Mạt Thế Xâm Nhập
Chương 109
Biểu hiện thần dị của đám người này, khiến người của Long Cốt tự thấy xấu hổ. Bọn họ cứ tưởng mình đã là đoàn đội đứng đầu Hoa Hạ, không ngờ chỉ là dạng ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Bị kích thích, hơn mười dị năng giả Thiệu Nhạc điều động tới càng thêm ra sức đặc huấn.
Bởi vì là bác sĩ nhi khoa, cho nên tính cách của Ngụy Ly ôn hòa điềm tĩnh lại giàu kiên nhẫn. Y vẫn luôn canh giữ ở sân huấn luyện, không ngừng dán bùa cho ba mươi người ở đây, làm Liễu Miện đau lòng muốn chết.
Liễu Miện cường ngạnh mà tha Ngụy Ly đi, ấn y vào chiếc ghế dài kế bên để nghỉ ngơi.
Không khí hai người ở chung hài hòa mà lại tự nhiên, người của Tốn Tổ mang vẻ mặt “Ối giời, có gì lạ đâu", khiến Long Cốt hơi kinh ngạc rồi lại thầm thấy cổ quái, sao mà mấy dị năng giả cấp 5 đều là gay vậy? Chẳng lẽ làm gay dị năng tăng nhanh hơn hả ta?
Đường Húc Hải lúc trước không để ý, lúc này phát hiện hai người cũng là một đôi, lập tức có cảm giác tìm được đồng loại. Đối đãi hai người cũng càng thêm hòa khí.
Tóm lại, hết thảy đều hướng theo hướng tốt để phát triển.
Chờ Phó Sử Ngọ nghỉ ngơi xong, nhân mã hai bên đã bắt đầu kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ.
Ôn Triệu Minh chùi chùi mồ hôi trên trán, Phó Sử Ngọ hơi do dự, nhưng vẫn không nói gì thêm. Nếu không nói, hiện tại ai cũng đoán không ra Ôn Triệu Minh đứng ở đó là một người hai chân tàn tật. Cho nên lấy nguyên nhân này đi chiếu cố đặc biệt cho Ôn Triệu Minh, bất quá là sĩ nhục anh ta mà thôi.
Ôn Triệu Minh thấy y đến, rất vui vẻ nói với y: “Người của Tốn Tổ đều quá lợi hại, khai phá đối với ứng dụng dị năng cũng rất tiên tiến toàn diện. Tôi học được rất nhiều kỹ năng của hỏa hệ, nghĩ đến lúc không chiến, nhất định có thể đốt lũ alien cấp 5 đó sợ."
Anh hùng tâm tráng chí như vậy, khiến Phó Sử Ngọ lập tức bùng cháy, tiểu đồng đội đã cố gắng thế này, y sao có thể cản trở chứ.
Trang bị bay đều tặng cho bọn họ sử dụng, quân đặc chủng trải qua đặc huấn cũng không nhàn rỗi, phân tán đóng giữ trên tường thành, trở thành tuyến cảnh giới đầu tiên.
Một ngày sau, ngay giữa ban ngày, Phái thành kéo vang cảnh báo phòng không.
Lần này sau khi cảnh báo vang lên, bởi vì đã huy động trước, người trong thành ngay ngắn trật tự trốn vào nhà mình, nếu có điều kiện trực tiếp trốn vào tầng hầm.
Toàn bộ Phái thành đã được dọn sạch sẽ, chuyển hóa thành một bãi chiến trường.
Lưu Hướng Dương tọa trấn bộ chỉ huy, máy bộ đàm trước mặt ông phát ra: “Báo cáo! Phía đông bay tới 3 con alien cấp 5!" “Báo cáo bộ chỉ huy! Phía bắc bay tới 2 con cấp 5!" “Phía tây tới 1 con!" “Phía nam tới 3 con cấp 5!"
Cảnh vệ viên run rẩy hít sâu một hơi, không đến thì thôi, đến một cái liền nhiều đến mức này.
Lưu Hướng Dương trầm thấp ra lệnh: “Truyền tin này cho tổ trưởng Liễu ngay đi!"
Thông tín viên lớn tiếng trả lời bên đầu kia bộ đàm: “Tuân lệnh!"
Phái thành ba mặt núi vây quanh một mặt sông, phòng ngự phía bắc bởi vì có một con sông, lực lượng bên đó vẫn luôn ít hơn, hiện tại liền thành phân đoạn suy yếu nhất.
Liễu Miện nghiêng nghiêng đầu nhìn Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải trước mặt, bảo: “Xem ra chúng ta phải phân tổ. Vầy đi, dị năng giả thủy hệ bên chúng tôi tương đối mạnh, liền phòng ngự phía bắc và đông. Long Cốt các anh thì canh giữ phía tây và nam."
Liễu Miện chủ động chọn nơi có alien nhiều và phòng ngự yếu hơn, Đường Húc Hải nhìn sâu vào mắt hắn, mang ơn gật đầu một cái, sau đó đem người đi.
Phòng ngự Phái thành là vô vị mà dài lâu, dân chúng Phái thành đều tận trốn trong nhà không đi ra. Tuy nói là qua mấy ngày nay sẽ ổn, nhưng dưới tình huống cái gì cũng không rõ thế này, nội tâm cứ dày vò khiến người ta quá bứt rứt.
Alien bay tìm không thấy alien cấp 4 càng lo âu nóng nảy, công kích cực kì hung ác.
Khẩn trương khi lần đầu bay lên không trung chiến đấu đao thật súng thật kích thích các đội viên Long Cốt phát huy mãnh liệt không như bình thường. Các loại kỹ xảo công kích mới học được bắn ra ngoài như không cần tiền, cho dù là lũ alien cấp 5 bay nhanh đến mức nào, vùng công kích quá rộng vẫn khiến chúng khó tránh khỏi không trúng chiêu.
Thiệu Nhạc càng vô sự tự thông học được đóng băng cấp tốc. Hắn lợi dụng sức gió mang không khí lạnh trên cao kéo xuống, hạ nhiệt cấp tốc trong diện tích nhỏ thẳng xuống âm mấy chục độ, đông cứng khiến trên người lũ cấp 5 nhanh chóng kết đầy băng sương, bùm bùm rụng thẳng xuống. Điều này làm đội đặc chủng chỉ có thể đứng trên tường thành xem họ chiến đấu mừng húm, tranh tiên đoạt hậu nhào qua mấy con tứ chi cứng ngắc không thể động đậy.
Cành liễu mang Mộc hệ biến dị của Liễu Miện trực tiếp hình thành một tấm lưới khổng lồ che cả bầu trời, trên cơ bản chụp cái nào trúng cái đó, cho dù alien cấp 5 nhanh đến mức nào cũng thoát không nổi. Ngụy Ly phối hợp cùng hắn, hỏa phù trong tay cháy bùng lên liền trực tiếp thiêu chết con bị vướn trong tấm lưới.
Các chiến sĩ chỉ có thể nhìn bọn họ chiến đấu bên dưới cảm xúc bành trướng, kính ngưỡng chi tình không ngừng dâng trào, rất nhanh danh vọng của ai cũng từ tôn kính kéo xoàn xoạt thành sùng bái. Còn có vài chiến sĩ to gan cầm lấy camera, quay hết cảnh tượng chiến đấu lại.
