Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 82: Tỷ tỷ phẫn nộ 11
Rời xa cô em mít ướt, cuối cùng Lâm Tịch đã có cuộc sống bình thường trong nhà Từ Mạn Vân.
Mỗi ngày Lâm Tịch phụ trách làm các loại thức ăn cho Từ Mạn Vân, khiến bác sĩ Từ không muốn lại đến nhà hàng khách sạn và những nơi khác để ăn cơm, ngon đến mức không muốn đi.
Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn, vui vẻ ở cùng bác sĩ Từ trong bốn ngày, một buổi sáng sớm, Lâm Tịch liền nhận được điện thoại từ An Tử Tình, hai chị em hẹn gặp mặt trong quán bar của La Thuấn, chính là nơi La Thuấn và Lục Thời Dã đánh nhau. Dù sao quán bar cũng không kinh doanh vào buổi sáng, thích hợp để làm chuyện xấu.
Từ Mạn Vân không yên lòng một mình Lâm Tịch đến chỗ hẹn, nhất định phải cùng nhau đi tới đó.
Lâm Tịch biết La Thuấn hoàn toàn không hề quang minh lỗi lạc như biểu hiện bên ngoài của anh ta, chỉ cần nghe giọng điệu khi nói câu "Tình yêu giữa đùi" cực kỳ ghê tởm kia cũng đã biết người này có bao nhiêu kinh tởm. Người này vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, tai nạn xe cộ, hãm hại, mang theo mặt nạ u buồn của con buôn đến làm chuyện xấu cũng chẳng có một chút sợ hãi.
Cuối cùng hại nguyên chủ thành bệnh nhân tâm thần vậy mà còn cố ý chạy tới đâm dao vào lòng nguyên chủ, coi như nguyên chủ không tự sát, đoán chừng cuối cùng vì có thể độc chiếm An Tử Tình, La Thuấn vẫn sẽ diệt trừ cô ấy để đả kích Lục Thời Dã như cũ.
Từ Mạn Vân người này trong nóng ngoài lạnh, ghét ác như thù.
Vốn không quen biết, người ta đã giúp cô rất nhiều, Lâm Tịch không muốn liên lụy đến cô ấy, cho nên từ chối.
Từ Mạn Vân cũng không dài dòng, đưa Lâm Tịch đến quán bar, dùng tay làm tư thế gọi điện thoại liền nhanh nhẹn lái xe rời đi.
An Tử Tình loáng thoáng nhìn thấy vị bác sĩ Từ độc miệng ở trong xe, nhíu mày: "Chị, tại sao chị còn liên lạc với cô ta? Người này độc miệng như vậy, chắc chắn lòng dạ cũng không tốt, chị sẽ chịu thiệt thòi."
Chị gái luôn luôn độc độc lai độc vãng ngay cả một người bạn cũng không có, hiện tại hơi cảm thấy xa lạ.
Lâm Tịch ngước mắt nhìn An Tử Tình một chút, đoán chừng mấy ngày nay cô ta sống rất khổ, nếu không bình thường cô ta sẽ không trắng trợn nói xấu người khác như vậy, dĩ nhiên ngoại trừ lần ở bệnh viện kia, đó là bị lời lẽ sắc bén của bác sĩ Từ kích thích nên không cẩn thận lộ ra bộ mặt thật.
Dưới vành mắt An Tử Tình không thể che giấu vết thâm đen, hiển nhiên là nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt.
Phải đối mặt với sự tra hỏi của Lục Thời Dã, còn có hai nhà An Lục thay nhau oanh tạc, có thể nghỉ ngơi tốt mới là lạ!
Đáng đời!
Dáng vẻ ngựa quen đường cũ của An Tử Tình giống như nữ chủ nhân chiêu đãi khách khứa mang theo Lâm Tịch vào căn phòng tận cùng trong quán bar.
Khi Lâm Tịch đi ngang qua một chiếc ghế lô khác bước chân hơi ngừng lại, lỗ tai hơi giật giật không dễ dàng phát hiện, khóe miệng cô hiện lên một tia cười lạnh, cô không khỏi may mắn, may mắn không có để Từ Mạn Vân đi cùng.
Thấy Lâm Tịch dừng bước, biểu tình An Tử Tình có hơi khẩn trương: "Chị, sao thế?"
"Chị chỉ là cảm thấy kỳ quái, cũng không nghe nói em quen biết bạn bè nào trong quán bar! Tại sao lại đột nhiên hẹn ở đây, chỗ này.. Hình như là quán bar chị và Thời Dã đến mấy ngày trước nha, chính là chỗ này, Thời Dã còn bị một tên thần kinh đánh."
Nghe thấy Lâm Tịch nói La Thuấn bệnh thần kinh, biểu cảm An Tử Tình rất đặc sắc.
"Đây là do một người bạn bình thường mở ra, em cảm thấy nơi này yên tĩnh, thích hợp để chúng ta trò chuyện." Giọng điệu An Tử Tình lộ ra vẻ chột dạ.
Lâm Tịch lẳng lặng nhìn chằm chằm An Tử Tình, ánh mắt cô ta hơi né tránh, như vậy xem ra, có lẽ An Tử Tình biết rõ mọi chuyện?
Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, cô em gái nhỏ ngây thơ tốt bụng ở trong lòng nguyên chủ, thật sự là người trước mắt này?
Ánh mắt An Tử Tình dao động, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi: "Ngày đó chị rời khỏi nhà, mọi người cũng không tìm được chị, tất cả mọi người rất lo lắng cho chị.." Cô ta đẩy ra cửa phòng, dường như sợ Lâm Tịch sẽ chạy trốn nên vươn tay giữ chặt Lâm Tịch, đi thẳng vào trong.
Lâm Tịch thuận theo cô ta đi vào trong, trong phòng ánh đèn sáng rực, không hề âm u mập mờ giống như lúc kinh doanh.
Căn phòng này rất lớn, là loại bên trong có sẵn toilet, màu đen phối hợp vàng kim, khiến người ta có một loại cảm giác xa hoa và kì lạ.
"Em có lạnh không?" Lâm Tịch thản nhiên hỏi, cắt ngang An Tử Tình đang líu lo không ngừng.
"Hả? Em? Không lạnh nha, tại sao chị lại hỏi như vậy?" An Tử Tình bị chị gái hỏi có chút không hiểu ra sao, gần đây chị mình nói chuyện luôn không dựa theo kịch bản đã sắp xếp.
Lâm Tịch dựa vào ghế sa lon với những đường vân vàng kim trên nền màu đen, đôi chân dài tùy ý gác lên bàn trà: "Tùy tiện hỏi, bởi vì vừa rồi tay của em hơi run."
An Tử Tình nhìn chị gái thảnh thơi, so với bản thân đang khẩn trương, dường như chị ấy mới là chủ nhân của nơi này.
Hơn nữa, làm sao chị ấy lại có thể làm ra loại tư thế rất không lịch sự này!
Phát hiện này khiến An Tử Tình hơi không thoải mái, bắt đầu từ khi nào, chị ấy đã trở nên xa lạ như vậy?
Người chị có thứ gì tốt đều sẽ để cho cô ta, người chị vô luận xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết đứng trước mặt cô ta, người chị trốn ở trong chăn thì thầm với cô ta, người chị ấy đi chỗ nào rồi?
Đáng tiếc Lâm Tịch không biết những thắc mắc của cô ta, nếu không chắc chắn Lâm Tịch sẽ nói với cô ta, người chị đó, đã sớm bị các người dùng thứ tình yêu tự cho là đúng, lăng trì xử tử!
"Nói đi, trong điện thoại em nhất định bắt chị đến đây gặp mặt mới bằng lòng nói chuyện vô cùng quan trọng, là chuyện gì?" Mặc dù bận Lâm Tịch vẫn ung dung.
An Tử Tình ra vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay xoắn lại với nhau làm bại lộ vẻ khẩn trương của cô ta: "Dĩ nhiên là thương lượng hôn lễ của chị và anh Lục, tiệc rượu cũng đã đặt xong, chị đột nhiên biến mất, mấy ngày nay anh Lục rất lo lắng cho chị."
Nhanh như vậy liền từ Thời Dã biến thành anh Lục, xem ra An Tử Tình đã lựa chọn rõ ràng, Lục Thời Dã lại bị từ bỏ giống như trong cốt truyện, nhưng rất đáng tiếc, lão tử không phải An Tử Hàm, đừng mẹ nó lại nghĩ muốn vứt nồi cho lão tử!
Người lớn hai nhà đều án binh bất động, người không nên ra mặt nhất là cô em gái này vậy mà lại nhảy ra ngoài, nếu nói không có quỷ Lâm Tịch cũng nên ăn não của mình.
Lâm Tịch mỉm cười: "Chị cảm thấy không phải nên thương lượng hôn lễ của em và Lục Thời Dã sao? Quân tử không cướp người yêu kẻ khác, huống hồ lại là em gái chị thương yêu nhất! Hãy tha thứ cho chị vì trước đây mắt bị mù, vậy mà không nhìn ra hai người là lưỡng tình tương duyệt, trì hoãn cả hai lâu như vậy, là lỗi của chị!"
Lâm Tịch nói từng câu nửa thật nửa giả, nói đến mức vẻ mặt An Tử Tình lúc xanh lúc đỏ, lại chẳng phản bác được.
Cuối cùng An Tử Tình hạ quyết tâm lấy hai ly nước trái cây đã được chuẩn bị từ lâu, cầm một ly đưa cho Lâm Tịch: "Chị, nói hồi lâu cũng khát nước, uống ly nước chanh đi."
"Nước chanh có rất nhiều trong nhà, nếu đã tới quán bar thì cho chị ly Margaret?" Lâm Tịch cũng không nhận nước trái cây An Tử Tình đưa tới.
Dường như không ngờ chị mình có thể như vậy, trên mặt An Tử Tình cứng lại.
Chị ấy không hợp tác chút nào, có thể hỏng việc không?
Lâm Tịch mơ hồ nghe được một tiếng thở dốc như có như không, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, đây chính là em gái tốt của cô, rốt cuộc cô ta vẫn ra một bước này!
Tuy rằng chỉ là một bước nhỏ, nhưng sau lần này lại là chỉ xích thiên nhai*, là ngươi bất nhân trước, đừng trách ta vô nghĩa!
*Chỉ xích thiên nhai: Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.
An Tử Tình giải thích: "Bây giờ không phải là thời gian kinh doanh, người pha chế trong quán bar còn chưa có đến, là em vừa mới để bọn họ chuẩn bị nước chanh."
"Được rồi, vậy thì uống cái này." Lâm Tịch vươn tay ra nhận lấy cái ly An Tử Tình đưa tới, không cẩn thận làm đổ mâm đựng trái cây, bên trong rơi ra rất nhiều hoa quả, còn có hai trái nện trên chân An Tử Tình, An Tử Tình vội khom lưng nhặt lên, Lâm Tịch ngượng ngùng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Tình Tình, có phải nện trúng em hay không?" Vừa nói, vừa giúp đỡ nhặt lên.
Thật ra cả hai cũng chẳng có tâm tư ăn cái gì trái cây, nhặt lên đặt lung tung vào trong mâm đựng trái cây, An Tử Tình lại bưng ly nước lên: "Ôi, có lẽ trái cây đã bẩn, đành phải uống nước trái cây nha."
Lần này Lâm Tịch cũng không tiếp tục gây thêm rắc rối, An Tử Tình nhìn chị mình uống vào từng ngụm nước trái cây, trái tim vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng buông xuống, hi vọng tất cả mọi chuyện thuận lợi, chị ấy sẽ không trách mình, dù sao, mình cũng là vì tốt cho chị ấy!
