Mắt Trái
Quyển 1 - Chương 5
Đỗ San San không hiểu gì, nhưng vẫn theo Bạch Lập Nhân ra cửa.
“Khoan đã, Lập Nhân" Đỗ San San đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt hoang mang của cô ta gần như đem quán nước quét qua một vòng.
Sau đó dừng tại bàn của họ.
Ánh mắt đó thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường. Cô ta nhìn Bạch Lập Nhân mỉm cười, rồi lấy từ cặp sách ra một hộp trang sức, nhẹ nhàng nói: “Không phải hôm sinh nhật em anh hỏi hộp quà này là ai tặng à?"
Bạch Lập Nhân nhìn hộp trang sức, thấy thật có lỗi: “Ngại quá, lần trước lại quên mất sinh nhật của em"
“Không sao, em biết anh sắp thi đại học nên rất bận! Sinh nhật em chỉ là việc nhỏ thôi! Hơn nữa, sau đó anh chẳng phải đã tặng bù rồi?!"
Bạch Lập Nhân cười nhẹ, San San vẫn luôn khoan dung và biết cách săn sóc người khác như vậy.
Quả nhiên tên đó còn biết cười! Kiến thức trên đời này thật phong phú, thì ra quỷ ngạo mạn khi yêu cũng là người bình thường á!
Diệu Diệu tò mò nhìn hai người họ.
Không ngờ Đỗ San San lại đi đến chỗ bọn cô.
Đan Thiểu Quan hoàn toàn rối loạn, suýt nữa làm đổ ly nước.
“Bạn học Đan, chào anh. Chị này là bạn gái anh sao?" Đỗ San San lễ phép đến trước mặt bọn họ, hiền lành chào hỏi.
“Không, Không…Đây là lớp trưởng của anh, Liêu Diệu Trăn…" Đan Thiểu Quan khẩn trương, dường như rất sợ làm “nữ thần" hiểu lầm.
“Chị chính là “Diệu Diệu" mà các nam sinh hay nhắc đến? Chị rất nổi tiếng nha~~" Ánh mắt cô ta có điểm nghịch ngợm, ra vẻ như rất ngưỡng mộ.
Diệu Diệu có chút bực mình.
Biết cô ta không có ác ý, nhưng lời nói này nói ra, có hơi chói tai.
“San San!" Bạch Lập Nhân đứng ở cửa thúc giục.
Cô ta đành phải buông tha cho việc tìm hiểu rốt cục quan hệ của hai người là gì, nghiêm túc nhìn Đan Thiểu Quan lễ phép nói: “Bạn học Đan, em biết anh rất thích em, nhưng ngại quá, em đã có người trong lòng rồi, tấm lòng của anh em không nhận được"
Đỗ San San đem hộp trang sức đẩy đến trước mặt Đan Thiểu Quan, thận trọng nói: “Bạn học Đan, món quà này với học sinh chúng ta rất quý giá, em không thể nhận được! Vô cùng xin lỗi!" Sau đó còn lễ phép cúi đầu với cậu ấy.
Diệu Diệu nhìn lướt qua.
Đó là vòng tay bạch kim “Chỉ một tình yêu", kiểu dáng xinh đẹp, giá khoảng một hai nghìn, đối với một học sinh mà nói, quả thật rất quý giá.
Hơn nữa, gia cảnh Đan Thiểu Quan hình như không được tốt.
Lúc này Đan Thiểu Quan mặt mũi đã tái nhợt.
Đỗ San San liếc một cái, sau đó ngây thơ cười: “Bạn học Đan à, món quà xinh đẹp như vậy hẳn nên tặng cho người mà anh quý trọng, có lẽ chị Diệu Diệu sẽ thích đó!"
Cô ta có ý gì? Diệu Diệu bị vạch trần, khuôn mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng.
May mà Đan Thiểu Quan không phát hiện.
Cuối cùng, Đỗ San San còn ái muội nói: “Xin hai người trăm vạn lần giữ bí mật cho em và Bạch Lập Nhân, đừng nói cho thầy giáo biết nhé! Còn nữa, hy vọng hai người hạnh phúc!"
Cô ta đem mình và Đan Thiểu Quan thành một đôi?
Diệu Diệu nhìn bóng dáng Đỗ San San và Bạch Lập Nhân rời đi, không nói gì.
Cô khôi phục lại tinh thần, im lặng nhìn Đan Thiểu Quan tinh thần bị đả kích trước mặt.
Rất lâu rất lâu trước đây, cô nghe mọi người trong lớp nói Đan Thiểu Quan rất thích Đỗ San San.
Cậu ở trong trường cũng được xem là một trong số hai nam sinh điển trai nhất, được mọi người ngưỡng mộ.
Không nghĩ tới lại là tình địch của Bạch Lập Nhân!
Đúng là…xem muốn rớt mắt!
Cô thấy cậu lẳng lặng cất chiếc vòng vào cặp.
“Cậu…không sao chứ?" Diệu Diệu dè dặt hỏi.
Đan Thiểu Quan dường như rất khổ sở.
Khiến Diệu Diệu nhịn không được, trong lòng lại đem Bạch Lập Nhân ra phỉ nhổ một phen.
Đều do cậu ta hại! Quỷ đáng ghét!
Thấy người trong lòng bị thương, tâm Diệu Diệu cũng bị ảnh hưởng.
“Tớ ngốc lắm đúng không? Gia đình không khá giả gì, làm sao xứng đôi được với cô ấy? Chuyện này mà truyền ra ngoài có khi còn bị mọi người cười vào mặt, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga!" Đan Thiểu Quan tự ti cúi đầu.
17, 18 tuổi bị mối tình đầu cự tuyệt, bị sốc cũng là chuyện dễ hiểu.
“Không có đâu, nghe nói cha mẹ Bạch Lập Nhân đều là công nhân viên chức, gia cảnh cũng rất bình thường" Diệu Diệu vội vàng an ủi: “Hơn nữa, tớ tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho ai biết!" Cô cũng không phải là bà tám nhiều chuyện.
Vẻ mặt cậu vẫn cực kì uể oải: “Vì mua cái này làm quà sinh nhật cho cô ấy, ba tháng liền mỗi ngày sau khi tan học, tớ đều đi làm thêm"
Diệu Diệu ngạc nhiên: “Chúng ta sắp sửa thi đại học, cậu thế nào còn…" Rất không lý trí.
Kỳ thật Đan Thiểu Quan sức học rất tốt, bình thường đều nằm trong top mười, nhưng hiện tại bỏ bê việc học suốt ba tháng, thành tích chắc chắn rất thê thảm.
“Cha tớ chỉ có tớ là con trai duy nhất, ông đặt tất cả hy vọng lên người tớ! Ông nói, gia cảnh chúng ta không tốt, nếu muốn thay đổi, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân, không ngừng cố gắng! Nếu kết quả đợt kiểm tra sắp tới của tớ không được tốt, ông khẳng định sẽ tức chết"
Diệu Diệu cũng nghe nói, cha Đan Thiểu Quan luôn hy vọng cậu ấy có thể thành tài.
Cô lo lắng nhìn cậu.
“Lớp trưởng, cậu giúp tớ được không? Chỉ lần này thôi!" Cậu thực sự cầu xin cô: “Ba tháng sau, nhất định tớ sẽ tiến bộ! Thành tích thi đại học nhất định sẽ thật suất sắc!"
“Khoan đã, Lập Nhân" Đỗ San San đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt hoang mang của cô ta gần như đem quán nước quét qua một vòng.
Sau đó dừng tại bàn của họ.
Ánh mắt đó thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường. Cô ta nhìn Bạch Lập Nhân mỉm cười, rồi lấy từ cặp sách ra một hộp trang sức, nhẹ nhàng nói: “Không phải hôm sinh nhật em anh hỏi hộp quà này là ai tặng à?"
Bạch Lập Nhân nhìn hộp trang sức, thấy thật có lỗi: “Ngại quá, lần trước lại quên mất sinh nhật của em"
“Không sao, em biết anh sắp thi đại học nên rất bận! Sinh nhật em chỉ là việc nhỏ thôi! Hơn nữa, sau đó anh chẳng phải đã tặng bù rồi?!"
Bạch Lập Nhân cười nhẹ, San San vẫn luôn khoan dung và biết cách săn sóc người khác như vậy.
Quả nhiên tên đó còn biết cười! Kiến thức trên đời này thật phong phú, thì ra quỷ ngạo mạn khi yêu cũng là người bình thường á!
Diệu Diệu tò mò nhìn hai người họ.
Không ngờ Đỗ San San lại đi đến chỗ bọn cô.
Đan Thiểu Quan hoàn toàn rối loạn, suýt nữa làm đổ ly nước.
“Bạn học Đan, chào anh. Chị này là bạn gái anh sao?" Đỗ San San lễ phép đến trước mặt bọn họ, hiền lành chào hỏi.
“Không, Không…Đây là lớp trưởng của anh, Liêu Diệu Trăn…" Đan Thiểu Quan khẩn trương, dường như rất sợ làm “nữ thần" hiểu lầm.
“Chị chính là “Diệu Diệu" mà các nam sinh hay nhắc đến? Chị rất nổi tiếng nha~~" Ánh mắt cô ta có điểm nghịch ngợm, ra vẻ như rất ngưỡng mộ.
Diệu Diệu có chút bực mình.
Biết cô ta không có ác ý, nhưng lời nói này nói ra, có hơi chói tai.
“San San!" Bạch Lập Nhân đứng ở cửa thúc giục.
Cô ta đành phải buông tha cho việc tìm hiểu rốt cục quan hệ của hai người là gì, nghiêm túc nhìn Đan Thiểu Quan lễ phép nói: “Bạn học Đan, em biết anh rất thích em, nhưng ngại quá, em đã có người trong lòng rồi, tấm lòng của anh em không nhận được"
Đỗ San San đem hộp trang sức đẩy đến trước mặt Đan Thiểu Quan, thận trọng nói: “Bạn học Đan, món quà này với học sinh chúng ta rất quý giá, em không thể nhận được! Vô cùng xin lỗi!" Sau đó còn lễ phép cúi đầu với cậu ấy.
Diệu Diệu nhìn lướt qua.
Đó là vòng tay bạch kim “Chỉ một tình yêu", kiểu dáng xinh đẹp, giá khoảng một hai nghìn, đối với một học sinh mà nói, quả thật rất quý giá.
Hơn nữa, gia cảnh Đan Thiểu Quan hình như không được tốt.
Lúc này Đan Thiểu Quan mặt mũi đã tái nhợt.
Đỗ San San liếc một cái, sau đó ngây thơ cười: “Bạn học Đan à, món quà xinh đẹp như vậy hẳn nên tặng cho người mà anh quý trọng, có lẽ chị Diệu Diệu sẽ thích đó!"
Cô ta có ý gì? Diệu Diệu bị vạch trần, khuôn mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng.
May mà Đan Thiểu Quan không phát hiện.
Cuối cùng, Đỗ San San còn ái muội nói: “Xin hai người trăm vạn lần giữ bí mật cho em và Bạch Lập Nhân, đừng nói cho thầy giáo biết nhé! Còn nữa, hy vọng hai người hạnh phúc!"
Cô ta đem mình và Đan Thiểu Quan thành một đôi?
Diệu Diệu nhìn bóng dáng Đỗ San San và Bạch Lập Nhân rời đi, không nói gì.
Cô khôi phục lại tinh thần, im lặng nhìn Đan Thiểu Quan tinh thần bị đả kích trước mặt.
Rất lâu rất lâu trước đây, cô nghe mọi người trong lớp nói Đan Thiểu Quan rất thích Đỗ San San.
Cậu ở trong trường cũng được xem là một trong số hai nam sinh điển trai nhất, được mọi người ngưỡng mộ.
Không nghĩ tới lại là tình địch của Bạch Lập Nhân!
Đúng là…xem muốn rớt mắt!
Cô thấy cậu lẳng lặng cất chiếc vòng vào cặp.
“Cậu…không sao chứ?" Diệu Diệu dè dặt hỏi.
Đan Thiểu Quan dường như rất khổ sở.
Khiến Diệu Diệu nhịn không được, trong lòng lại đem Bạch Lập Nhân ra phỉ nhổ một phen.
Đều do cậu ta hại! Quỷ đáng ghét!
Thấy người trong lòng bị thương, tâm Diệu Diệu cũng bị ảnh hưởng.
“Tớ ngốc lắm đúng không? Gia đình không khá giả gì, làm sao xứng đôi được với cô ấy? Chuyện này mà truyền ra ngoài có khi còn bị mọi người cười vào mặt, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga!" Đan Thiểu Quan tự ti cúi đầu.
17, 18 tuổi bị mối tình đầu cự tuyệt, bị sốc cũng là chuyện dễ hiểu.
“Không có đâu, nghe nói cha mẹ Bạch Lập Nhân đều là công nhân viên chức, gia cảnh cũng rất bình thường" Diệu Diệu vội vàng an ủi: “Hơn nữa, tớ tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho ai biết!" Cô cũng không phải là bà tám nhiều chuyện.
Vẻ mặt cậu vẫn cực kì uể oải: “Vì mua cái này làm quà sinh nhật cho cô ấy, ba tháng liền mỗi ngày sau khi tan học, tớ đều đi làm thêm"
Diệu Diệu ngạc nhiên: “Chúng ta sắp sửa thi đại học, cậu thế nào còn…" Rất không lý trí.
Kỳ thật Đan Thiểu Quan sức học rất tốt, bình thường đều nằm trong top mười, nhưng hiện tại bỏ bê việc học suốt ba tháng, thành tích chắc chắn rất thê thảm.
“Cha tớ chỉ có tớ là con trai duy nhất, ông đặt tất cả hy vọng lên người tớ! Ông nói, gia cảnh chúng ta không tốt, nếu muốn thay đổi, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân, không ngừng cố gắng! Nếu kết quả đợt kiểm tra sắp tới của tớ không được tốt, ông khẳng định sẽ tức chết"
Diệu Diệu cũng nghe nói, cha Đan Thiểu Quan luôn hy vọng cậu ấy có thể thành tài.
Cô lo lắng nhìn cậu.
“Lớp trưởng, cậu giúp tớ được không? Chỉ lần này thôi!" Cậu thực sự cầu xin cô: “Ba tháng sau, nhất định tớ sẽ tiến bộ! Thành tích thi đại học nhất định sẽ thật suất sắc!"
Tác giả :
Đản đản 1113