May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả
Chương 30
Đến cửa Quế Phức Viện, Hứa thị bị ngăn lại ở ngoài cửa, mà Ti Điềm được gọi vào. Loại phân biệt đối xử này hiển nhiên không cần phải nói ra nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có những suy nghĩ sâu xa.
Nàng cũng lúng túng không biết phải làm sao, do sốt ruột lo lắng cho thương thế của hắn, nên nàng cũng không dám nhìn vẻ mặt Hứa thị liền vội vàng bước vào trong viện. Nàng có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Hứa thị dõi theo bóng lưng nàng.
Nàng cũng chẳng quan tâm nghĩ ngợi, bước nhanh vào bên trong viện. Nàng đã từng ở đây một thời gian, hết thảy đều rất quen thuộc. Nàng trực tiếp đi đến phòng ngủ, hai tên hộ vệ giữ cửa thấy nàng cũng không ngăn nàng lại.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, vô cùng khẩn trương và lo lắng, thời gian như dòng nước bị ngăn lại, yên tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng loạn. Trong phòng không có mùi của sách và mực, chỉ có mùi thảo dược đắng nghét. Nàng thấy hắn nằm ở trên giường đắp chăn nên không thể nhìn rõ được tình trạng của hắn. Nàng bước nhanh đến, căng thẳng đến mức không dám hít thở.
Hắn nhắm mắt lại, sống mũi thẳng tắp, mày rậm thanh tú, cũng giống như trước đây.
Hắn bị ngất sao? Nàng cũng không dám đến gần hắn, bảy thước là khoảng cách ngày thường nàng vẫn duy trì phía sau lưng hắn. Còn chưa thấy rõ hắn như thế nào mà nước mắt nàng đã mãnh liệt trào ra như vũ bão. Mắt nàng nhòe ra, càng nhìn càng không rõ.
Nàng không dám lên tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, kèm theo sự lo lắng mãnh liệt. Lo lắng này chỉ xuất hiện từ khi mẫu thân nàng bị bệnh nặng, trước giờ nàng chưa từng như thế. Do hắn tìm người trị lành bệnh cho mẫu thân, nên hôm nay nàng mới ôm ấp tình cảm để báo đáp hắn như vậy sao? Nàng không muốn như vậy, nàng hy vọng hắn giống như ngày xưa, lúc nào cũng vui vẻ, cười đùa.
Một lát lâu sau, hắn mở mắt ra thì ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.
Nhìn mặt mũi tèm lem đầy nước mắt của nàng, hắn rất muốn cười, nhưng thật sự không cười nổi. Nàng cũng không biết màn kịch buổi sáng là giả, hắn biết nàng là thật lòng thật dạ chứ không phải ra vẻ hay giả vờ rơi vài giọt nước mắt cá sấu như những nữ nhân khác, trong lòng hắn bỗng nhiên mềm nhũn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy được một phần thật lòng nàng chưa kịp che giấu, mặc kệ phần thật lòng này là do nàng mang ơn hắn, lo lắng cho hắn hay vì một nguyên do nào khác thì lòng của hắn vẫn đau xót xen lẫn một tình cảm ôn nhu ấm áp, vì thế hắn lại càng không thể nào cười nổi.
Hắn vén chăn lên ngồi xuống, ôn nhu nói: "Ta không sao. bị ám sát là giả đấy. Ta chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một lát sẽ hết thôi." Hắn vốn thích sạch sẽ, từ Kỳ Phúc Tự trở về thì " bị ám sát", trong kiệu vẩy rất nhiều máu nên trên quần áo hắn cũng dính một ít. Hắn cảm thấy rất khó chịu, lập tức tắm gội thay quần áo, trong lòng vừa mệt vừa chán nản, cũng thấy rất buồn phiền, liền nằm xuống nghỉ tạm một lát, không nghĩ tới nàng đến đây nhanh như vậy.
Nàng vô cùng hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy hắn bình an hoàn hảo, trên người sạch sẽ, cũng đã đổi một bộ áo choàng mới, không phải bộ khi ra cửa vào giờ Thìn. Trái tim đang treo cao của nàng giờ mới bình an hạ xuống, ngược lại có chút ngượng ngùng, nhưng không thể khống chế ở trước mặt hắn khóc đến rối tinh rối mù, không biết hắn có suy nghĩ nhiều không?
Giờ phút này, ánh mặt trời ban trưa xuyên qua song cửa hắt vào phòng, không ai chú ý đến một tia bụi bồng bềnh bay lơ lửng, trong phòng tràn đầy tình cảm ấm áp, tận hưởng hương vị lười biếng cũng là một loại lạc thú của thế gian.
Hắn đứng lên, yên lặng nhìn đôi mắt trong veo của nàng, trong lòng bỗng nhiên thấy an bình. Từ khi cha mẹ qua đời đến nay, không có người thật lòng vì hắn chảy nước mắt như vậy. Hắn bị vây hãm bên trong tính toán và đề phòng, đã quên mất thật ra chính mình cũng cần những thứ như thế này, những khi mỏi mệt thì càng đặc biệt trân quý. Hắn rất muốn vươn tay đón lấy những giọt nước mắt của nàng, lại đưa tay áp lên khuôn mặt nàng, lau khô nước mắt cho nàng. Thế nhưng hắn không thể tùy ý phóng túng chính mình. Hắn do dự, cuối cùng chỉ duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt bên cạnh mũi nàng.
