Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu
Chương 25: Người thừa kế phản công (phần 25)
【 Ghét ngươi, vì ngươi làm ký chủ đại nhân đau lòng. Cho nên, vì muốn làm ký chủ đại nhân không đau lòng, ngươi phải nhanh lên tỉnh lại nha —— Bảo Bảo 】
—————
Mình sai rồi sao? Muốn chuộc tội, nhưng lại không biết nên làm cái gì.
Vào lúc biết rõ sự thật kia, ông tức giận công tâm, tim thiếu chút nữa đã ngừng đập.
Bị chính đứa con gái mà mình yêu thương trong suốt mười mấy năm tính kế ở sau lưng còn chưa tính … nó còn không phải là con ruột của mình.
Quá tức giận, ông chặt đứt tài chính của Cầm Hoài Sắt, cũng ngưng giúp đỡ nó, đồng thời đóng cửa không gặp bất cứ ai.
Hôm nay, nếu không phải là ngày mở phiên toà xét xử, hai đương sự đều có liên quan đến nhà họ Cầm, ông cũng sẽ không xuất hiện.
Tầm Mịch bước chân hơi dừng một chút, thì đã nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước.
Cầm Thịnh đi nhanh hai bước đuổi theo:
“Tầm Mịch, cha biết con hận cha, cũng biết là cha thực xin lỗi con, thực xin lỗi mẹ của con"
“Nhưng chuyện đó cha thật sự không biết, xin con hãy tin tưởng cha."
Ông tuy là không thích đứa con gái này cho lắm. Ngay từ đầu, cũng coi như quân cờ mà sử dụng, có thể nói, căn bản không có xem nó như con gái mà đối đãi.
Nhưng … ông rốt cuộc cũng là một người cha, đều là thịt trên người ông.
Sau khi biết mắt mình bị mù nhiều năm như vậy, cũng có hối hận qua. Hiện tại, ông chỉ muốn con gái có thể tha thứ cho ông.
Gương mặt Tầm Mịch vô biểu tình, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, hai bên tóc mai đã bạc trắng, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt cũng vô cùng không tốt.
Thoạt nhìn, bộ dáng so với mình còn muốn tệ hơn, nhưng một chút tội nghiệp ông ta cô đều không có.
“Cầm tiên sinh, ngài nếu không có việc gì, thì tôi xin lỗi, tôi không chào đón ngài"
Đi vòng qua Cầm Thịnh, Tầm Mịch lập tức đi vào bên trong, cô không có còn lời nói nào có thể nói với Cầm Thịnh.
Mặc kệ ông ta có biết hay không? Bây giờ đã không còn quan trọng nữa, đã không có cách nào có thể trở lại nữa rồi.
Cầm Thịnh nhìn bóng dáng đang rời đi kia, trên mặt hiện lên một chút thống khổ.
Suy sút ngồi ở vị trí nguyên cáo, trong đầu Tầm Mịch trống rỗng.
Bảo Bảo an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên vai Tầm Mịch, đau lòng nhìn ký chủ nhà mình.
Nó vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được ký chủ đau lòng như vậy, nó không cách nào hiểu được thứ gọi là tình yêu này, cũng không hiểu được cái gì là tình thân.
Nhưng, nó xem qua rất nhiều tư liệu, nó hiện tại đều thực khẳng định. Nếu Đàm Tử Hi, cái người đàn ông cường hãn kia không thể tỉnh lại. Ký chủ sẽ biến thành một thể xác không có linh hồn.
Tuy nói hiện tại, bản thân ký chủ chỉ có linh hồn, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống.
‘ Ký chủ, em đã kiểm tra qua cơ thể của người đàn ông của cô rồi, mọi việc đều OK, anh ta nhất định sẽ hồi tỉnh ’
Nó không nói xạo, nhưng chủ yếu là người đàn ông kia phải có ý chí kiên định.
