Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 166: Ha ha, Diêm La Vương là ngốc bức
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Diêm La liếc qua người nọ, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Diêm La Vương tôi cũng không phải là loại người thích bắt nạt kẻ yếu. Mấy người chuyển quặng lên xe đẩy, đợi lát nữa tôi và Tiểu Bạch sẽ đẩy xuống, mọi người cùng phân công làm việc."
Mấy người nghe xong nửa câu trước thì thực sự muốn khóc. Ông mẹ nó không thích bắt nạt kẻ yếu thì mẹ nó ai mới là?
Nhưng vừa nghe được nửa câu sau, mấy người thiếu chút nữa nhảy cẫng lên hoan hô. Đoạn đường này là sườn núi, một xe đẩy đầy đá lại nặng như vậy, lúc đẩy xuống dốc rất nguy hiểm, vậy mà Diêm La Vương lại chủ động nhận thầu công việc nguy hiểm nhất!
Mấy người lập tức hăng hái lên, nâng mấy chục cân khoáng thạch hự hự chuyển lên xe đẩy nhỏ.
Diêm La Vương kéo cậu bé tìm một tảng đá bóng loáng nhẵn nhụi ngồi xuống, thảnh thơi mà nhìn một đám đàn ông to xác chuyển quặng, chỉ chốc lát đã mồ hôi đầy đầu.
"Anh, sao anh lại muốn đẩy xe? Việc này nguy hiểm lắm." Nam Tầm chọc chọc cánh tay người bên cạnh.
Diêm La khoác tay mình lên vai cậu, làm bộ anh trai tốt nói: "Bởi vì không muốn để cậu phải làm việc. Cậu đeo cái xiềng chân này cũng không tiện đi lại, việc chuyển đá không hợp với cậu."
Nam Tầm bị cảm động rồi: "Anh, không phải vì em anh mới chọn làm việc nặng đấy chứ?"
Diêm La quét mắt liếc cậu, rất nghiêm túc mà đáp một câu: "Chỉ là anh ghét khuân đá làm bẩn quần áo dơ tay, đẩy xe thì khá hơn chút."
Nam Tầm:...
Xe đẩy nhỏ cách chỗ lấy quặng đá hơn 100 mét, trên mặt đường lại toàn đá vụn. Một chuyến đi qua đi lại chuyển đá đã gần 300 mét, một người khiêng 3 tảng đá, tổng cộng phải đi gần 900 mét.
Nam Tầm tính như thế, lập tức cười phụt ra tiếng.
"Anh, có phải anh đã tính sớm rồi không? Bọn họ chuyển đá nhìn khoảng cách có vẻ gần, nhưng tổng lại cũng là quãng đường không hề ngắn. Hơn nữa mặt đường toàn đá vụn dễ đau chân, chúng ta chỉ đẩy cái xe, dùng ít sức hơn nhiều."
Diêm La nhếch một bên khóe miệng, lười biếng ngả người về phía cậu, trong lời nói mang ý cười: "Anh không bắt nạt bọn họ. Có tin anh không làm gì cả, bọn họ cũng không dám ý kiến gì?"
"Tin ạ, anh nói cái gì em cũng tin." Nam Tầm cười hắc hắc nói.
Có Diêm La Vương ở đây, tiểu đội này cực kỳ đủ nhiệt tình, chưa tới hai mươi phút đã lấp đầy xe đẩy nhỏ.
Một người chạy chậm tới trước mặt Diêm La Vương, cúi đầu khom lưng nói: "Diêm gia, xe đã đầy."
Diêm La quét mắt nhìn hắn, nhìn chằm chằm đến độ người kia chảy mồ hôi ròng ròng đầy đầu.
Theo tiếng leng keng leng keng vang lên, Diêm La đứng dậy. Hắn kéo bộ xiềng chân nặng nề đi đường mà không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn thong dong thực sự.
Nam Tầm vội vã đi theo phía sau hắn nói: "Anh, để em đỡ bên cạnh."
Diêm La không để ý đến cậu mà trực tiếp xắn tay áo, hai tay mở ra rồi nắm chặt cán xe đẩy, nâng xe lên.
Bởi vì dùng lực mạnh mẽ làm màu da cổ đồng nổi lên từng cái gân xanh rất rõ ràng.
Nam Tầm thấy được trên cánh tay kia có một vết sẹo do dao cắt thành, màu hồng nhạt, có thể nhìn ra hình thành đã lâu.