Nàng quên mất phải né ra, còn ngửa đầu nhìn hắn. Giờ phút này, dường như nàng đi vào lòng hắn, như nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ bên dưới sự hài hước của hắn, nhìn thấy sự kiên cường ẩn giấu bên trong sự mệt mỏi của hắn.
Giọng nói của hắn vô cùng mềm mại, yếu ớt thở dài: "Ti Điềm, nếu ta chết thật, người thật lòng khóc thương ta có lẽ chỉ có muội."
Những lời này làm lòng nàng đột nhiên rung động! Người này trước kia luôn như ánh hào quang rực rỡ, nay dịu dàng đầy vẻ cô đơn, chỉ có ở trước mặt nàng mới có khoảnh khắc tiều tụy như thế. Nàng quen nhìn hắn tao nhã vô song, cười đùa vui vẻ, lúc này bóng dáng cô đơn và buồn bã như ánh trăng cô độc giữa đầm sâu của hắn làm nhiễu loạn trái tim nàng.
Người trước mắt không phải là An Khánh vương, mà chỉ là một người vô tình bị cuốn vào sóng lớn phải tự bảo vệ mình. Nàng thấy được, hiểu được, càng thêm tiếc nuối, mình không giúp gì được cho hắn, chỉ có thể lặng lẽ quan tâm.
Hắn thở dài một tiếng, thả ngón tay xuống, nói với nàng: "Trên bàn có một đồ cho muội, muội xem đi." Hắn cố ý gọi nàng, cũng bởi vì vật này.
Nàng quay đầu lại nhìn cái bàn, quả nhiên nhìn thấy một cái hộp.
Nàng mở hộp ra, bên dưới tấm lụa màu đỏ là một cây lược màu đen. Dưới ánh mặt trời dịu dàng trở nên lấp lánh, sáng bóng như ngọc.
Quả thật là niềm vui bất ngờ! Chẳng lẽ hắn nhớ sinh nhật của nàng, nên tặng quà cho nàng?
Hắn đứng ở sau lưng nàng nói: "Mấy ngày trước Thương Vũ đưa cho ta, dặn dò ta nhất định trong ngày hôm nay tự tay giao cho muội. Mấy ngày này ta không thể quay về Vương Phủ, sợ sẽ quên, nên mới bảo quản gia gọi muội tới đây. Hắn cứ nhắc đi nhắc lại hoài, ta mà quên mất, khi hắn trở về sẽ chỉnh Bổn vương chết mất."
Thì ra là hắn! Nàng ngạc nhiên, làm sao hắn biết sinh nhật nàng?
"Là gì vậy?" Hắn rất ngạc nhiên khi thấy Thương Vũ vội vã muốn đưa vật gì đó cho nàng.
"Là một cây lược." Nàng cầm lấy lược đưa cho hắn, phát hiện lược bên dưới còn đè một mảnh giấy.
Nàng cầm mảnh giấy lên, phát hiện phía trên đầu có đề mấy chữ: cây lược này tên là Vũ Ti (ghép tên họ 2 người mới ghê chứ). Tên này thật sự rất hay.
Hắn nhận lấy cây lược, nhìn kỹ một chút, nói: "A, là sừng bò Tây Tạng, đồ vật Bắc Cương, không tệ đâu." Hắn nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi: "Vì sao nhất định phải tặng muội trong hôm nay? Chẳng lẽ, hôm nay là sinh nhật của muội?"
Nàng thấp giọng nói "Vâng", có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
Hắn giật mình, thấp giọng nói: "Muội đi nghỉ ngơi đi."
Hắn không có biểu hiện gì, trong lòng nàng hơi thất vọng, cầm cây lược bỏ lại vào trong hộp đi ra ngoài.
"Không được nhắc tới thương thế của bổn vương với bất kỳ người nào."
Khi Hắn nói đến hai chữ "Thương thế", lại mang theo ngữ khí trêu chọc vui đùa. Nàng mở cửa, ánh mặt trời tràn vào, một khắc cô đơn và nhu tình vừa nãy liền tan biến như một đám sương, thoắt cái không thấy bóng dáng.
Tô Phiên và Lưu Trọng đã đi tới trước mặt, trong tay Tô Phiên cầm chén thuốc, thấy Ti Điềm từ trong nhà đi ra, thấp giọng hỏi: "Vương gia tỉnh rồi sao?"
Ti Điềm gật đầu.
Tô Phiên và Lưu Trọng vào phòng, đóng cửa lại.
Bùi Vân Khoáng thấy chén thuốc trong tay Tô Phiên, nhíu mày cười nói: "Bổn vương không có việc gì, bị hun riết thành có gì luôn rồi."
