Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 286: Nhiệm vụ ban thưởng: Ta là hồ Ly tinh 15
Lâm Tịch lập tức cả kinh sợ hãi!
Nhũ băng kia dày đặc khí lạnh, sóng linh khí đặc biệt dồi dào, gần như có thể sánh ngang với một kích của tu sĩ kết đan.
Điều này không khoa học!
Có thể dùng ra pháp thuật hệ băng chứng tỏ nữ tu này chính là người có linh căn biến dị hệ băng hiếm có trong vạn người, vậy tại sao lúc trước ba đánh một còn có thể miễn cưỡng như thế? Đã gọi là băng linh căn biến dị, thì không phải là loại bình thường.
Mặc dù Lâm Tịch đã có được sáu đầu thông mạch, có mười hai kinh mạch thông suốt chưa từng có trong lịch sử, nhưng dưới sự công kích sát phạt lạnh thấu xương như vậy cũng tuyệt đối không dám mạnh mẽ chống đỡ.
Nàng nhảy lên một cái, nhũ băng kia thế mà theo sát mà đến, tốc độ cực nhanh!
Nữ tu bên trái nhìn thấy có thể chiếm được lợi, vung tay lại là một quả cầu lửa đập vào mặt. Nam tu bên cạnh cũng không có nhàn rỗi, khóe miệng nở nụ cười còn lạnh lẽo hơn cả nhũ băng kia, trong tay bóp một cái pháp quyết, trong miệng thì thào chỉ vào lối ra duy nhất mà Lâm Tịch có thể chạy trốn: "Địa Hãm thuật!"
Mặt đất trống rỗng lập tức xuất hiện một cái động tối đen, nằm trên con đường duy nhất Lâm Tịch phải đi qua.
Nam tu này tu luyện công pháp hệ thổ, hơn nữa hắn nắm chặt thời cơ cực kỳ xảo trá, chính là lúc nhũ băng ép sát ở phía sau, phía trước có quả cầu lửa đập vào mặt, đánh từ hai phía, đường ra duy nhất của Lâm Tịch chính là vị trí hắn ta dùng Địa Hãm thuật, kết cục đã có thể đoán được!
Ba người vốn nghĩ rằng cho dù nữ tu đang luống cuống tay chân kia dốc hết toàn lực né tránh Thấu Cốt Băng Diễm ở phía sau, nhưng quả cầu lửa ở trên không và Địa Hãm thuật ở dưới đất, nàng muốn tránh cũng không thể tránh! Không phải bị quả cầu lửa bắn vào mặt đốt cháy khét lẹt, thì cũng bị Địa Hãm thuật vây khốn bó tay chịu trói, càng có khả năng trúng cả ba, trong mắt nữ tu tên là Kiều Kiều lóe lên vẻ hưng phấn vội vàng chạy tới, nàng ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy kết cục của tiện nhân dám to gan trợ giúp Đoạn Tiểu Lâu, trước bị nhũ băng đâm trúng thân thể sau bị quả cầu lửa thiêu rụi đến hoàn toàn thay đổi, nghĩ đến hình ảnh kia đã cảm thấy sảng khoái!
Ai ngờ chỉ nghe hai loại âm thanh "Bộp" "Phốc" truyền đến, tiếp theo là hai tiếng hét thảm thiết liên tiếp, nam tu áo đen hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người!
Chỉ thấy Thấu Cốt Băng Diễm đâm thấu tim nữ tu bên trái, mà quả cầu lửa nàng ta vung ra thì đánh vào cổ Kiều Kiều, còn mục tiêu ban đầu, vậy mà trống rỗng biến mất!
Biến mất!
Nam tu áo đen gần như cho rằng mình đã gặp quỷ.
Cái này sao có thể?