Đúng là... Đầy người đều là vết sẹo.
Diêm La nghiêng đầu liếc nhìn cậu bé còn đang ngẩn người: "Tiểu Bạch, tự nhiên đờ ra làm gì, mau lên đây."
Nam Tầm a một tiếng, nhìn nhìn xe đẩy nhỏ hắn đã nâng lên, sau đó chỉ chỉ chính mình: "Anh, chẳng lẽ anh muốn em ngồi lên đó?"
Bởi vì sợ trong quá trình đẩy xe sẽ có quặng lăn xuống, nên trong xe đẩy nhỏ cũng không chất quá đầy, giữa đống khoáng thạch hoàn toàn có thể ngồi đủ một người.
"Đi tới đây, đừng để anh nói lần hai." Diêm La nhìn cậu, một bộ ánh mắt có thể sẽ lạnh xuống bất cứ lúc nào.
Nam Tầm bĩu môi, bước từng bước nhỏ bò lên xe đẩy. Cậu vốn muốn đi bước dài đi nhanh lên, nhưng khổ nỗi dây xích quá ngắn. Đang nghĩ làm sao leo lên, đột nhiên thấy eo nhẹ bẫng đi, một cánh tay mạnh mẽ bao lấy eo cậu, cứ như vậy nhấc bổng lên lại buông ra.
Lúc Nam Tầm cúi đầu nhìn xuống, cậu đã ngồi trên xe đẩy nhỏ.
"Tiểu Bạch, bám cho chắc."
Nam Tầm nghe được chất giọng trầm thấp mạnh mẽ của Diêm La, ngay sau đó, xe đẩy nhỏ liền lúc lắc mà đi.
Nam Tầm vội đỡ lấy hai bên thành xe, nhìn người đàn ông đẩy xe, bỗng nhiên tưởng tượng ra cảnh hắn mặc áo may ô, trên cổ treo một cái khăn lau mồ hôi, không khỏi cười trộm ra tiếng.
"Tiểu Bạch, trộm cười gì đấy, hả?" Diêm La đẩy xe thật vững vàng, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu bé, phát hiện đứa bé này đang nhìn hắn thật vui vẻ.
Nam Tầm bật cười thành tiếng: "Anh như vậy trông rất giống bác kéo xe."
Vẻ mặt Diêm La hơi đen lại, sau đó không biết hắn nhớ tới điều gì, khóe miệng bỗng hơi cong lên: "Tiểu Bạch, bám cho chắc, anh sẽ cho cậu trải nghiệm cảm giác ngồi xe kéo là như thế nào."
Nam Tầm giang hai tay siết chặt tay vịn theo bản năng, lúc cậu vừa nắm chặt, xe đẩy nhỏ dưới người liền bắt đầu chạy băng băng.
Nam Tầm kinh ngạc thốt lên, tốc độ bay lên trong nháy mắt khiến hai mắt cậu mở to, tim đập thình thịch: "Anh, anh chậm chút!"
Nào ngờ Diêm La chẳng những không giảm tốc độ, trái lại đẩy xe chạy như điên, xe đẩy nhỏ tải trọng vượt qua 400kg trong tay hắn đã biến thành một món xe đồ chơi nhẹ bẫng tầm thường.
Nam Tầm quay đầu lại nhìn thoáng qua, có loại cảm giác kích thích xe có thể lệch khỏi quỹ đạo bất cứ lúc nào, tim đập càng nhanh, cuối cùng hóa thành tiếng quỷ rống: "A a a ---- Anh chậm chút, chậm chút! Đây là sườn núi đó! Sẽ lật xe, sẽ lật xe a ----"
Diêm La bật cười ha ha, vừa chạy vội vừa cười.
Nam Tầm sợ đến mức nước mắt đều chảy ra, nhưng lúc này lại nhìn được nhìn người đàn ông cười to đang đẩy xe trước mắt. Vào lúc này ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu một mảng lớn trên mặt hắn, làm gương mặt đó càng thêm đẹp trai càng thêm ngầu. Đôi mắt luôn lộ vẻ hung tàn lúc này cũng đắm chìm dưới ánh nắng vàng ấm áp, trở nên hiền hòa mà trong suốt, phảng phất điểm xuyết hai mặt trời nhỏ vàng rực, lóa mắt cực kỳ.
Nam Tầm kêu lại kêu rồi cũng cùng cười ha ha theo hắn, tiếng cười hai người đan xen vang vọng một đường.
Mặc dù đoạn đường này là sườn núi, nhưng cũng không tính quá dốc, Diêm La đẩy xe tới dưới chân núi, chạy đệm thêm năm mươi bước liền ngừng lại.
Người trong tiểu đội đã đuổi kịp lại đây, chờ xe đẩy nhỏ dừng hẳn, liền hợp sức đẩy xe quặng đổ vào trong xe tải lớn.
Cảnh ngục giám sát đứng một bên thống kê số thứ tự mỗi tù nhân của đội trong bảng biểu, sau đó đánh dấu tích phía sau.
Diêm La lại để cậu bé ngồi trong xe đẩy nhỏ trống không, đẩy người trở về tiếp tục làm việc.
Mấy người đàn ông vạm vỡ trong đội đi theo sau xe đẩy của Diêm La đều mang vẻ mặt ngây ngốc.
Vừa nãy có thể bọn bọ đã thấy được một Diêm La Vương giả.
Diêm La Vương sẽ cười ha ha, cười như thiếu niên xanh miết thế sao? Sẽ làm ra động tác ấu trĩ đẩy xe đến bay lên thế sao?
Mẹ nó đó chắc chắn không phải Diêm La Vương hở chút là đánh người gãy tay gãy chân kia!
Nhưng rất nhanh mấy người đã phát hiện, thật không phải bọn họ mắt mù, mà ba lần đẩy xe tiếp theo, Diêm La Vương cũng đều mang bộ dáng ngu ngốc như thế vọt xuống dưới.
Khu giam A bọn họ có tiểu ngu ngốc đến, mới qua hai tháng, đã đồng hóa ngục bá Diêm La Vương của khu A bọn họ biến thành đại ngu ngốc.
Vừa nãy bọn họ đều cẩn thận mà mở to hai mắt nhìn, chờ sau này có cơ hội đi ra ngoài, nhất định phải chia sẻ với mấy người trong vòng: Mặc kệ các người có tin hay không, bọn tôi đều từng thấy bộ dáng ngu ngốc của Diêm La Vương ở trong tù.
Diêm La liếc qua người nọ, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Diêm La Vương tôi cũng không phải là loại người thích bắt nạt kẻ yếu. Mấy người chuyển quặng lên xe đẩy, đợi lát nữa tôi và Tiểu Bạch sẽ đẩy xuống, mọi người cùng phân công làm việc."
Mấy người nghe xong nửa câu trước thì thực sự muốn khóc. Ông mẹ nó không thích bắt nạt kẻ yếu thì mẹ nó ai mới là?
Nhưng vừa nghe được nửa câu sau, mấy người thiếu chút nữa nhảy cẫng lên hoan hô. Đoạn đường này là sườn núi, một xe đẩy đầy đá lại nặng như vậy, lúc đẩy xuống dốc rất nguy hiểm, vậy mà Diêm La Vương lại chủ động nhận thầu công việc nguy hiểm nhất!
Mấy người lập tức hăng hái lên, nâng mấy chục cân khoáng thạch hự hự chuyển lên xe đẩy nhỏ.
Diêm La Vương kéo cậu bé tìm một tảng đá bóng loáng nhẵn nhụi ngồi xuống, thảnh thơi mà nhìn một đám đàn ông to xác chuyển quặng, chỉ chốc lát đã mồ hôi đầy đầu.
"Anh, sao anh lại muốn đẩy xe? Việc này nguy hiểm lắm." Nam Tầm chọc chọc cánh tay người bên cạnh.
Diêm La khoác tay mình lên vai cậu, làm bộ anh trai tốt nói: "Bởi vì không muốn để cậu phải làm việc. Cậu đeo cái xiềng chân này cũng không tiện đi lại, việc chuyển đá không hợp với cậu."
Nam Tầm bị cảm động rồi: "Anh, không phải vì em anh mới chọn làm việc nặng đấy chứ?"
Diêm La quét mắt liếc cậu, rất nghiêm túc mà đáp một câu: "Chỉ là anh ghét khuân đá làm bẩn quần áo dơ tay, đẩy xe thì khá hơn chút."
Nam Tầm:...
