Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 55: Bố vợ

Ông Hùng hơi ngạc nhiên trước câu trả lời dứt khoát không chút do dự của Dương. Là đứa cháu trai cưng của mình, hơn ai hết ông rất hiểu tính Dương. Qua lời nói cùng ánh mắt nghiêm túc của anh, ông có vẻ như đã hiểu được vị trí của cô gái kia trong lòng anh quan trọng như thế nào.

Khả Quốc Hùng xưa nay không phải là người thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, nhất là chuyện tình cảm yêu đương của bọn trẻ. Là người từng trải, ông hiểu rằng tất thảy mọi thứ đều không thể cưỡng cầu, tình yêu lại càng không. Chuyện của bọn trẻ cứ để bọn nó tự quyết định. Tuy vậy, việc này không chỉ đơn thuần là việc cá nhân của Dương nữa mà nó đang trực tiếp gây ảnh hưởng tới công ty cho nên dù không muốn ông vẫn phải lên tiếng: "Đây là chuyện cá nhân của cháu bác không tiện xen vào. Nhưng việc này đang gây lộn xộn trong công ty. Cháu xem giải quyết cho ổn thỏa để tránh ảnh hưởng tới công ty."

"Cháu biết rồi, cháu sẽ nhanh chóng giải quyết việc này."

Ông Hùng có vẻ như giải tỏa được phiền muộn trong lòng liền ngả người tựa ra sau ghế. Ông chăm chú nhìn Dương, ánh mắt mang ý cười rõ rệt: "Ai cha, bác đang thắc mắc không biết là cô bé nào mà có thể khiến cho cháu trai của bác hồn xiêu phách lạc thế này nhỉ?"

Nhận ra được sự trêu chọc trong lời nói của ông Hùng, Dương chỉ khẽ bật cười: "Cô ấy...rất đặc biệt ạ."

Nghe tới đây, ông Hùng đột nhiên bật cười một cách sảng khoái: "Ha ha ha, thằng cu Tí ngày nào xem chừng đã lớn thật rồi. Đâu, hôm nào dẫn cháu dâu tương lai tới cho bác xem mắt nào. Bác thật sự rất tò mò đó nha. Ha ha ha!"

"Được rồi, có dịp cháu sẽ dẫn cô ấy tới. Cháu đi trước đây. Bác cũng nên dùng bữa đi ạ." Dương liếc qua nhìn đồng hồ, trong lòng có chút nôn nóng. Không biết cái con nhóc kia đã ăn uống gì chưa.

"Được rồi, cháu đi đi. Bác cũng đi ăn cơm. Lúc nãy bác gái có kêu người mang đồ ăn qua rồi. Cháu không nhắc bác cũng quên cả ăn."

"Vâng, vậy cháu đi đây!" Dương đứng dậy gật đầu chào rồi bước ra cửa. Thang máy dừng lại ở tầng dưới cùng, anh nhằm thẳng hướng căntin mà đi tới.

Còn cách cửa phòng căntin một vài bước chân Dương đã loáng thoáng nghe bên trong đang nhao nhao gì đấy có vẻ như rất ồn ào. Anh khẽ nhíu mày nghi hoặc, bước nhanh hơn về phía cửa mở ra.

"Cái đồ láo toét, dám chê tôi già hả? Nhìn lại mình xem trẻ hơn ai?"

"Cái bà thím già này, có buông tóc tôi ra không hả? Bỏ ra mau."

"Đúng là cá mè một lứa, một đám lẳng lơ."

"Lẳng lơ này, tôi tát cho cô sáng mắt ra mà nhìn xem ai mới là đồ lẳng lơ."

"Các cô bình tĩnh đi, sao lại đánh nhau như thế, mau dừng lại hết đi."

Đập vào mắt Dương là cảnh tượng không thể kinh khủng hơn. Trong phòng căntin, một đám nhân viên nữ đang lao vào túm tóc cấu xé nhau, một vài người đàn ông thì túm lại can ngăn, kéo mỗi người sang một bên. Bàn ghế xung quanh bị đá xiêu vẹo lộn xộn. Dưới sàn nhà vương vãi nào là cơm canh thức ăn, rồi thìa đũa văng tứ tung mỗi nơi mỗi cái.