Chẳng lẽ nữ tu kia bị Địa Hãm thuật bắt được? Nam tu áo đen thì thào trong miệng, kết quả sắc mặt so với giấy còn khó coi hơn, không có, trong động không có thứ gì, hắn ta gần như hao phí toàn bộ pháp lực mới xuất ra một chiêu cũng không có tác dụng.
Thấu Cốt Băng Diễm đã hoàn toàn giết chết Giang sư muội, Nhâm Kiều Kiều kém chút bị hủy dung, trên thực tế, tại thời điểm cực kỳ nguy hiểm đó Nhâm Kiều Kiều vô ý thức nghiêng đầu sang một bên, nếu không, giờ phút này khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng ta nhất định vô cùng thê thảm, cho dù là như thế, lúc quả cầu lửa nổ tung vẫn có vài khối bắn vào mặt, nổi lên vài vết bỏng lớn ở trên mặt nàng ta.
Vốn là một trận đấu chắc chắn sẽ thắng, không hiểu ra sao lại có kết cục này. Sắc mặt nam tu áo đen vô cùng khó coi, không nói hai lời, xuất ra phi kiếm kéo theo Nhâm Kiều Kiều vẫn đang la hét, bay lướt qua chạy thục mạng.
Vậy mà cũng không thèm quan tâm nữ tu ngã trên mặt đất.
Lâm Tịch đột ngột xuất hiện bên cạnh thi thể nữ tu, nàng không chút khách khí lật tìm đồ vật trên người nữ tu, túi trữ vật, giày Trục Vân, sơ cấp pháp y đã bị nhũ băng đâm rách, Lâm Tịch vẫn thu vào.
Quả nhiên giết người phóng hỏa đai lưng vàng, lúc này mới nhặt được hai thi thể, Lâm Tịch đột nhiên có loại cảm giác đã rời xa nghèo khổ.
"Rất ngoài dự kiến của ta, không nghĩ tới ngươi thật đúng là có bản lĩnh, thảo nào dám lắc lư một mình ở đây." Đoạn Tiểu Lâu đả tọa xong chậm rãi bước tới.
Hắn ta nhìn vật nhỏ lông xù ngồi xổm trên bả vai Lâm Tịch một chút, ánh mắt lấp lóe, nhưng cũng không có hỏi gì.
Thế giới này, ai mà chẳng có chút bí mật không muốn nói với người khác chứ?
Lâm Tịch tiếp tục nhanh nhẹn cướp đoạt chiến lợi phẩm, đợi đến khi không thể vơ vét gì, Đoạn Tiểu Lâu phóng ra một cái Hỏa Nha thuật lên thi thể, trong chốc lát thi thể gần như chỉ còn lại một bãi than nhỏ màu đen, tin rằng không được bao lâu, nó sẽ biến mất không còn một tia dấu vết.
Trong lòng Lâm Tịch có chút nhàn nhạt thẫn thờ, trước đó nàng ta còn sống sờ sờ, cũng không phải nàng đồng tình với nữ tu ngay cả tên cũng không biết này, nếu đã đi ra ngoài thì phải có ý thức sẽ bị giết, chỉ là cảm thấy, người tu luyện trong thế giới tu tiên, quả nhiên so với thế giới người phàm càng tàn khốc hơn vạn lần, cái gọi là bình tĩnh thản nhiên, lạnh nhạt như tiên, chắc hẳn đều là chết lặng sau khi trải qua vô số lần sinh tử đi.
Đoạn Tiểu Lâu thả phi thuyền ra, mời Lâm Tịch cùng ngồi chung.
Giống như trải qua một trận như thế, hắn ta cũng không còn trung nhị giống như lúc ban đầu.
Sau đó Đoạn Tiểu Lâu bắt đầu giải thích cho Lâm Tịch biết, Nhâm Kiều Kiều cũng không phải là người có linh căn biến dị hệ băng giống như trong tưởng tượng của nàng, đó chỉ là bởi vì nàng ta có một người phụ thân tốt, lấy phù bảo cho nàng ta mà thôi.
Từ trước tới giờ Lâm Tịch chưa từng nghe nói về phù bảo, Đoạn Tiểu Lâu giải thích, nói rằng phù bảo là một loại đồ vật ở giữa pháp khí và pháp bảo, lực công kích cao hơn pháp khí, ít tiêu hao pháp lực hơn pháp bảo, do một số đại sư luyện phù rảnh rỗi nhàm chán dùng pháp bảo bán thành phẩm vẽ lên phù lục chế tác mà thành, quá trình cực kỳ phức tạp, hơn nữa lại giới hạn lần số sử dụng, xem như sản phẩm tiêu hao.
Tu sĩ trúc cơ bình thường đều dùng không nổi loại sản phẩm xa xỉ như vậy.
Mặc dù phù bảo ít tiêu hao pháp lực hơn pháp bảo, nhưng đối với tu sĩ trúc cơ kỳ mà nói, lượng pháp lực tiêu hao khi thúc giục phù bảo vẫn là gánh nặng rất lớn, cho nên Nhâm Kiều Kiều rất khó có thể lại đánh ra Thấu Cốt Băng Diễm.
Chẳng qua Đoạn Tiểu Lâu vẫn có chút nghĩ mà sợ, nếu Nhâm Kiều Kiều sử dụng phù bảo này vào lúc hắn ta giết chết Tín Linh Điêu, đoán chừng hắn ta cũng đã dữ nhiều lành ít.
Hai người báo tên cho nhau xem như quen biết.
Sau khi làm quen Đoạn Tiểu Lâu nói rất nhiều, hắn ta nói là Nhâm Kiều Kiều lộ ra hắn ta mới biết được bí mật ở nơi này, phụ thân Nhâm Kiều Kiều chính là trưởng lão kết đan Nhâm Thiên Lý của Hóa Tiên Tông.
Trách không được.
Đoạn Tiểu Lâu mang theo xấu hổ nói với Lâm Tịch, trên người hắn ta cũng không có năm viên trúc cơ đan, chỉ có một viên lấy từ trên thân người khác.
Lâm Tịch hỏi hắn ta có công pháp gì thích hợp với nàng hay không, nàng đã từng tổn thương đan điền, hiện tại chỉ có thể dựa vào luyện thể, chung quy là không thể đi xa được.
Đoạn Tiểu Lâu lấy ra viên trúc cơ đan kia đưa cho Lâm Tịch, còn có không ít phù lục, hắn ta nói tạm thời có thể dùng phù lục thay thế, thứ này có thể đến cửa hàng mua, hắn ta có thể cho nàng linh thạch. Công pháp ngược lại là có, nhưng không có thứ giúp người ta ngưng luyện ra đan điền lần nữa.
Lâm Tịch hơi thất vọng, ngoại trừ linh thạch Đoạn Tiểu Lâu cho cái gì thì nàng lấy cái đó, mặc kệ thế nào cũng coi như ân nhân cứu mạng đi.
Đoạn Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, đột nhiên lấy ra một bộ pháp y sơ cấp từ trong túi trữ vật đưa cho Lâm Tịch: "Mặc cái này đi, lông của ngươi.. Lộ ra."
Cổn Cổn dường như nghe thấy Đoạn Tiểu Lâu nói, kêu meo meo, tràn đầy ý cười trên nỗi đau của người khác.
Cho dù da mặt Lâm Tịch có dày đến cỡ nào, cũng vẫn có chút ngượng ngùng.
Nhất định là lúc mạnh mẽ chống đỡ kiếm quang của nam tu áo đen bị làm rách.
Đoạn Tiểu Lâu lại nói: "Về sau gặp phải Thi Lang -- chính là nam tu kia, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn, hắn ta.. Chắc chắn cũng nhìn thấy."
Trong lòng Đoạn Tiểu Lâu có một tia bi thương, tại sao nữ nhân duy nhất khiến hắn ta cảm thấy thuận mắt, vậy mà cũng không phải là người chứ?
Nhũ băng kia dày đặc khí lạnh, sóng linh khí đặc biệt dồi dào, gần như có thể sánh ngang với một kích của tu sĩ kết đan.
Điều này không khoa học!
Có thể dùng ra pháp thuật hệ băng chứng tỏ nữ tu này chính là người có linh căn biến dị hệ băng hiếm có trong vạn người, vậy tại sao lúc trước ba đánh một còn có thể miễn cưỡng như thế? Đã gọi là băng linh căn biến dị, thì không phải là loại bình thường.
Mặc dù Lâm Tịch đã có được sáu đầu thông mạch, có mười hai kinh mạch thông suốt chưa từng có trong lịch sử, nhưng dưới sự công kích sát phạt lạnh thấu xương như vậy cũng tuyệt đối không dám mạnh mẽ chống đỡ.
Nàng nhảy lên một cái, nhũ băng kia thế mà theo sát mà đến, tốc độ cực nhanh!
Nữ tu bên trái nhìn thấy có thể chiếm được lợi, vung tay lại là một quả cầu lửa đập vào mặt. Nam tu bên cạnh cũng không có nhàn rỗi, khóe miệng nở nụ cười còn lạnh lẽo hơn cả nhũ băng kia, trong tay bóp một cái pháp quyết, trong miệng thì thào chỉ vào lối ra duy nhất mà Lâm Tịch có thể chạy trốn: "Địa Hãm thuật!"
Mặt đất trống rỗng lập tức xuất hiện một cái động tối đen, nằm trên con đường duy nhất Lâm Tịch phải đi qua.
Nam tu này tu luyện công pháp hệ thổ, hơn nữa hắn nắm chặt thời cơ cực kỳ xảo trá, chính là lúc nhũ băng ép sát ở phía sau, phía trước có quả cầu lửa đập vào mặt, đánh từ hai phía, đường ra duy nhất của Lâm Tịch chính là vị trí hắn ta dùng Địa Hãm thuật, kết cục đã có thể đoán được!
Ba người vốn nghĩ rằng cho dù nữ tu đang luống cuống tay chân kia dốc hết toàn lực né tránh Thấu Cốt Băng Diễm ở phía sau, nhưng quả cầu lửa ở trên không và Địa Hãm thuật ở dưới đất, nàng muốn tránh cũng không thể tránh! Không phải bị quả cầu lửa bắn vào mặt đốt cháy khét lẹt, thì cũng bị Địa Hãm thuật vây khốn bó tay chịu trói, càng có khả năng trúng cả ba, trong mắt nữ tu tên là Kiều Kiều lóe lên vẻ hưng phấn vội vàng chạy tới, nàng ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy kết cục của tiện nhân dám to gan trợ giúp Đoạn Tiểu Lâu, trước bị nhũ băng đâm trúng thân thể sau bị quả cầu lửa thiêu rụi đến hoàn toàn thay đổi, nghĩ đến hình ảnh kia đã cảm thấy sảng khoái!
Ai ngờ chỉ nghe hai loại âm thanh "Bộp" "Phốc" truyền đến, tiếp theo là hai tiếng hét thảm thiết liên tiếp, nam tu áo đen hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người!
Chỉ thấy Thấu Cốt Băng Diễm đâm thấu tim nữ tu bên trái, mà quả cầu lửa nàng ta vung ra thì đánh vào cổ Kiều Kiều, còn mục tiêu ban đầu, vậy mà trống rỗng biến mất!
Biến mất!
Nam tu áo đen gần như cho rằng mình đã gặp quỷ.
Cái này sao có thể?
Chẳng lẽ nữ tu kia bị Địa Hãm thuật bắt được? Nam tu áo đen thì thào trong miệng, kết quả sắc mặt so với giấy còn khó coi hơn, không có, trong động không có thứ gì, hắn ta gần như hao phí toàn bộ pháp lực mới xuất ra một chiêu cũng không có tác dụng.
Thấu Cốt Băng Diễm đã hoàn toàn giết chết Giang sư muội, Nhâm Kiều Kiều kém chút bị hủy dung, trên thực tế, tại thời điểm cực kỳ nguy hiểm đó Nhâm Kiều Kiều vô ý thức nghiêng đầu sang một bên, nếu không, giờ phút này khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng ta nhất định vô cùng thê thảm, cho dù là như thế, lúc quả cầu lửa nổ tung vẫn có vài khối bắn vào mặt, nổi lên vài vết bỏng lớn ở trên mặt nàng ta.
Vốn là một trận đấu chắc chắn sẽ thắng, không hiểu ra sao lại có kết cục này. Sắc mặt nam tu áo đen vô cùng khó coi, không nói hai lời, xuất ra phi kiếm kéo theo Nhâm Kiều Kiều vẫn đang la hét, bay lướt qua chạy thục mạng.
Vậy mà cũng không thèm quan tâm nữ tu ngã trên mặt đất.
Lâm Tịch đột ngột xuất hiện bên cạnh thi thể nữ tu, nàng không chút khách khí lật tìm đồ vật trên người nữ tu, túi trữ vật, giày Trục Vân, sơ cấp pháp y đã bị nhũ băng đâm rách, Lâm Tịch vẫn thu vào.
Quả nhiên giết người phóng hỏa đai lưng vàng, lúc này mới nhặt được hai thi thể, Lâm Tịch đột nhiên có loại cảm giác đã rời xa nghèo khổ.
"Rất ngoài dự kiến của ta, không nghĩ tới ngươi thật đúng là có bản lĩnh, thảo nào dám lắc lư một mình ở đây." Đoạn Tiểu Lâu đả tọa xong chậm rãi bước tới.
Hắn ta nhìn vật nhỏ lông xù ngồi xổm trên bả vai Lâm Tịch một chút, ánh mắt lấp lóe, nhưng cũng không có hỏi gì.
Thế giới này, ai mà chẳng có chút bí mật không muốn nói với người khác chứ?
Lâm Tịch tiếp tục nhanh nhẹn cướp đoạt chiến lợi phẩm, đợi đến khi không thể vơ vét gì, Đoạn Tiểu Lâu phóng ra một cái Hỏa Nha thuật lên thi thể, trong chốc lát thi thể gần như chỉ còn lại một bãi than nhỏ màu đen, tin rằng không được bao lâu, nó sẽ biến mất không còn một tia dấu vết.
Trong lòng Lâm Tịch có chút nhàn nhạt thẫn thờ, trước đó nàng ta còn sống sờ sờ, cũng không phải nàng đồng tình với nữ tu ngay cả tên cũng không biết này, nếu đã đi ra ngoài thì phải có ý thức sẽ bị giết, chỉ là cảm thấy, người tu luyện trong thế giới tu tiên, quả nhiên so với thế giới người phàm càng tàn khốc hơn vạn lần, cái gọi là bình tĩnh thản nhiên, lạnh nhạt như tiên, chắc hẳn đều là chết lặng sau khi trải qua vô số lần sinh tử đi.
Đoạn Tiểu Lâu thả phi thuyền ra, mời Lâm Tịch cùng ngồi chung.
Giống như trải qua một trận như thế, hắn ta cũng không còn trung nhị giống như lúc ban đầu.
Sau đó Đoạn Tiểu Lâu bắt đầu giải thích cho Lâm Tịch biết, Nhâm Kiều Kiều cũng không phải là người có linh căn biến dị hệ băng giống như trong tưởng tượng của nàng, đó chỉ là bởi vì nàng ta có một người phụ thân tốt, lấy phù bảo cho nàng ta mà thôi.
