[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong
Quyển 2 - Chương 17: [TG2]: Đại tỷ trường học (17)
Sau khi bế bà Lăng vào phòng ngủ, ông Lăng ra ghế sofa ngồi, đối diện với Tĩnh Hạ.
"Hạ nhi, sao con có thể tìm chính xác chỗ của bọn chúng vậy?".
Cô bình tĩnh liếc nhìn ông " Không phải bây giờ ba nên giải thích hơn là hỏi con sao?".
Ông Lăng thở dài " Không phải ba muốn giấu mọi người, nhưng là ba không muốn mọi người dính líu đến mấy chuyện này, đáng tiếc......."
"Ba cầm thứ gì của bọn chúng sao?".
Ông gật đầu, im lặng một lúc, ông tiếp tục nói " Thứ ba cầm........ là chứng cứ phạm tội của bọn chúng".
Tĩnh Hạ hơi hiểu ra.
Thảo nào.......
Nếu chứng cứ này rơi vào tay cảnh sát, kết cục của bọn chúng còn không phải là xác định rồi sao.
Cả gian nhà im ắng, dường như không còn ai tiếp tục hỏi.
Có những thứ, tự mình hiểu thì hơn.
Tĩnh Hạ cũng không hỏi ông Lăng làm nghề gì, ông cũng không thắc mắc về cô.
Cô đứng dậy " Con đi ngủ trước, ba ngủ ngon".
Ông Lăng gật đầu, một lát sau lại nói tiếp " Hạ nhi...... con trưởng thành rồi, như vậy....... ba sẽ không còn lo lắng nhiều như vậy nữa".
Cô hơi dừng bước, không đáp lại, trực tiếp tiến vào phòng.
Tĩnh Hạ nằm trên giường, suy nghĩ lại về cốt truyện.
Thực chất vụ việc ngày hôm nay phải năm ngày sau mới diễn ra.
Mà đám người này là người của tổ chức Uông Lang - tổ chức của nữ chính.
Chứng cứ phạm tội ba cô cầm là của tổ chức Phong Nguyệt.
Nếu như hôm nay Mộ Bạch Băng giao được đồ cho bên Phong Nguyệt, thì ba ngày sau, sau khi nữ chính hoàn thành xong cuộc giao dịch quan trọng, mới cho người đến nhà cô đòi bố cô giao chứng cứ phạm tội của tổ chức Phong Nguyệt ra.
Vì sao?
Vì Mộ Bạch Băng sợ bên kia lật lọng nên mới phải phòng bị trước.
Còn vì sao Mộ Bạch Băng lại biết bố cô có đồ cô ta muốn?
Đơn giản là đi điều tra, thân là nữ chính, sao lại không điều tra ra được?
Nhưng đáng tiếc, hôm nay giữa hai bên bị cô phá hỏng, đồ lại bị cảnh sát bắt giữ. Mộ Bạch Băng sợ bên kia trả thù nên mới phải hành động nhanh như vậy.
Mà cuộc giao dịch ba ngày sau lại là bước khởi đầu cho vinh quang vạn trượng của nữ chính sau này, nhưng nếu nó không tiến hành được, vậy thì hào quang không thể tỏa sáng như cốt truyện rồi.
Tĩnh Hạ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay mệt mỏi như vậy, cũng may mai đã là cuối tuần, cô phải ngủ một giấc thật đã.
- ----
8h35p.
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tĩnh Hạ ôm đầu, trong lòng bực bội.
Gọi cái gì mà gọi, không định để cho người ta ngủ à?
Tiếng chuông vang một lúc rồi tắt, nhưng một lúc sau lại vang lên tiếp.
Cô tức giận muốn đem điện thoại ném, nhưng chợt nhớ đây là điện thoại của mình, hơi dừng một chút rồi tiếp nhận cuộc gọi.
"Tiểu Hạ, cuối tuần rồi, đi chơi cùng với mình đi".
Âm thanh mềm mại của thiếu nữ bên kia đầu dây truyền đến tai cô.
Tĩnh Hạ hơi tỉnh ngủ một chút, Sở Tiếu Tiếu?
"Không muốn đi". Câu trả lời ngắn cụt lủn.
"Tiểu Hạ, đi chơi đi, rồi chúng ta đi ăn, 9h mình tới đón". Nói xong điện thoại nhanh chóng cúp đi.
Tĩnh Hạ: "....."
Cô đã đồng ý đâu?
Cúp máy nhanh vậy, cô còn chưa kịp trả lời mà.
Cô vẫn lười biếng nằm trên giường, nằm thêm 15p nữa rồi uể oải dậy.
Dù thật không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đi.
Cô không muốn bị bỏ đói nha.
"Hạ nhi, sao con có thể tìm chính xác chỗ của bọn chúng vậy?".
Cô bình tĩnh liếc nhìn ông " Không phải bây giờ ba nên giải thích hơn là hỏi con sao?".
Ông Lăng thở dài " Không phải ba muốn giấu mọi người, nhưng là ba không muốn mọi người dính líu đến mấy chuyện này, đáng tiếc......."
"Ba cầm thứ gì của bọn chúng sao?".
Ông gật đầu, im lặng một lúc, ông tiếp tục nói " Thứ ba cầm........ là chứng cứ phạm tội của bọn chúng".
Tĩnh Hạ hơi hiểu ra.
Thảo nào.......
Nếu chứng cứ này rơi vào tay cảnh sát, kết cục của bọn chúng còn không phải là xác định rồi sao.
Cả gian nhà im ắng, dường như không còn ai tiếp tục hỏi.
Có những thứ, tự mình hiểu thì hơn.
Tĩnh Hạ cũng không hỏi ông Lăng làm nghề gì, ông cũng không thắc mắc về cô.
Cô đứng dậy " Con đi ngủ trước, ba ngủ ngon".
Ông Lăng gật đầu, một lát sau lại nói tiếp " Hạ nhi...... con trưởng thành rồi, như vậy....... ba sẽ không còn lo lắng nhiều như vậy nữa".
Cô hơi dừng bước, không đáp lại, trực tiếp tiến vào phòng.
Tĩnh Hạ nằm trên giường, suy nghĩ lại về cốt truyện.
Thực chất vụ việc ngày hôm nay phải năm ngày sau mới diễn ra.
Mà đám người này là người của tổ chức Uông Lang - tổ chức của nữ chính.
Chứng cứ phạm tội ba cô cầm là của tổ chức Phong Nguyệt.
Nếu như hôm nay Mộ Bạch Băng giao được đồ cho bên Phong Nguyệt, thì ba ngày sau, sau khi nữ chính hoàn thành xong cuộc giao dịch quan trọng, mới cho người đến nhà cô đòi bố cô giao chứng cứ phạm tội của tổ chức Phong Nguyệt ra.
Vì sao?
Vì Mộ Bạch Băng sợ bên kia lật lọng nên mới phải phòng bị trước.
Còn vì sao Mộ Bạch Băng lại biết bố cô có đồ cô ta muốn?
Đơn giản là đi điều tra, thân là nữ chính, sao lại không điều tra ra được?
Nhưng đáng tiếc, hôm nay giữa hai bên bị cô phá hỏng, đồ lại bị cảnh sát bắt giữ. Mộ Bạch Băng sợ bên kia trả thù nên mới phải hành động nhanh như vậy.
Mà cuộc giao dịch ba ngày sau lại là bước khởi đầu cho vinh quang vạn trượng của nữ chính sau này, nhưng nếu nó không tiến hành được, vậy thì hào quang không thể tỏa sáng như cốt truyện rồi.
Tĩnh Hạ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay mệt mỏi như vậy, cũng may mai đã là cuối tuần, cô phải ngủ một giấc thật đã.
- ----
8h35p.
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tĩnh Hạ ôm đầu, trong lòng bực bội.
Gọi cái gì mà gọi, không định để cho người ta ngủ à?
Tiếng chuông vang một lúc rồi tắt, nhưng một lúc sau lại vang lên tiếp.
Cô tức giận muốn đem điện thoại ném, nhưng chợt nhớ đây là điện thoại của mình, hơi dừng một chút rồi tiếp nhận cuộc gọi.
"Tiểu Hạ, cuối tuần rồi, đi chơi cùng với mình đi".
Âm thanh mềm mại của thiếu nữ bên kia đầu dây truyền đến tai cô.
Tĩnh Hạ hơi tỉnh ngủ một chút, Sở Tiếu Tiếu?
"Không muốn đi". Câu trả lời ngắn cụt lủn.
"Tiểu Hạ, đi chơi đi, rồi chúng ta đi ăn, 9h mình tới đón". Nói xong điện thoại nhanh chóng cúp đi.
Tĩnh Hạ: "....."
Cô đã đồng ý đâu?
Cúp máy nhanh vậy, cô còn chưa kịp trả lời mà.
Cô vẫn lười biếng nằm trên giường, nằm thêm 15p nữa rồi uể oải dậy.
Dù thật không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đi.
Cô không muốn bị bỏ đói nha.
Tác giả :
Nguyễn Thị Thảo Ngọc