Máu Trong Tim
Chương 34
Sống cùng a ta một thời gian, ăn chung,ngủ chung nhưng tuyệt đối chưa bao giờ Lão Vương đụng chạm gì đến tôi.
Lúc đầu tôi còn nghĩ có phải a ta bị gì hay ko nhưng sau này tôi mới biết a ta ko những bị gì mà còn có sức khỏe phi thường đặt biệt rất giỏi trong chuyện ấy.
Lâu dần tôi cũng ko còn sợ hay lo lắng a ta sẽ làm gì mình nữa,cứ như một thói quen hình thành từ trong hai chúng tôi lúc nào ko hay.
Chỉ cần tắt điện bước chân lên giường thì Lão Vương sẽ dang tay ra và tôi gối lên nó úp mặt vào ngực a ta mà ngủ. Mùi hương thoang thoảng trên người Lão Vương sộc vào mũi khiến tôi dễ chịu nó như một loại tinh dầu giúp con người ta mau chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Tại Việt Nam.
Trải qua mấy ngày đi khắp các nơi trong thành phố mà Kiên nghĩ Lệ sẽ đến để tìm nhưng đều ko có. Cứ chạy đi chạy lại hết nơi này đến nơi khác thậm chí bữa sáng cậu ta cũng ko kịp ăn thành ra bây giờ chiếc bụng đã sôi sùng sục.
Ghé vào tiệm bánh mỳ trên vỉa hè Kiên mua cho mình một ổ rồi đi lại chiếc ghế đá gần đó để ăn, vừa ăn cậu ta vừa suy nghĩ cũng chẳng biết tiếp tục tìm Lệ ở đâu.
Cuối cùng sau bao ngày tìm kiếm thất bại, Kiên quyết định trở về Mỹ để hoàn thành cho xong khóa học của mình.
***
Tại Mỹ.
Mấy ngày nay Thiên Vương khá bận thành a ta luôn ngồi trên phòng làm việc của mình vừa giải quyết công việc của tổ chức vừa quan sát tất cả hành động của Lệ qua màn hình camera.
_"cốc...cốc" bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa,Lão Vương mắt tập trung nhìn lên màn hình lên tiếng.
_Vào đi.
Đệ từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, đứng trước mặt chào hai tiếng.
_Lão Vương..
Mắt vẫn tập trung nhìn vào màn hình, bàn tay gõ liên tục trên phím miệng lên tiếng.
__Ừ. Mọi thứ thế nào rồi.
_Mọi thứ đều đã sẵn sàng thưa Lão Vương.
_Tốt... Chú về nghỉ ngơi đi...
_Vâng. e xin phép..
Sau khi đệ rời đi, lão Vương cũng vừa nhấn phép enter trên bàn phím rồi đứng dậy đi xuống dưới phòng tập.
***
Mỗi ngày trôi qua tôi kiên trì ra sức tập luyện liên tục chỉ mong lão Vương nhìn thấy tôi tiến bộ mà bắt tay vào giúp tôi.
Mấy ngày vừa rồi ko biết Lão Vương bị làm sao mà chẳng thấy a ta xuống phòng tập hướng dẫn tôi như trước,đang mãi mê tập luyện thì có tiếng nói quen thuộc phát ra từ phía sau.
_Cô sẵn sàng chưa. Chúng ta bắt tay vào trả thù.
Tôi khựng lại,bàn tay đang đưa nắm đấm hướng về bao cát liền buông xuống,quay người nhìn vào mặt lão Vương nhưng khuôn mặt ấy vẫn lạnh lùng và ko có chút cảm xúc. Như muốn khẳng định chắc chắn tôi nhìn Lão Vương hỏi lại.
_A vừa nói gì tôi ko nghe rõ....
Lão Vương quay người đi lại chiếc ghế ngồi xuống chân bắt chéo miệng chậm rãi lên tiếng.
_Trước giờ tôi chưa bao giờ nhắc lại lời nói của mình.
Nghe a ta nói vậy tôi cũng chẳng hỏi thêm gì chỉ im lặng tập trung vào tập luyện, ở một góc trong căn phòng, Thiên Vương nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế ngắm nhìn từng động tác của Lệ thật chăm chú.
Mãi một lúc sau, khi ngoài trời đã bắt đầu tắt nắng a ta mới đứng dậy chậm rãi lên tiếng.
_Được rồi. Nghỉ ngơi đi.
Quay người Thiên Vương đút hai tay vào túi quần bình thản rời khỏi phòng tập, tôi dừng lại hướng đôi mắt nhìn về bóng lưng người đàn ông này trong lòng có chút gì đó khác lạ.
Ngày hôm sau vẫn như mọi ngày ăn uống xong xuôi tôi lại đi xuống phòng tập, khi vừa ra đến cửa phía sau đã vang lên giọng nói của Lão Vương.
_Cô ko cần tập nữa. Hôm nay sẽ làm việc khác.
Mọi hành động của a ta đều làm cho tôi cảm thấy khó hiểu, quay người lại tôi thấy Lão Vương đang bước từng bậc thang để xuống dưới, đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng ko chút cảm xúc. Tôi đi lại đứng trước mặt lão Vương.
_A lại muốn tôi làm gì nữa đây.
_Lác nữa cô sẽ biết.
Lão Vương lướt qua tôi, đi lại chiếc ghế sofa vừa ngồi xuống bà giúp việc đã vội vàng cầm tách cafe từ trong bếp đi ra đặt xuống bàn.
_Mời Lão Vương.
A ta gật đầu,nhàn nhã đưa tách cafe đen ko đường lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi đặt xuống bàn, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Nhìn thái độ bình thản của a ta trong lòng tôi thật sự rất bực, tôi luôn mong ngóng đến ngày tự tay mình dằm dầm tên khốn ấy ra còn a ta cứ bình chân xem mọi việc ko có gì bận tâm. Nếu Lão già đó ko biết võ và ko có người bảo kê bên cạnh thì tôi cũng chẳng cần nhờ đến a ta làm gì.
Càng đứng đây nhìn a ta nhàn nhã uống cafe tôi lại thêm bực, quay người tôi hằn học giẫm lên từng bậc cầu thang đi lên phòng. Đóng rầm cánh cửa phòng của a ta miệng lẩm bẩm.
_Đặt niềm tin vào a đúng là sai chỗ.
Leo lên chiếc giường cầm lấy chiếc gối mà a ta hay nằm tôi đánh liên tiếp vào nó.
_Chết này... Cái đồ vô tâm... Cái đồ lạnh lùng....A xem hôm nay tôi xử a thế nào... Bỏ cái tật lạnh lùng ko quan tâm đến chuyện người khác đi nhé...
"Cạch"... Cửa phòng mở ra tôi giật mình quay lại, Lão Vương a ta đang từng bước đi vào phòng, vội đưa chiếc gối của a ta ra sau lưng mình, cố gắng giãn hết cơ mặt ra để cười...
_A lên đây làm gì vậy.
Lão Vương đi lại chiếc ghế ngồi xuống, chân vắt chéo dùng ánh mắt đen sâu thẳm của mình nhìn thẳng vào mặt tôi, cái nhìn của a ta trông có chút tàn nhẫn,có chút lạnh lùng khiến tôi cảm thấy sợ. Vội quay mặt đi chỗ khác...
_ a làm gì nhìn tôi ghê vậy.
_Tại sao cô lại quay mặt đi chỗ khác. Cô đang làm điều gì xấu phải ko..
Tôi liền quay mặt lại cố gắng rướn cổ lên để nói.
_Tôi có làm gì xấu đâu... Tại a nhìn tôi chằm chằm làm tôi thấy sợ.
Nghe câu nói của tôi, khuôn mặt Lão Vương có chút thay đổi, ánh mắt của a ta cũng ko đáng sợ như lúc nãy, tôi lại lên tiếng.
_Đấy... A nhìn thế này thì ai mà tránh đâu chứ....Mà hôm nay a muốn tôi làm gì tiếp đây.
_Xuống nhà đi....
_Để làm gì vậy...
_Tôi ko thích người ta hỏi lại mình.
Lúc đầu tôi còn nghĩ có phải a ta bị gì hay ko nhưng sau này tôi mới biết a ta ko những bị gì mà còn có sức khỏe phi thường đặt biệt rất giỏi trong chuyện ấy.
Lâu dần tôi cũng ko còn sợ hay lo lắng a ta sẽ làm gì mình nữa,cứ như một thói quen hình thành từ trong hai chúng tôi lúc nào ko hay.
Chỉ cần tắt điện bước chân lên giường thì Lão Vương sẽ dang tay ra và tôi gối lên nó úp mặt vào ngực a ta mà ngủ. Mùi hương thoang thoảng trên người Lão Vương sộc vào mũi khiến tôi dễ chịu nó như một loại tinh dầu giúp con người ta mau chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Tại Việt Nam.
Trải qua mấy ngày đi khắp các nơi trong thành phố mà Kiên nghĩ Lệ sẽ đến để tìm nhưng đều ko có. Cứ chạy đi chạy lại hết nơi này đến nơi khác thậm chí bữa sáng cậu ta cũng ko kịp ăn thành ra bây giờ chiếc bụng đã sôi sùng sục.
Ghé vào tiệm bánh mỳ trên vỉa hè Kiên mua cho mình một ổ rồi đi lại chiếc ghế đá gần đó để ăn, vừa ăn cậu ta vừa suy nghĩ cũng chẳng biết tiếp tục tìm Lệ ở đâu.
Cuối cùng sau bao ngày tìm kiếm thất bại, Kiên quyết định trở về Mỹ để hoàn thành cho xong khóa học của mình.
***
Tại Mỹ.
Mấy ngày nay Thiên Vương khá bận thành a ta luôn ngồi trên phòng làm việc của mình vừa giải quyết công việc của tổ chức vừa quan sát tất cả hành động của Lệ qua màn hình camera.
_"cốc...cốc" bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa,Lão Vương mắt tập trung nhìn lên màn hình lên tiếng.
_Vào đi.
Đệ từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, đứng trước mặt chào hai tiếng.
_Lão Vương..
Mắt vẫn tập trung nhìn vào màn hình, bàn tay gõ liên tục trên phím miệng lên tiếng.
__Ừ. Mọi thứ thế nào rồi.
_Mọi thứ đều đã sẵn sàng thưa Lão Vương.
_Tốt... Chú về nghỉ ngơi đi...
_Vâng. e xin phép..
Sau khi đệ rời đi, lão Vương cũng vừa nhấn phép enter trên bàn phím rồi đứng dậy đi xuống dưới phòng tập.
***
Mỗi ngày trôi qua tôi kiên trì ra sức tập luyện liên tục chỉ mong lão Vương nhìn thấy tôi tiến bộ mà bắt tay vào giúp tôi.
Mấy ngày vừa rồi ko biết Lão Vương bị làm sao mà chẳng thấy a ta xuống phòng tập hướng dẫn tôi như trước,đang mãi mê tập luyện thì có tiếng nói quen thuộc phát ra từ phía sau.
_Cô sẵn sàng chưa. Chúng ta bắt tay vào trả thù.
Tôi khựng lại,bàn tay đang đưa nắm đấm hướng về bao cát liền buông xuống,quay người nhìn vào mặt lão Vương nhưng khuôn mặt ấy vẫn lạnh lùng và ko có chút cảm xúc. Như muốn khẳng định chắc chắn tôi nhìn Lão Vương hỏi lại.
_A vừa nói gì tôi ko nghe rõ....
Lão Vương quay người đi lại chiếc ghế ngồi xuống chân bắt chéo miệng chậm rãi lên tiếng.
_Trước giờ tôi chưa bao giờ nhắc lại lời nói của mình.
Nghe a ta nói vậy tôi cũng chẳng hỏi thêm gì chỉ im lặng tập trung vào tập luyện, ở một góc trong căn phòng, Thiên Vương nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế ngắm nhìn từng động tác của Lệ thật chăm chú.
Mãi một lúc sau, khi ngoài trời đã bắt đầu tắt nắng a ta mới đứng dậy chậm rãi lên tiếng.
_Được rồi. Nghỉ ngơi đi.
Quay người Thiên Vương đút hai tay vào túi quần bình thản rời khỏi phòng tập, tôi dừng lại hướng đôi mắt nhìn về bóng lưng người đàn ông này trong lòng có chút gì đó khác lạ.
Ngày hôm sau vẫn như mọi ngày ăn uống xong xuôi tôi lại đi xuống phòng tập, khi vừa ra đến cửa phía sau đã vang lên giọng nói của Lão Vương.
_Cô ko cần tập nữa. Hôm nay sẽ làm việc khác.
Mọi hành động của a ta đều làm cho tôi cảm thấy khó hiểu, quay người lại tôi thấy Lão Vương đang bước từng bậc thang để xuống dưới, đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng ko chút cảm xúc. Tôi đi lại đứng trước mặt lão Vương.
_A lại muốn tôi làm gì nữa đây.
_Lác nữa cô sẽ biết.
Lão Vương lướt qua tôi, đi lại chiếc ghế sofa vừa ngồi xuống bà giúp việc đã vội vàng cầm tách cafe từ trong bếp đi ra đặt xuống bàn.
_Mời Lão Vương.
A ta gật đầu,nhàn nhã đưa tách cafe đen ko đường lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi đặt xuống bàn, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Nhìn thái độ bình thản của a ta trong lòng tôi thật sự rất bực, tôi luôn mong ngóng đến ngày tự tay mình dằm dầm tên khốn ấy ra còn a ta cứ bình chân xem mọi việc ko có gì bận tâm. Nếu Lão già đó ko biết võ và ko có người bảo kê bên cạnh thì tôi cũng chẳng cần nhờ đến a ta làm gì.
Càng đứng đây nhìn a ta nhàn nhã uống cafe tôi lại thêm bực, quay người tôi hằn học giẫm lên từng bậc cầu thang đi lên phòng. Đóng rầm cánh cửa phòng của a ta miệng lẩm bẩm.
_Đặt niềm tin vào a đúng là sai chỗ.
Leo lên chiếc giường cầm lấy chiếc gối mà a ta hay nằm tôi đánh liên tiếp vào nó.
_Chết này... Cái đồ vô tâm... Cái đồ lạnh lùng....A xem hôm nay tôi xử a thế nào... Bỏ cái tật lạnh lùng ko quan tâm đến chuyện người khác đi nhé...
"Cạch"... Cửa phòng mở ra tôi giật mình quay lại, Lão Vương a ta đang từng bước đi vào phòng, vội đưa chiếc gối của a ta ra sau lưng mình, cố gắng giãn hết cơ mặt ra để cười...
_A lên đây làm gì vậy.
Lão Vương đi lại chiếc ghế ngồi xuống, chân vắt chéo dùng ánh mắt đen sâu thẳm của mình nhìn thẳng vào mặt tôi, cái nhìn của a ta trông có chút tàn nhẫn,có chút lạnh lùng khiến tôi cảm thấy sợ. Vội quay mặt đi chỗ khác...
_ a làm gì nhìn tôi ghê vậy.
_Tại sao cô lại quay mặt đi chỗ khác. Cô đang làm điều gì xấu phải ko..
Tôi liền quay mặt lại cố gắng rướn cổ lên để nói.
_Tôi có làm gì xấu đâu... Tại a nhìn tôi chằm chằm làm tôi thấy sợ.
Nghe câu nói của tôi, khuôn mặt Lão Vương có chút thay đổi, ánh mắt của a ta cũng ko đáng sợ như lúc nãy, tôi lại lên tiếng.
_Đấy... A nhìn thế này thì ai mà tránh đâu chứ....Mà hôm nay a muốn tôi làm gì tiếp đây.
_Xuống nhà đi....
_Để làm gì vậy...
_Tôi ko thích người ta hỏi lại mình.
Tác giả :
Lê Thúy Diễm