May Mà Em Cũng Thích Anh
Chương 28: Ba anh qua đời
Edit: An Tĩnh
Lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, mặc dù bề ngoài Tần Tương Nam không tha thứ cho Từ Sướng, nhưng thật ra trong lòng đã buông bỏ giận hờn. Thế nhưng vẫn không thể bỏ qua mặt mũi được, dù sao cũng phải hành hạ anh một chút mới có thể hả giận. Mà lần này Từ Sướng đáng thương thật sự đã gây ra họa lớn, Tần Tương Nam tức giận, anh rất vất cả dỗ dành cô, còn cô thì vẫn nhất quyết bày ra dáng vẻ không chịu tha thứ cho mình.
Từ Sướng không thể làm gì khác ngoài việc về nhà với sự phiền muộn, chờ đến khi anh về đến nhà, “Tiểu Nhụy" thấy chủ nhân mình về, không kìm lòng liền tiến lên tung ta tung tăng dính lấy anh, anh lạnh nhạt nhìn nó, nói: “Mày đã gây ra họa đấy biết không? Hôm nay không cho ăn cơm!" Chú mèo nhỏ đáng thương không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ biết kêu “meo" một tiếng, vô tội nhìn anh. Nhưng cuối cùng nó vẫn không thoát khỏi số mệnh để bụng đói, xem như chủ nhân không đau xót nó.
Trong lòng Từ Sướng cũng rất bực bội, anh và Lâm Nhụy Nhi thật sự không có chuyện gì cả. Nhiều năm như vậy cũng chỉ có Lâm Nhụy Nhi tình nguyện từ một phía mà thôi, nhưng anh cũng không có cách nào đẩy cô ra. Hai người cùng làm trong một khoa tại bệnh viện, Lâm Nhụy Nhi giống như kẹo mạch nha vậy, anh đi đâu cô cũng đi theo. Trong mấy năm đó, Từ Sướng đã vô số lần nói rằng anh không thích cô, để cô có thể từ bỏ, nhưng cô vẫn làm như không hiểu, vẫn luôn đến gần anh. Anh thật sự hết cách với cô, chỉ có thể ngầm đồng ý để cô đến gần mình, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không đáp lại tình cảm của cô, anh muốn một ngày nào đó, cô sẽ từ bỏ, tự lựa chọn rời đi.
Sau khi Tần Tương Nam gặp Từ Sướng vào buổi tối hôm đó, sự tức giận cũng đã bay biến. Cô hiểu rất rõ ràng, Từ Sướng chính là người trời cao phái đến cho mình, để anh độ kiệp nạn cho cô. Tần Tương Nam đã sống khoảng hai mươi tám năm trời, chỉ có Từ Sướng mới có thể khiến cô đánh mất lí trí, quên mất mình vốn là người hiểu chuyện và thuần thục. Như thể lập tức quay trở lại thời điểm cô chỉ mới mười tám tuổi, bởi vì biết Từ Sướng hẹn hò cùng với người khác, cô đã đánh mất lí trí, Tần Tương Nam tuổi mười tám đã phát điên lên như vậy. Mười năm trôi qua, hóa ra cô vẫn chính là cô, bề ngoài nhìn có vể trưởng thành chững chạc, nhưng trong lòng vẫn là một cô bé có thể nổi điên chỉ vì Từ Sướng.
Mấy ngày nay, dường như Từ Sướng không bận rộn, nhưng “không bận rộn lắm" của anh cũng chỉ là không thức trắng đêm để làm việc mà thôi. Mỗi ngày Tần Tương Nam đều nhận được lời chào và hỏi thăm sức khỏe vào buổi sáng của Từ Sướng. Cô vẫn chỉ nhàn nhạt trả lời anh, ở chỗ của Tần Tương Nam, Từ Sướng sẽ không nghe được lời khen mà anh muốn nghe.
Ngày hôm nay, Tần Tương Nam lại lê thân xác mỏi mệt về nhà lúc nửa đêm, ngay cả nhúc nhích cô còn không muốn, chỉ ngồi một chỗ chơi điện thoại.
Đổi mới trang weibo, lướt hotsearch weibo, nhãn rỗi không có chuyện gì, vì thế trong lúc tâm huyết dâng trào, cô đăng một trạng thái lên weibo của mình. Tài khoản của cô đã được đăng kí V, chứng nhận là phóng viên truyền thông thành phố S, mặc dù người hâm mộ rất ít, chỉ có khoảng mười ngàn người, những vẫn sẽ có le que vài người bình luận vào bài đăng của cô.