Ánh mắt Dương dừng lại trên người một cô gái quen thuộc đang chen chúc trong đám hỗn độn kia. Khuôn mặt chợt biến sắc, đôi hàng chân mày nhíu lại một cách khó chịu. Anh bước tới lạnh giọng nói lớn: "Mấy người đang làm cái trò gì thế này?"

Đám người lộn xộn trước mặt nghe giọng quát liền dừng lại mọi động tác, đồng loạt quay về phía vừa phát ra tiếng nói kia. Nhìn thấy Dương, cả đám người lập tức buông nhau ra, mỗi người lủi sang một bên cúi đầu ú ớ chào Dương mà không dám nhìn thẳng. Bây giờ bọn họ mới nhìn lại bộ dạng của mình. Quần áo lôi thôi lếch thếch, tóc tai thì rối bù như tổ quạ. Một vài người trên cánh tay còn xuất hiện mấy vết xước nhẹ do bị móng tay cào cấu. Đúng là thê thảm hết sức.

Chuyện mất mặt như vậy lại để giám đốc nhìn thấy, chắc hẳn bọn họ ai cũng đang vô cùng xấu hổ. Cái dáng vẻ đoan trang thục nữ thường ngày rốt cuộc vì một phút nóng giận tức thời mà bay biến hết.  

Huyền cũng xấu hổ không kém. Vốn dĩ chuyện này đều vì cô mà ra cho nên bây giờ cô cũng đang đứng một góc ái ngại nhìn Dương.  

"Có chuyện gì xảy ra ở đây?"

Tất cả những người xung quanh đều im lặng cúi đầu, không một ai dám ho he nửa lời. Trông bộ dáng họ đang khúm núm vô cùng sợ sệt. Không khí trong căn tin lúc này bỗng im lặng một cách đáng sợ.

"Còn không nói?"

Bị quát, một chị nhân viên bên phòng kế hoạch thường hay đi với Huyền liền bước về phía trước một chút, cắn cắn môi sau đó hít một hơi ngẩng đầu lên nói: "Tất cả là tại cái đám nhiều chuyện đó đấy sếp ạ. Lúc nãy bọn họ cố tình lôi Huyền ra bêu rếu, xúc phạm em ấy. Bọn họ nói em ấy là thứ con gái lẳng lơ không ra gì, mới vô công ty mà dụ dỗ sếp này nọ. Bọn tôi tức quá không kiềm chế được nên mới..."

Dương nghe vậy thì có vẻ đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó liền liếc sang phía Huyền. Trông cô cũng thê thảm không kém. Tuy là không trực tiếp tham gia vụ xô xát nhưng cô lao vào ngăn cản cho nên cũng bị vạ lây.

Sải chân bước tới chỗ Huyền, Dương nắm tay cô kéo về phía mình đi lên trước mặt đám người kia. Anh nhìn qua một lượt bọn họ rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi xin lỗi vì đã để chuyện của cá nhân ảnh hưởng tới công ty như vậy. Chuyện này đều là vì tôi mà ra, tôi thành thật xin lỗi tới tất cả mọi người." Nói xong, Dương cúi đầu xuống. Đám người kia thấy vậy mặt mày biến sắc quay sang nhìn nhau. Sếp của bọn họ vừa mới...cúi đầu xin lỗi họ sao?

Không chỉ bọn họ mà ngay cả Huyền cũng không thể tin được những gì mình vừa trông thấy. Anh ấy đang định làm gì thế?

Còn chưa hết sửng sốt trước hành động vừa rồi thì bọn họ lại nghe Dương tiếp tục nói: "Cô gái này là người tôi thương từ rất rất lâu rồi. Mong mọi người đừng hiểu lầm cô ấy mà gây ác cảm với nhau. Cùng là đồng nghiệp, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau thay vì gây hiềm khích như vậy. Sau này mong mọi người tôn trọng cô ấy cũng như tôn trọng tôi vậy."

Nói xong câu đó, Dương không chút do dự xoay người nắm tay Huyền kéo cô ra khỏi căntin trước sự ngạc nhiên sửng sốt của những người khác. Bọn họ chỉ biết đứng im như tượng mà nhìn theo bóng hai người trước mặt đang từ từ xa dần rồi khuất hẳn sau cánh cửa phòng căntin.

Giám đốc lên tiếng công khai như vậy tức là đã khẳng định vị trí của Huyền trong lòng mình, bọn họ còn có lí do gì mà bàn tán chuyện này nữa. Nhưng một điều họ vẫn còn thắc mắc là anh nói thương từ rất rất lâu, tức là hai người họ đã quen nhau từ trước rồi sao?

Một vài người khẽ nuốt khan nhìn nhau. Mấy cô gái lúc nãy còn hăng máu đánh nhau, bây giờ cũng dần nguôi đi, quay sang nhìn nhau ngại ngùng một chút rồi từ từ rời đi. Mấy người đàn ông thì chỉ biết lắc đầu. Phụ nữ đúng là rắc rối nhất, tức giận lên thì bất chấp tất cả mà cấu xé nhau như kẻ thù không đội trời chung vậy.

Kéo Huyền về phòng làm việc rồi đóng sầm cửa lại, Dương túm tay cô ấn xuống ghế ngồi của mình nhìn chằm chằm khiến Huyền có chút sợ sệt. Nhìn anh cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Cô đã làm gì sai sao? Chuyện lúc nãy cũng là do hiểu lầm, cô đâu có liên quan. Tự nhiên họ lôi cô ra bàn tán rồi gây gổ tranh luận, sau đó liền nhào vào xô xát khiến Huyền cũng không kịp phản ứng gì, chỉ biết chạy tới mà can ngăn.

"Anh...nhìn em như thế làm gì?"

"Còn hỏi à? Người có một khúc mà dám nhào vô đánh đấm với người ta. Mày cũng giỏi quá nhỉ?"

Nghe vậy, Huyền liền rối rít giải thích: "Em có đánh nhau đâu. Là bọn họ tự nhiên đánh nhau nên em mới chạy vô can thôi. Tại vì em nên họ mới vậy."

"Thân mình lo không xong còn can cho ai? Đúng là cái đồ lợn."

Dương trừng mắt nhìn Huyền, kéo cái ghế đặt nơi góc tường bên cạnh ngồi xuống đối diện Huyền: "Ngu đúng ngu, bị người ta cào xước cả tay rồi thấy không?" Vừa nói, Dương vừa kéo cánh tay Huyền lật qua lật lại kiểm tra. 

Huyền bây giờ mới cảm thấy nơi cánh tay có chút xót xót, thì ra là bị cào xước xát hết rồi. Mặt cô méo xệch, mếu máo như sắp khóc: "Em có muốn thế đâu. Không lẽ đứng nhìn họ đánh nhau à?"

Thấy Huyền như vậy Dương cảm thấy có chút xót xa. Anh thôi không quát cô nữa, rút chiếc khăn mùi xoa trong túi quần ra nhẹ lau chỗ mấy vết xước cho sạch sẽ.

"Chắc là chưa ăn chứ gì?"

"Em ăn được ít rồi, còn anh thì sao? Lúc nãy..."

"Tí nữa anh ăn mày là no, coi như đền bù vậy."

Huyền tròn mắt ngạc nhiên nhìn Dương: "Em có cái gì mà ăn được. Anh bị ấm đầu à?"

Dương khẽ nhếch môi, nhìn Huyền bằng ánh mắt gian xảo: "Nhiều thứ để ăn lắm, anh ăn được mày tính gì?"

"Thế ăn được thì anh ăn đi!" Vừa dứt lời, Huyền liền cảm giác có một mối nguy hiểm nào đó đang chuẩn bị ập tới. Nhìn vào ánh mắt đục ngàu đối diện, cô mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Ngơ ra vài giây, Huyền mới chột dạ hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Dương. Cô bây giờ mới tự cảm thấy oán giận bản thân. Bình thường cô thông minh lắm mà, tại sao lúc nào cũng bị anh dắt mũi như vậy cơ chứ?

Huyền nhìn Dương nặn ra một nụ cười nham nhở: "A ha ha, em đùa thôi... Em...em đi ra ngoài chút." Vừa nhổm người định đứng dậy chuồn đi thì đã bị người kia chồm tới đè ngửa ra sau ghế như một con mãnh thú vừa vồ lấy con mồi khiến Huyền giật thột, tròn mắt chăm chú nhìn khuôn mặt kia đang ngày một gần hơn: "Anh...làm gì thế?"

"Ăn mày chứ còn làm gì."

Vừa dứt lời, Dương lập tức cúi xuống khóa môi Huyền lại, không để cô kịp ú ớ thêm lời nào. Nụ hôn khá mạnh bạo như muốn nuốt gọn đôi môi của đối phương. Anh không ngừng ngấu nghiến đôi môi Huyền. Bàn tay luồn qua sau gáy giữ chặt đầu Huyền không để cô phản kháng, tay còn lại luồn qua eo ôm lấy cô kéo sát lại với cơ thể của mình.

Nụ hôn đầy ma mị khiến Huyền chỉ biết đờ ra đó mà đón nhận. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cơ thể tê dại như bị điện giật. Hai bàn tay vô thức đưa lên túm chặt vạt áo Dương.

Cơ thể hai người bắt đầu nóng lên một cách kì quái. Cả căn phòng ngập tràn mùi vị u ám. Một lúc lâu sau Dương mới chịu buông tha cho đôi môi dường như đã bị cắn đến sưng đỏ kia. Anh nhìn Huyền cười một cách gian xảo: "Nữa không? Anh chưa no."

"Anh là đồ đểu."

"Anh thích thì anh đểu thôi."

"..."

Cả buổi chiều hôm đó, có người ngồi làm việc với tâm trạng vô cùng sảng khoái, chốc chốc lại ngước lên liếc sang bàn bên cạnh, miệng khẽ câu lên một đường cong. Người còn lại có vẻ như đang cảm thấy ấm ức thì phải. Tay lật tài liệu xoành xoạch. Cái mép bàn không ngừng bị càu cấu vô tội vạ như thể đem ra để trút giận vậy.

Tan làm, Huyền lẽo đẽo đi theo sau lưng Dương xuống nhà xe trước bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm. Họ có vẻ không còn cảm thấy chán ghét hay dè bỉu cô nữa, thay vào đó là những ánh mắt ái ngại hoặc thân thiện hơn. Chính vì thế, bắt gặp những ánh mắt ấy, Huyền không còn cảm giác gượng gạo cùng mệt mỏi như trước nữa, cũng không cần phải khúm núm mà đi như trước nữa. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ nên chỉ biết nhìn họ cười, vẫy tay tạm biệt một cách gượng gạo.

Người kia dường như chẳng để ý tới sự ngại ngùng của Huyền mà thụt lùi lại vài bước, khoác vai Huyền đi nhanh hơn khiến cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, mặt ửng đỏ như hai trái cà chua, thầm than khổ sở trong lòng. Có cần phải làm cô khó xử như vậy không?

Ánh nắng chiều nhàn nhạt yếu ớt còn sót lại của ánh mặt trời gần như đã sắp khuất sau những rặng mây sẫm màu xuyên qua từng tán cây, lưu luyến mà quấn quýt bên từng kẽ lá đang khẽ lay trong làn gió nhẹ dịu mang thoang thoảng mùi hương của những khóm hoa sao li ti hai bên đường.

Ngồi trong xe, Huyền tinh nghịch chọc chọc ngón tay miết theo hình dáng của cảnh vật bên ngoài phản chiếu lên cửa xe. Dương ngồi bên ghế lái im lặng chăm chú lái xe, lâu lâu liếc sang nhìn cô gái bé nhỏ bên cạnh, trong lòng lan tràn một cảm xúc bình yên đến lạ.

Phát hiện ra đoạn đường về hôm nay hình như có gì đó không đúng, Huyền mới quay sang ngạc nhiên hỏi: "Ơ, không về nhà sao ạ?"

"Không."

"Vậy chúng ta đi đâu?"

Dương không nói gì, chỉ khẽ nhếch lên một nụ cười khiến Huyền lại càng cảm thấy tò mò hơn.

"Sao không trả lời? Anh đưa em đi đâu thế?"

"Đưa mày đi bán."

Huyền nheo mắt khó chịu trước câu trả lời của anh. Cái gã dở hơi này đang nghĩ cô là con nít ba tuổi chắc? Cô dễ bị lừa vậy sao?

Cô nghĩ có gặng hỏi chắc chắn Dương cũng chẳng thèm trả lời, vì nếu muốn anh đã trả lời rồi. Chính vì thế, cô tức tối quay khuôn mặt phụng phịu nhìn ra bên ngoài, không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Nhưng mà càng nhìn lại càng cảm thấy bực bội cho nên cô nhắm ghiền mắt, ngả lưng ra sau ghế không để ý tới mọi thứ nữa. Hành động trẻ con ấy lại khiến ai kia một lần nữa nở nụ cười nơi khóe miệng.

Cảm giác chiếc xe đang đi chậm dần, Huyền mới mở mắt ra thì phát hiện xe đã dừng hẳn. Xuyên qua cửa kính nhìn ra ngoài, Huyền ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh cổng bệnh viện xuất hiện ngay trong tầm mắt: "Đến bệnh viện làm gì?"

Dương tắt máy, chậm rãi tháo dây an toàn ra rồi quay sang nhìn Huyền, hơi chồm về phía cô nhìn chằm chằm: "Đi thăm bố vợ."

Bố...bố vợ sao?

Huyền hơi bất ngờ bởi câu nói vừa rồi. Ý anh bố vợ...là bố của cô sao? Không lẽ anh cũng biết chuyện bố cô đang phải nằm viện?

"Anh...làm sao anh biết?"

"Mày nghĩ anh là ai mà đến việc bố vợ nằm viện cũng không biết?"

Dương mở cửa xe bước ra ngoài. Huyền vẫn còn hơi ngẩn ra một lúc, sau đó mới giật mình, vội vã mở cửa chạy theo sau đi vào bên trong.

Mỗi lần bước qua cánh cửa bệnh viện là Huyền đều cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Bởi vì cái khung cảnh vội vã tấp nập trong bệnh viện, tiếng lách cách đẩy xe dồn dập hòa lẫn với mùi thuốc khử trùng khiến không khí trong bệnh viện lúc nào cũng ngột ngạt khó chịu như thế.

Đứng trước cửa phòng bệnh, Huyền nắm chặt núm vặn cửa nhưng lại do dự không mở. Lâu rồi không vào thăm bố, cô không rõ tình hình của ông thế nào rồi. Lần cuối cùng cô vào đây cũng phải cách mấy tuần trước. Lúc đó ông vẫn nằm bất động trên giường. Trông thấy ông như thế Huyền cảm thấy vô cùng xót xa. Nhiều lần còn ngồi chăm chú nhìn ông rồi nước mắt vô thức tuôn ra lúc nào không hay. Lần nào cũng vậy.

Cô đang sợ, sợ nhìn thấy bố mình như thế thì lại không kìm lòng được mà khóc lóc.

Dương cũng đã nhìn ra vẻ bối rối trên gương mặt nhỏ bé của Huyền đang nhìn chăm chăm vào cánh cửa như muốn nhìn xuyên vào bên trong, bàn tay nắm núm cửa khẽ run run. Anh không nói gì, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay run rẩy còn lại của Huyền đang buông thõng dọc theo bên hông.

"Không sao đâu, vào đi!" Giọng anh vừa có chút gì đó như đang an ủi, lại vừa như một lời động viên. Cái nắm tay kia như truyền thêm cho cô sức mạnh vậy. Cô ngước lên nhìn anh, khuôn mặt anh lúc này trở nên dịu dàng một cách hiếm thấy.

Dương cúi xuống đặt lên trán Huyền một nụ hôn nhẹ: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà. Vào trong thôi."

Huyền khẽ gật đầu, quay lại vặn mạnh núm cửa mở ra. Vừa bước vào trong, tầm mắt cô liền dừng lại trước một bóng người đang ngồi quay lưng ra ngoài. Người kia hình như cũng bị giật mình bởi tiếng mở cửa nên quay mặt lại nhìn.

Bước chân khựng lại trước cửa, Huyền ngạc nhiên nhìn khuôn mặt cậu con trai lạ lẫm ngay trước mặt, miệng lắp bắp: "Cậu...cậu là ai?"
Tác giả : Vân Jibi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại