Màu Xanh Huyền Bí
Chương 16
Lạc Hưởng Ngôn nói lời này giọng điệu có chút thâm ý, nụ cười trên mặt người dẫn chương trình lập tức mang ý vị sâu xa.
Tang Đồng không ngu ngốc, cũng phản ứng kịp vị Lạc Nhị gia nổi danh khó hầu hạ này là đang cố ý trêu chọc cô, mặc dù rất cảm kích đối phương trượng nghĩa cứu giúp, cũng không khỏi ở trong lòng thầm mắng hắn hành vi không đứng đắn, phong lưu thành tánh.
Người dẫn chương trình cười ha hả không ngớt rồi nói : “Lạc Nhị gia ở nước ngoài học tập mấy năm quả thật đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây…… Tốt lắm, hiện tại xin mời tân ca hậu của chúng ta có vài lời phát biểu với mọi người!"
Tang Đồng không dấu vết cọ cọ mu bàn tay trên váy, cười cười, ánh mắt chậm rãi quét qua dưới sân khấu, trong lòng tiếc nuối, ở tại thời khắc như vậy, Lương Nguyên cư nhiên không đến chứng kiến.
Tang Đồng hơi thu hồi tầm mắt, vừa đúng đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của Lạc Hưởng Ngôn.
Tang Đồng trong lòng không hiểu giật mình, có chút rối loạn dời đi tầm mắt, lặng lẽ hít vào thở ra, hướng về phía micro nói: “Có thể nhận được giải thưởng này, tôi vô cùng ngoài ý muốn, tôi có thành tựu của ngày hôm nay, đều là dựa vào Dương Húc Văn lão sư hết lòng vun trồng, đồng thời cũng cảm tạ Mia đã dẫn dắt và hỗ trợ tôi! Tôi hi vọng sau này có thể mang lại cho mọi người nhiều niềm vui hơn, âm nhạc là ngôn ngữ đẹp nhất, giai điệu là cuộc sống, ca từ là chuyện xưa. Hy vọng có thể dùng ngôn ngữ đẹp nhất, kể lại nhiều hơn những câu chuyện xưa cảm động lòng người. Cám ơn mọi người!"
Tang Đồng cầm chiếc cúp nặng trĩu
, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt quay trở về chỗ ngồi.
Buổi lễ trao giải sau khi kết thúc chính là tiệc rượu chúc mừng. Hàn Tả Tả xách túi đi tìm Tang Đồng, giúp cô trang điểm, sửa sang lại xong xuôi, sau đó cùng cô đi vào khách sạn.
So với buổi lễ, tiệc rượu hiển nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều, tốp năm tốp ba xúm lại nói chuyện, Tang Đồng một đường đi qua, có rất nhiều người cười nói chúc mừng cô, cười đến mặt cũng cứng ngắc rồi.
Cả đêm đi giày cao gót, Tang Đồng sắp đứng không nổi, bước chân khó khăn đi tới ban công.
Ban công và đại sảnh tựa như hai thế giới, cửa thủy tinh đem thân ảnh lung linh xinh đẹp của cô cách ly với thế giới hào nhoáng, Tang Đồng đỡ bả vai Hàn Tả Tả ngồi trên ghế, cau mày oán trách: “Mệt chết đi được, tại sao nhất định phải mang loại giày cao gót này? Mười mấy cm giống như đi cà kheo…… Tớ cũng không có lùn à nha!"
Hàn Tả Tả đưa cho cô một ly nước, tức giận liếc mắt nói: “Ai bảo cậu khí thế không đủ, chỉ có từ chiều cao lấy được chút khí thế! Hay là…… Muốn cho cậu toát ra phong cách của tân ca hậu, hạc đứng trong bầy gà?"
“Không uống không uống……" Tang Đồng chán ghét đẩy cái ly ra “Cả đêm uống nhiều sâm banh như vậy, tớ hiện tại chỉ cần thoáng động một cái đã cảm thấy trong bụng phát ra tiếng nước, người không biết còn tưởng rằng tớ muốn vỡ nước ối đấy……"
“Phốc ——“
Trong góc tối đột nhiên truyền ra một tiếng cười nhẹ, Hàn Tả tả cảnh giác đứng lên quát hỏi: “Là ai?"
Trong bóng tối đi ra một người, lễ phục màu đen để cho hắn cơ hồ cùng hắc ám hòa làm một thể, phải cố ý quan sát mới nhận ra.
“Lạc Nhị gia?"
