Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 131: (¯`•._) Đàm Giảo (17.7)
Phùng Yên bĩu môi, ngẩng đầu, ánh mắt như đang nhìn đâu đó, nhưng chỉ là hư không: "Trước tối nay đối với tôi mà nói cái nhà này cũng đã là địa ngục rồi. Bà cứ điều khiển, huỷ hoại cả cuộc đời tôi, hiện tại bọn họ xông đến cướp tiền của bà, xin đừng kéo theo mạng của chúng tôi. Còn nữa mặc kệ bà tin hay không, tôi không làm hại cái nhà này. Ngôi nhà quái dị này rồi sẽ có một ngày bị huỷ hoại thôi. Tôi chỉ là đang chờ đến ngày đó. Không nghĩ tới..." Bà mỉm cười: "Nó tới nhanh như vậy."
Nói xong những lời này bà bước lên nhà. Một kẻ cướp thò tay ra chặn, bà đứng lại, sắc mặt lạnh lùng không sợ. Người nọ lại mở miệng: "Cho cô ta đi lên. Một người phụ nữ tay trói gà không chặt cũng không biết gì về những vật kia đâu. Cần gì phải gây thêm chuyện."
Phùng Yên lên nhà, đóng cửa phòng lại. Nước mắt Trần Như Anh không ngừng rơi xuống, hu hu gọi mẹ, nhưng Phùng Yên dường như vẫn chưa tỉnh lại. Đúng lúc này bà Trần tức giận đến mức run rẩy đột nhiên ngã xuống, hai mắt trắng bệch, khoé miệng còn sùi bọt mép, sau đó rơi vào hôn mê.
"Mẹ, mẹ..." Giáo sư Trần luôn im lặng hô lên, "Mẹ tôi trúng gió rồi! Trước kia bà ấy từng bị trúng gió hai lần!" Lại bị kẻ cướp đạp xuống. Người nọ nhìn bà Trần hôn mê mấy lần, mắng mấy câu, hất xuống đất. Trần Bảo Châu và Trần Như Anh vẫn bị che miệng, hai tay trói chặt, hai người nhào đầu về phía trước, tựa bên cạnh bà Trần. Ánh mắt Trần Như Anh rất phức tạp, Trần Bảo Châu tràn đầy sự quan tâm và đau thương. Trước đó tôi không nghĩ tới người chất phác như chị ta lại giàu cảm xúc như vậy.
Có lẽ tình hình trước mắt cũng khiến người nọ đau đầu, gã rút ra một điếu thuốc, sau đó chỉ huỷ cho đồng bọn tách người nhà họ Trần ra giam giữ, cha con giáo sư Trần bị nhốt vào một phòng, cặp đôi Trần Bảo Châu bị giam một chỗ, những kẻ khác tiếp tục tìm đồ.
Tôi quay người tựa vào vách tường, hiện tại khoảng bốn giờ, còn cách bình minh ít nhất ba tiếng đồng hồ. Lúc này tôi còn chưa có kinh nghiệm kết hôn yêu đương, bạn bè ở bên cạnh cũng thế. Cho nên đối với sự tố cáo của Phùng Yên với bà Trần, tôi dường như vẫn chưa thể hiểu rõ, nhưng cảm giác của tôi đối với Phùng Yên vẫn không tệ, còn với bà Trần thì ngược lại. Bình thường ở nhà bà ta cũng vênh mặt lên hất hàm sai khiến, ngôn ngữ bà ta dành cho Phùng Yên cũng thiếu sự tôn trọng cơ bản. Có lẽ trong gia đình nhìn bề ngoài bình an phú quý này đã cất chứa oán hận của hai người họ rất lâu.
Nhưng đồng thời tôi cũng nghĩ đến vẻ mặt của giáo sư Trần và Trần Bảo Châu khi Phùng Yên lên tiếng.
Im lặng, chứ không phải phẫn nộ, kinh ngạc.
Tôi cũng nhớ lại dáng vẻ của Phùng Yên lúc đó. Con người bình thường trang trọng bình thản của bà hoàn toàn nứt ra, có lẽ là do đêm nay bị chịu kích thích quá lớn, nét mặt bà cũng trở nên cố chấp, khoé miệng mang theo nụ cười hoảng hốt.
Không biết tại sao tôi lại nhớ đến những con mèo bị hành hạ đến chết phía sau nhà.
Tôi không khỏi nảy sinh lòng nghi hoặc: một gia đình bên trong chứa đựng mâu thuẫn dài ngày mà áp lực giữa mẹ chồng và nàng dâu thực sự có thể khiến cho người ta biến thái đến vậy sao? Có thể huỷ diệt tất cả sự tốt đẹp của người đó, từ nay trong lòng chỉ có hận thôi sao?
Khi tôi nhìn qua lỗ nhỏ lần nữa, đã thấy ở trong hành lang tầng hai cách tôi không xa, người nọ đang đứng ở cửa phòng Phùng Yên. Gã tháo mặt nạ xuống, đúng là khuôn mặt tuấn lãng tôi thấy ban ngày kia. Trên mặt gã không còn nụ cười lạnh lùng, đẩy cửa đi vào.
Trong đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh đã thấy - Phùng Yên đứng trong đống tuyết, gã ngồi xổm trên mặt đất, bưng lấy bát sủi cảo, ánh mắt nhìn bắp chân mảnh khảnh và tất chân màu đen.