[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong
Quyển 3 - Chương 2: [TG3]: Võng du kỳ ngộ (2)
Vì bây giờ đã gần đêm nên có khá ít người còn onl.
Tĩnh Hạ không cảm thấy buồn ngủ, ra sức đi cày game.
Mặc dù cấp độ nguyên chủ không thấp nhưng bảo bối lại có rất ít, chắc chắn là đều bị tên bạn trai kia lừa cướp đi mất rồi.
Bây giờ cô đành phải đi kiếm.
Phó bản Vực sâu vạn trượng.
Đúng như tên gọi, vực này thật giống như không có đáy, mây mù giăng lối đầy dưới đó, làm người ta không thể nhìn xuống được.
Nghe đồn dưới này còn có một bảo bối quý hiếm là Vạn Trượng hoa, có lẽ vì loài hoa này chỉ nở dưới vực sâu nên mới có tên như vậy. Có được loài hoa này thì cấp bậc có thể tăng lên 3 cấp.
Ngoài ra chiếc quả mọc trên Vạn Trượng hoa được gọi là Vạn Niên quả càng quý hơn, nếu sở hữu được nó sẽ tăng cấp bậc lên 5 cấp, hơn hết nữa sẽ còn gia tăng thêm công lực.
Tuy nhiên vấn đề ở đây không phải là đường xuống dưới đó, mà là con quái vật canh giữ nơi đó.
Con quái vật này tựa như một con rồng đen, rất hung hãn, nhìn chung là chưa có ai thắng nó bao giờ.
Nhưng sau này Tiêu Minh đã đánh bại con quái vật, tặng hoa Vạn Trượng cho Bạch Đào, còn hắn thì ăn quả Vạn Niên để gia tăng công lực.
Nam chính thật đúng là nam chính.
Mấy cái bảo bối quý được tạo ra hẳn là để cho nhân vật chính rồi.
Tĩnh Hạ cũng muốn xuống, nhưng chợt nghĩ cấp không đủ nên đành tạm thời từ bỏ.
Cô vừa mới xoay người lại thì thấy......
Mẹ nó là đụng độ nhân vật chính ở đây.
Tiêu Minh vốn dĩ định đến phó bản này để thử sức nhưng không ngờ lại gặp Tĩnh Hạ.
Hắn nhíu mày, người này vẫn chưa từ bỏ sao?
[Cửu Trọng Tiêu]: Sao cô lại ở đây?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Nơi đây cũng không phải của anh, sao tôi lại không ở đây được?
Tiêu Minh thấy hơi kì lạ, Tĩnh Hạ vốn luôn thích hắn nên không chịu chia tay.
Hơn nữa còn có Bạch Đào luôn ái mộ hắn, như vậy cho hắn càng thêm khẳng định sức hút của mình.
Nhưng bây giờ cô lại dùng ngôn ngữ khinh thường đó với mình.
[Cửu Trọng Tiêu]: Tôi đã nói với cô, chúng ta đã chia tay, vậy cho nên đừng bám theo tôi.
Hắn kìm nén sự kỳ lạ trong lòng xuống, nghĩ rằng cô thích hắn như vậy, sẽ không thể từ bỏ dễ dàng.
Hắn đã có Bạch Đào xinh đẹp, yếu đuối cần hắn bảo vệ, còn người luôn khép kín, ăn mặc lôi thôi như Tĩnh Hạ không hợp với hắn.
Khi đi chơi với hắn, Tĩnh Hạ thường không trang điểm, ăn mặc bình thường, không chỉn chu như bao cô gái khác. Điều đó khiến hắn nhận không biết bao nhiêu lời trêu trọc của bạn bè.
Không chịu nổi, hắn muốn chia tay nhưng cô vẫn cứ không chịu.
Bây giờ lại thay đổi thái độ với hắn rõ rệt, cô đây là muốn lạt mềm buộc chặt?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Hoang tưởng là loại bệnh thường có của con người, không sao cả, tôi nhìn quen rồi.
Tiêu Minh không khỏi hơi tức giận.
Cô đây là mắng hắn bị hoang tưởng?
Hắn đâu có hoang tưởng, không phải sự thật là như vậy sao?
[Đào Vũ Lan Tâm]: Đại thần, huynh ở đây làm gì vậy?
[Cửu Trọng Tiêu]: Tiểu Đào, muội đến rồi.
