Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 119: Dịch Dương, thật xin lỗi 11
"Dương Dương!" Lâm Tịch gọi Dịch Dương đang chuẩn bị trở về ký túc xá, ra hiệu cho anh ta đi theo mình.
Đi thẳng đến vườn vườn tùng bách yên tĩnh, Lâm Tịch mới ngừng lại, quay đầu nhìn Dịch Dương và không nói lời nào.
Ánh mắt Dịch Dương có hơi trốn tránh, đột nhiên giống là nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch, chớp chớp đôi mắt to, Lâm Tịch đều có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của mình từ trong đôi mắt trong suốt đó.
Lâm Tịch không thể nhịn được cười, người này, ngược lại có thể áp dụng những gì đã học được, vừa chỉ dạy anh ta liền dùng nó trên người mình. Trên mặt Lâm Tịch mang nụ cười xấu xa, thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị rút bàn tay đang đút vào túi quần.
Quả nhiên, bàn tay nhỏ nắm chặt.
Dịch Dương lặng lẽ lui về sau một chút, lần này không có nắm tay bỏ vào trong túi, mà đưa ra phía sau lưng.
Lâm Tịch cúi người xuống, nhìn giày của anh ta một cái, sau đó ngẩng đầu lên ra hiệu Dịch Dương cũng ngồi xổm xuống. Nam sinh nhỏ ngoan ngoãn làm theo, Lâm Tịch chỉ vào giày của anh ta nói: "Luôn có người xấu sẽ ức hiếp chúng ta, cho nên chúng ta cũng không thể vẫn luôn bị động chịu đánh, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, làm chuyện xấu không thể để lại dấu vết cho người khác lần theo. Dương Dương, kết thúc công việc cậu không hợp cách."
Đôi mắt to của nam sinh nhỏ nhìn Lâm Tịch, trong đôi mắt mang theo hoang mang, hiển nhiên không hiểu ý tứ của cô.
"Cậu xem, khu học tập, ký túc xá, nhà ăn mấy địa phương này đều không có đường đất. Như vậy, bùn đất trên giày cậu là từ đâu tới? Được rồi, cậu có thể nói là cậu đi ra ngoài chơi không cẩn thận giẫm lên, mà không phải đi ra ngoài đào con giun, như vậy.."
Lâm Tịch túm lấy bàn tay anh ta giấu sau lưng: "Tay của cậu quả thật được xử lý rất sạch sẽ, vậy cậu giải thích thế nào về những màu nước trên móng tay này?"
Lúc đầu sắc mặt Dịch Dương là đỏ nhỏ ra máu, sau đó lại tái nhợt đến đáng sợ, trong mắt vậy mà bắt đầu mơ hồ có nước mắt, ngay cả bàn tay Lâm Tịch đang cầm cũng bắt đầu run rẩy: "Cậu.. Cũng không muốn để ý tới tớ sao?"
Lâm Tịch đứng dậy, rất tự nhiên nắm tay của anh ta, đi sâu vào trong vườn tùng bách: "Có người ức hiếp tớ, cậu giúp tớ hả giận, tại sao tớ sẽ không để ý tới cậu?"
"Bởi vì tớ lòng dạ độc ác, thủ đoạn ngoan độc, chẳng lẽ cậu không sợ tớ sao?" Dịch Dương nói như thể đang hờn dỗi ai đó.
Lâm Tịch cười: "Con người của tớ, không xem đúng sai, tớ theo đuổi là chút nước chi ân dũng tuyền tương báo*, báo thù cũng giống như vậy. Thật ra thì hôm nay tớ cũng không chịu thiệt nha, dù sao, cũng không phải tớ chịu hai cái tát trước mặt mọi người, tại sao cậu còn muốn chỉnh Tiền Dao Dao?"
*biết báo ơn, cho dù người khác chỉ giúp mình một chuyện nhỏ.
Dịch Dương nghe Lâm Tịch nói "Chút nước chi ân dũng tuyền tương báo, báo thù cũng giống như vậy," bỗng nhiên nước mắt rơi như suối trào, giống như cái một đứa trẻ bị oan ức lao vào trong ngực Lâm Tịch, vậy mà hu hu bật khóc.
Cho đến khi đến giờ ăn tối, hai người vẫn luôn trò chuyện trong vườn tùng bách, cuối cùng Lâm Tịch cũng biết lý do tại sao Dịch Dương lại giúp Tần Minh Nguyệt trong cốt truyện.
Dường như mỗi nhà giàu đều sẽ có các loại ân oán máu chó, chẳng qua có người che giấu rất tốt, không bị ngoại giới biết được mà thôi.
