Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần
Chương 143: Như thế nào là cuồng em gái (43)
Làm người nhịn không được muốn xem nhiều hai mắt.
Trên thực tế Lục Bất Trì cũng lăn qua lộn lại nhìn Yến Lạc hật nhiều lần, không muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẳng đến khi trời có chút hơi sáng, Lục Bất Trì mới ôm cô gái nhỏ trong lòng ngực, dần ngủ thiếp đi trong hương thơm ngạt ngào của cô.
Chờ đến khi Yến Lạc mở to mắt, sắc trời đã sáng rực, trên người còn có chút cảm giác tê mỏi, bên tai chính là tiếng tim đập mạnh mẽ của Lục Bất Trì.
Còn không chưa chờ cô lên tiếng, Lục Bất Trì ở bên cạnh đã tri kỷ giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái.
"Tiểu ca ca." Yến Lạc nháy mắt, thân mình nho nhỏ còn dựa vào bên người hắn, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Lục Bất Trì gợi lên một nụ cười thật lớn, "Tiểu ca ca không cần suy nghĩ miên man nữa, người kia chưa làm được cái gì, tiểu ca ca là của Lạc Lạc."
Còn nhớ thương chuyện này, ngay cả thẹn thùng đều quên mất.
Biểu tình của Lục Bất Trì hơi khựng lại, đáy mắt nhu hòa thành một mảnh đại dương mênh mông, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Hắn thừa nhận, hắn có chút đê tiện, tuy rằng đối với chuyện này, cảm xúc của hắn đích xác dao động rất lớn, nhưng tại loại thời điểm này để cho Yến Lạc nhìn thấy, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ý tưởng muốn làm cô càng đau lòng hắn, càng tới gần hắn.
"Ừm.." Lục Bất Trì cúi đầu, đụng vào trán Yến Lạc một chút, "Lạc Lạc là của anh, anh cũng là của Lạc Lạc, sau khi trở lại liên minh, Lạc Lạc phải cùng anh sống chung cả đời."
"Tiểu ca ca, về đế quốc.."
Lời nói còn chưa nói xong, cánh môi bị Lục Bất Trì giơ tay đè lại, "Lạc Lạc không cần lo lắng loại chuyện này, cái em cần làm chính là chụp bay con ruồi cả ngày cứ muốn dính lên kia."
"Ruồi bọ? Chụp bay? Là đang nói.. Đế Thiên?" Yến Lạc nghiêng đầu, nhìn Lục Bất Trì, sau đó chớp chớp mắt, "Tiểu ca ca, ngày hôm qua vừa vào cửa biểu tình liền dọa người như vậy, không phải là bởi vì ghen tị chứ?"
Ở dưới ánh mắt của Yến Lạc, Lục Bất Trì hơi hơi dừng một chút, đang muốn nói chuyện, liền cảm nhận được bàn tay của Yến Lạc chạm vào tai hắn, âm thanh như phát hiện ra đại lục mới, "Tiểu ca ca, lỗ tai của anh đỏ lên rồi nè, hơn nữa còn rất nóng."
Lục Bất Trì: "..."
"Thời gian không còn sớm, anh đi chuẩn bị cơm sáng, em ở lại nghỉ ngơi trong chốc lát."
Lục Bất Trì cảm nhận được bàn tay nhỏ đặt trên vành tai mình kia còn thử nhéo một chút, lập tức giống như điện giật run lên một chút, sau đó từ trên giường đứng dậy, trong giọng nói giống như che dấu cái gì đó, xách theo áo khoác vội vàng mở cửa.
Cư nhiên chạy.
Trong tay còn có cảm xúc mềm mại nóng rực, nhưng người thì đã chạy mất dạng.
Ăn uống no đủ liền chạy trối chết cũng được sao?
Yến Lạc duy trì tư thế niết vành tai Lục Bất Trì, phụt một tiếng cười ra tiếng.
"Rõ ràng đêm qua rất có thể lăn lộn, sao hiện tại lại ngây thơ như vậy." Yến Lạc nháy mắt, cười tủm tỉm mở miệng.
Ừm, đã nghẹo lại được một lần, không thiệt thòi. (^ω^)?
"Ký chủ thân ái, tối hôm qua tốt đẹp không?"
Âm thanh của Tiểu Phấn Hồng đột nhiên vang lên, ngữ khí có chút vi diệu.
Yến Lạc chớp chớp mắt, "Khá tốt a, chị còn nói sao em lại không có chút động tĩnh nào?"
Tiểu Phấn Hồng: "..."
Đêm qua, nó còn chưa nói xong liền trực tiếp bị chặt đứt liên hệ, lo lắng thứ này ra vấn đề gì, cho nên cực cực khổ khổ sửa chữa cả đêm, lúc này mới thật vất vả một lần nữa liên hệ được, kết quả đâu?
(╯°Д°) ╯︵┻━┻ móa, biết Yến Lạc túng, nhưng là đối phó với tiểu ca ca vẫn là rất điêu luyện, cho nên lúc trước rốt cuộc nó lo lắng cái con khỉ khô.
Hiện tại nhìn cô một bộ vô tâm vô phổi, ngược lại là nghẹn đến chính mình nói không ra lời.