Xe đẩy nhỏ cách chỗ lấy quặng đá hơn 100 mét, trên mặt đường lại toàn đá vụn. Một chuyến đi qua đi lại chuyển đá đã gần 300 mét, một người khiêng 3 tảng đá, tổng cộng phải đi gần 900 mét.
Nam Tầm tính như thế, lập tức cười phụt ra tiếng.
"Anh, có phải anh đã tính sớm rồi không? Bọn họ chuyển đá nhìn khoảng cách có vẻ gần, nhưng tổng lại cũng là quãng đường không hề ngắn. Hơn nữa mặt đường toàn đá vụn dễ đau chân, chúng ta chỉ đẩy cái xe, dùng ít sức hơn nhiều."
Diêm La nhếch một bên khóe miệng, lười biếng ngả người về phía cậu, trong lời nói mang ý cười: "Anh không bắt nạt bọn họ. Có tin anh không làm gì cả, bọn họ cũng không dám ý kiến gì?"
"Tin ạ, anh nói cái gì em cũng tin." Nam Tầm cười hắc hắc nói.
Có Diêm La Vương ở đây, tiểu đội này cực kỳ đủ nhiệt tình, chưa tới hai mươi phút đã lấp đầy xe đẩy nhỏ.
Một người chạy chậm tới trước mặt Diêm La Vương, cúi đầu khom lưng nói: "Diêm gia, xe đã đầy."
Diêm La quét mắt nhìn hắn, nhìn chằm chằm đến độ người kia chảy mồ hôi ròng ròng đầy đầu.
Theo tiếng leng keng leng keng vang lên, Diêm La đứng dậy. Hắn kéo bộ xiềng chân nặng nề đi đường mà không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn thong dong thực sự.
Nam Tầm vội vã đi theo phía sau hắn nói: "Anh, để em đỡ bên cạnh."
Diêm La không để ý đến cậu mà trực tiếp xắn tay áo, hai tay mở ra rồi nắm chặt cán xe đẩy, nâng xe lên.
Bởi vì dùng lực mạnh mẽ làm màu da cổ đồng nổi lên từng cái gân xanh rất rõ ràng.
Nam Tầm thấy được trên cánh tay kia có một vết sẹo do dao cắt thành, màu hồng nhạt, có thể nhìn ra hình thành đã lâu.
Đúng là... Đầy người đều là vết sẹo.
Diêm La nghiêng đầu liếc nhìn cậu bé còn đang ngẩn người: "Tiểu Bạch, tự nhiên đờ ra làm gì, mau lên đây."
Nam Tầm a một tiếng, nhìn nhìn xe đẩy nhỏ hắn đã nâng lên, sau đó chỉ chỉ chính mình: "Anh, chẳng lẽ anh muốn em ngồi lên đó?"
Bởi vì sợ trong quá trình đẩy xe sẽ có quặng lăn xuống, nên trong xe đẩy nhỏ cũng không chất quá đầy, giữa đống khoáng thạch hoàn toàn có thể ngồi đủ một người.
"Đi tới đây, đừng để anh nói lần hai." Diêm La nhìn cậu, một bộ ánh mắt có thể sẽ lạnh xuống bất cứ lúc nào.
Nam Tầm bĩu môi, bước từng bước nhỏ bò lên xe đẩy. Cậu vốn muốn đi bước dài đi nhanh lên, nhưng khổ nỗi dây xích quá ngắn. Đang nghĩ làm sao leo lên, đột nhiên thấy eo nhẹ bẫng đi, một cánh tay mạnh mẽ bao lấy eo cậu, cứ như vậy nhấc bổng lên lại buông ra.
Lúc Nam Tầm cúi đầu nhìn xuống, cậu đã ngồi trên xe đẩy nhỏ.
"Tiểu Bạch, bám cho chắc."
Nam Tầm nghe được chất giọng trầm thấp mạnh mẽ của Diêm La, ngay sau đó, xe đẩy nhỏ liền lúc lắc mà đi.
Nam Tầm vội đỡ lấy hai bên thành xe, nhìn người đàn ông đẩy xe, bỗng nhiên tưởng tượng ra cảnh hắn mặc áo may ô, trên cổ treo một cái khăn lau mồ hôi, không khỏi cười trộm ra tiếng.
"Tiểu Bạch, trộm cười gì đấy, hả?" Diêm La đẩy xe thật vững vàng, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu bé, phát hiện đứa bé này đang nhìn hắn thật vui vẻ.