Dịch gia chính là như thế.
Ba Dịch Dương ốm yếu từ nhỏ, người nhà họ Dịch vốn rất ít, cả ngàn mẫu này mới có một gốc cây giống, khỏi nói có bao nhiêu quý giá. Hầu như chỉ cần ông ta bị cảm một lần, Dịch gia lập tức bày ra trận địa sẵn sàng đón địch. Sau này có một vị cao nhân nói, ba của Dịch Dương có mệnh của một đại quý nhân, nhưng mà lúc ra đời xúc phạm thiên quân, chỉ cần tìm một đứa bé trai có mệnh ngũ hành thuộc thủy và nuôi nấng cậu ta, qua 18 tuổi lập tức có thể gặp nạn thành tường, sau này con đường càng thêm bằng phẳng, không thể đo lường vân vân.
Hai lão Dịch gia vội vàng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đã nhận nuôi một cậu bé có mạng thủy từ một cô nhi viện, nhắc tới cũng kỳ, từ đó về sau sức khỏe ba Dịch Dương thật sự dần dần chuyển biến tốt đẹp, bởi vậy Dịch gia bao gồm ba Dịch Dương, đều đối xử rất tốt với em trai nuôi kia.
Khi công việc kinh doanh của Dịch gia càng làm càng lớn, nhà ở cũng càng đổi càng to, hầu như không có ai biết rằng Dịch Tích Niên cũng không phải là người nhà họ Dịch mà là con nuôi.
Có một số người có bản chất tham lam, và chú nuôi của Dịch Dương, Dịch Tích Niên chính là người như vậy.
Ông ta dần dần cảm thấy vô luận năng lực hay là kiến thức mình đều cao hơn nhiều so với thiếu gia thật sự của Dịch gia, chẳng qua là vấn đề xuất thân, chỉ có thể cả đời làm tên tùy tùng cho người kém hơn mình.
Một khi dã tâm đã bén rễ thì lại khó có thể kìm hãm nó trưởng thành, rốt cuộc vào một ngày nọ, Dịch Tích Niên phát điên đã ra tay với Dịch Cẩm Thiên, mang người đi vào giết hại đã man vợ chồng Dịch gia, sau đó ngụy trang thành vào nhà cướp bóc.
Không ngờ Dịch Dương đang chơi ngoài ban công nhìn thấy chú vào phòng, muốn chơi trốn tìm với chú nên anh ta đã trốn trước, chờ đến khi Dịch Dương bé nhỏ ý thức được có chuyện không ổn, ba mẹ đã chết, thuở nhỏ Dịch Dương cực kỳ thông minh, lập tức không dám lộ ra, lặng lẽ chuồn ra khỏi cửa biệt thự đang mở rộng.
Vài đứa trẻ từ những ngôi nhà gần đây đang chơi ở đó, Dịch Dương cũng xông vào, nhưng vẫn dễ dàng bị Dịch Tích Niên tìm được.
Dịch Dương biết một khi mình bị mang về chắc chắn cũng sẽ có kết quả giống ba mẹ, nhưng anh ta không dám nói gì, thay vào đó là một cô bé mặc váy đỏ không ngừng khóc rống, nói cái gì cũng không muốn Dịch Dương rời đi, nhất định phải tiếp tục chơi với anh ta.
Dịch Tích Niên nói hết lời, cô bé chết sống không đồng ý, cuối cùng còn kinh động đến người lớn trong nhà, người lớn nhà đó vô cùng cưng chiều cô bé, vì vậy họ nói rằng lát nữa sẽ giúp đỡ đưa đứa trẻ về, dù sao khoảng cách cũng không xa, để chiếm được lòng tin của ông ta, người đàn ông còn tự giới thiệu mình tên là Tần Chính.
Có lẽ vừa giết hai người, Dịch Tích Niên không muốn làm quá mức, hoặc là sợ cưỡng ép mang Dịch Dương đi sẽ khiến Tần Chính hoài nghi, tóm lại Dịch Tích Niên cũng không kiên trì mang anh ta đi, mà tương kế tựu kế dứt khoát làm bộ đi thăm anh trai và chị dâu, sau đó phát hiện thảm án của Dịch gia.
Mà trời xui đất khiến vì vậy mà Dịch Dương nhặt được một cái mạng trở về.
Lúc này Lâm Tịch mới chợt hiểu ra, thì ra Tần Minh Nguyệt chính là cô bé váy đỏ vô tình cứu được một mạng của Dịch Dương lúc ấy.
