Màu Xanh Huyền Bí
Chương 34
Quà tặng Halloween, ishtar đã trở lại a……
Vật to lớn chen vào thân thể, Tang Đồng toàn thân ửng hồng đỏ bừng, càng thêm toát ra vẻ đẹp khiến người mê đắm, cô ngồi xỗm ở bên hông Lạc Hưởng Ngôn, ngửa đầu tựa vào trên người anh, hai bầu ngực sữa trắng như ngọc đáng yêu mềm mại, cũng theo động tác của hai người sinh động nhảy lên.
Lạc Hưởng Ngôn ngồi dựa trên đầu giường, phần eo không nhanh không chậm chuyển động lên xuống, Tang Đồng từ từ có cảm giác, cũng có thể ngây ngô đáp lại, phối hợp với tiết tấu của anh, hai tay vịn bắp đùi anh, theo động tác của anh cùng nhau luật động.
Hai người dần dần phối hợp ăn ý, Lạc Hưởng Ngôn liền nâng hai cánh tay, dời lên phía trước ngực, đi theo tiết tấu kích tình mà vuốt ve hai bầu ngực vô cùng mượt mà.
Tang Đồng làm sao mà chịu được trên dưới giáp công như vậy chứ, cả người cô giống như bị lửa thiêu đốt, lập tức mềm nhũn không nhịn được nữa, ngồi phịch ở
trên người Lạc Hưởng Ngôn, mềm giọng cầu xin: “Chậm một chút……"
Lạc Hưởng Ngôn nghe cô khẽ rên rĩ rõ ràng là cành thêm vui thích, cái loại khẩn cầu làm cho lòng người ngưa ngứa khó nhịn hoàn toàn làm anh phấn khích.
Lạc Hưởng Ngôn càng thêm dùng sức lên xuống, ngón tay đồng thời mân mê đỉnh nhọn mê người vừa xoa vừa bóp, hài lòng nghe được tiếng rên rĩ của cô càng lúc càng lớn.
“Không còn hơi sức rồi hả? Kêu một tiếng ông xã yêu dấu, anh se làm cho em sảng khoái……"
Tang Đồng hận đến nghiến răng, cố tình những điểm mẫn cảm toàn thân đều bị Lạc Hưởng Ngôn nắm trong tay, trong gương Lạc Hưởng Ngôn vẻ mặt nhuốm màu tình dục ánh mắt sáng ngời trước nay chưa từng có, trên trán phủ kín mồ hôi chi chít, theo động tác rơi xuống, lướt qua cơ thể tinh tráng đang dính chặt không một khe hở của hai người.
Lạc Hưởng Ngôn mở to miệng, cắn lên vùng da thịt nhạy cảm sau tai cô, vừa gặm vừa liếm mút, động tác trên tay vô cùng thuần thục. Tốc độ gia tăng, phía dưới thoáng chốc một cái nhẹ, thoáng chốc một cái nặng trêu chọc cô không tha.
“Mau gọi, gọi một tiếng ông xã tuyệt vời, ông xã sẽ làm cho em đến thiên đường."
Tang Đồng nhắm mắt lại, bụng đột nhiên co rúc lại mạnh mẽ, vội vàng không kịp chuẩn bị gắt gao xoắn chặt nam căn của Lạc Hưởng Ngôn.
“Tê ——“
Lạc Hưởng Ngôn bị kẹp lấy như vậy, lập tức thoải mái đến từng sợi tóc, dòng điện kịch liệt dọc theo xương sống từ phía trên truyền thẳng xuống dưới. Dưới thân lại lớn thêm một vòng.
Lạc Hưởng Ngôn cũng nhịn không được nữa, đè chặt thắt lưng của cô, một phát lật người đè cô dưới thân, trong cả quá trình phía dưới của hai người thậm chí cũng không có tách ra, vẫn chặt chẽ kết hợp như cũ.
“A ——“
Tang Đồng thét chói tai, động tác mạnh mẽ đó đem nam căn đẩy sâu vào bên trong rồi lại xoay tròn, tất cả các giác quan đều bị nghiền nát mang đến khoái cảm không ngôn từ nào có thể diễn tả, toàn thân căng thẳng, giống như cá xa nước, tứ chi cũng run rẩy co quắp.
Lạc Hưởng Ngôn nâng cao hông cô, đem hai chân tách ra đến tận cùng, từ trên xuống dưới hung hăng xỏ xuyên, động tác bứt ra rồi hợp lại, lực ở hông giống như được gắn động cơ, càng lúc càng nhanh.
Tang Đồng vốn đã đạt tới cao trào, thân thể đang nhạy cảm đến rối tinh rối mù, bị lực mạnh như vậy thẳng tiến vào cọ sát, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ, trong đầu có một trận đại hồng thủy vọt tới, nước dâng ngập trời từng chút một cọ rửa linh hồn, nhẹ nhàng, giống như muốn bay lên.
Lạc Hưởng Ngôn mạnh mẽ ra vào hơn mười cái, bộ vị không ngừng đâm vào càng thêm nóng rực, nặng nề thúc vào chỗ sâu nhất trong thân thể Tang Đồng, sau đó kịch liệt co rút phun ra một dòng dung dịch nóng bỏng.
Lạc Hưởng Ngôn khoái cảm lên đến tận cùng phóng thích ra ngoài, rên lên một tiếng rồi ngã ở trên người Tang Đồng, mơn trớn mặt của cô, hôn thật sâu.
Tang Đồng không chịu nổi cao trào luân phiên như vậy, đã sớm hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu rồi, không còn hơi sức mặc cho anh định đoạt, ngay cả động ngón tay cũng cảm thấy khó khăn.
