Màu Xanh Huyền Bí
Chương 53
Tang Đồng về đến nhà, mệt mỏi ngay cả một câu cũng không muốn nói, ý bảo Lạc Hưởng Ngôn tự nhiên, mình liền vội vã cầm quần áo đi tắm.
Dòng nước ấm áp cuốn trôi tất cả tanh hôi cùng dinh dính khắp người, nhưng lại xóa không hết thương cảm cùng tuyệt vọng trong lòng.
Tang Đồng cảm thấy lỗ mũi chua gay gắt, giọng nói giống như bị cái gì nghẹn lại, liền tranh thủ mở nước chảy tối đa, tiếng nước chảy ào ào che đậy tất cả thanh âm. Tang Đồng cũng chịu không nổi nữa, bụm mặt đau đớn khóc thành tiếng.
Làm nghệ sĩ nhiều năm như vậy, không phải là không học được đối với những tin đồn vớ vẩn chỉ cần cười trừ một tiếng, đối mặt với khiển trách cùng chỉ trích, Tang Đồng đã sớm có thể xem như nước chảy mây trôi. Thế nhưng vài năm nay, nếu như không phải là vì những lực lượng người hâm mộ ủng hộ và cổ vũ cho cô, Tang Đồng vì cái gì một lần lại một lần nhẫn nại cùng cố gắng.
Vậy mà hôm nay, gây cho cô tổn thương lớn nhất không phải là ai khác, chính là những người ái mộ yêu mến cô.
Tang Đồng đi vào tắm đã khá lâu, bên ngoài phòng tắm chỉ có thể nghe tiếng nước chảy rào rào. Lạc Hưởng Ngôn không yên lòng, mấy lần nghĩ muốn gõ cửa hỏi thăm, lại muốn cho cô không gian để cô hảo hảo phát tiết một trận, không khỏi lo lắng ở ngoài cửa đi tới đi lui.
Lạc Hưởng Ngôn liên tục đắn đo, rốt cuộc không nhịn được giơ tay lên đi gõ cửa, đột nhiên chuông cửa vang lên, dọa hắn giật
mình.
Lạc Hưởng Ngôn vội vàng chạy đi mở cửa, liền thấy Lương Nguyên thở hổn hển đỡ khung cửa.
Lương Nguyên kinh ngạc nhìn hắn: “Làm sao anh lại ở chỗ này? Đồng Đồng đâu?"
Căn phòng này là Tang Đồng âm thầm len lén đặt mua, trừ hắn ra, người ngoài đều không biết, nơi này nghiễm nhiên trở thành căn cứ bí mật của Tang Đồng và hắn, là nơi hai người bọn hắn tránh né người bên ngoài quấy rầy.
Cho nên đột nhiên nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn ở chỗ này, trong lòng Lương Nguyên liền dâng lên từng trận khó chịu.
Lạc Hưởng Ngôn nhãn châu xoay động, tao nhã lễ phép cười lên: “Cô ấy đang tắm, anh có chuyện gì? Có muốn đi vào ngồi một chút hay không?"
Lạc Hưởng Ngôn khách khí lại xa cách, nghiễm nhiên bày ra bộ dáng ông chủ trong nhà, hài lòng khi thấy sắc mặt của Lương Nguyên trầm xuống.
Lương Nguyên không khách khí trực tiếp đi vào bên trong, vừa đúng nhìn thấy Tang Đồng mặc đồ ngủ, vừa lau tóc, vừa từ phòng ngủ đi ra.
Nhất thời sắc mặt của Lương Nguyên cực kỳ khó coi, miễn cưỡng áp chế nội tâm kinh nghi, khó khăn cười hỏi: “Đồng Đồng, em đang làm gì thế?"
Tang Đồng ánh mắt còn ửng đỏ, rõ ràng là bộ dạng vừa mới khóc xong, lại vẫn không muốn làm cho Lương Nguyên lo lắng, nhàn nhạt nói: “Không có gì, mới từ công ty trở lại……"
Lương Nguyên cũng là bởi vì đọc được tin tức mới chạy tới, vốn là muốn an ủi cô một phen, không nghĩ tới vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lập tức bốc hỏa.
“Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Đang êm đẹp làm sao lại bị nói là bán…… Đồng Đồng, đêm hôm đó, sao em lại thất thố chạy trốn khỏi khách sạn Tây Uyển?"
Tang Đồng trầm mặc nhìn Lương Nguyên, do dự có nên nói cho hắn biết sự thật hay không, không nghĩ tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô rơi vào trong mắt Lương Nguyên, hoàn toàn giống như có bí mật không thể cho ai biết, không biết nên như thế nào mở lời với hắn.
Lòng của Lương Nguyên từ từ trầm xuống, tức giận cực kỳ, không nhịn được xông lên phía trước lạnh lùng nói: “Làm sao em lại ngu ngốc như vậy? Ngô Trung Chí là loại người gì em không phải không biết, em cư nhiên cũng không kiêng dè? Em xem một chút hiện tại bên ngoài loạn thành cái gì rồi?"
Tang Đồng trong lòng đau xót, uất ức muốn chết, còn chưa kịp mở miệng, Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên chen vào giữa bọn họ, đem Tang Đồng bảo hộ ở phía sau, mặt lạnh nói: “Lương tiên sinh, anh có tư cách gì chỉ trích cô ấy?"
“Không liên quan gì tới anh!"
Lương Nguyên lửa giận ngút trời, thậm chí có chút không lựa lời mà nói: “Đồng Đồng, những thứ em có được còn chưa đủ nhiều sao? Em đã là ca hậu rồi, danh tiếng cũng không kém một ảnh hậu! Lại nói đây đây là bộ phim đầu tay của em, chẳng lẽ còn nghĩ muốn một bước lên trời hay sao? Về sau còn rất nhiều cơ hội mà! Em muốn, chúng ta chầm chậm cố gắng là được, tại sao em có thể sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu đó……"
“Thúi lắm ——."
Lạc Hưởng Ngôn không thể nhịn được nữa, một quyền nặng nề đánh đến trên mặt Lương Nguyên, đem lời của hắn cắt đứt.
Tang Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn chằm chằm: “Anh…… Nói gì?"
Lương Nguyên lảo đảo hai bước, bụm mặt, chợt ý thức được mình nói cái gì, lắc đầu một cái: “Thật xin lỗi, anh không phải ý này……"
Tang Đồng đột nhiên bật cười, cười càng ngày càng lợi hại, thậm chí ngay cả nước mắt cũng cười ra, sau đó đột nhiên đẩy Lạc Hưởng Ngôn ra, lấy túi xách trên ghế sa lon, đổ hết mọi thứ trong túi ra.
Tang Đồng nhặt lên điện thoại di động, giơ lên trước mắt Lương Nguyên, từng chữ từng chữ nói: “Nhìn, cho, rõ! Đây là dùng điện thoại di động của anh gửi tin nhắn, khách sạn Tây Uyển, mong được gặp em! Lương Nguyên, anh xem rõ rồi chứ!"