Đã mất đi một đứa con trai, hai lão Dịch gia đối xử với Dịch Tích Niên như con trai độc nhất. Mặc dù Dịch Dương được tiếp nhận, nhưng cậu chỉ mới là một đứa bé bảy tuổi, dù sao tâm trí có hạn, anh ta không dám nói với bất luận người nào biết thủ phạm thật sự giết hại ba mẹ mình, lại sợ Dịch Tích Niên nổi lên sát tâm, cả ngày giả bộ ngơ ngác không nói với bất luận kẻ nào.
Hai lão cũng tạm thời cho rằng đứa bé này bị đả kích bởi cái chết của ba mẹ nên tâm trí thất thường, vì vậy bắt đầu dần dần chuẩn bị giao Dịch gia cho Dịch Tích Niên. Nhưng mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi, Dịch Dương 13 tuổi vậy mà dùng bí được của Dịch Tích Niên để trở mình, tự mình động thủ dùng búa đập từng búa khiến hai đầu gối ông ta vỡ nát, sau đó mới nói chuyện cũ năm xưa cho hai lão Dịch gia biết, mãi đến lúc này, Dịch Dương mới biết được chú của mình cũng không phải là chú ruột, mà chỉ là con nuôi mà thôi.
Tuy hai lão biết Dịch Tích Niên không phải con ruột, nhưng dù sao cũng tự tay nuôi lớn, đối với chuyện Dịch Dương lòng dạ độc ác như thế có phần phê bình kín đáo, nhưng mà chuyện Dịch Tích Niên sát hại con ruột của mình trước cũng là sự thật không thể chối cãi, dĩ nhiên bọn họ không thích Dịch Tích Niên lấy oán trả ơn, nhưng nhìn thấy cháu trai mới 13 tuổi đã có tâm tính như vậy cũng hơi rùng mình.
Hai lão đè xuống tất cả mọi chuyện, lúc Dịch Dương 15 tuổi dứt khoát đưa anh ta đến trường học nội trú Thịnh Duệ này, mắt không thấy tâm không phiền, chỉ còn chờ tương lai sau này tốt nghiệp Thịnh Duệ có thể một mình đảm đương một phía, thì sẽ giao tất cả gia nghiệp cho Dịch Dương cũng coi như là vật quy nguyên chủ.
Dịch Dương không hiểu, tại sao chú giết cha mẹ của mình thì không ai nói gì, mà chính mình đập nát đầu gối hung thủ giết người, lại thành kẻ "Lòng dạ độc ác, thủ đoạn ngoan độc!" trong miệng ông bà nội.
Đi thẳng đến vườn vườn tùng bách yên tĩnh, Lâm Tịch mới ngừng lại, quay đầu nhìn Dịch Dương và không nói lời nào.
Ánh mắt Dịch Dương có hơi trốn tránh, đột nhiên giống là nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch, chớp chớp đôi mắt to, Lâm Tịch đều có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của mình từ trong đôi mắt trong suốt đó.
Lâm Tịch không thể nhịn được cười, người này, ngược lại có thể áp dụng những gì đã học được, vừa chỉ dạy anh ta liền dùng nó trên người mình. Trên mặt Lâm Tịch mang nụ cười xấu xa, thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị rút bàn tay đang đút vào túi quần.
Quả nhiên, bàn tay nhỏ nắm chặt.
Dịch Dương lặng lẽ lui về sau một chút, lần này không có nắm tay bỏ vào trong túi, mà đưa ra phía sau lưng.
Lâm Tịch cúi người xuống, nhìn giày của anh ta một cái, sau đó ngẩng đầu lên ra hiệu Dịch Dương cũng ngồi xổm xuống. Nam sinh nhỏ ngoan ngoãn làm theo, Lâm Tịch chỉ vào giày của anh ta nói: "Luôn có người xấu sẽ ức hiếp chúng ta, cho nên chúng ta cũng không thể vẫn luôn bị động chịu đánh, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, làm chuyện xấu không thể để lại dấu vết cho người khác lần theo. Dương Dương, kết thúc công việc cậu không hợp cách."
Đôi mắt to của nam sinh nhỏ nhìn Lâm Tịch, trong đôi mắt mang theo hoang mang, hiển nhiên không hiểu ý tứ của cô.
"Cậu xem, khu học tập, ký túc xá, nhà ăn mấy địa phương này đều không có đường đất. Như vậy, bùn đất trên giày cậu là từ đâu tới? Được rồi, cậu có thể nói là cậu đi ra ngoài chơi không cẩn thận giẫm lên, mà không phải đi ra ngoài đào con giun, như vậy.."
Lâm Tịch túm lấy bàn tay anh ta giấu sau lưng: "Tay của cậu quả thật được xử lý rất sạch sẽ, vậy cậu giải thích thế nào về những màu nước trên móng tay này?"
Lúc đầu sắc mặt Dịch Dương là đỏ nhỏ ra máu, sau đó lại tái nhợt đến đáng sợ, trong mắt vậy mà bắt đầu mơ hồ có nước mắt, ngay cả bàn tay Lâm Tịch đang cầm cũng bắt đầu run rẩy: "Cậu.. Cũng không muốn để ý tới tớ sao?"
Lâm Tịch đứng dậy, rất tự nhiên nắm tay của anh ta, đi sâu vào trong vườn tùng bách: "Có người ức hiếp tớ, cậu giúp tớ hả giận, tại sao tớ sẽ không để ý tới cậu?"
"Bởi vì tớ lòng dạ độc ác, thủ đoạn ngoan độc, chẳng lẽ cậu không sợ tớ sao?" Dịch Dương nói như thể đang hờn dỗi ai đó.
Lâm Tịch cười: "Con người của tớ, không xem đúng sai, tớ theo đuổi là chút nước chi ân dũng tuyền tương báo*, báo thù cũng giống như vậy. Thật ra thì hôm nay tớ cũng không chịu thiệt nha, dù sao, cũng không phải tớ chịu hai cái tát trước mặt mọi người, tại sao cậu còn muốn chỉnh Tiền Dao Dao?"
*biết báo ơn, cho dù người khác chỉ giúp mình một chuyện nhỏ.
Dịch Dương nghe Lâm Tịch nói "Chút nước chi ân dũng tuyền tương báo, báo thù cũng giống như vậy," bỗng nhiên nước mắt rơi như suối trào, giống như cái một đứa trẻ bị oan ức lao vào trong ngực Lâm Tịch, vậy mà hu hu bật khóc.
Cho đến khi đến giờ ăn tối, hai người vẫn luôn trò chuyện trong vườn tùng bách, cuối cùng Lâm Tịch cũng biết lý do tại sao Dịch Dương lại giúp Tần Minh Nguyệt trong cốt truyện.
Dường như mỗi nhà giàu đều sẽ có các loại ân oán máu chó, chẳng qua có người che giấu rất tốt, không bị ngoại giới biết được mà thôi.
Dịch gia chính là như thế.
Ba Dịch Dương ốm yếu từ nhỏ, người nhà họ Dịch vốn rất ít, cả ngàn mẫu này mới có một gốc cây giống, khỏi nói có bao nhiêu quý giá. Hầu như chỉ cần ông ta bị cảm một lần, Dịch gia lập tức bày ra trận địa sẵn sàng đón địch. Sau này có một vị cao nhân nói, ba của Dịch Dương có mệnh của một đại quý nhân, nhưng mà lúc ra đời xúc phạm thiên quân, chỉ cần tìm một đứa bé trai có mệnh ngũ hành thuộc thủy và nuôi nấng cậu ta, qua 18 tuổi lập tức có thể gặp nạn thành tường, sau này con đường càng thêm bằng phẳng, không thể đo lường vân vân.
Hai lão Dịch gia vội vàng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đã nhận nuôi một cậu bé có mạng thủy từ một cô nhi viện, nhắc tới cũng kỳ, từ đó về sau sức khỏe ba Dịch Dương thật sự dần dần chuyển biến tốt đẹp, bởi vậy Dịch gia bao gồm ba Dịch Dương, đều đối xử rất tốt với em trai nuôi kia.
Khi công việc kinh doanh của Dịch gia càng làm càng lớn, nhà ở cũng càng đổi càng to, hầu như không có ai biết rằng Dịch Tích Niên cũng không phải là người nhà họ Dịch mà là con nuôi.
Có một số người có bản chất tham lam, và chú nuôi của Dịch Dương, Dịch Tích Niên chính là người như vậy.
Ông ta dần dần cảm thấy vô luận năng lực hay là kiến thức mình đều cao hơn nhiều so với thiếu gia thật sự của Dịch gia, chẳng qua là vấn đề xuất thân, chỉ có thể cả đời làm tên tùy tùng cho người kém hơn mình.
Một khi dã tâm đã bén rễ thì lại khó có thể kìm hãm nó trưởng thành, rốt cuộc vào một ngày nọ, Dịch Tích Niên phát điên đã ra tay với Dịch Cẩm Thiên, mang người đi vào giết hại đã man vợ chồng Dịch gia, sau đó ngụy trang thành vào nhà cướp bóc.
Không ngờ Dịch Dương đang chơi ngoài ban công nhìn thấy chú vào phòng, muốn chơi trốn tìm với chú nên anh ta đã trốn trước, chờ đến khi Dịch Dương bé nhỏ ý thức được có chuyện không ổn, ba mẹ đã chết, thuở nhỏ Dịch Dương cực kỳ thông minh, lập tức không dám lộ ra, lặng lẽ chuồn ra khỏi cửa biệt thự đang mở rộng.
Vài đứa trẻ từ những ngôi nhà gần đây đang chơi ở đó, Dịch Dương cũng xông vào, nhưng vẫn dễ dàng bị Dịch Tích Niên tìm được.
Dịch Dương biết một khi mình bị mang về chắc chắn cũng sẽ có kết quả giống ba mẹ, nhưng anh ta không dám nói gì, thay vào đó là một cô bé mặc váy đỏ không ngừng khóc rống, nói cái gì cũng không muốn Dịch Dương rời đi, nhất định phải tiếp tục chơi với anh ta.
Dịch Tích Niên nói hết lời, cô bé chết sống không đồng ý, cuối cùng còn kinh động đến người lớn trong nhà, người lớn nhà đó vô cùng cưng chiều cô bé, vì vậy họ nói rằng lát nữa sẽ giúp đỡ đưa đứa trẻ về, dù sao khoảng cách cũng không xa, để chiếm được lòng tin của ông ta, người đàn ông còn tự giới thiệu mình tên là Tần Chính.
Có lẽ vừa giết hai người, Dịch Tích Niên không muốn làm quá mức, hoặc là sợ cưỡng ép mang Dịch Dương đi sẽ khiến Tần Chính hoài nghi, tóm lại Dịch Tích Niên cũng không kiên trì mang anh ta đi, mà tương kế tựu kế dứt khoát làm bộ đi thăm anh trai và chị dâu, sau đó phát hiện thảm án của Dịch gia.
Mà trời xui đất khiến vì vậy mà Dịch Dương nhặt được một cái mạng trở về.
Lúc này Lâm Tịch mới chợt hiểu ra, thì ra Tần Minh Nguyệt chính là cô bé váy đỏ vô tình cứu được một mạng của Dịch Dương lúc ấy.
Đã mất đi một đứa con trai, hai lão Dịch gia đối xử với Dịch Tích Niên như con trai độc nhất. Mặc dù Dịch Dương được tiếp nhận, nhưng cậu chỉ mới là một đứa bé bảy tuổi, dù sao tâm trí có hạn, anh ta không dám nói với bất luận người nào biết thủ phạm thật sự giết hại ba mẹ mình, lại sợ Dịch Tích Niên nổi lên sát tâm, cả ngày giả bộ ngơ ngác không nói với bất luận kẻ nào.
Hai lão cũng tạm thời cho rằng đứa bé này bị đả kích bởi cái chết của ba mẹ nên tâm trí thất thường, vì vậy bắt đầu dần dần chuẩn bị giao Dịch gia cho Dịch Tích Niên. Nhưng mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi, Dịch Dương 13 tuổi vậy mà dùng bí được của Dịch Tích Niên để trở mình, tự mình động thủ dùng búa đập từng búa khiến hai đầu gối ông ta vỡ nát, sau đó mới nói chuyện cũ năm xưa cho hai lão Dịch gia biết, mãi đến lúc này, Dịch Dương mới biết được chú của mình cũng không phải là chú ruột, mà chỉ là con nuôi mà thôi.
Tuy hai lão biết Dịch Tích Niên không phải con ruột, nhưng dù sao cũng tự tay nuôi lớn, đối với chuyện Dịch Dương lòng dạ độc ác như thế có phần phê bình kín đáo, nhưng mà chuyện Dịch Tích Niên sát hại con ruột của mình trước cũng là sự thật không thể chối cãi, dĩ nhiên bọn họ không thích Dịch Tích Niên lấy oán trả ơn, nhưng nhìn thấy cháu trai mới 13 tuổi đã có tâm tính như vậy cũng hơi rùng mình.
Hai lão đè xuống tất cả mọi chuyện, lúc Dịch Dương 15 tuổi dứt khoát đưa anh ta đến trường học nội trú Thịnh Duệ này, mắt không thấy tâm không phiền, chỉ còn chờ tương lai sau này tốt nghiệp Thịnh Duệ có thể một mình đảm đương một phía, thì sẽ giao tất cả gia nghiệp cho Dịch Dương cũng coi như là vật quy nguyên chủ.
Dịch Dương không hiểu, tại sao chú giết cha mẹ của mình thì không ai nói gì, mà chính mình đập nát đầu gối hung thủ giết người, lại thành kẻ "Lòng dạ độc ác, thủ đoạn ngoan độc!" trong miệng ông bà nội.
Tác giả :
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà