Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Quyển 2 - Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 02
Edit: Miy
Beta: Snivy
---------------------------
Suốt một đoạn đường không lên tiếng, Kỳ Ngôn nhắm mắt dưỡng thần, khi mở mắt thì cỗ kiệu đã ngừng, vốn ngồi một bên Ngưng Diên đang muốn đánh thức y.
Xốc mành kiệu, khóe miệng Kỳ Ngôn cong thành hình cung, cứ thế cười như không cười nhìn Kim Bích Hoàng Bảng, mang đầy khí vũ hiên ngang phủ Tướng quân, khẽ cười hai tiếng.
Phía sau, Ngưng Diên cũng xuống kiệu, nhẹ thanh hỏi: "Thiếu gia nghĩ gì ạ?"
Kỳ Ngôn đạm cười không nói, nhấc chân theo kịp bước chân quản gia phủ Tướng quân.
Hôm sau, Hoàng Thượng lấy lý do nữ chính Hà Tuệ tự tin kiêu ngạo mà kiêng kỵ phủ Tướng quân, muốn thu hồi hổ phù của Bộc Dương Tranh. Nữ chính cảm thấy thể diện của mình bị tan vỡ, nhân lúc Bộc Dương Tranh tiến cung phân phát hết gia phó trong phủ, vốn định cùng Hoàng Thượng tranh một hồi cá chết lưới rách, lại khiến Hoàng Thượng hiểu lầm phủ Tướng quân muốn mưu phản, cho nên tù đày Bộc Dương Tranh cùng phủ Tướng quân... Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Chuyện ngày sau thật khiến người thổn thức, không biết chuyện xưa, phủ Tướng quân còn sẽ huy hoàng giống bây giờ sao?
"Hợp Hoan Lâu chủ tự mình bái phỏng chính là vinh hạnh của phủ Tướng quân."
Lời nói khách sáo của quản gia truyền vào tai của Kỳ Ngôn, trong lòng không khỏi cảm thán chế độ quản lý của phủ Tướng quân.
Theo lý thuyết, quản gia phủ Tướng quân địa vị cao hơn lão bản Hợp Hoan Lâu, một tiếng vinh hạnh này hẳn có ý châm chọc, nhưng thái độ thành khẩn cung kính của quản gia lại đảo điên hàm nghĩa ấy.
Khóe miệng hàm tiếu ý, Kỳ Ngôn chắp tay hồi lễ, nói: "Nơi khác sao có thể so với Phủ Tướng quân, lại là lần đầu hợp tác, e sợ xảy ra điều sai lầm nên liền tự mình đi trước, mong quản gia không trách."
"Công tử chiết sát lão thân!"
Quản gia vuốt vuốt chòm râu, trong mắt xẹt qua một tia thưởng thức.
"Lâu chủ nghĩ chu đáo, thay mặt phủ Tướng quân cảm tạ."
"Quản gia chớ gọi tiểu sinh lâu chủ, tại hạ Kỳ Ngôn, quản gia nếu không chê, gọi tiểu sinh Kỳ công tử là được."
Quản gia mỉm cười gật đầu: "Kỳ công tử, thỉnh vào trong." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
- --
Ngoại viện náo nhiệt cực kỳ, sân khấu hoa lệ tinh xảo, bàn yến hội chỉnh tề hai bên, cuối cùng là chủ vị ở giữa, nơi Bộc Dương Tranh ngồi.
Tại một gian phòng ở hậu viện, Ngưng Diên đang được thị nữ hầu hạ trang điểm, Kỳ Ngôn ngồi bên giường không nhanh không chậm dặn dò nàng.
"Ngươi phải nhớ kỹ, nếu có người mượn say tùy tiện với ngươi, không cần hoảng loạn, cũng không cần sợ hãi, cứ theo hắn, nếu là người trước hắn cũng sẽ không dám làm gì với ngươi."
Kỳ Ngôn bẻ ngón tay, nói chậm rãi: "Là người sau, ta cũng sẽ không để hắn làm chuyện gì. Quan trọng nhất là ngàn vạn lần đừng làm hỏng sinh ý lần này, phủ Tướng quân có quyền thế, đến lúc đó đắc tội phủ Tướng quân, cũng đừng oán ta không hộ được ngươi."
"Ngưng Diên nhớ kỹ."
Vị phấn trong phòng càng lúc càng gay mũi, Kỳ Ngôn nhíu nhíu mày, đứng dậy ra ngoài.
"Ta ra ngoài đi dạo, nếu không có chuyện quan trọng, không cần tìm ta."
Thanh âm vừa dứt, người đã biến mất sau cửa. Ngưng Diên nhìn về nơi đó, tâm mất mát thở dài một tiếng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Đình viện phủ Tướng quân không chỗ nào không xa hoa, không tinh xảo, mọi vật đều không trải qua xử lý đặc biệt, mà chỉ để chúng tự do sinh trưởng theo tự nhiên, ngay cả ao núi giả là nham thạch tự nhiên thành hình, một cái liếc nhìn cũng có một phen phong vị khác.
Ngồi bên nham thạch, nhìn dòng nước chảy xuống ao, Kỳ Ngôn dần thất thần, tư tưởng đã bay đến nơi chân trời góc biển nào đó.
Một thân bạch y tự tại ngồi tựa vào nham thạch, tóc đen như mực, buông thả sau đầu. Lá xanh ngạch thạch làm nền, tú sắc mày liễu, môi hồng ngọc cơ, thật là một bức họa dưỡng tai mắt người nhìn.
Khi Bộc Dương Tranh đi đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế.
~~ end chương 02,TG2 ~ Đã để các bạn chờ lâu ~
Chương 02
Edit: Miy
Beta: Snivy
---------------------------
Suốt một đoạn đường không lên tiếng, Kỳ Ngôn nhắm mắt dưỡng thần, khi mở mắt thì cỗ kiệu đã ngừng, vốn ngồi một bên Ngưng Diên đang muốn đánh thức y.
Xốc mành kiệu, khóe miệng Kỳ Ngôn cong thành hình cung, cứ thế cười như không cười nhìn Kim Bích Hoàng Bảng, mang đầy khí vũ hiên ngang phủ Tướng quân, khẽ cười hai tiếng.
Phía sau, Ngưng Diên cũng xuống kiệu, nhẹ thanh hỏi: "Thiếu gia nghĩ gì ạ?"
Kỳ Ngôn đạm cười không nói, nhấc chân theo kịp bước chân quản gia phủ Tướng quân.
Hôm sau, Hoàng Thượng lấy lý do nữ chính Hà Tuệ tự tin kiêu ngạo mà kiêng kỵ phủ Tướng quân, muốn thu hồi hổ phù của Bộc Dương Tranh. Nữ chính cảm thấy thể diện của mình bị tan vỡ, nhân lúc Bộc Dương Tranh tiến cung phân phát hết gia phó trong phủ, vốn định cùng Hoàng Thượng tranh một hồi cá chết lưới rách, lại khiến Hoàng Thượng hiểu lầm phủ Tướng quân muốn mưu phản, cho nên tù đày Bộc Dương Tranh cùng phủ Tướng quân... Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Chuyện ngày sau thật khiến người thổn thức, không biết chuyện xưa, phủ Tướng quân còn sẽ huy hoàng giống bây giờ sao?
"Hợp Hoan Lâu chủ tự mình bái phỏng chính là vinh hạnh của phủ Tướng quân."
Lời nói khách sáo của quản gia truyền vào tai của Kỳ Ngôn, trong lòng không khỏi cảm thán chế độ quản lý của phủ Tướng quân.
Theo lý thuyết, quản gia phủ Tướng quân địa vị cao hơn lão bản Hợp Hoan Lâu, một tiếng vinh hạnh này hẳn có ý châm chọc, nhưng thái độ thành khẩn cung kính của quản gia lại đảo điên hàm nghĩa ấy.
Khóe miệng hàm tiếu ý, Kỳ Ngôn chắp tay hồi lễ, nói: "Nơi khác sao có thể so với Phủ Tướng quân, lại là lần đầu hợp tác, e sợ xảy ra điều sai lầm nên liền tự mình đi trước, mong quản gia không trách."
"Công tử chiết sát lão thân!"
Quản gia vuốt vuốt chòm râu, trong mắt xẹt qua một tia thưởng thức.
"Lâu chủ nghĩ chu đáo, thay mặt phủ Tướng quân cảm tạ."
"Quản gia chớ gọi tiểu sinh lâu chủ, tại hạ Kỳ Ngôn, quản gia nếu không chê, gọi tiểu sinh Kỳ công tử là được."
Quản gia mỉm cười gật đầu: "Kỳ công tử, thỉnh vào trong." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
- --
Ngoại viện náo nhiệt cực kỳ, sân khấu hoa lệ tinh xảo, bàn yến hội chỉnh tề hai bên, cuối cùng là chủ vị ở giữa, nơi Bộc Dương Tranh ngồi.
Tại một gian phòng ở hậu viện, Ngưng Diên đang được thị nữ hầu hạ trang điểm, Kỳ Ngôn ngồi bên giường không nhanh không chậm dặn dò nàng.
"Ngươi phải nhớ kỹ, nếu có người mượn say tùy tiện với ngươi, không cần hoảng loạn, cũng không cần sợ hãi, cứ theo hắn, nếu là người trước hắn cũng sẽ không dám làm gì với ngươi."
Kỳ Ngôn bẻ ngón tay, nói chậm rãi: "Là người sau, ta cũng sẽ không để hắn làm chuyện gì. Quan trọng nhất là ngàn vạn lần đừng làm hỏng sinh ý lần này, phủ Tướng quân có quyền thế, đến lúc đó đắc tội phủ Tướng quân, cũng đừng oán ta không hộ được ngươi."
"Ngưng Diên nhớ kỹ."
Vị phấn trong phòng càng lúc càng gay mũi, Kỳ Ngôn nhíu nhíu mày, đứng dậy ra ngoài.
"Ta ra ngoài đi dạo, nếu không có chuyện quan trọng, không cần tìm ta."
Thanh âm vừa dứt, người đã biến mất sau cửa. Ngưng Diên nhìn về nơi đó, tâm mất mát thở dài một tiếng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Đình viện phủ Tướng quân không chỗ nào không xa hoa, không tinh xảo, mọi vật đều không trải qua xử lý đặc biệt, mà chỉ để chúng tự do sinh trưởng theo tự nhiên, ngay cả ao núi giả là nham thạch tự nhiên thành hình, một cái liếc nhìn cũng có một phen phong vị khác.
Ngồi bên nham thạch, nhìn dòng nước chảy xuống ao, Kỳ Ngôn dần thất thần, tư tưởng đã bay đến nơi chân trời góc biển nào đó.
Một thân bạch y tự tại ngồi tựa vào nham thạch, tóc đen như mực, buông thả sau đầu. Lá xanh ngạch thạch làm nền, tú sắc mày liễu, môi hồng ngọc cơ, thật là một bức họa dưỡng tai mắt người nhìn.
Khi Bộc Dương Tranh đi đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế.
~~ end chương 02,TG2 ~ Đã để các bạn chờ lâu ~
Tác giả :
Thanh Thủy Nương Nương