Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!
Chương 7: Đại lão hệ hắc ám (4)
Edit: Cá Muối
Đường Nhất Đồng cũng không biết Đường Oản suy nghĩ gì, thấy cô liên tiếp nhìn về phía chính mình, trong lòng Đường Nhất Đồng càng thêm cảnh giác.
Quả nhiên, hắn liền biết, Đường Oản đột nhiên để lão Lý kêu hắn lên xe, căn bản không có lòng tốt gì!
Chỉ là không biết kế tiếp cô lại chuẩn bị đối phó hắn thế nào! Nửa đường đem hắn đá xuống xe? Hay là kêu lão Lý đem hắn ném ở một nơi hẻo lánh?
Khi Đường Nhất Đồng đang suy diễn thuyết âm mưu, đột nhiên nghe Đường Oản bất đắc dĩ nói với hắn: “Cậu ngồi xa như vậy làm gì? Tôi cũng sẽ không ăn cậu."
Cô là người lớn, không có hứng thú khi dễ một nhóc con như hắn.
Nghe được lời này, trong lòng Đường Nhất Đồng cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không quay đầu lại, cô sẽ không ăn hắn sao?
Vạn nhất làm dơ quần áo hoặc không cẩn thận đụng tới cô một chút, cô đều sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, hảo hảo nhục nhã hắn một phen, vừa đánh vừa mắng.
Hắn sớm đã ăn đủ mệt rồi, bây giờ làm sao ngu xuẩn đến mức ngồi gần tạo cơ hội cho cô khi dễ chứ?
Bất quá, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cho người từng khi dễ hắn, đều không có kết cục tốt.
……
Đường Oản thấy Đường Nhất Đồng ngay cả đầu đều lười nâng lên, căn bản không muốn phản ứng lại lời nói của mình, không khỏi có chút xấu hổ.
Cô đây là bị làm lơ trần trụi a.
Trong lúc nhất thời, Đường Oản không khỏi càng thêm đau đầu, hiện tại nhóc con đều khó đối phó như vậy sao?
Được rồi, vẫn là trở về lại nói sau.
Bất quá Đường Oản không nghĩ tới, lão Lý vì lo lắng Đường Oản trêи đường lại tìm chuyện chỉnh Đường Nhất Đồng, cho nên lái xe cũng nhanh hơn so bình thường, chỉ mong có thể nhanh chóng về đến nhà, nhưng ai biết lúc đi đến ngã tư đường, lại có xe vượt qua!
Lão Lý phanh xe lại chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe bên cạnh đâm tới.
“Tích! Ký chủ, cơ hội tới rồi! Mau cứu Đường Nhất Đồng! Nhào qua nhanh nhanh!" Tiểu khả ái đột nhiên ngoi lên nhắc nhở Đường Oản.
Đường Oản tuy rằng còn có chút mộng bức, nhưng phản ứng thật ra cũng không chậm, mắt thấy bên phải phía trước có một chiếc xe hướng bên này vọt tới, cô nhanh chóng nhào về phía Đường Nhất Đồng.
Giây tiếp theo, '' phanh '' một đạo âm thanh nặng nề truyền tới, cả ghế phụ và cửa xe đều trực tiếp bị đâm bẹp, sau đó toàn bộ chiếc xe đều bắt đầu lộn vòng.
Đường Oản chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thân thể cũng bắt đầu theo sự chấn động của chiếc xe mà té ngã lên xuống.
Nhưng cô vẫn cứ mạnh mẽ ôm chặt Đường Nhất Đồng, đem đầu hắn gắt gao bảo hộ trong ngực.
Bất quá ôm Đường Nhất Đồng như vậy, cô mới phát hiện, thân thể thiếu niên mười lăm tuổi cư nhiên gầy thành da bọc xương, trêи người một chút thịt đều không có, toàn là xương cốt, ôm vào trong ngực quả thực nhẹ đến hoảng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Đường Oản không khỏi có chút phức tạp.
Triệu Hà thật đúng là đủ tàn nhẫn, sau khi dựa vào Đường Nhất Đồng tiến vào Đường gia, sợ ba Đường bất ngờ phát hiện đứa con trai này không phải thân sinh, thế nhưng một chút đều không quan tâm đến hắn chết sống.
Đường Vạn Tùng cũng thật là, lúc trước khi biết chính mình có con trai, đối xử với Đường Nhất Đồng giống như bảo bối, kết quả Triệu Hà ở bên tai ông nhiều lần nói xấu Đường Nhất Đồng, ông liền đối với hắn ngày càng thất vọng, ngược lại đem tất cả hy vọng đều ký thác lên người đứa con trai nhỏ.
Hai người lớn trong nhà đều mặc kệ Đường Nhất Đồng, nguyên chủ lại dốc sức bắt nạt hắn, thường xuyên không để người hầu cho hắn ăn cơm, chuyện này tự nhiên liền khiến cho Đường Nhất Đồng hiện tại gầy thành cái dạng này.
Trong lòng Đường Oản vừa mới đồng tình với Đường Nhất Đồng, sau lưng liền hung hăng nện lên cửa xe.
“Tê ~"
Cô đau đến hít hà một hơi, biểu tình đều vặn vẹo.
“Mẹ nó! Tiểu khả ái ngươi đi ra cho ta, không thể che chắn cảm giác đau sao?"
Đường Oản cảm giác xương cốt của mình bị quăng đến đứt gãy.
Tiểu khả ái nghe xong vội vàng lên tiếng: “Hệ thống tạm thời không cung cấp dịch vụ che chắn cảm giác đau nga! Công năng này kia, đều dựa vào ký chủ dùng giá trị năng lượng tự mình tới đổi!"
Đường Oản: Mmp*! Không nói sớm!
……
* Mmp (妈卖批): Đây là một từ mắng chửi của vùng Tứ Xuyên, dịch thô ra tiếng Việt là ĐMM.
Đường Nhất Đồng cũng không biết Đường Oản suy nghĩ gì, thấy cô liên tiếp nhìn về phía chính mình, trong lòng Đường Nhất Đồng càng thêm cảnh giác.
Quả nhiên, hắn liền biết, Đường Oản đột nhiên để lão Lý kêu hắn lên xe, căn bản không có lòng tốt gì!
Chỉ là không biết kế tiếp cô lại chuẩn bị đối phó hắn thế nào! Nửa đường đem hắn đá xuống xe? Hay là kêu lão Lý đem hắn ném ở một nơi hẻo lánh?
Khi Đường Nhất Đồng đang suy diễn thuyết âm mưu, đột nhiên nghe Đường Oản bất đắc dĩ nói với hắn: “Cậu ngồi xa như vậy làm gì? Tôi cũng sẽ không ăn cậu."
Cô là người lớn, không có hứng thú khi dễ một nhóc con như hắn.
Nghe được lời này, trong lòng Đường Nhất Đồng cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không quay đầu lại, cô sẽ không ăn hắn sao?
Vạn nhất làm dơ quần áo hoặc không cẩn thận đụng tới cô một chút, cô đều sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, hảo hảo nhục nhã hắn một phen, vừa đánh vừa mắng.
Hắn sớm đã ăn đủ mệt rồi, bây giờ làm sao ngu xuẩn đến mức ngồi gần tạo cơ hội cho cô khi dễ chứ?
Bất quá, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cho người từng khi dễ hắn, đều không có kết cục tốt.
……
Đường Oản thấy Đường Nhất Đồng ngay cả đầu đều lười nâng lên, căn bản không muốn phản ứng lại lời nói của mình, không khỏi có chút xấu hổ.
Cô đây là bị làm lơ trần trụi a.
Trong lúc nhất thời, Đường Oản không khỏi càng thêm đau đầu, hiện tại nhóc con đều khó đối phó như vậy sao?
Được rồi, vẫn là trở về lại nói sau.
Bất quá Đường Oản không nghĩ tới, lão Lý vì lo lắng Đường Oản trêи đường lại tìm chuyện chỉnh Đường Nhất Đồng, cho nên lái xe cũng nhanh hơn so bình thường, chỉ mong có thể nhanh chóng về đến nhà, nhưng ai biết lúc đi đến ngã tư đường, lại có xe vượt qua!
Lão Lý phanh xe lại chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe bên cạnh đâm tới.
“Tích! Ký chủ, cơ hội tới rồi! Mau cứu Đường Nhất Đồng! Nhào qua nhanh nhanh!" Tiểu khả ái đột nhiên ngoi lên nhắc nhở Đường Oản.
Đường Oản tuy rằng còn có chút mộng bức, nhưng phản ứng thật ra cũng không chậm, mắt thấy bên phải phía trước có một chiếc xe hướng bên này vọt tới, cô nhanh chóng nhào về phía Đường Nhất Đồng.
Giây tiếp theo, '' phanh '' một đạo âm thanh nặng nề truyền tới, cả ghế phụ và cửa xe đều trực tiếp bị đâm bẹp, sau đó toàn bộ chiếc xe đều bắt đầu lộn vòng.
Đường Oản chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thân thể cũng bắt đầu theo sự chấn động của chiếc xe mà té ngã lên xuống.
Nhưng cô vẫn cứ mạnh mẽ ôm chặt Đường Nhất Đồng, đem đầu hắn gắt gao bảo hộ trong ngực.
Bất quá ôm Đường Nhất Đồng như vậy, cô mới phát hiện, thân thể thiếu niên mười lăm tuổi cư nhiên gầy thành da bọc xương, trêи người một chút thịt đều không có, toàn là xương cốt, ôm vào trong ngực quả thực nhẹ đến hoảng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Đường Oản không khỏi có chút phức tạp.
Triệu Hà thật đúng là đủ tàn nhẫn, sau khi dựa vào Đường Nhất Đồng tiến vào Đường gia, sợ ba Đường bất ngờ phát hiện đứa con trai này không phải thân sinh, thế nhưng một chút đều không quan tâm đến hắn chết sống.
Đường Vạn Tùng cũng thật là, lúc trước khi biết chính mình có con trai, đối xử với Đường Nhất Đồng giống như bảo bối, kết quả Triệu Hà ở bên tai ông nhiều lần nói xấu Đường Nhất Đồng, ông liền đối với hắn ngày càng thất vọng, ngược lại đem tất cả hy vọng đều ký thác lên người đứa con trai nhỏ.
Hai người lớn trong nhà đều mặc kệ Đường Nhất Đồng, nguyên chủ lại dốc sức bắt nạt hắn, thường xuyên không để người hầu cho hắn ăn cơm, chuyện này tự nhiên liền khiến cho Đường Nhất Đồng hiện tại gầy thành cái dạng này.
Trong lòng Đường Oản vừa mới đồng tình với Đường Nhất Đồng, sau lưng liền hung hăng nện lên cửa xe.
“Tê ~"
Cô đau đến hít hà một hơi, biểu tình đều vặn vẹo.
“Mẹ nó! Tiểu khả ái ngươi đi ra cho ta, không thể che chắn cảm giác đau sao?"
Đường Oản cảm giác xương cốt của mình bị quăng đến đứt gãy.
Tiểu khả ái nghe xong vội vàng lên tiếng: “Hệ thống tạm thời không cung cấp dịch vụ che chắn cảm giác đau nga! Công năng này kia, đều dựa vào ký chủ dùng giá trị năng lượng tự mình tới đổi!"
Đường Oản: Mmp*! Không nói sớm!
……
* Mmp (妈卖批): Đây là một từ mắng chửi của vùng Tứ Xuyên, dịch thô ra tiếng Việt là ĐMM.
Tác giả :
Thâm Lam Thủy Thiển