Mắt Trái
Quyển 5 - Chương 14
Tại sao giờ này vẫn chưa về?
Bạch Lập Nhân không thể nhớ đây là lần thứ mấy trong tối nay, mình gọi điện vào dãy số như in trong đầu, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Nhưng âm thanh đáp lại bên tai anh chỉ là giọng nữ máy móc trong điện thoại: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…"
Anh không thể nhớ đây là lần thứ bao nhiêu trong tối nay, mình vọt đến cạnh cửa, mở cửa ra, chỉ đơn giản vì vừa nghe được tiếng mở cửa của nhà bên cạnh.
Nhưng, không phải cô.
Cô rất ít khi giống tối nay, đã hơn 12 giờ mà vẫn chưa về nhà!
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên cảnh hai người họ ôm lấy nhau, trái tim vội vàng đập mạnh, càng lúc càng ầm ĩ.
Có thể nào, có thể nào là…
Cô ở lại nhà Tiết Hồ Ly qua đêm?
Chiếc di động trong lòng bàn tay gần như bị Bạch Lập Nhân bóp nát, nỗi buồn bực trong lòng không thể nào phát tiết, khiến anh cảm thấy khó thở.
Nếu anh thích cô thì phải chấp nhận sự việc, nhưng lúc này, Bạch Lập Nhân gần như không thể khống chế cảm xúc của chính mình được nữa.
Không đâu, không thể nào, là do anh suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Không biết là giận dỗi ai, Bạch Lập Nhân cứ thế đứng ngoài hành lang, gắt gao trừng mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt nhà đối diện, ánh mắt nôn nóng đến độ muốn trừng thành một cái lỗ trên cửa nhà người ta.
Cứ như thể nếu tiếp tục trừng như thế, người trong nhà sẽ xinh đẹp nở nụ cười ra mở cửa, cho anh biết, thật ra cô đã về nhà từ sớm.
Hàng xóm bên cạnh về nhà thấy cảnh này, đều phải quay lại nhìn anh vài lần.
Anh biết, bọn họ “quậy" quá lớn, chuyện xấu của anh và cô đã sớm bị người của dãy nhà này đồn thổi tứ phía, chắc chắn cô rất tức giận.
Nhưng không hiểu sao, chỉ với cô, anh mới không thể che dấu tính tình của bản thân.
Rõ rằng năm đó khi ở nhà ga, sau buổi nói chuyện với cô, anh mới rung động, mới thức tỉnh.
Quả thật, kiêu ngạo và tự phụ chỉ có thể là chướng ngại vật, cho nên vài năm nay, anh đã học được cách che dấu tính tình, khống chế tính tự phụ của chính mình trước mặt người khác.
Một đêm này, Bạch Lập Nhân không thể nhớ mình đã trải qua như thế nào.
Cửa phòng, cứ mở rồi lại đóng.
Thẳng đến —— tám giờ sáng, trong thang máy mới có bóng dáng một nam một nữ sánh đôi bước ra.
“Anh về sớm đi, em không sao." Tuy rằng tim cô đến hiện tại vẫn còn đập rất nhanh, nhưng Diệu Diệu không muốn khiến đối phương phải lo lắng.
Sống trên đời này, ai mà không phải chịu đau khổ, anh ở bên cạnh cô một đêm, đã đủ rồi.
“Chuyện ở công ty…" Cô ngập ngừng.
Cô là người rất có trách nhiệm, không phải là người nói đi là đi, nhưng cô vẫn cần thời gian để điều chỉnh tâm tình.
“Em không cần xin nghỉ việc, anh sẽ cho em nghỉ phép vài ngày, cứ yên tâm chờ tin tức của anh. Những chuyện khác không cần lo, tất cả đã có anh rồi!" Tiết Khiêm Quân dịu dàng an ủi cô.
Anh nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện thật hoàn hảo, không để cha dượng gặp cô nữa.
“Vâng." Diệu Diệu tin tưởng gật gật đầu.
“Sau khi về nhà, cứ nghỉ ngơi thật tốt, tối qua và sáng nay chắc cũng làm em mệt muốn chết rồi, cũng không ngủ được bao nhiêu…" Tiết Khiêm Quân ôm lấy bả vai cô, hướng về phía cửa nhà.
Đêm qua, hai người nghịch cát rất lâu.
Sang sớm hôm nay lại cùng nhau dậy sớm ngắm mặt trời mọc.
Tiết Khiêm Quân thừa nhận, không khí cực kì cực kì tốt.
Tốt đến mức…
Nếu không phải vì trưa hôm qua phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khả năng bọn họ đã…
Anh không muốn làm cô sợ.
Vì đây là lần đầu tiên có một người khiến anh cảm thấy đau lòng, cảm thấy muốn yêu thương, chiều chuộng.
Hai người nhanh chóng đến cửa nhà Diệu Diệu, sau đó dừng chân.
Bời vì họ đồng loạt cảm nhận được một ánh mắt sắc đến độ có thể đâm thủng lưng mình.
Bạch Lập Nhân đứng ở cửa nhà mình, cứ như thế trừng trừng nhìn hai người.
Trừng trừng nhìn bàn tay đang khoác trên vai Diệu Diệu, trừng trừng nhìn chiếc áo sơ mi trắng phau trên người cô.
Rất ít phụ nữ có thể đem áo sơ mi trắng mặc thành quyến rũ như vậy, đặc biệt là áo sơ mi của nam. Hơn nữa, rất ít phụ nữ lại đi mặc áo sơ mi trắng của “người qua đường."
Vừa rồi, đoạn hội thoại mà họ nói với nhau không hề có ý lảng tránh ai, cho nên sau khi nghe tiếng thang máy mở cửa, Bạch Lập Nhân cũng có thể nghe rành mạch.
Chuyện gì nên phát sinh đều đã phát sinh cả rồi.
Bạch Lập Nhân lạnh lùng bước qua, không để người khác kịp phản ứng đã đột nhiên hung hăng tung một cú đấm.
Một đấm này, là vì anh đã nông nóng một đêm, vì bọn họ vui vẻ bên nhau mà đánh!
Tiết Khiêm Quân căn bản không kịp né tránh nên bị đánh đến váng đầu hoa mắt, gò má tê rần, còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng trong khoang miệng.
Ông trời ơi!
Nhất thời, tình thế có chút hỗn loạn.
“Bạch Lập Nhân, anh làm cái gì vậy?!" Diệu Diệu vội vàng đứng trước mặt Bạch Lập Nhân, cầm cổ tay anh, giật mình kêu to.
“Tôi khó chịu anh ta, không được sao?!" Ngực đau đến nổ tung, anh không trực tiếp giết người đã là may mắn lắm rồi.
“Bạch Lập Nhân, sao đột nhiên anh lại thô lỗ như vậy?" Diệu Diệu nổi nóng.
Cô làm việc chung với anh tám năm, cho đến bây giờ vẫn chưa hề nghĩ rằng anh là loại đàn ông vô duyên vô cớ lại đi đánh người ta.
Chẳng nhẽ, anh thật sự kế thừa loại gen bất lương của cha mình?!
Diệu Diệu thừa nhận, vì Bạch Long đáng khinh nên hiện tại mới giận chó đánh mèo đến độ nhìn Bạch Lập Nhân cũng không vừa mắt.
Bạch Lập Nhân liếc qua cũng nhận thấy thái độ của cô, khác nhau rất rõ ràng.
Rõ ràng cô chỉ muốn giúp đỡ, đau lòng cho Tiết Hồ Ly, rõ ràng cô phản cảm, chán ghét anh!
Cô cứ như vậy mà yêu Tiết Hồ Ly sao? Yêu đến độ sẵn sàng trao hắn cả thân và tâm mình sao? Yêu đến độ phủi sạch quan hệ bạn bè của họ như vậy sao?
“Vậy còn cô? Tại sao lúc nào cũng tùy tiện như vậy? Cô cho là người khác cười cười nói nói với cô là yêu thương cô sao?! Cô là đồ ngốc si tình, người như
Tiết Hồ Ly chỉ biết đặt lợi ích của mình lên đầu tiên thôi, hắn không có khả năng tin tưởng người khác, vĩnh viễn không bao giờ vì người khác mà trả giá! Đến khi cô hết giá trị lợi dụng, chính là lúc hắn đá cô ra khỏi cuộc đời mình!" Bạch Lập Nhân cười lạnh trào phúng.
Anh rất hiểu con người Tiết Hồ Ly.
Cô cứ không có chút đầu óc nào như vậy sao? Tại sao cứ mãi tùy tiện như thế!!
Anh mắng cô tùy tiện! Không hiểu vì sao khi nghe đến hai chữ đó, Diệu Diệu giống như bị người ta châm dầu vào lửa: “Bạch Lập Nhân, anh là ai chứ? Tôi tùy tiện hay không thì liên quan gì đến anh!"
Cô tức chết mất, vì sao anh ta cứ cho rằng cô là loại phụ nữ tùy tiện không thể kiềm chế chứ?!
Là bởi vì ngoại hình của cô, nên anh ta có thể tùy tiện định nghĩa cuộc sống sinh hoạt cá nhân của cô sao? Mỗi một lần yêu, cô đều thật lòng, dựa vào cái gì mà bị anh ta chỉ trích như vậy?!
Trước kia cô không trách anh, vì mọi người không quen biết nhau nhiều, nhưng hiện tại, bọn họ ở chung lâu như vậy rồi mà anh còn nói ra mấy lời như vậy được sao? Cô căn bản không thể chấp nhận.
“Tiết Khiêm Quân là bạn trai tôi, anh tặng tôi mấy bó hoa sẽ có thể thay đổi được sự thật này sao? Anh cho rằng tôi là người tùy tiện, dễ dàng dao động như vậy sao? Tôi đã nói rồi, ân oán của các người đừng có lôi tôi vào!" Mấy ngày nay, anh hành động bốc đồng, khiến cô cảm thấy rất hoang mang, khiến cô không thể nhịn được nữa: “Bạch Lập Nhân, tôi không thích anh! Cho dù toàn bộ đàn ông trên đời này đều chết sạch, chỉ còn lại một mình anh, Liêu Diệu Trăn tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chịu ủy khuất!"
Vừa dứt lời, người bị bất ngờ không chỉ có anh, mà còn có cô.
Tuy rằng những lời này trước kia cô vẫn hay nói, nhưng trước tình thế hôm nay, hoàn toàn bất đồng.
Bạch Lập Nhân, tôi không thích anh! Cho dù toàn bộ đàn ông trên đời này đều chết sạch, chỉ còn lại một mình anh, Liêu Diệu Trăn tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chịu ủy khuất!
Anh nhếch môi, cả người tản mát một loại tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi.
“Bạch Lập Nhân, tôi… tôi, tôi không cố ý…" Diệu Diệu hoảng loạn.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng kịch liệt như vậy.
“Cô không cố ý, nhưng thật lòng." Anh lạnh lùng nói.
Mọi sự tức giận, đột nhiên, nháy máy biến mất trong không khí.
Chỉ để lại cảm giác trống rỗng.
Anh đã quên, từ đầu đến cuối, đều là tự mình đa tình.
Buồn cười thật, tự mình đa tình.
“Bạch Lập Nhân…"
Diệu Diệu ngập ngừng.
Vì cô đột nhiên ý thức được, bọn họ xong rồi.
Tình bạn bấy lâu, hoàn toàn bị hủy diệt rồi.
“Thật xin lỗi, tôi không nên nhiều chuyện, cũng không nên nói lung tung." Bạch Lập Nhân khôi phục bộ dạng bình thường, là thái độ bình thản mà lạnh lùng khi đối đãi với người xa lạ.
Nói xong, anh đẩy cửa nhà mình, bước vào.
Không thèm liếc mắt, cũng không bận tâm đến cô và Tiết Khiêm Quân nữa.
“Bạch Lập Nhân…" Diệu Diệu kinh ngạc hô, nhưng tên của anh chỉ có thể treo bên môi…
Cho dù có gọi anh lại, thì cô còn có thể nói cái gì?
Cô biết Bạch Lập Nhân rất kiêu ngạo, lúc này cô nhất định đã khiến tự tôn của anh bị đả kích, khiến tâm anh cũng bị thương.
Anh đàn ông như vậy, không thể chấp nhận bất luận lời an ủi hay xin lỗi nào, giờ khắc này cho dù cô có nói gì thì đối với anh đều là nhục nhã.
Còn không bằng để anh lẳng lặng rời đi.
Một hồi sau, Diệu Diệu mới nhớ phía sau cô còn có một người.
Cô vội vàng quay đầu, nâng Tiết Khiêm Quân tựa vào tường.
“Anh không sao chứ, xin lỗi…"
Nhưng mặt cô lại bị anh vùi vào cổ.
Tiết Khiêm Quân gắt gao ôm chặt Diệu Diệu.
“Anh không sao, đừng lo." Hai má đau cũng không quan trọng, quan trọng là cô không chút do dự lựa chọn anh.
Mà không phải là Bạch Lập Nhân.
Diệu Diệu mặc anh ôm chặt lấy mình, trên mặt cô khi này lại xuất hiện vẻ yếu ớt, mờ mịt.
Vì sao giờ phút này, lòng cô giống như bị người khác đánh cho một cú, vừa hoảng vừa đau, rất khó chịu…
“Khiêm Quân, em với anh đến bệnh viện kiểm tra đi!" Diệu Diệu gượng ép trấn trụ tâm trạng lại, thân thiết nói với bạn trai mình.
“Không cần, anh không muốn đi." Tiết Khiêm Quân lắc đầu cười.
Tuy rằng mặt hơi sưng, khi cười rộ lên vẫn mang vẻ ôn hòa thường ngày, nhưng ánh mắt lại mang vẻ lo lắng.
Anh lúc nào cũng có chủ kiến của riêng mình, Diệu Diệu không thể miễn cưỡng, đành phải chuyển đề tài: “Điện thoại anh hình như cứ reo suốt."
“Không sao, anh không muốn tiếp."
“Có tin nhắn." Diệu Diệu lại nhắc nhở.
“Không sao, anh không muốn xem." Tiết Khiêm Quân lại tiếp tục tựa cằm vào bả vai cô, không muốn buông cô ra.
“À…" Diệu Diệu không biết nên nói gì.
Vì tâm cô đang rối tung lên.
Tiết Khiêm Quân khi này căn bản không ngờ, tin nhắn mình không đọc, lại là…
Tiết Hồ Ly, chúng ta quen nhau đi!
Vì tôi lại muốn nhập cuộc một lần nữa!
Bạch Lập Nhân không thể nhớ đây là lần thứ mấy trong tối nay, mình gọi điện vào dãy số như in trong đầu, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Nhưng âm thanh đáp lại bên tai anh chỉ là giọng nữ máy móc trong điện thoại: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…"
Anh không thể nhớ đây là lần thứ bao nhiêu trong tối nay, mình vọt đến cạnh cửa, mở cửa ra, chỉ đơn giản vì vừa nghe được tiếng mở cửa của nhà bên cạnh.
Nhưng, không phải cô.
Cô rất ít khi giống tối nay, đã hơn 12 giờ mà vẫn chưa về nhà!
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên cảnh hai người họ ôm lấy nhau, trái tim vội vàng đập mạnh, càng lúc càng ầm ĩ.
Có thể nào, có thể nào là…
Cô ở lại nhà Tiết Hồ Ly qua đêm?
Chiếc di động trong lòng bàn tay gần như bị Bạch Lập Nhân bóp nát, nỗi buồn bực trong lòng không thể nào phát tiết, khiến anh cảm thấy khó thở.
Nếu anh thích cô thì phải chấp nhận sự việc, nhưng lúc này, Bạch Lập Nhân gần như không thể khống chế cảm xúc của chính mình được nữa.
Không đâu, không thể nào, là do anh suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Không biết là giận dỗi ai, Bạch Lập Nhân cứ thế đứng ngoài hành lang, gắt gao trừng mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt nhà đối diện, ánh mắt nôn nóng đến độ muốn trừng thành một cái lỗ trên cửa nhà người ta.
Cứ như thể nếu tiếp tục trừng như thế, người trong nhà sẽ xinh đẹp nở nụ cười ra mở cửa, cho anh biết, thật ra cô đã về nhà từ sớm.
Hàng xóm bên cạnh về nhà thấy cảnh này, đều phải quay lại nhìn anh vài lần.
Anh biết, bọn họ “quậy" quá lớn, chuyện xấu của anh và cô đã sớm bị người của dãy nhà này đồn thổi tứ phía, chắc chắn cô rất tức giận.
Nhưng không hiểu sao, chỉ với cô, anh mới không thể che dấu tính tình của bản thân.
Rõ rằng năm đó khi ở nhà ga, sau buổi nói chuyện với cô, anh mới rung động, mới thức tỉnh.
Quả thật, kiêu ngạo và tự phụ chỉ có thể là chướng ngại vật, cho nên vài năm nay, anh đã học được cách che dấu tính tình, khống chế tính tự phụ của chính mình trước mặt người khác.
Một đêm này, Bạch Lập Nhân không thể nhớ mình đã trải qua như thế nào.
Cửa phòng, cứ mở rồi lại đóng.
Thẳng đến —— tám giờ sáng, trong thang máy mới có bóng dáng một nam một nữ sánh đôi bước ra.
“Anh về sớm đi, em không sao." Tuy rằng tim cô đến hiện tại vẫn còn đập rất nhanh, nhưng Diệu Diệu không muốn khiến đối phương phải lo lắng.
Sống trên đời này, ai mà không phải chịu đau khổ, anh ở bên cạnh cô một đêm, đã đủ rồi.
“Chuyện ở công ty…" Cô ngập ngừng.
Cô là người rất có trách nhiệm, không phải là người nói đi là đi, nhưng cô vẫn cần thời gian để điều chỉnh tâm tình.
“Em không cần xin nghỉ việc, anh sẽ cho em nghỉ phép vài ngày, cứ yên tâm chờ tin tức của anh. Những chuyện khác không cần lo, tất cả đã có anh rồi!" Tiết Khiêm Quân dịu dàng an ủi cô.
Anh nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện thật hoàn hảo, không để cha dượng gặp cô nữa.
“Vâng." Diệu Diệu tin tưởng gật gật đầu.
“Sau khi về nhà, cứ nghỉ ngơi thật tốt, tối qua và sáng nay chắc cũng làm em mệt muốn chết rồi, cũng không ngủ được bao nhiêu…" Tiết Khiêm Quân ôm lấy bả vai cô, hướng về phía cửa nhà.
Đêm qua, hai người nghịch cát rất lâu.
Sang sớm hôm nay lại cùng nhau dậy sớm ngắm mặt trời mọc.
Tiết Khiêm Quân thừa nhận, không khí cực kì cực kì tốt.
Tốt đến mức…
Nếu không phải vì trưa hôm qua phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khả năng bọn họ đã…
Anh không muốn làm cô sợ.
Vì đây là lần đầu tiên có một người khiến anh cảm thấy đau lòng, cảm thấy muốn yêu thương, chiều chuộng.
Hai người nhanh chóng đến cửa nhà Diệu Diệu, sau đó dừng chân.
Bời vì họ đồng loạt cảm nhận được một ánh mắt sắc đến độ có thể đâm thủng lưng mình.
Bạch Lập Nhân đứng ở cửa nhà mình, cứ như thế trừng trừng nhìn hai người.
Trừng trừng nhìn bàn tay đang khoác trên vai Diệu Diệu, trừng trừng nhìn chiếc áo sơ mi trắng phau trên người cô.
Rất ít phụ nữ có thể đem áo sơ mi trắng mặc thành quyến rũ như vậy, đặc biệt là áo sơ mi của nam. Hơn nữa, rất ít phụ nữ lại đi mặc áo sơ mi trắng của “người qua đường."
Vừa rồi, đoạn hội thoại mà họ nói với nhau không hề có ý lảng tránh ai, cho nên sau khi nghe tiếng thang máy mở cửa, Bạch Lập Nhân cũng có thể nghe rành mạch.
Chuyện gì nên phát sinh đều đã phát sinh cả rồi.
Bạch Lập Nhân lạnh lùng bước qua, không để người khác kịp phản ứng đã đột nhiên hung hăng tung một cú đấm.
Một đấm này, là vì anh đã nông nóng một đêm, vì bọn họ vui vẻ bên nhau mà đánh!
Tiết Khiêm Quân căn bản không kịp né tránh nên bị đánh đến váng đầu hoa mắt, gò má tê rần, còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng trong khoang miệng.
Ông trời ơi!
Nhất thời, tình thế có chút hỗn loạn.
“Bạch Lập Nhân, anh làm cái gì vậy?!" Diệu Diệu vội vàng đứng trước mặt Bạch Lập Nhân, cầm cổ tay anh, giật mình kêu to.
“Tôi khó chịu anh ta, không được sao?!" Ngực đau đến nổ tung, anh không trực tiếp giết người đã là may mắn lắm rồi.
“Bạch Lập Nhân, sao đột nhiên anh lại thô lỗ như vậy?" Diệu Diệu nổi nóng.
Cô làm việc chung với anh tám năm, cho đến bây giờ vẫn chưa hề nghĩ rằng anh là loại đàn ông vô duyên vô cớ lại đi đánh người ta.
Chẳng nhẽ, anh thật sự kế thừa loại gen bất lương của cha mình?!
Diệu Diệu thừa nhận, vì Bạch Long đáng khinh nên hiện tại mới giận chó đánh mèo đến độ nhìn Bạch Lập Nhân cũng không vừa mắt.
Bạch Lập Nhân liếc qua cũng nhận thấy thái độ của cô, khác nhau rất rõ ràng.
Rõ ràng cô chỉ muốn giúp đỡ, đau lòng cho Tiết Hồ Ly, rõ ràng cô phản cảm, chán ghét anh!
Cô cứ như vậy mà yêu Tiết Hồ Ly sao? Yêu đến độ sẵn sàng trao hắn cả thân và tâm mình sao? Yêu đến độ phủi sạch quan hệ bạn bè của họ như vậy sao?
“Vậy còn cô? Tại sao lúc nào cũng tùy tiện như vậy? Cô cho là người khác cười cười nói nói với cô là yêu thương cô sao?! Cô là đồ ngốc si tình, người như
Tiết Hồ Ly chỉ biết đặt lợi ích của mình lên đầu tiên thôi, hắn không có khả năng tin tưởng người khác, vĩnh viễn không bao giờ vì người khác mà trả giá! Đến khi cô hết giá trị lợi dụng, chính là lúc hắn đá cô ra khỏi cuộc đời mình!" Bạch Lập Nhân cười lạnh trào phúng.
Anh rất hiểu con người Tiết Hồ Ly.
Cô cứ không có chút đầu óc nào như vậy sao? Tại sao cứ mãi tùy tiện như thế!!
Anh mắng cô tùy tiện! Không hiểu vì sao khi nghe đến hai chữ đó, Diệu Diệu giống như bị người ta châm dầu vào lửa: “Bạch Lập Nhân, anh là ai chứ? Tôi tùy tiện hay không thì liên quan gì đến anh!"
Cô tức chết mất, vì sao anh ta cứ cho rằng cô là loại phụ nữ tùy tiện không thể kiềm chế chứ?!
Là bởi vì ngoại hình của cô, nên anh ta có thể tùy tiện định nghĩa cuộc sống sinh hoạt cá nhân của cô sao? Mỗi một lần yêu, cô đều thật lòng, dựa vào cái gì mà bị anh ta chỉ trích như vậy?!
Trước kia cô không trách anh, vì mọi người không quen biết nhau nhiều, nhưng hiện tại, bọn họ ở chung lâu như vậy rồi mà anh còn nói ra mấy lời như vậy được sao? Cô căn bản không thể chấp nhận.
“Tiết Khiêm Quân là bạn trai tôi, anh tặng tôi mấy bó hoa sẽ có thể thay đổi được sự thật này sao? Anh cho rằng tôi là người tùy tiện, dễ dàng dao động như vậy sao? Tôi đã nói rồi, ân oán của các người đừng có lôi tôi vào!" Mấy ngày nay, anh hành động bốc đồng, khiến cô cảm thấy rất hoang mang, khiến cô không thể nhịn được nữa: “Bạch Lập Nhân, tôi không thích anh! Cho dù toàn bộ đàn ông trên đời này đều chết sạch, chỉ còn lại một mình anh, Liêu Diệu Trăn tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chịu ủy khuất!"
Vừa dứt lời, người bị bất ngờ không chỉ có anh, mà còn có cô.
Tuy rằng những lời này trước kia cô vẫn hay nói, nhưng trước tình thế hôm nay, hoàn toàn bất đồng.
Bạch Lập Nhân, tôi không thích anh! Cho dù toàn bộ đàn ông trên đời này đều chết sạch, chỉ còn lại một mình anh, Liêu Diệu Trăn tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chịu ủy khuất!
Anh nhếch môi, cả người tản mát một loại tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi.
“Bạch Lập Nhân, tôi… tôi, tôi không cố ý…" Diệu Diệu hoảng loạn.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng kịch liệt như vậy.
“Cô không cố ý, nhưng thật lòng." Anh lạnh lùng nói.
Mọi sự tức giận, đột nhiên, nháy máy biến mất trong không khí.
Chỉ để lại cảm giác trống rỗng.
Anh đã quên, từ đầu đến cuối, đều là tự mình đa tình.
Buồn cười thật, tự mình đa tình.
“Bạch Lập Nhân…"
Diệu Diệu ngập ngừng.
Vì cô đột nhiên ý thức được, bọn họ xong rồi.
Tình bạn bấy lâu, hoàn toàn bị hủy diệt rồi.
“Thật xin lỗi, tôi không nên nhiều chuyện, cũng không nên nói lung tung." Bạch Lập Nhân khôi phục bộ dạng bình thường, là thái độ bình thản mà lạnh lùng khi đối đãi với người xa lạ.
Nói xong, anh đẩy cửa nhà mình, bước vào.
Không thèm liếc mắt, cũng không bận tâm đến cô và Tiết Khiêm Quân nữa.
“Bạch Lập Nhân…" Diệu Diệu kinh ngạc hô, nhưng tên của anh chỉ có thể treo bên môi…
Cho dù có gọi anh lại, thì cô còn có thể nói cái gì?
Cô biết Bạch Lập Nhân rất kiêu ngạo, lúc này cô nhất định đã khiến tự tôn của anh bị đả kích, khiến tâm anh cũng bị thương.
Anh đàn ông như vậy, không thể chấp nhận bất luận lời an ủi hay xin lỗi nào, giờ khắc này cho dù cô có nói gì thì đối với anh đều là nhục nhã.
Còn không bằng để anh lẳng lặng rời đi.
Một hồi sau, Diệu Diệu mới nhớ phía sau cô còn có một người.
Cô vội vàng quay đầu, nâng Tiết Khiêm Quân tựa vào tường.
“Anh không sao chứ, xin lỗi…"
Nhưng mặt cô lại bị anh vùi vào cổ.
Tiết Khiêm Quân gắt gao ôm chặt Diệu Diệu.
“Anh không sao, đừng lo." Hai má đau cũng không quan trọng, quan trọng là cô không chút do dự lựa chọn anh.
Mà không phải là Bạch Lập Nhân.
Diệu Diệu mặc anh ôm chặt lấy mình, trên mặt cô khi này lại xuất hiện vẻ yếu ớt, mờ mịt.
Vì sao giờ phút này, lòng cô giống như bị người khác đánh cho một cú, vừa hoảng vừa đau, rất khó chịu…
“Khiêm Quân, em với anh đến bệnh viện kiểm tra đi!" Diệu Diệu gượng ép trấn trụ tâm trạng lại, thân thiết nói với bạn trai mình.
“Không cần, anh không muốn đi." Tiết Khiêm Quân lắc đầu cười.
Tuy rằng mặt hơi sưng, khi cười rộ lên vẫn mang vẻ ôn hòa thường ngày, nhưng ánh mắt lại mang vẻ lo lắng.
Anh lúc nào cũng có chủ kiến của riêng mình, Diệu Diệu không thể miễn cưỡng, đành phải chuyển đề tài: “Điện thoại anh hình như cứ reo suốt."
“Không sao, anh không muốn tiếp."
“Có tin nhắn." Diệu Diệu lại nhắc nhở.
“Không sao, anh không muốn xem." Tiết Khiêm Quân lại tiếp tục tựa cằm vào bả vai cô, không muốn buông cô ra.
“À…" Diệu Diệu không biết nên nói gì.
Vì tâm cô đang rối tung lên.
Tiết Khiêm Quân khi này căn bản không ngờ, tin nhắn mình không đọc, lại là…
Tiết Hồ Ly, chúng ta quen nhau đi!
Vì tôi lại muốn nhập cuộc một lần nữa!
Tác giả :
Đản đản 1113