Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!
Quyển 1 - Chương 4: Snoopy
Bát quái là chỉ các hiện tượng tự nhiên gồm thiên, địa, lôi, phong, thủy, hỏa, sơn, trạch tám loại, lúc ban đầu dùng để xem bói, nhưng tổ tông Phục Hi của bát quái lại không nghĩ tới thứ dùng để bói toán sự biến đổi tự nhiên và xã hội có một ngày lại dùng để hình dung việc thị phi vụn vặt. Nơi có người sẽ có bát quái, nhất là trong kinh doanh.
Cuộc phỏng vấn của Dương Dương rất thành công, lúc ấy đi phỏng vấn có rất nhiều người, mấy trăm người giành hai chức vụ, cạnh tranh cũng đủ kịch liệt, xã hội phát triển đến trình độ này, không biết là tiến bộ hay là bi ai.
May mắn nghe theo lời đề nghị của Lý Ninh, cô vừa vào phỏng vấn phát hiện rất nhiều người mặc âu phục chính thức, liên miên bất tận, đông nghìn nghịt, muốn người ta lưu lại ấn tượng cũng rất khó khăn. Có người tổng kết lại kinh nghiệm nói, xí nghiệp tam tư muốn nhân viên "tam tư" - "tư sắc", "tư lịch" và "tư bản", trong đó "tư sắc" quan trọng nhất, Dương Dương phát hiện cô mặc "xuyên thấu" đi vào thì người phỏng vấn mắt sáng rực lên, Dương Dương biết cô đã thành công một nửa, vì vậy mỉm cười ngọt ngào bước tới.
Quá trình phỏng vấn rất nhẹ nhàng, người phỏng vấn trước giới thiệu văn hóa xí nghiệp của công ty, phạm vi nghiệp vụ cùng mấy thứ cơ bản. Quá trình này nhìn như rất dễ dàng, có phần giống tâm sự chuyện nhà, không có quan hệ nhiều lắm với cuộc phỏng vấn, thật ra thì trừ để thí sinh hiểu rõ hơn công ty ra, từ lúc bọn họ bước vào công ty thì công ty cũng đã bắt đầu khảo hạch bọn họ rồi. Đây là sau này cấp trên của cô Mary Lý nói cho biết.
Mary Lý là thạc sĩ MBA về quản lý doanh nghiệp. Nghe nói trong nhà có chút bối cảnh tài chính, khách hàng chính trong tay đều là bộ phận nghiệp vụ của 500 cường quốc cùng một số xí nghiệp vượt trên quốc gia, có một vị trí ổn định trong Hoa Tinh.
Ngày đó trúng tuyển có hai người, thời gian thử việc ba tháng, ba tháng sau sẽ xác định phân phối đi bộ môn nào, người cùng trúng tuyển với Dương Dương tên Hách Đình, từng làm việc một năm ở công ty lớn, vóc người cao gầy, môi hồng răng trắng, gặp người ba phần cười, là một đối thủ cạnh tranh không đơn giản.
Nhưng tất cả đối với Dương Dương mà nói không sao cả, cô là người lười trời sinh, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, chỉ cần cho cô chút tôn nghiêm, công việc ổn định là được, cô không ngại cả đời làm trợ lý, Dương Dương nói chính cô đây là trời sanh tính đạm bạc, coi danh lợi là cặn bã; có câu nói, người sợ nổi danh, heo sợ mập, cổ nhân cũng nói: "Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (cây cao gió cả), đôi xuất vu ngạn, lãng tất thoan chi. . . . . . Dương thị tát một phát, "Kháo, vân tưởng y sam hoa tưởng dung, heo muốn mập người muốn hồng, cái bộ dạng này của con mà đạm bạc thì mẹ là lòng trắng trứng à, nói trắng ra con chỉ là con heo ngực to não nhỏ thôi!"
Dương Dương tức quá ném dép, cô mẫn cảm nhất khi người ta nói cô ngực to não nhỏ, Dương thị tiếp được, hai mẹ con vung tay, lão đồng chí Dương bám vào vách tường thoát khỏi hiện trường trước khi chiến tranh bùng nổ, đến tiểu khu bên dưới đánh cờ rồi mới về ăn cơm chiều, không ngờ hai người phụ nữ trong nhà đều tranh hơn thua không làm cơm, đồng chí Dương ba không thể làm gì khác hơn là rưng rưng ôm thùng Khang sư phụ, ai, cũng đã ăn hai thùng rồi, cuộc sống này khi nào mới tới tận cùng đây!
Lý Ninh cũng đặc biệt không muốn thấy nhân sinh quan của Dương Dương, cô cho rằng yêu một người, nhất định phải yêu hiện tại của hắn, ngàn vạn lần không được suy nghĩ tới yêu tương lai, nhưng lời này nghĩa rộng đến công việc cũng không thích hợp, việc làm, trừ yêu nó hiện tại, nhất định phải nghĩ đến nó tương lai, công việc không có tiền (tiền) đồ không đáng phó thác cả đời.
