Máy Bay Giấy

Chương 6

Edit: voi còi

Như vậy có tính là nói ra tiếng lòng của mình hay không?

Đổng Thuần An ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, Vệ Hòe Tư luôn luôn ở tại bên người cô, nhưng mà cô không có cảm giác ngủ thật say, nằm mơ thấy hắn thừa dịp khi cô ngủ say rời đi, nhưng mà lúc cô mở mắt ra lại phát hiện hắn vẫn ngồi ở bên giường, bất chợt hắn vươn tay xem xem độ ấm trán của cô, bón cho cô ăn một chút gì, thẳng đến khi cô lại một lần nữa ngủ.

Cuối cùng thời điểm một lần tỉnh lại, hắn thật sự đi rồi...

“Bạn khá hơn không?"

Tưởng Mĩ San mở cửa đi vào đến.

“Ừ."

Đổng Thuần An ngồi dậy, sờ sờ cái trán, nóng đã lui.

“Hắn luôn luôn đều ngồi ở trong này, thẳng đến vừa rồi mới đi."

Tưởng Mĩ San nhìn trên mặt cô rõ ràng thất vọng, nói ra đáp án mà cô muốn biết.

“Hai người thế nào rồi?"

Đổng Thuần An lắc đầu, có thể thế nào? Đầu óc của cô vẫn không tỉnh táo.

Bỗng nhiên trong đầu hiện qua một cái hình ảnh, cô nhìn khuôn mặt của Vệ Hòe Tư nói chuyện, tựa hồ cô nói chút chuyện không nên nói...

Tay cô che miệng lại, ông trời! Kết quả là cô đã nói với Vệ Hòe Tư cái gì?

“Như thế nào? Một bộ bộ dáng giật mình."

Tưởng Mĩ San ở bên người cô ngồi xuống.

“Mình không biết, giống như mình nói với anh ấy một ít chuyện không nên nói."

Ngay cả cô cũng không xác định có phải thật sự cô đã nói gì hay không, hay vẫn chỉ là mộng, hết thảy chỉ là tưởng tượng của cô.

“Bạn nói gì đó?"

Tưởng Mĩ San nắm giữ tay cô, vội vã muốn biết kết quả cô đã nói gì đó.

“Không phải là bạn tỏ tình với hắn đi?"

Đổng Thuần An bị hai chữ “tỏ tình" sợ tới mức ngay cả nói đều nói không nên lời... Tỏ tình...

Cô thật sự tỏ tình sao? Có phải cô đã nói cho hắn rằng mấy năm nay mình có bao nhiêu nhớ mong hắn hay không? Có phải cô đã nói cho hắn những ngày ở Đài Bắc có bao nhiêu khó chịu hay không? Có phải cô đã nói cho hắn rằng cô thật lo lắng người nhà biết bọn họ kỳ thực là không ở cùng nhau nữa hay không? Có phải cô đã nói hết rồi hay không?

“Bạn nghĩ rõ ràng a."

Tưởng Mĩ San truy hỏi.

“Thật sự mình nghĩ không ra..."

Ông trời! Không phải cô đã thực sự nói hết chứ? Đổng Thuần An khẩn trương lôi kéo tay của Mĩ San hỏi:

“Lúc anh ấy đi có hay không... Thoạt nhìn anh ấy thế nào?"

“Hắn thật bình thường a, chỉ nói hắn phải đi, muốn mình chú ý bạn nhiều một chút mà thôi."

Tưởng Mĩ San không biết là lúc đi về Vệ Hòe Tư có cái gì không bình thường.

“Thật vậy chăng?"

Đổng Thuần An thì thào tự nói.

Nếu hắn biểu hiện thật sự bình thường, vậy chắc là ảo giác của cô đi. Cô luôn luôn đem tình ý giấu dưới đáy lòng, không có khả năng sẽ xúc động thốt ra như vậy mới đúng, huống chi Vệ Hòe Tư còn có bạn gái.

“Kỳ thực nói cũng không quan hệ, mình nghe nói hắn cùng La Quế Nghi chia tay rồi."

Tưởng Mĩ San đặc biệt có hứng thú đối với những tin tức bát quái như vậy, mà cô thu hoạch tin tức coi như không ít.

Đổng Thuần An kinh ngạc nhìn cô, vì sao cô chưa từng nghe qua tin tức này?

“Hôm qua mình cũng mới biết đến, là học muội thời trung học của La Quế Nghi nói, nói hiện tại cô ta đang qua lại cùng một cái nam ca sĩ thần tượng, còn bị chó săn của tạp chí nào đó chụp được cô tar a vào chỗ ở của nam ca sĩ kia."

“Nhưng mà..." Vệ Hòe Tư luôn luôn không có nói qua chuyện này.

“Anh ấy chưa nói a!"

“Bạn cũng không có hỏi qua hắn đi?"

Tưởng Mĩ San hỏi ngược lại.

“Làm sao mình có thể hỏi cái này được." Đổng Thuần An nhẹ giọng nói.

“Vì sao bạn không hỏi? Coi như là bạn bè hỏi thăm nhau thôi a, hơn nữa nhất định là bạn cũng muốn biết, nếu hắn không có bạn gái, vậy hai người tieeos tục phát triển lên cũng tốt lắm, không phải sao?"

*****

Nói là nói như vậy, nhưng Đổng Thuần An nào có cái lá gan kia mà đi hỏi.

Thời gian cách ngày Vệ Hòe Tư tốt nghiệp cũng không nhiều lắm, cô cũng thật sự muốn biết Vệ Hòe Tư và La Quế Nghi có thật sự chia tay hay không, nhưng vẫn không có dũng khí đến hỏi hắn.

Mỗi lần thấy bản thân ở trong gương đang mang nha bộ, Đổng Thuần An chỉ có thể thở dài, hiện tại bộ dáng của cô như vậy, cho dù Vệ Hòe Tư và La Quế Nghi thật sự chia tay thì đã có sao? Hắn không có khả năng sẽ coi trọng cô.

Cô giống như một kẻ ngốc vậy mắt thấy mỗi ngày lại trôi qua, nhưng cái gì cũng không dám làm, có mấy lần muốn cầm lấy di động gọi cho hắn, ngay cả hỏi chút chuyện ngu xuẩn cũng tốt, nhưng mà thông qua mấu chốt làm sao cô cũng không ấn xuống.

Không hy vọng bản thân thật sự hỏi cái vấn đề ngu xuẩn gì, làm cho Vệ Hòe Tư cảm thấy cô thật ngốc... Ai, không nghĩ tới tâm tư của cô, vẫn là chuyển vòng quanh hắn mà thôi.

Ve kêu râm ran, nhắc nhở Đổng Thuần An ngày hè đã đến, Vệ Hòe Tư phải đi.

Cô chỉ có thể cười khổ, lấy tay che miệng đã thành động tác thói quen của cô, mà nha bộ này còn phải làm bạn với cô một năm.

“Có lẽ chờ hắn xuất ngũ, bạn vẫn là có cơ hội, dù sao hắn sẽ sống ở Đài Bắc, đến lúc đó nha bộ của bạn cũng lấy ra, từ đây hoàng tử và công chúa là có thể trôi qua những ngày hạnh phúc vui vẻ rồi."

Tưởng Mĩ San cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói xong, cô biết trong lòng của Thuần An có bao nhiêu khó chịu, cho dù Thuần An chưa nói, nhưng mà ở chung lâu như vậy, cô sẽ không biết trong lòng Thuần An suy nghĩ cái gì.

“Đồ ngốc..."

Đổng Thuần An nhìn cô một cái, nhẹ nhàng phun ra một câu.

“Bạn là nói mình hay là nói bạn vậy?"

Tưởng Mĩ San hoài nghi hỏi.

“Chúng ta đều là."

Đổng Thuần An nhún nhún vai, cô luôn luôn không muốn di chuyển, giống như động đậy thân thể một chút, thời gian sẽ qua nhanh hơn, tăng nhanh thời gian mà Vệ Hoè Tư rời đi, nhưng cho dù cô yên lặng bất động, thời gian lại chưa bao giờ ngừng lại.

“Mình chỉ là muốn an ủi bạn mà thôi, bạn không biết rất nhiều người nói lời an ủi đều là lời nói ngốc sao?"

“Mình biết nên làm cái gì bây giờ."

“Bạn tính toán làm sao bây giờ? Nghỉ hè phải đi về sao?"

Đổng Thuần An lắc đầu, cô đã tìm được một công việc vừa làm vừa học, cũng gọi điện thoại về nhà, bố mẹ đã đồng ý cho cô ở lại Đài Bắc.

“Bạn muốn ở lại Đài Bắc sao? Vậy mình cũng không về đi."

Tưởng Mĩ San dứt khoát trực tiếp quyết định.

“Bạn muốn ở lại đây sao?"

“Đúng vậy, trở về mỗi ngày chính là ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, bạn học cũ cũng gần một năm không liên lạc, cùng với nghe ba mẹ mình dài dòng, đợi ở trong này mình còn có điểm tự do chút."

Tưởng Mĩ San nghĩ nghĩ, càng thêm kiên định ý nghĩ muốn ở lại Đài Bắc của bản thân.

“Nhưng mà... Mình nghĩ mình vẫn nên trở về nhà hai ngày thì tốt hơn."

“Quay về đi xem một chút cũng tốt."

“Là mình phải về nhà lấy tiền a! Không kịp đi tìm việc, hai tháng này cũng phải có tiền sinh hoạt mới được, đi về trước làm con gái ngoan hai ngày lại nói tiếp."

Lúc này, di động linh linh vang lên, Đổng Thuần An với tay qua cầm lấy di động, nhìn màn hình điện thoại, không khỏi sửng sốt một chút.

Tiếng chuông còn đang vang, Tưởng Mĩ San liếc nhìn cô liếc mắt một cái, thuận miệng hỏi:

“Ai gọi đến?"

“Anh ấy gọi."

Đổng Thuần An chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô không biết bản thân có chuẩn bị tốt muốn nhận điện thoại của Vệ Hòe Tư hay không.

“Mau nhận a!"

Tưởng Mĩ San thúc giục cô. Cô khẩn trương đứng dậy, nói một câu:

“Mình về phòng nghe."

Tưởng Mĩ San nhịn không được cười trộm, xem cô trốn vào trong phòng.

*****

“A lô?" Đổng Thuần An không có biện pháp ngừng run run trong giọng nói, cô dựa lưng vào ván cửa, ngay cả hô hấp đều có vẻ khó khăn.

Cô đã được một thời gian không có nghe đến giọng nói của hắn, thật không ngờ hắn cư nhiên sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô, tim của cô đập rộn ràng căn bản không có cách nào khác khống chế.

“Là anh, em đang vội sao?"

Có lẽ là trong giọng nói của cô có chút hổn hển, Vệ Hòe Tư mới có thể hỏi như vậy.

“Không có."Cô vội vàng trả lời.

“Mấy ngày nay anh muốn về trấn nhỏ bàn chút chuyện, em có về không?"

Hỏng bét! Vệ Hòe Tư phải đi về, sao hắn không nói sớm vậy? Cô đã tìm công việc rồi, qua hai ngày nữa là bắt đầu đi làm.

“Em đã tìm được việc làm thêm rồi, cho nên nghỉ hè này em đều sẽ ở lại Đài Bắc."

“Là dạng công việc gì?"

Vệ Hòe Tư lại xuất ra thái độ như anh trai kia, giống như là phải giúp cô loại bỏ công việc vậy.

Trải qua sự giải thích của Đổng Thuần An, hắn mới tương đối an tâm.

“Em đã nói chuyện qua với người nhà của em chưa?"

“Em đã nói với anh trai của em, mọi người đều rất tán thành."

Ngụ ý của cô là, người nhà của cô đều đã đồng ý, không nhất thiết phải được hắn tán thành.

Trong điện thoại truyền đến một hồi im lặng ngắn ngủi, tiếp theo hắn mới mở miệng:

“Chắc là hai ngày nữa anh sẽ quay về, chính là đi ký cái hợp đồng, anh muốn bán căn nhà và mảnh đất mà ông nội anh để lại."

Hắn thật sự muốn đem bán căn nhà cũ nát kia sao? Như vậy về sau hắn cũng sẽ không bao giờ đi trở về nữa phải không?

“Thật vậy chăng?"

“Ừ." Hắn trả lời.

“Anh... Vậy chừng nào thì anh đi nhập ngũ?"

“Chắc là hai tháng nữa đi, sẽ chờ thông báo."

“Nga."

Giống như không có đề tài gì có thể hàn huyên.

Cho dù cô có đầy lời mà mình nghĩ muốn nói với hắn, nhưng mà điều đó đối với hai người bọn họ đều là cấm kỵ, Đổng Thuần An cũng không hy vọng bản thân nói gì đó không nên nói, khiến cho về sau hai người ngay cả bằng hữu đều không làm được.

“Có muốn anh giúp mang cái gì lên không?"

Im lặng một trận, Vệ Hòe Tư giống là hiểu biết cố kị của cô, chủ động mở miệng hỏi nói.

“Không cần, em cũng không thiếu gì."

Cô vẫn là không nghĩ tới cái đề tài gì có thể cùng hắn nói chuyện, nhớ tới Tưởng Mĩ San có thể ở trong điện thoại cùng bạn nam nói chuyện rất lâu tận mấy giờ, thực không hiểu được bọn họ đều nói những chuyện gì, thế nhưng có thể nói chuyện lâu như vậy.

“Được rồi, cứ như vậy đi."

Ngay tại lúc hắn muốn kết thúc điện thoại, Đổng Thuần An đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.

“Hòe Tư!"

“Như thế nào?"

“Anh... Anh cũng biết người nhà của em bọn họ có đôi khi... Sẽ suy nghĩ tương đối nhiều, khả năng sẽ cùng anh nói một số lời kỳ quái..."

Đổng Thuần An ấp úng nói.

“Cái gì mà lời kỳ quái?"

“Có liên quan tới em, anh biết ý tứ của em chứ?"

Cô thử hỏi.

Hẳn là hắn biết, từ nhỏ bọn họ đã bị coi là thanh mai trúc mã, hiện tại cô lại đuổi theo hắn lên Đài Bắc cùng hắn học cùng một trường đại học, láng giềng đã sớm nhận định hai người bọn họ là một đôi, lần này hắn đi, nếu quả thực có người nói với hắn cái gì, vậy chẳng phải là thật xấu hổ sao?

Vệ Hòe Tư dừng một chút, tựa hồ hiểu rõ ý tứ của cô."Anh biết nên nói như thế nào."

“Vậy là tốt rồi... Không có việc gì, Bye."

Đúng vậy, Vệ Hòe Tư là người đều đã bao tuổi rồi, làm sao hắn lại bởi vì người ta lời ra tiếng vào mà đi theo bất an, có lẽ để ý người chỉ có bản thân đi.

Tắt di động, Đổng Thuần An dựa vào cửa phòng ngồi yên, thẳng đến khi Tưởng Mĩ San đến gõ cửa, cô mới thanh tỉnh lại.

“Như thế nào? Hắn nói gì đó?"Tưởng Mĩ San vội vã muốn biết kết quả.

Đổng Thuần An chỉ lắc đầu, cho dù nội dung nói chuyện là nhàm chán trống rỗng như thế, nhưng sau khi tắt điện thoại cô vẫn thật lâu không có biện pháp hồi phục tim đập nhanh của bản thân, cô không rõ vì sao sẽ vì một câu một chữ của Vệ Hòe Tư tác động, nhưng cô lại không có cách nào khắc chế bản thân.

Tưởng Mĩ San nhìn bộ đang khổ sở của cô cũng ngồi xổm xuống theo, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của cô.

“Mình không biết mình như thế nào? Chẳng qua là anh ấy gọi điện thoại đến, chúng ta nói không đến vài câu anh ấy liền tắt máy, nhưng mà mình lại rất khổ sở."

“Vậy vì sao bạn không cùng hắn nói nhiều vài câu?"

“Mình thật sự không biết nên cùng anh ấy nói cái gì đó mới tốt."

Mỗi lần khi trong điện thoại xuất hiện im lặng, so với cái gì cô cũng đều hoang mang, nhưng mà cô lại không nghĩ ra biện pháp nào đến bổ khuyết trống rỗng.

“Tim đập nhanh, miệng khô lưỡi khô, cảm thấy mặc kệ bản thân nói cái gì đều giống cái đồ ngốc?" Tưởng Mĩ San đem tâm tình của cô nói ra.

“Đúng... Mình thật sự không muốn thừa nhận như vậy, nhưng mà mình thật sự là như thế. Mĩ San, bình thường thoạt nhìn mình không giống như là cái đồ ngốc đi!"

Nhưng mà ở trước mặt của Vệ Hòe Tư, mặc kệ cô nói cái gì đều như là một người ngốc.

“Đừng lo lắng, điều này chứng tỏ thật sự là bạn rất để ý hắn."

“Chỉ một mình mình để ý thì có ích lợi gì? Anh ấy muốn bán căn nhà cũ của gia đình, về sau mình và anh ấy liền không còn có quan hệ, ngay cả một chút liên lụy đều không có, anh ấy đã thoát ly nơi đó!"

“Bạn cũng thật là a, hiện tại bạn đang ở Đài Bắc, bạn muốn xem là tương lai."

“Bạn nói với mình đi, tương lai ở nơi nào?" Đổng Thuần An hỏi lại cô.

“Này... Mình cũng không biết, chỉ sợ chỉ có thể để cho thời gian đến nói cho bạn thôi."

*****

Nóng liên tục mấy ngày, nhiệt độ cao tựa hồ xiết chặt suy nghĩ muốn ghi lại kỷ lục quyết tâm hướng về phía trước kéo lên, tưởng rằng mùa hè năm nay giữ lại một cái kỷ lục huy hoàng.

Buổi trưa ngày hôm đó rốt cục cũng mưa to, mọi người trên phố như là nhẹ nhàng thở ra, mặc dù là cả người bị ẩm ướt cũng không thấy buồn bực.

Đổng Thuần An là làm part-time trong một công ty gia đình nhỏ, ông chủ thấy cô ăn mặc không giống mấy cô gái tranh giành đua sắc như vậy, chắc sẽ là một người biết giữ bổn phận nghiêm túc làm việc, cho nên ở trong phần đông các cô gái trang điểm xinh đẹp lựa chọn cô. Tan tầm cô chỉ cần bắt xe điện ngầm đi qua tám trạm dừng là có thể về nhà, tiền lương cũng không tồi.

Hôm nay cô ra trạm xe điện ngầm, lại đợi nửa giờ, mắt thấy mưa không có dấu hiệu muốn ngừng lại, cô chỉ đành phải mạo hiểm đội mưa trở về nhà trọ, đợi về đến dưới nhà trọ, cô đã ướt đẫm toàn thân.

Đổng Thuần An một mặt lấy ra chìa khóa, một mặt nghĩ đợi lát nữa trước tiên phải đi tắm nước ấm cho thoải mái đã, chìa khóa còn chưa có cắm vào trong ổ khóa, phía sau liền đi ra một người.

Phát hiện phía sau có người, Đổng Thuần An lập tức quay đầu lại, bị một bóng dáng đập vào mắt lại càng hoảng sợ, trên tay chìa khóa đi theo rớt.

“Có cần phải kinh ngạc như vậy không?"

Vệ Hòe Tư đối với phản ứng của cô khi thấy mình cảm thấy có chút buồn cười, xoay người giúp cô nhặt chìa khóa lên, nhưng mà hắn cũng không có ý tứ trả lại, mà là thay cô mở cửa, sau đó đi theo cô cùng tiến lên lầu.

“Chừng nào thì anh trở về?"

“Vừa đến, mẹ của em muốn anh mang một ít đồ lên cho em." Vệ Hoè Tư đưa một túi đồ to trên tay ra cho cô xem.

“Mẹ em lúc nào cũng như vậy đấy, em đã từng nói với bà là em không thiếu này nọ, thế mà bà còn làm phiền anh mang đồ lên cho em, thật ngại quá..."

Đổng Thuần An nói lung tung vài câu, hai tay ôm ở trước ngực, bởi vì toàn thân cô đều ướt đẫm, hơn nữa cô lại vừa vặn mặc áo cotton đơn giản, tựa hồ có chút hiềm nghi.

“Em đã ăn cơm chưa?"

Thấy cô lắc đầu, hắn lại nói:

“Anh thấy em nên đi tắm rửa trước đi, toàn thân đều ướt, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt lắm."

“Vâng, được."

Cô quay trở lại phòng lấy quần áo, Vệ Hòe Tư vẫn ngồi ở trong phòng khách cầm lấy điều khiển từ xa bật TV lên xem.

Đây đại biểu hắn còn có lời muốn nói với cô đi? Trong lòng Đổng Thuần An thầm nghĩ, bằng không hẳn là sau khi hắn đem này nọ cho cô thì bước đi không phải sao?

Đổng Thuần An cầm quần áo vọt vào trong phòng tắm bật nước nóng tắm sạch sẽ, vừa tắm vừa buộc bản thân phải tìm đề đài để nói, miễn cho đợi lát nữa đối mặt Vệ Hòe Tư lại xuất hiện tình hình tẻ ngắt giống lần trước.

Sau khi sấy khô tóc cô mới đi ra phòng tắm, thấy hắn đang xem tiết mục tin tức.

“Mẹ em có nói cái gì sao?"

Cô có thể nghĩ đến chính là chuyện có liên quan đến người nhà của mình.

“Chính là lo lắng em ăn không ngon."

Đổng Thuần An ngồi xuống, mở ra túi thực phẩm thật to kia, trong lòng đột nhiên xông lên cảm xúc ấm áp.

“Bạn cùng phòng của em đâu?"

“Cô ấy về nam bộ rồi, mai kia mới có thể trở về."

Đổng Thuần An lấy ra một bọc thịt khô, nhận ra đó là nhãn hiệu cô thích ăn nhất.

“Trước đừng ăn những thứ linh tinh này, anh mang em đi ra ngoài ăn cơm."

Vệ Hòe Tư tắt TV đi, lấy đồ ăn vặt trên tay của cô đi, lôi kéo cô đứng dậy.

Thấy hắn giữ chặt cổ tay của mình, Đổng Thuần An cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng rụt tay về, giả bộ muốn trở về phòng lấy này nọ.

“Em đi lấy chìa khóa."

Đi vào phòng, cô vội vàng đánh giá lại bản thân ở trong gương.

Tốt lắm, xem ra thật hoàn mỹ, chỉ có khi cô nhe răng cười thì phá hỏng sự nghiệp, cô thật sự không thể cười, chỉ cần hơi mở miệng sẽ lộ ra trên hàm răng cố một bộ thép, trừ bỏ buồn cười bên ngoài không có khác ngôn ngữ có thể hình dung.

Cô có chút ủ rũ, cũng cảm thấy không cần phí tâm tư trang điểm, hoặc là vì bản thân làm bất kỳ nỗ lực, cô biết bữa cơm này sẽ không đối với tình huống của hai người có trợ giúp gì.

*****

Thời điểm ăn cái gì có thể không há mồm sao?

Đổng Thuần An đã nhận mệnh, đã cùng nhau ăn cơm, cô chỉ có thể tận lực đem mặt không ngẩng lên, không đối mặt Vệ Hòe Tư ăn, miễn cho làm cho hắn thấy bộ dạng đáng sợ này của cô.

Nhưng mà cô làm như vậy, cũng không thấy được ánh mắt của Vệ Hòe Tư nhìn cô.

“Thời điểm anh nhập ngũ xong, muốn trả lại phòng ở sao?"

Cũng may trước đó vài ngày cô đã từng suy nghĩ vài cái đề tài, cho dù không xác định còn có cơ hội có thể nhìn thấy hắn hay không, nhưng mà trước đó chuẩn bị sẵn sàng, như vậy cô tương đối sẽ không khẩn trương.

“Chắc chắn sẽ phải trả thôi."

“Vậy khi anh nghỉ phép muốn đi đâu?"

Nghỉ phép lại không có nhà để về như vậy không phải là thật đáng thương sao?

“Tự nhiên anh có địa phương có thể đi."

Điểm ấy Vệ Hòe Tư cũng chẳng quan tâm.

Lời này nghe vào trong tai Đổng Thuần An, cô chỉ nghĩ tới La Quế Nghi, hắn có phải là chạy đến chỗ của La Quế Nghi đi?

Cô muốn mở miệng hỏi hắn quan hệ giữa hắn và La Quế Nghi, nhưng mà cô lại lựa chọn là nhét mỳ vào, đem vấn đề nuốt vào trong bụng, nhưng mà mỳ vừa mới nuốt vào bụng, miệng của cô lại không nghe sai khiến mở miệng nói.

“Anh có thể đem đồ đạc đặt ở chỗ của em cũng được, nhà trọ kia cũng chỉ có em và Mĩ San ở,nếu anh không để ý, bọn em còn có một gian phòng..."

Ông trời! Cô đang nói cái gì? Thậm chí cô còn không có hỏi qua xem Mĩ San có đồng ý không.

“Anh sẽ suy nghĩ lại."

Bên môi của Vệ Hòe Tư có chút ý cười, hắn cảm thấy buồn cười không là lời mời của cô, mà là cơ hồ cô đều đưa lưng về phía hắn nói chuyện.

“Nha bộ của em khi nào thì mới có thể lấy ra?"

“Ít nhất còn muốn một năm đi."

Kỳ thực cô cũng không biết muốn mang lâu như vậy, nhưng đã quyết định muốn mang nha bộ, cô sẽ không thể hối hận.

“Chờ em tốt nghiệp đi phỏng vấn, người ta nhìn đến răng nhỏ của em, thật dễ dàng cho rằng tuổi của em còn rất nhỏ, đối với năng lực của em sẽ sinh ra chất vấn, hơn nữa..."

“Lý do của em cũng thật là nhiều."

Đổng Thuần An xoay người, một mặt nghiêm cẩn xem hắn nói:

“Kỳ thực cái này không chỉ là bề ngoài thay đổi mà thôi."

“Còn có cái gì?"

Vệ Hòe Tư sớm đã đem mặt tự giải quyết, cầm lấy khăn giấy xoa xoa miệng, sau đó nhìn cô một cái, sau đó đưa tay đi qua giúp cô lau chút cặn thức ăn dính bên miệng của cô.

Động tác của hắn khiến cho Đổng Thuần An tim đập thình thịch, nhưng ngay lập tức cô lại nói cho bản thân động tác kia cũng không có nghĩa là cái gì, hồi nhỏ Vệ Hòe Tư thậm chí còn bón cơm cho cô ăn cơm xong, sự so sánh này đương nhiên không tính là cái gì.

“Ít nhất em sẽ có chút tự tin."

“Em như vậy còn có thể không tự tin?"

Lông mày của hắn giương cao, như là không quá tin tưởng lời của cô.

Những lời này là ca ngợi sao? Đổng Thuần An nhìn hắn, ngậm miệng chần chờ một lát.

“Kỳ thực bác sĩ cũng rất tán thành em làm sửa chữa." Cô bất đắc dĩ nói.

“Vì sao?"

“Bởi vì răng nanh sẽ đè ép đến những cái răng khác, về sau làm không tốt chỉnh sửa ngay ngắn sẽ bị lệch, hơn nữa những cái răng khác sẽ bị đau."

Cho nên những lý do này rất chính đáng đi! Có thể giải thích của cô cũng không hoàn toàn đúng là vì cái hôn kia mà đi sửa chữa mang nha bộ.

“Chỉ là anh cảm thấy như vậy cũng thật đáng yêu."

Vệ Hòe Tư vừa nói vừa đứng lên.

“Vấn đề là em không cảm thấy đáng yêu a!"

Đổng Thuần An nhìn vẻ mặt của hắn hơn chút oán giận.

Vệ Hòe Tư đứng ở tại chỗ, có chút bất đắc dĩ thở dài, đi theo đem cô kéo đến, lộ ra có chút yêu thương mỉm cười.

“Anh cũng chưa nói em chỉ có đáng yêu mà thôi a!"
Tác giả : Liên Á Lệ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại