Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em
Chương 8-2
"Lão đại, đi vui vẻ." Khang Mỹ Lệ vỗ bả vai Lăng Hảo Hảo, nhắc nhở. Đã hai giờ sáng rồi, đã đến giờ đóng cửa.
"Ưmh......" Cố gắng mở mắt ra, Lăng Hảo Hảo lắc đầu.
"Là ai đã trộn lẫn rượu vào sữa của tôi hả?" Cả buổi tối chỉ uống sữa tươi, sao bây giờ lại say khướt, có thể nghĩ ra, 100% sữa của cô bị trộn lẫn rượu.
"Tôi sao biết được!" Khang Mỹ Lệ kéo thân thể lay động của Lăng Hảo Hảo đứng dậy, mỗi lần tụ tập, đều có người trở thành đối tượng bị chỉnh, chẳng qua lần này chủ tịch xui xẻo, trở thành đối tượng bị chỉnh. Còn cuối cùng ai là người đã xuống tay, sorry, cô chỉ lo ăn uống, thật sự không rõ lắm.
"Này, con trai các cậu ai sẽ đưa chủ tịch về đây?" Cô chỉ chủ tịch đại nhân say đến ngã trái ngã phải, hỏi nam sinh bên cạnh.
"Anh ta." Vài đôi tay nhất trí chỉ vào người nào đó đang nhai kẹo cao su, động tác đều đặn như trước đó đã tập luyện mấy lần.
"Tôi sao?" Động tác nhai kẹo cao su ngừng lại, Hạ Thạch nghi ngờ chỉ mình, "Tại sao lại là tôi?"
"Bởi vì nhà cậu với nhà chủ tịch tiện đường!" Nên khá xui xẻo, phải đưa chủ tịch về nhà rồi.
Thật biết cách lấy lí do. Gật đầu sáng tỏ, Hạ Thạch không ý kiến nhận lấy Lăng Hảo Hảo trong tay Khang Mỹ Lệ, cam chịu số phận là kị sĩ hộ hoa.
※ ※ ※
Hai giờ rưỡi rồi, bên trong chếc Ferrari màu đỏ cách biệt thự Lăng gia khoảng 10m, Thanh Thủy Ngự Thần giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một lần nữa. Cô đi đâu rồi? Gọi điện đến nhà cô, cô cũng chưa về nhà, gọi điện thoại cho cô, lại trong trạng thái tắt máy.
Không yên lòng về cô, lại không thể tìm được, đành thuyết phục bản thân như một đứa ngốc ngồi đợi ở đây từ sáu giờ tối đến tận bây giờ. Thời gian trôi qua, nôn nóng trong lòng dần tăng lên, lo lắng, sốt ruột, cùng với khát vọng được gặp cô tạo thành một cảm xúc anh không biết tên.
Người yêu? Đây cũng là cảm xúc nhất định phải trải qua khi có người yêu, vì cô mà cảm nhận.
Trong đêm đen, một chiếc xe BMW màu xám bạc lái vào tầm mắt anh, dừng lại trước cửa biệt thự Lăng gia.
"Lăng Hảo Hảo, đến nhà cậu rồi." Hạ Thạch lắc Lăng Hảo Hảo ngồi ở chỗ kế bên tài xế.
"Tôi... nhà?" Ngáp một cái thật sâu, cô cố gắng mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài có chút quen thuộc, giống như về đến nhà rồi.
"Cảm ơn, cảm ơn cậu!" Cô mở cửa xe ra, loạng choạng xuống xe, muốn tự vào nhà, nhưng tác dụng của cồn vẫn chưa hết, cô muốn đứng lên cũng khó.
"Hay để tôi đưa cậu vào." Hạ Thạch nhai kẹo cao su vòng qua đầu xe, đi đến ghế phụ, ga lăng bế Lăng Hảo Hảo lên.
"Ợ --" cô ợ một hơi rượu, đôi tay theo trực giác ôm lấy cổ anh ta, để tránh bản thân bị ngã xuống. Đàn ông trong câu lạc bộ truyền thông, ở thời điểm mấu chốt, quả nhiên vẫn phát huy công dụng của bọn họ. "Cậu... ôm tôi, sẽ không... sẽ không quá sức chứ?" Cô hỏi.
"Vẫn tốt." So với chiều cao của cô, trọng lượng cơ thể cô rất nhẹ, chỉ là đối với con gái bình thường, vẫn nặng hơn một tí.
Đi tới trước cửa. Nhấn chuông cửa, anh đưa cô vào trong... Nhưng không ai để ý, có một ánh mắt âm u ở chỗ xa...
※ ※ ※
Dưới sự che giấu của bóng đêm, một bóng dáng im hơi lặng tiếng tiến vào tòa nhà, nhẹ nhàng tránh được thiết bị theo dõi, đẩy cửa phòng của người muốn tìm ra.
Ánh trăng soi tỏ không gian, xuyên qua cửa sổ dịu dàng để lại ánh sáng, nhưng lại không lấn át được hơi thở quỷ dị phát tán. Cô và anh đã lập ra lời hứa, kí khế ước thuộc về Satan, nhưng - cô lại vi phạm, để người đàn ông khác chạm vào thân thể cô...
Thanh Thủy Ngự Thần lạnh lùng đứng bên giường, nhìn chằm chằm Lăng Hảo Hảo đang nằm ngủ say trên đó, tay dần dần nắm thành quyền. Trong ngực có một luồng khí tức giận đang không ngừng cuộn lên, là ghen sao? Có ai ngờ, có một ngày, anh cũng sẽ nhấm nháp tư vị ghen tuông, để sự ghen tuông ăn mòn bản thân. Dù ghen tuông quá mức, dù cô chỉ bị người đàn ông khác ôm lấy mà thôi, nhưng lại khiến lòng anh nổi lên phản ứng lớn như vậy.
Chậm rãi ngồi bên mép giường, anh cẩn thận ngắm kĩ khuôn mặt cô. Mặc đồ ngủ, đôi mắt cô nhắm chặt, thiếu đi phần tỏa sáng, thêm một phần hồn nhiên... Sau đó, tay phải của anh chạm nhẹ vào mái tóc ngắn xinh đẹp của cô, vuốt ve gương mặt cô, lại mơn trớn đôi mắt cô, lông mày của cô, môi của cô, những thứ này đều thuộc về anh, trước giờ anh chưa từng nghĩ muốn để người đàn ông khác chạm vào chúng.
Tay của anh dừng lại trên môi của cô, đầu ngón tay lạnh như băng tiếp xúc với đôi môi đỏ mọng hơi nóng, nhiệt độ của cô cho thấy sự lạnh lẽo của anh. Muốn cô, trong đầu không ngừng thoáng qua ý nghĩ này, là quá quan tâm sao? Nên sau khi nhìn thấy cảnh kia, không khống chế nổi suy nghĩ muốn cô, muốn cô trở thành người phụ nữ của anh. Cô chỉ có thể là mặt trời của anh, mặt trời duy nhất, nếu ánh sáng này chia cho người khác, như vậy, anh tình nguyện tự tay phá hủy mặt trời!
Hồi lâu, đôi mắt phượng quyến rũ chợt lóe, như đã quyết tâm làm điều gì đó. Đôi tay thon dài có lực ôm lấy người đang ngủ say trên giường, chạy về phía bóng đêm ngoài phòng, biến mất dưới ánh trăng.
※ ※ ※
Xe Ferrari màu đỏ chạy nhanh như băng trên đường cái yên tĩnh, chạy về phía vùng ngoại ô. "Ưmh --" Lăng Hảo Hảo nằm trên xe hơi khó chịu kêu một tiếng, nhíu mày, cố gắng mở mắt.
Đau đầu quá! Lắc lắc cái đầu, mờ mịt nhìn cảnh vật lướt nhanh bên ngoài cửa xe, không phải cô về nhà rồi sao? Sao lại... Quay đầu, ngoài ý muốn nhìn người lái xe.
"Ngự Thần, anh......" Vừa muốn mở miệng, tốc độ lái xe quá nhanh khiến cảm giác buồn nôn dâng lên trên cổ họng, a..., cô muốn nôn quá! "Dừng -- dừng xe!" Cô kêu lên, che miệng lại. Nếu không dừng xe, khó đảm bảo cô sẽ không nôn ngay trên xe anh.
Két --
Xe dừng lại rừng cây bên cạnh ở vùng ngoại ô. Lăng Hảo Hảo nhanh chóng mở cửa xe, chạy về phía bụi cây.
"Ọe --" thật khó chịu, nếu để cô bắt được kẻ nào chán sống trộn rượu vào sữa của cô, cô nhất định lột da anh ta!
Sau một hồi nôn thỏa thích, cô chạy trở về chỗ cũ, lại nhìn thấy anh đã ra khỏi xe, yên lặng đứng dựa vào thân xe. Dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lẽo nổi bật quá mức.
"Ừm......" Gió mát hiu hiu khiến đầu óc bị say rượu tỉnh táo không ít, có quá nhiều chuyện muốn hỏi anh: Vì sao cô lại ở trên xe anh, sao mặt anh lại lạnh như vậy, sao anh lại lái xe đưa cô tới vùng ngoại ô, vì sao... Nhiều vì sao như thế, khiến cô không biết nên hỏi cái gì trước.
"Em nôn xong rồi sao?" Thanh Thủy Ngự Thần chậm rãi đi đến bên cạnh Lăng Hảo Hảo, âm thanh lạnh như băng không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
"Ừ." Cô gật đầu một cái, vẻ mặt của anh còn lạnh hơn so với lần đầu tiên hai người gặp nhau, trên người anh không có hơi thở tà mị như mọi khi, có sự lạnh lẽo, giống như trên cơ thể đột nhiên không còn suy nghĩ và linh hồn, chỉ còn lại cái xác không hồn. Anh như vậy, khiến cô hơi sợ. Cô lùi về sau một bước, theo trực giác mà tránh né anh.
"Sao vậy, anh khiến em sợ sao?" Anh bước tới gần cô, đưa tay lấy ra khăn tay luôn mang theo người, lau vết bẩn bên môi cô, môi đỏ trái tim gợi lên một đường cong.
Anh đang cười, nhưng lại khiến cô có cảm giác không phải anh đang cười, ánh mắt lạnh như băng và nụ cười lạnh lẽo, giống như Satan trong bóng tối, khinh thường người phàm. Anh nhẹ nhàng lau khóe môi cô, nhưng -- nhưng động tác lau giống như máy móc vậy.
"Anh hôm nay sao thế?" Cô bỏ tay anh đang lau ra, cau mày hỏi.
"Em cảm thấy anh hôm nay thế nào?" Anh thu khăn về, hỏi ngược lại.
"Điều này --" sao cô biết được, cô cũng không phải thần tiên, anh không nói làm sao cô biết anh nghĩ cái gì, "Vậy, tại sao em lại ở trên xe của anh?" Cô chọn một vấn đề dễ trả lời để hỏi.
"Tại sao em lại ở trên xe của anh? Bởi vì -- anh rất muốn gặp em." Anh híp mắt phượng hẹp dài lại, ngón tay lạnh như băng ma sát gương mặt cô, "Tại sao..... Anh lại yêu em?" Anh như đang hỏi cô, cũng như đang lầm bẩm với chính mình.
Bộ dáng của anh, thật sự rất kì lạ.
"Ưmh......" Cố gắng mở mắt ra, Lăng Hảo Hảo lắc đầu.
"Là ai đã trộn lẫn rượu vào sữa của tôi hả?" Cả buổi tối chỉ uống sữa tươi, sao bây giờ lại say khướt, có thể nghĩ ra, 100% sữa của cô bị trộn lẫn rượu.
"Tôi sao biết được!" Khang Mỹ Lệ kéo thân thể lay động của Lăng Hảo Hảo đứng dậy, mỗi lần tụ tập, đều có người trở thành đối tượng bị chỉnh, chẳng qua lần này chủ tịch xui xẻo, trở thành đối tượng bị chỉnh. Còn cuối cùng ai là người đã xuống tay, sorry, cô chỉ lo ăn uống, thật sự không rõ lắm.
"Này, con trai các cậu ai sẽ đưa chủ tịch về đây?" Cô chỉ chủ tịch đại nhân say đến ngã trái ngã phải, hỏi nam sinh bên cạnh.
"Anh ta." Vài đôi tay nhất trí chỉ vào người nào đó đang nhai kẹo cao su, động tác đều đặn như trước đó đã tập luyện mấy lần.
"Tôi sao?" Động tác nhai kẹo cao su ngừng lại, Hạ Thạch nghi ngờ chỉ mình, "Tại sao lại là tôi?"
"Bởi vì nhà cậu với nhà chủ tịch tiện đường!" Nên khá xui xẻo, phải đưa chủ tịch về nhà rồi.
Thật biết cách lấy lí do. Gật đầu sáng tỏ, Hạ Thạch không ý kiến nhận lấy Lăng Hảo Hảo trong tay Khang Mỹ Lệ, cam chịu số phận là kị sĩ hộ hoa.
※ ※ ※
Hai giờ rưỡi rồi, bên trong chếc Ferrari màu đỏ cách biệt thự Lăng gia khoảng 10m, Thanh Thủy Ngự Thần giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một lần nữa. Cô đi đâu rồi? Gọi điện đến nhà cô, cô cũng chưa về nhà, gọi điện thoại cho cô, lại trong trạng thái tắt máy.
Không yên lòng về cô, lại không thể tìm được, đành thuyết phục bản thân như một đứa ngốc ngồi đợi ở đây từ sáu giờ tối đến tận bây giờ. Thời gian trôi qua, nôn nóng trong lòng dần tăng lên, lo lắng, sốt ruột, cùng với khát vọng được gặp cô tạo thành một cảm xúc anh không biết tên.
Người yêu? Đây cũng là cảm xúc nhất định phải trải qua khi có người yêu, vì cô mà cảm nhận.
Trong đêm đen, một chiếc xe BMW màu xám bạc lái vào tầm mắt anh, dừng lại trước cửa biệt thự Lăng gia.
"Lăng Hảo Hảo, đến nhà cậu rồi." Hạ Thạch lắc Lăng Hảo Hảo ngồi ở chỗ kế bên tài xế.
"Tôi... nhà?" Ngáp một cái thật sâu, cô cố gắng mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài có chút quen thuộc, giống như về đến nhà rồi.
"Cảm ơn, cảm ơn cậu!" Cô mở cửa xe ra, loạng choạng xuống xe, muốn tự vào nhà, nhưng tác dụng của cồn vẫn chưa hết, cô muốn đứng lên cũng khó.
"Hay để tôi đưa cậu vào." Hạ Thạch nhai kẹo cao su vòng qua đầu xe, đi đến ghế phụ, ga lăng bế Lăng Hảo Hảo lên.
"Ợ --" cô ợ một hơi rượu, đôi tay theo trực giác ôm lấy cổ anh ta, để tránh bản thân bị ngã xuống. Đàn ông trong câu lạc bộ truyền thông, ở thời điểm mấu chốt, quả nhiên vẫn phát huy công dụng của bọn họ. "Cậu... ôm tôi, sẽ không... sẽ không quá sức chứ?" Cô hỏi.
"Vẫn tốt." So với chiều cao của cô, trọng lượng cơ thể cô rất nhẹ, chỉ là đối với con gái bình thường, vẫn nặng hơn một tí.
Đi tới trước cửa. Nhấn chuông cửa, anh đưa cô vào trong... Nhưng không ai để ý, có một ánh mắt âm u ở chỗ xa...
※ ※ ※
Dưới sự che giấu của bóng đêm, một bóng dáng im hơi lặng tiếng tiến vào tòa nhà, nhẹ nhàng tránh được thiết bị theo dõi, đẩy cửa phòng của người muốn tìm ra.
Ánh trăng soi tỏ không gian, xuyên qua cửa sổ dịu dàng để lại ánh sáng, nhưng lại không lấn át được hơi thở quỷ dị phát tán. Cô và anh đã lập ra lời hứa, kí khế ước thuộc về Satan, nhưng - cô lại vi phạm, để người đàn ông khác chạm vào thân thể cô...
Thanh Thủy Ngự Thần lạnh lùng đứng bên giường, nhìn chằm chằm Lăng Hảo Hảo đang nằm ngủ say trên đó, tay dần dần nắm thành quyền. Trong ngực có một luồng khí tức giận đang không ngừng cuộn lên, là ghen sao? Có ai ngờ, có một ngày, anh cũng sẽ nhấm nháp tư vị ghen tuông, để sự ghen tuông ăn mòn bản thân. Dù ghen tuông quá mức, dù cô chỉ bị người đàn ông khác ôm lấy mà thôi, nhưng lại khiến lòng anh nổi lên phản ứng lớn như vậy.
Chậm rãi ngồi bên mép giường, anh cẩn thận ngắm kĩ khuôn mặt cô. Mặc đồ ngủ, đôi mắt cô nhắm chặt, thiếu đi phần tỏa sáng, thêm một phần hồn nhiên... Sau đó, tay phải của anh chạm nhẹ vào mái tóc ngắn xinh đẹp của cô, vuốt ve gương mặt cô, lại mơn trớn đôi mắt cô, lông mày của cô, môi của cô, những thứ này đều thuộc về anh, trước giờ anh chưa từng nghĩ muốn để người đàn ông khác chạm vào chúng.
Tay của anh dừng lại trên môi của cô, đầu ngón tay lạnh như băng tiếp xúc với đôi môi đỏ mọng hơi nóng, nhiệt độ của cô cho thấy sự lạnh lẽo của anh. Muốn cô, trong đầu không ngừng thoáng qua ý nghĩ này, là quá quan tâm sao? Nên sau khi nhìn thấy cảnh kia, không khống chế nổi suy nghĩ muốn cô, muốn cô trở thành người phụ nữ của anh. Cô chỉ có thể là mặt trời của anh, mặt trời duy nhất, nếu ánh sáng này chia cho người khác, như vậy, anh tình nguyện tự tay phá hủy mặt trời!
Hồi lâu, đôi mắt phượng quyến rũ chợt lóe, như đã quyết tâm làm điều gì đó. Đôi tay thon dài có lực ôm lấy người đang ngủ say trên giường, chạy về phía bóng đêm ngoài phòng, biến mất dưới ánh trăng.
※ ※ ※
Xe Ferrari màu đỏ chạy nhanh như băng trên đường cái yên tĩnh, chạy về phía vùng ngoại ô. "Ưmh --" Lăng Hảo Hảo nằm trên xe hơi khó chịu kêu một tiếng, nhíu mày, cố gắng mở mắt.
Đau đầu quá! Lắc lắc cái đầu, mờ mịt nhìn cảnh vật lướt nhanh bên ngoài cửa xe, không phải cô về nhà rồi sao? Sao lại... Quay đầu, ngoài ý muốn nhìn người lái xe.
"Ngự Thần, anh......" Vừa muốn mở miệng, tốc độ lái xe quá nhanh khiến cảm giác buồn nôn dâng lên trên cổ họng, a..., cô muốn nôn quá! "Dừng -- dừng xe!" Cô kêu lên, che miệng lại. Nếu không dừng xe, khó đảm bảo cô sẽ không nôn ngay trên xe anh.
Két --
Xe dừng lại rừng cây bên cạnh ở vùng ngoại ô. Lăng Hảo Hảo nhanh chóng mở cửa xe, chạy về phía bụi cây.
"Ọe --" thật khó chịu, nếu để cô bắt được kẻ nào chán sống trộn rượu vào sữa của cô, cô nhất định lột da anh ta!
Sau một hồi nôn thỏa thích, cô chạy trở về chỗ cũ, lại nhìn thấy anh đã ra khỏi xe, yên lặng đứng dựa vào thân xe. Dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lẽo nổi bật quá mức.
"Ừm......" Gió mát hiu hiu khiến đầu óc bị say rượu tỉnh táo không ít, có quá nhiều chuyện muốn hỏi anh: Vì sao cô lại ở trên xe anh, sao mặt anh lại lạnh như vậy, sao anh lại lái xe đưa cô tới vùng ngoại ô, vì sao... Nhiều vì sao như thế, khiến cô không biết nên hỏi cái gì trước.
"Em nôn xong rồi sao?" Thanh Thủy Ngự Thần chậm rãi đi đến bên cạnh Lăng Hảo Hảo, âm thanh lạnh như băng không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
"Ừ." Cô gật đầu một cái, vẻ mặt của anh còn lạnh hơn so với lần đầu tiên hai người gặp nhau, trên người anh không có hơi thở tà mị như mọi khi, có sự lạnh lẽo, giống như trên cơ thể đột nhiên không còn suy nghĩ và linh hồn, chỉ còn lại cái xác không hồn. Anh như vậy, khiến cô hơi sợ. Cô lùi về sau một bước, theo trực giác mà tránh né anh.
"Sao vậy, anh khiến em sợ sao?" Anh bước tới gần cô, đưa tay lấy ra khăn tay luôn mang theo người, lau vết bẩn bên môi cô, môi đỏ trái tim gợi lên một đường cong.
Anh đang cười, nhưng lại khiến cô có cảm giác không phải anh đang cười, ánh mắt lạnh như băng và nụ cười lạnh lẽo, giống như Satan trong bóng tối, khinh thường người phàm. Anh nhẹ nhàng lau khóe môi cô, nhưng -- nhưng động tác lau giống như máy móc vậy.
"Anh hôm nay sao thế?" Cô bỏ tay anh đang lau ra, cau mày hỏi.
"Em cảm thấy anh hôm nay thế nào?" Anh thu khăn về, hỏi ngược lại.
"Điều này --" sao cô biết được, cô cũng không phải thần tiên, anh không nói làm sao cô biết anh nghĩ cái gì, "Vậy, tại sao em lại ở trên xe của anh?" Cô chọn một vấn đề dễ trả lời để hỏi.
"Tại sao em lại ở trên xe của anh? Bởi vì -- anh rất muốn gặp em." Anh híp mắt phượng hẹp dài lại, ngón tay lạnh như băng ma sát gương mặt cô, "Tại sao..... Anh lại yêu em?" Anh như đang hỏi cô, cũng như đang lầm bẩm với chính mình.
Bộ dáng của anh, thật sự rất kì lạ.
Tác giả :
Thiên Thảo