Từ trước tới giờ Lâm Tịch chưa từng nghe nói về phù bảo, Đoạn Tiểu Lâu giải thích, nói rằng phù bảo là một loại đồ vật ở giữa pháp khí và pháp bảo, lực công kích cao hơn pháp khí, ít tiêu hao pháp lực hơn pháp bảo, do một số đại sư luyện phù rảnh rỗi nhàm chán dùng pháp bảo bán thành phẩm vẽ lên phù lục chế tác mà thành, quá trình cực kỳ phức tạp, hơn nữa lại giới hạn lần số sử dụng, xem như sản phẩm tiêu hao.
Tu sĩ trúc cơ bình thường đều dùng không nổi loại sản phẩm xa xỉ như vậy.
Mặc dù phù bảo ít tiêu hao pháp lực hơn pháp bảo, nhưng đối với tu sĩ trúc cơ kỳ mà nói, lượng pháp lực tiêu hao khi thúc giục phù bảo vẫn là gánh nặng rất lớn, cho nên Nhâm Kiều Kiều rất khó có thể lại đánh ra Thấu Cốt Băng Diễm.
Chẳng qua Đoạn Tiểu Lâu vẫn có chút nghĩ mà sợ, nếu Nhâm Kiều Kiều sử dụng phù bảo này vào lúc hắn ta giết chết Tín Linh Điêu, đoán chừng hắn ta cũng đã dữ nhiều lành ít.
Hai người báo tên cho nhau xem như quen biết.
Sau khi làm quen Đoạn Tiểu Lâu nói rất nhiều, hắn ta nói là Nhâm Kiều Kiều lộ ra hắn ta mới biết được bí mật ở nơi này, phụ thân Nhâm Kiều Kiều chính là trưởng lão kết đan Nhâm Thiên Lý của Hóa Tiên Tông.
Trách không được.
Đoạn Tiểu Lâu mang theo xấu hổ nói với Lâm Tịch, trên người hắn ta cũng không có năm viên trúc cơ đan, chỉ có một viên lấy từ trên thân người khác.
Lâm Tịch hỏi hắn ta có công pháp gì thích hợp với nàng hay không, nàng đã từng tổn thương đan điền, hiện tại chỉ có thể dựa vào luyện thể, chung quy là không thể đi xa được.
Đoạn Tiểu Lâu lấy ra viên trúc cơ đan kia đưa cho Lâm Tịch, còn có không ít phù lục, hắn ta nói tạm thời có thể dùng phù lục thay thế, thứ này có thể đến cửa hàng mua, hắn ta có thể cho nàng linh thạch. Công pháp ngược lại là có, nhưng không có thứ giúp người ta ngưng luyện ra đan điền lần nữa.
Lâm Tịch hơi thất vọng, ngoại trừ linh thạch Đoạn Tiểu Lâu cho cái gì thì nàng lấy cái đó, mặc kệ thế nào cũng coi như ân nhân cứu mạng đi.
Đoạn Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, đột nhiên lấy ra một bộ pháp y sơ cấp từ trong túi trữ vật đưa cho Lâm Tịch: "Mặc cái này đi, lông của ngươi.. Lộ ra."
Cổn Cổn dường như nghe thấy Đoạn Tiểu Lâu nói, kêu meo meo, tràn đầy ý cười trên nỗi đau của người khác.
Cho dù da mặt Lâm Tịch có dày đến cỡ nào, cũng vẫn có chút ngượng ngùng.
Nhất định là lúc mạnh mẽ chống đỡ kiếm quang của nam tu áo đen bị làm rách.
Đoạn Tiểu Lâu lại nói: "Về sau gặp phải Thi Lang -- chính là nam tu kia, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn, hắn ta.. Chắc chắn cũng nhìn thấy."
Trong lòng Đoạn Tiểu Lâu có một tia bi thương, tại sao nữ nhân duy nhất khiến hắn ta cảm thấy thuận mắt, vậy mà cũng không phải là người chứ?
Tác giả :
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà