Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!
Chương 14: Đại lão hệ hắc ám (11)
Edit: Cá Muối
“Ta không phải hỏi hắn có chết hay không, ta chỉ muốn biết hiện tại hắn hôn mê hay vẫn còn ý thức." Đường Oản có chút cạn lời.
“Nga, cái này, tuy rằng hắn té xỉu, nhưng vẫn còn ý thức, không có hoàn toàn hôn mê." Tiểu khả ái lập tức nói.
“Vậy là tốt rồi."
Dứt lời, không đợi tiểu khả ái tò mò việc cô hỏi cái này làm gì, trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của nó, nước mắt Đường Oản lập tức tràn ra, ào ạt chảy xuống, hơn nữa vừa vặn rơi trêи gương mặt Đường Nhất Đồng.
Không chỉ có như thế, cô còn gắt gao ôm lấy thân thể Đường Nhất Đồng, vô cùng sợ hãi nói:
“Đường Nhất Đồng, cậu đừng làm tôi sợ! Cậu đừng chết! Từ giờ về sau, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ khi dễ cậu nữa! Cậu mau tỉnh lại đi!"
Đường Nhất Đồng tự nhiên nghe thấy lời nói này.
Cùng lúc đó bên môi hắn còn cảm nhận được nước mắt của cô nhỏ giọt.
Đường Oản khóc sao?
Cô cư nhiên sẽ vì hắn mà khóc nức nở? Có lẽ vì hắn đột nhiên té ngã, cho nên bị dọa ngốc đi?
Cùng thời điểm, Tiểu khả ái đột nhiên kϊƈɦ động báo cáo với Đường Oản: “Ký chủ, độ hảo cảm đột phá 0 điểm! A! Lại tăng, 10 điểm!"
Nhân loại quả nhiên là sinh vật có tình cảm vô cùng phức tạp a.
Trước đó, rõ ràng Đường Nhất Đồng còn chán ghét ký chủ muốn chết, kết quả một cái ân cứu mạng cộng thêm một chút sủi cảo, liền thành công thu mua hắn!
……
Lúc này, y tá chạy đến.
Đường Nhất Đồng nhanh chóng được đưa đi kiểm tra, sau đó bị ép nôn ra.
Không bao lâu, Đường Nhất Đồng cũng được y tá đưa đến giường bệnh.
“Bệnh nhân vì chịu đói trong thời gian dài dẫn đến dạ dày bị co rút nghiêm trọng, hiện tại không nên ăn quá nhiều thức ăn trong cùng một lúc. Nên ăn những loại thức ăn lỏng thanh đạm, về sau chú ý một chút." Y tá nói.
Đường Oản vội vàng gật gật đầu, chờ y tá đi rồi, cô lập tức mò đến nhìn Đường Nhất Đồng.
“Đường Nhất Đồng, cảm giác thế nào? Thật xin lỗi, lần này đều do tôi kêu cậu ăn nhiều sủi cảo như vậy, bằng không cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Nghe Đường Oản nói, ánh mắt Đường Nhất Đồng phức tạp, lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó nói: “Tôi không sao, không trách cậu."
Còn có, cảm ơn cậu đã quan tâm.
Tuy rằng, trước kia Đường Oản rất ác liệt với hắn, hắn cũng vô cùng chán ghét cô, nhưng hiện tại, hắn sẽ không tiếp tục chán ghét cô giống như trước kia nữa.
Bởi vì, cô là người đầu tiên nguyện ý rơi lệ vì hắn.
……
Một lúc sau, Đường Nhất Đồng liền nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Đường Oản thấy thế, cũng bò lên trêи giường đắp chăn đàng hoàng.
Mặc dù không thể dựa theo kế hoạch ban đầu cùng Đường Nhất Đồng nói chuyện tâm tình gì đó, nhưng độ hảo cảm của hắn đã đạt đến số dương, tâm sự gì đó sau này lại nói.
Ngày hôm sau, một tài xế khác của Đường gia là lão Ngô đến đưa bọn họ về nhà.
Lúc Đường Oản và Đường Nhất Đồng vừa về đến nhà, Đường Vạn Tùng đang nằm bò trêи mặt đất làm ngựa, để đứa con thứ hai là Đường Hào cưỡi trêи người.
Thấy hai người trở về, ông ta vội vàng ôm Đường Hào đứng lên.
“Về rồi sao? Thân thể thế nào? Hôm qua ba ba bận quá, thật sự không có thời gian đến thăm con, Oản Oản sẽ không tức giận chứ? Ba ba bảo đảm sẽ bồi thường cho con có được không?" Đường Vạn Tùng làm bộ làm tịch quan tâm nói.
Nghe được lời này, Đường Oản bày ra bộ dạng tiểu tổ tông ngồi liệt trêи sô pha, vẻ mặt tùy ý nói:
“Tôi đâu có tức giận, còn không phải chỉ là xảy ra tai nạn xe cộ suýt chút nữa đã chết, ba ruột lại chẳng thèm đến nhìn một cái thôi sao? Nếu ông thật sự cảm thấy áy náy, không bằng thực tế một chút, cho tôi nhiều tiền tiêu vặt hơn đi! Lần trước dạo phố cùng cùng Hơi Hơi, tôi vừa ý vài cái túi và váy đều không mua nổi, nếu ai không biết, còn tưởng rằng tôi là con nhà nghèo đâu."
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Đường Vạn Tùng nháy mắt biến đổi, sau đó ngượng ngùng cười:
“Không có tiền sao? Ba lập tức chuyển tiền cho con, về sau một tháng cho con hai mươi vạn có đủ không?"
Nếu không phải muốn lấy được 10% cổ phần trong tay Đường Oản, đứa con gái này, ngay cả liếc mắt nhìn một cái ông ta đều lười.
Cô quả thực rất giống mẹ cô, tính tình không tốt lại cứng đầu!
……
“Ta không phải hỏi hắn có chết hay không, ta chỉ muốn biết hiện tại hắn hôn mê hay vẫn còn ý thức." Đường Oản có chút cạn lời.
“Nga, cái này, tuy rằng hắn té xỉu, nhưng vẫn còn ý thức, không có hoàn toàn hôn mê." Tiểu khả ái lập tức nói.
“Vậy là tốt rồi."
Dứt lời, không đợi tiểu khả ái tò mò việc cô hỏi cái này làm gì, trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của nó, nước mắt Đường Oản lập tức tràn ra, ào ạt chảy xuống, hơn nữa vừa vặn rơi trêи gương mặt Đường Nhất Đồng.
Không chỉ có như thế, cô còn gắt gao ôm lấy thân thể Đường Nhất Đồng, vô cùng sợ hãi nói:
“Đường Nhất Đồng, cậu đừng làm tôi sợ! Cậu đừng chết! Từ giờ về sau, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ khi dễ cậu nữa! Cậu mau tỉnh lại đi!"
Đường Nhất Đồng tự nhiên nghe thấy lời nói này.
Cùng lúc đó bên môi hắn còn cảm nhận được nước mắt của cô nhỏ giọt.
Đường Oản khóc sao?
Cô cư nhiên sẽ vì hắn mà khóc nức nở? Có lẽ vì hắn đột nhiên té ngã, cho nên bị dọa ngốc đi?
Cùng thời điểm, Tiểu khả ái đột nhiên kϊƈɦ động báo cáo với Đường Oản: “Ký chủ, độ hảo cảm đột phá 0 điểm! A! Lại tăng, 10 điểm!"
Nhân loại quả nhiên là sinh vật có tình cảm vô cùng phức tạp a.
Trước đó, rõ ràng Đường Nhất Đồng còn chán ghét ký chủ muốn chết, kết quả một cái ân cứu mạng cộng thêm một chút sủi cảo, liền thành công thu mua hắn!
……
Lúc này, y tá chạy đến.
Đường Nhất Đồng nhanh chóng được đưa đi kiểm tra, sau đó bị ép nôn ra.
Không bao lâu, Đường Nhất Đồng cũng được y tá đưa đến giường bệnh.
“Bệnh nhân vì chịu đói trong thời gian dài dẫn đến dạ dày bị co rút nghiêm trọng, hiện tại không nên ăn quá nhiều thức ăn trong cùng một lúc. Nên ăn những loại thức ăn lỏng thanh đạm, về sau chú ý một chút." Y tá nói.
Đường Oản vội vàng gật gật đầu, chờ y tá đi rồi, cô lập tức mò đến nhìn Đường Nhất Đồng.
“Đường Nhất Đồng, cảm giác thế nào? Thật xin lỗi, lần này đều do tôi kêu cậu ăn nhiều sủi cảo như vậy, bằng không cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Nghe Đường Oản nói, ánh mắt Đường Nhất Đồng phức tạp, lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó nói: “Tôi không sao, không trách cậu."
Còn có, cảm ơn cậu đã quan tâm.
Tuy rằng, trước kia Đường Oản rất ác liệt với hắn, hắn cũng vô cùng chán ghét cô, nhưng hiện tại, hắn sẽ không tiếp tục chán ghét cô giống như trước kia nữa.
Bởi vì, cô là người đầu tiên nguyện ý rơi lệ vì hắn.
……
Một lúc sau, Đường Nhất Đồng liền nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Đường Oản thấy thế, cũng bò lên trêи giường đắp chăn đàng hoàng.
Mặc dù không thể dựa theo kế hoạch ban đầu cùng Đường Nhất Đồng nói chuyện tâm tình gì đó, nhưng độ hảo cảm của hắn đã đạt đến số dương, tâm sự gì đó sau này lại nói.
Ngày hôm sau, một tài xế khác của Đường gia là lão Ngô đến đưa bọn họ về nhà.
Lúc Đường Oản và Đường Nhất Đồng vừa về đến nhà, Đường Vạn Tùng đang nằm bò trêи mặt đất làm ngựa, để đứa con thứ hai là Đường Hào cưỡi trêи người.
Thấy hai người trở về, ông ta vội vàng ôm Đường Hào đứng lên.
“Về rồi sao? Thân thể thế nào? Hôm qua ba ba bận quá, thật sự không có thời gian đến thăm con, Oản Oản sẽ không tức giận chứ? Ba ba bảo đảm sẽ bồi thường cho con có được không?" Đường Vạn Tùng làm bộ làm tịch quan tâm nói.
Nghe được lời này, Đường Oản bày ra bộ dạng tiểu tổ tông ngồi liệt trêи sô pha, vẻ mặt tùy ý nói:
“Tôi đâu có tức giận, còn không phải chỉ là xảy ra tai nạn xe cộ suýt chút nữa đã chết, ba ruột lại chẳng thèm đến nhìn một cái thôi sao? Nếu ông thật sự cảm thấy áy náy, không bằng thực tế một chút, cho tôi nhiều tiền tiêu vặt hơn đi! Lần trước dạo phố cùng cùng Hơi Hơi, tôi vừa ý vài cái túi và váy đều không mua nổi, nếu ai không biết, còn tưởng rằng tôi là con nhà nghèo đâu."
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Đường Vạn Tùng nháy mắt biến đổi, sau đó ngượng ngùng cười:
“Không có tiền sao? Ba lập tức chuyển tiền cho con, về sau một tháng cho con hai mươi vạn có đủ không?"
Nếu không phải muốn lấy được 10% cổ phần trong tay Đường Oản, đứa con gái này, ngay cả liếc mắt nhìn một cái ông ta đều lười.
Cô quả thực rất giống mẹ cô, tính tình không tốt lại cứng đầu!
……
Tác giả :
Thâm Lam Thủy Thiển