Cho dù Bảo Bảo là sản phẩm công nghệ cao, cũng có được rất nhiều bảo vật quỷ khiếp thần sầu. Nhưng còn chưa có đạt được mức độ có thể làm người khởi tử hồi sinh.
Nhưng một vài món phụ trợ vẫn là có thể có, mò mò mấy món hàng mà mình dự trữ, ánh mắt sáng lên.
Đôi mắt Tầm Mịch khôi phục lại ánh sáng, sửa sang lại quần áo, khí chất tự phụ vô hình phát ra.
Những người đang liên tiếp đi vào phòng xử án, ánh mắt đầu tiên đã chú ý đến bóng dáng bắt mắt kia, một cô gái toàn thân bao trùm lửa đỏ.
Còn lớn tiếng đàm luận, mọi người nhìn khắp nơi, sau đó dò tìm mục tiêu.
Hiện trường đều lâm vào sự an tĩnh quỷ dị, bọn họ nhẹ nhàng ngồi xuống, dường như sợ quấy nhiễu cái người đang chống đầu trầm tư kia.
Cầm Hoài Sắt đạp thật mạnh lên sàn nha, trên mặt đã không còn sự ngây thơ, mà tràn ngập tăm tối.
Kết quả của phiên toà không hề trì hoãn, chỉ riêng tội cố ý giết người đã có thể bị phán hai mươi năm tù.
Hơn nữa, cố ý chửi bới người khác, gây tổn hại danh dự trầm trọng, tổn hại lợi ích …, từng điều, từng điều được nêu ra.
Cầm Hoài Sắt cuối cùng bị phán ở tù chung thân, hoãn thi hành hình phạt hai năm.
Tầm Mịch không có nói một chữ, chờ đến khi bản án đã định, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
Đi rất quyết đoán, giống như hôm nay cô không phải làm nguyên cáo vậy, gần giống như là một quần chúng.
Trở lại bệnh viện, đã là giữa trưa, Tầm Mịch không có ăn uống gì. Tùy tiện uống một chút cháo, đã ghé vào người Đàm Tử Hi ngủ.
Trong khoảng thời gian này, cô chỉ có ở bên cạnh anh, mới có thể an tĩnh lại.
Sau khi Bảo Bảo thấy ký chủ nhà mình hô hấp đã vững vàng, nhảy lên trên mặt Đàm Tử Hi, ỷ vào anh ta không nhìn thấy mình, mạnh mẽ dẫm hai chân, nhúng mấy cái.
Ngoài miệng còn không quên mắng chửi:
‘ Đều là ngươi, làm hại ký chủ đau lòng. ’
‘ Ký chủ đau lòng, Bảo Bảo cũng không vui, Bảo Bảo cho ngươi mượn sức mạnh, ngươi cần phải nhanh chóng tỉnh lại nha ’
Một tia sáng màu vàng bo thành một đường cong, nhanh chóng đi vào cơ thể Đàm Tử Hi, hoàn toàn biến mất không thấy.
Lại một ngày khác lặng lẽ trôi qua, Tầm Mịch dựa vào cạnh cửa sổ sát đất.
Nhìn trên người đàn ông đang nằm trên giường kia, cho dù đang nằm cũng vẫn rất khí phách, không giảm đi một phần tuấn mỹ nào.
“Anh Tử Hi, đã qua đi hơn một tháng, sao anh còn chưa tỉnh lại nữa?"
Trong một tháng này, Đế Đô đã xảy ra mấy chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất, Lăng gia – một trong ba gia tộc lớn bị chèn ép đến phá sản.
Chuyện thứ hai, hắc bang lớn nhất bị cảnh sát tóm gọn.
Chuyện thứ ba, nhà họ Cầm hoàn toàn bị Cầm đại tiểu thư khống chế. Gia chủ nhà họ Cầm bỏ xứ đi ra nước ngoài. Cô con gái thứ hai của nhà họ Cầm biến mất không thấy.
Chuyện thứ tư, thiếu chủ nhà họ Phỉ đính hôn với một cô gái bình dân, tuyên bố vĩnh viễn quan hệ tốt với nhà họ Cầm.
Tầm Mịch dùng thời gian ngắn nhất, chỉnh đốn lại cầm thị, liên hợp với Phỉ Thiến Trì sang bằng Lăng gia.
Lăng Ngôn có thể leo lên vị trí phó lãnh đạo, cũng là vì có Lăng gia ở sau lưng giúp đỡ.
Tăng thêm một thể lực khác cho Lăng gia, nói chung vẫn là chủ mưu sau lưng, Tầm Mịch làm sao sẽ dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Trên thế giới này, điều không thiếu nhất chính là có một số người có một vài sở thích tương đối đặc thù, đặc biệt là ở trong nhà giam.
Cái loại heo mẹ đều có thể biến thành Điêu Thuyền, thì một người lớn lên soái khí giống tiểu bạch kiểm đi vào, còn có thể có kết cục tốt đẹp hay sao?
Lúc ấy, Lăng Ngôn thấy đã không thể trốn chạy, trực tiếp lấy súng canh ngay huyệt thái dương, tự sát.
Nhưng mà, Cầm Hoài Sắt là thật sự biến mất, Tầm Mịch vẫn luôn tìm cô ta, nhưng không thấy.
Cô có lý do để tin tưởng, việc này chắc chắn xác định là lại có quan hệ với cái gọi là vòng sáng của nữ chủ.
Cô lải nhải nói hằng ngày, cũng mặc kệ người trên giường kia có thể nghe được hay không.
“Anh Tử Hi, anh thật là lười nha, đã ngủ lâu như vậy, sao còn chưa thức dậy?"
“Lại cho anh thêm một cơ hội nữa, nếu trong vòng một trăm ngày mà anh còn chưa tỉnh lại, thì em sẽ không cần anh nữa."
Vừa nói, vừa đem đầu vùi vào cổ của Đàm Tử Hi, đôi mắt Tầm Mịch ướt át, lại nỗ lực không cho nước mắt chảy xuống.
Cô không biết mình đã chảy qua bao nhiêu nước mắt, cái loại cảm giác vô lực này, làm thần kinh của cô phá lệ căng chặt.
Bảo Bảo vẫn luôn bay ở trên hư không, tỏ vẻ tâm thật mệt.
Ngay từ đầu, Bảo Bảo còn rất ngây thơ nghĩ rằng:
Người nằm trên giường kia rõ ràng đã không còn trở ngại gì, ngay cả ý thức cũng đã khôi phục, khẳng định rất nhanh sẽ tỉnh dậy.
Nhưng, kết quả lại không tỉnh.
Mẹ nó! Chuyện này quả thực không khoa học.
Lúc ấy, mình rõ ràng đã cho hắn mượn một chút sức mạnh của long khí.
Tên như nghĩa, chính là hơi thở của rồng, đó chính là thứ vô cùng cực kỳ tốt.
Không chỉ có thể rút ngắn thời gian chữa trị, mà còn có thể đem cơ thể rèn luyện thành người cường đại nhất tồn tại trong thế giới này.
Bảo Bảo vốn nghĩ rằng, cái thứ này là đang giả vờ, nhưng mà một tháng đều như thế, nó thật luống cuống.
Tra xét thật nhiều tư liệu, mới tìm được một cái đáp án miễn cưỡng đáng tin cậy, lại cái đáp án đặc biệt chó chết.
Gặp được người phù hợp với hơi thở của rồng, thì sẽ tự động dung hợp, không giống như hấp thu.
Hấp thu chỉ là bài thuốc nhân gian, mà dung hợp lại là chuyện của song phương. Đem một người bình thường cải biến thành nơi cất chứa hơi thở của rồng.
(Song phương: hai bên)
Lại nói trắng ra một chút, thì chính là người cùng thần khác nhau.