Trước khi đi làm Lý Ninh dắt Dương Dương đi dạo chợ một vòng, cao thấp Dương Dương đều đóng gói lại, Dương Dương đau lòng nhìn thẻ vàng quét hết lần này tới lần khác, trong lòng không ngừng mắng Lý Ninh phá gia, bạn đừng cho rằng cái thẻ vàng kia là của Dương Dương, cô ấy còn chưa có bản lĩnh cầm thẻ vàng, người cầm thẻ vàng chủ yếu chia làm 3 loại người: Danh nhân xã hội, quản lý cao cấp của một công ty lớn và nhân viên công vụ cao cấp làm việc cho nhà nước. Mà mở thẻ vàng thu nhập một tháng ít nhất phải 3 vạn, Dương Dương cô chỉ sợ đời này cũng không có hi vọng có được, nhiều nhất chỉ là cầm của Lý Ninh mà thỏa cơn nghiện. Mà bạn cũng đừng cho rằng Lý Ninh sẽ trả tiền cho Dương Dương, Lý Ninh chỉ là cho cô ấy mượn, hơn nữa còn muốn có lợi tức đấy! Dương Dương tức tối lần nữa ý thức được bản thân đã chọn nhầm bạn.
Hôm nay là ngày đầu tiên Dương Dương đi làm.
"Dương Dương!"
". . . . . ."
"Dương Dương!"
". . . . . ."
Người nào đấy trên giường lắc lắc chăn mền, lau nước miếng, ậm ừ rồi lại không phản ứng.
"Kháo! Cậu không dậy, tớ lột quần áo cậu ra chụp ảnh khỏa thân!"
Tối hôm qua quá hưng phấn mãi tận 3h mới ngủ, thật sự là quá mệt nhọc.
Lý Ninh đá văng cửa đằng sau, thấy Dương Dương còn ngủ như lợn chết, tức giận không khỏi "ngày một đi lên", hét lớn một tiếng, tay kéo chăn, chân đá người, Dương Dương lập tức lăn xuống đất, ngẩng khuôn mặt vô cùng thê thảm, xoa xoa đôi mắt quốc bảo hỏi: "Động đất à?"
"Động cái đầu cậu, cậu muốn chết hả, muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị muộn sao?" Kháo, cô gái này thật muốn bị đạp chết, nghĩ tới làm ngay, ra ngoài lại tặng thêm một cước rồi mới xoa cái đầu ổ gà ra ngoài rửa mặt.
Nghe được hai chữ "đi làm" Dương Dương lúc này mới như bị điện nhảy dựng lên, lao ra ngoài tranh nhà vệ sinh với Lý Ninh.
May là nhờ Lý Ninh chở đi, Dương Dương dọc theo đường đi đều soi gương, Lý Ninh chửi như tát nước, nói Dương Dương sau khi được phát tiền lương phải mua một lọ kem Chante¬caille trả lại cô, Dương Dương làm bộ như không nghe thấy.
***********
Đến công ty, cảm giác khác hẳn ngày hôm qua, không nghĩ tới có một ngày cô cũng tới nơi đây (phố Đế Vương) đi làm. Đây là khu vực sầm uất nhất thành phố S, nhà cao tầng san sát, người đi đi lại lại đều mặc quần áo thời thượng nhất, cả người hàng hiệu. Chỉ là làm cho người ta cảm thấy bất đồng là thái độ của bọn họ, giống như đến đây làm việc thì thân phận bọn họ được đẩy cao lên mấy lần, nam thành quốc vương, nữ thành hoàng hậu công chúa, trong lúc nhấc tay cũng lộ ra mùi vị trên cao nhìn xuống, mắt chó nhìn người thấp cũng không ngoài như thế, ngay cả dì quét dọn vệ sinh cũng kiêu ngạo nói "Tôi ở trên đường phố Đế Vương đấy!"
Chỗ làm của Dương Dương ở tầng 15, Dương Dương chú ý xác định không có mặt trắng nhỏ mới đi vào thang máy, vừa nghĩ tới tương lai tốt đẹp, Dương Dương không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, ý chí chiến đấu sục sôi nắm chặt quả đấm yên lặng viên cho mình, thời kì hát mừng Dương Dương cô nông nô nổi dậy không xa nữa, nha. . . . . . Sèn soẹt sèn soẹt. . . . . .
Có chút quái lạ, cô cảm giác có một ánh mắt như lửa ở lưng cô, Dương Dương mãnh liệt quay đầu lại, phát hiện mặt trắng nhỏ lộ ra sau lưng, miệng hé mở lộ ra hàm răng chỉnh tề.
Dương Dương thiếu chút nữa hộc máu, cô đọc từ khẩu hình liền biết mặt trắng nhỏ đang nói cái gì, "Snoopy!" A, cô muốn thét chói tai, cái tên mặt trắng nhỏ chết tiệt này vậy mà lại nhắc nhở cô chuyện lộ quần lót Snoopy ở nhà hàng!
Dương Dương giận dữ quay lại, lại không dám ngẩng đầu ưỡn ngực nữa, túi ngăn lại trước ngực, ông xã tương lai còn chưa có chạm qua bộ ngực của cô thế mà mặt trắng nhỏ đáng chết này lại nhanh chân đến trước! Rất đáng hận!
Thần kinh quê mùa của Dương Dương lúc này mới nhớ tới mặt trắng nhỏ này cùng công ty với cô, về sau đều phải làm việc với nhau, không khỏi càng thêm buồn bực.
Tâm tình Phan Thừa Hi lại cực tốt, thật ra thì hắn cũng cảm thấy không giải thích được, vì sao vừa thấy cô gái kia tức giận là hắn đã cảm thấy tâm tình sảng khoái vô cùng, hắn vĩnh viễn cũng không quên được bộ dạng quẫn của cô ấy khi cái khuy bay ra khỏi váy lúc trong nhà hàng,thật đúng là cười chết hắn, quần lót cô gái kia mặc lại có hình snoopy màu hồng, nghĩ tới đây, hắn lại không nhịn được muốn cười.
Thang máy tới tầng đầu tiên thì Phan Thừa Hi đi ra ngoài, lúc đi qua Dương Dương thì nhẹ nhàng nói một câu: "Về sau chúng ta chính là đồng nghiệp rồi, thật hân hạnh gặp cô, Snoopy". Nói xong lộ ra một nụ cười ưu nhã, thành công thấy trên mặt Dương Dương lộ ra màu đại tiện, sau đó hất tóc bước đi.
Mặt Dương Dương như mướp đắng, đôi môi run rẩy: mặt trắng nhỏ chết tiệt, tôi với anh không thù không oán, anh sao bức khổ tôi hết mức thế hả? Hôm qua xấu hổ trúng gió, tâm không linh tê mất tích giữa đường, ông trời phù hộ, chỉ mong bọn họ từ nay sơn thủy không tương phùng, chớ đừng nói snoopy!
Công ty lớn quả nhiên có khác, chế độ quản lý hết sức tự động, ngay ngắn rõ ràng, một buổi sáng Dương Dương đều đã nhận thức và hiểu rõ qui định của công ty.
"Cô cũng là đồng nghiệp mới tới?" Một cô gái chừng 25, 26 cầm một khay salad nhỏ ngồi xuống bên cạnh Dương Dương.
"Ừ, chào cô, tôi tên là Dương Dương"
"Dương Dương? Hải dương? A, đúng rồi, tôi tên Vu Lỵ, bộ phận nhân sự , cô có thể gọi tôi Lina"
"Là Dương của họ Dương, ba mẹ tôi đều họ Dương, cho nên gọi tôi Dương Dương". Lúc mẹ cô mang thai đã nghĩ xong tên, sinh nam gọi Dương Dương, sinh nữ cũng là Dương Dương, Dương Dương nghe thật 囧,cái này thì có gì khác nhau a, Dương thị tiếp tục nói: sinh nam thì họ ba con, sinh nữ theo họ mẹ. Dương Dương hoàn toàn ngã gục.
"Cái cô nhân viên mới vào cùng cô, cô có biết không?" Vu Lỵ đụng tay Dương Dương, Dương Dương nhìn theo tầm mắt cô ấy, Hách Đình đang bị mấy người đàn ông vây quanh, che miệng cười đến cười run rẩy hết cả người.
"Không biết, chỉ biết cô ấy tên Hách Đình." Dương Dương nói thật, họ chỉ đụng mặt đúng một lần ngày đó, giới thiệu với nhau một chút, nhưng Mary Lý vừa đi, Hách Đình cũng không chuyện trò gì nữa, Dương Dương bĩu môi liền đi, với người cô coi như không, cô không để ý thái độ cô ta thế nào với mình, giống như một con chó hoang ven đường, nó có thích bạn hay không cũng không ảnh hưởng gì tới bạn.
"Tôi nói cho cô biết này, nghe nói cô ta đi cửa sau đấy, cô xem bộ dạng cô ta cợt nhả thế kia, cô ta hôm nay vừa mới tới bộ phận nhân sự chúng tôi báo cáo, cả bộ phận chúng tôi nhìn cô ta liền khó chịu, nhưng mà cô cũng đừng nói ra nha".
Dương Dương cười cười gật đầu một cái.
Kinh doanh vĩnh viễn không thiếu được bát quái, nhất là nơi có phụ nữ. Cô nhớ đã xem qua một điều tra, kết quả cho thấy bộ phận nhân sự, bộ phận tiêu thụ, bộ phận hành chính được công nhận trở thành 3 "nguồn gốc bát quái" lớn, nghĩ tới đây, Dương Dương muốn cười phá lên, Vu Lỵ là bộ phận nhân sự, mà cô là bộ phận tiêu thụ, điều tra này quả nhiên có mấy phần thật a.
"Tôi còn nghe nói Mary Lý chuẩn bị cho hai người các cô thách đấu, kiểm tra năng lực từng người các cô thế nào".
"Ồ." Dương Dương lên tiếng.
"Cô thật không mạnh mẽ, thế nào mà như chuyện không liên quan tới mình vậy, tôi thấy cô là người hiền lành mới nói cho cô đấy"/
"Hì hì, cám ơn". Dương Dương có chút bất đắc dĩ cười khúc khích. Kinh doanh chính là như vậy, nhiều khi khiến người ta có cảm giác thân bất do kỷ không biết làm sao. Mặc dù bạn không truyền bá bát quái, nhưng bạn đã trở thành một phần tử trong "vòng bát quái", "đi trên bờ sông nào không ướt giày" chính là đạo lý này.
"Có năng lực tiếp tục ở lại bộ phận tiêu thụ, không có năng lực vô cùng có khả năng phải cuốn gói, cho dù không cuốn gói cũng bị phân sang ngành không quan trọng, thí dụ như kho hàng". Vu Lỵ nhỏ giọng nói vào tai Dương Dương.
Dương Dương thật tò mò, Vu Lỵ làm sao biết nhiều như vậy, nhưng một hồi cô liền biết, Vu Lỵ với Lâm Viễn khóa hai bộ phận tiêu thụ là bạn tri kỷ, thật ra thì nói là tri kỷ, nhưng lại mập mờ không rõ, nhiều hơn bạn bè một chút, ít hơn người yêu một chút, giống như đất màu xám, là trắng là đen, không phải trắng không phải đen, mãi mãi nằm trong một dải đất, "Bạn bè trở lên, người yêu chưa đủ" nói chính là trường hợp này - loại tình yêu thứ ba trong thành phố.
"Cô cũng không phải lo, bộ phận tiêu thụ ấy vậy phúc lợi và tiền lương tốt nhất ngành, cho dù là một thư ký làm việc lặt vặt, huê hồng thưởng cuối năm cũng cao hơn mấy ngành chúng tôi, cho nên cô tốt nhất nên chuẩn bị đi, cô xem cô ta cười giống như hồ ly, quá mức quyến rũ đàn ông, nói không chừng cô ta đang hỏi thăm tin tức, cũng lung lạc lòng người, cô xem bộ dạng không vội của cô, bị người ta đá còn không biết đấy". Nói xong uống một ngụm sô - đa, Vu Lỵ nói cô đang giảm cân, những đồ uống kia tuyệt đối "say no".
Dương Dương cũng không giận, thế giới cũng có loại người miệng mồm rất thẳng nhưng lòng dạ không xấu, so với cái người miệng nam mô bụng bồ dao găm khiến người ta yên tâm nhiều, ít nhất đi lại với người như thế bạn sẽ không phải lo lắng đề phòng cô ấy đâm một dao sau lưng.
"A, cám ơn cô, tôi sẽ chuẩn bị". Mặc dù cô không muốn gia nhập kinh doanh "mỹ nhân tâm kế", nhưng cuộc sống nhiều khi khiến người ta rất bất đắc dĩ, bạn không tranh thủ đúng không, vậy thì out, vĩnh viễn có rất nhiều người tới thay thế vị trí của bạn.
"Cô nhìn anh chàng bên kia kìa, đó là bạch mã hoàng tử được chào đón nhất Hoa Tinh công nhận"
Dương Dương nhìn theo tay Vu Lỵ, thấy bóng lưng một người con trai, vóc người cao 1 thước tám mấy, dáng thon dài cao gầy, đường cong sống lưng đẹp đẽ, eo hẹp chân dài có cảm giác không gì sánh được, lúc này mặc áo sơ mi trắng, hai tay để trong túi quần, chỉ bóng lưng, người này có thể được 80 điểm, không biết dáng dấp trước mặt như thế nào? Dương Dương ở trong lòng bình luận.
"Phan thiếu đúng là đối tượng hoàn hảo nhất trong cảm nhận phụ nữ toàn công ty, bề ngoài lớn lên đẹp trai không nói, hơn nữa vô cùng lịch thiệp, đối đãi phái nữ đều rất dịu dàng, nói tóm lại, chính là cả người phát ra sức quyến rũ làm cho không người nào có thể kháng cự, chỉ cần anh ấy cười nhẹ nhàng với cô, cô sẽ liền có cảm giác choáng váng, giống như điện giật".
Bị điện giật mà hay sao? Trên mặt Dương Dương lộ ra 3 vạch đen, còn Phan thiếu này là ai? Vu Lỵ nói thần kì như vậy khiến Dương Dương không nén nổi sinh ra hứng thú với hắn.
"Bị mê hoặc rồi phải không? Giới thiệu cho cô thì thế nào?" Vu Lỵ dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào Dương Dương, vẻ mặt mập mờ.
"Không cần không. . . . . ."
Dương Dương còn chưa kịp cự tuyệt, Vu Lỵ liền chạy tới chỗ người đàn ông kia, không biết cô gái nhỏ này nói gì đó với bọn họ, hai người đứng cùng người đàn ông kia cố ý nhìn Dương Dương vài lần, ánh mắt đặc biệt không giống người thường, Dương Dương lập tức đỏ mặt.
Đang lúc Dương Dương suy xét có nên chạy trốn hay không, người con trai kia quay đầu lại, Dương Dương nhìn tới, trời một đôi mắt đào hoa trời sinh, sống mũi anh tuấn, môi mỏng tràn đầy tính cảm, làn da trắng bóng loáng. . . . . .
Phi, toàn bộ đều là dạng mặt trắng nhỏ!
Lại liếc mắt một cái, Dương Dương lập tức cầm thức uống của mình nhanh chân bỏ chạy.
Snoopy này, thế nào vừa nhìn thấy hắn liền bỏ chạy vậy? Muốn tránh né hắn? Không dễ dàng như vậy đâu! Môi mỏng vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, chân thon dài ngay sau đó vội vàng đi theo.
Cuộc phỏng vấn của Dương Dương rất thành công, lúc ấy đi phỏng vấn có rất nhiều người, mấy trăm người giành hai chức vụ, cạnh tranh cũng đủ kịch liệt, xã hội phát triển đến trình độ này, không biết là tiến bộ hay là bi ai.
May mắn nghe theo lời đề nghị của Lý Ninh, cô vừa vào phỏng vấn phát hiện rất nhiều người mặc âu phục chính thức, liên miên bất tận, đông nghìn nghịt, muốn người ta lưu lại ấn tượng cũng rất khó khăn. Có người tổng kết lại kinh nghiệm nói, xí nghiệp tam tư muốn nhân viên "tam tư" - "tư sắc", "tư lịch" và "tư bản", trong đó "tư sắc" quan trọng nhất, Dương Dương phát hiện cô mặc "xuyên thấu" đi vào thì người phỏng vấn mắt sáng rực lên, Dương Dương biết cô đã thành công một nửa, vì vậy mỉm cười ngọt ngào bước tới.
Quá trình phỏng vấn rất nhẹ nhàng, người phỏng vấn trước giới thiệu văn hóa xí nghiệp của công ty, phạm vi nghiệp vụ cùng mấy thứ cơ bản. Quá trình này nhìn như rất dễ dàng, có phần giống tâm sự chuyện nhà, không có quan hệ nhiều lắm với cuộc phỏng vấn, thật ra thì trừ để thí sinh hiểu rõ hơn công ty ra, từ lúc bọn họ bước vào công ty thì công ty cũng đã bắt đầu khảo hạch bọn họ rồi. Đây là sau này cấp trên của cô Mary Lý nói cho biết.
Mary Lý là thạc sĩ MBA về quản lý doanh nghiệp. Nghe nói trong nhà có chút bối cảnh tài chính, khách hàng chính trong tay đều là bộ phận nghiệp vụ của 500 cường quốc cùng một số xí nghiệp vượt trên quốc gia, có một vị trí ổn định trong Hoa Tinh.
Ngày đó trúng tuyển có hai người, thời gian thử việc ba tháng, ba tháng sau sẽ xác định phân phối đi bộ môn nào, người cùng trúng tuyển với Dương Dương tên Hách Đình, từng làm việc một năm ở công ty lớn, vóc người cao gầy, môi hồng răng trắng, gặp người ba phần cười, là một đối thủ cạnh tranh không đơn giản.
Nhưng tất cả đối với Dương Dương mà nói không sao cả, cô là người lười trời sinh, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, chỉ cần cho cô chút tôn nghiêm, công việc ổn định là được, cô không ngại cả đời làm trợ lý, Dương Dương nói chính cô đây là trời sanh tính đạm bạc, coi danh lợi là cặn bã; có câu nói, người sợ nổi danh, heo sợ mập, cổ nhân cũng nói: "Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (cây cao gió cả), đôi xuất vu ngạn, lãng tất thoan chi. . . . . . Dương thị tát một phát, "Kháo, vân tưởng y sam hoa tưởng dung, heo muốn mập người muốn hồng, cái bộ dạng này của con mà đạm bạc thì mẹ là lòng trắng trứng à, nói trắng ra con chỉ là con heo ngực to não nhỏ thôi!"
Dương Dương tức quá ném dép, cô mẫn cảm nhất khi người ta nói cô ngực to não nhỏ, Dương thị tiếp được, hai mẹ con vung tay, lão đồng chí Dương bám vào vách tường thoát khỏi hiện trường trước khi chiến tranh bùng nổ, đến tiểu khu bên dưới đánh cờ rồi mới về ăn cơm chiều, không ngờ hai người phụ nữ trong nhà đều tranh hơn thua không làm cơm, đồng chí Dương ba không thể làm gì khác hơn là rưng rưng ôm thùng Khang sư phụ, ai, cũng đã ăn hai thùng rồi, cuộc sống này khi nào mới tới tận cùng đây!
Lý Ninh cũng đặc biệt không muốn thấy nhân sinh quan của Dương Dương, cô cho rằng yêu một người, nhất định phải yêu hiện tại của hắn, ngàn vạn lần không được suy nghĩ tới yêu tương lai, nhưng lời này nghĩa rộng đến công việc cũng không thích hợp, việc làm, trừ yêu nó hiện tại, nhất định phải nghĩ đến nó tương lai, công việc không có tiền (tiền) đồ không đáng phó thác cả đời.
Trước khi đi làm Lý Ninh dắt Dương Dương đi dạo chợ một vòng, cao thấp Dương Dương đều đóng gói lại, Dương Dương đau lòng nhìn thẻ vàng quét hết lần này tới lần khác, trong lòng không ngừng mắng Lý Ninh phá gia, bạn đừng cho rằng cái thẻ vàng kia là của Dương Dương, cô ấy còn chưa có bản lĩnh cầm thẻ vàng, người cầm thẻ vàng chủ yếu chia làm 3 loại người: Danh nhân xã hội, quản lý cao cấp của một công ty lớn và nhân viên công vụ cao cấp làm việc cho nhà nước. Mà mở thẻ vàng thu nhập một tháng ít nhất phải 3 vạn, Dương Dương cô chỉ sợ đời này cũng không có hi vọng có được, nhiều nhất chỉ là cầm của Lý Ninh mà thỏa cơn nghiện. Mà bạn cũng đừng cho rằng Lý Ninh sẽ trả tiền cho Dương Dương, Lý Ninh chỉ là cho cô ấy mượn, hơn nữa còn muốn có lợi tức đấy! Dương Dương tức tối lần nữa ý thức được bản thân đã chọn nhầm bạn.
Hôm nay là ngày đầu tiên Dương Dương đi làm.
"Dương Dương!"
". . . . . ."
"Dương Dương!"
". . . . . ."
Người nào đấy trên giường lắc lắc chăn mền, lau nước miếng, ậm ừ rồi lại không phản ứng.
"Kháo! Cậu không dậy, tớ lột quần áo cậu ra chụp ảnh khỏa thân!"
Tối hôm qua quá hưng phấn mãi tận 3h mới ngủ, thật sự là quá mệt nhọc.
Lý Ninh đá văng cửa đằng sau, thấy Dương Dương còn ngủ như lợn chết, tức giận không khỏi "ngày một đi lên", hét lớn một tiếng, tay kéo chăn, chân đá người, Dương Dương lập tức lăn xuống đất, ngẩng khuôn mặt vô cùng thê thảm, xoa xoa đôi mắt quốc bảo hỏi: "Động đất à?"
"Động cái đầu cậu, cậu muốn chết hả, muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị muộn sao?" Kháo, cô gái này thật muốn bị đạp chết, nghĩ tới làm ngay, ra ngoài lại tặng thêm một cước rồi mới xoa cái đầu ổ gà ra ngoài rửa mặt.
Nghe được hai chữ "đi làm" Dương Dương lúc này mới như bị điện nhảy dựng lên, lao ra ngoài tranh nhà vệ sinh với Lý Ninh.
May là nhờ Lý Ninh chở đi, Dương Dương dọc theo đường đi đều soi gương, Lý Ninh chửi như tát nước, nói Dương Dương sau khi được phát tiền lương phải mua một lọ kem Chante¬caille trả lại cô, Dương Dương làm bộ như không nghe thấy.
***********
Đến công ty, cảm giác khác hẳn ngày hôm qua, không nghĩ tới có một ngày cô cũng tới nơi đây (phố Đế Vương) đi làm. Đây là khu vực sầm uất nhất thành phố S, nhà cao tầng san sát, người đi đi lại lại đều mặc quần áo thời thượng nhất, cả người hàng hiệu. Chỉ là làm cho người ta cảm thấy bất đồng là thái độ của bọn họ, giống như đến đây làm việc thì thân phận bọn họ được đẩy cao lên mấy lần, nam thành quốc vương, nữ thành hoàng hậu công chúa, trong lúc nhấc tay cũng lộ ra mùi vị trên cao nhìn xuống, mắt chó nhìn người thấp cũng không ngoài như thế, ngay cả dì quét dọn vệ sinh cũng kiêu ngạo nói "Tôi ở trên đường phố Đế Vương đấy!"
Chỗ làm của Dương Dương ở tầng 15, Dương Dương chú ý xác định không có mặt trắng nhỏ mới đi vào thang máy, vừa nghĩ tới tương lai tốt đẹp, Dương Dương không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, ý chí chiến đấu sục sôi nắm chặt quả đấm yên lặng viên cho mình, thời kì hát mừng Dương Dương cô nông nô nổi dậy không xa nữa, nha. . . . . . Sèn soẹt sèn soẹt. . . . . .
Có chút quái lạ, cô cảm giác có một ánh mắt như lửa ở lưng cô, Dương Dương mãnh liệt quay đầu lại, phát hiện mặt trắng nhỏ lộ ra sau lưng, miệng hé mở lộ ra hàm răng chỉnh tề.
Dương Dương thiếu chút nữa hộc máu, cô đọc từ khẩu hình liền biết mặt trắng nhỏ đang nói cái gì, "Snoopy!" A, cô muốn thét chói tai, cái tên mặt trắng nhỏ chết tiệt này vậy mà lại nhắc nhở cô chuyện lộ quần lót Snoopy ở nhà hàng!
Dương Dương giận dữ quay lại, lại không dám ngẩng đầu ưỡn ngực nữa, túi ngăn lại trước ngực, ông xã tương lai còn chưa có chạm qua bộ ngực của cô thế mà mặt trắng nhỏ đáng chết này lại nhanh chân đến trước! Rất đáng hận!
Thần kinh quê mùa của Dương Dương lúc này mới nhớ tới mặt trắng nhỏ này cùng công ty với cô, về sau đều phải làm việc với nhau, không khỏi càng thêm buồn bực.
Tâm tình Phan Thừa Hi lại cực tốt, thật ra thì hắn cũng cảm thấy không giải thích được, vì sao vừa thấy cô gái kia tức giận là hắn đã cảm thấy tâm tình sảng khoái vô cùng, hắn vĩnh viễn cũng không quên được bộ dạng quẫn của cô ấy khi cái khuy bay ra khỏi váy lúc trong nhà hàng,thật đúng là cười chết hắn, quần lót cô gái kia mặc lại có hình snoopy màu hồng, nghĩ tới đây, hắn lại không nhịn được muốn cười.
Thang máy tới tầng đầu tiên thì Phan Thừa Hi đi ra ngoài, lúc đi qua Dương Dương thì nhẹ nhàng nói một câu: "Về sau chúng ta chính là đồng nghiệp rồi, thật hân hạnh gặp cô, Snoopy". Nói xong lộ ra một nụ cười ưu nhã, thành công thấy trên mặt Dương Dương lộ ra màu đại tiện, sau đó hất tóc bước đi.
Mặt Dương Dương như mướp đắng, đôi môi run rẩy: mặt trắng nhỏ chết tiệt, tôi với anh không thù không oán, anh sao bức khổ tôi hết mức thế hả? Hôm qua xấu hổ trúng gió, tâm không linh tê mất tích giữa đường, ông trời phù hộ, chỉ mong bọn họ từ nay sơn thủy không tương phùng, chớ đừng nói snoopy!
Công ty lớn quả nhiên có khác, chế độ quản lý hết sức tự động, ngay ngắn rõ ràng, một buổi sáng Dương Dương đều đã nhận thức và hiểu rõ qui định của công ty.
"Cô cũng là đồng nghiệp mới tới?" Một cô gái chừng 25, 26 cầm một khay salad nhỏ ngồi xuống bên cạnh Dương Dương.
"Ừ, chào cô, tôi tên là Dương Dương"
"Dương Dương? Hải dương? A, đúng rồi, tôi tên Vu Lỵ, bộ phận nhân sự , cô có thể gọi tôi Lina"
"Là Dương của họ Dương, ba mẹ tôi đều họ Dương, cho nên gọi tôi Dương Dương". Lúc mẹ cô mang thai đã nghĩ xong tên, sinh nam gọi Dương Dương, sinh nữ cũng là Dương Dương, Dương Dương nghe thật 囧,cái này thì có gì khác nhau a, Dương thị tiếp tục nói: sinh nam thì họ ba con, sinh nữ theo họ mẹ. Dương Dương hoàn toàn ngã gục.
"Cái cô nhân viên mới vào cùng cô, cô có biết không?" Vu Lỵ đụng tay Dương Dương, Dương Dương nhìn theo tầm mắt cô ấy, Hách Đình đang bị mấy người đàn ông vây quanh, che miệng cười đến cười run rẩy hết cả người.
"Không biết, chỉ biết cô ấy tên Hách Đình." Dương Dương nói thật, họ chỉ đụng mặt đúng một lần ngày đó, giới thiệu với nhau một chút, nhưng Mary Lý vừa đi, Hách Đình cũng không chuyện trò gì nữa, Dương Dương bĩu môi liền đi, với người cô coi như không, cô không để ý thái độ cô ta thế nào với mình, giống như một con chó hoang ven đường, nó có thích bạn hay không cũng không ảnh hưởng gì tới bạn.
"Tôi nói cho cô biết này, nghe nói cô ta đi cửa sau đấy, cô xem bộ dạng cô ta cợt nhả thế kia, cô ta hôm nay vừa mới tới bộ phận nhân sự chúng tôi báo cáo, cả bộ phận chúng tôi nhìn cô ta liền khó chịu, nhưng mà cô cũng đừng nói ra nha".
Dương Dương cười cười gật đầu một cái.
Kinh doanh vĩnh viễn không thiếu được bát quái, nhất là nơi có phụ nữ. Cô nhớ đã xem qua một điều tra, kết quả cho thấy bộ phận nhân sự, bộ phận tiêu thụ, bộ phận hành chính được công nhận trở thành 3 "nguồn gốc bát quái" lớn, nghĩ tới đây, Dương Dương muốn cười phá lên, Vu Lỵ là bộ phận nhân sự, mà cô là bộ phận tiêu thụ, điều tra này quả nhiên có mấy phần thật a.
"Tôi còn nghe nói Mary Lý chuẩn bị cho hai người các cô thách đấu, kiểm tra năng lực từng người các cô thế nào".
"Ồ." Dương Dương lên tiếng.
"Cô thật không mạnh mẽ, thế nào mà như chuyện không liên quan tới mình vậy, tôi thấy cô là người hiền lành mới nói cho cô đấy"/
"Hì hì, cám ơn". Dương Dương có chút bất đắc dĩ cười khúc khích. Kinh doanh chính là như vậy, nhiều khi khiến người ta có cảm giác thân bất do kỷ không biết làm sao. Mặc dù bạn không truyền bá bát quái, nhưng bạn đã trở thành một phần tử trong "vòng bát quái", "đi trên bờ sông nào không ướt giày" chính là đạo lý này.
"Có năng lực tiếp tục ở lại bộ phận tiêu thụ, không có năng lực vô cùng có khả năng phải cuốn gói, cho dù không cuốn gói cũng bị phân sang ngành không quan trọng, thí dụ như kho hàng". Vu Lỵ nhỏ giọng nói vào tai Dương Dương.
Dương Dương thật tò mò, Vu Lỵ làm sao biết nhiều như vậy, nhưng một hồi cô liền biết, Vu Lỵ với Lâm Viễn khóa hai bộ phận tiêu thụ là bạn tri kỷ, thật ra thì nói là tri kỷ, nhưng lại mập mờ không rõ, nhiều hơn bạn bè một chút, ít hơn người yêu một chút, giống như đất màu xám, là trắng là đen, không phải trắng không phải đen, mãi mãi nằm trong một dải đất, "Bạn bè trở lên, người yêu chưa đủ" nói chính là trường hợp này - loại tình yêu thứ ba trong thành phố.
"Cô cũng không phải lo, bộ phận tiêu thụ ấy vậy phúc lợi và tiền lương tốt nhất ngành, cho dù là một thư ký làm việc lặt vặt, huê hồng thưởng cuối năm cũng cao hơn mấy ngành chúng tôi, cho nên cô tốt nhất nên chuẩn bị đi, cô xem cô ta cười giống như hồ ly, quá mức quyến rũ đàn ông, nói không chừng cô ta đang hỏi thăm tin tức, cũng lung lạc lòng người, cô xem bộ dạng không vội của cô, bị người ta đá còn không biết đấy". Nói xong uống một ngụm sô - đa, Vu Lỵ nói cô đang giảm cân, những đồ uống kia tuyệt đối "say no".
Dương Dương cũng không giận, thế giới cũng có loại người miệng mồm rất thẳng nhưng lòng dạ không xấu, so với cái người miệng nam mô bụng bồ dao găm khiến người ta yên tâm nhiều, ít nhất đi lại với người như thế bạn sẽ không phải lo lắng đề phòng cô ấy đâm một dao sau lưng.
"A, cám ơn cô, tôi sẽ chuẩn bị". Mặc dù cô không muốn gia nhập kinh doanh "mỹ nhân tâm kế", nhưng cuộc sống nhiều khi khiến người ta rất bất đắc dĩ, bạn không tranh thủ đúng không, vậy thì out, vĩnh viễn có rất nhiều người tới thay thế vị trí của bạn.
"Cô nhìn anh chàng bên kia kìa, đó là bạch mã hoàng tử được chào đón nhất Hoa Tinh công nhận"
Dương Dương nhìn theo tay Vu Lỵ, thấy bóng lưng một người con trai, vóc người cao 1 thước tám mấy, dáng thon dài cao gầy, đường cong sống lưng đẹp đẽ, eo hẹp chân dài có cảm giác không gì sánh được, lúc này mặc áo sơ mi trắng, hai tay để trong túi quần, chỉ bóng lưng, người này có thể được 80 điểm, không biết dáng dấp trước mặt như thế nào? Dương Dương ở trong lòng bình luận.
"Phan thiếu đúng là đối tượng hoàn hảo nhất trong cảm nhận phụ nữ toàn công ty, bề ngoài lớn lên đẹp trai không nói, hơn nữa vô cùng lịch thiệp, đối đãi phái nữ đều rất dịu dàng, nói tóm lại, chính là cả người phát ra sức quyến rũ làm cho không người nào có thể kháng cự, chỉ cần anh ấy cười nhẹ nhàng với cô, cô sẽ liền có cảm giác choáng váng, giống như điện giật".
Bị điện giật mà hay sao? Trên mặt Dương Dương lộ ra 3 vạch đen, còn Phan thiếu này là ai? Vu Lỵ nói thần kì như vậy khiến Dương Dương không nén nổi sinh ra hứng thú với hắn.
"Bị mê hoặc rồi phải không? Giới thiệu cho cô thì thế nào?" Vu Lỵ dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào Dương Dương, vẻ mặt mập mờ.
"Không cần không. . . . . ."
Dương Dương còn chưa kịp cự tuyệt, Vu Lỵ liền chạy tới chỗ người đàn ông kia, không biết cô gái nhỏ này nói gì đó với bọn họ, hai người đứng cùng người đàn ông kia cố ý nhìn Dương Dương vài lần, ánh mắt đặc biệt không giống người thường, Dương Dương lập tức đỏ mặt.
Đang lúc Dương Dương suy xét có nên chạy trốn hay không, người con trai kia quay đầu lại, Dương Dương nhìn tới, trời một đôi mắt đào hoa trời sinh, sống mũi anh tuấn, môi mỏng tràn đầy tính cảm, làn da trắng bóng loáng. . . . . .
Phi, toàn bộ đều là dạng mặt trắng nhỏ!
Lại liếc mắt một cái, Dương Dương lập tức cầm thức uống của mình nhanh chân bỏ chạy.
Snoopy này, thế nào vừa nhìn thấy hắn liền bỏ chạy vậy? Muốn tránh né hắn? Không dễ dàng như vậy đâu! Môi mỏng vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, chân thon dài ngay sau đó vội vàng đi theo.
Tác giả :
Vân Cát Cẩm Tú