Tô Phiên bĩu môi nói: "Vương gia, người cho rằng nấu thuốc sướng lắm sao? Ta cũng bị xông khói đây nè. Chúng ta diễn trò thì phải làm cho nó giống thật một chút chứ. Bên ngoài chỗ nào cũng có người hỏi thăm tin tức của người, Vương gia bị thương mà không uống thuốc thì sao mà khỏe được. Ta đã dặn dò hạ nhân về vương phủ lấy nhân sâm tổ yến cho người rồi, Vương gia, tốt nhất người ráng tẩm bổ đi."
Hắn thở dài: "Xem ra bổn vương lại phải buồn bực trong phòng mười ngày nửa tháng nữa rồi."
Lưu Trọng nói: " Nơi này ít người hơn Vương Phủ, người được điều tới đây đều đáng tin cậy, mấy ngày nữa, Vương gia có thể yên tâm đến hậu hoa viên giải sầu rồi."
Bùi Vân Khoáng nói: "Thế tử Tự vũ, bình thường không xuất phủ, Kinh Thành đủ các loại người, nếu ra tay ở nơi đông người, nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất để cho thổ địa Tạ Thông động thủ đi."
"Thuộc hạ cũng có ý này. Nhưng nếu như vậy, Tạ Thông cũng phải mang một ít vết thương, người khác mới không sinh nghi. Bằng không thì chỉ có mỗi thế tử bị thương thì không được."
Bùi Vân Khoáng cười nói: "Tiểu tử này đỏm dáng lắm, đừng làm bị thương trên mặt là được, ngươi tự an bài đi."
Tô Phiên giật mình, Tạ Thông sợ đau nhất. Mặc dù là người một nhà ra tay, thế nhưng đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ có giì bất trắc, bị thương nặng rồi... Trong lòng nàng khẩn trương lên, thấp giọng nói: "Vương gia, vì sao nhất định phải làm thế tử bị thương?" Thật ra nàng hỏi như vậy đến cùng cũng vì lo lắng cho Tạ Thông.
Lưu Trọng nói: " Vài ngày trước có người dâng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng sớm lập Thái Tử. Luận về bối phận, Hoàng Thượng và Nhạc Bình vương cùng một thế hệ. Nhắc đến việc lập thái tử, tất nhiên là bỏ qua Nhạc Bình vương rồi. Người còn lại có thể được chọn làm Thái Tử đương nhiên là Vương gia và thế tử, còn có Lâm Giang vương. Trước mắt, Vương gia và thế tử trước sau gặp chuyện, mọi người tự nhiên cũng sẽ có chút suy nghĩ."
"Thế nhưng là cao thủ bên người thế tử nhiều như mây, có thể liên luỵ đến Tạ Thông hay không?"
"Cũng không phải là thật sự ám sát, bất quá chỉ là làm ra vẻ một chút thôi, lúc này thỉ có thể làm được như thế thôi. Loại địa phương như Kinh Thành này, khắp nơi đều là tai mắt, sao có thể làm bừa? Cao thủ Thất Thế Môn cũng không ít, muội không cần phải lo lắng cho hắn."
Nàng yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
"Đại quân Bắc Cương đã nắm chắc thắng lợi trong tay, Thương Vũ cũng tận lực đặt tất cả công trạng trên danh nghĩa Bùi Tử Do, xem ra rất có khả năng sau khi Bùi Tử Do chiến thắng trở về sẽ được Phong Vương."
Bùi Vân Khoáng nheo mắt lại, cười nói: "Đến lúc đó Lâm Giang vương sẽ rất nở mày nở mặt. Tục ngữ nói “thịnh cực nhi suy"(cực thịnh tất suy). Trước mắt, Lâm Giang vương còn chưa đủ cực thịnh, cần phải đẩy hắn một bước mới được."
Lưu Trọng trầm ngâm một lát, nói: "Thuộc hạ biết rõ cá gỗ ở Kỳ Phúc Tự cũng là một nước cờ, không biết có quan hệ với việc này hay không?"
"Tất nhiên có quan hệ. Tên của Lâm Giang vương là Thượng Phong, tên chữ là Mộ Vũ."
Lưu Trọng giật mình cười nói: "Cá gỗ, Mộ Vũ, Hay! Chiêu này của Vương gia thật tài tình. Thuộc hạ có ý này, chúng ta sẽ sáng tác một câu vè hay hay, thông tục dễ nhớ, rất nhanh sẽ được lưu truyền trong nhân gian."
Bùi Vân Khoáng gật đầu mỉm cười, Lưu Trọng này rất thông minh, rất nhiều chuyện nói một chút liền thông suốt, còn lại cũng không cần dặn dò, hắn tự nhiên sẽ làm cẩn thận tỉ mỉ.
Tô Phiên nghe xong cũng không hiểu, ra khỏi phòng liền hỏi: "Tên chữ của Lâm Giang vương và cá gỗ có liên quan gì với nhau?"
Lưu Trọng đi qua hành lang gấp khúc, ngó nghiêng trái phải thấy không có người mới thấp giọng nói:"Dạo này thanh danh của Kỳ Phúc Tự được lan truyền rộng rãi, bất quá là bởi vì con cá gỗ. Trước mắt chỉ cần tạo ra tin đồn, nói cá gỗ giáng phàm là ám chỉ vương vị thuộc về Lâm Giang vương chính là ý trời. Tin đồn rất nhanh sẽ truyền đến Thượng kinh, tin đồn này rất có ích với Lâm Giang vương, bọn triều thần nịnh bợ hắn nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để để truyền bá tin đồn vô căn cứ này. Rất nhanh sẽ đến tai Hoàng Thượng tự. Chắc chắn hắn hẳn sẽ nghi ngờ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó làm cho Hoàng Thượng phát hiện cá gỗ chỉ đơn thuần là tung tin vịt, căn bản là có người cố ý bịa đặt, nếu như tra ra là Lâm Giang vương giật dây, ngươi nói Hoàng Thượng sẽ nghĩ như thế nào?"
Tô Phiên bừng tỉnh đại ngộ, một nước cờ này của Bùi Vân Khoáng nếu thuận lợi, nhất định sẽ khiến Lâm Giang vương tổn thương nguyên khí nặng nề. Ba năm trước, hắn ở thế hạ phong, hôm nay hắn và Lâm Giang vương đã chuyển bại thành thắng, lúc này hắn quả thật là có thể ngẩng cao đầu rồi.
***
Nếu như Bùi Vân Khoáng không có việc gì, Ti Điềm định về nhà thăm mẫu thân. Sinh nhật này có lẽ sẽ trải qua cùng mẫu thân. Nàng đi vào cửa hông phía nam, bên ngoài cửa hông là một con phố nhỏ yên tĩnh, bình thường rất vắng vẻ, khi nàng mở cửa, phát hiện hình như trên đường có nhiều người hơn so với ngày thường, có vài người thấy nàng không kềm chế được còn mở to hai mắt quan sát nàng. Nàng giật mình, đột nhiên cảm thấy hành vi của mình không ổn, lẽ ra chủ nhân bị trọng thương, thân là thị nữ sao có thể coi như không có chuyện gì mà đi về nhà của mình? Việc này không thể nào chấp nhận được. Nàng đành phải quay trở lại, trong lòng âm thầm lo lắng, nhưng cũng không có cách nào truyền lời lại cho mẫu thân đi.
Nàng đi lòng vòng trong hậu hoa viên, bên cạnh cây nguyệt quế là cây mai đã hé nụ. Hiếm có thời tiết tốt, ánh mặt trời ấm áp như thế, trong lòng nàng có chút mất mát. Ngày sinh nhật quan trọng như thế, nếu trôi qua như vậy thì thật là buồn chán.
Nàng trở lại phòng, đột nhiên phát hiện trên bàn có một cái hộp. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng nàng, tim đập vô cùng nhanh. Nàng nhẹ nhàng mở hộp ra, vô cùng ngạc nhiên!
Bên trong là một cái hà bao, chính là cái hà bao trước kia nàng bị mất, nhưng trên hầu bao còn có thêm một khối ngọc như ý xinh xắn bằng ngọc Dương Chi thượng hạng, màu vàng nhạt ẩn bên trong màu bạc cùng với hà bao màu tím kia, phải nói là xinh đẹp không gì sánh được.
Nàng có chút hoảng hốt, nhẹ nhàng mở hầu bao ra, bên trong là ba lượng bạc còn có một tờ giấy.
Tay nàng khẽ rung, chậm rãi mở tờ giấy ra.
“Nhặt tiền của muội, trong lòng vô cùng hối hận, đặc biệt tặng tặng hoa tai ngọc như ý làm tiền lãi".
Thì ra là hắn... Môi nàng khẽ cong cong, dần dần thành một nụ cười rạng rỡ, như xuân về trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ.
Nàng vuốt đôi hoa tai ngọc, lợi tức này, đã vượt xa tiền vốn ba lượng bạc. Có lẽ hắn đã mượn cớ để tặng quà cho mình! Như ý, như ý...
Nàng đặt hai cái cái hộp song song trên bàn, trong lòng có vô cùng vui vẻ. Hai phần quà tặng này quả thật rất bất ngờ.
Nàng mở hộp lấy cây lược sừng trâu ra, đây là món quà thứ nhất hôm nay nàng nhận được, thật không ngờ người ở ngàn dặm xa xôi còn đặc biệt nhớ đến tặng cho nàng, còn mang theo mùi vị ở biên quan. Hắn vẫn khỏe chứ? Không phải nói hai tháng sẽ trở về sao, sao chậm chạp không chịu về? Nàng bắt đầu có chút nhớ nhung tiếng sáo của hắn rồi.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời rực rỡ, nàng cầm lược chải mái tóc, ngày mai thức dậy nàng không cần phải chải mái tóc này nữa, mười lăm tuổi đối với một nữ tử mà nói, không chỉ thay đổi một kiểu tóc mà còn có rất nhiều thứ thay đổi theo, nghĩ đến tương lai sau này nàng có vài phần chờ mong.
Nàng cầm lược đưa ra ngoài sáng ngắm nghía, đột nhiên phát hiện trên cây lược còn có hai chữ nhỏ, nếu như không nhìn kỹ sẽ không thể đoán không ra, Vũ Ti.