Lương Nguyên ngơ ngác nhìn dòng chữ trên điện thoại di động, đột nhiên phản ứng kịp, hốt hoảng nói: “Đồng Đồng, đây không phải là anh gửi, anh không có……"
Tang Đồng cười đau khổ: “Em biết rõ anh không có…… Lương Nguyên, mặc dù thấy là số của anh, em đối với anh cũng chưa từng hoài nghi một chút nào. Em thích anh, cho nên em toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Nhưng còn anh…… Chỉ mới nhìn xem một chút tin tức, liền chạy tới đây chất vấn em!"
Tang Đồng mãnh liệt khoát tay, chỉ hướng Lạc Hưởng Ngôn: “Anh còn không bằng một người ngoài! Em ở công ty cửa bị người vây quanh mắng chửi, bị người ném trứng gà thúi khắp người…… Lạc Nhị gia còn biết bảo vệ em, nhưng anh thì sao? Lương Nguyên, chuyện xảy ra nhiều ngày thế kia, anh có từng ở trước mặt công chúng vì em nói câu nào chưa?"
Lương Nguyên cúi đầu, áy náy giải thích: “Thật xin lỗi, Đồng Đồng, không phải là anh không muốn giúp em, chỉ là hiện tại……"
“Hiện tại thế nào?" Tang Đồng cười khổ, “Em cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới để cho anh đứng ra giúp em giải thích, em sợ mình làm liên lụy tới anh…… Em nguyên bản nghĩ tới, nếu như anh cố ý vì em ra mặt, nói gì em cũng muốn ngăn cản anh…… Thì ra là, thì ra là cũng chỉ là em tự mình đa tình! Ở trong lòng anh, em chính là một người ham hư vinh không từ thủ đoạn nào!"
“Đồng Đồng, em đừng như vậy……"
“Đừng như thế nào?" Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng khẽ hừ “Thân là một người đàn ông, một chút trách nhiệm cũng không có, bạn gái của mình xảy ra chuyện không giúp một tay, cư nhiên chỉ biết nói mát, còn làm ra vẻ tốt bụng đứng ở chỗ này sao?"
Lương Nguyên sắc mặt của bỗng dưng biến đổi: “Lạc Nhị gia, đây là chuyện của tôi và Đồng Đồng, với anh không quan hệ, xin anh không nên khiêu khích quan hệ của chúng tôi!"
Lạc Hưởng Ngôn không chút để ý lườm hắn, trong ánh mắt mang theo kiêu ngạo cao cao tại thượng, ý tứ khinh bỉ.
“Hiện tại biết là giữa các người có chuyện? Trước đó anh đã làm gì! Anh đã nói đây là chuyện của anh, vậy anh dự định giúp Tang Đồng như thế nào vượt qua cửa ải khó khăn?"
Lương Nguyên cứng họng, bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Ánh sáng Tang Đồng trong mắt từ từ ảm đạm xuống, mệt mỏi phất phất tay nói: “Lương Nguyên, anh về trước đi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát……"
Lương Nguyên không cam lòng cứ như vậy rời đi, suy nghĩ một chút nói: “Đồng Đồng, em yên tâm, anh nhất định tìm ra người hãm hại em……"
“Đủ rồi!"
Tang Đồng giận tím mặt: “Còn có thể là ai? Lương Nguyên chính anh ngẫm lại xem, trừ em gái bảo bối của anh ra, còn có ai biết quan hệ của hai chúng ta? Còn có ai có thể thần không biết quỷ không hay lấy điện thoại di động của anh gửi nhắn tin cho em?"
Lương Nguyên sắc mặt chợt biến: “Không, không phải là Tiểu Nghệ, em ấy không có lý do làm như vậy…… Anh sớm đã cùng em ấy nói qua, trong khoảng thời gian này anh cũng đã tận lực ở bên cạnh em ấy nhiều hơn, em ấy sẽ không, hơn nữa em ấy vẫn đối với em rất quan tâm."
“Tôi cám ơn cô ta!" Tang Đồng cười lạnh, “Lạc Nhị gia, làm phiền anh giúp tôi đuổi anh ta ra ngoài, tôi hiện tại không muốn gặp anh ta!"
“Tuân lệnh!"
Lạc Hưởng Ngôn vui mừng phấn khởi cuộn tay áo lên, hướng về phía cửa đưa tay, ngạo mạn vô cùng: “Xin mời!"
Lương Nguyên sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm vào Tang Đồng, Tang Đồng nhưng thủy chung không chịu nhìn hắn.
“Đồng Đồng, anh nhất định sẽ chứng minh cho em xem, lần này tuyệt đối không phải là Tiểu Nghệ!"
Lương Nguyên rốt cuộc buông tha, tràn đầy địch ý nhìn Lạc Hưởng Ngôn một cái, bực tức xoay người, cũng không quay đầu lại sải bước rời đi.
Lạc Hưởng Ngôn ở trong lòng hí hửng hả hê huýt gió, tâm tình vui vẻ đóng cửa lại, bước chân nhẹ nhàng mà đi đến trước mặt Tang Đồng: “Cô đói chưa, có muốn ăn chút gì hay không?"
Tang Đồng lắc đầu một cái: “Lạc Nhị gia, cám ơn anh hôm nay ra tay giúp đỡ, tôi mệt rồi, cũng không giữ anh ngồi lại nữa."
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt cứng đờ: “Cô mệt mỏi thì trở về phòng nghỉ một lát đi, tôi bảo đảm ở phòng khách không phát ra một chút âm thanh……"
“Thật xin lỗi, có người ngoài ở đây, tôi không ngủ được!"
Tang Đồng thần sắc rất kiên định, Lạc Hưởng Ngôn không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ sờ sờ lỗ mũi, lưu luyến rời đi.
Tang Đồng một mình nằm ở trên giường, mệt chết đi, nhưng mà một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu lướt qua rất nhiều đoạn ngắn, lộn xộn rối loạn, Tang Đồng càng thêm phiền não.
Nằm một chút, liền nằm cả buổi tối.
Hàn Tả Tả ban ngày chạy chọt khắp nơi, vội vàng giúp cô chu toàn, vừa mới nhìn tin tức, biết Tang Đồng ở cửa công ty bị mắng chửi, mà Mia cũng không nghe không hỏi, ngay cả bảo vệ ở cửa cũng núp vào trong xem náo nhiệt.
Hàn Tả Tả trong cơn giận dữ, lại càng thêm lo lắng Tang Đồng, liền vội vàng hỏi địa chỉ chạy tới.