Lạc Hưởng Ngôn giống như một con mèo được ăn no, thoả mãn ở trên người cô nhích tới nhích lui, đôi tay không thành thật trêu chọc xung quanh.
Tang Đồng mắt thấy anh lại muốn làm loạn, vội vàng hừ hừ nói: “Đi ra ngoài……"
Lạc Hưởng Ngôn nghe vậy, vô lại ôm sát cô, dùng bên dưới đang dần dần thức tỉnh ma sát cô, làm nũng nói: “Không muốn, thêm một lần nữa đi……"
Tang Đồng trong lòng phát hỏa, mở mắt ra hung tợn nhìn chằm chằm anh: “Ra ngay, em mệt chết đi được!"
Lạc Hưởng Ngôn vô cùng hạ lưu mà cười, hi hi ha ha nói: “Không sao, em không cần động, để cho anh động là được…… đến, ông xã ‘ra ngay’ cho em!"
Nói xong, hai tay nắm ở eo Tang Đồng, dính sát bụng của mình, cọ xát 360 độ.
Tang Đồng quả thật khóc không ra nước mắt, nào có “Ra ngay" như vậy, cô cũng không muốn lăn lộn đốt lửa lần nữa ah!
Tang Đồng khẽ cắn răng, phí sức đẩy anh: “Ông xã tốt nhất, lần sau có được hay không, van anh, em không chịu nổi……"
Lạc Hưởng Ngôn dục vọng đã hoàn toàn thức tỉnh, đâu chịu cứ như vậy bỏ qua cho cô, nâng một chân của cô lên để ở trong khuỷu tay, nông nông sâu sâu ra vào, cười trêu nói: “Lần sau là lần sau, ai bảo em vừa làm chuyện xấu, hả? Tật xấu trái lại học được thật nhanh, để ông xã dạy em thêm hai chiêu……"
Tang Đồng càng thêm hiểu rõ da mặt dày vô sỉ của anh, phía dưới nhưng lại có cảm giác, rốt cuộc không nhịn được bật ra tiếng nức nở.
Chiều nay, tâm nguyện nhiều năm của Lạc Hưởng Ngôn đạt thành, trái lại điều loay hoay đùa nghịch thân thể trắng mịn của Tang Đồng, hành hạ đa dạng chồng chất, mãi cho đến lúc trời sắp sáng, Tang Đồng bị dày vò không ngừng nghỉ chìm đắm trong khoái cảm đến hôn mê bất tỉnh, Lạc Hưởng Ngôn mới thỏa mãn bỏ qua cho cô.
Quay phim rất vất vả, đặc biệt là diễn viên chủ chốt, hơn năm giờ đã phải rời giường, vội vội vàng vàng chạy tới trường quay hóa trang thay quần áo, sau đó sẽ vừa ăn điểm tâm vừa tập lời thoại.
Lạc Hưởng Ngôn nhìn bộ dạng chịu khổ bị dày vò thê thảm của Tang Đồng, khó được có chút chột dạ, sờ tới điện thoại trên tủ đầu giường, gọi điền thoại cho Nghiêm Dực Toàn xin nghỉ.
Lạc Hưởng Ngôn vừa mới nói chưa tới mấy câu, Tang Đồng liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, lẩm bẩm nói: “Đem phần diễn của em dời xuống buổi chiều, em nghỉ ngơi cho tới trưa, sẽ không sao rồi……"
Lạc Hưởng Ngôn đau lòng sờ sờ mặt của cô: “Như vậy sao được? Hôm nay cũng đừng đi……"
Tang Đồng vô lực lắc đầu một cái, nhắm mắt lại đã ngủ, thanh âm lung lay mơ hồ nói: “Em buổi chiều có thể chạy tới……"
Lạc Hưởng Ngôn bất đắc dĩ, chỉ đành phải đem lời này nói lại cho Nghiêm Dực Toàn, nghỉ ngơi cho tới trưa, buổi chiều cứ theo bình thường quay phim.
Chân trời nổi lên ánh sáng mơ hồ, Lạc Hưởng Ngôn cất điện thoại di động, ôm chầm Tang Đồng, hôn một cái mi tâm đang nhíu chặt của cô, nhìn nét mặt của cô dãn ra, mới ôm cô thật chặt cùng nhau nhắm mắt lại ngủ.
Ngủ một giấc thẳng tới buổi trưa.
Tang Đồng tỉnh lại cảm thấy toàn thân không có một chỗ nào xương cốt không đau nhức, eo như muốn đứt, vô cùng đau đớn, quả thật so với bản thân tập nhảy một ngày còn mệt mỏi hơn.
May mà đã thấy khỏe hơn một chút, phát hiện mình đã được tắm rửa qua, chăn cũng sạch sẽ thơm mát, tối hôm qua dấu vết hỗn loạn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nghĩ đến tối hôm qua, Tang Đồng lặng lẽ nhìn trần nhà, ở trong lòng đem Lạc Hưởng Ngôn, tên không bằng cầm thú gì đó chém không biết bao nhiêu lần.
“Đã tỉnh rồi hả?"
Tang Đồng nghiêng đầu, đã nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn tinh thần sảng khoái cười cười, mang vẻ mặt ăn uống no đủ lười biếng, dương dương hả hê.
Tang Đồng liếc mắt, mặc kệ anh.
Lạc Hưởng Ngôn cũng không nguyện ý bị bỏ mặc, tiến tới tỉ mỉ hôn cổ của cô, tay tiến đến hông của cô, Tang Đồng cho là anh lại muốn làm loạn, vừa muốn tức miệng mắng to, liền phát hiện Lạc Hưởng Ngôn lực độ vừa phải xoa bóp phần mỏi nhừ trên thân thể cô.