Bạch Đào ở trong game cũng không tệ.
Khuôn mặt dễ thương, mặc bộ váy màu hồng công chúa, tóc buộc nửa thấp phía sau, giống như em gái nhà bên cần được bảo vệ vậy.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Ý, sao Nhất Độ Vỹ Hàn lại ở đây? Hai người....... gặp mặt nhau sao?
Ngữ khí của cô dường như mang theo vài phần ủy khuất.
[Cửu Trọng Tiêu]: Không phải, lúc ta tới đây thì đã gặp cô ta rồi, muội đừng buồn.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Muội không buồn, hai người nếu có việc thì cứ nói chuyện đi, muội đi trước.
Nói xong cô ta chạy đi chỗ khác.
Tiêu Minh lại đuổi theo.
Tĩnh Hạ không khỏi cảm thấy có chút cẩu huyết.
Sao nữ chính lại làm như cô ta phát hiện mình bị lừa dối, đau khổ chạy đi, để nam chính đuổi theo giải thích vậy?
[Cửu Trọng Tiêu]: Tiểu Đào, muội đứng lại.
Tiêu Minh bá đạo tổng tài nói.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Đại thần, sao huynh lại đuổi theo muội? Không ở lại nói chuyện với Nhất Độ Vỹ Hàn sao?
[Cửu Trọng Tiêu]: Ta với cô ta không có gì để nói cả, muội đừng hiểu lầm.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Muội không hiểu lầm, dù gì.......
[Cửu Trọng Tiêu]: Ta với cô ta không hề có quan hệ, là cô ta cứ luôn bám theo ta.
Hiện tại hai người không hề trò chuyện riêng tư mà nói chuyện luôn trên trang [Nhân Gian], tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Trang {Nhân Gian}:
[Ông Đây Hảo Soái]: Trời ạ, Nhất Độ Vỹ Hàn là kẻ thứ ba thật à?
[Băng Thanh Ngọc Khiết]: Thật quá đáng, sao cô ta vẫn còn mặt dày bám theo Đại thần chứ.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Tiểu Thanh, cậu đừng nói như vậy, cô ấy không cố ý đâu.
[Băng Thanh Ngọc Khiết]: Cái kẻ mặt dày đó mà cậu còn bênh được, cậu đúng là quá tốt rồi.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Nhưng mà........
[Yên Nhiên Giai Lệ]: Được rồi được rồi, không cần ở đây tốn thời gian với kẻ không đáng, đi luyện cấp đi.
[Ngỡ Như Là Mơ]: Từ cách nói chuyện của cô ta hôm trước là biết cô ta là kẻ kiêu căng rồi, quá đáng ghét.
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Bình thường những con vật ngoan ngoãn thường không dọa người đâu.
[Ngỡ Như Là Mơ]: Cô nói ai là con vật đó? Cô dám mắng tôi?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Tôi đâu có nói ai, ngộ nhận à?
[Ngỡ Như Là Mơ]: Cô dám nói ai ngộ nhận? Giỏi thì nói lại xem.
Nhưng Tĩnh Hạ lại không thèm để ý đến cô ta nữa, cô đi luyện cấp.
Ở đây tốn thời gian làm gì.
Chi bằng không đi luyện cấp đi.
Cô đến một cái phó bản khác, nơi đây là phó bản rừng rậm.
Trong này có không ít bảo bối và đồng thời cũng có không ít thú dữ nguy hiểm, là một nơi tốt để luyện cấp.
Đột nhiên có một cô gái từ trong rừng đi ra.
Tĩnh Hạ nhìn, trong này lại có NPC?
NPC: Vị anh hùng này, tiểu nữ lỡ làm rơi mất đồ ở trong rừng rồi, ngài có thể giúp tiểu nữ vào trong đó lấy không? Nếu lấy được tiểu nữ xin hậu tạ.
Sau đó hiện ra chữ "Đồng ý hay Từ chối".
Cô nhấn vào đồng ý và đi thẳng vào rừng.
Đi được một lúc nhưng cô không thấy đồ đâu.
NPC này chơi ta à?
Cô nhìn xung quanh một lát, thấy đồ vật mà NPC cần cô tìm là....... một chiếc khăn tay đang bị vắt ngược trên cành cây.
Rơi đồ kiểu gì mà rơi được lên tận cây vậy?
Tĩnh Hạ đến gần, nhưng là cô bị một thứ chặn đường.
Đó là một con báo đen.
Rồi trước màn hình hiện ra một cái bảng nhiệm vụ "Đánh bại báo đen, mang đồ về cho mỹ nhân".
Chờ cô nhấn tiếp tục, con báo đen trực tiếp xông thẳng về phía cô.
Ở trên đầu con báo hiện ra một thanh máu dài, khí thế hung ác tỏa ra khắp nơi.
Đáng sợ!
Cũng may con báo cũng không quá khó đánh, hơn nữa cấp bậc của cô cũng không thấp, dù sao vẫn đủ dùng.
Chỉ là hơi tốn thời gian.
Cho tới khi Tĩnh Hạ đánh con báo làm thanh máu chỉ còn một đoạn rất ngắn, cô dự định tung ra một chiêu kết thúc thì.......
Một đạo quang xanh không biết từ đầu phi tới.
Hơn nữa còn đánh tới con báo, làm nó lập tức tan biến.
Tĩnh Hạ hơi nhíu mày.
Ai vậy?
Cô nhìn người đã thay cô giết con báo, đó là một người mặc áo trắng, đầu đội kim quan như nam tử thời xưa, khí chất tuấn dật bất phàm, không dính chút khói bụi.
Chỉ là nhân vật game mà cũng có khí chất như vậy?
Nhưng người đó chỉ lướt qua cô rồi tới chỗ cái cây, lấy chiếc khăn tay xuống rồi rời đi.
Này, đây là đồ của ta.
Tĩnh Hạ hơi trợn mắt.
Có một tên dám trộm đồ của bà đây.
Cô chạy đến chắn trước mặt hắn rồi nhìn lên tên hiện trên đầu nhân vật.
Quách Quỳ?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Đó là đồ của ta, trả lại đây.
[Quách Quỳ]: Ta đã giết con báo, đây là đồ ta lấy được.
Hắn chỉ trả lời một cách ngắn gọn.
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Nhưng nếu ta không làm con báo yếu đi thì ngươi lấy bằng mắt à?
[Quách Quỳ]: Nhưng ta đã giết nó rồi lấy. Không trả.
Dù cách màn hình nhưng Tĩnh Hạ vẫn có thể biết được giọng điệu của hắn.
Giọng điệu không kiêu ngạo, ngược lại còn rất bình thản, cứ như hắn làm thế là lẽ đương nhiên vậy.
Lẽ đương nhiên cái con khỉ!
Cướp đồ của bà đây còn thích ra vẻ sao?
Ai cho ngươi cái gan đó?
Tĩnh Hạ cũng không nói nhiều, trực tiếp xông vào cướp đồ.
Nói nhiều với hạng người này, còn không bằng hành động.
Quách Quỳ hơi nghiêng người tránh ra, nhưng cũng không phản công.
[Nhiệm vụ ẩn: Công lược Quách Quỳ, làm độ hảo cảm của hắn đạt tới 100]
Tĩnh Hạ đang chuẩn bị cho hắn một chiêu, đột nhiên hệ thống xuất hiện giao nhiệm vụ ẩn, làm động tác của cô không khỏi dừng lại.
Thu phục tình cảm của Quách Quỳ?
Hắn?
Vì thấy cô không ra động tác nữa, Quách Quỳ lập tức dịch chuyển đi nơi khác.
Chết tiệt.
Cái tên trộm đó trốn rồi.
Đều tại hệ thống vô dụng như ngươi.
[.....] Lại mắng ta.
Ngươi đáng ăn mắng.
Tĩnh Hạ khôi phục lại cảm xúc.
Thôi kệ, nữ tử trả thù mười năm chưa muộn.
Nhưng mười một năm là muộn rồi.
Đợi khi gặp được tên đó phải cho hắn nhừ đòn.
[Ký chủ, nếu cô thực sự làm vậy sẽ không làm hắn có hảo cảm với cô đâu]
"Ai cần?".
Bây giờ còn muốn ta đi thu độ hảo cảm của hắn?
Ngươi nghĩ ta rảnh?
[Ký chủ, cô dường như quên mất lợi ích từ nhiệm vụ ẩn rồi] Không cứng được với cô, bản hệ thống chơi trò dụ dỗ.
Xem ai thắng ai?
Tĩnh Hạ:"......."
Tĩnh Hạ không cảm thấy buồn ngủ, ra sức đi cày game.
Mặc dù cấp độ nguyên chủ không thấp nhưng bảo bối lại có rất ít, chắc chắn là đều bị tên bạn trai kia lừa cướp đi mất rồi.
Bây giờ cô đành phải đi kiếm.
Phó bản Vực sâu vạn trượng.
Đúng như tên gọi, vực này thật giống như không có đáy, mây mù giăng lối đầy dưới đó, làm người ta không thể nhìn xuống được.
Nghe đồn dưới này còn có một bảo bối quý hiếm là Vạn Trượng hoa, có lẽ vì loài hoa này chỉ nở dưới vực sâu nên mới có tên như vậy. Có được loài hoa này thì cấp bậc có thể tăng lên 3 cấp.
Ngoài ra chiếc quả mọc trên Vạn Trượng hoa được gọi là Vạn Niên quả càng quý hơn, nếu sở hữu được nó sẽ tăng cấp bậc lên 5 cấp, hơn hết nữa sẽ còn gia tăng thêm công lực.
Tuy nhiên vấn đề ở đây không phải là đường xuống dưới đó, mà là con quái vật canh giữ nơi đó.
Con quái vật này tựa như một con rồng đen, rất hung hãn, nhìn chung là chưa có ai thắng nó bao giờ.
Nhưng sau này Tiêu Minh đã đánh bại con quái vật, tặng hoa Vạn Trượng cho Bạch Đào, còn hắn thì ăn quả Vạn Niên để gia tăng công lực.
Nam chính thật đúng là nam chính.
Mấy cái bảo bối quý được tạo ra hẳn là để cho nhân vật chính rồi.
Tĩnh Hạ cũng muốn xuống, nhưng chợt nghĩ cấp không đủ nên đành tạm thời từ bỏ.
Cô vừa mới xoay người lại thì thấy......
Mẹ nó là đụng độ nhân vật chính ở đây.
Tiêu Minh vốn dĩ định đến phó bản này để thử sức nhưng không ngờ lại gặp Tĩnh Hạ.
Hắn nhíu mày, người này vẫn chưa từ bỏ sao?
[Cửu Trọng Tiêu]: Sao cô lại ở đây?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Nơi đây cũng không phải của anh, sao tôi lại không ở đây được?
Tiêu Minh thấy hơi kì lạ, Tĩnh Hạ vốn luôn thích hắn nên không chịu chia tay.
Hơn nữa còn có Bạch Đào luôn ái mộ hắn, như vậy cho hắn càng thêm khẳng định sức hút của mình.
Nhưng bây giờ cô lại dùng ngôn ngữ khinh thường đó với mình.
[Cửu Trọng Tiêu]: Tôi đã nói với cô, chúng ta đã chia tay, vậy cho nên đừng bám theo tôi.
Hắn kìm nén sự kỳ lạ trong lòng xuống, nghĩ rằng cô thích hắn như vậy, sẽ không thể từ bỏ dễ dàng.
Hắn đã có Bạch Đào xinh đẹp, yếu đuối cần hắn bảo vệ, còn người luôn khép kín, ăn mặc lôi thôi như Tĩnh Hạ không hợp với hắn.
Khi đi chơi với hắn, Tĩnh Hạ thường không trang điểm, ăn mặc bình thường, không chỉn chu như bao cô gái khác. Điều đó khiến hắn nhận không biết bao nhiêu lời trêu trọc của bạn bè.
Không chịu nổi, hắn muốn chia tay nhưng cô vẫn cứ không chịu.
Bây giờ lại thay đổi thái độ với hắn rõ rệt, cô đây là muốn lạt mềm buộc chặt?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Hoang tưởng là loại bệnh thường có của con người, không sao cả, tôi nhìn quen rồi.
Tiêu Minh không khỏi hơi tức giận.
Cô đây là mắng hắn bị hoang tưởng?
Hắn đâu có hoang tưởng, không phải sự thật là như vậy sao?
[Đào Vũ Lan Tâm]: Đại thần, huynh ở đây làm gì vậy?
[Cửu Trọng Tiêu]: Tiểu Đào, muội đến rồi.
Bạch Đào ở trong game cũng không tệ.
Khuôn mặt dễ thương, mặc bộ váy màu hồng công chúa, tóc buộc nửa thấp phía sau, giống như em gái nhà bên cần được bảo vệ vậy.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Ý, sao Nhất Độ Vỹ Hàn lại ở đây? Hai người....... gặp mặt nhau sao?
Ngữ khí của cô dường như mang theo vài phần ủy khuất.
[Cửu Trọng Tiêu]: Không phải, lúc ta tới đây thì đã gặp cô ta rồi, muội đừng buồn.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Muội không buồn, hai người nếu có việc thì cứ nói chuyện đi, muội đi trước.
Nói xong cô ta chạy đi chỗ khác.
Tiêu Minh lại đuổi theo.
Tĩnh Hạ không khỏi cảm thấy có chút cẩu huyết.
Sao nữ chính lại làm như cô ta phát hiện mình bị lừa dối, đau khổ chạy đi, để nam chính đuổi theo giải thích vậy?
[Cửu Trọng Tiêu]: Tiểu Đào, muội đứng lại.
Tiêu Minh bá đạo tổng tài nói.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Đại thần, sao huynh lại đuổi theo muội? Không ở lại nói chuyện với Nhất Độ Vỹ Hàn sao?
[Cửu Trọng Tiêu]: Ta với cô ta không có gì để nói cả, muội đừng hiểu lầm.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Muội không hiểu lầm, dù gì.......
[Cửu Trọng Tiêu]: Ta với cô ta không hề có quan hệ, là cô ta cứ luôn bám theo ta.
Hiện tại hai người không hề trò chuyện riêng tư mà nói chuyện luôn trên trang [Nhân Gian], tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Trang {Nhân Gian}:
[Ông Đây Hảo Soái]: Trời ạ, Nhất Độ Vỹ Hàn là kẻ thứ ba thật à?
[Băng Thanh Ngọc Khiết]: Thật quá đáng, sao cô ta vẫn còn mặt dày bám theo Đại thần chứ.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Tiểu Thanh, cậu đừng nói như vậy, cô ấy không cố ý đâu.
[Băng Thanh Ngọc Khiết]: Cái kẻ mặt dày đó mà cậu còn bênh được, cậu đúng là quá tốt rồi.
[Đào Vũ Lan Tâm]: Nhưng mà........
[Yên Nhiên Giai Lệ]: Được rồi được rồi, không cần ở đây tốn thời gian với kẻ không đáng, đi luyện cấp đi.
[Ngỡ Như Là Mơ]: Từ cách nói chuyện của cô ta hôm trước là biết cô ta là kẻ kiêu căng rồi, quá đáng ghét.
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Bình thường những con vật ngoan ngoãn thường không dọa người đâu.
[Ngỡ Như Là Mơ]: Cô nói ai là con vật đó? Cô dám mắng tôi?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Tôi đâu có nói ai, ngộ nhận à?
[Ngỡ Như Là Mơ]: Cô dám nói ai ngộ nhận? Giỏi thì nói lại xem.
Nhưng Tĩnh Hạ lại không thèm để ý đến cô ta nữa, cô đi luyện cấp.
Ở đây tốn thời gian làm gì.
Chi bằng không đi luyện cấp đi.
Cô đến một cái phó bản khác, nơi đây là phó bản rừng rậm.
Trong này có không ít bảo bối và đồng thời cũng có không ít thú dữ nguy hiểm, là một nơi tốt để luyện cấp.
Đột nhiên có một cô gái từ trong rừng đi ra.
Tĩnh Hạ nhìn, trong này lại có NPC?
NPC: Vị anh hùng này, tiểu nữ lỡ làm rơi mất đồ ở trong rừng rồi, ngài có thể giúp tiểu nữ vào trong đó lấy không? Nếu lấy được tiểu nữ xin hậu tạ.
Sau đó hiện ra chữ "Đồng ý hay Từ chối".
Cô nhấn vào đồng ý và đi thẳng vào rừng.
Đi được một lúc nhưng cô không thấy đồ đâu.
NPC này chơi ta à?
Cô nhìn xung quanh một lát, thấy đồ vật mà NPC cần cô tìm là....... một chiếc khăn tay đang bị vắt ngược trên cành cây.
Rơi đồ kiểu gì mà rơi được lên tận cây vậy?
Tĩnh Hạ đến gần, nhưng là cô bị một thứ chặn đường.
Đó là một con báo đen.
Rồi trước màn hình hiện ra một cái bảng nhiệm vụ "Đánh bại báo đen, mang đồ về cho mỹ nhân".
Chờ cô nhấn tiếp tục, con báo đen trực tiếp xông thẳng về phía cô.
Ở trên đầu con báo hiện ra một thanh máu dài, khí thế hung ác tỏa ra khắp nơi.
Đáng sợ!
Cũng may con báo cũng không quá khó đánh, hơn nữa cấp bậc của cô cũng không thấp, dù sao vẫn đủ dùng.
Chỉ là hơi tốn thời gian.
Cho tới khi Tĩnh Hạ đánh con báo làm thanh máu chỉ còn một đoạn rất ngắn, cô dự định tung ra một chiêu kết thúc thì.......
Một đạo quang xanh không biết từ đầu phi tới.
Hơn nữa còn đánh tới con báo, làm nó lập tức tan biến.
Tĩnh Hạ hơi nhíu mày.
Ai vậy?
Cô nhìn người đã thay cô giết con báo, đó là một người mặc áo trắng, đầu đội kim quan như nam tử thời xưa, khí chất tuấn dật bất phàm, không dính chút khói bụi.
Chỉ là nhân vật game mà cũng có khí chất như vậy?
Nhưng người đó chỉ lướt qua cô rồi tới chỗ cái cây, lấy chiếc khăn tay xuống rồi rời đi.
Này, đây là đồ của ta.
Tĩnh Hạ hơi trợn mắt.
Có một tên dám trộm đồ của bà đây.
Cô chạy đến chắn trước mặt hắn rồi nhìn lên tên hiện trên đầu nhân vật.
Quách Quỳ?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Đó là đồ của ta, trả lại đây.
[Quách Quỳ]: Ta đã giết con báo, đây là đồ ta lấy được.
Hắn chỉ trả lời một cách ngắn gọn.
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Nhưng nếu ta không làm con báo yếu đi thì ngươi lấy bằng mắt à?
[Quách Quỳ]: Nhưng ta đã giết nó rồi lấy. Không trả.
Dù cách màn hình nhưng Tĩnh Hạ vẫn có thể biết được giọng điệu của hắn.
Giọng điệu không kiêu ngạo, ngược lại còn rất bình thản, cứ như hắn làm thế là lẽ đương nhiên vậy.
Lẽ đương nhiên cái con khỉ!
Cướp đồ của bà đây còn thích ra vẻ sao?
Ai cho ngươi cái gan đó?
Tĩnh Hạ cũng không nói nhiều, trực tiếp xông vào cướp đồ.
Nói nhiều với hạng người này, còn không bằng hành động.
Quách Quỳ hơi nghiêng người tránh ra, nhưng cũng không phản công.
[Nhiệm vụ ẩn: Công lược Quách Quỳ, làm độ hảo cảm của hắn đạt tới 100]
Tĩnh Hạ đang chuẩn bị cho hắn một chiêu, đột nhiên hệ thống xuất hiện giao nhiệm vụ ẩn, làm động tác của cô không khỏi dừng lại.
Thu phục tình cảm của Quách Quỳ?
Hắn?
Vì thấy cô không ra động tác nữa, Quách Quỳ lập tức dịch chuyển đi nơi khác.
Chết tiệt.
Cái tên trộm đó trốn rồi.
Đều tại hệ thống vô dụng như ngươi.
[.....] Lại mắng ta.
Ngươi đáng ăn mắng.
Tĩnh Hạ khôi phục lại cảm xúc.
Thôi kệ, nữ tử trả thù mười năm chưa muộn.
Nhưng mười một năm là muộn rồi.
Đợi khi gặp được tên đó phải cho hắn nhừ đòn.
[Ký chủ, nếu cô thực sự làm vậy sẽ không làm hắn có hảo cảm với cô đâu]
"Ai cần?".
Bây giờ còn muốn ta đi thu độ hảo cảm của hắn?
Ngươi nghĩ ta rảnh?
[Ký chủ, cô dường như quên mất lợi ích từ nhiệm vụ ẩn rồi] Không cứng được với cô, bản hệ thống chơi trò dụ dỗ.
Xem ai thắng ai?
Tĩnh Hạ:"......."
Tác giả :
Nguyễn Thị Thảo Ngọc