Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!
Quyển 4 - Chương 38: Không bỏ được
"Dương Dương, em đang nói đùa sao?"
"Không phải, em thật sự nghiêm túc"
"Ở trong lòng em, tình cảm giữa chúng ta là cái gì?". Nói chia tay thì chia tay? Cô ấy rốt cuộc đặt tình cảm giữa bọn họ vào đâu?
Cô im lặng, coi là cái gì ư? Cô không trả lời được.
"Dương Dương". Phan Thừa Hi hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng xuống, tự bảo mình không nên vọng động, có thể cô ấy chỉ là đang tỏ ra cáu kỉnh chút thôi, chung sống lâu như vậy, hắn cũng có chút lý giải với tính cách của cô, biết tính tình cô gái nhỏ của cô, thường thường thích được người ta dỗ dành, "Chúng ta đừng cãi nhau nữa, chuyện ngày hôm qua, chúng ta hãy để cho nó qua đi, coi như không có cái gì xảy ra cả, được không?"
Ði qua, đặt tay trên eo cô, trán chạm vào nhau, nhẹ nhàng.
Dương Dương nhắm mắt lại, làm lại từ đầu? Có thể không? Nếu như không có chuyện tối qua có lẽ là có thể, cho tới tận hôm nay cô mới phát hiện thì ra mình đã sớm yêu mặt trắng nhỏ, không biết từ khi nào thì trong lòng đã có sự tồn tại của người con trai này.
"Dương Dương...". Nụ hôn của Phan Thừa Hi từ phía trên đi xuống vuốt ve đôi môi cô..
Cô như bị điện giật đẩy hắn ra, "Xin lỗi... Em..."
Phan Thừa Hi tâm như tro tàn, đây là thế nào? Giữa những người yêu nhau cãi nhau là chuyện rất bình thường, có gì bất mãn có thể nói ra, nhưng run rẩy giống như cô sẽ làm hắn phát điên, vẫn cố nhịn xuống dỗ dành, "Snoopy nhà anh sao vậy? Vẫn còn giận anh, trách anh ngày đó oan uổng em sao? Anh xin lỗi có được không?". Nói rồi cầm tay cô đánh lên mặt mình.
"Anh không hề oan uổng em... Em và Cố Phương Văn đã làm chuyện có lỗi với anh..."
"Em đang cố ý chọc tức anh sao?"
"Không phải, đây là sự thật"
Phan Thừa Hi vẫn nắm lấy tay cô, "Cái chuyện này tuyệt không có buồn cười chút nào, còn đùa nữa là anh sẽ tức giận, mà tức giận rồi thì anh sẽ trừng phạt em". Cầm tay cô cắn.
Cô kéo tay mình về, cười khổ, "Anh đã không tin, vậy em lấy chứng cứ ra cho anh xem"
Hôm nay Dương Dương mặc một chiếc áo cao cổ, cô tháo hai khuy áo trên cùng xuống, lập tức những vết hôn trên cổ liền hiện ra.
"Em... !". Mặt Phan Thừa Hi thoáng cái liền xanh, hôm đó lúc hắn ra ngoài, trên cổ cô còn chưa có như vậy, nói cách khác đây là hôm trước hoặc tối hôm qua lưu lại!!
Dương Dương thấy nắm tay hắn siết chặt, gân xanh trên mặt hiện ra rõ ràng, hiển nhiên là rất tức giận.
"Xin lỗi...". Miệng mở ra, muốn giải thích với hắn, nhưng ra đến miệng rồi lại chỉ còn có ba chữ này, bây giờ giải thích cái gì cũng vô ích, đến cả cô cũng hận chính bản thân mình.
Không biết qua bao lâu, nắm tay hắn mới lỏng ra, không nhìn cô một cái, xoay người bỏ đi, "Như em mong muốn, chúng ta chia tay từ đây"
Gió lạnh thổi tới khiến tóc cô bay loạn cả lên như giương nanh múa vuốt, cô đứng trên tầng thượng nhìn xuống bên dưới, viền mắt sáp sáp, nhưng không có nước mắt.
Trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự làm bậy thì không thể sống.
Những ngày kế tiếp nhìn như rất yên ả, sau khi tan việc ngay ngày hôm ấy cô liền quay về dọn dẹp đồ đạc ra khỏi nhà mặt trắng nhỏ.
Hai người dường như thoáng cái thành người xa lạ, ở công ty gặp nhau cũng không chào hỏi, bài hát "Người xa lạ quen thuộc nhất" của Tiêu Á Hiên đã trở thành diễn biến tốt nhất của bọn họ:
Chúng ta trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất trên đời
Về sau mỗi người đều có những phức tạp những bi thương của riêng mình
Chỉ trách chúng ta sao yêu mãnh liệt sao yêu sâu đậm như thế
Tỉnh mộng rồi là phất tay mà linh hồn không quay về
Nếu ban đầu khi gặp nhau không có xúc động
Có lẽ đêm nay em sẽ không trầm luân trong tưởng nhớ
Mặt trắng nhỏ dường như không ảnh hưởng chút nào, vẫn phong quang đầy mặt, vừa nói vừa cười với đồng nghiệp, nhất là Hác Ðình, lúc nào cũng kiếm cớ đi tìm hắn, trong công ty luôn có thể thấy bóng dáng của bọn họ, trai đẹp với mỹ nữ, đi tới chỗ nào cũng bắt mắt như thế.
Ngược lại là cô, cứ như bị sét đánh vậy, đây là ý kiến của Vu Lỵ, "Nhìn bộ dạng này của em, nhìn cũng biết là bị chồng ruồng bỏ, bị người vứt bỏ mà, xin em đấy, phụ nữ, phải phấn khởi lên, không có đàn ông chúng ta vẫn có thể sống tốt"
Thế là lôi kéo cô, gọi cả Mộc Mộc cùng đi KTV K ca, điên cuồng hò hét, sau đó hát câu "Cũng muốn có người thích có người thương" thì ba cô cùng gào khóc loạn cả lên.
Cô chưa từng ở cùng Cố Phương Văn, Cố Phương Văn lại muốn ở chung với cô, thế nhưng cô không làm được. Cố Phương Văn lại không vì vậy mà bỏ qua, ngày nào cô cũng nhận được hoa hắn đưa tới.
Chia tay đã gần một tháng, hóa ra chia tay cũng không có kinh khủng như vậy, mặt trời lặn rồi sẽ lại mọc, địa cầu vẫn không ngừng tự quay, cô cũng không có khó chịu như trong tưởng tượng, mặc dù có thời gian ở trên đường gặp một đôi yêu nhau thì sẽ có một sự thương cảm không hiểu ùa về, trái tim như bị kim đâm vào, rất đau nhưng lại sờ không thấy bắt không được.
Lễ tình nhân Trung Quốc hôm nay Cố Phương Văn lại mang hoa tới, 99 đóa hoa hồng đỏ! Trong phòng làm việc toàn hoa là hoa, các nữ đồng nghiệp đều vô cùng hâm mộ, thật sự là phải cúng bái với vị bạch mã hoàng tử dịu dàng lãng mạn đấy, cứ bắt cô phải gọi anh chàng bạch mã hoàng tử đấy tới cho các cô gặp mặt. Cô cười bất đắc dĩ, không lay chuyển được các cô đó, vừa vặn Cố Phương Văn lại gọi điện thoại tới mời cô ăn cơm, cô liền bảo hắn lúc tan việc tới công ty đón cô.
Khi cô và Cố Phương Văn ôm 99 đóa hoa hồng vào thang máy thì gặp hai người Phan Thừa Hi và Hác Ðình cùng vào, hai người vừa nói vừa cười, thấy bọn họ thì cũng hơi sửng sốt, bầu không khí lập tức trở nên rất kỳ quái.
Nhìn bọn họ thân mật, lòng cô như bị một tảng đá lớn đè nặng, ngay cả hít thở cũng khó khăn, hóa ra trái tim vẫn còn đau, hóa ra cô căn bản chưa có buông tay.
Cô giấu mình vào trong góc tầm thường nhất, lại vẫn cảm thấy một ánh mắt nóng rực bắn tới, một áp lực vô hình chèn ép khiến cô ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc ra ngoài thì mắt thấy hắn mặc áo sơ mi cô tặng cho hắn, nhớ lần đó cô mua về lén đặt trong tủ quần áo của hắn, sau khi phát hiện thì hắn vui vẻ như đứa bé, ôm cô xoay vòng quanh, sau đó mặc áo vào muốn cô cài cúc áo cho hắn, lúc đó cô còn chửi mình tự chịu tội, bây giờ nghĩ lại mà cứ như cách cả một đời, không khỏi cảm thấy thương cảm, thế là cước bộ không dám dừng, vội vàng lên xe Cố Phương Văn.
Cố Phương Văn mang cô tới nhà hàng SKF nổi danh nhất thành phố S, đúng là một nhà hàng dành cho các đôi tình nhân, thật khiến cô không yên lòng.
"Dương Dương". Cố Phương Văn đột nhiên nắm tay cô, đặt vào tay cô một chiếc nhẫn kim cương.
"Phương Văn anh..." nhẫn kim cương có ít nhất 5 ca-ra, cô muốn lấy ra, lại bị Cố Phương Văn ngăn trở.
"Dương Dương, cho anh một cơ hội đi, được không?"
"Phương Văn anh biết rõ là em còn chưa có chuẩn bị tâm lý...Ðối với anh như vậy là không công bằng"
"Anh biết, anh không cần em lập tức đáp ứng anh, anh chỉ hi vọng em đừng cự tuyệt anh, cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc cho em, chuộc lại lỗi lầm củaa anh"
"Ðó không phải là lỗi của anh..."
"Bất kể là lỗi của ai cũng được, cho anh một cơ hội để chăm sóc em, được không?". Ðặt lên tay cô một nụ hôn nhẹ nhàng, con ngươi u buồn như đi thẳng vào trong tâm khảm của cô.
"Ðể cho em suy nghi một chút được chứ?"
"Ừ, được, chỉ là đừng để anh đợi đến khi hoa nhi cũng cám ơn". Cố Phương Văn vui mừng ngoài ý muốn, tuy rằng cô ấy còn chưa có gật đầu, nhưng nhìn thái độ này của cô ấy, rõ ràng đã dao động, chỉ cần hắn thêm chút xúc tác, rất nhanh đã có thể thành công rồi.
Hai người dùng xong bữa cơm liền đi dạo ở bờ sông, đến tận 11 giờ mới quay về.
"Anh tiễn em lên"
"Không cần, anh đi về đi, bận rộn cả ngày anh cũng mệt mỏi rồi"
"Vậy được rồi, em nghỉ sớm một chút". Cố Phương Văn hôn nhẹ trên trán cô một cái rồi mới đi.
Tới khúc quanh thì cô thấy một người chặn ở cửa, người dựa vào cửa nhà cô, tim cô thắt lại.
"Phiền anh tránh ra, em phải vào nhà". Cô đứng ở cửa, hắn thì không tránh, hai người nhìn nhau, cô phải mở miệng trước, bằng không phải đứng tới khi nào nữa.
Phan Thừa Hi không nói gì, ánh mắt lại lướt qua môi rồi dừng trên mặt cô, tim cô đập mạnh, cúi đầu dõi mắt lấy chìa khóa mà hai tay run rẩy.
Hắn tránh ra, cửa còn chưa đóng lại hắn liền lách vào, "rầm" một tiếng, cô còn chưa kịp phản ứng, hắn như phô thiên cái địa, không nói lời nào kéo cô vào lòng bắt đầu với những nụ hôn mãnh liệt.
Cô giãy dụa, hắn liền ngăn lại, đè hai tay ra sau, kẹp chặt cô vào giữa ngực hắn với tường, những nụ hôn càng trở nên bá đạo hơn.
Trong phòng khách rất tối, cô không thấy được vẻ mặt hắn, chỉ cảm thụ được hơi thở dốc của hắn, mang theo bá đạo, mang theo bất mãn, mang theo tức giận, cô rất nhanh liền mềm nhũn, dựa lưng vào tường mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể.
Thẳng đến khi cô không thở nổi nữa, như muốn tắt thở, hắn mới dời khỏi mục tiêu, vươn người ra liếm vào vành tai chỗ mẫn cảm nhất của cô, sau đó ngậm lấy, cô "ư ử" , tiếng rên rỉ vang lên.
Hắn vẫn không bỏ qua, nụ hôn mạnh mẽ mà có chút thô lỗ, ma sát, phảng phất cố ý để lên người cô những ấn ký chỉ thuộc về hắn, tay kia thì cởi hết quần áo cô ra, "xoẹt", chiếc quần lót của cô liền tan nát, sau đó dưới tình huống không báo trước, cởi khố ra, không chút ôn nhu tiến công, tiến nhập vào nơi sâu nhất.
"Không phải, em thật sự nghiêm túc"
"Ở trong lòng em, tình cảm giữa chúng ta là cái gì?". Nói chia tay thì chia tay? Cô ấy rốt cuộc đặt tình cảm giữa bọn họ vào đâu?
Cô im lặng, coi là cái gì ư? Cô không trả lời được.
"Dương Dương". Phan Thừa Hi hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng xuống, tự bảo mình không nên vọng động, có thể cô ấy chỉ là đang tỏ ra cáu kỉnh chút thôi, chung sống lâu như vậy, hắn cũng có chút lý giải với tính cách của cô, biết tính tình cô gái nhỏ của cô, thường thường thích được người ta dỗ dành, "Chúng ta đừng cãi nhau nữa, chuyện ngày hôm qua, chúng ta hãy để cho nó qua đi, coi như không có cái gì xảy ra cả, được không?"
Ði qua, đặt tay trên eo cô, trán chạm vào nhau, nhẹ nhàng.
Dương Dương nhắm mắt lại, làm lại từ đầu? Có thể không? Nếu như không có chuyện tối qua có lẽ là có thể, cho tới tận hôm nay cô mới phát hiện thì ra mình đã sớm yêu mặt trắng nhỏ, không biết từ khi nào thì trong lòng đã có sự tồn tại của người con trai này.
"Dương Dương...". Nụ hôn của Phan Thừa Hi từ phía trên đi xuống vuốt ve đôi môi cô..
Cô như bị điện giật đẩy hắn ra, "Xin lỗi... Em..."
Phan Thừa Hi tâm như tro tàn, đây là thế nào? Giữa những người yêu nhau cãi nhau là chuyện rất bình thường, có gì bất mãn có thể nói ra, nhưng run rẩy giống như cô sẽ làm hắn phát điên, vẫn cố nhịn xuống dỗ dành, "Snoopy nhà anh sao vậy? Vẫn còn giận anh, trách anh ngày đó oan uổng em sao? Anh xin lỗi có được không?". Nói rồi cầm tay cô đánh lên mặt mình.
"Anh không hề oan uổng em... Em và Cố Phương Văn đã làm chuyện có lỗi với anh..."
"Em đang cố ý chọc tức anh sao?"
"Không phải, đây là sự thật"
Phan Thừa Hi vẫn nắm lấy tay cô, "Cái chuyện này tuyệt không có buồn cười chút nào, còn đùa nữa là anh sẽ tức giận, mà tức giận rồi thì anh sẽ trừng phạt em". Cầm tay cô cắn.
Cô kéo tay mình về, cười khổ, "Anh đã không tin, vậy em lấy chứng cứ ra cho anh xem"
Hôm nay Dương Dương mặc một chiếc áo cao cổ, cô tháo hai khuy áo trên cùng xuống, lập tức những vết hôn trên cổ liền hiện ra.
"Em... !". Mặt Phan Thừa Hi thoáng cái liền xanh, hôm đó lúc hắn ra ngoài, trên cổ cô còn chưa có như vậy, nói cách khác đây là hôm trước hoặc tối hôm qua lưu lại!!
Dương Dương thấy nắm tay hắn siết chặt, gân xanh trên mặt hiện ra rõ ràng, hiển nhiên là rất tức giận.
"Xin lỗi...". Miệng mở ra, muốn giải thích với hắn, nhưng ra đến miệng rồi lại chỉ còn có ba chữ này, bây giờ giải thích cái gì cũng vô ích, đến cả cô cũng hận chính bản thân mình.
Không biết qua bao lâu, nắm tay hắn mới lỏng ra, không nhìn cô một cái, xoay người bỏ đi, "Như em mong muốn, chúng ta chia tay từ đây"
Gió lạnh thổi tới khiến tóc cô bay loạn cả lên như giương nanh múa vuốt, cô đứng trên tầng thượng nhìn xuống bên dưới, viền mắt sáp sáp, nhưng không có nước mắt.
Trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự làm bậy thì không thể sống.
Những ngày kế tiếp nhìn như rất yên ả, sau khi tan việc ngay ngày hôm ấy cô liền quay về dọn dẹp đồ đạc ra khỏi nhà mặt trắng nhỏ.
Hai người dường như thoáng cái thành người xa lạ, ở công ty gặp nhau cũng không chào hỏi, bài hát "Người xa lạ quen thuộc nhất" của Tiêu Á Hiên đã trở thành diễn biến tốt nhất của bọn họ:
Chúng ta trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất trên đời
Về sau mỗi người đều có những phức tạp những bi thương của riêng mình
Chỉ trách chúng ta sao yêu mãnh liệt sao yêu sâu đậm như thế
Tỉnh mộng rồi là phất tay mà linh hồn không quay về
Nếu ban đầu khi gặp nhau không có xúc động
Có lẽ đêm nay em sẽ không trầm luân trong tưởng nhớ
Mặt trắng nhỏ dường như không ảnh hưởng chút nào, vẫn phong quang đầy mặt, vừa nói vừa cười với đồng nghiệp, nhất là Hác Ðình, lúc nào cũng kiếm cớ đi tìm hắn, trong công ty luôn có thể thấy bóng dáng của bọn họ, trai đẹp với mỹ nữ, đi tới chỗ nào cũng bắt mắt như thế.
Ngược lại là cô, cứ như bị sét đánh vậy, đây là ý kiến của Vu Lỵ, "Nhìn bộ dạng này của em, nhìn cũng biết là bị chồng ruồng bỏ, bị người vứt bỏ mà, xin em đấy, phụ nữ, phải phấn khởi lên, không có đàn ông chúng ta vẫn có thể sống tốt"
Thế là lôi kéo cô, gọi cả Mộc Mộc cùng đi KTV K ca, điên cuồng hò hét, sau đó hát câu "Cũng muốn có người thích có người thương" thì ba cô cùng gào khóc loạn cả lên.
Cô chưa từng ở cùng Cố Phương Văn, Cố Phương Văn lại muốn ở chung với cô, thế nhưng cô không làm được. Cố Phương Văn lại không vì vậy mà bỏ qua, ngày nào cô cũng nhận được hoa hắn đưa tới.
Chia tay đã gần một tháng, hóa ra chia tay cũng không có kinh khủng như vậy, mặt trời lặn rồi sẽ lại mọc, địa cầu vẫn không ngừng tự quay, cô cũng không có khó chịu như trong tưởng tượng, mặc dù có thời gian ở trên đường gặp một đôi yêu nhau thì sẽ có một sự thương cảm không hiểu ùa về, trái tim như bị kim đâm vào, rất đau nhưng lại sờ không thấy bắt không được.
Lễ tình nhân Trung Quốc hôm nay Cố Phương Văn lại mang hoa tới, 99 đóa hoa hồng đỏ! Trong phòng làm việc toàn hoa là hoa, các nữ đồng nghiệp đều vô cùng hâm mộ, thật sự là phải cúng bái với vị bạch mã hoàng tử dịu dàng lãng mạn đấy, cứ bắt cô phải gọi anh chàng bạch mã hoàng tử đấy tới cho các cô gặp mặt. Cô cười bất đắc dĩ, không lay chuyển được các cô đó, vừa vặn Cố Phương Văn lại gọi điện thoại tới mời cô ăn cơm, cô liền bảo hắn lúc tan việc tới công ty đón cô.
Khi cô và Cố Phương Văn ôm 99 đóa hoa hồng vào thang máy thì gặp hai người Phan Thừa Hi và Hác Ðình cùng vào, hai người vừa nói vừa cười, thấy bọn họ thì cũng hơi sửng sốt, bầu không khí lập tức trở nên rất kỳ quái.
Nhìn bọn họ thân mật, lòng cô như bị một tảng đá lớn đè nặng, ngay cả hít thở cũng khó khăn, hóa ra trái tim vẫn còn đau, hóa ra cô căn bản chưa có buông tay.
Cô giấu mình vào trong góc tầm thường nhất, lại vẫn cảm thấy một ánh mắt nóng rực bắn tới, một áp lực vô hình chèn ép khiến cô ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc ra ngoài thì mắt thấy hắn mặc áo sơ mi cô tặng cho hắn, nhớ lần đó cô mua về lén đặt trong tủ quần áo của hắn, sau khi phát hiện thì hắn vui vẻ như đứa bé, ôm cô xoay vòng quanh, sau đó mặc áo vào muốn cô cài cúc áo cho hắn, lúc đó cô còn chửi mình tự chịu tội, bây giờ nghĩ lại mà cứ như cách cả một đời, không khỏi cảm thấy thương cảm, thế là cước bộ không dám dừng, vội vàng lên xe Cố Phương Văn.
Cố Phương Văn mang cô tới nhà hàng SKF nổi danh nhất thành phố S, đúng là một nhà hàng dành cho các đôi tình nhân, thật khiến cô không yên lòng.
"Dương Dương". Cố Phương Văn đột nhiên nắm tay cô, đặt vào tay cô một chiếc nhẫn kim cương.
"Phương Văn anh..." nhẫn kim cương có ít nhất 5 ca-ra, cô muốn lấy ra, lại bị Cố Phương Văn ngăn trở.
"Dương Dương, cho anh một cơ hội đi, được không?"
"Phương Văn anh biết rõ là em còn chưa có chuẩn bị tâm lý...Ðối với anh như vậy là không công bằng"
"Anh biết, anh không cần em lập tức đáp ứng anh, anh chỉ hi vọng em đừng cự tuyệt anh, cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc cho em, chuộc lại lỗi lầm củaa anh"
"Ðó không phải là lỗi của anh..."
"Bất kể là lỗi của ai cũng được, cho anh một cơ hội để chăm sóc em, được không?". Ðặt lên tay cô một nụ hôn nhẹ nhàng, con ngươi u buồn như đi thẳng vào trong tâm khảm của cô.
"Ðể cho em suy nghi một chút được chứ?"
"Ừ, được, chỉ là đừng để anh đợi đến khi hoa nhi cũng cám ơn". Cố Phương Văn vui mừng ngoài ý muốn, tuy rằng cô ấy còn chưa có gật đầu, nhưng nhìn thái độ này của cô ấy, rõ ràng đã dao động, chỉ cần hắn thêm chút xúc tác, rất nhanh đã có thể thành công rồi.
Hai người dùng xong bữa cơm liền đi dạo ở bờ sông, đến tận 11 giờ mới quay về.
"Anh tiễn em lên"
"Không cần, anh đi về đi, bận rộn cả ngày anh cũng mệt mỏi rồi"
"Vậy được rồi, em nghỉ sớm một chút". Cố Phương Văn hôn nhẹ trên trán cô một cái rồi mới đi.
Tới khúc quanh thì cô thấy một người chặn ở cửa, người dựa vào cửa nhà cô, tim cô thắt lại.
"Phiền anh tránh ra, em phải vào nhà". Cô đứng ở cửa, hắn thì không tránh, hai người nhìn nhau, cô phải mở miệng trước, bằng không phải đứng tới khi nào nữa.
Phan Thừa Hi không nói gì, ánh mắt lại lướt qua môi rồi dừng trên mặt cô, tim cô đập mạnh, cúi đầu dõi mắt lấy chìa khóa mà hai tay run rẩy.
Hắn tránh ra, cửa còn chưa đóng lại hắn liền lách vào, "rầm" một tiếng, cô còn chưa kịp phản ứng, hắn như phô thiên cái địa, không nói lời nào kéo cô vào lòng bắt đầu với những nụ hôn mãnh liệt.
Cô giãy dụa, hắn liền ngăn lại, đè hai tay ra sau, kẹp chặt cô vào giữa ngực hắn với tường, những nụ hôn càng trở nên bá đạo hơn.
Trong phòng khách rất tối, cô không thấy được vẻ mặt hắn, chỉ cảm thụ được hơi thở dốc của hắn, mang theo bá đạo, mang theo bất mãn, mang theo tức giận, cô rất nhanh liền mềm nhũn, dựa lưng vào tường mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể.
Thẳng đến khi cô không thở nổi nữa, như muốn tắt thở, hắn mới dời khỏi mục tiêu, vươn người ra liếm vào vành tai chỗ mẫn cảm nhất của cô, sau đó ngậm lấy, cô "ư ử" , tiếng rên rỉ vang lên.
Hắn vẫn không bỏ qua, nụ hôn mạnh mẽ mà có chút thô lỗ, ma sát, phảng phất cố ý để lên người cô những ấn ký chỉ thuộc về hắn, tay kia thì cởi hết quần áo cô ra, "xoẹt", chiếc quần lót của cô liền tan nát, sau đó dưới tình huống không báo trước, cởi khố ra, không chút ôn nhu tiến công, tiến nhập vào nơi sâu nhất.
Tác giả :
Vân Cát Cẩm Tú