Nam Tầm bật cười thành tiếng: "Anh như vậy trông rất giống bác kéo xe."
Vẻ mặt Diêm La hơi đen lại, sau đó không biết hắn nhớ tới điều gì, khóe miệng bỗng hơi cong lên: "Tiểu Bạch, bám cho chắc, anh sẽ cho cậu trải nghiệm cảm giác ngồi xe kéo là như thế nào."
Nam Tầm giang hai tay siết chặt tay vịn theo bản năng, lúc cậu vừa nắm chặt, xe đẩy nhỏ dưới người liền bắt đầu chạy băng băng.
Nam Tầm kinh ngạc thốt lên, tốc độ bay lên trong nháy mắt khiến hai mắt cậu mở to, tim đập thình thịch: "Anh, anh chậm chút!"
Nào ngờ Diêm La chẳng những không giảm tốc độ, trái lại đẩy xe chạy như điên, xe đẩy nhỏ tải trọng vượt qua 400kg trong tay hắn đã biến thành một món xe đồ chơi nhẹ bẫng tầm thường.
Nam Tầm quay đầu lại nhìn thoáng qua, có loại cảm giác kích thích xe có thể lệch khỏi quỹ đạo bất cứ lúc nào, tim đập càng nhanh, cuối cùng hóa thành tiếng quỷ rống: "A a a ---- Anh chậm chút, chậm chút! Đây là sườn núi đó! Sẽ lật xe, sẽ lật xe a ----"
Diêm La bật cười ha ha, vừa chạy vội vừa cười.
Nam Tầm sợ đến mức nước mắt đều chảy ra, nhưng lúc này lại nhìn được nhìn người đàn ông cười to đang đẩy xe trước mắt. Vào lúc này ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu một mảng lớn trên mặt hắn, làm gương mặt đó càng thêm đẹp trai càng thêm ngầu. Đôi mắt luôn lộ vẻ hung tàn lúc này cũng đắm chìm dưới ánh nắng vàng ấm áp, trở nên hiền hòa mà trong suốt, phảng phất điểm xuyết hai mặt trời nhỏ vàng rực, lóa mắt cực kỳ.
Nam Tầm kêu lại kêu rồi cũng cùng cười ha ha theo hắn, tiếng cười hai người đan xen vang vọng một đường.
Mặc dù đoạn đường này là sườn núi, nhưng cũng không tính quá dốc, Diêm La đẩy xe tới dưới chân núi, chạy đệm thêm năm mươi bước liền ngừng lại.
Người trong tiểu đội đã đuổi kịp lại đây, chờ xe đẩy nhỏ dừng hẳn, liền hợp sức đẩy xe quặng đổ vào trong xe tải lớn.
Cảnh ngục giám sát đứng một bên thống kê số thứ tự mỗi tù nhân của đội trong bảng biểu, sau đó đánh dấu tích phía sau.
Diêm La lại để cậu bé ngồi trong xe đẩy nhỏ trống không, đẩy người trở về tiếp tục làm việc.
Mấy người đàn ông vạm vỡ trong đội đi theo sau xe đẩy của Diêm La đều mang vẻ mặt ngây ngốc.
Vừa nãy có thể bọn bọ đã thấy được một Diêm La Vương giả.
Diêm La Vương sẽ cười ha ha, cười như thiếu niên xanh miết thế sao? Sẽ làm ra động tác ấu trĩ đẩy xe đến bay lên thế sao?
Mẹ nó đó chắc chắn không phải Diêm La Vương hở chút là đánh người gãy tay gãy chân kia!
Nhưng rất nhanh mấy người đã phát hiện, thật không phải bọn họ mắt mù, mà ba lần đẩy xe tiếp theo, Diêm La Vương cũng đều mang bộ dáng ngu ngốc như thế vọt xuống dưới.
Khu giam A bọn họ có tiểu ngu ngốc đến, mới qua hai tháng, đã đồng hóa ngục bá Diêm La Vương của khu A bọn họ biến thành đại ngu ngốc.
Vừa nãy bọn họ đều cẩn thận mà mở to hai mắt nhìn, chờ sau này có cơ hội đi ra ngoài, nhất định phải chia sẻ với mấy người trong vòng: Mặc kệ các người có tin hay không, bọn tôi đều từng thấy bộ dáng ngu ngốc của Diêm La Vương ở trong tù.
Tác giả :
Lỏa Bôn Man Đầu