Nàng ngạc nhiên, hắn tự khắc lên hay là người bán lược khắc lên?
Nàng cũng lúng túng không biết phải làm sao, do sốt ruột lo lắng cho thương thế của hắn, nên nàng cũng không dám nhìn vẻ mặt Hứa thị liền vội vàng bước vào trong viện. Nàng có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Hứa thị dõi theo bóng lưng nàng.
Nàng cũng chẳng quan tâm nghĩ ngợi, bước nhanh vào bên trong viện. Nàng đã từng ở đây một thời gian, hết thảy đều rất quen thuộc. Nàng trực tiếp đi đến phòng ngủ, hai tên hộ vệ giữ cửa thấy nàng cũng không ngăn nàng lại.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, vô cùng khẩn trương và lo lắng, thời gian như dòng nước bị ngăn lại, yên tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng loạn. Trong phòng không có mùi của sách và mực, chỉ có mùi thảo dược đắng nghét. Nàng thấy hắn nằm ở trên giường đắp chăn nên không thể nhìn rõ được tình trạng của hắn. Nàng bước nhanh đến, căng thẳng đến mức không dám hít thở.
Hắn nhắm mắt lại, sống mũi thẳng tắp, mày rậm thanh tú, cũng giống như trước đây.
Hắn bị ngất sao? Nàng cũng không dám đến gần hắn, bảy thước là khoảng cách ngày thường nàng vẫn duy trì phía sau lưng hắn. Còn chưa thấy rõ hắn như thế nào mà nước mắt nàng đã mãnh liệt trào ra như vũ bão. Mắt nàng nhòe ra, càng nhìn càng không rõ.
Nàng không dám lên tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, kèm theo sự lo lắng mãnh liệt. Lo lắng này chỉ xuất hiện từ khi mẫu thân nàng bị bệnh nặng, trước giờ nàng chưa từng như thế. Do hắn tìm người trị lành bệnh cho mẫu thân, nên hôm nay nàng mới ôm ấp tình cảm để báo đáp hắn như vậy sao? Nàng không muốn như vậy, nàng hy vọng hắn giống như ngày xưa, lúc nào cũng vui vẻ, cười đùa.
Một lát lâu sau, hắn mở mắt ra thì ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.
Nhìn mặt mũi tèm lem đầy nước mắt của nàng, hắn rất muốn cười, nhưng thật sự không cười nổi. Nàng cũng không biết màn kịch buổi sáng là giả, hắn biết nàng là thật lòng thật dạ chứ không phải ra vẻ hay giả vờ rơi vài giọt nước mắt cá sấu như những nữ nhân khác, trong lòng hắn bỗng nhiên mềm nhũn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy được một phần thật lòng nàng chưa kịp che giấu, mặc kệ phần thật lòng này là do nàng mang ơn hắn, lo lắng cho hắn hay vì một nguyên do nào khác thì lòng của hắn vẫn đau xót xen lẫn một tình cảm ôn nhu ấm áp, vì thế hắn lại càng không thể nào cười nổi.
Hắn vén chăn lên ngồi xuống, ôn nhu nói: "Ta không sao. bị ám sát là giả đấy. Ta chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một lát sẽ hết thôi." Hắn vốn thích sạch sẽ, từ Kỳ Phúc Tự trở về thì " bị ám sát", trong kiệu vẩy rất nhiều máu nên trên quần áo hắn cũng dính một ít. Hắn cảm thấy rất khó chịu, lập tức tắm gội thay quần áo, trong lòng vừa mệt vừa chán nản, cũng thấy rất buồn phiền, liền nằm xuống nghỉ tạm một lát, không nghĩ tới nàng đến đây nhanh như vậy.
Nàng vô cùng hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy hắn bình an hoàn hảo, trên người sạch sẽ, cũng đã đổi một bộ áo choàng mới, không phải bộ khi ra cửa vào giờ Thìn. Trái tim đang treo cao của nàng giờ mới bình an hạ xuống, ngược lại có chút ngượng ngùng, nhưng không thể khống chế ở trước mặt hắn khóc đến rối tinh rối mù, không biết hắn có suy nghĩ nhiều không?
Giờ phút này, ánh mặt trời ban trưa xuyên qua song cửa hắt vào phòng, không ai chú ý đến một tia bụi bồng bềnh bay lơ lửng, trong phòng tràn đầy tình cảm ấm áp, tận hưởng hương vị lười biếng cũng là một loại lạc thú của thế gian.
Hắn đứng lên, yên lặng nhìn đôi mắt trong veo của nàng, trong lòng bỗng nhiên thấy an bình. Từ khi cha mẹ qua đời đến nay, không có người thật lòng vì hắn chảy nước mắt như vậy. Hắn bị vây hãm bên trong tính toán và đề phòng, đã quên mất thật ra chính mình cũng cần những thứ như thế này, những khi mỏi mệt thì càng đặc biệt trân quý. Hắn rất muốn vươn tay đón lấy những giọt nước mắt của nàng, lại đưa tay áp lên khuôn mặt nàng, lau khô nước mắt cho nàng. Thế nhưng hắn không thể tùy ý phóng túng chính mình. Hắn do dự, cuối cùng chỉ duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt bên cạnh mũi nàng.
Nàng quên mất phải né ra, còn ngửa đầu nhìn hắn. Giờ phút này, dường như nàng đi vào lòng hắn, như nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ bên dưới sự hài hước của hắn, nhìn thấy sự kiên cường ẩn giấu bên trong sự mệt mỏi của hắn.
Giọng nói của hắn vô cùng mềm mại, yếu ớt thở dài: "Ti Điềm, nếu ta chết thật, người thật lòng khóc thương ta có lẽ chỉ có muội."
Những lời này làm lòng nàng đột nhiên rung động! Người này trước kia luôn như ánh hào quang rực rỡ, nay dịu dàng đầy vẻ cô đơn, chỉ có ở trước mặt nàng mới có khoảnh khắc tiều tụy như thế. Nàng quen nhìn hắn tao nhã vô song, cười đùa vui vẻ, lúc này bóng dáng cô đơn và buồn bã như ánh trăng cô độc giữa đầm sâu của hắn làm nhiễu loạn trái tim nàng.
Người trước mắt không phải là An Khánh vương, mà chỉ là một người vô tình bị cuốn vào sóng lớn phải tự bảo vệ mình. Nàng thấy được, hiểu được, càng thêm tiếc nuối, mình không giúp gì được cho hắn, chỉ có thể lặng lẽ quan tâm.
Hắn thở dài một tiếng, thả ngón tay xuống, nói với nàng: "Trên bàn có một đồ cho muội, muội xem đi." Hắn cố ý gọi nàng, cũng bởi vì vật này.
Nàng quay đầu lại nhìn cái bàn, quả nhiên nhìn thấy một cái hộp.
Nàng mở hộp ra, bên dưới tấm lụa màu đỏ là một cây lược màu đen. Dưới ánh mặt trời dịu dàng trở nên lấp lánh, sáng bóng như ngọc.
Quả thật là niềm vui bất ngờ! Chẳng lẽ hắn nhớ sinh nhật của nàng, nên tặng quà cho nàng?
Hắn đứng ở sau lưng nàng nói: "Mấy ngày trước Thương Vũ đưa cho ta, dặn dò ta nhất định trong ngày hôm nay tự tay giao cho muội. Mấy ngày này ta không thể quay về Vương Phủ, sợ sẽ quên, nên mới bảo quản gia gọi muội tới đây. Hắn cứ nhắc đi nhắc lại hoài, ta mà quên mất, khi hắn trở về sẽ chỉnh Bổn vương chết mất."
Thì ra là hắn! Nàng ngạc nhiên, làm sao hắn biết sinh nhật nàng?
"Là gì vậy?" Hắn rất ngạc nhiên khi thấy Thương Vũ vội vã muốn đưa vật gì đó cho nàng.
"Là một cây lược." Nàng cầm lấy lược đưa cho hắn, phát hiện lược bên dưới còn đè một mảnh giấy.
Nàng cầm mảnh giấy lên, phát hiện phía trên đầu có đề mấy chữ: cây lược này tên là Vũ Ti (ghép tên họ 2 người mới ghê chứ). Tên này thật sự rất hay.
Hắn nhận lấy cây lược, nhìn kỹ một chút, nói: "A, là sừng bò Tây Tạng, đồ vật Bắc Cương, không tệ đâu." Hắn nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi: "Vì sao nhất định phải tặng muội trong hôm nay? Chẳng lẽ, hôm nay là sinh nhật của muội?"
Nàng thấp giọng nói "Vâng", có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
Hắn giật mình, thấp giọng nói: "Muội đi nghỉ ngơi đi."
Hắn không có biểu hiện gì, trong lòng nàng hơi thất vọng, cầm cây lược bỏ lại vào trong hộp đi ra ngoài.
"Không được nhắc tới thương thế của bổn vương với bất kỳ người nào."
Khi Hắn nói đến hai chữ "Thương thế", lại mang theo ngữ khí trêu chọc vui đùa. Nàng mở cửa, ánh mặt trời tràn vào, một khắc cô đơn và nhu tình vừa nãy liền tan biến như một đám sương, thoắt cái không thấy bóng dáng.
Tô Phiên và Lưu Trọng đã đi tới trước mặt, trong tay Tô Phiên cầm chén thuốc, thấy Ti Điềm từ trong nhà đi ra, thấp giọng hỏi: "Vương gia tỉnh rồi sao?"
Ti Điềm gật đầu.
Tô Phiên và Lưu Trọng vào phòng, đóng cửa lại.
Bùi Vân Khoáng thấy chén thuốc trong tay Tô Phiên, nhíu mày cười nói: "Bổn vương không có việc gì, bị hun riết thành có gì luôn rồi."
Tô Phiên bĩu môi nói: "Vương gia, người cho rằng nấu thuốc sướng lắm sao? Ta cũng bị xông khói đây nè. Chúng ta diễn trò thì phải làm cho nó giống thật một chút chứ. Bên ngoài chỗ nào cũng có người hỏi thăm tin tức của người, Vương gia bị thương mà không uống thuốc thì sao mà khỏe được. Ta đã dặn dò hạ nhân về vương phủ lấy nhân sâm tổ yến cho người rồi, Vương gia, tốt nhất người ráng tẩm bổ đi."
Hắn thở dài: "Xem ra bổn vương lại phải buồn bực trong phòng mười ngày nửa tháng nữa rồi."
Lưu Trọng nói: " Nơi này ít người hơn Vương Phủ, người được điều tới đây đều đáng tin cậy, mấy ngày nữa, Vương gia có thể yên tâm đến hậu hoa viên giải sầu rồi."
Bùi Vân Khoáng nói: "Thế tử Tự vũ, bình thường không xuất phủ, Kinh Thành đủ các loại người, nếu ra tay ở nơi đông người, nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất để cho thổ địa Tạ Thông động thủ đi."
"Thuộc hạ cũng có ý này. Nhưng nếu như vậy, Tạ Thông cũng phải mang một ít vết thương, người khác mới không sinh nghi. Bằng không thì chỉ có mỗi thế tử bị thương thì không được."
Bùi Vân Khoáng cười nói: "Tiểu tử này đỏm dáng lắm, đừng làm bị thương trên mặt là được, ngươi tự an bài đi."
Tô Phiên giật mình, Tạ Thông sợ đau nhất. Mặc dù là người một nhà ra tay, thế nhưng đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ có giì bất trắc, bị thương nặng rồi... Trong lòng nàng khẩn trương lên, thấp giọng nói: "Vương gia, vì sao nhất định phải làm thế tử bị thương?" Thật ra nàng hỏi như vậy đến cùng cũng vì lo lắng cho Tạ Thông.
Lưu Trọng nói: " Vài ngày trước có người dâng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng sớm lập Thái Tử. Luận về bối phận, Hoàng Thượng và Nhạc Bình vương cùng một thế hệ. Nhắc đến việc lập thái tử, tất nhiên là bỏ qua Nhạc Bình vương rồi. Người còn lại có thể được chọn làm Thái Tử đương nhiên là Vương gia và thế tử, còn có Lâm Giang vương. Trước mắt, Vương gia và thế tử trước sau gặp chuyện, mọi người tự nhiên cũng sẽ có chút suy nghĩ."
"Thế nhưng là cao thủ bên người thế tử nhiều như mây, có thể liên luỵ đến Tạ Thông hay không?"
"Cũng không phải là thật sự ám sát, bất quá chỉ là làm ra vẻ một chút thôi, lúc này thỉ có thể làm được như thế thôi. Loại địa phương như Kinh Thành này, khắp nơi đều là tai mắt, sao có thể làm bừa? Cao thủ Thất Thế Môn cũng không ít, muội không cần phải lo lắng cho hắn."
Nàng yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
"Đại quân Bắc Cương đã nắm chắc thắng lợi trong tay, Thương Vũ cũng tận lực đặt tất cả công trạng trên danh nghĩa Bùi Tử Do, xem ra rất có khả năng sau khi Bùi Tử Do chiến thắng trở về sẽ được Phong Vương."
Bùi Vân Khoáng nheo mắt lại, cười nói: "Đến lúc đó Lâm Giang vương sẽ rất nở mày nở mặt. Tục ngữ nói “thịnh cực nhi suy"(cực thịnh tất suy). Trước mắt, Lâm Giang vương còn chưa đủ cực thịnh, cần phải đẩy hắn một bước mới được."
Lưu Trọng trầm ngâm một lát, nói: "Thuộc hạ biết rõ cá gỗ ở Kỳ Phúc Tự cũng là một nước cờ, không biết có quan hệ với việc này hay không?"
"Tất nhiên có quan hệ. Tên của Lâm Giang vương là Thượng Phong, tên chữ là Mộ Vũ."
Lưu Trọng giật mình cười nói: "Cá gỗ, Mộ Vũ, Hay! Chiêu này của Vương gia thật tài tình. Thuộc hạ có ý này, chúng ta sẽ sáng tác một câu vè hay hay, thông tục dễ nhớ, rất nhanh sẽ được lưu truyền trong nhân gian."
Bùi Vân Khoáng gật đầu mỉm cười, Lưu Trọng này rất thông minh, rất nhiều chuyện nói một chút liền thông suốt, còn lại cũng không cần dặn dò, hắn tự nhiên sẽ làm cẩn thận tỉ mỉ.
Tô Phiên nghe xong cũng không hiểu, ra khỏi phòng liền hỏi: "Tên chữ của Lâm Giang vương và cá gỗ có liên quan gì với nhau?"
Lưu Trọng đi qua hành lang gấp khúc, ngó nghiêng trái phải thấy không có người mới thấp giọng nói:"Dạo này thanh danh của Kỳ Phúc Tự được lan truyền rộng rãi, bất quá là bởi vì con cá gỗ. Trước mắt chỉ cần tạo ra tin đồn, nói cá gỗ giáng phàm là ám chỉ vương vị thuộc về Lâm Giang vương chính là ý trời. Tin đồn rất nhanh sẽ truyền đến Thượng kinh, tin đồn này rất có ích với Lâm Giang vương, bọn triều thần nịnh bợ hắn nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để để truyền bá tin đồn vô căn cứ này. Rất nhanh sẽ đến tai Hoàng Thượng tự. Chắc chắn hắn hẳn sẽ nghi ngờ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó làm cho Hoàng Thượng phát hiện cá gỗ chỉ đơn thuần là tung tin vịt, căn bản là có người cố ý bịa đặt, nếu như tra ra là Lâm Giang vương giật dây, ngươi nói Hoàng Thượng sẽ nghĩ như thế nào?"
Tô Phiên bừng tỉnh đại ngộ, một nước cờ này của Bùi Vân Khoáng nếu thuận lợi, nhất định sẽ khiến Lâm Giang vương tổn thương nguyên khí nặng nề. Ba năm trước, hắn ở thế hạ phong, hôm nay hắn và Lâm Giang vương đã chuyển bại thành thắng, lúc này hắn quả thật là có thể ngẩng cao đầu rồi.
***
Nếu như Bùi Vân Khoáng không có việc gì, Ti Điềm định về nhà thăm mẫu thân. Sinh nhật này có lẽ sẽ trải qua cùng mẫu thân. Nàng đi vào cửa hông phía nam, bên ngoài cửa hông là một con phố nhỏ yên tĩnh, bình thường rất vắng vẻ, khi nàng mở cửa, phát hiện hình như trên đường có nhiều người hơn so với ngày thường, có vài người thấy nàng không kềm chế được còn mở to hai mắt quan sát nàng. Nàng giật mình, đột nhiên cảm thấy hành vi của mình không ổn, lẽ ra chủ nhân bị trọng thương, thân là thị nữ sao có thể coi như không có chuyện gì mà đi về nhà của mình? Việc này không thể nào chấp nhận được. Nàng đành phải quay trở lại, trong lòng âm thầm lo lắng, nhưng cũng không có cách nào truyền lời lại cho mẫu thân đi.
Nàng đi lòng vòng trong hậu hoa viên, bên cạnh cây nguyệt quế là cây mai đã hé nụ. Hiếm có thời tiết tốt, ánh mặt trời ấm áp như thế, trong lòng nàng có chút mất mát. Ngày sinh nhật quan trọng như thế, nếu trôi qua như vậy thì thật là buồn chán.
Nàng trở lại phòng, đột nhiên phát hiện trên bàn có một cái hộp. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng nàng, tim đập vô cùng nhanh. Nàng nhẹ nhàng mở hộp ra, vô cùng ngạc nhiên!
Bên trong là một cái hà bao, chính là cái hà bao trước kia nàng bị mất, nhưng trên hầu bao còn có thêm một khối ngọc như ý xinh xắn bằng ngọc Dương Chi thượng hạng, màu vàng nhạt ẩn bên trong màu bạc cùng với hà bao màu tím kia, phải nói là xinh đẹp không gì sánh được.
Nàng có chút hoảng hốt, nhẹ nhàng mở hầu bao ra, bên trong là ba lượng bạc còn có một tờ giấy.
Tay nàng khẽ rung, chậm rãi mở tờ giấy ra.
“Nhặt tiền của muội, trong lòng vô cùng hối hận, đặc biệt tặng tặng hoa tai ngọc như ý làm tiền lãi".
Thì ra là hắn... Môi nàng khẽ cong cong, dần dần thành một nụ cười rạng rỡ, như xuân về trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ.
Nàng vuốt đôi hoa tai ngọc, lợi tức này, đã vượt xa tiền vốn ba lượng bạc. Có lẽ hắn đã mượn cớ để tặng quà cho mình! Như ý, như ý...
Nàng đặt hai cái cái hộp song song trên bàn, trong lòng có vô cùng vui vẻ. Hai phần quà tặng này quả thật rất bất ngờ.
Nàng mở hộp lấy cây lược sừng trâu ra, đây là món quà thứ nhất hôm nay nàng nhận được, thật không ngờ người ở ngàn dặm xa xôi còn đặc biệt nhớ đến tặng cho nàng, còn mang theo mùi vị ở biên quan. Hắn vẫn khỏe chứ? Không phải nói hai tháng sẽ trở về sao, sao chậm chạp không chịu về? Nàng bắt đầu có chút nhớ nhung tiếng sáo của hắn rồi.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời rực rỡ, nàng cầm lược chải mái tóc, ngày mai thức dậy nàng không cần phải chải mái tóc này nữa, mười lăm tuổi đối với một nữ tử mà nói, không chỉ thay đổi một kiểu tóc mà còn có rất nhiều thứ thay đổi theo, nghĩ đến tương lai sau này nàng có vài phần chờ mong.
Nàng cầm lược đưa ra ngoài sáng ngắm nghía, đột nhiên phát hiện trên cây lược còn có hai chữ nhỏ, nếu như không nhìn kỹ sẽ không thể đoán không ra, Vũ Ti.
Nàng ngạc nhiên, hắn tự khắc lên hay là người bán lược khắc lên?
Tác giả :
Thị Kim