Trên thực tế Lục Bất Trì cũng lăn qua lộn lại nhìn Yến Lạc hật nhiều lần, không muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẳng đến khi trời có chút hơi sáng, Lục Bất Trì mới ôm cô gái nhỏ trong lòng ngực, dần ngủ thiếp đi trong hương thơm ngạt ngào của cô.
Chờ đến khi Yến Lạc mở to mắt, sắc trời đã sáng rực, trên người còn có chút cảm giác tê mỏi, bên tai chính là tiếng tim đập mạnh mẽ của Lục Bất Trì.
Còn không chưa chờ cô lên tiếng, Lục Bất Trì ở bên cạnh đã tri kỷ giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái.
"Tiểu ca ca." Yến Lạc nháy mắt, thân mình nho nhỏ còn dựa vào bên người hắn, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Lục Bất Trì gợi lên một nụ cười thật lớn, "Tiểu ca ca không cần suy nghĩ miên man nữa, người kia chưa làm được cái gì, tiểu ca ca là của Lạc Lạc."
Còn nhớ thương chuyện này, ngay cả thẹn thùng đều quên mất.
Biểu tình của Lục Bất Trì hơi khựng lại, đáy mắt nhu hòa thành một mảnh đại dương mênh mông, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Hắn thừa nhận, hắn có chút đê tiện, tuy rằng đối với chuyện này, cảm xúc của hắn đích xác dao động rất lớn, nhưng tại loại thời điểm này để cho Yến Lạc nhìn thấy, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ý tưởng muốn làm cô càng đau lòng hắn, càng tới gần hắn.
"Ừm.." Lục Bất Trì cúi đầu, đụng vào trán Yến Lạc một chút, "Lạc Lạc là của anh, anh cũng là của Lạc Lạc, sau khi trở lại liên minh, Lạc Lạc phải cùng anh sống chung cả đời."
"Tiểu ca ca, về đế quốc.."
Lời nói còn chưa nói xong, cánh môi bị Lục Bất Trì giơ tay đè lại, "Lạc Lạc không cần lo lắng loại chuyện này, cái em cần làm chính là chụp bay con ruồi cả ngày cứ muốn dính lên kia."
"Ruồi bọ? Chụp bay? Là đang nói.. Đế Thiên?" Yến Lạc nghiêng đầu, nhìn Lục Bất Trì, sau đó chớp chớp mắt, "Tiểu ca ca, ngày hôm qua vừa vào cửa biểu tình liền dọa người như vậy, không phải là bởi vì ghen tị chứ?"
Ở dưới ánh mắt của Yến Lạc, Lục Bất Trì hơi hơi dừng một chút, đang muốn nói chuyện, liền cảm nhận được bàn tay của Yến Lạc chạm vào tai hắn, âm thanh như phát hiện ra đại lục mới, "Tiểu ca ca, lỗ tai của anh đỏ lên rồi nè, hơn nữa còn rất nóng."
Lục Bất Trì: "..."
"Thời gian không còn sớm, anh đi chuẩn bị cơm sáng, em ở lại nghỉ ngơi trong chốc lát."
Lục Bất Trì cảm nhận được bàn tay nhỏ đặt trên vành tai mình kia còn thử nhéo một chút, lập tức giống như điện giật run lên một chút, sau đó từ trên giường đứng dậy, trong giọng nói giống như che dấu cái gì đó, xách theo áo khoác vội vàng mở cửa.
Cư nhiên chạy.
Trong tay còn có cảm xúc mềm mại nóng rực, nhưng người thì đã chạy mất dạng.
Ăn uống no đủ liền chạy trối chết cũng được sao?
Yến Lạc duy trì tư thế niết vành tai Lục Bất Trì, phụt một tiếng cười ra tiếng.
"Rõ ràng đêm qua rất có thể lăn lộn, sao hiện tại lại ngây thơ như vậy." Yến Lạc nháy mắt, cười tủm tỉm mở miệng.
Ừm, đã nghẹo lại được một lần, không thiệt thòi. (^ω^)?
"Ký chủ thân ái, tối hôm qua tốt đẹp không?"
Âm thanh của Tiểu Phấn Hồng đột nhiên vang lên, ngữ khí có chút vi diệu.
Yến Lạc chớp chớp mắt, "Khá tốt a, chị còn nói sao em lại không có chút động tĩnh nào?"
Tiểu Phấn Hồng: "..."
Đêm qua, nó còn chưa nói xong liền trực tiếp bị chặt đứt liên hệ, lo lắng thứ này ra vấn đề gì, cho nên cực cực khổ khổ sửa chữa cả đêm, lúc này mới thật vất vả một lần nữa liên hệ được, kết quả đâu?
(╯°Д°) ╯︵┻━┻ móa, biết Yến Lạc túng, nhưng là đối phó với tiểu ca ca vẫn là rất điêu luyện, cho nên lúc trước rốt cuộc nó lo lắng cái con khỉ khô.
Hiện tại nhìn cô một bộ vô tâm vô phổi, ngược lại là nghẹn đến chính mình nói không ra lời.
Tác giả :
Quân Khuynh