Tang Đồng cuối cùng cũng có cơ hội, liền vội vàng đứng lên, sửa lại làn váy một chút, trịnh trọng đối với ân nhân cứu mạng cúi đầu chào một góc 90 độ.
Lạc Hưởng Ngôn sợ hết hồn, thuốc lá đang kẹp ở trong tay vuốt vuốt lập tức rơi xuống đất.
Lạc Hưởng Ngôn cau mày, chần chờ hỏi: “Cô đây là…… đang bái tế tổ tiên sao?"
Tang Đồng động tác đứng dậy dừng lại, đột nhiên cảm thấy động tác mình trịnh trọng nói cảm tạ đặc biệt ngu đi.
Lạc Hưởng Ngôn cười cười: “Được rồi, cô hành đại lễ lớn như vậy làm chi, nhấc tay chi lao, lại nói tôi cũng chỉ là trả lại cho cô một cái nhân tình mà thôi!"
Tang Đồng trừng mắt nhìn, không rõ chân tướng: “Nhân tình gì?"
Lạc Hưởng Ngôn mới vừa lấy ra một điếu thuốc khác, nghe vậy lại rơi trên mặt đất, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn chằm chằm cô: “Cô quên?"
Ánh mắt kia quá mức quỷ dị, Tang Đồng do dự nhìn Hàn Tả Tả bên cạnh một chút, lúng túng nói xin lỗi: “Ngượng ngùng……"
Lạc Hưởng Ngôn thật sâu thở dài, cư nhiên bị coi nẹh! Hắn đời này còn chưa bị coi thường như thế đâu! Đặc biệt là phụ nữ!
“Cô đụng vào tôi, lại giúp tôi băng bó vết thương……"
Tang Đồng đột nhiên nghĩ tới, vui mừng bật thốt lên hỏi: “Anh là người ở Túy Miêu?"
Hàn Tả Tả không muốn tiếp tục dò xét biểu tình của Lạc Hưởng Ngôn rồi, đau xót cầm tay Tang Đồng: “Tôi đi ra ngoài trước, các người từ từ tán gẫu……"
Tang Đồng gượng gượng cười hai tiếng: “Ngày đó anh có đi bệnh viện chưa? Vết thương như thế nào rồi?"
Lạc Hưởng Ngôn im lặng: “Cô dáng người lại không lớn, có thể đụng bị thương tôi sao? Vết thương là trước kia không cẩn thận gây ra, cùng cô không có gì quan hệ……"
Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt…… Chỉ là anh đối với tôi có ân cứu mạng, về sau có cái gì tôi có thể giúp, tôi nhất định dốc hết sức đi làm!"
Lạc Hưởng Ngôn nhìn Tang Đồng bộ dáng không có ý gì khác ngoài muốn báo đáp ra, liền không nhịn được trong lòng vui vẻ, khóe mắt dư quang cảm thấy có ánh đèn chợt lóe, không khỏi nở cười xấu xa.
“Ưmh, để cho tôi suy nghĩ một chút…… Cũng không phải là không có cách nào báo đáp, ân cứu mạng sao —— không bằng cô lấy thân báo đáp như thế nào?"
Nói xong không đợi cô kịp phản ứng, nhanh chóng tiến lên một bước, cầm bả vai của cô vừa dùng lực, đè cô ở trên lan can ban công, cúi đầu hôn lên.
Tang Đồng cả kinh, nhưng còn không kịp phản ứng đã bị hắn cầm giữ, phía sau thắt lưng chống đỡ lan can, nửa người trên nghiêng ra bên ngoài khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, không tự chủ đưa tay nắm lấy phần áo trước ngực của hắn, nhìn qua tựa như hai người đang ôm hôn thắm thiết vậy.
Lạc Hưởng Ngôn say mê ngậm môi cô mút vào, dùng răng nhẹ nhàng gặm nuốt, đầu lưỡi có lực linh hoạt đẩy ra phòng tuyến của cô, mang theo cường thế không cho cự tuyệt, gảy nhẹ chậm quét, cực kỳ sắc tình trêu chọc.
Tang Đồng đại não trống rỗng, Lạc Hưởng Ngôn hôn so với Lương Nguyên hoàn toàn khác nhau, Lương Nguyên mỗi lần đều là khắc chế lễ độ, tư vị khô mát cùng Lạc Hưởng Ngôn mười phần hơi thở nam nhân hoàn toàn bất đồng, Lạc Hưởng Ngôn hôn mang theo tính xâm lược, bá đạo tình dục, khiến cho người ta trầm luân.
Hơi thở lành lạnh mang theo mùi thuốc lá cuốn tới, môi trên bị đầu lưỡi có lực quét qua, thân thể nhạy cảm giật mình một cái, Tang Đồng tay bắt lấy quần áo hắn bắt đầu dùng sức khước từ, ra sức giằng co.
Lạc Hưởng Ngôn cũng không miễn cưỡng, chiếm được tiện nghi liền rút lui, hai mắt sáng quắc nhìn Tang Đồng sắc mặt đỏ ửng lên, vẫn chưa thỏa mãn liếm môi một cái, có vẻ cực kỳ kích tình. Sắc tình trêu đùa, sau đó lưu manh mà cười.
Tang Đồng đầu tiên là xấu hổ, tiếp theo liền giận dữ, giơ tay lên lưng hung hăng lau miệng, cắn răng nghiến lợi mắng: “Hạ lưu!"
Lạc Hưởng Ngôn cười càng vui vẻ, đưa ra ngón tay thon dài lẳng lơ vô cùng lắc lắc, nghiêm mặt nói: “Là phong lưu, không phải hạ lưu!"
Tang Đồng cực kỳ tức giận xông lên, nhanh chóng nhấc chân hung hăng đạp lên chân của hắn, đem trọng lực tập trung ở gót giày dùng sức nghiền nghiền.
Lạc Hưởng Ngôn đau đến mặt tái xanh, cắn răng từng chữ từng chữ bắn ra ngoài: “Cô nãi nãi, không muốn náo loạn để người khác vây xem thì buông ra chân!"
Tang Đồng còn chưa hả giận, một cùi chỏ hung hăng thúc vô bụng hắn, lúc này mới nhấc chân, từ trên cao nhìn xuống Lạc Hưởng Ngôn đang khổ sở khom lưng, lạnh lùng nói: “Thủ đoạn thổ phỉ, giở trò lưu manh cư nhiên đùa bỡn đến trên đầu cô nãi nãi nhà anh, nếu có lần sau nữa, tôi phế anh!"
Nói xong, cũng không quan tâm chân đau, tức giận cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực hướng đại sảnh đi tới.
Lạc Hưởng Ngôn vịn ghế ôm bụng thở gấp, cắn răng mở miệng nói: “Người phụ nữ ác độc như cô…… Sao còn có thể bị người hãm hại!"
Tang Đồng bước chân ngừng lại một chút, liền nghe đến Lạc Hưởng Ngôn giễu cợt nói: “Cô ta không phải là đồng môn của cô ư, cư nhiên một chút tình cảm và thể diện đều không lưu lại! Xem cô hung hãn như vậ, làm sao có thể gặp kẻ liễu yếu đào tơ như vậy chứ? Chắc là, cũng không phải là bằng hơi sức…… Quả nhiên ngực lớn nhưng không có đầu óc!"
Tang Đồng bỗng nhiên quay đầu: “Đồng môn? Người đồng môn nào của tôi?"
Lạc Hưởng Ngôn bĩu môi: “Cô hỏi tôi tôi hỏi ai? Cũng không phải chỉ là một cái tên…… Bất quá nha, nếu như cô cầu xin tôi, tôi liền giúp cô tra rõ như thế nào?"
Tang Đồng cười lạnh: “Đừng hòng tưởng bở! Ít ở đó khích bác ly gián đi, một đại nam nhân cùng các thím ba hoa giống y như nhau ở sau lưng nói xấu người khác, tôi thật sự xem thường anh!"
Nói xong Tang Đồng không thèm để ý tới hắn, sải bước đi khỏi ban công.
Tang Đồng một mình trở lại đại sảnh, vừa đúng chạm mắt Lương Tiểu Nghệ.
Tang Đồng vui mừng bước nhanh hai bước tới hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Cậu tới lúc nào?"
Lương Tiểu Nghệ mím môi cười nói: “Tới được một lát rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy cậu đâu…… Ừ, đây là tớ giúp anh hai mang quà tặng cho cậu, chúc mừng cậu thành công!"
Tang Đồng vui mừng phấn chấn nhận lấy túi giấy, là một chai rượu đỏ.
Lương Tiểu Nghệ trong ánh mắt tràn đầy sùng bái cùng vui sướng: “Tang tỷ tỷ thật là lợi hại, nhanh như vậy đã có thể trở thành ca hậu…… A, tớ còn chưa có chúc mừng cậu nha!"
Tang Đồng khoác tay Lương Tiểu Nghệ nói: “Đừng đừng, tớ cả đêm nghe chúc mừng nghe đeens đau cả đầu, đi đi đi, chúng ta lặng lẽ đi đến chỗ của Lương Nguyên đi!"
Đêm đó Tang Đồng lôi kéo Lương Tiểu Nghệ sớm rời khỏi, mang theo bình rượu đỏ chúc mừng này tìm Lương Nguyên chia sẻ, căn bản không nghĩ tới lời mình và Lạc Hưởng Ngôn nói đều bị Hàn Tả Tả nghe hết một chữ cũng không bỏ sót.
Lạc Hưởng Ngôn là ai, ở trong giới lăn lộn từng ấy năm, đối với hắn khen ngợi là không đồng nhất. Có người thích hắn thanh niên tài tuấn thủ đoạn phi phàm, có người ghen ghét hắn hành vi phong lưu phóng đãng không kềm chế được. Phụ nữ bên cạnh Lạc Hưởng Ngôn chưa từng có ai lặp lại, bạn gái lâu nhất cũng chẳng quá nửa tháng. Người đàn ông nguy hiểm như vậy cố tình lại xuất thân từ Lạc gia hiển hách, có quyền thế địa vị vô số người hâm mộ.
Tang Đồng không suy nghĩ nhiều, Hannah cũng không đoái hoài tới cô, tự nhiên sẽ không nói cho cô biết nội tình. Nhưng Hàn Tả Tả trong lòng lại vô cùng rõ ràng. Lúc ấy ở trong phòng, là Lạc Hưởng Ngôn đem Tang Đồng ôm đi, ở trong mắt đám người đó, Tang Đồng dĩ nhiên là người của Lạc Hưởng Ngôn, bọn họ làm sao còn dám đánh chú ý với cô, ra làm ăn kiếm sống, nịnh bợ lạc Nhị gia còn không kịp, cho nên năm nay danh hiệu ca hậu, Tang Đồng trong lòng hoang mang, Hàn Tả Tả nhưng là một chút lo lắng cũng không có.
Hàn Tả Tả hi vọng Tang Đồng có thể cùng hắn giao hảo, có hắn bảo bọc, từ đó tiền đồ thuận buồm xuôi gió, đồng thời, lại không yên lòng bạn tốt của mình, lo lắng cô bị người khi dễ, liền không thể làm gì khác hơn là canh giữ ở bên ngoài ban công, không xa không gần mà chú ý cô ấy.
Tang Đồng vừa đi, Hàn Tả Tả liền lập tức đẩy cửa đi ra ban công.
Lạc Hưởng Ngôn lười biếng ngồi ở trên ghế, giương mắt nhìn cô một chút, không chút để ý mở miệng: “Sao nào, không phải trung thành đỡ cho chủ mà tới chứ?"
Hàn Tả Tả trầm mặc một hồi lâu, vô cùng thành khẩn nói: “Lạc Nhị gia, tôi thay Tang Đồng nhận lỗi với anh, cô ấy tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, anh đại nhân đại lượng chớ cùng cô ấy so đo."
Lạc Hưởng Ngôn quay mặt sang nhìn thẳng cô: “Nói mục đích."
Hàn Tả Tả cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng: “Lạc Nhị gia biết nội tình Tang Đồng bị hãm hại sao?"
Lạc Hưởng Ngôn sờ sờ cằm: “Không phải biết tường tận, chỉ là…… Tôi vừa vặn ở góc hành lang nghe được chút chuyện thú vị. Chậc chậc, Mia các người thật lắm kẻ tài giỏi, thủ đoạn lòng xúi giục mượn đao giết người này, thật là làm cho người ta mở mang tầm mắt."
Hàn Tả Tả lơ đễnh cười cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Có phải người này hay không?"
Lạc Hưởng Ngôn liếc màn hình điện thoại di động một cái, cười nói: “Nha đầu này cũng không nên khinh thường……"
Nói xong từ trên xuống dưới quan sát cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trước ngực Hàn Tả Tả ngực, chậc chậc hai tiếng, tiếc nuối thở dài nói: “Thật là không tệ, đáng tiếc…… Tôi thích phụ nữ thông minh xinh đẹp, lại không thích quá mức thông minh."
Hàn Tả Tả cũng không tức giận, thoải mái mặc hắn nhìn đủ, nhìn chằm chằm Lạc Hưởng Ngôn nghiêm túc nói: “Vậy cũng thật là vinh hạnh của tôi!"
Lạc Hưởng Ngôn cứng họng.
Hàn Tả Tả thu hồi điện thoại di động, nghênh ngang rời đi.
Rống —— Lạc Hưởng Ngôn gãi gãi cằm, Mia lúc nào thì có nhiều phụ nữ thú vị như vậy?
Tang Đồng không ngu ngốc, cũng phản ứng kịp vị Lạc Nhị gia nổi danh khó hầu hạ này là đang cố ý trêu chọc cô, mặc dù rất cảm kích đối phương trượng nghĩa cứu giúp, cũng không khỏi ở trong lòng thầm mắng hắn hành vi không đứng đắn, phong lưu thành tánh.
Người dẫn chương trình cười ha hả không ngớt rồi nói : “Lạc Nhị gia ở nước ngoài học tập mấy năm quả thật đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây…… Tốt lắm, hiện tại xin mời tân ca hậu của chúng ta có vài lời phát biểu với mọi người!"
Tang Đồng không dấu vết cọ cọ mu bàn tay trên váy, cười cười, ánh mắt chậm rãi quét qua dưới sân khấu, trong lòng tiếc nuối, ở tại thời khắc như vậy, Lương Nguyên cư nhiên không đến chứng kiến.
Tang Đồng hơi thu hồi tầm mắt, vừa đúng đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của Lạc Hưởng Ngôn.
Tang Đồng trong lòng không hiểu giật mình, có chút rối loạn dời đi tầm mắt, lặng lẽ hít vào thở ra, hướng về phía micro nói: “Có thể nhận được giải thưởng này, tôi vô cùng ngoài ý muốn, tôi có thành tựu của ngày hôm nay, đều là dựa vào Dương Húc Văn lão sư hết lòng vun trồng, đồng thời cũng cảm tạ Mia đã dẫn dắt và hỗ trợ tôi! Tôi hi vọng sau này có thể mang lại cho mọi người nhiều niềm vui hơn, âm nhạc là ngôn ngữ đẹp nhất, giai điệu là cuộc sống, ca từ là chuyện xưa. Hy vọng có thể dùng ngôn ngữ đẹp nhất, kể lại nhiều hơn những câu chuyện xưa cảm động lòng người. Cám ơn mọi người!"
Tang Đồng cầm chiếc cúp nặng trĩu
, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt quay trở về chỗ ngồi.
Buổi lễ trao giải sau khi kết thúc chính là tiệc rượu chúc mừng. Hàn Tả Tả xách túi đi tìm Tang Đồng, giúp cô trang điểm, sửa sang lại xong xuôi, sau đó cùng cô đi vào khách sạn.
So với buổi lễ, tiệc rượu hiển nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều, tốp năm tốp ba xúm lại nói chuyện, Tang Đồng một đường đi qua, có rất nhiều người cười nói chúc mừng cô, cười đến mặt cũng cứng ngắc rồi.
Cả đêm đi giày cao gót, Tang Đồng sắp đứng không nổi, bước chân khó khăn đi tới ban công.
Ban công và đại sảnh tựa như hai thế giới, cửa thủy tinh đem thân ảnh lung linh xinh đẹp của cô cách ly với thế giới hào nhoáng, Tang Đồng đỡ bả vai Hàn Tả Tả ngồi trên ghế, cau mày oán trách: “Mệt chết đi được, tại sao nhất định phải mang loại giày cao gót này? Mười mấy cm giống như đi cà kheo…… Tớ cũng không có lùn à nha!"
Hàn Tả Tả đưa cho cô một ly nước, tức giận liếc mắt nói: “Ai bảo cậu khí thế không đủ, chỉ có từ chiều cao lấy được chút khí thế! Hay là…… Muốn cho cậu toát ra phong cách của tân ca hậu, hạc đứng trong bầy gà?"
“Không uống không uống……" Tang Đồng chán ghét đẩy cái ly ra “Cả đêm uống nhiều sâm banh như vậy, tớ hiện tại chỉ cần thoáng động một cái đã cảm thấy trong bụng phát ra tiếng nước, người không biết còn tưởng rằng tớ muốn vỡ nước ối đấy……"
“Phốc ——“
Trong góc tối đột nhiên truyền ra một tiếng cười nhẹ, Hàn Tả tả cảnh giác đứng lên quát hỏi: “Là ai?"
Trong bóng tối đi ra một người, lễ phục màu đen để cho hắn cơ hồ cùng hắc ám hòa làm một thể, phải cố ý quan sát mới nhận ra.
“Lạc Nhị gia?"
Tang Đồng cuối cùng cũng có cơ hội, liền vội vàng đứng lên, sửa lại làn váy một chút, trịnh trọng đối với ân nhân cứu mạng cúi đầu chào một góc 90 độ.
Lạc Hưởng Ngôn sợ hết hồn, thuốc lá đang kẹp ở trong tay vuốt vuốt lập tức rơi xuống đất.
Lạc Hưởng Ngôn cau mày, chần chờ hỏi: “Cô đây là…… đang bái tế tổ tiên sao?"
Tang Đồng động tác đứng dậy dừng lại, đột nhiên cảm thấy động tác mình trịnh trọng nói cảm tạ đặc biệt ngu đi.
Lạc Hưởng Ngôn cười cười: “Được rồi, cô hành đại lễ lớn như vậy làm chi, nhấc tay chi lao, lại nói tôi cũng chỉ là trả lại cho cô một cái nhân tình mà thôi!"
Tang Đồng trừng mắt nhìn, không rõ chân tướng: “Nhân tình gì?"
Lạc Hưởng Ngôn mới vừa lấy ra một điếu thuốc khác, nghe vậy lại rơi trên mặt đất, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn chằm chằm cô: “Cô quên?"
Ánh mắt kia quá mức quỷ dị, Tang Đồng do dự nhìn Hàn Tả Tả bên cạnh một chút, lúng túng nói xin lỗi: “Ngượng ngùng……"
Lạc Hưởng Ngôn thật sâu thở dài, cư nhiên bị coi nẹh! Hắn đời này còn chưa bị coi thường như thế đâu! Đặc biệt là phụ nữ!
“Cô đụng vào tôi, lại giúp tôi băng bó vết thương……"
Tang Đồng đột nhiên nghĩ tới, vui mừng bật thốt lên hỏi: “Anh là người ở Túy Miêu?"
Hàn Tả Tả không muốn tiếp tục dò xét biểu tình của Lạc Hưởng Ngôn rồi, đau xót cầm tay Tang Đồng: “Tôi đi ra ngoài trước, các người từ từ tán gẫu……"
Tang Đồng gượng gượng cười hai tiếng: “Ngày đó anh có đi bệnh viện chưa? Vết thương như thế nào rồi?"
Lạc Hưởng Ngôn im lặng: “Cô dáng người lại không lớn, có thể đụng bị thương tôi sao? Vết thương là trước kia không cẩn thận gây ra, cùng cô không có gì quan hệ……"
Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt…… Chỉ là anh đối với tôi có ân cứu mạng, về sau có cái gì tôi có thể giúp, tôi nhất định dốc hết sức đi làm!"
Lạc Hưởng Ngôn nhìn Tang Đồng bộ dáng không có ý gì khác ngoài muốn báo đáp ra, liền không nhịn được trong lòng vui vẻ, khóe mắt dư quang cảm thấy có ánh đèn chợt lóe, không khỏi nở cười xấu xa.
“Ưmh, để cho tôi suy nghĩ một chút…… Cũng không phải là không có cách nào báo đáp, ân cứu mạng sao —— không bằng cô lấy thân báo đáp như thế nào?"
Nói xong không đợi cô kịp phản ứng, nhanh chóng tiến lên một bước, cầm bả vai của cô vừa dùng lực, đè cô ở trên lan can ban công, cúi đầu hôn lên.
Tang Đồng cả kinh, nhưng còn không kịp phản ứng đã bị hắn cầm giữ, phía sau thắt lưng chống đỡ lan can, nửa người trên nghiêng ra bên ngoài khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, không tự chủ đưa tay nắm lấy phần áo trước ngực của hắn, nhìn qua tựa như hai người đang ôm hôn thắm thiết vậy.
Lạc Hưởng Ngôn say mê ngậm môi cô mút vào, dùng răng nhẹ nhàng gặm nuốt, đầu lưỡi có lực linh hoạt đẩy ra phòng tuyến của cô, mang theo cường thế không cho cự tuyệt, gảy nhẹ chậm quét, cực kỳ sắc tình trêu chọc.
Tang Đồng đại não trống rỗng, Lạc Hưởng Ngôn hôn so với Lương Nguyên hoàn toàn khác nhau, Lương Nguyên mỗi lần đều là khắc chế lễ độ, tư vị khô mát cùng Lạc Hưởng Ngôn mười phần hơi thở nam nhân hoàn toàn bất đồng, Lạc Hưởng Ngôn hôn mang theo tính xâm lược, bá đạo tình dục, khiến cho người ta trầm luân.
Hơi thở lành lạnh mang theo mùi thuốc lá cuốn tới, môi trên bị đầu lưỡi có lực quét qua, thân thể nhạy cảm giật mình một cái, Tang Đồng tay bắt lấy quần áo hắn bắt đầu dùng sức khước từ, ra sức giằng co.
Lạc Hưởng Ngôn cũng không miễn cưỡng, chiếm được tiện nghi liền rút lui, hai mắt sáng quắc nhìn Tang Đồng sắc mặt đỏ ửng lên, vẫn chưa thỏa mãn liếm môi một cái, có vẻ cực kỳ kích tình. Sắc tình trêu đùa, sau đó lưu manh mà cười.
Tang Đồng đầu tiên là xấu hổ, tiếp theo liền giận dữ, giơ tay lên lưng hung hăng lau miệng, cắn răng nghiến lợi mắng: “Hạ lưu!"
Lạc Hưởng Ngôn cười càng vui vẻ, đưa ra ngón tay thon dài lẳng lơ vô cùng lắc lắc, nghiêm mặt nói: “Là phong lưu, không phải hạ lưu!"
Tang Đồng cực kỳ tức giận xông lên, nhanh chóng nhấc chân hung hăng đạp lên chân của hắn, đem trọng lực tập trung ở gót giày dùng sức nghiền nghiền.
Lạc Hưởng Ngôn đau đến mặt tái xanh, cắn răng từng chữ từng chữ bắn ra ngoài: “Cô nãi nãi, không muốn náo loạn để người khác vây xem thì buông ra chân!"
Tang Đồng còn chưa hả giận, một cùi chỏ hung hăng thúc vô bụng hắn, lúc này mới nhấc chân, từ trên cao nhìn xuống Lạc Hưởng Ngôn đang khổ sở khom lưng, lạnh lùng nói: “Thủ đoạn thổ phỉ, giở trò lưu manh cư nhiên đùa bỡn đến trên đầu cô nãi nãi nhà anh, nếu có lần sau nữa, tôi phế anh!"
Nói xong, cũng không quan tâm chân đau, tức giận cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực hướng đại sảnh đi tới.
Lạc Hưởng Ngôn vịn ghế ôm bụng thở gấp, cắn răng mở miệng nói: “Người phụ nữ ác độc như cô…… Sao còn có thể bị người hãm hại!"
Tang Đồng bước chân ngừng lại một chút, liền nghe đến Lạc Hưởng Ngôn giễu cợt nói: “Cô ta không phải là đồng môn của cô ư, cư nhiên một chút tình cảm và thể diện đều không lưu lại! Xem cô hung hãn như vậ, làm sao có thể gặp kẻ liễu yếu đào tơ như vậy chứ? Chắc là, cũng không phải là bằng hơi sức…… Quả nhiên ngực lớn nhưng không có đầu óc!"
Tang Đồng bỗng nhiên quay đầu: “Đồng môn? Người đồng môn nào của tôi?"
Lạc Hưởng Ngôn bĩu môi: “Cô hỏi tôi tôi hỏi ai? Cũng không phải chỉ là một cái tên…… Bất quá nha, nếu như cô cầu xin tôi, tôi liền giúp cô tra rõ như thế nào?"
Tang Đồng cười lạnh: “Đừng hòng tưởng bở! Ít ở đó khích bác ly gián đi, một đại nam nhân cùng các thím ba hoa giống y như nhau ở sau lưng nói xấu người khác, tôi thật sự xem thường anh!"
Nói xong Tang Đồng không thèm để ý tới hắn, sải bước đi khỏi ban công.
Tang Đồng một mình trở lại đại sảnh, vừa đúng chạm mắt Lương Tiểu Nghệ.
Tang Đồng vui mừng bước nhanh hai bước tới hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Cậu tới lúc nào?"
Lương Tiểu Nghệ mím môi cười nói: “Tới được một lát rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy cậu đâu…… Ừ, đây là tớ giúp anh hai mang quà tặng cho cậu, chúc mừng cậu thành công!"
Tang Đồng vui mừng phấn chấn nhận lấy túi giấy, là một chai rượu đỏ.
Lương Tiểu Nghệ trong ánh mắt tràn đầy sùng bái cùng vui sướng: “Tang tỷ tỷ thật là lợi hại, nhanh như vậy đã có thể trở thành ca hậu…… A, tớ còn chưa có chúc mừng cậu nha!"
Tang Đồng khoác tay Lương Tiểu Nghệ nói: “Đừng đừng, tớ cả đêm nghe chúc mừng nghe đeens đau cả đầu, đi đi đi, chúng ta lặng lẽ đi đến chỗ của Lương Nguyên đi!"
Đêm đó Tang Đồng lôi kéo Lương Tiểu Nghệ sớm rời khỏi, mang theo bình rượu đỏ chúc mừng này tìm Lương Nguyên chia sẻ, căn bản không nghĩ tới lời mình và Lạc Hưởng Ngôn nói đều bị Hàn Tả Tả nghe hết một chữ cũng không bỏ sót.
Lạc Hưởng Ngôn là ai, ở trong giới lăn lộn từng ấy năm, đối với hắn khen ngợi là không đồng nhất. Có người thích hắn thanh niên tài tuấn thủ đoạn phi phàm, có người ghen ghét hắn hành vi phong lưu phóng đãng không kềm chế được. Phụ nữ bên cạnh Lạc Hưởng Ngôn chưa từng có ai lặp lại, bạn gái lâu nhất cũng chẳng quá nửa tháng. Người đàn ông nguy hiểm như vậy cố tình lại xuất thân từ Lạc gia hiển hách, có quyền thế địa vị vô số người hâm mộ.
Tang Đồng không suy nghĩ nhiều, Hannah cũng không đoái hoài tới cô, tự nhiên sẽ không nói cho cô biết nội tình. Nhưng Hàn Tả Tả trong lòng lại vô cùng rõ ràng. Lúc ấy ở trong phòng, là Lạc Hưởng Ngôn đem Tang Đồng ôm đi, ở trong mắt đám người đó, Tang Đồng dĩ nhiên là người của Lạc Hưởng Ngôn, bọn họ làm sao còn dám đánh chú ý với cô, ra làm ăn kiếm sống, nịnh bợ lạc Nhị gia còn không kịp, cho nên năm nay danh hiệu ca hậu, Tang Đồng trong lòng hoang mang, Hàn Tả Tả nhưng là một chút lo lắng cũng không có.
Hàn Tả Tả hi vọng Tang Đồng có thể cùng hắn giao hảo, có hắn bảo bọc, từ đó tiền đồ thuận buồm xuôi gió, đồng thời, lại không yên lòng bạn tốt của mình, lo lắng cô bị người khi dễ, liền không thể làm gì khác hơn là canh giữ ở bên ngoài ban công, không xa không gần mà chú ý cô ấy.
Tang Đồng vừa đi, Hàn Tả Tả liền lập tức đẩy cửa đi ra ban công.
Lạc Hưởng Ngôn lười biếng ngồi ở trên ghế, giương mắt nhìn cô một chút, không chút để ý mở miệng: “Sao nào, không phải trung thành đỡ cho chủ mà tới chứ?"
Hàn Tả Tả trầm mặc một hồi lâu, vô cùng thành khẩn nói: “Lạc Nhị gia, tôi thay Tang Đồng nhận lỗi với anh, cô ấy tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, anh đại nhân đại lượng chớ cùng cô ấy so đo."
Lạc Hưởng Ngôn quay mặt sang nhìn thẳng cô: “Nói mục đích."
Hàn Tả Tả cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng: “Lạc Nhị gia biết nội tình Tang Đồng bị hãm hại sao?"
Lạc Hưởng Ngôn sờ sờ cằm: “Không phải biết tường tận, chỉ là…… Tôi vừa vặn ở góc hành lang nghe được chút chuyện thú vị. Chậc chậc, Mia các người thật lắm kẻ tài giỏi, thủ đoạn lòng xúi giục mượn đao giết người này, thật là làm cho người ta mở mang tầm mắt."
Hàn Tả Tả lơ đễnh cười cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Có phải người này hay không?"
Lạc Hưởng Ngôn liếc màn hình điện thoại di động một cái, cười nói: “Nha đầu này cũng không nên khinh thường……"
Nói xong từ trên xuống dưới quan sát cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trước ngực Hàn Tả Tả ngực, chậc chậc hai tiếng, tiếc nuối thở dài nói: “Thật là không tệ, đáng tiếc…… Tôi thích phụ nữ thông minh xinh đẹp, lại không thích quá mức thông minh."
Hàn Tả Tả cũng không tức giận, thoải mái mặc hắn nhìn đủ, nhìn chằm chằm Lạc Hưởng Ngôn nghiêm túc nói: “Vậy cũng thật là vinh hạnh của tôi!"
Lạc Hưởng Ngôn cứng họng.
Hàn Tả Tả thu hồi điện thoại di động, nghênh ngang rời đi.
Rống —— Lạc Hưởng Ngôn gãi gãi cằm, Mia lúc nào thì có nhiều phụ nữ thú vị như vậy?
Tác giả :
Miêu Diệc Hữu Tú