Tang Đồng tâm tình thoáng bình phục một chút, mặc cho Lạc Hưởng Ngôn hầu hạ mình.
Lạc Hưởng Ngôn dứt khoát ngồi dậy, vừa tận tâm tận lực xoa bóp cho cô, vừa vui vẻ nói: “Vợ yêu ơi vợ yêu, anh sẽ không bao giờ lo lắng Lương Nguyên cướp em đi nữa rồi."
Tang Đồng nghĩ thầm, đúng vậy, ăn đến ngay cả mảnh vụn đều không còn, bộ xương già của cô thiếu chút nữa bị anh mở ra nắn lại, anh còn có thể lo lắng mới là lạ.
Sau đó liền nghe Lạc Hưởng Ngôn vô cùng hả hê cảm khái: “Tiểu tử kia với em ở chung một chỗ năm năm cũng không chạm qua em, chắc hẳn phương diện kia thực sự không được…… Dáng vẻ cũng không như anh, thân thể cường tráng, mạnh mẽ như hổ!"
Tang Đồng một ngụm máu chạy lên cổ họng muốn phun, thiếu chút nữa bị anh tức chết rồi.
Lúc cô và Lương Nguyên quen nhau, tuổi còn nhỏ, hơn nữa khi đó hai người cũng bận rộn công việc.. lo cho sự nghiệp của mỗi người, ngay cả muốn gặp mặt cũng không dễ dàng, đương nhiên không có làm được bước cuối cùng, thế nào đến trong miệng Lạc Nhị gia này, mối tình đầu vô cùng thuần khiết của cô, lại nghe cứ không chịu nổi như vậy rồi!
Lạc Hưởng Ngôn vẫn còn hưng trí bừng bừng mở miệng nói bậy: “Anh đã sớm xác định thằng nhóc kia có bệnh mà, chậc chậc, bộ mặt, dáng vẻ không như Nhị gia anh, uy vũ hùng tráng cùng tựa như dũng tướng……"
Tang Đồng không thể nhịn được nữa, ra sức giơ chân lên đem anh đạp sang một bên.
“Anh nấu cơm cho em đi, tối hôm qua cũng không ăn cái gì liền giằng co cả đêm, anh cho rằng người người đều giống như anh, tinh trùng lên não liền cơm cũng có thể không ăn!"
Lạc Hưởng Ngôn tự biết đuối lý, sờ sờ mũi, ngoan ngoãn rời giường đi làm cơm.
Tang Đồng ngồi dậy, từ từ xuống giường, chân vừa chạm đất, liền mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Chậm rãi cầm quần áo mặc lên, Tang Đồng cũng không biết bản thân là mệt hay là đói, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, miễn cưỡng tựa vào bồn rửa mặt rửa mặt một phen, mới từng bước một đi đến phòng ăn.
Lạc Hưởng Ngôn làm món Tang Đồng thích ăn, hai món xào nhẹ, thêm chút cháo, lợi khí bổ máu tốt cho dạ dày, vội vàng lấy thêm một chén nữa cho cô.
Tang Đồng nuốt một chén cháo nóng xuống bụng, lập tức cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, toàn thân lại khôi phục chút hơi sức, rốt cuộc mặt không có đen lại nữa.
“Đúng rồi, anh hôm nay không đến công ty sao?"
Lạc Hưởng Ngôn dọn dẹp bát đũa trả lời: “Anh còn chưa có nghỉ đông mà, mấy ngày nay đều không cần đi…… Em nghỉ ngơi một lát, anh thu dọn xong sẽ lái xe đưa em đến trường quay!"
Lạc Hưởng Ngôn rửa chén xong, thay quần áo cùng Tang Đồng cùng nhau ra cửa.
Tang Đồng mới vừa ngồi vào chỗ ghế phụ, Lạc Hưởng Ngôn liền vội vàng cầm lấy một tấm đệm dựa đặt ở sau lưng cô: “Dựa vào cái này sẽ thoải mái hơn một chút."
Tang Đồng mặc dù trong lòng tức Lạc Hưởng Ngôn tối hôm qua liều mạng điên cuồng, nhưng cũng không thể không cảm động với sự tỉ mỉ dịu dàng của anh.
Thời gian dư dả, Lạc Hưởng Ngôn chậm rãi, xe chạy vừa đều lại ổn.
Tang Đồng xuống xe, cố gắng để cho mình bước đi được tự nhiên một chút, không có biện pháp, lần đầu tiên liền bị hành hạ như thế, bây giờ nâng bước trên đường, hai chân ma sát một chút, như cũ có thể cảm thấy phía dưới gai gai đau nhức.
Mới vừa vào phòng hóa trang, Lương Nguyên liền đi tới đây, ân cần nhìn nhìn cô hỏi: “Em không sao chứ, nghe Nghiêm đạo diễn nói em bị bệnh, hiện tại như thế nào, khỏe chưa?"
Tang Đồng không biết Lạc Hưởng Ngôn như thế nào xin nghỉ với Nghiêm đạo diễn, chỉ đành phải khách khí miễn cưỡng nói: “Không có việc gì, nghỉ ngơi nửa ngày là tốt rồi."
Lương Nguyên nhíu nhíu mày: “Nhưng sắc mặt em khó coi quá, có đi bác sĩ hay chưa?"
Tang Đồng có chút không nhịn được, ý bảo thợ trang điểm tiếp tục trang điểm, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao, cám ơn anh quan tâm."
Lương Nguyên còn muốn nói tiếp thêm gì, liền nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn bước nhanh đi tới, chỉ đành phải ngậm miệng lại.
Lạc Hưởng Ngôn nhìn Lương Nguyên, ánh mắt đã không còn như dĩ vãng tràn đầy địch ý, ngược lại nhiều hơn một chút…… Đồng tình?
Lương Nguyên bị anh nhìn tới rợn cả tóc gáy, đặc biệt là ánh mắt của Lạc Hưởng Ngôn luôn vô tình hay cố ý quét qua phía dưới của anh, càng làm cho anh cả người không được tự nhiên.
Lương Nguyên miễn cưỡng cười hướng anh gật đầu một cái, liền trực tiếp rời đi.
Lạc Hưởng Ngôn nhìn anh vừa đi, vội vàng nhào tới ân cần nói: “Vợ yêu, em có phải là cảm thấy không thoải mái không, tuyệt đối cũng đừng cố……"
Tang Đồng giống như đuổi ruồi phất phất tay, không nhịn được nói: “Được rồi được rồi, anh ra bên ngoài đợi đi đi, đừng làm cản trở em!"
Lạc Hưởng Ngôn cẩn thận từng bước đi ra ngoài, thợ trang điểm không nhịn được bật cười, hâm mộ nói: “Lạc Nhị gia thật là một người đàn ông tốt, đối với cô thực săn sóc!"
Tang Đồng lặng lẽ liếc mắt, thầm nghĩ đó là cô chưa thấy qua một mặt khốn khiếp của anh.
Thợ trang điểm vừa trang điểm vừa thao thao bất tuyệt tán dương: “Rất ít thấy người có thân phận như Nhị gia còn có thể dịu dàng lo cho bà xã như vậy, hận không thể một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh cô!"
Tang Đồng cười khô khốc: “Anh nào có tốt như cô nói vậy, tính ra cũng có thời điểm khinh suất!"
Thợ trang điểm cười nói: “Tất nhiên, giữa vợ chồng sao có thể không có bấp bênh…… Chờ các người có đứa nhỏ, tình cảm sẽ tốt hơn!"
Tang Đồng sửng sốt, mặc cho cô ấy giúp mình sửa sang lại quần áo, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tôi tự mình làm được rồi, cô đi làm việc khác đi……"
Thợ trang điểm vừa đi, Tang Đồng liền vội vội vàng vàng tìm được Lạc Hưởng Ngôn, lôi kéo anh lo lắng nói: “Anh đi mua cho em cái đó……"
Lạc Hưởng Ngôn như tên hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì): “Cái gì?"
Tang Đồng đỏ mặt một chút, nhỏ giọng nói: “Anh tối hôm qua không có dùng áo mưa an toàn!"
Lạc Hưởng Ngôn “Nha" một tiếng, không chút để ý nói: “Trong phòng anh còn có rất nhiều, tối hôm qua quá gấp nên không có dùng. Không cần mua đâu…… Nếu không hôm nào đó chúng ta đi siêu thị, em chọn mấy cái hợp khẩu vị em……"
“Thúi lắm!" Tang Đồng tức chết, nhéo anh nói: “Ai bảo anh mua cái đó chứ! Em bảo anh đi mua cho em thuốc tránh thai, loại sau khi làm xong!"
Lạc Hưởng Ngôn cau mày: “Mua thuốc tránh thai làm gì?"
Tang Đồng quả thật muốn bóp chết anh, không nhịn được cao giọng: “Ngộ nhỡ hai ta một lần mang thai thì sao?"
“Vậy thì sinh ra chơi cùng chứ sao!" Lạc Hưởng Ngôn không để ý lắm nói, “Hai ngày trước em không phải còn đồng ý mẹ anh sinh cho bà một đứa cháu sao?"
Tang Đồng ôm cánh tay cười lạnh: “ Lạc Hưởng Ngôn anh đây là giả bộ ngu hử, ngộ nhỡ một lần liền mang thai anh thì không có chuyện gì rồi, em không muốn bộ phim còn chưa có quay xong liền bị buộc nằm trên giường tĩnh dưỡng!"
Lạc Hưởng Ngôn cười ha hả, lấy lòng khoác vai của cô dụ dỗ: “Được rồi, được rồi mà, uống thứ đó đối với thân thể không tốt, em yên tâm, tối hôm qua ở trong kỳ an toàn của em, bảo đảm không có việc gì!"
Tang Đồng không thể tin nhìn chằm chằm anh: “Anh ở trong bụng em à, ngay cả cái này cũng biết! Cút qua một bên đi, chớ ở trước mặt em cợt nhã!"
Tang Đồng tức giận nhéo anh một cái, quay người lại đã nhìn thấy Lương Nguyên, sắc mặt cô đơn đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt tráng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng không nói nên lời, cả người lảo đảo muốn ngã.
Tang Đồng không biết đối thoại của bọn họ bị nghe được bao nhiêu, có chút ngượng ngùng, hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Hưởng Ngôn một cái, cúi đầu từ bên cạnh Lương Nguyên vội vã chạy qua.
Lạc Hưởng Ngôn hả hê nhếch nhếch miệng, thoải mái liếc nhìn Lương Nguyên một cái, ánh mắt kia mang theo hàm ý kẻ thắng cuộc cao cao tại thượng, kiêu ngạo vô cùng, ép tới Lương nguyên cơ hồ không thở nổi.
Lương Nguyên thất hồn lạc phách đi tới vị trí mình thường ngồi, ngồi xuống mở ra kịch bản, lại hoàn toàn xem không vào một chữ.
Lương Tiểu Nghệ ân cần nắm tay của anh: “Anh à, sao vậy?"
Lương Nguyên cười khổ: “Có lẽ anh…… Rất khó đoạt được cô ấy về."
“Vậy sao?" Lương Tiểu Nghệ cúi đầu, trong mắt tràn đầy âm độc cùng oán hận, không ai có thể nhìn thấy.
Vật to lớn chen vào thân thể, Tang Đồng toàn thân ửng hồng đỏ bừng, càng thêm toát ra vẻ đẹp khiến người mê đắm, cô ngồi xỗm ở bên hông Lạc Hưởng Ngôn, ngửa đầu tựa vào trên người anh, hai bầu ngực sữa trắng như ngọc đáng yêu mềm mại, cũng theo động tác của hai người sinh động nhảy lên.
Lạc Hưởng Ngôn ngồi dựa trên đầu giường, phần eo không nhanh không chậm chuyển động lên xuống, Tang Đồng từ từ có cảm giác, cũng có thể ngây ngô đáp lại, phối hợp với tiết tấu của anh, hai tay vịn bắp đùi anh, theo động tác của anh cùng nhau luật động.
Hai người dần dần phối hợp ăn ý, Lạc Hưởng Ngôn liền nâng hai cánh tay, dời lên phía trước ngực, đi theo tiết tấu kích tình mà vuốt ve hai bầu ngực vô cùng mượt mà.
Tang Đồng làm sao mà chịu được trên dưới giáp công như vậy chứ, cả người cô giống như bị lửa thiêu đốt, lập tức mềm nhũn không nhịn được nữa, ngồi phịch ở
trên người Lạc Hưởng Ngôn, mềm giọng cầu xin: “Chậm một chút……"
Lạc Hưởng Ngôn nghe cô khẽ rên rĩ rõ ràng là cành thêm vui thích, cái loại khẩn cầu làm cho lòng người ngưa ngứa khó nhịn hoàn toàn làm anh phấn khích.
Lạc Hưởng Ngôn càng thêm dùng sức lên xuống, ngón tay đồng thời mân mê đỉnh nhọn mê người vừa xoa vừa bóp, hài lòng nghe được tiếng rên rĩ của cô càng lúc càng lớn.
“Không còn hơi sức rồi hả? Kêu một tiếng ông xã yêu dấu, anh se làm cho em sảng khoái……"
Tang Đồng hận đến nghiến răng, cố tình những điểm mẫn cảm toàn thân đều bị Lạc Hưởng Ngôn nắm trong tay, trong gương Lạc Hưởng Ngôn vẻ mặt nhuốm màu tình dục ánh mắt sáng ngời trước nay chưa từng có, trên trán phủ kín mồ hôi chi chít, theo động tác rơi xuống, lướt qua cơ thể tinh tráng đang dính chặt không một khe hở của hai người.
Lạc Hưởng Ngôn mở to miệng, cắn lên vùng da thịt nhạy cảm sau tai cô, vừa gặm vừa liếm mút, động tác trên tay vô cùng thuần thục. Tốc độ gia tăng, phía dưới thoáng chốc một cái nhẹ, thoáng chốc một cái nặng trêu chọc cô không tha.
“Mau gọi, gọi một tiếng ông xã tuyệt vời, ông xã sẽ làm cho em đến thiên đường."
Tang Đồng nhắm mắt lại, bụng đột nhiên co rúc lại mạnh mẽ, vội vàng không kịp chuẩn bị gắt gao xoắn chặt nam căn của Lạc Hưởng Ngôn.
“Tê ——“
Lạc Hưởng Ngôn bị kẹp lấy như vậy, lập tức thoải mái đến từng sợi tóc, dòng điện kịch liệt dọc theo xương sống từ phía trên truyền thẳng xuống dưới. Dưới thân lại lớn thêm một vòng.
Lạc Hưởng Ngôn cũng nhịn không được nữa, đè chặt thắt lưng của cô, một phát lật người đè cô dưới thân, trong cả quá trình phía dưới của hai người thậm chí cũng không có tách ra, vẫn chặt chẽ kết hợp như cũ.
“A ——“
Tang Đồng thét chói tai, động tác mạnh mẽ đó đem nam căn đẩy sâu vào bên trong rồi lại xoay tròn, tất cả các giác quan đều bị nghiền nát mang đến khoái cảm không ngôn từ nào có thể diễn tả, toàn thân căng thẳng, giống như cá xa nước, tứ chi cũng run rẩy co quắp.
Lạc Hưởng Ngôn nâng cao hông cô, đem hai chân tách ra đến tận cùng, từ trên xuống dưới hung hăng xỏ xuyên, động tác bứt ra rồi hợp lại, lực ở hông giống như được gắn động cơ, càng lúc càng nhanh.
Tang Đồng vốn đã đạt tới cao trào, thân thể đang nhạy cảm đến rối tinh rối mù, bị lực mạnh như vậy thẳng tiến vào cọ sát, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ, trong đầu có một trận đại hồng thủy vọt tới, nước dâng ngập trời từng chút một cọ rửa linh hồn, nhẹ nhàng, giống như muốn bay lên.
Lạc Hưởng Ngôn mạnh mẽ ra vào hơn mười cái, bộ vị không ngừng đâm vào càng thêm nóng rực, nặng nề thúc vào chỗ sâu nhất trong thân thể Tang Đồng, sau đó kịch liệt co rút phun ra một dòng dung dịch nóng bỏng.
Lạc Hưởng Ngôn khoái cảm lên đến tận cùng phóng thích ra ngoài, rên lên một tiếng rồi ngã ở trên người Tang Đồng, mơn trớn mặt của cô, hôn thật sâu.
Tang Đồng không chịu nổi cao trào luân phiên như vậy, đã sớm hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu rồi, không còn hơi sức mặc cho anh định đoạt, ngay cả động ngón tay cũng cảm thấy khó khăn.
Lạc Hưởng Ngôn giống như một con mèo được ăn no, thoả mãn ở trên người cô nhích tới nhích lui, đôi tay không thành thật trêu chọc xung quanh.
Tang Đồng mắt thấy anh lại muốn làm loạn, vội vàng hừ hừ nói: “Đi ra ngoài……"
Lạc Hưởng Ngôn nghe vậy, vô lại ôm sát cô, dùng bên dưới đang dần dần thức tỉnh ma sát cô, làm nũng nói: “Không muốn, thêm một lần nữa đi……"
Tang Đồng trong lòng phát hỏa, mở mắt ra hung tợn nhìn chằm chằm anh: “Ra ngay, em mệt chết đi được!"
Lạc Hưởng Ngôn vô cùng hạ lưu mà cười, hi hi ha ha nói: “Không sao, em không cần động, để cho anh động là được…… đến, ông xã ‘ra ngay’ cho em!"
Nói xong, hai tay nắm ở eo Tang Đồng, dính sát bụng của mình, cọ xát 360 độ.
Tang Đồng quả thật khóc không ra nước mắt, nào có “Ra ngay" như vậy, cô cũng không muốn lăn lộn đốt lửa lần nữa ah!
Tang Đồng khẽ cắn răng, phí sức đẩy anh: “Ông xã tốt nhất, lần sau có được hay không, van anh, em không chịu nổi……"
Lạc Hưởng Ngôn dục vọng đã hoàn toàn thức tỉnh, đâu chịu cứ như vậy bỏ qua cho cô, nâng một chân của cô lên để ở trong khuỷu tay, nông nông sâu sâu ra vào, cười trêu nói: “Lần sau là lần sau, ai bảo em vừa làm chuyện xấu, hả? Tật xấu trái lại học được thật nhanh, để ông xã dạy em thêm hai chiêu……"
Tang Đồng càng thêm hiểu rõ da mặt dày vô sỉ của anh, phía dưới nhưng lại có cảm giác, rốt cuộc không nhịn được bật ra tiếng nức nở.
Chiều nay, tâm nguyện nhiều năm của Lạc Hưởng Ngôn đạt thành, trái lại điều loay hoay đùa nghịch thân thể trắng mịn của Tang Đồng, hành hạ đa dạng chồng chất, mãi cho đến lúc trời sắp sáng, Tang Đồng bị dày vò không ngừng nghỉ chìm đắm trong khoái cảm đến hôn mê bất tỉnh, Lạc Hưởng Ngôn mới thỏa mãn bỏ qua cho cô.
Quay phim rất vất vả, đặc biệt là diễn viên chủ chốt, hơn năm giờ đã phải rời giường, vội vội vàng vàng chạy tới trường quay hóa trang thay quần áo, sau đó sẽ vừa ăn điểm tâm vừa tập lời thoại.
Lạc Hưởng Ngôn nhìn bộ dạng chịu khổ bị dày vò thê thảm của Tang Đồng, khó được có chút chột dạ, sờ tới điện thoại trên tủ đầu giường, gọi điền thoại cho Nghiêm Dực Toàn xin nghỉ.
Lạc Hưởng Ngôn vừa mới nói chưa tới mấy câu, Tang Đồng liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, lẩm bẩm nói: “Đem phần diễn của em dời xuống buổi chiều, em nghỉ ngơi cho tới trưa, sẽ không sao rồi……"
Lạc Hưởng Ngôn đau lòng sờ sờ mặt của cô: “Như vậy sao được? Hôm nay cũng đừng đi……"
Tang Đồng vô lực lắc đầu một cái, nhắm mắt lại đã ngủ, thanh âm lung lay mơ hồ nói: “Em buổi chiều có thể chạy tới……"
Lạc Hưởng Ngôn bất đắc dĩ, chỉ đành phải đem lời này nói lại cho Nghiêm Dực Toàn, nghỉ ngơi cho tới trưa, buổi chiều cứ theo bình thường quay phim.
Chân trời nổi lên ánh sáng mơ hồ, Lạc Hưởng Ngôn cất điện thoại di động, ôm chầm Tang Đồng, hôn một cái mi tâm đang nhíu chặt của cô, nhìn nét mặt của cô dãn ra, mới ôm cô thật chặt cùng nhau nhắm mắt lại ngủ.
Ngủ một giấc thẳng tới buổi trưa.
Tang Đồng tỉnh lại cảm thấy toàn thân không có một chỗ nào xương cốt không đau nhức, eo như muốn đứt, vô cùng đau đớn, quả thật so với bản thân tập nhảy một ngày còn mệt mỏi hơn.
May mà đã thấy khỏe hơn một chút, phát hiện mình đã được tắm rửa qua, chăn cũng sạch sẽ thơm mát, tối hôm qua dấu vết hỗn loạn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nghĩ đến tối hôm qua, Tang Đồng lặng lẽ nhìn trần nhà, ở trong lòng đem Lạc Hưởng Ngôn, tên không bằng cầm thú gì đó chém không biết bao nhiêu lần.
“Đã tỉnh rồi hả?"
Tang Đồng nghiêng đầu, đã nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn tinh thần sảng khoái cười cười, mang vẻ mặt ăn uống no đủ lười biếng, dương dương hả hê.
Tang Đồng liếc mắt, mặc kệ anh.
Lạc Hưởng Ngôn cũng không nguyện ý bị bỏ mặc, tiến tới tỉ mỉ hôn cổ của cô, tay tiến đến hông của cô, Tang Đồng cho là anh lại muốn làm loạn, vừa muốn tức miệng mắng to, liền phát hiện Lạc Hưởng Ngôn lực độ vừa phải xoa bóp phần mỏi nhừ trên thân thể cô.
Tang Đồng tâm tình thoáng bình phục một chút, mặc cho Lạc Hưởng Ngôn hầu hạ mình.
Lạc Hưởng Ngôn dứt khoát ngồi dậy, vừa tận tâm tận lực xoa bóp cho cô, vừa vui vẻ nói: “Vợ yêu ơi vợ yêu, anh sẽ không bao giờ lo lắng Lương Nguyên cướp em đi nữa rồi."
Tang Đồng nghĩ thầm, đúng vậy, ăn đến ngay cả mảnh vụn đều không còn, bộ xương già của cô thiếu chút nữa bị anh mở ra nắn lại, anh còn có thể lo lắng mới là lạ.
Sau đó liền nghe Lạc Hưởng Ngôn vô cùng hả hê cảm khái: “Tiểu tử kia với em ở chung một chỗ năm năm cũng không chạm qua em, chắc hẳn phương diện kia thực sự không được…… Dáng vẻ cũng không như anh, thân thể cường tráng, mạnh mẽ như hổ!"
Tang Đồng một ngụm máu chạy lên cổ họng muốn phun, thiếu chút nữa bị anh tức chết rồi.
Lúc cô và Lương Nguyên quen nhau, tuổi còn nhỏ, hơn nữa khi đó hai người cũng bận rộn công việc.. lo cho sự nghiệp của mỗi người, ngay cả muốn gặp mặt cũng không dễ dàng, đương nhiên không có làm được bước cuối cùng, thế nào đến trong miệng Lạc Nhị gia này, mối tình đầu vô cùng thuần khiết của cô, lại nghe cứ không chịu nổi như vậy rồi!
Lạc Hưởng Ngôn vẫn còn hưng trí bừng bừng mở miệng nói bậy: “Anh đã sớm xác định thằng nhóc kia có bệnh mà, chậc chậc, bộ mặt, dáng vẻ không như Nhị gia anh, uy vũ hùng tráng cùng tựa như dũng tướng……"
Tang Đồng không thể nhịn được nữa, ra sức giơ chân lên đem anh đạp sang một bên.
“Anh nấu cơm cho em đi, tối hôm qua cũng không ăn cái gì liền giằng co cả đêm, anh cho rằng người người đều giống như anh, tinh trùng lên não liền cơm cũng có thể không ăn!"
Lạc Hưởng Ngôn tự biết đuối lý, sờ sờ mũi, ngoan ngoãn rời giường đi làm cơm.
Tang Đồng ngồi dậy, từ từ xuống giường, chân vừa chạm đất, liền mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Chậm rãi cầm quần áo mặc lên, Tang Đồng cũng không biết bản thân là mệt hay là đói, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, miễn cưỡng tựa vào bồn rửa mặt rửa mặt một phen, mới từng bước một đi đến phòng ăn.
Lạc Hưởng Ngôn làm món Tang Đồng thích ăn, hai món xào nhẹ, thêm chút cháo, lợi khí bổ máu tốt cho dạ dày, vội vàng lấy thêm một chén nữa cho cô.
Tang Đồng nuốt một chén cháo nóng xuống bụng, lập tức cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, toàn thân lại khôi phục chút hơi sức, rốt cuộc mặt không có đen lại nữa.
“Đúng rồi, anh hôm nay không đến công ty sao?"
Lạc Hưởng Ngôn dọn dẹp bát đũa trả lời: “Anh còn chưa có nghỉ đông mà, mấy ngày nay đều không cần đi…… Em nghỉ ngơi một lát, anh thu dọn xong sẽ lái xe đưa em đến trường quay!"
Lạc Hưởng Ngôn rửa chén xong, thay quần áo cùng Tang Đồng cùng nhau ra cửa.
Tang Đồng mới vừa ngồi vào chỗ ghế phụ, Lạc Hưởng Ngôn liền vội vàng cầm lấy một tấm đệm dựa đặt ở sau lưng cô: “Dựa vào cái này sẽ thoải mái hơn một chút."
Tang Đồng mặc dù trong lòng tức Lạc Hưởng Ngôn tối hôm qua liều mạng điên cuồng, nhưng cũng không thể không cảm động với sự tỉ mỉ dịu dàng của anh.
Thời gian dư dả, Lạc Hưởng Ngôn chậm rãi, xe chạy vừa đều lại ổn.
Tang Đồng xuống xe, cố gắng để cho mình bước đi được tự nhiên một chút, không có biện pháp, lần đầu tiên liền bị hành hạ như thế, bây giờ nâng bước trên đường, hai chân ma sát một chút, như cũ có thể cảm thấy phía dưới gai gai đau nhức.
Mới vừa vào phòng hóa trang, Lương Nguyên liền đi tới đây, ân cần nhìn nhìn cô hỏi: “Em không sao chứ, nghe Nghiêm đạo diễn nói em bị bệnh, hiện tại như thế nào, khỏe chưa?"
Tang Đồng không biết Lạc Hưởng Ngôn như thế nào xin nghỉ với Nghiêm đạo diễn, chỉ đành phải khách khí miễn cưỡng nói: “Không có việc gì, nghỉ ngơi nửa ngày là tốt rồi."
Lương Nguyên nhíu nhíu mày: “Nhưng sắc mặt em khó coi quá, có đi bác sĩ hay chưa?"
Tang Đồng có chút không nhịn được, ý bảo thợ trang điểm tiếp tục trang điểm, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao, cám ơn anh quan tâm."
Lương Nguyên còn muốn nói tiếp thêm gì, liền nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn bước nhanh đi tới, chỉ đành phải ngậm miệng lại.
Lạc Hưởng Ngôn nhìn Lương Nguyên, ánh mắt đã không còn như dĩ vãng tràn đầy địch ý, ngược lại nhiều hơn một chút…… Đồng tình?
Lương Nguyên bị anh nhìn tới rợn cả tóc gáy, đặc biệt là ánh mắt của Lạc Hưởng Ngôn luôn vô tình hay cố ý quét qua phía dưới của anh, càng làm cho anh cả người không được tự nhiên.
Lương Nguyên miễn cưỡng cười hướng anh gật đầu một cái, liền trực tiếp rời đi.
Lạc Hưởng Ngôn nhìn anh vừa đi, vội vàng nhào tới ân cần nói: “Vợ yêu, em có phải là cảm thấy không thoải mái không, tuyệt đối cũng đừng cố……"
Tang Đồng giống như đuổi ruồi phất phất tay, không nhịn được nói: “Được rồi được rồi, anh ra bên ngoài đợi đi đi, đừng làm cản trở em!"
Lạc Hưởng Ngôn cẩn thận từng bước đi ra ngoài, thợ trang điểm không nhịn được bật cười, hâm mộ nói: “Lạc Nhị gia thật là một người đàn ông tốt, đối với cô thực săn sóc!"
Tang Đồng lặng lẽ liếc mắt, thầm nghĩ đó là cô chưa thấy qua một mặt khốn khiếp của anh.
Thợ trang điểm vừa trang điểm vừa thao thao bất tuyệt tán dương: “Rất ít thấy người có thân phận như Nhị gia còn có thể dịu dàng lo cho bà xã như vậy, hận không thể một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh cô!"
Tang Đồng cười khô khốc: “Anh nào có tốt như cô nói vậy, tính ra cũng có thời điểm khinh suất!"
Thợ trang điểm cười nói: “Tất nhiên, giữa vợ chồng sao có thể không có bấp bênh…… Chờ các người có đứa nhỏ, tình cảm sẽ tốt hơn!"
Tang Đồng sửng sốt, mặc cho cô ấy giúp mình sửa sang lại quần áo, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tôi tự mình làm được rồi, cô đi làm việc khác đi……"
Thợ trang điểm vừa đi, Tang Đồng liền vội vội vàng vàng tìm được Lạc Hưởng Ngôn, lôi kéo anh lo lắng nói: “Anh đi mua cho em cái đó……"
Lạc Hưởng Ngôn như tên hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì): “Cái gì?"
Tang Đồng đỏ mặt một chút, nhỏ giọng nói: “Anh tối hôm qua không có dùng áo mưa an toàn!"
Lạc Hưởng Ngôn “Nha" một tiếng, không chút để ý nói: “Trong phòng anh còn có rất nhiều, tối hôm qua quá gấp nên không có dùng. Không cần mua đâu…… Nếu không hôm nào đó chúng ta đi siêu thị, em chọn mấy cái hợp khẩu vị em……"
“Thúi lắm!" Tang Đồng tức chết, nhéo anh nói: “Ai bảo anh mua cái đó chứ! Em bảo anh đi mua cho em thuốc tránh thai, loại sau khi làm xong!"
Lạc Hưởng Ngôn cau mày: “Mua thuốc tránh thai làm gì?"
Tang Đồng quả thật muốn bóp chết anh, không nhịn được cao giọng: “Ngộ nhỡ hai ta một lần mang thai thì sao?"
“Vậy thì sinh ra chơi cùng chứ sao!" Lạc Hưởng Ngôn không để ý lắm nói, “Hai ngày trước em không phải còn đồng ý mẹ anh sinh cho bà một đứa cháu sao?"
Tang Đồng ôm cánh tay cười lạnh: “ Lạc Hưởng Ngôn anh đây là giả bộ ngu hử, ngộ nhỡ một lần liền mang thai anh thì không có chuyện gì rồi, em không muốn bộ phim còn chưa có quay xong liền bị buộc nằm trên giường tĩnh dưỡng!"
Lạc Hưởng Ngôn cười ha hả, lấy lòng khoác vai của cô dụ dỗ: “Được rồi, được rồi mà, uống thứ đó đối với thân thể không tốt, em yên tâm, tối hôm qua ở trong kỳ an toàn của em, bảo đảm không có việc gì!"
Tang Đồng không thể tin nhìn chằm chằm anh: “Anh ở trong bụng em à, ngay cả cái này cũng biết! Cút qua một bên đi, chớ ở trước mặt em cợt nhã!"
Tang Đồng tức giận nhéo anh một cái, quay người lại đã nhìn thấy Lương Nguyên, sắc mặt cô đơn đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt tráng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng không nói nên lời, cả người lảo đảo muốn ngã.
Tang Đồng không biết đối thoại của bọn họ bị nghe được bao nhiêu, có chút ngượng ngùng, hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Hưởng Ngôn một cái, cúi đầu từ bên cạnh Lương Nguyên vội vã chạy qua.
Lạc Hưởng Ngôn hả hê nhếch nhếch miệng, thoải mái liếc nhìn Lương Nguyên một cái, ánh mắt kia mang theo hàm ý kẻ thắng cuộc cao cao tại thượng, kiêu ngạo vô cùng, ép tới Lương nguyên cơ hồ không thở nổi.
Lương Nguyên thất hồn lạc phách đi tới vị trí mình thường ngồi, ngồi xuống mở ra kịch bản, lại hoàn toàn xem không vào một chữ.
Lương Tiểu Nghệ ân cần nắm tay của anh: “Anh à, sao vậy?"
Lương Nguyên cười khổ: “Có lẽ anh…… Rất khó đoạt được cô ấy về."
“Vậy sao?" Lương Tiểu Nghệ cúi đầu, trong mắt tràn đầy âm độc cùng oán hận, không ai có thể nhìn thấy.
Tác giả :
Miêu Diệc Hữu Tú