Sau khi đoạn ghi hình này truyền ra ngoài, không chỉ trở thành tư liệu tham khảo quan trọng để đối phó alien cấp 5, cũng thành tài liệu dạy và học dị năng, hơn nữa còn trở thành hình ảnh vô cùng trân quý về sự tích của những người này mai sau.
Bởi vì thời gian chiến đấu quá dài, cứ việc có trụ cột chống đỡ tinh thần, nhưng chiến đấu cả ngày vẫn khiến họ sức cạn lực kiệt, ngã lưng một cái là ngủ bất tỉnh nhân sự.
Cứ như vậy liên tục mấy ngày, cũng không như dự đoán của Lưu Hướng Dương chỉ có 3 đến 5 ngày mà là kéo dài cả tuần lễ.
Bởi vì alien cấp 3 từ Phái thành đến Liễu Nguyên đều bị quét sạch, cho nên dân Liễu Nguyên bởi vì không có binh đoàn cường lực để phòng thủ liền trực tiếp nấp hết vào hầm trú. Alien cấp 5 bên bọn họ đều bay về hướng Phái thành.
Đã có bọn Liễu Nguyên trợ giúp, nhưng Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ hầu như cũng không còn dư lực triệt để mệt nằm bẹp xuống đất.
Lúc Phái thành giải trừ cảnh báo, mọi người ùa ra ngoài chúc mừng. Nhưng nhóm anh hùng bảo vệ Phái thành chẳng thấy ma nào lộ diện, tất cả đều ngủ tới tối mày tối mặt.
Chờ những người này thức dậy tụ lại, tự tổ chức tiệc liên hoan cho chính mình, Liễu Miện lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói với các đội viên của hắn: “Mau nắm chặt thời gian hưởng thụ bữa cơm phong phú này đi. Ăn xong chúng ta phải nhanh chạy về thủ đô."
Các đội viên kêu rên một tiếng: “Tổ trưởng, có cần gấp như vậy không a?! Chúng ta chiến đấu cả tuần lễ rồi mà!"
Liễu Miện hung hăng gặm miếng thịt nướng ngoài khét trong mềm một phát, lầu bầu than: “Ai biểu chúng ta là thành viên Tốn Tổ chứ! Đã hưởng thụ quyền lợi tự nhiên cũng phải làm hết nghĩa vụ. Còn có nhiệm vụ đang chờ chúng ta."
Đội viên kia không cam lòng nói: “Nghỉ ngơi có một ngày hai ngày như thế tôi thấy có khôi phục lại nổi đâu, chủ yếu là kiệt quệ về mặt tinh thần a! Rốt cuộc là nhiệm vụ gì, không thể kéo thêm hai ngày sao?"
Liễu Miện dừng một chút, nói: “Không thể, là nhiệm vụ khẩn cấp. Hộ tống tiến sĩ Âu Dương Thành của Phái thành lên thủ đô."
Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải im re ngồi ăn kế bên bỗng sửng sốt, Ôn Triệu Minh trực tiếp ngóc đầu dậy hỏi: “Âu Dương Thành? Vì sao lại kêu ổng lên kinh?"
Liễu Miện lắc đầu nói: “Đây là nhiệm vụ viện khoa học thủ đô tuyên bố, bảo chúng tôi phải mau mau hộ tống ông ta đi. Cụ thể là nguyên nhân gì, không có nói."
Ngụy Ly bảo: “Phỏng đoán dựa theo thân phận của đối phương, chắc là cần ông ta ở phương diện nghiên cứu khoa học."
Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ liếc nhìn nhau một cái, rất nhanh nghĩ đến sứ thép Âu Dương Thành chế tác. Toàn thế giới hiện chỉ có mình ông có thể tạo ra loại tài liệu kiên cố nhất này dưới tình huống không có thiết bị.
Trong chớp mắt Phó Sử Ngọ suy nghĩ rất nhiều, y cúi đầu nói với Đường Húc Hải: “Húc Hải, tôi muốn cùng bọn họ đi thủ đô."
Ôn Triệu Minh bên cạnh kinh ngạc nhìn y một cái, anh đè thấp giọng hỏi: “Anh đến thủ đô có chuyện gì?"
Đường Húc Hải nhìn nhìn anh, trả lời: “Trước đó anh không hay biết, thế lực sau lưng Liễu Miện bọn họ có quan hệ với quan viên phe Ngô tại thủ đô, bộ phận quan viên này là phân công quản lý các hạng mục khoa học, Sử Ngọ muốn tham dò tăm tích của cha mẹ cậu ta."
Phó Sử Ngọ có cơ hội tự nhiên muốn tìm kiếm song thân, cái này thì khỏi phải nói.
Ôn Triệu Minh lau miệng, bảo: “Tôi cũng theo các anh cùng lên kinh."
Phó Sử Ngọ nhịn không được khuyên: “Triệu Minh, anh không cần theo giúp tôi, ở lại Phái thành tọa trấn là được."
Ôn Triệu Minh lắc đầu nói: “Anh hiểu lầm, tôi cũng không chỉ vì anh. Một mặt là tôi có người rất quan trọng đang ở thủ đô, muốn đi tìm. Mặt khác là đoạn thời gian kế tiếp Phái thành cũng chỉ củng cố và kiến thiết, không có chuyện gì lớn. Ngược lại là bên thủ đô, chúng ta cũng nên đi phát triển một chút."
Phó Sử Ngọ nghe vậy trong lòng mới an ổn.
Đường Húc Hải quay đầu hỏi Liễu Miện: “Chúng tôi cũng muốn lên kinh, tổ trưởng Liễu có ngại cùng đồng hành không?"
Liễu Miện cười cười nói: “Cầu còn không được, có các anh đi chung, hệ số an toàn rất cao."
Nếu quyết định muốn cùng tiến kinh, Liễu Miện tất nhiên cũng không thể sốt ruột đi liền, mà là chờ thêm một ngày.
Long Cốt còn cần dàn xếp và bố trí một số chuyện, cho Ôn Triệu Minh chút thời gian. Dù sao đi đường bộ, thủ đô cách Phái thành cũng rất xa, qua lại một chuyến cũng mất cả tháng.
Lần này đi thủ đô, vừa là tìm người, cũng là khai thác cơ hội phát triển. Nhưng dù sao phân bố thế lực thủ đô đã rất vững chãi, các quan hệ rắc rối phức tạp bọn họ cũng không biết. Ôn Triệu Minh xuất phát từ thận trọng, mang lên 2/3 Long Cốt lên kinh.
Mà người bị để lại chủ yếu có tác dụng gây kinh sợ cùng phụ trợ, chuyện chủ quản đại cục thì giao cho Chu Vĩ Hoa nghiệp đoàn Bình Nam phụ trách.
Chu Vĩ Hoa phát triển thì không được, kêu hắn trông coi nhà cửa thì dư sức.
Ôn Triệu Minh bận rộn an bài việc này, Phó Sử Ngọ tận chức tận trách bắt đầu chuẩn bị đồ để lên kinh. Mấy chiếc xe cải tiến là phải lái theo, còn có mấy thứ cần dùng và đồ ăn trên đường đi.
Kỹ năng cải tiến máy móc của Lưu Hoằng đạt điểm max, trực tiếp dỡ mấy chỗ ngồi chật hẹp trong thiết giáp xuống, trang bị tới mấy tấm kim loại trong không gian hữu hạn. Vừa có thể ngồi, buổi tối lại có thể trực tiếp đi ngủ trên đó.