Cô soạn một đoạn trạng thái như thế này: Mồ hôi của người phấn đấu hợp lại như nước sông, lái chiếc thuyền sự nghiệp đến bến bờ lý tưởng bên kia. Chỉ là muốn lấy những lời này để khích lệ mình phải cố gắng làm việc thật tốt.
Sau đó cô tiếp tục chơi điện thoại, không nghĩ đến chính là mấy phút sau, cô nhận được thông báo có bình luận mới trên weibo, Tần Tương Nam vô cùng vui vẻ, xem ra vẫn có người yêu mến mình.
Cô mở ra kiểm tra, phát hiện mình nhận được đến hai bình luận.
Bình luận thứ nhất đến từ Từ Sướng, trả lời: “Đúng là có văn hóa."
Tần Tương Nam phụt cười, không ngờ rằng Từ Sướng còn để cô trong danh sách đặc biệt chú ý. Từ sau khi Từ Sướng “đánh một trận thành danh" đó, weibo của anh đã trở nên hot hơn, thất thủ từ lâu rồi, Tần Tương Nam nhìn thấy người hâm mộ của weibo anh lên đến mấy chục ngàn người thì bắt đầu cảm thấy hâm mộ và ghen tỵ. Mỗi ngày khi anh đăng trạng thái lên weibo, bên dưới đều có một đám cô gái nhỏ luô miệng kêu một tiếng anh trai nhỏ, hai tiếng anh trai nhỏ, cô xem thôi mà da gà da vịt đã nổi hết lên rồi.
Tần Tương Nam lại xem thử bình luận thứ hai dưới bài đăng của mình, đến từ một người tên là “đạo tặc Giang Dương".
Bình luận chỉ có hai chữ đơn giản: Cố gắng lên.
Có thể lại là một người hâm mộ nhỏ, nhưng có lẽ người tên “Đạo tặc Giang Dương" là một người hâm mộ đáng tin cậy đấy, lúc này Tần Tương Nam mới phát hiện mỗi khi mình đăng trạng thái lên weibo thì người này đều bình luận, mà mỗi lần như vậy cũng chỉ là mấy chữ đơn giản.
Không qua mấy ngày, lúc Tần Tương Nam vẫn đang ở bên ngoài làm việc, thì nhận được điện thoại của mẹ mình là Triệu Mai.
Triệu Mai ở đầu bên kia điện thoại lòng nóng như lửa đốt: “Tiểu Nam, không thấy ba con đâu hết."
Tần Tương Nam giật mình hốt hoảng: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?"
Triệu Mai vừa khóc vừa nói: “Mẹ mới vừa ra ngoài mua thức ăn, lúc trở lại thì không thấy ông ấy ở đâu. Mẹ đã tìm ở xung quanh rất lâu rồi, nhưng vẫn không tìm thấy ba con. Tiểu Nam…."
Tần Tương Nam vừa an ủi bà, vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng gấp gáp, con sẽ báo cảnh sát, trước tiên mẹ về nhà đi đã, nói không chừng ba đã về nhà rồi đó."
Triệu Mai không thể làm gì khác ngoài nghe lời Tần Tương Nam và quay về nhà chờ trước, còn Tần Tương Nam ở bên này cũng vội vàng báo cảnh sát, cũng đã xin phép cấp trên được nghỉ làm, chạy như bay về nhà ba mẹ, đi xung quanh nhà tìm ba.
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, lần lượt tìm hết cả tiểu khu và các khu vực xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy Tần Tương Siêu ở đâu. Cô đành phải gọi điện thoại cho Tần Hướng Bắc, bảo cậu hỗ trợ mình cùng nhau tìm.
Sau đó lại gọi điện cho mẹ đang ở nhà để hỏi thăm tin tức: “Mẹ, ba đã về nhà chưa ạ?"
Triệu Mai trả lời cô rằng ông vẫn chưa về nhà.
Tần Tương Nam lại thấy gấp gáp, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh để an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ không vội ạ, con đã báo cảnh sát, họ chắc chắn sẽ theo dõi. Con cũng gọi điện thoại cho em trai rồi, thằng bé đang đi tìm ba."
Lúc này Triệu Mai mới cảm thấy được an ủi yên lòng.
Không nghĩ đến chính là vừa mới cúp điện thoại của Triệu Mai, Tần Hướng Bắc đã gọi lại cho cô, nói rằng cậu đã tìm được Tần Siêu Minh, ngay tại cửa bệnh viện cậu đang làm việc.
Tần Tương Nam nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Sau khi báo tin cho Triệu Mai, cô bắt xe đi đến bệnh viện của cậu.
Chờ đến khi Tần Tương Nam đến nơi, lập tức nhìn thấy Tần Hướng Bắc đang ở bên cạnh Tần Siêu Minh, ánh mắt ông đờ đẫn, ngay cả lúc thấy Tần Tương Nam cũng không lên tiếng.