Tang Đồng không còn hơi sức mở cửa cho cô, Hàn Tả Tả xông tới, răng rắc mắng lên: “Cậu có phải không có đầu óc hay không, tớ không phải đã dặn dò cậu đừng ra kkhoir cửa sao? Làm sao cậu luôn không bớt lo cho tớ……"
Tang Đồng nhãn cầu đỏ lên, lòng tràn đầy uất ức rốt cuộc có thể bộc phát ra ngoài, ôm Hàn Tả Tả khóc lớn: “Mia không cần tớ nữa rồi……"
Hàn Tả Tả trong lòng cả kinh, không nghĩ tới cậu ấy nhanh như vậy đã biết. Vừa ở trong lòng mắng to Mia bỏ đá xuống giếng, vừa đau lòng vỗ vỗ phía sau lưng của cô an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, Mia không cần cậu, còn rất nhiều công ty giải trí…… Chúng ta sẽ chọn một cái tốt hơn!"
Tang Đồng đau lòng khóc nói: “Vô dụng, không ai cần tớ……"
“Sao có thể chứ, cậu là ảnh hậu, còn được đề cử cho giải Kim Phủ vai nữ chính xuất sắc nhất, còn nhiều công ty giải trí muốn lôi kéo cậu ấy chứ! Mia có mắt không tròng, không cần cậu, là tổn thất của bọn họ……"
Hàn Tả Tả giúp cô lau nước mắt: “Hơn nữa, chuyện này cũng không phải là không có cách cứu vãn, chỉ cần khách sạn Tây Uyển chịu giao ra đoạn camera hoàn chỉnh, chỉ cần cậu đem tin nhắn kia ra ánh sáng, hơn nữa Lương Nguyên chứng minh…… Đúng rồi, dứt khoát các cậu công bố quan hệ yêu đương, như vậy lời đồn cũng không công tự phá rồi!"
Tang Đồng lắc đầu một cái: “Không có đơn giản như vậy, nói không chừng liên lụy đến Lương Nguyên…… Hơn nữa, có lẽ sẽ bị cắn ngược một cái, nói chúng ta vu hãm Lương Nguyên. Hiện tại mọi người đều cảm thấy lo lắng, Lương Nguyên anh ấy…… Sẽ không đồng ý!"
Hàn Tả Tả trầm mặc, hừ lạnh nói: “Đây là anh ta nợ cậu, ban đầu nếu không phải là đạp lên cậu thăng vị, anh ta cũng sẽ không có được địa vị hôm nay! Cậu thấy khó mở miệng, tớ đi nói!"
Tang Đồng vội vàng lôi kéo Hàn Tả Tả, nhỏ giọng cầu khẩn: “Không cần, Tả Tả…… Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ, tớ không thích hợp ở trong làng giải trí…… Cậu hãy nghe tớ nói, tớ thật sự suy nghĩ thật lâu, không phải nhất thời xúc động! Tả Tả, tớ đối với rất nhiều thứ đều quá chú tâm, tớ quá dễ dàng bị người khác cảm động, hơn nữa lại không chịu nổi bị người thích tớ phản bội, tớ không phân rõ phải trái trắng đen, không phân rõ đâu là thật, đâu là giả!"
Tang Đồng liên tục cười khổ: “Coi như lần này tớ may mắn tránh khỏi thì như thế nào? Chỉ cần tớ còn ở lại trong cái vòng này một ngày, sẽ phải thời thời khắc khắc đề phòng người khác ám toán…… Tớ mệt mỏi rồi, năm năm qua, tớ hưởng thụ quá nhiều tư vị được người ủng hộ, leo lên được vị trí cao như vậy, hiện tại mới có thể vấp ngã thê thảm như vậy……"
Hàn Tả Tả cau mày, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Cậu thật nghĩ kỹ?"
Tang Đồng hít sâu một hơi, chậm chạp lại kiên định gật đầu một cái.
“Cậu bỏ được ánh hào quang trên sân khấu sao? Cậu bỏ được nhiều năm cố gắng như vậy một chút xíu nữa là thắng lợi huy hoàng sao?"
Tang Đồng cúi đầu: “Nói không có một chút lưu luyến là giả…… Nhưng là, tớ không thể để cho những thứ này phá hủy cuộc sống tương lai của tớ, tớ muốn cùng người minh yêu yên lặng sống qua ngày, quang minh chính đại dắt tay nhau ở trước mặt mọi người, không hề lại đông trốn tây nấp, không hề lại giống như vụng trộm lâu ngày mới có thể gặp mặt một lần."
Hàn Tả Tả nhẹ giọng hỏi: “Cậu nghĩ như vậy, Lương Nguyên thì sao? Anh ta đồng ý cùng cậu an tĩnh sống qua ngày sao? Nếu như…… Cậu cái gì cũng không có, anh ta còn có thể ở chung một chỗ với cậu sao?"
Hàn Tả Tả không có nói rõ, nhưng Tang Đồng trong lòng rất rõ ràng. Lương Nguyên đang lúc sự nghiệp lên như mặt trời ban trưa, đến giai đoạn mấu chốt, có thể thành công hay không đều đặt ở hai năm này.
Làm nhân vật của công chúng, có rất nhiều lúc thân bất do kỷ, Lương Nguyên mặc kệ ký hợp đồng với công ty giải trí nào, bọn họ cũng sẽ không vui lòng thấy Lương Nguyên có bạn gái.
Dù sao, thần tượng độc thân mới còn có mị lực, cũng càng có khả năng hấp dẫn fan hâm mộ nữ.
Tang Đồng trầm mặc, thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ…… Không biết, nhưng là, tớ muốn thử nhìn một chút……"
“Dù là bỏ ra tất cả?"
Tang Đồng nghiêm túc nhìn về phía Hàn Tả Tả: “Tớ tin tưởng lâu như vậy, không có lý do cứ như vậy buông tha, tớ không muốn bỏ qua lưu lại tiếc nuối, tớ nguyện ý lần nữa tin tưởng anh ấy!"
Hàn Tả Tả cười lạnh: “Cậu đã suy nghĩ kỹ, tớ không còn gì để nói! Chỉ là…… Cậu xác định lúc này rút lui khỏi?"
Tang Đồng bây giờ đối với cái vòng này hoàn toàn tâm ý nguội lạnh, vô lực khoát tay áo: “Thôi, nếu không thì phải làm thế nào đây……"
Hàn Tả Tả trầm ngâm chốc lát: “Coi như rút lui, cũng không thể lưu lại tiếng xấu…… Tớ sẽ cố hết sức giúp cho cô rồi đi không khó coi như vậy."
Tang Đồng vô tri vô giác tự giam mình ở trong căn hộ, mỗi ngày hướng về phía điện thoại ngẩn người. Rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề đem ánh sáng hoàn toàn che kín, trong phòng tối đen như mực, yên tĩnh đáng sợ.
Đã qua ba ngày, Lương Nguyên nhưng mà một chút tin tức cũng không có.
Theo thời gian từng chút một trôi qua, lòng của Tang Đồng, cũng càng ngày càng trầm xuống.
Lạc Hưởng Ngôn nhận được tin tức nội bộ, nói Mia muốn buông tay Tang Đồng, quyết định thật nhanh lấy danh nghĩa của Vinh Hiển tuyên bố : Tang Đồng là một nghệ sĩ hiếm có, là một ca sĩ vô cùng tài hoa, Vinh Hiển sẽ lấy thành ý chân thành tha thiết mời Tang Đồng về đầu quân.
Mà dưới sự dẫn dắt của Vinh Hiển, khắp giới văn hóa truyền thông cũng bắn tiếng, nguyện lấy giá cao ký hợp đồng với Tang Đồng.
Các hãng truyền thông lớn lại bắt đầu rối rít suy đoán, có phải đường làm quan của Tang Đồng cuối cùng cũng chấm dứt hay không.
Ở dưới sự an bài của Lạc Hưởng Ngôn, một chút bài báo đã bắt đầu chuyển hướng, dùng câu chữ mơ hồ chỉ ra sự thật câu chuyện đầy điểm nghi vấn này.
Lạc Hưởng Ngôn mặt lạnh mở ra cửa, chuyện đầu tiên làm chính là đem rèm cửa sổ lôi xuống.
Ánh sáng chiếu vào khiến Tang Đồng không tự chủ hí mắt, buồn bã ỉu xìu hỏi: “Anh tới làm gì?"
Lạc Hưởng Ngôn mở cửa sổ ra, nới lỏng cà vạt một chút nói: “Cô định uất ức như vậy trốn tránh cả đời sao?"
Tang Đồng cau mày: “Mắc mớ gì tới anh?"
Lạc Hưởng Ngôn hừ lạnh: “Cô cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi ả! Chỉ là một người đàn ông mà thôi, đã khiến cho cô ảo não chạy trối chết! Tang Đồng, cô bày ra bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy cho ai nhìn? Cô càng nhụt chí, thì người khác càng vui vẻ! Cô sẽ trở thành trò cười cô biết không? Cô cho rằng như cô vậy có thể để cho Lương Nguyên yêu cô hơn? Cô tự hỏi bản thân một chút, cô đang tự giày vò mình, rốt cuộc là vì cái gì? Cô bất quá chỉ là muốn cho hắn đối với cô áy náy mà thôi!"
Lạc Hưởng Ngôn ép sát một bước, nắm bả vai của cô không cho phép cô trốn tránh: “Cô cho rằng cô có thể dựa vào sự đồng tình của Lương Nguyên thì có thể cùng hắn qua cả đời sao?"
Tang Đồng huyệt thái dương giật giật đau đớn, trong đầu ông ông không ngừng vang vọng nhừng lời Lạc Hưởng Ngôn vừa nói.
Lạc Hưởng Ngôn cường ngạnh ra lệnh: “Nhanh thay quần áo, cùng tôi ra ngoài!"
Tang Đồng lạnh lùng cự tuyệt: “Tôi không đi, tôi không muốn đi đâu cả!"
Lạc Hưởng Ngôn ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng điệu mang theo chua ngoa cùng khinh bỉ vô cùng.
“Vô số người yêu thích ca hậu lại là một người mềm yếu hèn nhát!"
Lạc Hưởng Ngôn cặp mắt lạnh lùng, một phát đem cô kéo qua: “Cô chính là một người nhát gan!"
“Tôi không phải ——" Tang Đồng bị nói trúng nỗi đau trong lòng, lầm bầm nói, “Tôi không phải……"
Lạc Hưởng Ngôn cười lạnh: “Không phải, vậy thì chứng minh cho người khác nhìn xem! Cô coi như không vì mình tính toán, cũng không quản chết sống của chị em tốt của cô sao? Cô cứ như vậy nghẹn khuất cả đời, chẳng lẽ còn muốn lôi kéo Hàn Tả Tả cùng cô hay sao!"
Tang Đồng đột nhiên cả kinh: “ Tả Tả thế nào?"
“Ít nói nhảm, thời gian không còn kịp rồi, mau thay quần áo!"
Lạc Hưởng Ngôn mở ra tủ quần áo của cô, chọn một bộ váy dài tơ tằm màu hồng, cổ áo thiết kế rất thấp, cơ hồ cả mảng lưng đều lộ ra ngoài, xinh đẹp hấp dẫn cực kỳ.
Lạc Hưởng Ngôn ném quần áo cho cô, sau đó liền xoay người đi ra ngoài đợi.
Chiếc váy này là sau khi cô đạt được danh hiệu ca hậu một nhà thiết kế nổi tiếng tự mình thiết kế cho cô, cô vẫn ngại nó quá bại lộ, cho nên chưa bao giờ mặc qua,
Tang Đồng thay xong quần áo đi ra, Lạc Hưởng Ngôn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nhìn đi chỗ khác kịch liệt thở dốc trong chốc lát, giọng nói cổ quái nói: “Đi thôi!"
Tang Đồng không biết phải đi nơi nào, mặc cho Lạc Hưởng Ngôn lái xe chở cô đi.
Lạc Hưởng Ngôn dừng xe xong, Tang Đồng lập tức phát hiện ở sảnh đèn đuốc sáng trưng tất cả đều là ký giả, nghệ sĩ, thất kinh nắm lấy cánh tay hắn hỏi: “Tại sao tới nơi này? Đi mau, mau lái xe……"
Lạc Hưởng Ngôn trở tay bắt được cô: “Bình tĩnh! Có tôi ở đây, đừng sợ!"
Tang Đồng đôi mắt tràn đầy khẩn cầu.
Lạc Hưởng Ngôn dằn lòng: “Tang Đồng, cô hãy nghe cho kỹ, người khác càng chờ mong cười nhạo cô, cô lại càng phải tươi cười thật xinh đẹp! Hiện tại cùng tôi xuống xe, nhớ, cô không có sai, hãy thẳng thắn hùng hồn đáp lễ những người đó!"
Tang Đồng dần dần bình tĩnh lại, Lạc Hưởng Ngôn nắm tay của cô truyền cho cô dũng khí và sức mạnh lớn lao.
Việc đã đến nước này, Tang Đồng hít sâu một hơi đẩy cửa xuống xe. Cô cảm thấy một khắc cô xuất hiện kia, thế giới giống như trong nháy mắt an tĩnh, không biết vì sao a, đột nhiên cũng không khẩn trương.
Vô số bàn luận xôn xao giống như đợt sóng mãnh liệt xông về phía cô. Lạc Hưởng Ngôn vững vàng nắm tay cô, cường ngạnh giống như tảng đá vững chắc, lại làm cho cô dần dần bình ổn hô hấp.
Đèn flash điên cuồng lóe lên, Tang Đồng hướng về phía micro tự nhiên thanh thản mỉm cười, đôi vai mạnh mẽ kiên cường, sống lưng thẳng tắp xinh đẹp, cằm ngẩng lên thật cao, lãnh diễm không gì sánh được.
Dòng nước ấm áp cuốn trôi tất cả tanh hôi cùng dinh dính khắp người, nhưng lại xóa không hết thương cảm cùng tuyệt vọng trong lòng.
Tang Đồng cảm thấy lỗ mũi chua gay gắt, giọng nói giống như bị cái gì nghẹn lại, liền tranh thủ mở nước chảy tối đa, tiếng nước chảy ào ào che đậy tất cả thanh âm. Tang Đồng cũng chịu không nổi nữa, bụm mặt đau đớn khóc thành tiếng.
Làm nghệ sĩ nhiều năm như vậy, không phải là không học được đối với những tin đồn vớ vẩn chỉ cần cười trừ một tiếng, đối mặt với khiển trách cùng chỉ trích, Tang Đồng đã sớm có thể xem như nước chảy mây trôi. Thế nhưng vài năm nay, nếu như không phải là vì những lực lượng người hâm mộ ủng hộ và cổ vũ cho cô, Tang Đồng vì cái gì một lần lại một lần nhẫn nại cùng cố gắng.
Vậy mà hôm nay, gây cho cô tổn thương lớn nhất không phải là ai khác, chính là những người ái mộ yêu mến cô.
Tang Đồng đi vào tắm đã khá lâu, bên ngoài phòng tắm chỉ có thể nghe tiếng nước chảy rào rào. Lạc Hưởng Ngôn không yên lòng, mấy lần nghĩ muốn gõ cửa hỏi thăm, lại muốn cho cô không gian để cô hảo hảo phát tiết một trận, không khỏi lo lắng ở ngoài cửa đi tới đi lui.
Lạc Hưởng Ngôn liên tục đắn đo, rốt cuộc không nhịn được giơ tay lên đi gõ cửa, đột nhiên chuông cửa vang lên, dọa hắn giật
mình.
Lạc Hưởng Ngôn vội vàng chạy đi mở cửa, liền thấy Lương Nguyên thở hổn hển đỡ khung cửa.
Lương Nguyên kinh ngạc nhìn hắn: “Làm sao anh lại ở chỗ này? Đồng Đồng đâu?"
Căn phòng này là Tang Đồng âm thầm len lén đặt mua, trừ hắn ra, người ngoài đều không biết, nơi này nghiễm nhiên trở thành căn cứ bí mật của Tang Đồng và hắn, là nơi hai người bọn hắn tránh né người bên ngoài quấy rầy.
Cho nên đột nhiên nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn ở chỗ này, trong lòng Lương Nguyên liền dâng lên từng trận khó chịu.
Lạc Hưởng Ngôn nhãn châu xoay động, tao nhã lễ phép cười lên: “Cô ấy đang tắm, anh có chuyện gì? Có muốn đi vào ngồi một chút hay không?"
Lạc Hưởng Ngôn khách khí lại xa cách, nghiễm nhiên bày ra bộ dáng ông chủ trong nhà, hài lòng khi thấy sắc mặt của Lương Nguyên trầm xuống.
Lương Nguyên không khách khí trực tiếp đi vào bên trong, vừa đúng nhìn thấy Tang Đồng mặc đồ ngủ, vừa lau tóc, vừa từ phòng ngủ đi ra.
Nhất thời sắc mặt của Lương Nguyên cực kỳ khó coi, miễn cưỡng áp chế nội tâm kinh nghi, khó khăn cười hỏi: “Đồng Đồng, em đang làm gì thế?"
Tang Đồng ánh mắt còn ửng đỏ, rõ ràng là bộ dạng vừa mới khóc xong, lại vẫn không muốn làm cho Lương Nguyên lo lắng, nhàn nhạt nói: “Không có gì, mới từ công ty trở lại……"
Lương Nguyên cũng là bởi vì đọc được tin tức mới chạy tới, vốn là muốn an ủi cô một phen, không nghĩ tới vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lập tức bốc hỏa.
“Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Đang êm đẹp làm sao lại bị nói là bán…… Đồng Đồng, đêm hôm đó, sao em lại thất thố chạy trốn khỏi khách sạn Tây Uyển?"
Tang Đồng trầm mặc nhìn Lương Nguyên, do dự có nên nói cho hắn biết sự thật hay không, không nghĩ tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô rơi vào trong mắt Lương Nguyên, hoàn toàn giống như có bí mật không thể cho ai biết, không biết nên như thế nào mở lời với hắn.
Lòng của Lương Nguyên từ từ trầm xuống, tức giận cực kỳ, không nhịn được xông lên phía trước lạnh lùng nói: “Làm sao em lại ngu ngốc như vậy? Ngô Trung Chí là loại người gì em không phải không biết, em cư nhiên cũng không kiêng dè? Em xem một chút hiện tại bên ngoài loạn thành cái gì rồi?"
Tang Đồng trong lòng đau xót, uất ức muốn chết, còn chưa kịp mở miệng, Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên chen vào giữa bọn họ, đem Tang Đồng bảo hộ ở phía sau, mặt lạnh nói: “Lương tiên sinh, anh có tư cách gì chỉ trích cô ấy?"
“Không liên quan gì tới anh!"
Lương Nguyên lửa giận ngút trời, thậm chí có chút không lựa lời mà nói: “Đồng Đồng, những thứ em có được còn chưa đủ nhiều sao? Em đã là ca hậu rồi, danh tiếng cũng không kém một ảnh hậu! Lại nói đây đây là bộ phim đầu tay của em, chẳng lẽ còn nghĩ muốn một bước lên trời hay sao? Về sau còn rất nhiều cơ hội mà! Em muốn, chúng ta chầm chậm cố gắng là được, tại sao em có thể sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu đó……"
“Thúi lắm ——."
Lạc Hưởng Ngôn không thể nhịn được nữa, một quyền nặng nề đánh đến trên mặt Lương Nguyên, đem lời của hắn cắt đứt.
Tang Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn chằm chằm: “Anh…… Nói gì?"
Lương Nguyên lảo đảo hai bước, bụm mặt, chợt ý thức được mình nói cái gì, lắc đầu một cái: “Thật xin lỗi, anh không phải ý này……"
Tang Đồng đột nhiên bật cười, cười càng ngày càng lợi hại, thậm chí ngay cả nước mắt cũng cười ra, sau đó đột nhiên đẩy Lạc Hưởng Ngôn ra, lấy túi xách trên ghế sa lon, đổ hết mọi thứ trong túi ra.
Tang Đồng nhặt lên điện thoại di động, giơ lên trước mắt Lương Nguyên, từng chữ từng chữ nói: “Nhìn, cho, rõ! Đây là dùng điện thoại di động của anh gửi tin nhắn, khách sạn Tây Uyển, mong được gặp em! Lương Nguyên, anh xem rõ rồi chứ!"
Lương Nguyên ngơ ngác nhìn dòng chữ trên điện thoại di động, đột nhiên phản ứng kịp, hốt hoảng nói: “Đồng Đồng, đây không phải là anh gửi, anh không có……"
Tang Đồng cười đau khổ: “Em biết rõ anh không có…… Lương Nguyên, mặc dù thấy là số của anh, em đối với anh cũng chưa từng hoài nghi một chút nào. Em thích anh, cho nên em toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Nhưng còn anh…… Chỉ mới nhìn xem một chút tin tức, liền chạy tới đây chất vấn em!"
Tang Đồng mãnh liệt khoát tay, chỉ hướng Lạc Hưởng Ngôn: “Anh còn không bằng một người ngoài! Em ở công ty cửa bị người vây quanh mắng chửi, bị người ném trứng gà thúi khắp người…… Lạc Nhị gia còn biết bảo vệ em, nhưng anh thì sao? Lương Nguyên, chuyện xảy ra nhiều ngày thế kia, anh có từng ở trước mặt công chúng vì em nói câu nào chưa?"
Lương Nguyên cúi đầu, áy náy giải thích: “Thật xin lỗi, Đồng Đồng, không phải là anh không muốn giúp em, chỉ là hiện tại……"
“Hiện tại thế nào?" Tang Đồng cười khổ, “Em cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới để cho anh đứng ra giúp em giải thích, em sợ mình làm liên lụy tới anh…… Em nguyên bản nghĩ tới, nếu như anh cố ý vì em ra mặt, nói gì em cũng muốn ngăn cản anh…… Thì ra là, thì ra là cũng chỉ là em tự mình đa tình! Ở trong lòng anh, em chính là một người ham hư vinh không từ thủ đoạn nào!"
“Đồng Đồng, em đừng như vậy……"
“Đừng như thế nào?" Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng khẽ hừ “Thân là một người đàn ông, một chút trách nhiệm cũng không có, bạn gái của mình xảy ra chuyện không giúp một tay, cư nhiên chỉ biết nói mát, còn làm ra vẻ tốt bụng đứng ở chỗ này sao?"
Lương Nguyên sắc mặt của bỗng dưng biến đổi: “Lạc Nhị gia, đây là chuyện của tôi và Đồng Đồng, với anh không quan hệ, xin anh không nên khiêu khích quan hệ của chúng tôi!"
Lạc Hưởng Ngôn không chút để ý lườm hắn, trong ánh mắt mang theo kiêu ngạo cao cao tại thượng, ý tứ khinh bỉ.
“Hiện tại biết là giữa các người có chuyện? Trước đó anh đã làm gì! Anh đã nói đây là chuyện của anh, vậy anh dự định giúp Tang Đồng như thế nào vượt qua cửa ải khó khăn?"
Lương Nguyên cứng họng, bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Ánh sáng Tang Đồng trong mắt từ từ ảm đạm xuống, mệt mỏi phất phất tay nói: “Lương Nguyên, anh về trước đi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát……"
Lương Nguyên không cam lòng cứ như vậy rời đi, suy nghĩ một chút nói: “Đồng Đồng, em yên tâm, anh nhất định tìm ra người hãm hại em……"
“Đủ rồi!"
Tang Đồng giận tím mặt: “Còn có thể là ai? Lương Nguyên chính anh ngẫm lại xem, trừ em gái bảo bối của anh ra, còn có ai biết quan hệ của hai chúng ta? Còn có ai có thể thần không biết quỷ không hay lấy điện thoại di động của anh gửi nhắn tin cho em?"
Lương Nguyên sắc mặt chợt biến: “Không, không phải là Tiểu Nghệ, em ấy không có lý do làm như vậy…… Anh sớm đã cùng em ấy nói qua, trong khoảng thời gian này anh cũng đã tận lực ở bên cạnh em ấy nhiều hơn, em ấy sẽ không, hơn nữa em ấy vẫn đối với em rất quan tâm."
“Tôi cám ơn cô ta!" Tang Đồng cười lạnh, “Lạc Nhị gia, làm phiền anh giúp tôi đuổi anh ta ra ngoài, tôi hiện tại không muốn gặp anh ta!"
“Tuân lệnh!"
Lạc Hưởng Ngôn vui mừng phấn khởi cuộn tay áo lên, hướng về phía cửa đưa tay, ngạo mạn vô cùng: “Xin mời!"
Lương Nguyên sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm vào Tang Đồng, Tang Đồng nhưng thủy chung không chịu nhìn hắn.
“Đồng Đồng, anh nhất định sẽ chứng minh cho em xem, lần này tuyệt đối không phải là Tiểu Nghệ!"
Lương Nguyên rốt cuộc buông tha, tràn đầy địch ý nhìn Lạc Hưởng Ngôn một cái, bực tức xoay người, cũng không quay đầu lại sải bước rời đi.
Lạc Hưởng Ngôn ở trong lòng hí hửng hả hê huýt gió, tâm tình vui vẻ đóng cửa lại, bước chân nhẹ nhàng mà đi đến trước mặt Tang Đồng: “Cô đói chưa, có muốn ăn chút gì hay không?"
Tang Đồng lắc đầu một cái: “Lạc Nhị gia, cám ơn anh hôm nay ra tay giúp đỡ, tôi mệt rồi, cũng không giữ anh ngồi lại nữa."
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt cứng đờ: “Cô mệt mỏi thì trở về phòng nghỉ một lát đi, tôi bảo đảm ở phòng khách không phát ra một chút âm thanh……"
“Thật xin lỗi, có người ngoài ở đây, tôi không ngủ được!"
Tang Đồng thần sắc rất kiên định, Lạc Hưởng Ngôn không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ sờ sờ lỗ mũi, lưu luyến rời đi.
Tang Đồng một mình nằm ở trên giường, mệt chết đi, nhưng mà một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu lướt qua rất nhiều đoạn ngắn, lộn xộn rối loạn, Tang Đồng càng thêm phiền não.
Nằm một chút, liền nằm cả buổi tối.
Hàn Tả Tả ban ngày chạy chọt khắp nơi, vội vàng giúp cô chu toàn, vừa mới nhìn tin tức, biết Tang Đồng ở cửa công ty bị mắng chửi, mà Mia cũng không nghe không hỏi, ngay cả bảo vệ ở cửa cũng núp vào trong xem náo nhiệt.
Hàn Tả Tả trong cơn giận dữ, lại càng thêm lo lắng Tang Đồng, liền vội vàng hỏi địa chỉ chạy tới.
Tang Đồng không còn hơi sức mở cửa cho cô, Hàn Tả Tả xông tới, răng rắc mắng lên: “Cậu có phải không có đầu óc hay không, tớ không phải đã dặn dò cậu đừng ra kkhoir cửa sao? Làm sao cậu luôn không bớt lo cho tớ……"
Tang Đồng nhãn cầu đỏ lên, lòng tràn đầy uất ức rốt cuộc có thể bộc phát ra ngoài, ôm Hàn Tả Tả khóc lớn: “Mia không cần tớ nữa rồi……"
Hàn Tả Tả trong lòng cả kinh, không nghĩ tới cậu ấy nhanh như vậy đã biết. Vừa ở trong lòng mắng to Mia bỏ đá xuống giếng, vừa đau lòng vỗ vỗ phía sau lưng của cô an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, Mia không cần cậu, còn rất nhiều công ty giải trí…… Chúng ta sẽ chọn một cái tốt hơn!"
Tang Đồng đau lòng khóc nói: “Vô dụng, không ai cần tớ……"
“Sao có thể chứ, cậu là ảnh hậu, còn được đề cử cho giải Kim Phủ vai nữ chính xuất sắc nhất, còn nhiều công ty giải trí muốn lôi kéo cậu ấy chứ! Mia có mắt không tròng, không cần cậu, là tổn thất của bọn họ……"
Hàn Tả Tả giúp cô lau nước mắt: “Hơn nữa, chuyện này cũng không phải là không có cách cứu vãn, chỉ cần khách sạn Tây Uyển chịu giao ra đoạn camera hoàn chỉnh, chỉ cần cậu đem tin nhắn kia ra ánh sáng, hơn nữa Lương Nguyên chứng minh…… Đúng rồi, dứt khoát các cậu công bố quan hệ yêu đương, như vậy lời đồn cũng không công tự phá rồi!"
Tang Đồng lắc đầu một cái: “Không có đơn giản như vậy, nói không chừng liên lụy đến Lương Nguyên…… Hơn nữa, có lẽ sẽ bị cắn ngược một cái, nói chúng ta vu hãm Lương Nguyên. Hiện tại mọi người đều cảm thấy lo lắng, Lương Nguyên anh ấy…… Sẽ không đồng ý!"
Hàn Tả Tả trầm mặc, hừ lạnh nói: “Đây là anh ta nợ cậu, ban đầu nếu không phải là đạp lên cậu thăng vị, anh ta cũng sẽ không có được địa vị hôm nay! Cậu thấy khó mở miệng, tớ đi nói!"
Tang Đồng vội vàng lôi kéo Hàn Tả Tả, nhỏ giọng cầu khẩn: “Không cần, Tả Tả…… Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ, tớ không thích hợp ở trong làng giải trí…… Cậu hãy nghe tớ nói, tớ thật sự suy nghĩ thật lâu, không phải nhất thời xúc động! Tả Tả, tớ đối với rất nhiều thứ đều quá chú tâm, tớ quá dễ dàng bị người khác cảm động, hơn nữa lại không chịu nổi bị người thích tớ phản bội, tớ không phân rõ phải trái trắng đen, không phân rõ đâu là thật, đâu là giả!"
Tang Đồng liên tục cười khổ: “Coi như lần này tớ may mắn tránh khỏi thì như thế nào? Chỉ cần tớ còn ở lại trong cái vòng này một ngày, sẽ phải thời thời khắc khắc đề phòng người khác ám toán…… Tớ mệt mỏi rồi, năm năm qua, tớ hưởng thụ quá nhiều tư vị được người ủng hộ, leo lên được vị trí cao như vậy, hiện tại mới có thể vấp ngã thê thảm như vậy……"
Hàn Tả Tả cau mày, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Cậu thật nghĩ kỹ?"
Tang Đồng hít sâu một hơi, chậm chạp lại kiên định gật đầu một cái.
“Cậu bỏ được ánh hào quang trên sân khấu sao? Cậu bỏ được nhiều năm cố gắng như vậy một chút xíu nữa là thắng lợi huy hoàng sao?"
Tang Đồng cúi đầu: “Nói không có một chút lưu luyến là giả…… Nhưng là, tớ không thể để cho những thứ này phá hủy cuộc sống tương lai của tớ, tớ muốn cùng người minh yêu yên lặng sống qua ngày, quang minh chính đại dắt tay nhau ở trước mặt mọi người, không hề lại đông trốn tây nấp, không hề lại giống như vụng trộm lâu ngày mới có thể gặp mặt một lần."
Hàn Tả Tả nhẹ giọng hỏi: “Cậu nghĩ như vậy, Lương Nguyên thì sao? Anh ta đồng ý cùng cậu an tĩnh sống qua ngày sao? Nếu như…… Cậu cái gì cũng không có, anh ta còn có thể ở chung một chỗ với cậu sao?"
Hàn Tả Tả không có nói rõ, nhưng Tang Đồng trong lòng rất rõ ràng. Lương Nguyên đang lúc sự nghiệp lên như mặt trời ban trưa, đến giai đoạn mấu chốt, có thể thành công hay không đều đặt ở hai năm này.
Làm nhân vật của công chúng, có rất nhiều lúc thân bất do kỷ, Lương Nguyên mặc kệ ký hợp đồng với công ty giải trí nào, bọn họ cũng sẽ không vui lòng thấy Lương Nguyên có bạn gái.
Dù sao, thần tượng độc thân mới còn có mị lực, cũng càng có khả năng hấp dẫn fan hâm mộ nữ.
Tang Đồng trầm mặc, thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ…… Không biết, nhưng là, tớ muốn thử nhìn một chút……"
“Dù là bỏ ra tất cả?"
Tang Đồng nghiêm túc nhìn về phía Hàn Tả Tả: “Tớ tin tưởng lâu như vậy, không có lý do cứ như vậy buông tha, tớ không muốn bỏ qua lưu lại tiếc nuối, tớ nguyện ý lần nữa tin tưởng anh ấy!"
Hàn Tả Tả cười lạnh: “Cậu đã suy nghĩ kỹ, tớ không còn gì để nói! Chỉ là…… Cậu xác định lúc này rút lui khỏi?"
Tang Đồng bây giờ đối với cái vòng này hoàn toàn tâm ý nguội lạnh, vô lực khoát tay áo: “Thôi, nếu không thì phải làm thế nào đây……"
Hàn Tả Tả trầm ngâm chốc lát: “Coi như rút lui, cũng không thể lưu lại tiếng xấu…… Tớ sẽ cố hết sức giúp cho cô rồi đi không khó coi như vậy."
Tang Đồng vô tri vô giác tự giam mình ở trong căn hộ, mỗi ngày hướng về phía điện thoại ngẩn người. Rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề đem ánh sáng hoàn toàn che kín, trong phòng tối đen như mực, yên tĩnh đáng sợ.
Đã qua ba ngày, Lương Nguyên nhưng mà một chút tin tức cũng không có.
Theo thời gian từng chút một trôi qua, lòng của Tang Đồng, cũng càng ngày càng trầm xuống.
Lạc Hưởng Ngôn nhận được tin tức nội bộ, nói Mia muốn buông tay Tang Đồng, quyết định thật nhanh lấy danh nghĩa của Vinh Hiển tuyên bố : Tang Đồng là một nghệ sĩ hiếm có, là một ca sĩ vô cùng tài hoa, Vinh Hiển sẽ lấy thành ý chân thành tha thiết mời Tang Đồng về đầu quân.
Mà dưới sự dẫn dắt của Vinh Hiển, khắp giới văn hóa truyền thông cũng bắn tiếng, nguyện lấy giá cao ký hợp đồng với Tang Đồng.
Các hãng truyền thông lớn lại bắt đầu rối rít suy đoán, có phải đường làm quan của Tang Đồng cuối cùng cũng chấm dứt hay không.
Ở dưới sự an bài của Lạc Hưởng Ngôn, một chút bài báo đã bắt đầu chuyển hướng, dùng câu chữ mơ hồ chỉ ra sự thật câu chuyện đầy điểm nghi vấn này.
Lạc Hưởng Ngôn mặt lạnh mở ra cửa, chuyện đầu tiên làm chính là đem rèm cửa sổ lôi xuống.
Ánh sáng chiếu vào khiến Tang Đồng không tự chủ hí mắt, buồn bã ỉu xìu hỏi: “Anh tới làm gì?"
Lạc Hưởng Ngôn mở cửa sổ ra, nới lỏng cà vạt một chút nói: “Cô định uất ức như vậy trốn tránh cả đời sao?"
Tang Đồng cau mày: “Mắc mớ gì tới anh?"
Lạc Hưởng Ngôn hừ lạnh: “Cô cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi ả! Chỉ là một người đàn ông mà thôi, đã khiến cho cô ảo não chạy trối chết! Tang Đồng, cô bày ra bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy cho ai nhìn? Cô càng nhụt chí, thì người khác càng vui vẻ! Cô sẽ trở thành trò cười cô biết không? Cô cho rằng như cô vậy có thể để cho Lương Nguyên yêu cô hơn? Cô tự hỏi bản thân một chút, cô đang tự giày vò mình, rốt cuộc là vì cái gì? Cô bất quá chỉ là muốn cho hắn đối với cô áy náy mà thôi!"
Lạc Hưởng Ngôn ép sát một bước, nắm bả vai của cô không cho phép cô trốn tránh: “Cô cho rằng cô có thể dựa vào sự đồng tình của Lương Nguyên thì có thể cùng hắn qua cả đời sao?"
Tang Đồng huyệt thái dương giật giật đau đớn, trong đầu ông ông không ngừng vang vọng nhừng lời Lạc Hưởng Ngôn vừa nói.
Lạc Hưởng Ngôn cường ngạnh ra lệnh: “Nhanh thay quần áo, cùng tôi ra ngoài!"
Tang Đồng lạnh lùng cự tuyệt: “Tôi không đi, tôi không muốn đi đâu cả!"
Lạc Hưởng Ngôn ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng điệu mang theo chua ngoa cùng khinh bỉ vô cùng.
“Vô số người yêu thích ca hậu lại là một người mềm yếu hèn nhát!"
Lạc Hưởng Ngôn cặp mắt lạnh lùng, một phát đem cô kéo qua: “Cô chính là một người nhát gan!"
“Tôi không phải ——" Tang Đồng bị nói trúng nỗi đau trong lòng, lầm bầm nói, “Tôi không phải……"
Lạc Hưởng Ngôn cười lạnh: “Không phải, vậy thì chứng minh cho người khác nhìn xem! Cô coi như không vì mình tính toán, cũng không quản chết sống của chị em tốt của cô sao? Cô cứ như vậy nghẹn khuất cả đời, chẳng lẽ còn muốn lôi kéo Hàn Tả Tả cùng cô hay sao!"
Tang Đồng đột nhiên cả kinh: “ Tả Tả thế nào?"
“Ít nói nhảm, thời gian không còn kịp rồi, mau thay quần áo!"
Lạc Hưởng Ngôn mở ra tủ quần áo của cô, chọn một bộ váy dài tơ tằm màu hồng, cổ áo thiết kế rất thấp, cơ hồ cả mảng lưng đều lộ ra ngoài, xinh đẹp hấp dẫn cực kỳ.
Lạc Hưởng Ngôn ném quần áo cho cô, sau đó liền xoay người đi ra ngoài đợi.
Chiếc váy này là sau khi cô đạt được danh hiệu ca hậu một nhà thiết kế nổi tiếng tự mình thiết kế cho cô, cô vẫn ngại nó quá bại lộ, cho nên chưa bao giờ mặc qua,
Tang Đồng thay xong quần áo đi ra, Lạc Hưởng Ngôn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nhìn đi chỗ khác kịch liệt thở dốc trong chốc lát, giọng nói cổ quái nói: “Đi thôi!"
Tang Đồng không biết phải đi nơi nào, mặc cho Lạc Hưởng Ngôn lái xe chở cô đi.
Lạc Hưởng Ngôn dừng xe xong, Tang Đồng lập tức phát hiện ở sảnh đèn đuốc sáng trưng tất cả đều là ký giả, nghệ sĩ, thất kinh nắm lấy cánh tay hắn hỏi: “Tại sao tới nơi này? Đi mau, mau lái xe……"
Lạc Hưởng Ngôn trở tay bắt được cô: “Bình tĩnh! Có tôi ở đây, đừng sợ!"
Tang Đồng đôi mắt tràn đầy khẩn cầu.
Lạc Hưởng Ngôn dằn lòng: “Tang Đồng, cô hãy nghe cho kỹ, người khác càng chờ mong cười nhạo cô, cô lại càng phải tươi cười thật xinh đẹp! Hiện tại cùng tôi xuống xe, nhớ, cô không có sai, hãy thẳng thắn hùng hồn đáp lễ những người đó!"
Tang Đồng dần dần bình tĩnh lại, Lạc Hưởng Ngôn nắm tay của cô truyền cho cô dũng khí và sức mạnh lớn lao.
Việc đã đến nước này, Tang Đồng hít sâu một hơi đẩy cửa xuống xe. Cô cảm thấy một khắc cô xuất hiện kia, thế giới giống như trong nháy mắt an tĩnh, không biết vì sao a, đột nhiên cũng không khẩn trương.
Vô số bàn luận xôn xao giống như đợt sóng mãnh liệt xông về phía cô. Lạc Hưởng Ngôn vững vàng nắm tay cô, cường ngạnh giống như tảng đá vững chắc, lại làm cho cô dần dần bình ổn hô hấp.
Đèn flash điên cuồng lóe lên, Tang Đồng hướng về phía micro tự nhiên thanh thản mỉm cười, đôi vai mạnh mẽ kiên cường, sống lưng thẳng tắp xinh đẹp, cằm ngẩng lên thật cao, lãnh diễm không gì sánh được.
Tác giả :
Miêu Diệc Hữu Tú