Đương nhiên đội phó Đường tuyệt đối sẽ không ngủ trên cái tấm kim loại chật hẹp kia, so với nghẹn khuất nằm như đang đi xe lửa. Còn không bằng ôm Sử Ngọ nhà hắn cùng đi ngủ trong túi nha!
Phó Sử Ngọ có vẻ khẩn trương hơn bất cứ người nào, cả ngày bận rộn xoay quanh. Không chỉnh lý thì là kiểm tra, chân đều không ngừng lại phút nào.
Đường Húc Hải mò mãi mà không trúng ai kia rốt cục không thể nhịn được tóm lấy người ta, ép vào một góc bí mật trong đình viện số 7.
“Cậu rốt cuộc cứ nháo nhào lên làm gì vậy?" Đường Húc Hải bất đắc dĩ nhìn y: “Lão Ôn đã chuẩn bị một số lớn điểm số công tín, thiếu cái gì đến đó trực tiếp mua không được sao."
Phó Sử Ngọ ngại ngùng đẩy đẩy kính, nói: “Có câu ở nhà tiết kiệm, ra đường mang tiền. Tôi chuẩn bị nhiều chút đồ dùng trên đường cho chắc."
Đường Húc Hải trực tiếp ôm lấy y không cho nhúc nhích: “Khỏi cần! Chúng ta lúc trước cũng từ Vân thành chạy nạn tới, đi thủ đô tuy phải mất nửa tháng, nhưng mang quần áo thức ăn đều đủ hết. Hơn nữa cho dù đi nửa đường hết đồ ăn, hiện tại thời tiết ấm áp, động vật chạy vèo vèo ngoài kia. Đủ cho chúng ta ăn rồi. Cậu phải bình tĩnh một chút, biết không?"
Phó Sử Ngọ thẹn thùng nhìn nhìn hắn, quay mặt đi nói: “Tôi đã nhiều năm không gắp cha mẹ, chỉ cần nghĩ đến lần này có thể gặp trực tiếp họ, mà không phải thông qua máy tính nữa, tôi liền hưng phấn mà khẩn trương. Không làm cái gì cả người như muốn nổ tung ấy."
Đường Húc Hải trong chớp mắt đặc biệt đố kỵ với cha Phó mẹ Phó có thể làm cho Phó Sử Ngọ kích động như vậy.
Hắn cúi đầu trực tiếp cắn lấy môi Phó Sử Ngọ, đặt y lên tường, dùng thân thể của mình chặn lấy người y. Đường Húc Hải to con hơn Phó Sử Ngọ một vòng, hắn phủ lên y như vậy, Phó Sử Ngọ chỉ có thể giãy giụa thở dốc, trốn cũng trốn không thoát.
“Nha nha…" Phó Sử Ngọ bị hôn đến thở không ra hơi, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở đáng thương.
Đường Húc Hải không chỉ đè lên người y, còn không ngừng cọ tới cọ lui, cọ đến Phó Sử Ngọ cả người lửa nóng, mồ hôi rơi như mưa.
Đường Húc Hải buông môi ra, không có hảo ý nói: “Nếu cậu không bình tĩnh xuống được, không bằng chúng ta làm chút gì có thể tiêu hao phần lớn thể lực đi. Tôi đảm bảo trước khi lên đường cậu chịu yên liền."
Mắt kính của Phó Sử Ngọ bị hắn cọ lệch, há mồm từng ngụm từng ngụm thở dốc, giãy giụa đẩy cơ thể nặng trịch của hắn ra, Đường Húc Hải rũ lòng từ bi tránh ra, Phó Sử Ngọ hít sâu mấy hơi.
Y nuốt nước bọt cho thuận cổ họng, nói: “Không, không cần. Tôi tỉnh táo rồi, thật đó!"
Ngày hôm sau là phải xuất phát, nếu lúc này phát sinh cái gì, Phó Sử Ngọ có thể dự đoán được cảnh tượng dọa người lúc đó. Y khẳng định sẽ để lộ dấu vết, bị người ta giễu cợt chết mất.
Vẫn luôn không có cơ hội tiến thêm một bước, không phải hai người không muốn mà là thời cơ không cho phép. Đối với hai thằng đàn ông cơ thể tâm hồn đều đã trưởng thành như họ mà nói, một khi khai trai nhất định sẽ lửa gần rơm bùng cái phát hỏa.
Phó Sử Ngọ nhìn thế nào cũng thấy lấy cái cơ thể của mình đè không nổi đối phương, nghĩ đến hậu quả phải gánh chịu, lập tức khiến Phó Sử Ngọ vẫn luôn kích động chóng mặt lãnh tĩnh lại liền.
Y mới không cần mang thương ra đi, trên đường đi cứ xóc nảy hoài, đây không phải tìm đường chết sao?
“Thật sự không cần?" ánh mắt Đường Húc Hải sâu thẳm còn hơn mắt sói, Phó Sử Ngọ liều mạng gật đầu.
Đường Húc Hải tiếc nuối chậc một tiếng, ôm Phó Sử Ngọ lại cạ cạ cạ cạ một hồi lâu mới chịu buông ra. Cả gương mặt Phó Sử Ngọ đều bùng cháy, hắn tại sao có thể cầm thú như vậy?! Đây là giữa ban ngày ban mặt a!
Đũn quần ướt sũng không thoải mái, Phó Sử Ngọ bỏ Đường Húc Hải vẻ mặt thỏa mãn qua một bên chạy vội về phòng của mình. Chỉ để lại Đường Húc Hải ở đó vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, trên đường đi có nên chuẩn bị thêm mấy cái quần lót không ha.
Thấp thỏm bất an lo người khác phát hiện bọn họ làm chuyện xấu hổ mất thể diện bạo biểu này, Phó Sử Ngọ xị mặt ăn cơm chiều liền trốn trở về phòng.
Cài đồng hồ báo thức xong, Phó Sử Ngọ bò lên giường. Trước khi đi ngủ, y còn cân nhắc nên làm thế nào tìm kiếm manh mối của cha mẹ, kết quả cái bản mặt của Đường Húc Hải đột nhiên chạy bậy bạ vào.
Chưa từng nghĩ đến chỉ cọ tới cọ lui là có thể thân tâm sung sướng như vậy, Phó Sử Ngọ cứ lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo, thẳng đến qua 12h mới mơ mơ màng màng mà ngủ.
Đứng trên con đường người xe nhốn nháo, Phó Sử Ngọ mờ mịt. Lúc này sao lại có con đường phồn hoa thế này chứ?
Sau đó y liền ý thức được, có lẽ y đang nằm mơ.
Nghĩ như vậy, ý thức của Phó Sử Ngọ bỗng nhẹ nhàng đi, y quan sát hoàn cảnh chung quanh. Cư nhiên là Vân thành.
Nhìn nhìn lại bản thân, vẻ mặt ngây ngô, mặc đồng phục cắp cặp sách. Phó Sử Ngọ giật mình, là y của thời trung học đây mà.
Tuy trong nhà có bảo mẫu dọn dẹp vệ sinh, mỗi bữa đúng giờ nấu cơm, chuẩn bị quần áo vừa người cho y. Nhưng một ít đồ dùng học tập đều là Phó Sử Ngọ tự đi mua.
Phó Sử Ngọ đứng đó nhìn, y của thời trung học đi vào siêu thị chọn một ít đồ tại khu văn phòng phẩm.
Thiếu niên Phó Sử Ngọ đeo chiếc mắt kính tơ vàng, thấp đầu chăm chú nhìn bút dạ quang đủ màu trong tay, Phó Sử Ngọ bàng quan nghĩ, chắc y chỉ dùng để đánh màu trọng điểm thôi?
“Sử Ngọ?" Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.
Phó Sử Ngọ nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Một nữ sinh mặc một bộ đồ lông xù liền thân tuyệt đẹp, chân mang đôi giày da trắng, chân là chiếc quần bó sắc sậm, đang vẻ mặt mừng rỡ nhìn y.
Cô bé kia rất đẹp, tóc vừa thẳng vừa đen xỏa ngang bờ vai, khi cười rộ lên đôi mắt cong lại.
“…" khoảng khắc nhìn thấy cô, Phó Sử Ngọ kích động, một cái tên ngay bên miệng cứ lăn qua lăn lại, nhưng làm thế nào cũng không kêu ra nổi.
Cô gái mấy bước đã chạy ào tới, cực kì thân quen ôm lấy cánh tay y, mừng rỡ phấn chấn nói: “Tìm được cậu rồi nha! Vốn là đến trường tìm cậu, nhưng ai biết mấy cậu hôm nay nghỉ tiết sáng chớ. Để tụi này tìm hơn nửa ngày đó nghen, thiệt là tốn thời gian mà. Có biết lần này chẳng qua là đúng dịp đi ngang qua đây, kéo ra chút thời gian gặp cậu cũng không dễ đâu đó."
Mắt Phó Sử Ngọ không chớp mắt cái nào nhìn cô, cảm nhận được ấm áp cùng vui sướng đến từ tận đáy lòng.
Miệng y đóng đóng mở mở, nhưng cái tên của đối phương lại không thốt ra được, y ảo não đập đập đầu mình.
Cô gái lại không thèm để ý lôi kéo tay y, bước nhanh đi tới: “Nhanh lên!"
“Còn chưa có tính tiền!" Phó Sử Ngọ nghiêm túc giơ đống dạ quang đủ màu trong tay lên.
Cô gái lấy ra một tờ tiền, lúc chạy qua quầy thu ngân nhét vào tay thu ngân viên: “Tính tiền!"
“Chưa quét giá mà!" Phó Sử Ngọ vội la lên.
Cô gái quay đầu lộ ra một nụ cười sáng bừng: “Không sao, cô ấy biết tự xử mà!"
Phó Sử Ngọ kỳ quái quay đầu, phía sau không một ai trong siêu thị không ngơ ra đứng ngẩn người, thu ngân viên nắm chặt tiền trong tay biểu tình càng đờ đẫn.
Hoang mang chỉ trong chớp mắt, xoay đầu lại, Phó Sử Ngọ đã bị người ôm lấy.
Cậu bé ôm lấy y cao hơn y một chút, mặc một chiếc áo gió vừa người lại thời thượng, tóc cũng rất model, ngọn tóc có một chút xoăn lại.
“Sử Ngọ! Nhớ cậu muốn chết luôn nha!"
Phó Sử Ngọ giương mắt nhìn lại, cậu bé đứng phía sau có vẻ thực điềm đạm, đang nhìn y mỉm cười: “Cậu gần đây khỏe không?"
Thực tự nhiên, Phó Sử Ngọ nói: “Tớ rất khỏe."
Môi cậu bé điềm đạm run lên một cái, có vẻ mang đầy tâm sự.
Cậu bé ôm lấy y đã buông Phó Sử Ngọ ra, cú cho cô bé kia cái cốc: “Chị hai làm gì mà gấp vậy, bị chụp trúng thì làm sao hử?"
Cô gái cười hì hì, nói: “Tớ biết cậu sẽ không để cameras chụp trúng tụi này mà ~ "
Tức giận liếc xéo cô một cái, cậu bé quay đầu nói với Phó Sử Ngọ: “Lần này chỉ đi ngang qua thôi, thời gian có chút khẩn trương."
Phó Sử Ngọ thất vọng nhìn bọn họ, hỏi: “Không thể ở lại ăn bữa cơm sao?"
Cô gái cười cười, nói: “Không tốn thời gian thế này thì còn được."
Phó Sử Ngọ đáng tiếc giương mắt nhìn.
Cậu bé mặc áo gió hỏi y: “Sang năm cậu thi đại học rồi, gần đây học hành có mệt không?"
Phó Sử Ngọ lắc đầu nói: “Không mệt. Thành tích của tớ rất ổn định, chắc thi đậu trường tớ muốn học cũng không thành vấn đề đâu."
Cậu bé mặc áo gió khẽ cười, nói: “Thi không tốt cũng cốc thành vấn đề, chỉ cần cậu muốn học, nhất định có thể học mà."
Phó Sử Ngọ không hiểu ý của cậu, cậu bé điềm đạm liền đưa tay nhìn đồng hồ, thông báo: “Đến giờ rồi."
Cô gái lập tức lộ vẻ lưu luyến: “Ai nha, lần này gặp mặt ít quá."
Cô tiến lên ôm lấy Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ cũng nâng bàn tay đang nắm bút dạ quang lên ôm lấy cô: “Tôi sẽ nhớ các cậu lắm, bảo trọng nha."
Cậu bé điềm đạm cay xè cánh mũi, nhịn không được tiến lên ôm hai người họ, cậu bé áo gió không muốn bị bỏ qua, trực tiếp choàng tay ôm trọn ba người.
“Bảo trọng nha…" Phó Sử Ngọ thì thào.
Cậu bé điềm đạm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt y, trịnh trọng nói một câu: “Tạm biệt, Sử Ngọ."
Phó Sử Ngọ vẻ mặt hoảng hốt trong chớp mắt, lúc y lấy lại tinh thần thì đã đứng ở ngoài siêu thị, trong tay cầm cây bút y muốn mua.
Y kỳ quái quay đầu lại nhìn, thu ngân viên đang bỏ tiền vào tủ. Người trong siêu thị đang từng người chọn đồ mình muốn mua.
Nghĩ nghĩ một hồi lại nhớ hình như y đã tính tiền, Phó Sử Ngọ kéo cái cặp trên lưng bỏ cây bút dạ quang vào đó.
Đồng hồ báo thức vang lên, Phó Sử Ngọ mở choàng hai mắt, sờ sờ mái đầu.
Đây là ký ức của y? Nhưng sao y chưa bao giờ nhớ có chuyện này?
Phó Sử Ngọ hoang mang đánh răng rửa mặt, y nhìn chính mình trong gương. Cảnh trong mơ quá rõ ràng, rõ đến hiện tại y có thể chuẩn xác hồi tưởng lại quần áo trên người của từng người, và… than thể ấm áp khi ba người đó ôm lấy y.
Bọt nước trên mặt Phó Sử Ngọ chảy xuống, y cầm lấy khăn lau lau.
Ba thiếu niên thiếu nữ kia là bạn thời tuổi thơ của y sao?
Y căn bản là không nhớ lúc y học trung học có gặp lại bọn họ.
Phó Sử Ngọ cởi áo ngủ, mặc đồ tác chiến vào.
Trong mắt y hiện lên một ánh nhìn suy ngẫm, hay là y thật sự gặp họ, lại hoàn toàn quên mất đi?
Bị kích thích, hơn mười dị năng giả Thiệu Nhạc điều động tới càng thêm ra sức đặc huấn.
Bởi vì là bác sĩ nhi khoa, cho nên tính cách của Ngụy Ly ôn hòa điềm tĩnh lại giàu kiên nhẫn. Y vẫn luôn canh giữ ở sân huấn luyện, không ngừng dán bùa cho ba mươi người ở đây, làm Liễu Miện đau lòng muốn chết.
Liễu Miện cường ngạnh mà tha Ngụy Ly đi, ấn y vào chiếc ghế dài kế bên để nghỉ ngơi.
Không khí hai người ở chung hài hòa mà lại tự nhiên, người của Tốn Tổ mang vẻ mặt “Ối giời, có gì lạ đâu", khiến Long Cốt hơi kinh ngạc rồi lại thầm thấy cổ quái, sao mà mấy dị năng giả cấp 5 đều là gay vậy? Chẳng lẽ làm gay dị năng tăng nhanh hơn hả ta?
Đường Húc Hải lúc trước không để ý, lúc này phát hiện hai người cũng là một đôi, lập tức có cảm giác tìm được đồng loại. Đối đãi hai người cũng càng thêm hòa khí.
Tóm lại, hết thảy đều hướng theo hướng tốt để phát triển.
Chờ Phó Sử Ngọ nghỉ ngơi xong, nhân mã hai bên đã bắt đầu kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ.
Ôn Triệu Minh chùi chùi mồ hôi trên trán, Phó Sử Ngọ hơi do dự, nhưng vẫn không nói gì thêm. Nếu không nói, hiện tại ai cũng đoán không ra Ôn Triệu Minh đứng ở đó là một người hai chân tàn tật. Cho nên lấy nguyên nhân này đi chiếu cố đặc biệt cho Ôn Triệu Minh, bất quá là sĩ nhục anh ta mà thôi.
Ôn Triệu Minh thấy y đến, rất vui vẻ nói với y: “Người của Tốn Tổ đều quá lợi hại, khai phá đối với ứng dụng dị năng cũng rất tiên tiến toàn diện. Tôi học được rất nhiều kỹ năng của hỏa hệ, nghĩ đến lúc không chiến, nhất định có thể đốt lũ alien cấp 5 đó sợ."
Anh hùng tâm tráng chí như vậy, khiến Phó Sử Ngọ lập tức bùng cháy, tiểu đồng đội đã cố gắng thế này, y sao có thể cản trở chứ.
Trang bị bay đều tặng cho bọn họ sử dụng, quân đặc chủng trải qua đặc huấn cũng không nhàn rỗi, phân tán đóng giữ trên tường thành, trở thành tuyến cảnh giới đầu tiên.
Một ngày sau, ngay giữa ban ngày, Phái thành kéo vang cảnh báo phòng không.
Lần này sau khi cảnh báo vang lên, bởi vì đã huy động trước, người trong thành ngay ngắn trật tự trốn vào nhà mình, nếu có điều kiện trực tiếp trốn vào tầng hầm.
Toàn bộ Phái thành đã được dọn sạch sẽ, chuyển hóa thành một bãi chiến trường.
Lưu Hướng Dương tọa trấn bộ chỉ huy, máy bộ đàm trước mặt ông phát ra: “Báo cáo! Phía đông bay tới 3 con alien cấp 5!" “Báo cáo bộ chỉ huy! Phía bắc bay tới 2 con cấp 5!" “Phía tây tới 1 con!" “Phía nam tới 3 con cấp 5!"
Cảnh vệ viên run rẩy hít sâu một hơi, không đến thì thôi, đến một cái liền nhiều đến mức này.
Lưu Hướng Dương trầm thấp ra lệnh: “Truyền tin này cho tổ trưởng Liễu ngay đi!"
Thông tín viên lớn tiếng trả lời bên đầu kia bộ đàm: “Tuân lệnh!"
Phái thành ba mặt núi vây quanh một mặt sông, phòng ngự phía bắc bởi vì có một con sông, lực lượng bên đó vẫn luôn ít hơn, hiện tại liền thành phân đoạn suy yếu nhất.
Liễu Miện nghiêng nghiêng đầu nhìn Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải trước mặt, bảo: “Xem ra chúng ta phải phân tổ. Vầy đi, dị năng giả thủy hệ bên chúng tôi tương đối mạnh, liền phòng ngự phía bắc và đông. Long Cốt các anh thì canh giữ phía tây và nam."
Liễu Miện chủ động chọn nơi có alien nhiều và phòng ngự yếu hơn, Đường Húc Hải nhìn sâu vào mắt hắn, mang ơn gật đầu một cái, sau đó đem người đi.
Phòng ngự Phái thành là vô vị mà dài lâu, dân chúng Phái thành đều tận trốn trong nhà không đi ra. Tuy nói là qua mấy ngày nay sẽ ổn, nhưng dưới tình huống cái gì cũng không rõ thế này, nội tâm cứ dày vò khiến người ta quá bứt rứt.
Alien bay tìm không thấy alien cấp 4 càng lo âu nóng nảy, công kích cực kì hung ác.
Khẩn trương khi lần đầu bay lên không trung chiến đấu đao thật súng thật kích thích các đội viên Long Cốt phát huy mãnh liệt không như bình thường. Các loại kỹ xảo công kích mới học được bắn ra ngoài như không cần tiền, cho dù là lũ alien cấp 5 bay nhanh đến mức nào, vùng công kích quá rộng vẫn khiến chúng khó tránh khỏi không trúng chiêu.
Thiệu Nhạc càng vô sự tự thông học được đóng băng cấp tốc. Hắn lợi dụng sức gió mang không khí lạnh trên cao kéo xuống, hạ nhiệt cấp tốc trong diện tích nhỏ thẳng xuống âm mấy chục độ, đông cứng khiến trên người lũ cấp 5 nhanh chóng kết đầy băng sương, bùm bùm rụng thẳng xuống. Điều này làm đội đặc chủng chỉ có thể đứng trên tường thành xem họ chiến đấu mừng húm, tranh tiên đoạt hậu nhào qua mấy con tứ chi cứng ngắc không thể động đậy.
Cành liễu mang Mộc hệ biến dị của Liễu Miện trực tiếp hình thành một tấm lưới khổng lồ che cả bầu trời, trên cơ bản chụp cái nào trúng cái đó, cho dù alien cấp 5 nhanh đến mức nào cũng thoát không nổi. Ngụy Ly phối hợp cùng hắn, hỏa phù trong tay cháy bùng lên liền trực tiếp thiêu chết con bị vướn trong tấm lưới.
Các chiến sĩ chỉ có thể nhìn bọn họ chiến đấu bên dưới cảm xúc bành trướng, kính ngưỡng chi tình không ngừng dâng trào, rất nhanh danh vọng của ai cũng từ tôn kính kéo xoàn xoạt thành sùng bái. Còn có vài chiến sĩ to gan cầm lấy camera, quay hết cảnh tượng chiến đấu lại.
Sau khi đoạn ghi hình này truyền ra ngoài, không chỉ trở thành tư liệu tham khảo quan trọng để đối phó alien cấp 5, cũng thành tài liệu dạy và học dị năng, hơn nữa còn trở thành hình ảnh vô cùng trân quý về sự tích của những người này mai sau.
Bởi vì thời gian chiến đấu quá dài, cứ việc có trụ cột chống đỡ tinh thần, nhưng chiến đấu cả ngày vẫn khiến họ sức cạn lực kiệt, ngã lưng một cái là ngủ bất tỉnh nhân sự.
Cứ như vậy liên tục mấy ngày, cũng không như dự đoán của Lưu Hướng Dương chỉ có 3 đến 5 ngày mà là kéo dài cả tuần lễ.
Bởi vì alien cấp 3 từ Phái thành đến Liễu Nguyên đều bị quét sạch, cho nên dân Liễu Nguyên bởi vì không có binh đoàn cường lực để phòng thủ liền trực tiếp nấp hết vào hầm trú. Alien cấp 5 bên bọn họ đều bay về hướng Phái thành.
Đã có bọn Liễu Nguyên trợ giúp, nhưng Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ hầu như cũng không còn dư lực triệt để mệt nằm bẹp xuống đất.
Lúc Phái thành giải trừ cảnh báo, mọi người ùa ra ngoài chúc mừng. Nhưng nhóm anh hùng bảo vệ Phái thành chẳng thấy ma nào lộ diện, tất cả đều ngủ tới tối mày tối mặt.
Chờ những người này thức dậy tụ lại, tự tổ chức tiệc liên hoan cho chính mình, Liễu Miện lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói với các đội viên của hắn: “Mau nắm chặt thời gian hưởng thụ bữa cơm phong phú này đi. Ăn xong chúng ta phải nhanh chạy về thủ đô."
Các đội viên kêu rên một tiếng: “Tổ trưởng, có cần gấp như vậy không a?! Chúng ta chiến đấu cả tuần lễ rồi mà!"
Liễu Miện hung hăng gặm miếng thịt nướng ngoài khét trong mềm một phát, lầu bầu than: “Ai biểu chúng ta là thành viên Tốn Tổ chứ! Đã hưởng thụ quyền lợi tự nhiên cũng phải làm hết nghĩa vụ. Còn có nhiệm vụ đang chờ chúng ta."
Đội viên kia không cam lòng nói: “Nghỉ ngơi có một ngày hai ngày như thế tôi thấy có khôi phục lại nổi đâu, chủ yếu là kiệt quệ về mặt tinh thần a! Rốt cuộc là nhiệm vụ gì, không thể kéo thêm hai ngày sao?"
Liễu Miện dừng một chút, nói: “Không thể, là nhiệm vụ khẩn cấp. Hộ tống tiến sĩ Âu Dương Thành của Phái thành lên thủ đô."
Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải im re ngồi ăn kế bên bỗng sửng sốt, Ôn Triệu Minh trực tiếp ngóc đầu dậy hỏi: “Âu Dương Thành? Vì sao lại kêu ổng lên kinh?"
Liễu Miện lắc đầu nói: “Đây là nhiệm vụ viện khoa học thủ đô tuyên bố, bảo chúng tôi phải mau mau hộ tống ông ta đi. Cụ thể là nguyên nhân gì, không có nói."
Ngụy Ly bảo: “Phỏng đoán dựa theo thân phận của đối phương, chắc là cần ông ta ở phương diện nghiên cứu khoa học."
Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ liếc nhìn nhau một cái, rất nhanh nghĩ đến sứ thép Âu Dương Thành chế tác. Toàn thế giới hiện chỉ có mình ông có thể tạo ra loại tài liệu kiên cố nhất này dưới tình huống không có thiết bị.
Trong chớp mắt Phó Sử Ngọ suy nghĩ rất nhiều, y cúi đầu nói với Đường Húc Hải: “Húc Hải, tôi muốn cùng bọn họ đi thủ đô."
Ôn Triệu Minh bên cạnh kinh ngạc nhìn y một cái, anh đè thấp giọng hỏi: “Anh đến thủ đô có chuyện gì?"
Đường Húc Hải nhìn nhìn anh, trả lời: “Trước đó anh không hay biết, thế lực sau lưng Liễu Miện bọn họ có quan hệ với quan viên phe Ngô tại thủ đô, bộ phận quan viên này là phân công quản lý các hạng mục khoa học, Sử Ngọ muốn tham dò tăm tích của cha mẹ cậu ta."
Phó Sử Ngọ có cơ hội tự nhiên muốn tìm kiếm song thân, cái này thì khỏi phải nói.
Ôn Triệu Minh lau miệng, bảo: “Tôi cũng theo các anh cùng lên kinh."
Phó Sử Ngọ nhịn không được khuyên: “Triệu Minh, anh không cần theo giúp tôi, ở lại Phái thành tọa trấn là được."
Ôn Triệu Minh lắc đầu nói: “Anh hiểu lầm, tôi cũng không chỉ vì anh. Một mặt là tôi có người rất quan trọng đang ở thủ đô, muốn đi tìm. Mặt khác là đoạn thời gian kế tiếp Phái thành cũng chỉ củng cố và kiến thiết, không có chuyện gì lớn. Ngược lại là bên thủ đô, chúng ta cũng nên đi phát triển một chút."
Phó Sử Ngọ nghe vậy trong lòng mới an ổn.
Đường Húc Hải quay đầu hỏi Liễu Miện: “Chúng tôi cũng muốn lên kinh, tổ trưởng Liễu có ngại cùng đồng hành không?"
Liễu Miện cười cười nói: “Cầu còn không được, có các anh đi chung, hệ số an toàn rất cao."
Nếu quyết định muốn cùng tiến kinh, Liễu Miện tất nhiên cũng không thể sốt ruột đi liền, mà là chờ thêm một ngày.
Long Cốt còn cần dàn xếp và bố trí một số chuyện, cho Ôn Triệu Minh chút thời gian. Dù sao đi đường bộ, thủ đô cách Phái thành cũng rất xa, qua lại một chuyến cũng mất cả tháng.
Lần này đi thủ đô, vừa là tìm người, cũng là khai thác cơ hội phát triển. Nhưng dù sao phân bố thế lực thủ đô đã rất vững chãi, các quan hệ rắc rối phức tạp bọn họ cũng không biết. Ôn Triệu Minh xuất phát từ thận trọng, mang lên 2/3 Long Cốt lên kinh.
Mà người bị để lại chủ yếu có tác dụng gây kinh sợ cùng phụ trợ, chuyện chủ quản đại cục thì giao cho Chu Vĩ Hoa nghiệp đoàn Bình Nam phụ trách.
Chu Vĩ Hoa phát triển thì không được, kêu hắn trông coi nhà cửa thì dư sức.
Ôn Triệu Minh bận rộn an bài việc này, Phó Sử Ngọ tận chức tận trách bắt đầu chuẩn bị đồ để lên kinh. Mấy chiếc xe cải tiến là phải lái theo, còn có mấy thứ cần dùng và đồ ăn trên đường đi.
Kỹ năng cải tiến máy móc của Lưu Hoằng đạt điểm max, trực tiếp dỡ mấy chỗ ngồi chật hẹp trong thiết giáp xuống, trang bị tới mấy tấm kim loại trong không gian hữu hạn. Vừa có thể ngồi, buổi tối lại có thể trực tiếp đi ngủ trên đó.
Đương nhiên đội phó Đường tuyệt đối sẽ không ngủ trên cái tấm kim loại chật hẹp kia, so với nghẹn khuất nằm như đang đi xe lửa. Còn không bằng ôm Sử Ngọ nhà hắn cùng đi ngủ trong túi nha!
Phó Sử Ngọ có vẻ khẩn trương hơn bất cứ người nào, cả ngày bận rộn xoay quanh. Không chỉnh lý thì là kiểm tra, chân đều không ngừng lại phút nào.
Đường Húc Hải mò mãi mà không trúng ai kia rốt cục không thể nhịn được tóm lấy người ta, ép vào một góc bí mật trong đình viện số 7.
“Cậu rốt cuộc cứ nháo nhào lên làm gì vậy?" Đường Húc Hải bất đắc dĩ nhìn y: “Lão Ôn đã chuẩn bị một số lớn điểm số công tín, thiếu cái gì đến đó trực tiếp mua không được sao."
Phó Sử Ngọ ngại ngùng đẩy đẩy kính, nói: “Có câu ở nhà tiết kiệm, ra đường mang tiền. Tôi chuẩn bị nhiều chút đồ dùng trên đường cho chắc."
Đường Húc Hải trực tiếp ôm lấy y không cho nhúc nhích: “Khỏi cần! Chúng ta lúc trước cũng từ Vân thành chạy nạn tới, đi thủ đô tuy phải mất nửa tháng, nhưng mang quần áo thức ăn đều đủ hết. Hơn nữa cho dù đi nửa đường hết đồ ăn, hiện tại thời tiết ấm áp, động vật chạy vèo vèo ngoài kia. Đủ cho chúng ta ăn rồi. Cậu phải bình tĩnh một chút, biết không?"
Phó Sử Ngọ thẹn thùng nhìn nhìn hắn, quay mặt đi nói: “Tôi đã nhiều năm không gắp cha mẹ, chỉ cần nghĩ đến lần này có thể gặp trực tiếp họ, mà không phải thông qua máy tính nữa, tôi liền hưng phấn mà khẩn trương. Không làm cái gì cả người như muốn nổ tung ấy."
Đường Húc Hải trong chớp mắt đặc biệt đố kỵ với cha Phó mẹ Phó có thể làm cho Phó Sử Ngọ kích động như vậy.
Hắn cúi đầu trực tiếp cắn lấy môi Phó Sử Ngọ, đặt y lên tường, dùng thân thể của mình chặn lấy người y. Đường Húc Hải to con hơn Phó Sử Ngọ một vòng, hắn phủ lên y như vậy, Phó Sử Ngọ chỉ có thể giãy giụa thở dốc, trốn cũng trốn không thoát.
“Nha nha…" Phó Sử Ngọ bị hôn đến thở không ra hơi, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở đáng thương.
Đường Húc Hải không chỉ đè lên người y, còn không ngừng cọ tới cọ lui, cọ đến Phó Sử Ngọ cả người lửa nóng, mồ hôi rơi như mưa.
Đường Húc Hải buông môi ra, không có hảo ý nói: “Nếu cậu không bình tĩnh xuống được, không bằng chúng ta làm chút gì có thể tiêu hao phần lớn thể lực đi. Tôi đảm bảo trước khi lên đường cậu chịu yên liền."
Mắt kính của Phó Sử Ngọ bị hắn cọ lệch, há mồm từng ngụm từng ngụm thở dốc, giãy giụa đẩy cơ thể nặng trịch của hắn ra, Đường Húc Hải rũ lòng từ bi tránh ra, Phó Sử Ngọ hít sâu mấy hơi.
Y nuốt nước bọt cho thuận cổ họng, nói: “Không, không cần. Tôi tỉnh táo rồi, thật đó!"
Ngày hôm sau là phải xuất phát, nếu lúc này phát sinh cái gì, Phó Sử Ngọ có thể dự đoán được cảnh tượng dọa người lúc đó. Y khẳng định sẽ để lộ dấu vết, bị người ta giễu cợt chết mất.
Vẫn luôn không có cơ hội tiến thêm một bước, không phải hai người không muốn mà là thời cơ không cho phép. Đối với hai thằng đàn ông cơ thể tâm hồn đều đã trưởng thành như họ mà nói, một khi khai trai nhất định sẽ lửa gần rơm bùng cái phát hỏa.
Phó Sử Ngọ nhìn thế nào cũng thấy lấy cái cơ thể của mình đè không nổi đối phương, nghĩ đến hậu quả phải gánh chịu, lập tức khiến Phó Sử Ngọ vẫn luôn kích động chóng mặt lãnh tĩnh lại liền.
Y mới không cần mang thương ra đi, trên đường đi cứ xóc nảy hoài, đây không phải tìm đường chết sao?
“Thật sự không cần?" ánh mắt Đường Húc Hải sâu thẳm còn hơn mắt sói, Phó Sử Ngọ liều mạng gật đầu.
Đường Húc Hải tiếc nuối chậc một tiếng, ôm Phó Sử Ngọ lại cạ cạ cạ cạ một hồi lâu mới chịu buông ra. Cả gương mặt Phó Sử Ngọ đều bùng cháy, hắn tại sao có thể cầm thú như vậy?! Đây là giữa ban ngày ban mặt a!
Đũn quần ướt sũng không thoải mái, Phó Sử Ngọ bỏ Đường Húc Hải vẻ mặt thỏa mãn qua một bên chạy vội về phòng của mình. Chỉ để lại Đường Húc Hải ở đó vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, trên đường đi có nên chuẩn bị thêm mấy cái quần lót không ha.
Thấp thỏm bất an lo người khác phát hiện bọn họ làm chuyện xấu hổ mất thể diện bạo biểu này, Phó Sử Ngọ xị mặt ăn cơm chiều liền trốn trở về phòng.
Cài đồng hồ báo thức xong, Phó Sử Ngọ bò lên giường. Trước khi đi ngủ, y còn cân nhắc nên làm thế nào tìm kiếm manh mối của cha mẹ, kết quả cái bản mặt của Đường Húc Hải đột nhiên chạy bậy bạ vào.
Chưa từng nghĩ đến chỉ cọ tới cọ lui là có thể thân tâm sung sướng như vậy, Phó Sử Ngọ cứ lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo, thẳng đến qua 12h mới mơ mơ màng màng mà ngủ.
Đứng trên con đường người xe nhốn nháo, Phó Sử Ngọ mờ mịt. Lúc này sao lại có con đường phồn hoa thế này chứ?
Sau đó y liền ý thức được, có lẽ y đang nằm mơ.
Nghĩ như vậy, ý thức của Phó Sử Ngọ bỗng nhẹ nhàng đi, y quan sát hoàn cảnh chung quanh. Cư nhiên là Vân thành.
Nhìn nhìn lại bản thân, vẻ mặt ngây ngô, mặc đồng phục cắp cặp sách. Phó Sử Ngọ giật mình, là y của thời trung học đây mà.
Tuy trong nhà có bảo mẫu dọn dẹp vệ sinh, mỗi bữa đúng giờ nấu cơm, chuẩn bị quần áo vừa người cho y. Nhưng một ít đồ dùng học tập đều là Phó Sử Ngọ tự đi mua.
Phó Sử Ngọ đứng đó nhìn, y của thời trung học đi vào siêu thị chọn một ít đồ tại khu văn phòng phẩm.
Thiếu niên Phó Sử Ngọ đeo chiếc mắt kính tơ vàng, thấp đầu chăm chú nhìn bút dạ quang đủ màu trong tay, Phó Sử Ngọ bàng quan nghĩ, chắc y chỉ dùng để đánh màu trọng điểm thôi?
“Sử Ngọ?" Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.
Phó Sử Ngọ nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Một nữ sinh mặc một bộ đồ lông xù liền thân tuyệt đẹp, chân mang đôi giày da trắng, chân là chiếc quần bó sắc sậm, đang vẻ mặt mừng rỡ nhìn y.
Cô bé kia rất đẹp, tóc vừa thẳng vừa đen xỏa ngang bờ vai, khi cười rộ lên đôi mắt cong lại.
“…" khoảng khắc nhìn thấy cô, Phó Sử Ngọ kích động, một cái tên ngay bên miệng cứ lăn qua lăn lại, nhưng làm thế nào cũng không kêu ra nổi.
Cô gái mấy bước đã chạy ào tới, cực kì thân quen ôm lấy cánh tay y, mừng rỡ phấn chấn nói: “Tìm được cậu rồi nha! Vốn là đến trường tìm cậu, nhưng ai biết mấy cậu hôm nay nghỉ tiết sáng chớ. Để tụi này tìm hơn nửa ngày đó nghen, thiệt là tốn thời gian mà. Có biết lần này chẳng qua là đúng dịp đi ngang qua đây, kéo ra chút thời gian gặp cậu cũng không dễ đâu đó."
Mắt Phó Sử Ngọ không chớp mắt cái nào nhìn cô, cảm nhận được ấm áp cùng vui sướng đến từ tận đáy lòng.
Miệng y đóng đóng mở mở, nhưng cái tên của đối phương lại không thốt ra được, y ảo não đập đập đầu mình.
Cô gái lại không thèm để ý lôi kéo tay y, bước nhanh đi tới: “Nhanh lên!"
“Còn chưa có tính tiền!" Phó Sử Ngọ nghiêm túc giơ đống dạ quang đủ màu trong tay lên.
Cô gái lấy ra một tờ tiền, lúc chạy qua quầy thu ngân nhét vào tay thu ngân viên: “Tính tiền!"
“Chưa quét giá mà!" Phó Sử Ngọ vội la lên.
Cô gái quay đầu lộ ra một nụ cười sáng bừng: “Không sao, cô ấy biết tự xử mà!"
Phó Sử Ngọ kỳ quái quay đầu, phía sau không một ai trong siêu thị không ngơ ra đứng ngẩn người, thu ngân viên nắm chặt tiền trong tay biểu tình càng đờ đẫn.
Hoang mang chỉ trong chớp mắt, xoay đầu lại, Phó Sử Ngọ đã bị người ôm lấy.
Cậu bé ôm lấy y cao hơn y một chút, mặc một chiếc áo gió vừa người lại thời thượng, tóc cũng rất model, ngọn tóc có một chút xoăn lại.
“Sử Ngọ! Nhớ cậu muốn chết luôn nha!"
Phó Sử Ngọ giương mắt nhìn lại, cậu bé đứng phía sau có vẻ thực điềm đạm, đang nhìn y mỉm cười: “Cậu gần đây khỏe không?"
Thực tự nhiên, Phó Sử Ngọ nói: “Tớ rất khỏe."
Môi cậu bé điềm đạm run lên một cái, có vẻ mang đầy tâm sự.
Cậu bé ôm lấy y đã buông Phó Sử Ngọ ra, cú cho cô bé kia cái cốc: “Chị hai làm gì mà gấp vậy, bị chụp trúng thì làm sao hử?"
Cô gái cười hì hì, nói: “Tớ biết cậu sẽ không để cameras chụp trúng tụi này mà ~ "
Tức giận liếc xéo cô một cái, cậu bé quay đầu nói với Phó Sử Ngọ: “Lần này chỉ đi ngang qua thôi, thời gian có chút khẩn trương."
Phó Sử Ngọ thất vọng nhìn bọn họ, hỏi: “Không thể ở lại ăn bữa cơm sao?"
Cô gái cười cười, nói: “Không tốn thời gian thế này thì còn được."
Phó Sử Ngọ đáng tiếc giương mắt nhìn.
Cậu bé mặc áo gió hỏi y: “Sang năm cậu thi đại học rồi, gần đây học hành có mệt không?"
Phó Sử Ngọ lắc đầu nói: “Không mệt. Thành tích của tớ rất ổn định, chắc thi đậu trường tớ muốn học cũng không thành vấn đề đâu."
Cậu bé mặc áo gió khẽ cười, nói: “Thi không tốt cũng cốc thành vấn đề, chỉ cần cậu muốn học, nhất định có thể học mà."
Phó Sử Ngọ không hiểu ý của cậu, cậu bé điềm đạm liền đưa tay nhìn đồng hồ, thông báo: “Đến giờ rồi."
Cô gái lập tức lộ vẻ lưu luyến: “Ai nha, lần này gặp mặt ít quá."
Cô tiến lên ôm lấy Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ cũng nâng bàn tay đang nắm bút dạ quang lên ôm lấy cô: “Tôi sẽ nhớ các cậu lắm, bảo trọng nha."
Cậu bé điềm đạm cay xè cánh mũi, nhịn không được tiến lên ôm hai người họ, cậu bé áo gió không muốn bị bỏ qua, trực tiếp choàng tay ôm trọn ba người.
“Bảo trọng nha…" Phó Sử Ngọ thì thào.
Cậu bé điềm đạm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt y, trịnh trọng nói một câu: “Tạm biệt, Sử Ngọ."
Phó Sử Ngọ vẻ mặt hoảng hốt trong chớp mắt, lúc y lấy lại tinh thần thì đã đứng ở ngoài siêu thị, trong tay cầm cây bút y muốn mua.
Y kỳ quái quay đầu lại nhìn, thu ngân viên đang bỏ tiền vào tủ. Người trong siêu thị đang từng người chọn đồ mình muốn mua.
Nghĩ nghĩ một hồi lại nhớ hình như y đã tính tiền, Phó Sử Ngọ kéo cái cặp trên lưng bỏ cây bút dạ quang vào đó.
Đồng hồ báo thức vang lên, Phó Sử Ngọ mở choàng hai mắt, sờ sờ mái đầu.
Đây là ký ức của y? Nhưng sao y chưa bao giờ nhớ có chuyện này?
Phó Sử Ngọ hoang mang đánh răng rửa mặt, y nhìn chính mình trong gương. Cảnh trong mơ quá rõ ràng, rõ đến hiện tại y có thể chuẩn xác hồi tưởng lại quần áo trên người của từng người, và… than thể ấm áp khi ba người đó ôm lấy y.
Bọt nước trên mặt Phó Sử Ngọ chảy xuống, y cầm lấy khăn lau lau.
Ba thiếu niên thiếu nữ kia là bạn thời tuổi thơ của y sao?
Y căn bản là không nhớ lúc y học trung học có gặp lại bọn họ.
Phó Sử Ngọ cởi áo ngủ, mặc đồ tác chiến vào.
Trong mắt y hiện lên một ánh nhìn suy ngẫm, hay là y thật sự gặp họ, lại hoàn toàn quên mất đi?
Tác giả :
Nam Qua Lão Yêu