“Ba, ba làm sao vậy ạ? Tại sao lại chạy đến chỗ này vậy?" Cô hỏi ba mình.
Tần Siêu Minh vẫn không lên tiếng, cô quay đầu hỏi em trai: “Ba đến chỗ này làm gì?"
Tần Hướng Bắc lắc đầu, nói: “Em nhận được điện thoại của chị xong, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy ông ấy. Hỏi thì ông ấy lại không nói câu nào.
Tần Tương Nam cảm thấy rất kì lạ, tại sao Tần Siêu Minh đã mơ hồ mà còn chạy đến bệnh viện, “Chẳng lẽ ông ấy đến đây tìm em à?"
“Em cũng không biết, không phải ba luôn luôn thích chị nhất nhà à, tìm em làm gì chứ."
Hai người vừa gặp mặt nhau được một hồi, Triệu Mai vội vàng chạy đến, thấy chồng mình không bị thương ở đâu, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà vừa tức vừa sốt ruột, mắng Tần Siêu Minh: “Tôi nói ông đấy, âm thầm chạy đến chỗ này làm gì hả? Ông muốn tôi gấp đến đến chết phải không?"
Tần Tương Nam an ủi bà đừng nên nóng giận nữa, sau đó lại bảo bà đưa ba mình về nhà đi.
Không ngờ rằng vào lúc này Tần Siêu Minh lại mở miệng, nói một câu gì đó mà Tần Tương Nam không nghe rõ.
“Mai Mai, là tôi hại ông ấy."
Tần Tương Nam thật sự nghe không rõ ràng lắm, “Mẹ, ba nói vậy là có ý gì ạ?" Cô hỏi Triệu Mai.
Vẻ mặt Triệu Mai có hơi khác thường, úp úp mở mở nói: “Mẹ cũng không biết, hôm nay ba con hồ đồ. Mẹ đưa ông ấy về nhà trước, hai đứa cũng đi làm việc đi, mẹ trở về sẽ chăm sóc và canh chừng ông ấy cẩn thận."
Tần Tương Nam không nói gì, trong lòng suy nghĩ xem lời nói vừa rồi của ba rốt cuộc là có ý gì, nhìn thấy ba mẹ lên xe về nhà, cô mới yên lòng.
Tần Hướng Bắc nhìn cô, nói một câu trêu đùa: “Tần Tương Nam, nếu đã đến rồi, có cần vào bệnh viện ngồi một lúc không."
Tần Tương Nam giơ một quả đấm về phía cậu, “Không rảnh!"
“Chị không nhớ anh ấy sao?" Vẻ mặt Tần Hướng Bắc tươi cười lưu manh.
Cô biết em trai mình đang chỉ ai, mặt hơi nóng lên. Cô duỗi tay nhéo lên cánh tay Tần Hướng Bắc, “Em có phiền không hả!"
Tần Hướng Bắc kêu lên một tiếng ui da, nói: “Em muốn tố cáo với anh Từ Sướng của em, chị chính là một con hổ cái, làm cách nào mà anh ấy nhắm trúng chị vậy!"
Đáp lại câu “đến thì cũng đến rồi" của Tần Hướng Bắc, Tần Tương Nam vẫn không nhịn được muốn len lén đến gặp Từ Sướng.
Đến lúc hai người đi vào khoa xương, cô lại do dự, sợ lúc này anh đang bận bịu, có thể quấy rầy đến anh không. Hơn nữa lần trước vì chuyện của Lâm Nhụy Nhi, cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh đâu! Bây giờ mình lại chủ động chạy lên tận cửa tìm anh, có phải quá mất giá trị không nhỉ. Nhưng cô vẫn không kiềm được muốn gặp anh. Chỉ như vậy, hai con người nhỏ trong đầu cô lại bắt đầu đánh nhau.
Cuối cùng Tần Tương Nam đã đánh gục con người nhỏ không muốn gặp anh, quang minh chính đại đi tìm Từ Sướng.
Kết quả chạy hết một vòng cũng không thấy anh đây, hay là hôm nay anh không có ở trong phòng khám. Cô có hơi tức giận.
“Trời ạ, có phải cô là phóng viên Tần không?" Một em gái y tá xinh đẹp hỏi cô.
Tần Tương Nam gật đầu, tò mò hỏi: “Tại sao cô lại biết tôi vậy?"
“Lần gây rối bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi trước đó, về bệnh nhân bị cắt cụt chân, không phải phóng viên Tần cũng ở đây sao? Tôi nhớ rất rõ ràng, phóng viên Tần còn có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, khiến tôi gặp qua một lần là không quên được nha."
Tâm trạng Tần Tương Nam vui vẻ, trong đầu nghĩ thầm miệng mồm của ý tá bệnh viện này đúng là ngọt như mật vậy.
“Phóng viên Tần, hôm nay cô tới đây để làm gì vậy?" Cô ý tá đã mở to hai mắt nhìn cô.
“À, tôi tìm người….Xem ra người đó không có ở đây, tôi đành phải về rồi." Cô vừa liếc xung quanh một vòng vừa nói.
“Cô tìm ai vậy? Tôi hỏi giúp cô thử xem."
Rất khó để từ chối sự nhiệt tình của cô y tá…"Ừ, tôi tìm bác sĩ Từ của mọi người đó."
Cô y tá vừa nghe thấy cô đến tìm Từ Sướng, hai mắt sáng rực lên, “Hóa ra cô đến tìm bác sĩ Từ à, hôm nay anh ấy ở phòng làm việc, tôi đưa cô đến gặp anh ấy nhé." Cô ý tá vừa nói vừa kéo Tần Tương Nam đi.
“Phóng viên Tần, cô tìm bác sĩ Từ của chúng tôi làm gì vậy?" Mặt cô gái này vô cùng tò mì, thoạt nhìn trong rất trẻ tuổi, nhìn qua thì vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi.
“Tìm anh ấy….Hỏi một số…" Tần Tương Nam nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cô y tá không để ý xem Tần Tương Nam nói gì, tự nhắc chuyện về anh: “Phóng viên Tần, cô biết không? Tất cả các y tá độc thân của bệnh viện chúng ta đều thích bác sĩ Từ đó, bác sĩ Từ đúng là rất đẹp trai, y thuật lại vô cùng cao."
Tần Tương Nam thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt mê muội, bèn trêu chọc cô ấy: “Như vậy, cô cũng thích anh ấy sao?"
CÔ y tá lập tức đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Dĩ nhiên rồi."
Trong lòng Tần Tương Nam vừa tức giận vừa buồn cười. Xem ra tình địch của mình có đếm trên mười ngón tay cũng không đếm hết, vừa hạ gục một Triệu Xán Xán, lại xuất hiện một Lâm Nhụy Nhi, mà vẫn chưa hạ gục được cô ta, thì lại lao ra vô số các cô y tá xinh đẹp….
Cho đến khi các cô đi đến trước cửa phòng làm việc của Từ Sướng, cô ý tá đó mới ngừng khen ngợi anh. Cửa phòng làm việc mở hờ, Tần Tương Nam nghe thấy tiếng nói chuyện của Từ Sướng với những người khác, giọng nói ấm áp đó, khiến cô vừa nghe đã ngứa ngáy trong lòng.
“Bác sĩ Từ, có người tìm anh." Cô y tá gõ nhẹ lên cửa, nói.
Mấy người ngồi trong phòng đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt Từ Sướng lập tức nhìn đến trên người Tần Tương Nam đang đứng ở cửa, trong đôi mắt vừa là sự vui mừng vừa là sự hoảng hốt. Trong phòng có tổng cộng ba người, trừ Từ Sướng ra, thì còn có hai vị bác sĩ khác. Tuổi tác cỡ khoảng hơn ba mươi tuổi, trông rất chững chạc.
Tần Tương Nam nhất thời lúng túng, không biết nên mở miệng làm sao, vốn là cô chỉ định len lén nhìn anh một chút, không ngờ rằng ý định này lại trở nên lớn như vậy. Ngược lại thì Từ Sướng có vẻ mặt rất vui vẻ, nói: “Sao em lại đến đây."
“Em…Đi ngang qua…" Cô không biết phải làm thế nào.
Dường như Từ Sướng nhìn ra được sự lúng túng của cô, vội vàng nói với hai vị bác sĩ kia: “Bác sĩ Vương, bác sĩ Tiền, bạn gái tôi đến rồi, chúng ta bàn lại sau nhé."
Hai vị bác sĩ và bao gồm cả cô ý ta đứng ở cửa bị hai tiếng “bạn gái" này của Từ Sướng làm cho giật mình, mất hồn mất vía. Bác sĩ Vương và bác sĩ Tiền vừa cười ha hả vừa đi ra cửa, lúc đi còn không quên quay đầu nhìn Tần Tương Nam. Còn cô y tá đó thì từ đầu đến cuối không thể khép miệng lại được, khuôn mặt cô ấy lúc thì đỏ, lúc thì trắng bệch, trông rất đặc sắc.
Chờ sau khi bọn họ đi hết, Từ Sướng mỉm cười không đứng đắn, kéo Tần Tương Nam đi vào trong, đóng “rầm" cửa lại, đè cô lên tường….
__
**
Hết chương 28
Lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, mặc dù bề ngoài Tần Tương Nam không tha thứ cho Từ Sướng, nhưng thật ra trong lòng đã buông bỏ giận hờn. Thế nhưng vẫn không thể bỏ qua mặt mũi được, dù sao cũng phải hành hạ anh một chút mới có thể hả giận. Mà lần này Từ Sướng đáng thương thật sự đã gây ra họa lớn, Tần Tương Nam tức giận, anh rất vất cả dỗ dành cô, còn cô thì vẫn nhất quyết bày ra dáng vẻ không chịu tha thứ cho mình.
Từ Sướng không thể làm gì khác ngoài việc về nhà với sự phiền muộn, chờ đến khi anh về đến nhà, “Tiểu Nhụy" thấy chủ nhân mình về, không kìm lòng liền tiến lên tung ta tung tăng dính lấy anh, anh lạnh nhạt nhìn nó, nói: “Mày đã gây ra họa đấy biết không? Hôm nay không cho ăn cơm!" Chú mèo nhỏ đáng thương không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ biết kêu “meo" một tiếng, vô tội nhìn anh. Nhưng cuối cùng nó vẫn không thoát khỏi số mệnh để bụng đói, xem như chủ nhân không đau xót nó.
Trong lòng Từ Sướng cũng rất bực bội, anh và Lâm Nhụy Nhi thật sự không có chuyện gì cả. Nhiều năm như vậy cũng chỉ có Lâm Nhụy Nhi tình nguyện từ một phía mà thôi, nhưng anh cũng không có cách nào đẩy cô ra. Hai người cùng làm trong một khoa tại bệnh viện, Lâm Nhụy Nhi giống như kẹo mạch nha vậy, anh đi đâu cô cũng đi theo. Trong mấy năm đó, Từ Sướng đã vô số lần nói rằng anh không thích cô, để cô có thể từ bỏ, nhưng cô vẫn làm như không hiểu, vẫn luôn đến gần anh. Anh thật sự hết cách với cô, chỉ có thể ngầm đồng ý để cô đến gần mình, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không đáp lại tình cảm của cô, anh muốn một ngày nào đó, cô sẽ từ bỏ, tự lựa chọn rời đi.
Sau khi Tần Tương Nam gặp Từ Sướng vào buổi tối hôm đó, sự tức giận cũng đã bay biến. Cô hiểu rất rõ ràng, Từ Sướng chính là người trời cao phái đến cho mình, để anh độ kiệp nạn cho cô. Tần Tương Nam đã sống khoảng hai mươi tám năm trời, chỉ có Từ Sướng mới có thể khiến cô đánh mất lí trí, quên mất mình vốn là người hiểu chuyện và thuần thục. Như thể lập tức quay trở lại thời điểm cô chỉ mới mười tám tuổi, bởi vì biết Từ Sướng hẹn hò cùng với người khác, cô đã đánh mất lí trí, Tần Tương Nam tuổi mười tám đã phát điên lên như vậy. Mười năm trôi qua, hóa ra cô vẫn chính là cô, bề ngoài nhìn có vể trưởng thành chững chạc, nhưng trong lòng vẫn là một cô bé có thể nổi điên chỉ vì Từ Sướng.
Mấy ngày nay, dường như Từ Sướng không bận rộn, nhưng “không bận rộn lắm" của anh cũng chỉ là không thức trắng đêm để làm việc mà thôi. Mỗi ngày Tần Tương Nam đều nhận được lời chào và hỏi thăm sức khỏe vào buổi sáng của Từ Sướng. Cô vẫn chỉ nhàn nhạt trả lời anh, ở chỗ của Tần Tương Nam, Từ Sướng sẽ không nghe được lời khen mà anh muốn nghe.
Ngày hôm nay, Tần Tương Nam lại lê thân xác mỏi mệt về nhà lúc nửa đêm, ngay cả nhúc nhích cô còn không muốn, chỉ ngồi một chỗ chơi điện thoại.
Đổi mới trang weibo, lướt hotsearch weibo, nhãn rỗi không có chuyện gì, vì thế trong lúc tâm huyết dâng trào, cô đăng một trạng thái lên weibo của mình. Tài khoản của cô đã được đăng kí V, chứng nhận là phóng viên truyền thông thành phố S, mặc dù người hâm mộ rất ít, chỉ có khoảng mười ngàn người, những vẫn sẽ có le que vài người bình luận vào bài đăng của cô.
Cô soạn một đoạn trạng thái như thế này: Mồ hôi của người phấn đấu hợp lại như nước sông, lái chiếc thuyền sự nghiệp đến bến bờ lý tưởng bên kia. Chỉ là muốn lấy những lời này để khích lệ mình phải cố gắng làm việc thật tốt.
Sau đó cô tiếp tục chơi điện thoại, không nghĩ đến chính là mấy phút sau, cô nhận được thông báo có bình luận mới trên weibo, Tần Tương Nam vô cùng vui vẻ, xem ra vẫn có người yêu mến mình.
Cô mở ra kiểm tra, phát hiện mình nhận được đến hai bình luận.
Bình luận thứ nhất đến từ Từ Sướng, trả lời: “Đúng là có văn hóa."
Tần Tương Nam phụt cười, không ngờ rằng Từ Sướng còn để cô trong danh sách đặc biệt chú ý. Từ sau khi Từ Sướng “đánh một trận thành danh" đó, weibo của anh đã trở nên hot hơn, thất thủ từ lâu rồi, Tần Tương Nam nhìn thấy người hâm mộ của weibo anh lên đến mấy chục ngàn người thì bắt đầu cảm thấy hâm mộ và ghen tỵ. Mỗi ngày khi anh đăng trạng thái lên weibo, bên dưới đều có một đám cô gái nhỏ luô miệng kêu một tiếng anh trai nhỏ, hai tiếng anh trai nhỏ, cô xem thôi mà da gà da vịt đã nổi hết lên rồi.
Tần Tương Nam lại xem thử bình luận thứ hai dưới bài đăng của mình, đến từ một người tên là “đạo tặc Giang Dương".
Bình luận chỉ có hai chữ đơn giản: Cố gắng lên.
Có thể lại là một người hâm mộ nhỏ, nhưng có lẽ người tên “Đạo tặc Giang Dương" là một người hâm mộ đáng tin cậy đấy, lúc này Tần Tương Nam mới phát hiện mỗi khi mình đăng trạng thái lên weibo thì người này đều bình luận, mà mỗi lần như vậy cũng chỉ là mấy chữ đơn giản.
Không qua mấy ngày, lúc Tần Tương Nam vẫn đang ở bên ngoài làm việc, thì nhận được điện thoại của mẹ mình là Triệu Mai.
Triệu Mai ở đầu bên kia điện thoại lòng nóng như lửa đốt: “Tiểu Nam, không thấy ba con đâu hết."
Tần Tương Nam giật mình hốt hoảng: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?"
Triệu Mai vừa khóc vừa nói: “Mẹ mới vừa ra ngoài mua thức ăn, lúc trở lại thì không thấy ông ấy ở đâu. Mẹ đã tìm ở xung quanh rất lâu rồi, nhưng vẫn không tìm thấy ba con. Tiểu Nam…."
Tần Tương Nam vừa an ủi bà, vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng gấp gáp, con sẽ báo cảnh sát, trước tiên mẹ về nhà đi đã, nói không chừng ba đã về nhà rồi đó."
Triệu Mai không thể làm gì khác ngoài nghe lời Tần Tương Nam và quay về nhà chờ trước, còn Tần Tương Nam ở bên này cũng vội vàng báo cảnh sát, cũng đã xin phép cấp trên được nghỉ làm, chạy như bay về nhà ba mẹ, đi xung quanh nhà tìm ba.
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, lần lượt tìm hết cả tiểu khu và các khu vực xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy Tần Tương Siêu ở đâu. Cô đành phải gọi điện thoại cho Tần Hướng Bắc, bảo cậu hỗ trợ mình cùng nhau tìm.
Sau đó lại gọi điện cho mẹ đang ở nhà để hỏi thăm tin tức: “Mẹ, ba đã về nhà chưa ạ?"
Triệu Mai trả lời cô rằng ông vẫn chưa về nhà.
Tần Tương Nam lại thấy gấp gáp, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh để an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ không vội ạ, con đã báo cảnh sát, họ chắc chắn sẽ theo dõi. Con cũng gọi điện thoại cho em trai rồi, thằng bé đang đi tìm ba."
Lúc này Triệu Mai mới cảm thấy được an ủi yên lòng.
Không nghĩ đến chính là vừa mới cúp điện thoại của Triệu Mai, Tần Hướng Bắc đã gọi lại cho cô, nói rằng cậu đã tìm được Tần Siêu Minh, ngay tại cửa bệnh viện cậu đang làm việc.
Tần Tương Nam nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Sau khi báo tin cho Triệu Mai, cô bắt xe đi đến bệnh viện của cậu.
Chờ đến khi Tần Tương Nam đến nơi, lập tức nhìn thấy Tần Hướng Bắc đang ở bên cạnh Tần Siêu Minh, ánh mắt ông đờ đẫn, ngay cả lúc thấy Tần Tương Nam cũng không lên tiếng.
“Ba, ba làm sao vậy ạ? Tại sao lại chạy đến chỗ này vậy?" Cô hỏi ba mình.
Tần Siêu Minh vẫn không lên tiếng, cô quay đầu hỏi em trai: “Ba đến chỗ này làm gì?"
Tần Hướng Bắc lắc đầu, nói: “Em nhận được điện thoại của chị xong, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy ông ấy. Hỏi thì ông ấy lại không nói câu nào.
Tần Tương Nam cảm thấy rất kì lạ, tại sao Tần Siêu Minh đã mơ hồ mà còn chạy đến bệnh viện, “Chẳng lẽ ông ấy đến đây tìm em à?"
“Em cũng không biết, không phải ba luôn luôn thích chị nhất nhà à, tìm em làm gì chứ."
Hai người vừa gặp mặt nhau được một hồi, Triệu Mai vội vàng chạy đến, thấy chồng mình không bị thương ở đâu, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà vừa tức vừa sốt ruột, mắng Tần Siêu Minh: “Tôi nói ông đấy, âm thầm chạy đến chỗ này làm gì hả? Ông muốn tôi gấp đến đến chết phải không?"
Tần Tương Nam an ủi bà đừng nên nóng giận nữa, sau đó lại bảo bà đưa ba mình về nhà đi.
Không ngờ rằng vào lúc này Tần Siêu Minh lại mở miệng, nói một câu gì đó mà Tần Tương Nam không nghe rõ.
“Mai Mai, là tôi hại ông ấy."
Tần Tương Nam thật sự nghe không rõ ràng lắm, “Mẹ, ba nói vậy là có ý gì ạ?" Cô hỏi Triệu Mai.
Vẻ mặt Triệu Mai có hơi khác thường, úp úp mở mở nói: “Mẹ cũng không biết, hôm nay ba con hồ đồ. Mẹ đưa ông ấy về nhà trước, hai đứa cũng đi làm việc đi, mẹ trở về sẽ chăm sóc và canh chừng ông ấy cẩn thận."
Tần Tương Nam không nói gì, trong lòng suy nghĩ xem lời nói vừa rồi của ba rốt cuộc là có ý gì, nhìn thấy ba mẹ lên xe về nhà, cô mới yên lòng.
Tần Hướng Bắc nhìn cô, nói một câu trêu đùa: “Tần Tương Nam, nếu đã đến rồi, có cần vào bệnh viện ngồi một lúc không."
Tần Tương Nam giơ một quả đấm về phía cậu, “Không rảnh!"
“Chị không nhớ anh ấy sao?" Vẻ mặt Tần Hướng Bắc tươi cười lưu manh.
Cô biết em trai mình đang chỉ ai, mặt hơi nóng lên. Cô duỗi tay nhéo lên cánh tay Tần Hướng Bắc, “Em có phiền không hả!"
Tần Hướng Bắc kêu lên một tiếng ui da, nói: “Em muốn tố cáo với anh Từ Sướng của em, chị chính là một con hổ cái, làm cách nào mà anh ấy nhắm trúng chị vậy!"
Đáp lại câu “đến thì cũng đến rồi" của Tần Hướng Bắc, Tần Tương Nam vẫn không nhịn được muốn len lén đến gặp Từ Sướng.
Đến lúc hai người đi vào khoa xương, cô lại do dự, sợ lúc này anh đang bận bịu, có thể quấy rầy đến anh không. Hơn nữa lần trước vì chuyện của Lâm Nhụy Nhi, cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh đâu! Bây giờ mình lại chủ động chạy lên tận cửa tìm anh, có phải quá mất giá trị không nhỉ. Nhưng cô vẫn không kiềm được muốn gặp anh. Chỉ như vậy, hai con người nhỏ trong đầu cô lại bắt đầu đánh nhau.
Cuối cùng Tần Tương Nam đã đánh gục con người nhỏ không muốn gặp anh, quang minh chính đại đi tìm Từ Sướng.
Kết quả chạy hết một vòng cũng không thấy anh đây, hay là hôm nay anh không có ở trong phòng khám. Cô có hơi tức giận.
“Trời ạ, có phải cô là phóng viên Tần không?" Một em gái y tá xinh đẹp hỏi cô.
Tần Tương Nam gật đầu, tò mò hỏi: “Tại sao cô lại biết tôi vậy?"
“Lần gây rối bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi trước đó, về bệnh nhân bị cắt cụt chân, không phải phóng viên Tần cũng ở đây sao? Tôi nhớ rất rõ ràng, phóng viên Tần còn có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, khiến tôi gặp qua một lần là không quên được nha."
Tâm trạng Tần Tương Nam vui vẻ, trong đầu nghĩ thầm miệng mồm của ý tá bệnh viện này đúng là ngọt như mật vậy.
“Phóng viên Tần, hôm nay cô tới đây để làm gì vậy?" Cô ý tá đã mở to hai mắt nhìn cô.
“À, tôi tìm người….Xem ra người đó không có ở đây, tôi đành phải về rồi." Cô vừa liếc xung quanh một vòng vừa nói.
“Cô tìm ai vậy? Tôi hỏi giúp cô thử xem."
Rất khó để từ chối sự nhiệt tình của cô y tá…"Ừ, tôi tìm bác sĩ Từ của mọi người đó."
Cô y tá vừa nghe thấy cô đến tìm Từ Sướng, hai mắt sáng rực lên, “Hóa ra cô đến tìm bác sĩ Từ à, hôm nay anh ấy ở phòng làm việc, tôi đưa cô đến gặp anh ấy nhé." Cô ý tá vừa nói vừa kéo Tần Tương Nam đi.
“Phóng viên Tần, cô tìm bác sĩ Từ của chúng tôi làm gì vậy?" Mặt cô gái này vô cùng tò mì, thoạt nhìn trong rất trẻ tuổi, nhìn qua thì vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi.
“Tìm anh ấy….Hỏi một số…" Tần Tương Nam nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cô y tá không để ý xem Tần Tương Nam nói gì, tự nhắc chuyện về anh: “Phóng viên Tần, cô biết không? Tất cả các y tá độc thân của bệnh viện chúng ta đều thích bác sĩ Từ đó, bác sĩ Từ đúng là rất đẹp trai, y thuật lại vô cùng cao."
Tần Tương Nam thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt mê muội, bèn trêu chọc cô ấy: “Như vậy, cô cũng thích anh ấy sao?"
CÔ y tá lập tức đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Dĩ nhiên rồi."
Trong lòng Tần Tương Nam vừa tức giận vừa buồn cười. Xem ra tình địch của mình có đếm trên mười ngón tay cũng không đếm hết, vừa hạ gục một Triệu Xán Xán, lại xuất hiện một Lâm Nhụy Nhi, mà vẫn chưa hạ gục được cô ta, thì lại lao ra vô số các cô y tá xinh đẹp….
Cho đến khi các cô đi đến trước cửa phòng làm việc của Từ Sướng, cô ý tá đó mới ngừng khen ngợi anh. Cửa phòng làm việc mở hờ, Tần Tương Nam nghe thấy tiếng nói chuyện của Từ Sướng với những người khác, giọng nói ấm áp đó, khiến cô vừa nghe đã ngứa ngáy trong lòng.
“Bác sĩ Từ, có người tìm anh." Cô y tá gõ nhẹ lên cửa, nói.
Mấy người ngồi trong phòng đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt Từ Sướng lập tức nhìn đến trên người Tần Tương Nam đang đứng ở cửa, trong đôi mắt vừa là sự vui mừng vừa là sự hoảng hốt. Trong phòng có tổng cộng ba người, trừ Từ Sướng ra, thì còn có hai vị bác sĩ khác. Tuổi tác cỡ khoảng hơn ba mươi tuổi, trông rất chững chạc.
Tần Tương Nam nhất thời lúng túng, không biết nên mở miệng làm sao, vốn là cô chỉ định len lén nhìn anh một chút, không ngờ rằng ý định này lại trở nên lớn như vậy. Ngược lại thì Từ Sướng có vẻ mặt rất vui vẻ, nói: “Sao em lại đến đây."
“Em…Đi ngang qua…" Cô không biết phải làm thế nào.
Dường như Từ Sướng nhìn ra được sự lúng túng của cô, vội vàng nói với hai vị bác sĩ kia: “Bác sĩ Vương, bác sĩ Tiền, bạn gái tôi đến rồi, chúng ta bàn lại sau nhé."
Hai vị bác sĩ và bao gồm cả cô ý ta đứng ở cửa bị hai tiếng “bạn gái" này của Từ Sướng làm cho giật mình, mất hồn mất vía. Bác sĩ Vương và bác sĩ Tiền vừa cười ha hả vừa đi ra cửa, lúc đi còn không quên quay đầu nhìn Tần Tương Nam. Còn cô y tá đó thì từ đầu đến cuối không thể khép miệng lại được, khuôn mặt cô ấy lúc thì đỏ, lúc thì trắng bệch, trông rất đặc sắc.
Chờ sau khi bọn họ đi hết, Từ Sướng mỉm cười không đứng đắn, kéo Tần Tương Nam đi vào trong, đóng “rầm" cửa lại, đè cô lên tường….
__
**
Hết chương 28
Tác giả :
Cố Kiều