[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong
Quyển 3 - Chương 7: [TG3]: Võng du kỳ ngộ (7)
Tiêu Dao đội.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Lão đại, bây giờ bảo vật huynh giữ đi.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Sao không để tiểu sư muội của chúng ta giữ đi, con gái giữ đồ thường cẩn thận hơn đàn ông chúng ta.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Cũng được, lão đại thấy sao.
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Tùy.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Tiểu sư muội, bảo vật này cô phảo giữ cẩn thận đó.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Ừ.
Sau cuộc chiến đó, thì tất cả mọi người đều đồng nhất gọi Tĩnh Hạ là tiểu sư muội, mặc dù họ không biết cô bao nhiêu tuổi.
Sau khi Thiên Sơn Vấn gửi đồ cho cô, cô liền nhắn lại với họ.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Hiện tại ta có việc, ta off trước đây.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Được, tí nữa gặp.
Tĩnh Hạ sau khi thoát game liền gập máy tính lại, lười biếng tựa vào lưng ghế, có chút xoa xoa thái dương.
Ngồi lâu quá có chút mỏi mắt.
Cô nhắm mắt, hơi ngả đầu ra sau, ánh nắng lẻn vào khe cửa chiếu sáng vào căn phòng, làm căn phòng vốn có hơi khí lạnh không khỏi tăng thêm chút ấm áp.
Gương mặt trắng nõn của cô gái giờ đây hiện lên tia an tĩnh.
Một lúc sau, cô đứng dậy, thay quần áo đi ra khỏi nhà.
Nguyên chủ tuy là trạch nữ nhưng tiền trong tài khoản cũng không ít.
Cha mẹ cô gặp tai nạn cho nên đã mất, tài sản của họ để lại cho cô cũng đủ cô sống an nhàn đến hết đời.
Vậy nên khi nguyên chủ học hết đại học cũng không đi kiếm việc làm mà chỉ ở nhà chơi game.
Suy ra nguyên chủ cũng là kẻ ăn không ngồi rồi.
Giống cô.
Cô cũng không thích đi làm.
Bây giờ Tĩnh Hạ đang định đi chơi xa một chuyến, muốn xem thử một chút phong cảnh quanh đây.
Cô dựa theo trí nhớ đi tới chuyến xe buýt gần đó, bắt một chiếc xe buýt xong tiến lên.
Ở trên ghế cũng có không ít người, chỉ còn một chỗ ở gần cuối, cô đi đến đó, thấy một chàng trai mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới, đang lấy mũ che mặt, ngả đầu vào lưng ghế ngủ.
Tĩnh Hạ nhìn quanh đây cũng không thấy có chỗ trống nào nữa, đành phải ngồi bên cạnh chàng trai.
Cô lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào, nhắm mắt ngả đầu ra sau.
Chàng trai ngồi bên cạnh vốn chỉ nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc hắn bỏ mũ ra, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo đến nghẹt thở, bộ đồ đen càng tôn lên làn da trắng sứ, ánh mắt phượng lười biếng khẽ liếc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ một chút, sau đó quay mặt lại nhìn cô gái ngồi cạnh mình.
Cô gái mặc bộ đồ bò màu xanh, tóc đen nhánh mượt mà thả xuống, trên mặt còn đeo thêm một chiếc kính mọt sách, chiếc mũi cao làm góc nghiêng của cô càng trở nên thần thánh.
Cô vừa ngủ vừa đeo tai nghe, bóng cây ven đường phản chiếu vào người cô làm cô như ẩn như hiện dưới ánh nắng.
Sinh viên?
Nhìn cô không giống.
Hắn đánh giá một chút, sau đó lại lấy mũ che mặt mình lại.
Tĩnh Hạ cũng nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, nhưng vì ánh mắt đó không có ác ý nên cô cũng không quan tâm.
Đi đến một chỗ vắng đột nhiên có ba người đứng lên, vẻ mặt hung ác nhìn mọi người.
Bọn chúng người lấy súng, kẻ lấy dao ra đe dọa, khiến không ít người trong này kêu lên.
Tài xế đang định dừng xe, nhưng có một tên dùng dao đe dọa nên ông ta cũng không dám dừng.
"Im miệng". Một tên cướp giơ súng quát.
Mọi người sợ hãi, chỉ có thể bụm miệng, không để mình khóc nấc lên.
Tên cướp nhìn một chút, tất cả mọi người trong khi đều run sợ thì chỉ có hai người ngồi ở gần cuối là một bộ dáng bình thản.
Vì bọn họ đều đang ngủ.
Nói đúng hơn là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hai người cũng biết có chuyện, chẳng qua là một người không thèm mở mắt, một người không thèm lấy mũ xuống.
Một tên cướp nói:" Mau giao hết đồ vật trên người ra đây".
Hai tên cướp còn lại đi đến thu đồ vật của từng người một.
Từ trang sức cho tới vật dụng bình thường cũng bị bọn chúng thu lại.
Tĩnh Hạ tuy là bề ngoài như không có chuyện gì nhưng thực chất bên trong đang phun tào.
Ta kháo*!
*Kháo: F**k
Cô chỉ đi ra ngoài đi chơi một chút cũng gặp phải chuyện này.
Chuyện nguy hiểm không phải đều là của nam nữ chính sao? Liên quan quần què gì đến cô?
Cô chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một thiếu nữ thanh xuân thôi không được sao?
Tĩnh Hạ càng nghĩ càng cảm thấy bực mình.
Cô càng cảm thấy hệ thống đây là muốn chơi cô.
Hệ thống ở yên cũng bị dính chưởng: [ ..... ]
Liên quan gì đến nó?
Cô đi ra ngoài là do nó ép sao?
Quá vô lí!
Tên cướp đi đến chỗ của hai người, thấy cả hai không có hành động gì, hắn giơ dao lên đe dọa:" Mau mang đồ ra đây".
Hai người vẫn chẳng có động tĩnh, không khí trên xe rất yên tĩnh tạo cho người khác cảm giác áp lực.
Tên cướp không khỏi hơi tức giận, định đưa dao kề cổ thì đột nhiên cô gái mở mắt.
Một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào tên cướp, sâu trong đáy mắt cô như cất giấu một con quái vật đang ẩn mình trong bóng đêm rình rập con mồi, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy lạnh run.
Tên cướp cảm thấy rất kinh ngạc.
Dù hắn chỉ nhìn đôi mắt cô qua lăng kính nhưng hắn vẫn cảm thấy có cơ gió lạnh thổi từ đầu đến chân.
Bầu trời bên ngoài hơi tối sầm lại, bóng đen của cây cối chiếu vào thân ảnh người con gái, càng nhìn càng thấy cô hơi quỷ dị.
Tên cướp bỗng hồi thần lại, tự nhủ đó chỉ là ảo giác, một sinh viên thì có thể làm gì được hắn chứ?
Hắn kề dao vào cổ cô "Nhanh giao đồ vật mày có ra đây, bảo cả tên nhóc kia nữa, nếu không......."
Tuy bộ dáng của tên cướp bây giờ rất hung dữ, lời đe dọa khiến người khác không thể nghi ngờ, nhưng Tĩnh Hạ vẫn bất động, thậm chí môi có chút nhếch lên.
Đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở ra.
"Muốn lấy đồ? Tự mình lấy đi".
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Lão đại, bây giờ bảo vật huynh giữ đi.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Sao không để tiểu sư muội của chúng ta giữ đi, con gái giữ đồ thường cẩn thận hơn đàn ông chúng ta.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Cũng được, lão đại thấy sao.
(Nhóm) [Quách Quỳ]: Tùy.
(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Tiểu sư muội, bảo vật này cô phảo giữ cẩn thận đó.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Ừ.
Sau cuộc chiến đó, thì tất cả mọi người đều đồng nhất gọi Tĩnh Hạ là tiểu sư muội, mặc dù họ không biết cô bao nhiêu tuổi.
Sau khi Thiên Sơn Vấn gửi đồ cho cô, cô liền nhắn lại với họ.
(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Hiện tại ta có việc, ta off trước đây.
(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Được, tí nữa gặp.
Tĩnh Hạ sau khi thoát game liền gập máy tính lại, lười biếng tựa vào lưng ghế, có chút xoa xoa thái dương.
Ngồi lâu quá có chút mỏi mắt.
Cô nhắm mắt, hơi ngả đầu ra sau, ánh nắng lẻn vào khe cửa chiếu sáng vào căn phòng, làm căn phòng vốn có hơi khí lạnh không khỏi tăng thêm chút ấm áp.
Gương mặt trắng nõn của cô gái giờ đây hiện lên tia an tĩnh.
Một lúc sau, cô đứng dậy, thay quần áo đi ra khỏi nhà.
Nguyên chủ tuy là trạch nữ nhưng tiền trong tài khoản cũng không ít.
Cha mẹ cô gặp tai nạn cho nên đã mất, tài sản của họ để lại cho cô cũng đủ cô sống an nhàn đến hết đời.
Vậy nên khi nguyên chủ học hết đại học cũng không đi kiếm việc làm mà chỉ ở nhà chơi game.
Suy ra nguyên chủ cũng là kẻ ăn không ngồi rồi.
Giống cô.
Cô cũng không thích đi làm.
Bây giờ Tĩnh Hạ đang định đi chơi xa một chuyến, muốn xem thử một chút phong cảnh quanh đây.
Cô dựa theo trí nhớ đi tới chuyến xe buýt gần đó, bắt một chiếc xe buýt xong tiến lên.
Ở trên ghế cũng có không ít người, chỉ còn một chỗ ở gần cuối, cô đi đến đó, thấy một chàng trai mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới, đang lấy mũ che mặt, ngả đầu vào lưng ghế ngủ.
Tĩnh Hạ nhìn quanh đây cũng không thấy có chỗ trống nào nữa, đành phải ngồi bên cạnh chàng trai.
Cô lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào, nhắm mắt ngả đầu ra sau.
Chàng trai ngồi bên cạnh vốn chỉ nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc hắn bỏ mũ ra, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo đến nghẹt thở, bộ đồ đen càng tôn lên làn da trắng sứ, ánh mắt phượng lười biếng khẽ liếc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ một chút, sau đó quay mặt lại nhìn cô gái ngồi cạnh mình.
Cô gái mặc bộ đồ bò màu xanh, tóc đen nhánh mượt mà thả xuống, trên mặt còn đeo thêm một chiếc kính mọt sách, chiếc mũi cao làm góc nghiêng của cô càng trở nên thần thánh.
Cô vừa ngủ vừa đeo tai nghe, bóng cây ven đường phản chiếu vào người cô làm cô như ẩn như hiện dưới ánh nắng.
Sinh viên?
Nhìn cô không giống.
Hắn đánh giá một chút, sau đó lại lấy mũ che mặt mình lại.
Tĩnh Hạ cũng nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, nhưng vì ánh mắt đó không có ác ý nên cô cũng không quan tâm.
Đi đến một chỗ vắng đột nhiên có ba người đứng lên, vẻ mặt hung ác nhìn mọi người.
Bọn chúng người lấy súng, kẻ lấy dao ra đe dọa, khiến không ít người trong này kêu lên.
Tài xế đang định dừng xe, nhưng có một tên dùng dao đe dọa nên ông ta cũng không dám dừng.
"Im miệng". Một tên cướp giơ súng quát.
Mọi người sợ hãi, chỉ có thể bụm miệng, không để mình khóc nấc lên.
Tên cướp nhìn một chút, tất cả mọi người trong khi đều run sợ thì chỉ có hai người ngồi ở gần cuối là một bộ dáng bình thản.
Vì bọn họ đều đang ngủ.
Nói đúng hơn là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hai người cũng biết có chuyện, chẳng qua là một người không thèm mở mắt, một người không thèm lấy mũ xuống.
Một tên cướp nói:" Mau giao hết đồ vật trên người ra đây".
Hai tên cướp còn lại đi đến thu đồ vật của từng người một.
Từ trang sức cho tới vật dụng bình thường cũng bị bọn chúng thu lại.
Tĩnh Hạ tuy là bề ngoài như không có chuyện gì nhưng thực chất bên trong đang phun tào.
Ta kháo*!
*Kháo: F**k
Cô chỉ đi ra ngoài đi chơi một chút cũng gặp phải chuyện này.
Chuyện nguy hiểm không phải đều là của nam nữ chính sao? Liên quan quần què gì đến cô?
Cô chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một thiếu nữ thanh xuân thôi không được sao?
Tĩnh Hạ càng nghĩ càng cảm thấy bực mình.
Cô càng cảm thấy hệ thống đây là muốn chơi cô.
Hệ thống ở yên cũng bị dính chưởng: [ ..... ]
Liên quan gì đến nó?
Cô đi ra ngoài là do nó ép sao?
Quá vô lí!
Tên cướp đi đến chỗ của hai người, thấy cả hai không có hành động gì, hắn giơ dao lên đe dọa:" Mau mang đồ ra đây".
Hai người vẫn chẳng có động tĩnh, không khí trên xe rất yên tĩnh tạo cho người khác cảm giác áp lực.
Tên cướp không khỏi hơi tức giận, định đưa dao kề cổ thì đột nhiên cô gái mở mắt.
Một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào tên cướp, sâu trong đáy mắt cô như cất giấu một con quái vật đang ẩn mình trong bóng đêm rình rập con mồi, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy lạnh run.
Tên cướp cảm thấy rất kinh ngạc.
Dù hắn chỉ nhìn đôi mắt cô qua lăng kính nhưng hắn vẫn cảm thấy có cơ gió lạnh thổi từ đầu đến chân.
Bầu trời bên ngoài hơi tối sầm lại, bóng đen của cây cối chiếu vào thân ảnh người con gái, càng nhìn càng thấy cô hơi quỷ dị.
Tên cướp bỗng hồi thần lại, tự nhủ đó chỉ là ảo giác, một sinh viên thì có thể làm gì được hắn chứ?
Hắn kề dao vào cổ cô "Nhanh giao đồ vật mày có ra đây, bảo cả tên nhóc kia nữa, nếu không......."
Tuy bộ dáng của tên cướp bây giờ rất hung dữ, lời đe dọa khiến người khác không thể nghi ngờ, nhưng Tĩnh Hạ vẫn bất động, thậm chí môi có chút nhếch lên.
Đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở ra.
"Muốn lấy đồ? Tự mình lấy đi".
Tác giả :
Nguyễn Thị Thảo Ngọc