Vừa lúc, loại hơi thở của rồng này của Bảo Bảo chính là hơi thở của tổ tiên của loài rồng thời thượng cổ hồng hoang.
—————
Mình sai rồi sao? Muốn chuộc tội, nhưng lại không biết nên làm cái gì.
Vào lúc biết rõ sự thật kia, ông tức giận công tâm, tim thiếu chút nữa đã ngừng đập.
Bị chính đứa con gái mà mình yêu thương trong suốt mười mấy năm tính kế ở sau lưng còn chưa tính … nó còn không phải là con ruột của mình.
Quá tức giận, ông chặt đứt tài chính của Cầm Hoài Sắt, cũng ngưng giúp đỡ nó, đồng thời đóng cửa không gặp bất cứ ai.
Hôm nay, nếu không phải là ngày mở phiên toà xét xử, hai đương sự đều có liên quan đến nhà họ Cầm, ông cũng sẽ không xuất hiện.
Tầm Mịch bước chân hơi dừng một chút, thì đã nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước.
Cầm Thịnh đi nhanh hai bước đuổi theo:
“Tầm Mịch, cha biết con hận cha, cũng biết là cha thực xin lỗi con, thực xin lỗi mẹ của con"
“Nhưng chuyện đó cha thật sự không biết, xin con hãy tin tưởng cha."
Ông tuy là không thích đứa con gái này cho lắm. Ngay từ đầu, cũng coi như quân cờ mà sử dụng, có thể nói, căn bản không có xem nó như con gái mà đối đãi.
Nhưng … ông rốt cuộc cũng là một người cha, đều là thịt trên người ông.
Sau khi biết mắt mình bị mù nhiều năm như vậy, cũng có hối hận qua. Hiện tại, ông chỉ muốn con gái có thể tha thứ cho ông.
Gương mặt Tầm Mịch vô biểu tình, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, hai bên tóc mai đã bạc trắng, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt cũng vô cùng không tốt.
Thoạt nhìn, bộ dáng so với mình còn muốn tệ hơn, nhưng một chút tội nghiệp ông ta cô đều không có.
“Cầm tiên sinh, ngài nếu không có việc gì, thì tôi xin lỗi, tôi không chào đón ngài"
Đi vòng qua Cầm Thịnh, Tầm Mịch lập tức đi vào bên trong, cô không có còn lời nói nào có thể nói với Cầm Thịnh.
Mặc kệ ông ta có biết hay không? Bây giờ đã không còn quan trọng nữa, đã không có cách nào có thể trở lại nữa rồi.
Cầm Thịnh nhìn bóng dáng đang rời đi kia, trên mặt hiện lên một chút thống khổ.
Suy sút ngồi ở vị trí nguyên cáo, trong đầu Tầm Mịch trống rỗng.
Bảo Bảo an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên vai Tầm Mịch, đau lòng nhìn ký chủ nhà mình.
Nó vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được ký chủ đau lòng như vậy, nó không cách nào hiểu được thứ gọi là tình yêu này, cũng không hiểu được cái gì là tình thân.
Nhưng, nó xem qua rất nhiều tư liệu, nó hiện tại đều thực khẳng định. Nếu Đàm Tử Hi, cái người đàn ông cường hãn kia không thể tỉnh lại. Ký chủ sẽ biến thành một thể xác không có linh hồn.
Tuy nói hiện tại, bản thân ký chủ chỉ có linh hồn, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống.
‘ Ký chủ, em đã kiểm tra qua cơ thể của người đàn ông của cô rồi, mọi việc đều OK, anh ta nhất định sẽ hồi tỉnh ’
Nó không nói xạo, nhưng chủ yếu là người đàn ông kia phải có ý chí kiên định.
Cho dù Bảo Bảo là sản phẩm công nghệ cao, cũng có được rất nhiều bảo vật quỷ khiếp thần sầu. Nhưng còn chưa có đạt được mức độ có thể làm người khởi tử hồi sinh.
Nhưng một vài món phụ trợ vẫn là có thể có, mò mò mấy món hàng mà mình dự trữ, ánh mắt sáng lên.
Đôi mắt Tầm Mịch khôi phục lại ánh sáng, sửa sang lại quần áo, khí chất tự phụ vô hình phát ra.
Những người đang liên tiếp đi vào phòng xử án, ánh mắt đầu tiên đã chú ý đến bóng dáng bắt mắt kia, một cô gái toàn thân bao trùm lửa đỏ.
Còn lớn tiếng đàm luận, mọi người nhìn khắp nơi, sau đó dò tìm mục tiêu.
Hiện trường đều lâm vào sự an tĩnh quỷ dị, bọn họ nhẹ nhàng ngồi xuống, dường như sợ quấy nhiễu cái người đang chống đầu trầm tư kia.
Cầm Hoài Sắt đạp thật mạnh lên sàn nha, trên mặt đã không còn sự ngây thơ, mà tràn ngập tăm tối.
Kết quả của phiên toà không hề trì hoãn, chỉ riêng tội cố ý giết người đã có thể bị phán hai mươi năm tù.
Hơn nữa, cố ý chửi bới người khác, gây tổn hại danh dự trầm trọng, tổn hại lợi ích …, từng điều, từng điều được nêu ra.
Cầm Hoài Sắt cuối cùng bị phán ở tù chung thân, hoãn thi hành hình phạt hai năm.
Tầm Mịch không có nói một chữ, chờ đến khi bản án đã định, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
Đi rất quyết đoán, giống như hôm nay cô không phải làm nguyên cáo vậy, gần giống như là một quần chúng.
Trở lại bệnh viện, đã là giữa trưa, Tầm Mịch không có ăn uống gì. Tùy tiện uống một chút cháo, đã ghé vào người Đàm Tử Hi ngủ.
Trong khoảng thời gian này, cô chỉ có ở bên cạnh anh, mới có thể an tĩnh lại.
Sau khi Bảo Bảo thấy ký chủ nhà mình hô hấp đã vững vàng, nhảy lên trên mặt Đàm Tử Hi, ỷ vào anh ta không nhìn thấy mình, mạnh mẽ dẫm hai chân, nhúng mấy cái.
Ngoài miệng còn không quên mắng chửi:
‘ Đều là ngươi, làm hại ký chủ đau lòng. ’
‘ Ký chủ đau lòng, Bảo Bảo cũng không vui, Bảo Bảo cho ngươi mượn sức mạnh, ngươi cần phải nhanh chóng tỉnh lại nha ’
Một tia sáng màu vàng bo thành một đường cong, nhanh chóng đi vào cơ thể Đàm Tử Hi, hoàn toàn biến mất không thấy.
Lại một ngày khác lặng lẽ trôi qua, Tầm Mịch dựa vào cạnh cửa sổ sát đất.
Nhìn trên người đàn ông đang nằm trên giường kia, cho dù đang nằm cũng vẫn rất khí phách, không giảm đi một phần tuấn mỹ nào.
“Anh Tử Hi, đã qua đi hơn một tháng, sao anh còn chưa tỉnh lại nữa?"
Trong một tháng này, Đế Đô đã xảy ra mấy chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất, Lăng gia – một trong ba gia tộc lớn bị chèn ép đến phá sản.
Chuyện thứ hai, hắc bang lớn nhất bị cảnh sát tóm gọn.
Chuyện thứ ba, nhà họ Cầm hoàn toàn bị Cầm đại tiểu thư khống chế. Gia chủ nhà họ Cầm bỏ xứ đi ra nước ngoài. Cô con gái thứ hai của nhà họ Cầm biến mất không thấy.
Chuyện thứ tư, thiếu chủ nhà họ Phỉ đính hôn với một cô gái bình dân, tuyên bố vĩnh viễn quan hệ tốt với nhà họ Cầm.
Tầm Mịch dùng thời gian ngắn nhất, chỉnh đốn lại cầm thị, liên hợp với Phỉ Thiến Trì sang bằng Lăng gia.
Lăng Ngôn có thể leo lên vị trí phó lãnh đạo, cũng là vì có Lăng gia ở sau lưng giúp đỡ.
Tăng thêm một thể lực khác cho Lăng gia, nói chung vẫn là chủ mưu sau lưng, Tầm Mịch làm sao sẽ dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Trên thế giới này, điều không thiếu nhất chính là có một số người có một vài sở thích tương đối đặc thù, đặc biệt là ở trong nhà giam.
Cái loại heo mẹ đều có thể biến thành Điêu Thuyền, thì một người lớn lên soái khí giống tiểu bạch kiểm đi vào, còn có thể có kết cục tốt đẹp hay sao?
Lúc ấy, Lăng Ngôn thấy đã không thể trốn chạy, trực tiếp lấy súng canh ngay huyệt thái dương, tự sát.
Nhưng mà, Cầm Hoài Sắt là thật sự biến mất, Tầm Mịch vẫn luôn tìm cô ta, nhưng không thấy.
Cô có lý do để tin tưởng, việc này chắc chắn xác định là lại có quan hệ với cái gọi là vòng sáng của nữ chủ.
Cô lải nhải nói hằng ngày, cũng mặc kệ người trên giường kia có thể nghe được hay không.
“Anh Tử Hi, anh thật là lười nha, đã ngủ lâu như vậy, sao còn chưa thức dậy?"
“Lại cho anh thêm một cơ hội nữa, nếu trong vòng một trăm ngày mà anh còn chưa tỉnh lại, thì em sẽ không cần anh nữa."
Vừa nói, vừa đem đầu vùi vào cổ của Đàm Tử Hi, đôi mắt Tầm Mịch ướt át, lại nỗ lực không cho nước mắt chảy xuống.
Cô không biết mình đã chảy qua bao nhiêu nước mắt, cái loại cảm giác vô lực này, làm thần kinh của cô phá lệ căng chặt.
Bảo Bảo vẫn luôn bay ở trên hư không, tỏ vẻ tâm thật mệt.
Ngay từ đầu, Bảo Bảo còn rất ngây thơ nghĩ rằng:
Người nằm trên giường kia rõ ràng đã không còn trở ngại gì, ngay cả ý thức cũng đã khôi phục, khẳng định rất nhanh sẽ tỉnh dậy.
Nhưng, kết quả lại không tỉnh.
Mẹ nó! Chuyện này quả thực không khoa học.
Lúc ấy, mình rõ ràng đã cho hắn mượn một chút sức mạnh của long khí.
Tên như nghĩa, chính là hơi thở của rồng, đó chính là thứ vô cùng cực kỳ tốt.
Không chỉ có thể rút ngắn thời gian chữa trị, mà còn có thể đem cơ thể rèn luyện thành người cường đại nhất tồn tại trong thế giới này.
Bảo Bảo vốn nghĩ rằng, cái thứ này là đang giả vờ, nhưng mà một tháng đều như thế, nó thật luống cuống.
Tra xét thật nhiều tư liệu, mới tìm được một cái đáp án miễn cưỡng đáng tin cậy, lại cái đáp án đặc biệt chó chết.
Gặp được người phù hợp với hơi thở của rồng, thì sẽ tự động dung hợp, không giống như hấp thu.
Hấp thu chỉ là bài thuốc nhân gian, mà dung hợp lại là chuyện của song phương. Đem một người bình thường cải biến thành nơi cất chứa hơi thở của rồng.
(Song phương: hai bên)
Lại nói trắng ra một chút, thì chính là người cùng thần khác nhau.
Vừa lúc, loại hơi thở của rồng này của Bảo Bảo chính là hơi thở của tổ tiên của loài rồng thời thượng cổ hồng hoang.
Tác giả :
Khuynh Lạc Trần