Mỗi ngày Lâm Tịch phụ trách làm các loại thức ăn cho Từ Mạn Vân, khiến bác sĩ Từ không muốn lại đến nhà hàng khách sạn và những nơi khác để ăn cơm, ngon đến mức không muốn đi.
Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn, vui vẻ ở cùng bác sĩ Từ trong bốn ngày, một buổi sáng sớm, Lâm Tịch liền nhận được điện thoại từ An Tử Tình, hai chị em hẹn gặp mặt trong quán bar của La Thuấn, chính là nơi La Thuấn và Lục Thời Dã đánh nhau. Dù sao quán bar cũng không kinh doanh vào buổi sáng, thích hợp để làm chuyện xấu.
Từ Mạn Vân không yên lòng một mình Lâm Tịch đến chỗ hẹn, nhất định phải cùng nhau đi tới đó.
Lâm Tịch biết La Thuấn hoàn toàn không hề quang minh lỗi lạc như biểu hiện bên ngoài của anh ta, chỉ cần nghe giọng điệu khi nói câu "Tình yêu giữa đùi" cực kỳ ghê tởm kia cũng đã biết người này có bao nhiêu kinh tởm. Người này vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, tai nạn xe cộ, hãm hại, mang theo mặt nạ u buồn của con buôn đến làm chuyện xấu cũng chẳng có một chút sợ hãi.
Cuối cùng hại nguyên chủ thành bệnh nhân tâm thần vậy mà còn cố ý chạy tới đâm dao vào lòng nguyên chủ, coi như nguyên chủ không tự sát, đoán chừng cuối cùng vì có thể độc chiếm An Tử Tình, La Thuấn vẫn sẽ diệt trừ cô ấy để đả kích Lục Thời Dã như cũ.
Từ Mạn Vân người này trong nóng ngoài lạnh, ghét ác như thù.
Vốn không quen biết, người ta đã giúp cô rất nhiều, Lâm Tịch không muốn liên lụy đến cô ấy, cho nên từ chối.
Từ Mạn Vân cũng không dài dòng, đưa Lâm Tịch đến quán bar, dùng tay làm tư thế gọi điện thoại liền nhanh nhẹn lái xe rời đi.
An Tử Tình loáng thoáng nhìn thấy vị bác sĩ Từ độc miệng ở trong xe, nhíu mày: "Chị, tại sao chị còn liên lạc với cô ta? Người này độc miệng như vậy, chắc chắn lòng dạ cũng không tốt, chị sẽ chịu thiệt thòi."
Chị gái luôn luôn độc độc lai độc vãng ngay cả một người bạn cũng không có, hiện tại hơi cảm thấy xa lạ.
Lâm Tịch ngước mắt nhìn An Tử Tình một chút, đoán chừng mấy ngày nay cô ta sống rất khổ, nếu không bình thường cô ta sẽ không trắng trợn nói xấu người khác như vậy, dĩ nhiên ngoại trừ lần ở bệnh viện kia, đó là bị lời lẽ sắc bén của bác sĩ Từ kích thích nên không cẩn thận lộ ra bộ mặt thật.
Dưới vành mắt An Tử Tình không thể che giấu vết thâm đen, hiển nhiên là nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt.
Phải đối mặt với sự tra hỏi của Lục Thời Dã, còn có hai nhà An Lục thay nhau oanh tạc, có thể nghỉ ngơi tốt mới là lạ!
Đáng đời!
Dáng vẻ ngựa quen đường cũ của An Tử Tình giống như nữ chủ nhân chiêu đãi khách khứa mang theo Lâm Tịch vào căn phòng tận cùng trong quán bar.
Khi Lâm Tịch đi ngang qua một chiếc ghế lô khác bước chân hơi ngừng lại, lỗ tai hơi giật giật không dễ dàng phát hiện, khóe miệng cô hiện lên một tia cười lạnh, cô không khỏi may mắn, may mắn không có để Từ Mạn Vân đi cùng.
Thấy Lâm Tịch dừng bước, biểu tình An Tử Tình có hơi khẩn trương: "Chị, sao thế?"
"Chị chỉ là cảm thấy kỳ quái, cũng không nghe nói em quen biết bạn bè nào trong quán bar! Tại sao lại đột nhiên hẹn ở đây, chỗ này.. Hình như là quán bar chị và Thời Dã đến mấy ngày trước nha, chính là chỗ này, Thời Dã còn bị một tên thần kinh đánh."
Nghe thấy Lâm Tịch nói La Thuấn bệnh thần kinh, biểu cảm An Tử Tình rất đặc sắc.
"Đây là do một người bạn bình thường mở ra, em cảm thấy nơi này yên tĩnh, thích hợp để chúng ta trò chuyện." Giọng điệu An Tử Tình lộ ra vẻ chột dạ.
Lâm Tịch lẳng lặng nhìn chằm chằm An Tử Tình, ánh mắt cô ta hơi né tránh, như vậy xem ra, có lẽ An Tử Tình biết rõ mọi chuyện?
Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, cô em gái nhỏ ngây thơ tốt bụng ở trong lòng nguyên chủ, thật sự là người trước mắt này?
Ánh mắt An Tử Tình dao động, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi: "Ngày đó chị rời khỏi nhà, mọi người cũng không tìm được chị, tất cả mọi người rất lo lắng cho chị.." Cô ta đẩy ra cửa phòng, dường như sợ Lâm Tịch sẽ chạy trốn nên vươn tay giữ chặt Lâm Tịch, đi thẳng vào trong.
Lâm Tịch thuận theo cô ta đi vào trong, trong phòng ánh đèn sáng rực, không hề âm u mập mờ giống như lúc kinh doanh.
Căn phòng này rất lớn, là loại bên trong có sẵn toilet, màu đen phối hợp vàng kim, khiến người ta có một loại cảm giác xa hoa và kì lạ.
"Em có lạnh không?" Lâm Tịch thản nhiên hỏi, cắt ngang An Tử Tình đang líu lo không ngừng.
"Hả? Em? Không lạnh nha, tại sao chị lại hỏi như vậy?" An Tử Tình bị chị gái hỏi có chút không hiểu ra sao, gần đây chị mình nói chuyện luôn không dựa theo kịch bản đã sắp xếp.
Lâm Tịch dựa vào ghế sa lon với những đường vân vàng kim trên nền màu đen, đôi chân dài tùy ý gác lên bàn trà: "Tùy tiện hỏi, bởi vì vừa rồi tay của em hơi run."
An Tử Tình nhìn chị gái thảnh thơi, so với bản thân đang khẩn trương, dường như chị ấy mới là chủ nhân của nơi này.
Hơn nữa, làm sao chị ấy lại có thể làm ra loại tư thế rất không lịch sự này!
Phát hiện này khiến An Tử Tình hơi không thoải mái, bắt đầu từ khi nào, chị ấy đã trở nên xa lạ như vậy?
Người chị có thứ gì tốt đều sẽ để cho cô ta, người chị vô luận xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết đứng trước mặt cô ta, người chị trốn ở trong chăn thì thầm với cô ta, người chị ấy đi chỗ nào rồi?
Đáng tiếc Lâm Tịch không biết những thắc mắc của cô ta, nếu không chắc chắn Lâm Tịch sẽ nói với cô ta, người chị đó, đã sớm bị các người dùng thứ tình yêu tự cho là đúng, lăng trì xử tử!
"Nói đi, trong điện thoại em nhất định bắt chị đến đây gặp mặt mới bằng lòng nói chuyện vô cùng quan trọng, là chuyện gì?" Mặc dù bận Lâm Tịch vẫn ung dung.
An Tử Tình ra vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay xoắn lại với nhau làm bại lộ vẻ khẩn trương của cô ta: "Dĩ nhiên là thương lượng hôn lễ của chị và anh Lục, tiệc rượu cũng đã đặt xong, chị đột nhiên biến mất, mấy ngày nay anh Lục rất lo lắng cho chị."
Nhanh như vậy liền từ Thời Dã biến thành anh Lục, xem ra An Tử Tình đã lựa chọn rõ ràng, Lục Thời Dã lại bị từ bỏ giống như trong cốt truyện, nhưng rất đáng tiếc, lão tử không phải An Tử Hàm, đừng mẹ nó lại nghĩ muốn vứt nồi cho lão tử!
Người lớn hai nhà đều án binh bất động, người không nên ra mặt nhất là cô em gái này vậy mà lại nhảy ra ngoài, nếu nói không có quỷ Lâm Tịch cũng nên ăn não của mình.
Lâm Tịch mỉm cười: "Chị cảm thấy không phải nên thương lượng hôn lễ của em và Lục Thời Dã sao? Quân tử không cướp người yêu kẻ khác, huống hồ lại là em gái chị thương yêu nhất! Hãy tha thứ cho chị vì trước đây mắt bị mù, vậy mà không nhìn ra hai người là lưỡng tình tương duyệt, trì hoãn cả hai lâu như vậy, là lỗi của chị!"
Lâm Tịch nói từng câu nửa thật nửa giả, nói đến mức vẻ mặt An Tử Tình lúc xanh lúc đỏ, lại chẳng phản bác được.
Cuối cùng An Tử Tình hạ quyết tâm lấy hai ly nước trái cây đã được chuẩn bị từ lâu, cầm một ly đưa cho Lâm Tịch: "Chị, nói hồi lâu cũng khát nước, uống ly nước chanh đi."
"Nước chanh có rất nhiều trong nhà, nếu đã tới quán bar thì cho chị ly Margaret?" Lâm Tịch cũng không nhận nước trái cây An Tử Tình đưa tới.
Dường như không ngờ chị mình có thể như vậy, trên mặt An Tử Tình cứng lại.
Chị ấy không hợp tác chút nào, có thể hỏng việc không?
Lâm Tịch mơ hồ nghe được một tiếng thở dốc như có như không, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, đây chính là em gái tốt của cô, rốt cuộc cô ta vẫn ra một bước này!
Tuy rằng chỉ là một bước nhỏ, nhưng sau lần này lại là chỉ xích thiên nhai*, là ngươi bất nhân trước, đừng trách ta vô nghĩa!
*Chỉ xích thiên nhai: Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.
An Tử Tình giải thích: "Bây giờ không phải là thời gian kinh doanh, người pha chế trong quán bar còn chưa có đến, là em vừa mới để bọn họ chuẩn bị nước chanh."
"Được rồi, vậy thì uống cái này." Lâm Tịch vươn tay ra nhận lấy cái ly An Tử Tình đưa tới, không cẩn thận làm đổ mâm đựng trái cây, bên trong rơi ra rất nhiều hoa quả, còn có hai trái nện trên chân An Tử Tình, An Tử Tình vội khom lưng nhặt lên, Lâm Tịch ngượng ngùng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Tình Tình, có phải nện trúng em hay không?" Vừa nói, vừa giúp đỡ nhặt lên.
Thật ra cả hai cũng chẳng có tâm tư ăn cái gì trái cây, nhặt lên đặt lung tung vào trong mâm đựng trái cây, An Tử Tình lại bưng ly nước lên: "Ôi, có lẽ trái cây đã bẩn, đành phải uống nước trái cây nha."
Lần này Lâm Tịch cũng không tiếp tục gây thêm rắc rối, An Tử Tình nhìn chị mình uống vào từng ngụm nước trái cây, trái tim vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng buông xuống, hi vọng tất cả mọi chuyện thuận lợi, chị ấy sẽ không trách mình, dù sao, mình cũng là vì tốt cho chị ấy!
Tác giả :
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà