Mắt Xanh Mê Hoặc
Chương 1: Ngày Đầu Gặp Mặt
Edit: Ngọc Lưu Ly
Beta: Hàn Lạc
"Anh là ai?"
Loan Tiêu Tiêu nghiêng cái đầu nhỏ, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nanh đưa đến người con trai trước mặt , bộ dạng anh ta cũng thật khá nga, con mắt là màu lam , so với Thần Thần còn xinh đẹp hơn.
Thấy nam hài không đáp lời, Loan Tiêu Tiêu lau nước miếng, vươn ngón tay mập mạp "Cho em chạm vào anh được không?"
Người con trai vẫn không nhúc nhích giữ nguyên tư thế vừa rồi, chẳng lẽ anh ta đồng ý? Trong mắt Loan Tiêu Tiêu toát ra tia hưng phấn , bàn tay chậm rãi hướng về phía trước, cũng sắp đụng tới lông mi của anh rồi, thật dài thật dài nha, còn dày đen, giống như búp bê Baby mẹ đưa cho cô.
"Phanh"
Loan Tiêu Tiêu té ngã ngồi ở trên mặt đất, hoàn toàn không nghe được tiếng khóc như anh mong muốn. Ngải Đăng có chút nghi hoặc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hướng cô gái ngồi dưới đất . Mái tóc ngắn đen mượt, được đính bởi chiếc nơ con bướm màu đỏ rực rỡ, bởi vì ngã sấp xuống có chút méo mó , trên khuôn mặt hồng nhuận xuất hiện một đôi mắt to trong veo như nước, cái miệng nhỏ nanh đang cười toe toét nhìn anh. Chiếc váy công chúa màu trắng tinh khiết lúc này đã lấm bẩn, chân bị xây xát đỏ ửng ra một chút tơ máu. không khóc! Ngải Đăng cảm thấy cô cùng các cô bé khác có chút không giống nhau, cô gái khác bị anh đẩy ngã đều đã khóc lớn không chỉ chạy đi tìm người lớn, mà sau đó ba ba và mẹ của đứa bé này sẽ vội vàng tìm đến, nhưng sau khi nhìn thấy anh, lại sẽ a dua phê bình con của mình, Ngải Đăng nheo mắt lại, hiện lên một tia khinh thường, đám người ngu xuẩn. Loan Tiêu Tiêu vỗ vỗ bụi bẩn trên váy , thật cẩn thận chống tay đứng lên.
"Anh không thích người khác chạm vào anh sao? Thần Thần cũng không thích, có điều Thần Thần sẽ để cho em chạm vào nha!"
Loan Tiêu Tiêu có chút đắc ý, nhìn Ngải Đăng cười nhẹ nhàng. Ngải Đăng nhíu mày, không thích cô lấy anh và người khác so sánh với nhau, nghiêng đầu sang chỗ khác, hi vọng cô là tự nhiên biết hiển nhiên lập tức rời đi. "Anh có đói bụng không, em có bánh ngọt mẹ em làm nè, em cho anh ăn nhé?" Tay nhỏ bé mang theo lấy lòng đưa đến trước mắt anh, trong lòng bàn tay mềm mại là một khối bánh ngọt nhìn rất đẹp mắt, bàn tay nhỏ bé đưa về phía trước mời, tiếp xúc đến ngón tay của anh. Dù không thích cùng người tiếp xúc nhưng anh không lập tức rút tay về, độ ấm từ đầu ngón tay nhỏ bé kia truyền đến khiến anh ngây người . Quay đầu, nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ bé .
trên khuôn mặt nhỏ nanh tròn tròn, ánh mắt thật to trong suốt như thủy tinh dường như khát vọng nhìn anh, tràn đầy lấy lòng, tim của anh, mềm nhũn một góc. "Ăn thật ngon , anh thử xem" Trong tiếng nói là nồng đậm làm nũng.
". . . . . ."
Anh chỉ nhìn cô, nhưng lần này lại không đẩy cô ra.
"Hì hì" cô đang chuẩn bị đem bánh ngọt phóng tới trên tay anh, một đôi bàn tay to trắng nõn đưa ra ngoài, ôm lấy cô.
"Thần Thần, em chờ đã lâu nha" Mang theo nồng đậm tiếng làm nũng.
"thật có lỗi" một giọng nam trầm thấp mang theo sủng nịch . Ngải Đăng nhíu mày. Nhìn người ở đối diện so với anh cao hơn vài cái đầu, dễ dàng đem bé kia bế lên. Anh là ai vậy? Bọn họ là quan hệ gì. Cậu bé được gọi là Thần Thần ôm Loan Tiêu Tiêu liền chuẩn bị rời đi, bé cũng không đồng ý, thật vất vả tìm được một người bạn nhỏ cùng chơi đùa, cô mới không cần về nhà đâu.
"Thần Thần, em không muốn về !"
Thân mình nhỏ nhắn ở trong lòng nam hài càng không ngừng giãy dụa muốn xuống dưới.
"Nghe lời"
nhẹ nhàng vỗ vỗ mông cô gái .
"Thần Thần, anh ấy thật đáng thương , em gặp anh ấy nãy giờ cũng lâu rồi, nhưng không thấy ai đến đón anh ấy, chúng ta dẫn anh ấy về nhà được không"
Loan Tiêu Tiêu nhu nhu cầu xin. Trong con ngươi Loan Thần Thiên bắn ra ánh sang sắc bén, tầm mắt chuyển đến trên người cậu bé đang ngồi ở cư xá ven đường. Nơi này là khu biệt thự cao cấp, không có thân phận đặc biệt, là vào không được , đương nhiên đứa bé này không phải là đứa bé lạc đường, huống hồ trên người anh mặc một âu Âu phục màu bạc được may đo khéo léo, nhìn là biết bản thân anh là một tiểu thiếu gia.
Lại nhìn vẻ mặt cầu xin của em gái, bất đắc dĩ dụ dỗ
"Tiêu Tiêu, cậu ấy không có lạc đường, mẹ đang bảo Dì Lưu làm món bánh kem vị chocolate em thích nhất kìa, đi thôi"
"Ô ô, Thần Thần, không muốn đâu" Cái miệng nhỏ nhắn của Loan Tiêu Tiêu lúc này mím chặt lại, hai tay dụi dụi mắt giả vờ khóc lên. Chịu không nổi nhất là chiêu này của con bé, biết rõ là giả khóc, nhưng vẫn là đau lòng muốn chiều theo nó. Khuôn mặt nhỏ nhắn này luôn ẩn chứa biểu tình phong phú, cao hứng thì bĩu môi, giả làm mặt quỷ; tức giận thì mân mê cái miệng nhỏ xinh có thể mím chặt lại.
Có khi lại bướng bỉnh làm cho anh muốn nổi trận lôi đình, có khi lại làm cho người ta buồn cười, cười to không thôi. Nếu hôm nay mạnh mẽ mang cô đi, cô khẳng định trở về liền ôm mẹ khóc giống như đã gặp phải thiên đại ủy khuất. Mẹ vừa thấy tiểu tâm can của mình khóc như thế, nói không chừng cũng sẽ đi theo khóc không ngừng, đến lúc đó thì khổ rồi, sẽ bị cha nghiêm khắc chất vấn .
"Tiêu Tiêu, vậy em đi hỏi một chút anh có nguyện ý theo chúng ta về nhà hay không?"
Loan Thần Thiên chắc canh cậu bé này sẽ không đi theo Tiêu Tiêu, trong mắt cậu bé lạnh như băng, anh cũng sẽ không nhìn lầm. Ngải Đăng nhìn một màn hài hòa trước mắt, có chút chói mắt, Chàng trai này dường như rất yêu cô bé con này a, bằng không cũng sẽ không bận tâm cảm thụ của cô, kiên nhẫn dụ dỗ cô.
Mà cô cũng là ỷ vào người con trai kia nuông chiều mới dám không kiêng nể gì hồ nháo như vậy, thì ra có người quan tâm yêu thương cảm giác tốt như vậy, giống như chính mình, vĩnh viễn đều bị ghét bỏ, chỉ sợ quan tâm đều là dối trá nịnh hót. Nhìn cô bé loạng choạng thân mình tròn vo hướng anh đi tới, anh có chút khẩn trương, nếu, nếu như là cô, có lẽ anh sẽ có được cảm giác ấm áp không?
"Em mang anh về nhà được không? Dì Lưu biết làm thiệt nhiều thức ăn ngon cho chúng ta ăn, anh đến ăn thử xem nhé. . . . . ."
"Được"
"Còn có nha, phòng của em có một con ngựa gỗ, cha mới cho em. . . . . . A, anh đồng ý rồi sao?"
Tiêu Tiêu kịp phản ứng, cao hứng chạy ngược trở lại nắm lấy tay Loan Thần Thiên đang giật nảy mình. Ngải Đăng mặt không chút thay đổi, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi . Đây là một khu biệt thự nhỏ ba tầng xây ở sườn núi, hàng rào tinh xảo giống như ngăn chia với hiện đại hoá bên ngoài, con đường mòn nhỏ với hồ phun nước bên cạnh có chút không hòa hợp, nhưng càng hiện ra nét độc đáo của nó. trên hàng rào cao,thanh nhã có một loài dây leo hoa nở xinh đẹp không biết tên như trang trí thêm nét tinh xảo cho hàng rào, trong vườn hoa mơ hồ có thể thấy một cái bàn đu dây làm bằng gỗ, biệt thự này cùng với những ngôi biệt thự khác ở gần đó không giống nhau, mang nét kiến trúc của nước Pháp cổ lãng mạn kiểu nông thôn điền viên, trên vách tường bên ngoài còn treo hai cái đèn kiểu cung đình ở hai bên, hành lang gấp khúc, kéo dài, đình viện bày trí trang nhã. Ngải Đăng thấy sống mũi cay cay nhớ tới ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh như băng hoàn toàn không có chút hơi ấm kia, thấy cô bé giãy dụa từ trong lòng người con trai kia xuống dưới, vọt vào nhà.
"Mẹ, Baby, Tiêu Tiêu đã trở lại"
cô gái kêu to chạy thẳng vào trong nhà , Ngải Đăng nhìn thấy rõ trong đôi mắt của Loan Thần Thiên mang theo ý cười vội vã đuổi theo thân ảnh nhỏ bé. Thanh Lăng gần như là theo bản năng đón lấy đứa con gái đáng yêu của cô, yêu thương vuốt ve chiếc nơ hình con bướm trên đầu con gái .
“Tiêu Tiêu nhanh đi vào rửa tay,hôm nay mẹ có làm món bánh Gato mà con thích ăn nhất đó."
"Mẹ, con mới quen được một người bạn "
cô vội vàng khoe. Chỉ vào Ngải Đăng vào theo ở phía sau. Hà Thanh Lăng nhìn thấy bên cạnh con trai của cô là một đứa bé ngoại quốc, trắng nõn tuấn tú, đôi mắt to màu lam đang cảnh giác nhìn cô, tóc là màu vàng nâu , thật sự rất giống con búp bê cô mua cho Tiêu Tiêu tuần trước.
"Con là bạn của Tiêu Tiêu , đúng hay không" cô ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Ngải Đăng.
"Hoan nghênh con tới nhà chúng ta chơi, ha ha, bộ dạng của con thực đáng yêu"
Ngải Đăng đưa mắt nhìn cô sau một lúc lâu lại nhíu mi nhìn về phía Loan Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đáp lại anh một nụ cười thật tươi, bọn họ là bằng hữu sao? Giống như người phụ nữ này nói thế đi.
"đi thôi, anh bạn nhỏ đáng yêu.Dì dẫn con đi rửa mặt nhé"
Nghĩ đến đứa nhỏ sợ người lạ, cô chủ động dắt tay của Ngải Đăng. Ngải Đăng nhìn về phía người phụ nữ đang nắm tay của mình, thực ấm áp, luyến tiếc bỏ ra.
"Tiêu Tiêu cũng muốn đi rửa tay"
cô bé nhảy dựng lên bắt tay còn lại của mẹ.
"Nga, Tiêu Tiêu bảo bối mau đến đây để cha ôm cái nào"
Từ lầu hai lao xuống một người đàn ông mập mạp, bởi vì đi gấp, thịt trên bụng nhảy dựng nhảy dựng .
"Khanh khách, Baby, rất ngứa nha" Loan Đức Hồng dùng râu chà chà cô con gái nhỏ.
"không phải Baby, là cha nha!" Người đàn ông bất mãn vẻ mặt ủy khuất. "Khanh khách, Baby, Baby. . . . . ."
Cười thật vui vẻ, hai gò má đỏ ửng giống như một đóa Mân Côi *hoa hồng kiều diễm nở rộ. Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ, một chút không giả, Loan ba ba sắp 50 tuổi mới được một đứa con gái bảo bối như vậy, đương nhiên sủng không thể nói rồi. Mà Loan Thần Thiên so với Tiêu Tiêu lớn hơn gần 15 tuổi, bình thường ai cũng không để vào mắt, nhưng chỉ có anh yêu cô em gái nhỏ này.
Nhìn thấy vợ mình đang nắm tay một đứa bé trai, hai mắt Loan Đức Hồng đột nhiên phát sáng lên
"Bạn của Tiêu Tiêu sao? thật đáng yêu nha"
Biểu tình khoa trương đem tất cả đều chọc cười. Bên trong trang hoàng ấm áp giống như bề ngoài, gió nhẹ lướt qua, trên rèm cửa sổ lụa màu vàng nhạt theo gió giương nhẹ, mùi hoa thanh nhã lan rộng trong bầu không khí ấm áp này .
Ngải Đăng yên lặng nhìn những người trong gia đình này hòa thuận và vui vẻ, trong lòng cũng dần dần trầm tĩnh lại, nơi này không cần mình lúc nào cũng phải bảo trì độ cảnh giác cao.
" Cậu bạn nhỏ ăn nhiều một chút a, đến đây"
Hà Thanh Lăng gắp một miếng sườn đưa vào trong bát của Ngải Đăng. Ngải Đăng ngồi ở trên ghế, cũng không nhúc nhích, hai mắt yên lặng nhìn một đôi đũa bên cạnh bát. Hà Thanh Lăng có chút xấu hổ, nhìn sang chồng, đứa nhỏ này vẫn chưa mở miệng nói chuyện, không phải là câm điếc chứ?
"Con biết, con biết" Loan Tiêu Tiêu hưng phấn đứng ở trên ghế trẻ nhỏ, tay giơ muỗng nhỏ vung lung tung
“Mắt xanh nhìn chằm chằm vào chiếc đũa, cho nên mắt xanh nhất định là không biết dùng chiếc đũa". Ngải Đăng đột nhiên cứng lại, không được tự nhiên nhìn phía Loan Tiêu Tiêu, bởi vì bị người khác nhìn thấu tâm tư mà hàng lông mày nhỏ cau lại thật chặt.
"Xem đó, dì quên mất a, dì Lưu à, đem dao nĩa đến cho vị khách nhỏ của chúng ta"
Thu xếp cho Ngải Đăng thay đổi dao nĩa. Dì Lưu là người nhà của Loan gia, là quản gia hồi môn đi theo bên Hà Thanh Lăng đến đây, Loan Thần Thiên cùng Tiêu Tiêu đều là một tay dì Lưu nuôi lớn, mặc dù là người hầu, nhưng là người cả nhà đều đối đãi dì như người thân trong gia đình, ăn cơm đều là chung một bàn. Thay đổi đồ ăn, Ngải Đăng rốt cục cũng bắt đầu cầm lấy dao nĩa, ăn uống thực nho nhã, không giống Loan Tiêu Tiêu hai tay bóng nhẫy cầm lấy sườn, ăn ngấu nghiến. Ngải Đăng tao nhã lấy dao đem sườn cắt thành từng miếng nhỏ , lại từng ngụm cẩn thận đưa vào miệng, mỗi một miếng đều giống như đo đạc sẵn rất vừa miệng, sẽ không dơ miệng. Loan Đức Hồng cùng vợ dò xét liếc mắt với nhau một cái, có chút kinh ngạc, là dạng gia đình gì mới có thể bồi dưỡng được cách ăn uống lễ nghi hoàn mỹ trên bàn ăn như thế, đứa bé vẫn còn nhỏ như thế đã biết giữ quy cũ như vậy, hoàn toàn không cần một ai nhắc nhở.
Beta: Hàn Lạc
"Anh là ai?"
Loan Tiêu Tiêu nghiêng cái đầu nhỏ, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nanh đưa đến người con trai trước mặt , bộ dạng anh ta cũng thật khá nga, con mắt là màu lam , so với Thần Thần còn xinh đẹp hơn.
Thấy nam hài không đáp lời, Loan Tiêu Tiêu lau nước miếng, vươn ngón tay mập mạp "Cho em chạm vào anh được không?"
Người con trai vẫn không nhúc nhích giữ nguyên tư thế vừa rồi, chẳng lẽ anh ta đồng ý? Trong mắt Loan Tiêu Tiêu toát ra tia hưng phấn , bàn tay chậm rãi hướng về phía trước, cũng sắp đụng tới lông mi của anh rồi, thật dài thật dài nha, còn dày đen, giống như búp bê Baby mẹ đưa cho cô.
"Phanh"
Loan Tiêu Tiêu té ngã ngồi ở trên mặt đất, hoàn toàn không nghe được tiếng khóc như anh mong muốn. Ngải Đăng có chút nghi hoặc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hướng cô gái ngồi dưới đất . Mái tóc ngắn đen mượt, được đính bởi chiếc nơ con bướm màu đỏ rực rỡ, bởi vì ngã sấp xuống có chút méo mó , trên khuôn mặt hồng nhuận xuất hiện một đôi mắt to trong veo như nước, cái miệng nhỏ nanh đang cười toe toét nhìn anh. Chiếc váy công chúa màu trắng tinh khiết lúc này đã lấm bẩn, chân bị xây xát đỏ ửng ra một chút tơ máu. không khóc! Ngải Đăng cảm thấy cô cùng các cô bé khác có chút không giống nhau, cô gái khác bị anh đẩy ngã đều đã khóc lớn không chỉ chạy đi tìm người lớn, mà sau đó ba ba và mẹ của đứa bé này sẽ vội vàng tìm đến, nhưng sau khi nhìn thấy anh, lại sẽ a dua phê bình con của mình, Ngải Đăng nheo mắt lại, hiện lên một tia khinh thường, đám người ngu xuẩn. Loan Tiêu Tiêu vỗ vỗ bụi bẩn trên váy , thật cẩn thận chống tay đứng lên.
"Anh không thích người khác chạm vào anh sao? Thần Thần cũng không thích, có điều Thần Thần sẽ để cho em chạm vào nha!"
Loan Tiêu Tiêu có chút đắc ý, nhìn Ngải Đăng cười nhẹ nhàng. Ngải Đăng nhíu mày, không thích cô lấy anh và người khác so sánh với nhau, nghiêng đầu sang chỗ khác, hi vọng cô là tự nhiên biết hiển nhiên lập tức rời đi. "Anh có đói bụng không, em có bánh ngọt mẹ em làm nè, em cho anh ăn nhé?" Tay nhỏ bé mang theo lấy lòng đưa đến trước mắt anh, trong lòng bàn tay mềm mại là một khối bánh ngọt nhìn rất đẹp mắt, bàn tay nhỏ bé đưa về phía trước mời, tiếp xúc đến ngón tay của anh. Dù không thích cùng người tiếp xúc nhưng anh không lập tức rút tay về, độ ấm từ đầu ngón tay nhỏ bé kia truyền đến khiến anh ngây người . Quay đầu, nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ bé .
trên khuôn mặt nhỏ nanh tròn tròn, ánh mắt thật to trong suốt như thủy tinh dường như khát vọng nhìn anh, tràn đầy lấy lòng, tim của anh, mềm nhũn một góc. "Ăn thật ngon , anh thử xem" Trong tiếng nói là nồng đậm làm nũng.
". . . . . ."
Anh chỉ nhìn cô, nhưng lần này lại không đẩy cô ra.
"Hì hì" cô đang chuẩn bị đem bánh ngọt phóng tới trên tay anh, một đôi bàn tay to trắng nõn đưa ra ngoài, ôm lấy cô.
"Thần Thần, em chờ đã lâu nha" Mang theo nồng đậm tiếng làm nũng.
"thật có lỗi" một giọng nam trầm thấp mang theo sủng nịch . Ngải Đăng nhíu mày. Nhìn người ở đối diện so với anh cao hơn vài cái đầu, dễ dàng đem bé kia bế lên. Anh là ai vậy? Bọn họ là quan hệ gì. Cậu bé được gọi là Thần Thần ôm Loan Tiêu Tiêu liền chuẩn bị rời đi, bé cũng không đồng ý, thật vất vả tìm được một người bạn nhỏ cùng chơi đùa, cô mới không cần về nhà đâu.
"Thần Thần, em không muốn về !"
Thân mình nhỏ nhắn ở trong lòng nam hài càng không ngừng giãy dụa muốn xuống dưới.
"Nghe lời"
nhẹ nhàng vỗ vỗ mông cô gái .
"Thần Thần, anh ấy thật đáng thương , em gặp anh ấy nãy giờ cũng lâu rồi, nhưng không thấy ai đến đón anh ấy, chúng ta dẫn anh ấy về nhà được không"
Loan Tiêu Tiêu nhu nhu cầu xin. Trong con ngươi Loan Thần Thiên bắn ra ánh sang sắc bén, tầm mắt chuyển đến trên người cậu bé đang ngồi ở cư xá ven đường. Nơi này là khu biệt thự cao cấp, không có thân phận đặc biệt, là vào không được , đương nhiên đứa bé này không phải là đứa bé lạc đường, huống hồ trên người anh mặc một âu Âu phục màu bạc được may đo khéo léo, nhìn là biết bản thân anh là một tiểu thiếu gia.
Lại nhìn vẻ mặt cầu xin của em gái, bất đắc dĩ dụ dỗ
"Tiêu Tiêu, cậu ấy không có lạc đường, mẹ đang bảo Dì Lưu làm món bánh kem vị chocolate em thích nhất kìa, đi thôi"
"Ô ô, Thần Thần, không muốn đâu" Cái miệng nhỏ nhắn của Loan Tiêu Tiêu lúc này mím chặt lại, hai tay dụi dụi mắt giả vờ khóc lên. Chịu không nổi nhất là chiêu này của con bé, biết rõ là giả khóc, nhưng vẫn là đau lòng muốn chiều theo nó. Khuôn mặt nhỏ nhắn này luôn ẩn chứa biểu tình phong phú, cao hứng thì bĩu môi, giả làm mặt quỷ; tức giận thì mân mê cái miệng nhỏ xinh có thể mím chặt lại.
Có khi lại bướng bỉnh làm cho anh muốn nổi trận lôi đình, có khi lại làm cho người ta buồn cười, cười to không thôi. Nếu hôm nay mạnh mẽ mang cô đi, cô khẳng định trở về liền ôm mẹ khóc giống như đã gặp phải thiên đại ủy khuất. Mẹ vừa thấy tiểu tâm can của mình khóc như thế, nói không chừng cũng sẽ đi theo khóc không ngừng, đến lúc đó thì khổ rồi, sẽ bị cha nghiêm khắc chất vấn .
"Tiêu Tiêu, vậy em đi hỏi một chút anh có nguyện ý theo chúng ta về nhà hay không?"
Loan Thần Thiên chắc canh cậu bé này sẽ không đi theo Tiêu Tiêu, trong mắt cậu bé lạnh như băng, anh cũng sẽ không nhìn lầm. Ngải Đăng nhìn một màn hài hòa trước mắt, có chút chói mắt, Chàng trai này dường như rất yêu cô bé con này a, bằng không cũng sẽ không bận tâm cảm thụ của cô, kiên nhẫn dụ dỗ cô.
Mà cô cũng là ỷ vào người con trai kia nuông chiều mới dám không kiêng nể gì hồ nháo như vậy, thì ra có người quan tâm yêu thương cảm giác tốt như vậy, giống như chính mình, vĩnh viễn đều bị ghét bỏ, chỉ sợ quan tâm đều là dối trá nịnh hót. Nhìn cô bé loạng choạng thân mình tròn vo hướng anh đi tới, anh có chút khẩn trương, nếu, nếu như là cô, có lẽ anh sẽ có được cảm giác ấm áp không?
"Em mang anh về nhà được không? Dì Lưu biết làm thiệt nhiều thức ăn ngon cho chúng ta ăn, anh đến ăn thử xem nhé. . . . . ."
"Được"
"Còn có nha, phòng của em có một con ngựa gỗ, cha mới cho em. . . . . . A, anh đồng ý rồi sao?"
Tiêu Tiêu kịp phản ứng, cao hứng chạy ngược trở lại nắm lấy tay Loan Thần Thiên đang giật nảy mình. Ngải Đăng mặt không chút thay đổi, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi . Đây là một khu biệt thự nhỏ ba tầng xây ở sườn núi, hàng rào tinh xảo giống như ngăn chia với hiện đại hoá bên ngoài, con đường mòn nhỏ với hồ phun nước bên cạnh có chút không hòa hợp, nhưng càng hiện ra nét độc đáo của nó. trên hàng rào cao,thanh nhã có một loài dây leo hoa nở xinh đẹp không biết tên như trang trí thêm nét tinh xảo cho hàng rào, trong vườn hoa mơ hồ có thể thấy một cái bàn đu dây làm bằng gỗ, biệt thự này cùng với những ngôi biệt thự khác ở gần đó không giống nhau, mang nét kiến trúc của nước Pháp cổ lãng mạn kiểu nông thôn điền viên, trên vách tường bên ngoài còn treo hai cái đèn kiểu cung đình ở hai bên, hành lang gấp khúc, kéo dài, đình viện bày trí trang nhã. Ngải Đăng thấy sống mũi cay cay nhớ tới ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh như băng hoàn toàn không có chút hơi ấm kia, thấy cô bé giãy dụa từ trong lòng người con trai kia xuống dưới, vọt vào nhà.
"Mẹ, Baby, Tiêu Tiêu đã trở lại"
cô gái kêu to chạy thẳng vào trong nhà , Ngải Đăng nhìn thấy rõ trong đôi mắt của Loan Thần Thiên mang theo ý cười vội vã đuổi theo thân ảnh nhỏ bé. Thanh Lăng gần như là theo bản năng đón lấy đứa con gái đáng yêu của cô, yêu thương vuốt ve chiếc nơ hình con bướm trên đầu con gái .
“Tiêu Tiêu nhanh đi vào rửa tay,hôm nay mẹ có làm món bánh Gato mà con thích ăn nhất đó."
"Mẹ, con mới quen được một người bạn "
cô vội vàng khoe. Chỉ vào Ngải Đăng vào theo ở phía sau. Hà Thanh Lăng nhìn thấy bên cạnh con trai của cô là một đứa bé ngoại quốc, trắng nõn tuấn tú, đôi mắt to màu lam đang cảnh giác nhìn cô, tóc là màu vàng nâu , thật sự rất giống con búp bê cô mua cho Tiêu Tiêu tuần trước.
"Con là bạn của Tiêu Tiêu , đúng hay không" cô ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Ngải Đăng.
"Hoan nghênh con tới nhà chúng ta chơi, ha ha, bộ dạng của con thực đáng yêu"
Ngải Đăng đưa mắt nhìn cô sau một lúc lâu lại nhíu mi nhìn về phía Loan Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đáp lại anh một nụ cười thật tươi, bọn họ là bằng hữu sao? Giống như người phụ nữ này nói thế đi.
"đi thôi, anh bạn nhỏ đáng yêu.Dì dẫn con đi rửa mặt nhé"
Nghĩ đến đứa nhỏ sợ người lạ, cô chủ động dắt tay của Ngải Đăng. Ngải Đăng nhìn về phía người phụ nữ đang nắm tay của mình, thực ấm áp, luyến tiếc bỏ ra.
"Tiêu Tiêu cũng muốn đi rửa tay"
cô bé nhảy dựng lên bắt tay còn lại của mẹ.
"Nga, Tiêu Tiêu bảo bối mau đến đây để cha ôm cái nào"
Từ lầu hai lao xuống một người đàn ông mập mạp, bởi vì đi gấp, thịt trên bụng nhảy dựng nhảy dựng .
"Khanh khách, Baby, rất ngứa nha" Loan Đức Hồng dùng râu chà chà cô con gái nhỏ.
"không phải Baby, là cha nha!" Người đàn ông bất mãn vẻ mặt ủy khuất. "Khanh khách, Baby, Baby. . . . . ."
Cười thật vui vẻ, hai gò má đỏ ửng giống như một đóa Mân Côi *hoa hồng kiều diễm nở rộ. Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ, một chút không giả, Loan ba ba sắp 50 tuổi mới được một đứa con gái bảo bối như vậy, đương nhiên sủng không thể nói rồi. Mà Loan Thần Thiên so với Tiêu Tiêu lớn hơn gần 15 tuổi, bình thường ai cũng không để vào mắt, nhưng chỉ có anh yêu cô em gái nhỏ này.
Nhìn thấy vợ mình đang nắm tay một đứa bé trai, hai mắt Loan Đức Hồng đột nhiên phát sáng lên
"Bạn của Tiêu Tiêu sao? thật đáng yêu nha"
Biểu tình khoa trương đem tất cả đều chọc cười. Bên trong trang hoàng ấm áp giống như bề ngoài, gió nhẹ lướt qua, trên rèm cửa sổ lụa màu vàng nhạt theo gió giương nhẹ, mùi hoa thanh nhã lan rộng trong bầu không khí ấm áp này .
Ngải Đăng yên lặng nhìn những người trong gia đình này hòa thuận và vui vẻ, trong lòng cũng dần dần trầm tĩnh lại, nơi này không cần mình lúc nào cũng phải bảo trì độ cảnh giác cao.
" Cậu bạn nhỏ ăn nhiều một chút a, đến đây"
Hà Thanh Lăng gắp một miếng sườn đưa vào trong bát của Ngải Đăng. Ngải Đăng ngồi ở trên ghế, cũng không nhúc nhích, hai mắt yên lặng nhìn một đôi đũa bên cạnh bát. Hà Thanh Lăng có chút xấu hổ, nhìn sang chồng, đứa nhỏ này vẫn chưa mở miệng nói chuyện, không phải là câm điếc chứ?
"Con biết, con biết" Loan Tiêu Tiêu hưng phấn đứng ở trên ghế trẻ nhỏ, tay giơ muỗng nhỏ vung lung tung
“Mắt xanh nhìn chằm chằm vào chiếc đũa, cho nên mắt xanh nhất định là không biết dùng chiếc đũa". Ngải Đăng đột nhiên cứng lại, không được tự nhiên nhìn phía Loan Tiêu Tiêu, bởi vì bị người khác nhìn thấu tâm tư mà hàng lông mày nhỏ cau lại thật chặt.
"Xem đó, dì quên mất a, dì Lưu à, đem dao nĩa đến cho vị khách nhỏ của chúng ta"
Thu xếp cho Ngải Đăng thay đổi dao nĩa. Dì Lưu là người nhà của Loan gia, là quản gia hồi môn đi theo bên Hà Thanh Lăng đến đây, Loan Thần Thiên cùng Tiêu Tiêu đều là một tay dì Lưu nuôi lớn, mặc dù là người hầu, nhưng là người cả nhà đều đối đãi dì như người thân trong gia đình, ăn cơm đều là chung một bàn. Thay đổi đồ ăn, Ngải Đăng rốt cục cũng bắt đầu cầm lấy dao nĩa, ăn uống thực nho nhã, không giống Loan Tiêu Tiêu hai tay bóng nhẫy cầm lấy sườn, ăn ngấu nghiến. Ngải Đăng tao nhã lấy dao đem sườn cắt thành từng miếng nhỏ , lại từng ngụm cẩn thận đưa vào miệng, mỗi một miếng đều giống như đo đạc sẵn rất vừa miệng, sẽ không dơ miệng. Loan Đức Hồng cùng vợ dò xét liếc mắt với nhau một cái, có chút kinh ngạc, là dạng gia đình gì mới có thể bồi dưỡng được cách ăn uống lễ nghi hoàn mỹ trên bàn ăn như thế, đứa bé vẫn còn nhỏ như thế đã biết giữ quy cũ như vậy, hoàn toàn không cần một ai nhắc nhở.
Tác giả :
Sa Gia Tiểu Bối