mà thả cho hắn đi."

Nàng trái tim đập loạn lên.

Hắn dừng một chút, nói: “ Hiện tại ta đã biết rồi." Nói xong, hắn xoay người lại rời đi.

Một giọt nước mắt đã nén từ rất lâu, trong nháy mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống.

Hắn trở lại Vương Phủ, khi đi ngang qua viện của Hứa thị, từ xa xa trông thấy phòng ngủ của nàng ta vẫn sáng đèn, hắn ngừng lại trong chốc lát rồi đi tới.

Hứa thị còn chưa ngủ, nhìn thấy hắn bỗng nhiên sững sờ, ánh mắt rơi trên tay hắn, cả kinh nói: “Vương gia, người làm sao vậy?"

Hắn ngồi xuống, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

“Đi lấy cho ta ít cháo."

Hứa thị vội vàng dặn dò nha hoàn đi chuẩn bị cháo.

Nàng ta ngồi xổm trước mặt hắn, nước mắt lã chã rơi xuống, không dám khóc thành tiếng, cầm tay của hắn thấp giọng nức nở: “Vương gia, thương thế của người có nặng không?"

Hắn nhìn nàng ta, thở dài: “Có nặng hay không, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt.

“Vương gia, ý chàng là gì?"

“Ta có ý gì, chẳng lẽ ngươi không biết?"

“Vương gia, thiếp thân không hiểu."

“Muộn như vậy ngươi còn chưa ngủ, không phải đang đợi tin sao, đợi không được điều ngươi muốn, trong lòng khó chịu nên ngủ không được đúng không?" Hắn thấp giọng nói, dường như chưa bao giờ ôn nhu như thế.

Sắc mặt của nàng ta càng thêm tái nhợt.

“Nếu có người muốn ám sát bổn vương, nhất định không chỉ phái một thích khách. Mà người này, hiển nhiên không phải nhằm vào bổn vương, mà chỉ nhằm vào nàng ấy. chỉ muốn giết nàng ấy."

“Vương gia, lời này của người là có ý gì, chẳng lẽ chàng hiểu lầm thiếp thân đi ám sát Ti Điềm."

Hắn lạnh lùng nhìn nàng ta: “Bổn vương không có nói nàng ấy là ai, làm sao ngươi biết người ta nói là Ti Điềm?"

Ngón tay của nàng ta khẽ rung, nói không ra lời.

Hắn thở dài: “A Lam, ngươi luôn làm tình cảnh của nàng ngày càng hỏng bét."

Nước mắt của nàng ta không ngừng rơi xuống: “Vương gia, thiếp thân oan uổng, hẳn là Bùi thế tử làm liều trả thù nàng, thiếp thân không quan hệ, thật sự."

Hắn lạnh lùng cười cười: “Thì ra ngay cả chuyện Bùi thế tử phát sinh ở kỳ xã, ngươi cũng biết rất rõ?"

Nàng ta sợ hãi ngậm miệng lại, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, nhưng không dám nói thêm một câu nào nữa, hắn quá thông minh, ở trước mặt hắn, càng nói càng sai.

Hắn nhìn nàng ta, lắc đầu, thở dài: “A Lam, năm ấy ngươi đánh tráo thuốc rốt cuộc đã cứu ta một mạng, cho nên ta mới không đi truy cứu cái chết của Trần phi. Thế nhưng, ngươi đã quá hồ đồ, sau này Vương Phi mới vào cửa, ngươi vẫn chỉ là Trắc Phi. Tốt xấu gì Trần phi cũng là biểu tỷ của ngươi, còn có thể chiếu cố ngươi vài phần, thế nhưng ngươi lại không tha cho nàng ấy, muốn tranh giành với nàng ấy. Ta tha cho ngươi một lần, cũng không thể tha cho ngươi lần thứ hai, bởi vì, Ti Điềm không phải là Trần phi. Nếu ngươi lại cho ta gặp chuyện như vậy một lần nữa, cũng không phải là đưa ngươi về Vân Tiêu am ở Tín Châu đơn giản như vậy."

Nàng ta vội vàng ôm chân của hắn, khóc ròng nói: “Vương gia, Vương gia, thiếp thân sai rồi, sau này không dám nữa, xin Vương gia đừng đưa thiếp thân đến Vân Tiêu am."

Hắn đứng dậy: “tốt nhất ngươi nên ngẫm lại tội lỗi của mình, tụng Kinh cho Trần phi đi."

Hắn vô cùng mệt mỏi, tay cũng rất đau. Đi ra khỏi viện của nàng ta, hắn âm thầm nghĩ lại mà thấy sợ, nếu không phải tối nay hắn đi kỳ xã, như vậy nàng... Hắn không dám nghĩ tới, ngay thời khắc kiếm đâm tới, hắn mới phát hiện, nàng còn trân quý hơn so với tưởng tượng của hắn.

Đêm hôm sau, hắn lần nữa lặng lẽ đi vào kỳ xã, bởi vì rất lo lắng cho thương thế của nàng. Ám vệ lưu lại trong kỳ xã nhìn thấy hắn, tiến lên thấp giọng nói: “Vương gia, Thương tướng quân vừa đến."

Hắn khẽ giật mình, Thương Vũ đến đây làm cái gì? biết nàng bị thương nên đến thăm nàng sao?

Hắn đứng ở hành lang gấp khúc, năm bước có hơn, gian phòng của nàng vẫn sáng đèn. Hắn đứng ở đó, do dự không biết có nên đi vào hay không. Để Thương Vũ biết hắn đến thăm nàng, có thích hợp hay không?

Ti Điềm ngồi trên ghế thái sư, mà Thương Vũ xoay người chống lên thành ghế, vây nàng ở bên trong “chất vấn": “Rốt cuộc vết thương này của muội là như thế nào?" tối nay hắn sang đây thăm nàng, vậy mà lại phát hiện nàng bị thương, hắn lại lo lắng lại sốt ruột, hỏi nàng, nhưng cái gì nàng cũng không chịu trả lời cho rõ ràng, là ai làm, vì sao, cái gì hắn cũng không biết, hắn nóng nảy, suýt nữa đã chạy đi tìm Bùi Vân Khoáng.

Nàng nhìn mày kiếm đen của hắn nhíu lại thành một đường, đôi mắt nhứ bốc lửa hùng hổ dọa người, đành phải nhịn đau nói: “Đại phu xem qua rồi, không có bị thương xương cốt, không có việc gì đâu."

Lòng hắn thương yêu không dứt, nàng mỏng manh như vậy, hắn cảm thấy việc nàng thêu thùa một chút cũng coi như là việc lớn rồi. Hắn âm thầm ảo não lẽ ra không nên thấy may mắn khi để nàng bên người Bùi Vân Khoáng. Hắn vốn tưởng rằng với thân phận của hắn bây giờ, ở bên cạnh Bùi Vân Khoáng sẽ an toàn hơn một ít, nhưng trước mắt xem ra cũng không phải như thế.

“Có phải người nọ hành thích Vương gia, muội cản thay cho hắn?" Hắn vốn vô tình hỏi, nhưng lại khiến lòng nàng xúc động. Là hắn ngăn kiếm cho nàng.

Nàng liền vội vàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải."

Hắn vẫn thấy không tin, cất cao giọng nói: “Vậy ta đến hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

“Huynh không nên đi hỏi, tự nhiên Vương gia sẽ truy xét."

Hắn hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, nhìn vào ánh mắt nàng, nghiêm túc thận trọng nói ra: “Ti Điềm, muội không nên ở bên cạnh hắn nữa, muội quay về núi Lan Chu đi, hoặc là quay về Tín Châu ở với mẫu thân muội. Muội chờ ta, chờ ta một năm, ta sẽ dẫn muội đi." Ánh mắt của hắn chân thành thuần khiết, thâm sâu thâm tình, đưa tình giao triền lấy ánh mắt của nàng.

Bùi Vân Khoáng chợt khẽ giật mình, bước chân như nặng nghìn cân, không thể tiến cũng không thể lui, mà cố định tại đó.

“Huynh nói bậy bạ gì đó." Ti Điềm thấp giọng nói không thể nghe thấy, hắn cũng quá trực tiếp đi, nói mấy lời làm cho người ta đỏ mặt. Nàng cũng chưa đồng ý với hắn, mà hắn đã nghĩ đến xa như vậy, còn muốn mang nàng đi, làm như nàng đã là người của hắn. Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, trừng mắt liếc hắn.

“Ta nói rất chân thành. Muội đã có nguy hiểm, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, không được, muội đừng làm Chu Tước nữa. Ta đi nói với sư phụ."

Nàng vội nói: “Muội nợ rất nhiều nhân tình của Vương gia, lúc này muội không thể rời khỏi, muội cũng đã đáp ứng sư phụ. Làm người cũng không thể nói không giữ lời." Không công nhận ngân lượng của người, còn làm lỡ thời gian của người khác, nàng tự hỏi làm không được.

Hắn gằn từng chữ một: “Tất cả những gì muội nợ, ta thay muội trả."

Nàng giật mình không biết nói gì, nhìn hắn nửa ngày cũng không thốt nên lời.

Hắn lại nói: “Ti Điềm, ta sẽ xin Thất thúc hướng mẹ muội cầu hôn."

Sắc mặt nàng đỏ như thoa son, vội la lên: “Không được."

Hắn khẽ cười nói: “Mơ tưởng và Không được, cũng là một ý nghĩa, từ bây giờ muội phải nghe lời ta." trên khuôn mặt tuấn lãng hiện của Hắn loé lên ý trêu chọc, đôi mắt phát sáng nhìn nàng chằm chằm, dường như nàng đã là người một nhà, có thể càn rỡ nhìn như thế.

Nàng càng thêm xấu hổ, người này, nói chuyện ngày càng không biết ngượng miệng rồi.

Lời tiếp theo của Hắn càng làm cho người kinh ngạc: “Muội đến chỗ ta ở đi. Tạ Thông không ở nơi đây, ta lo lắng lắm."

“Không tốt đâu."

“Vì sao không tốt?"

“Muội bị thương, không thể lộn xộn." Trong lúc vội vàng, nàng nói tim ra lý do thích hợp, nhưng nàng biết rõ, đến ở chỗ của hắn, khẳng định không thích hợp.

Đến ở chỗ của hắn, khẳng định không thích hợp.

“Không có việc gì, ta ôm muội đi."

Nàng nóng nảy, vội nói: “Không nên làm bậy."

Hắn cười ôm nàng lại, đầu vai nàng bị thương, khiến cho cánh tay không có lực để phản kháng, thật ra, cho dù nàng phản kháng cũng chỉ là châu chấu đá xe.

Nàng vừa thẹn vừa vội, nàng biết ngoài cửa, trong đình viện, trong góc đều có ám vệ, nếu như bị bọn họ trông thấy, mình và hắn cũng không giải thích được.

“Thương Vũ, Thương Vũ." Nàng nóng nảy, Đại sư huynh cũng không gọi, gọi thẳng đại danh.

Hắn nghe nàng gọi tên hắn, càng cao hứng hơn nữa, nhìn nàng cười nói: “ Đây là lần đầu tiên muội gọi tên ta, không sai. Muội yên tâm, ta sẽ phái người nói với sư phụ và Vương gia."

Hắn ôm nàng đã đến cạnh cửa, một cước mở cửa ra.

Ngọn đèn ảm đạm phía sau hành lang gấp khúc, một người đang đứng đó, ánh trăng như nước, người nhạt như vẽ.
Tác giả : Thị Kim
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại