Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 225: (¯`•._) Đàm Giảo (28.5)
Bọn họ biến thành hai bóng dáng truy đuổi trong rừng cây. Tráng Ngư nắm chặt tay tôi, còn tôi giống như vừa bừng tỉnh khổi giấc mộng, chân đạp trên mặt đất, còn không có cảm giác chân thực. Tôi hiểu được cảm giác của cô ấy, hiện tại... tôi chỉ muốn đi tìm Ô Ngộ. Tuy thế điện thoại của tôi đã bị người nọ cầm đi, cũng không biết Ô Ngộ đang ở đâu.
Tôi được cứu rồi, tôi không chết. Tôi còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này, được bạn thân cứu ra từ trong cơn ác mộng. A Ngộ, nếu lúc này anh đang chịu khổ, xin hãy nhất định chịu đựng, đừng từ bỏ.
"Đoàng."
Đột nhiên xuất hiện âm thanh xé gió, tôi giật mình ngẩng đầu, trong lúc ấy đầu óc trì trệ, tiếng động này... còn Tráng Ngư cũng ngây người nhìn.
Bóng dáng phía sau ngã vào trong rừng cây, còn người phía trước thoáng cái không thấy bóng đâu.
Đó là tiếng súng.
Một hình ảnh vô cùng đau đớn như đã từng thấy hiện lên trong đầu tôi, như móng vuốt sắc bén cào vào tim tôi. Không, Thẩm Thời Nhạn không thể chết được! Không thể lại chết đi!
Tráng Ngư buông tay tôi ra, chạy như điên về phía Thẩm Thời Nhạn. Trong đầu tôi trống rỗng, cũng theo sát.
Tráng Ngư không nói lời nào, khoé miệng nhếch lên, tôi thấy được nước mắt kìm nén trong mắt cô ấy. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng khô khốc.
Chúng tôi chạy đến trước mặt Thẩm Thời Nhạn, sau đó nhìn thấy người trên mặt đất co giật, tay chống đất ngồi dậy. Tráng Ngư gần như nhào tới, ôm anh ấy hỏi: "Anh có sao không? Có sao không? "Tôi nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thời Nhạn cũng tái nhợt, ngực có một lỗ, nhưng không đổ máu. Anh ấy nhìn Tráng Ngư, chỉ nhìn mình cô ấy, nói: "Anh mặc áo chống đạn..."
Hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau.
Tôi nhìn bọn họ, vừa muốn khóc lại muốn cười, đúng lúc này tiếng động cơ từ xa truyền đến, người nọ đã tranh thủ trốn đi.
Tôi gọi điện cho Ô Ngộ, nhưng câu trả lời vẫn là: Xin lỗi số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được.
Tôi bỏ điện thoại của Tráng Ngư xuống, nhìn thấy cô ấy đi về phía mình, còn Thẩm Thời Nhạn đứng ở cách đó không xa, không ngừng gọi điện thoại thông báo cho cảnh sát địa phương chạy tới.
Vành mắt Tráng Ngư đỏ au, nhưng khuôn mặt vẫn thanh tú. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau.
"Đại Châu..." Cô ấy nói, "Tôi thực sự sợ cô gặp chuyện không may..."
"Hai người đã cứu mạng tôi..." Tôi nói, "Nếu không hiện tại tôi đã là hai khúc rồi, cô sẽ chỉ nhìn thấy tôi còn nửa người nằm trên giường chào hỏi cô thôi..."
Cô ấy khẽ xoa tóc tôi: "Cô vẫn còn đùa được."
Tôi hỏi: "Sao hai người lại tìm tới được nơi này?"
Tráng Ngư đáp: "Chúng tôi vừa chạy tới nhà họ Ô thì biết được cô đi ra ngoài. Điện thoại không gọi được, vì thế tôi đành sử dụng phần mềm tương thân tương ái của chúng ta..."
Tim tôi đập mạnh: "Cho nên cô biết được tôi biến mất ở nơi nào?"
Cô ấy khẽ gật đầu: "Biến mất dưới chân ngọn núi này, người kia có lẽ đã ném điện thoại của cô ở đâu đó. Thẩm Thời Nhạn nói chúng tôi phải lập tức tới ngay bởi vì cô vừa đi còn có thể tìm được một ít dấu vết, ví dụ như vết bánh xe, di động bị vứt bỏ, dấu chân, người đi đường... Muộn một bước không chừng những dấu vết này sẽ biến mất, càng thêm khó tìm. May mà trời mới mưa, vết bánh xe còn lưu lại, còn cả hai người dân trong thôn thấy xe lên núi... Anh ấy tìm cả đường thì chúng tôi đến được nơi này."
Cô ấy nói không nhanh không chậm, nhưng tôi nghe thấy mà chấn động. Có thể được bọn họ tìm thấy thực sự vô cùng may mắn. Trên đời này cũng chỉ có hai người bọn họ kết hợp mới có thể tìm được tôi.