Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội
Chương 19: Trạm xăng
Khoảng năm hoặc sáu phút sau, đã có thể nhìn thấy trạm xăng bắt mắt ở phía trước, đèn của trạm xăng được bật sáng, có khả năng lớn là bên trong có người.
Suy xét cẩn trọng, Lâm Đăng không trực tiếp lái xe qua đó, mà là lái đỗ ở bên đằng sau một chiếc xe bị vứt bỏ, cẩn thận quan sát tình huống trạm xăng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, có một người đang dựa vào máy bơm xăng ngủ gật, nhìn thoáng qua, hai tay không có súng, không có Lang Nha bổng, không có mấy loại vũ khí như Khai Sơn đao, người đàn ông này trông có vẻ như vô hại.
Nhưng Lâm Đăng lại không nghĩ vậy, có thể nói, chính vì điểm nhìn như vô hại này, hắn mới càng thêm hoài nghi, trên tay không có lấy một vũ khí dám can đảm ngủ ngoài trời, xung quanh gã nhất định là có người mai phục, Lâm Đăng không thể đoán được con số chính xác, nhưng có thể chắc chắn rằng trên tay bọn người này có vũ khí.
Chung quanh trạm xăng thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị. Ngoài cái gã đang ngáy ngủ, Lâm Đăng thậm chí không nhìn thấy một con tang thi.
Làm sao mà không thể có tang thi được? Gần trạm xăng có ít nhất hàng chục chiếc xe đang đậu, xiêu xiêu vẹo vẹo, có vài chiếc còn đè bẹp lên nhau, vài chiếc bị lật, số người chết tuyệt đối không ít được, vậy những người đó đi đâu?
Bây giờ có lẽ là sáu hoặc bảy giờ tối, trời đã có chút tối, Lâm Đăng không thể nhìn thấy tình huống bên trong vài chiếc xe, nhưng xem bộ dáng nhàn nhã của gã kia, nơi này hắn là đã xử lý sạch tang thi.
Xem ra, trạm xăng này đã bị đám người này chiếm đóng, lý do mà vẫn còn ở lại đây chắc là muốn đánh cướp những chiếc xe đến đây tiếp nhiên liệu, dù sao chắc chắn không phải là để vui vẻ giúp đỡ người, phục vụ cho công chúng.
Trước tận thế những người vô tư như vậy đã hiếm gặp, huống chi bây giờ là mạt thế.
Hơn nữa, trạm xăng không chỉ con đường này mới có, xe hiện tại còn có thể đi được thêm hai mươi ba mươi cây số, hắn có thể đổi đường đi.
Sợ bị đám người này phát hiện, Lâm Đăng không dám chậm trễ, một lần nữa khởi động xe, quay vô lăng muốn quay đầu xe lại, đang muốn tăng tốc thì nghe thấy tiếng “Bang" ở đuôi xe, đầu xe bị dội nảy có chút mất kiểm soát, Lâm Đăng nhanh chóng ổn định tay lái và đạp phanh, khiến cho chiếc xe dừng lại.
“Chú em, không vào trạm bơm ít dầu sao?" Một gã râu cá trê mặt mày xấu xí không biết từ đâu xông ra, gõ gõ cửa kính bên chỗ Lâm Đăng, trên tay hắn còn nghịch một khẩu súng lục, có vẻ như bánh sau bị nổ chính là kiệt tác của gã này.
Lâm Đăng không để ý đến gã, quay đầu sang nhìn người bên cạnh vẫn đang gụt đầu, thiếu niên không biết là đang trầm tư hay đang ngủ, gần như không nghe thấy hơi thở, đến lúc này rồi còn không có phản ứng?
“Hê, chú em?!" Gã đàn ông bên ngoài xe thấy Lâm Đăng không trả lời, còn tưởng rằng hắn không có nghe thấy, gõ gõ cửa kính, ra hiệu bảo hắn đi ra, “Lốp xe của cậu hình như bị nổ rồi, tôi dẫn cậu đi lên phía trước trạm xăng, thuận tiện thay luôn lốp xe, bạn của tôi biết sửa chữa."
Tốt bụng vậy sao? Nghĩ hắn dễ lừa lắm chắc!
Lâm Đăng thầm cười một chút, trong lòng biết mình chạy không thoát, trên tay đối phương có một khẩu súng, nhìn có vẻ như đang đùa nghịch nhưng trên thực tế thì nó đang chỉa vào trán hắn, chỉ cần hắn có bất cứ hành động gì sẽ bị giết ngay lập tức.
Cây súng xem ra là hàng thật, Lâm Đăng cũng không ngạc nhiên vì sao trên tay gã lại có súng, những năm gần đây, việc buôn bán vũ khí ngầm vẫn luôn tồn tại, chính phủ vài lần ra quân truy quét chỉ dẹp được mấy tụ điểm nhỏ, sau đó chẳng có động thái gì.
Không cần nghĩ cũng biết là phía sau có người nào đó ngăn chặn, từ xưa đến nay nghiệp-quan không phải là hai nhà, có tiền thì mua quyền của ngươi, có quyền thì cầm quyền đi đổi tiền, trao đổi đồng giá, theo như nhu cầu mà thôi.
Lâm Đăng gật gật đầu, trong tay cầm chặt Remington MSR, trước khi mở cửa xe, hắn lặng lẽ dùng tay nắm mạnh đầu gối của Cảnh Mặc, ngay khi cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, Lâm Đăng đã đứng bên ngoài xe cười nói với gã đàn ông lạ mặt, cảnh sắc hài hoà, người không biết còn tưởng rằng cả hai vô cùng quen thuộc.
Trong thực tế, hai người chỉ đang diễn trò với nhau, Lâm Đăng biết, một khi đến trạm xăng thì thế cục sẽ thay đổi ngay lập tức, bọn họ sẽ trở nên rất bị động, mà đối phương chắc chắn sẽ tống tiền hắn đòi một ít vật tư, nếu đám người này không hài lòng, kết quả tiếp theo sẽ rất xấu, lại nói, cho dù làm đám người này hài lòng, kết cục của bọn họ cũng chẳng mấy hay ho.
Đơn giản chỉ có hai lựa chọn: Một, sau đó theo bọn chúng tụ lại hành nghề cướp bóc.
Hai, lập tức giết ngay tại chỗ.
Loại chuyện thế này, Lâm Đăng chỉ thấy biện pháp tốt nhất là giết chết bọn chúng, tất nhiên, tiền đề là có nắm chắc hay không.
Nếu không nắm chắc, ngươi cũng chỉ có thể giả vờ đồng ý làm cùng bọn họ, về sau tìm cơ hội thoát ra, đương nhiên quá trình này sẽ khá dài, ban đầu bọn chúng sẽ không tin tưởng, sẽ không cho phép đi ra ngoài một mình, thậm chí còn là phái người theo dõi 24 giờ, hiện tượng này sẽ kéo dài ít nhất trong một tháng, sau đó mới thả lỏng một chút cảnh giác.
Bình thường Lâm Đăng chỉ chọn một loại biện pháp, đơn giản mà thô bạo, hiệu quả nhanh chóng, mà đối với cái chiến thuật tương đối an toàn kia thì hắn không có nổi kiên nhân, không muốn cùng đám ngu xuẩn này làm những chuyện mà bản thân hắn khinh thường nhất.
Hiện tại xem ra chỉ có thể hy vọng lúc đó Cảnh Mặc có thể phối hợp với hắn một chút…
Lúc gã râu cá trê thúc giục hắn, Lâm Đăng thâm ý trao đổi ánh mắt với Cảnh Mặc.
Nhưng ánh mắt Cảnh Mặc hình như không nhìn về hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào trạm xăng trước mặt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Đăng hoàn toàn bỏ cuộc, rồi, đến lúc đó hắn dựa theo hoàn cảnh mà hành động.
Hai người rất nhanh đã đi đến trạm xăng, Lâm Đăng quét mắt một vòng, ngoại trừ gã râu cá trê thì chỉ nhìn thấy gã đàn ông ngáy ngủ, chẳng lẽ chỉ có hai người?
Hai người bám chốt trạm xăng này? Đây là đùa giỡn hắn sao!
Tất nhiên nếu chỉ có hai người thì đối với Lâm Đăng hết sức có lợi, không cần phải tốn nhiều công sức là có thể chế trụ bọn chúng, khi nãy hắn không ra tay là sợ có người của bọn chúng mai phục gần đây, hiện tại xem ra, hình như hắn lo lắng nhiều rồi.
“Xe của tôi thì như thế nào đây?" Lâm Đăng nhìn thoáng qua gã buồn ngủ, một bên vừa ước tính sức chiến đấu của gã, một bên vừa dò hỏi râu cá trê.
“Đợi bạn của tôi trở về sẽ có người giúp cậu sửa chữa, cậu trước cứ nghỉ ngơi ở đây đi, với cả bây giờ đã tối rồi, cậu cũng không tiện lên đường." Râu cá trê vẫn giả vờ.
“À, bạn bè của anh đâu rồi?"
“Bọn họ đi làm sạch nhà máy dầu, vài ngày nữa chúng tôi sẽ chuyển qua đó." Gã buồn ngủ bên cạnh tiếp lời, mặc dù đang nói chuyện với Lâm Đăng, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi mặt Cảnh Mặc.
Bọn họ?
Nghe giọng nói tự tin của gã buồn ngủ, con số ‘bọn họ’ chỉ nhiều chứ không ít.
Dựa trên kinh nghiệm của hắn phán đoán, số lượng tang thi ở nhà máy lọc dầu sẽ rất kinh người, nhiều tang thi như vậy muốn thanh lý hết phải có cả một đám đông người, nếu không sẽ khó mà làm sạch trong một thời gian ngắn.
Hơn nữa, chiếm một nhà máy lọc dầu thực sự là quyết định khôn ngoan, ít nhất có thể đảm bảo cho một đoạn thời gian rất dài trong tương lai, sẽ có người đến đây dùng vật tư trao đổi dầu mỏ với bọn chúng, đương nhiên đây là bản chất giao dịch có tính bắt buộc.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là hiện tại dường như chỉ có hai người này ở đây, rất tốt, đây chính là cơ hội.
Lâm Đăng mỉm cười, nâng tay lên đưa súng bắn tỉa chỉa trước mặt râu cá chê, “Ông anh, nhìn cây súng này sao, đây là tao mấy hôm trước tìm được, mày muốn thì đưa con mắt của mày đây, tất cả đều là bạn bè."
Râu cá trê không có bị dụ hoặc thò tay bắt lấy, mà là giương mắt nhìn nhìn Lâm Đăng, “Mày muốn chơi súng? Chắc là bắn súng không tệ đâu nhỉ."
“Thường thôi." Lâm Đăng lơ đãng trả lời một câu, ngón tay lại âm thầm nắm chặt cán súng của mình, hắn đang suy nghĩ nên dùng cách nào một súng xử xong râu cá trê.
“Mày khiêm tốn…" Râu cá trê nâng cao tay trái chạm vào râu ria mép của gã, trước khi Lâm Đăng ra tay, đột nhiên nhanh chóng vung cây súng lục chọt trên trán Lâm Đăng, “Đứng im!"
Gã buồn ngủ bên cạnh cũng chĩa súng vào Cảnh Mặc, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười *** tà, “Hey, bắt được hai món hàng tốt, đợi lát nữa mấy anh em tha hồ thích."
Râu cá trê co giật ria mép cười mỉa mai, “Thằng khốn mày suốt ngày chỉ biết nghĩ tới mấy chuyện này, hai thằng nhóc này rất khó đối phó, phải cẩn thận cho tao."
“Biết, để tim hai sợi dây thừng trói hai đứa này lại mới được." Gã buồn ngủ không quan tâm, nói lại.
“Ừm, mày xem chừng tụi nó, tao đi lấy dây thừng tới."
Gã buồn ngủ ngáp lớn một cái, gục mí mắt nói, “Thôi anh nhìn đi, để em đi tìm dây thừng, lỡ mà hai đứa nó chạy lại quy hết lên đầu thằng em này."
Ria mép của râu cá trê lại giật một chút, trực tiếp đạp gã một cước, “Mồm thối, đi nhanh về nhanh."
Gã buồn ngủ gật gật đầu, ngáp một cái đi xa.
Bây giờ chỉ còn lại một mình râu cá trê, bởi vì Lâm Đăng và Cảnh Mặc đứng ở vị trí phân tán, râu cá trê cần phải quay sang trái quay sang phải nhìn chằm chằm bọn họ, rất cực, nhưng gã vẫn chủ yếu là nhìn Lâm Đăng lâu nhất.
Thực hiển nhiên, Lâm Đăng khiến cho hắn có chút cảnh giác.
Thậm chí đến cuối cùng, râu cá trê hoàn toàn không thèm nhìn tới Cảnh Mặc vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt dán chặt lên người Lâm Đăng, trên mặt mang theo biểu tình khẩn trương phòng bị khiến cho Lâm Đăng rất muốn cười.
Cơ hội đến rất nhanh, một côn trùng nhỏ bay xung quanh nhàn nhã trên mặt râu cá trê, ngay khi gã phản xạ có điều kiện lắc đầu, muốn rũ đuổi côn trùng.
Lâm Đăng nắm bắt cơ hội, một cước đá vào dây chằn ở chân của gã, khi đầu gối vừa chạm xuống đất, hai tay ôm lấy đầu của mình che chắn, chỉ nghe crack một tiếng, râu cá trê ngay cả rên cũng không kịp, há hốc mồm ngã lăn.
Gã buồn ngủ đúng lúc lấy sợi dây thừng đi tới, gã phản ứng cũng không chậm, nhìn thấy râu cá trê bị xử lý lập tức móc súng lục từ trong túi áo ra, nhắm vào trái tim của Lâm Đăng nổ súng.
“Bang."
“Bang."
Hai tiếng súng vang lên, người trước xuyên thủng bàn tay cầm súng của gã buồn ngủ, người sau đau đớn run tay, kết quả viên đạn bắn lên trời, Lâm Đăng vẫn còn nguyên vẹn đứng đó.
“Quá đẹp!" Lâm Đăng hào phóng khen ngợi Cảnh Mặc.
Bắn súng vừa chuẩn vừa nhanh, thậm chí còn giành nổ súng trước gã buồn ngủ! Nếu không phải như vậy, hắn dự là sẽ bị phát súng đó làm bị thương, tuy không chết, nhưng cũng đủ để Lâm Đăng phải dưỡng thương một trận.
Người cho dù có nhanh hơn, nhưng tốc độ vẫn không thể bằng viên đạn, Lâm Đăng nhiều nhất chỉ có thể đảm bảo rằng viên đạn không bắn vào điểm trí mạng của mình.
Mặc dù vết thương trên tay vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng Lâm Đăng đã quyết định hoàn toàn tha thứ cho Cảnh Mặc, cậu em nhị hoá này vẫn tốt lắm, hôm nay coi như đã cứu hắn được một mạng, một súng đền một súng, hoàn toàn OK.
Cảnh Mặc không nói gì, sau đó lại xả ra một súng, lần này là chính giữa mi tâm gã buồn ngủ, sau khi xong hết tất cả, cậu thu hồi súng, tiếp tục làm một tiểu bạch dương lặng im.
“Trên mặt đất có vàng sao?" Lâm Đăng bước tới vỗ nhẹ vào vai cậu, không mong đợi sẽ có phản ứng đáp lại.
“Chiếc xe sang trọng của cậu, chúng ta phải bỏ lại, được không?"
Lông mi của Cảnh Mặc run lên, không nói bất cứ điều gì, nhưng chân lại di chuyển, hướng tới chiếc xe màu bạc sang trọng của mình..
“Không nỡ sao?" Lâm Đăng nhướn mày, nhìn một lúc, sau đó để cho cậu đi, bây giờ việc hắn phải làm là nắm chặt thời gian tìm một chiếc xe có thể lái được.
May mắn, có một chiếc xe tải nhỏ không đóng cánh cửa, Lâm Đăng trèo vào nhìn một lượt, thất vọng phát hiện bên trong không có chìa khoá.
Bên trong xe đầy vết máu, nhưng không nhìn thấy xác chết hoặc tang thi, có lẽ là đã được đám người kia thanh lý qua, nếu như vậy thì chìa khoá hẳn là trên người bọn họ.
Lâm Đăng xuống xe, đi đến gã buồn ngủ mò mẫm một lúc, không tìm thấy chìa khoá, lại tới chỗ râu cá trê, thật may mắn tìm được một chùm chìa khoá, đi qua thử từng cái một, thế mà không có cái nào phù hợp.
Xung quanh có một vài chiếc xe riêng, hư hỏng quá nặng, căn bản không thể dùng được. Thú vị nhất là hầu hết lốp những chiếc xe này đều bị nổ một bánh, thậm chí có xe nổ xẹp của bốn bánh, chỉ có chiếc xe tải nhỏ còn nguyên vẹn.
Có vẻ như đám người này thường xuyên làm loại chuyện này, thật đúng là đâm người miễn thương lượng nha.
Trong khi Lâm Đăng đang đau khổ tìm không thấy chìa khoá, Cảnh Mặc mang theo một túi chocolate đi đến cạnh hắn, xé bao bì một thanh, “Rộp" cắn vỡ một miếng, quai hàm chuyển chuyển, chậm rì nhai nhai.
Lâm Đăng nhìn cậu một lát, có chút thất bại với “cậu em ngoan" này, nói: “Không có chìa khoá, xem ra chúng ta chỉ có thể ngồi xe bus số 11."
Cảnh Mặc dừng lại động tác nhai nhai, đột nhiên lướt qua Lâm Đăng đi tới bên cạnh chiếc xe tải, ngồi xổm xuống. Thân mình chui xuống gầm xe, qua một thời gian đã mang theo vài cái chìa khoá ra.
Lâm Đăng giật mình nhìn Cảnh Mặc, lúc cậu đưa chìa khoá qua thì nhanh chóng nhận lấy, nhảy vào ghế lái chiếc xe tải thử từng cái một, thật sự có một chiếc mở được!
“Mau lên đây!" Lâm Đăng đẩy tay mở cửa phó lái, thúc giục Cảnh Mặc leo lên, nếu cứ tiếp tục chậm trễ, sợ là đám người kia sắp quay trở lại rồi.
Thừa dịp đêm tối nhanh chóng chuồn đi mới là chính đạo.
Lâm Đăng mở đèn pha của chiếc xe tải, điều khiển xe cẩn thận vòng qua những chiếc xe riêng nằm ngang dọc kia, đến chỗ máy bơm dầu, đổ đầy dầu vào xe, quay đầu xe chạy lại phía ngã ba đường lúc nãy, sau đó rẽ lên đường ban đầu của Cảnh Mặc.
Bên ngoài trời tối đen, ngoại trừ nơi được đèn pha chiếu sáng, về cơ bản không thể nhìn thấy những nơi khác, hàng cây nơi hai bên đường bị gió thổi xạc xạc, bóng cây đung đưa trong đêm đen có vẻ rất quỷ dị, tất cả mọi thứ chung quanh quá yên tĩnh, có cảm giác như trên thế giới này chỉ còn lại một chiếc xe tải này, chỉ còn có hắn, có Cảnh Mặc bên cạnh.
Lâm Đăng hít sâu một hơi, lông mày nhíu lại nhìn phía trước, bởi vì tầm nhìn hạn chế, hắn không thể không thả chậm tốc độ, cẩn thận đi về phía trước.
“Chết tiệt." Lâm Đăng bị tốc độ hiện nay của chiếc xe chọc giận muốn mắng chửi, nhưng không dám lấy tính mạng ra nói đùa, chỉ có thể chịu đựng sự giày vò khống chế tốc độ xe.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có vài con tang thi không biết sống chết liều lĩnh đu vào trước xe của hắn, sau đó bị hắn đâm sầm vào, khuôn mặt tang thi dán vào kín chắn gió, sống động hơn gấp trăm lần độ đáng sợ so với mấy bộ phim kinh dị.
Đặc biệt nó còn phát ra một loạt âm thanh ghê tởm, càng đáng giận hơn là Lâm Đăng ném đẩy nó hết sang trái lại sang phải, làm thế nào cũng không thể ném quăng nó được, giống như cái mặt nó đã bị dán dính vào.
Cảnh Mặc đang ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức, buồn ngủ mở mắt nhìn thấy con tang thi, móc khẩu súng lục chĩa lên trước trán nó nổ một súng, tang thi cứ như vậy bị trượt xuống, cậu em trai lại tiếp ngủ thiếp đi.
Lâm Đăng nở nụ cười, tác phong làm việc của cậu em này liều mạng giống như hắn, đơn giản, thô bạo, một phát là dứt.
Vừa nãy hắn đúng là ngốc thật, nhất định phải phân cao thấp với con tang thi kia, chậc, tự mình tìm tội mà.
Lâm Đăng bên này chậm chậm rì rì lái xe, không biết bên kia đã có một đám người đã về tới trạm xăng.
***
“Tắt thở hết cả rồi." Người đàn bà trung niên xem xét tình trạng hai gã nằm trên mặt đất, lắc đầu nói với người mặc váy áo đứng sau lưng mình.
Ngay sau đó, lại là một tin tức bùng nổ, một gã thanh niên nhỏ con đầu nhuộm đủ màu tóc gào thét lên, từ nơi không xa chạy tới giận dữ nói, “Chúng nó lấy chiếc xe tải đã sửa chữa của chúng ta đi luôn."
“Chiếc xe màu bạc đắt tiền kia hẳn là của bọn chúng."
“Nhất định là chạy trốn theo hướng đó."
“Không, tao nghĩ phải là hướng này."
Vài người mỗi người một câu phát biểu ý kiến của mình, cuối cùng vẫn là người thanh niên trẻ tuổi có mái tóc dài đứng ở giữa lên tiếng, “Tất cả im lặng, ai ồn ào nữa tao sẽ giết kẻ đó."
Gã nện xuống câu này, dòng người lập tức chia thành hai, vài tên cao lớn vạm vỡ nâng súng lên chĩa vào những người có quần áo khác nhau, bên trong có váy công sở thành phần lao động trí thức, cũng có gã thanh niên đầu tóc đủ màu thuộc thành phần lưu manh, còn có một người đàn ông dũng mãnh mặc bộ quần áo ngủ đầy vết bẩn, thậm chí còn có vài học sinh mặc đồng phục trường.
Đám người lập tức im miệng, một vài học sinh sợ hãi chụm lại khóc lóc đòi về nhà, một cỗ mùi khai như có như không xuất hiện trong không khí.
Thanh niên tóc dài mặt mày âm trầm, ra hiệu cho mấy gã cao to kéo đám học sinh đi ra ngoài, tiếng súng nổ bang bang, trong đêm tối yên tĩnh bị tàn nhẫn phóng đại vô số lần, mấy người còn lại ngay cả thở cũng không dám, khí lạnh không biết từ đâu toát len lỏi từ chân lên đỉnh đầu.
“Đây chính là kết cục muốn bỏ trốn." Thanh niên tóc dài cười lạnh nói, nét mặt của gã nhìn khá nữ tính, nếu không phải có vóc người cao lớn, với hầu kết nói rõ giới tính, chỉ nhìn vào khuôn mặt của gã, người không có mắt sẽ cho rằng đó là người đàn bà ngoan độc.
___________________
image
Suy xét cẩn trọng, Lâm Đăng không trực tiếp lái xe qua đó, mà là lái đỗ ở bên đằng sau một chiếc xe bị vứt bỏ, cẩn thận quan sát tình huống trạm xăng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, có một người đang dựa vào máy bơm xăng ngủ gật, nhìn thoáng qua, hai tay không có súng, không có Lang Nha bổng, không có mấy loại vũ khí như Khai Sơn đao, người đàn ông này trông có vẻ như vô hại.
Nhưng Lâm Đăng lại không nghĩ vậy, có thể nói, chính vì điểm nhìn như vô hại này, hắn mới càng thêm hoài nghi, trên tay không có lấy một vũ khí dám can đảm ngủ ngoài trời, xung quanh gã nhất định là có người mai phục, Lâm Đăng không thể đoán được con số chính xác, nhưng có thể chắc chắn rằng trên tay bọn người này có vũ khí.
Chung quanh trạm xăng thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị. Ngoài cái gã đang ngáy ngủ, Lâm Đăng thậm chí không nhìn thấy một con tang thi.
Làm sao mà không thể có tang thi được? Gần trạm xăng có ít nhất hàng chục chiếc xe đang đậu, xiêu xiêu vẹo vẹo, có vài chiếc còn đè bẹp lên nhau, vài chiếc bị lật, số người chết tuyệt đối không ít được, vậy những người đó đi đâu?
Bây giờ có lẽ là sáu hoặc bảy giờ tối, trời đã có chút tối, Lâm Đăng không thể nhìn thấy tình huống bên trong vài chiếc xe, nhưng xem bộ dáng nhàn nhã của gã kia, nơi này hắn là đã xử lý sạch tang thi.
Xem ra, trạm xăng này đã bị đám người này chiếm đóng, lý do mà vẫn còn ở lại đây chắc là muốn đánh cướp những chiếc xe đến đây tiếp nhiên liệu, dù sao chắc chắn không phải là để vui vẻ giúp đỡ người, phục vụ cho công chúng.
Trước tận thế những người vô tư như vậy đã hiếm gặp, huống chi bây giờ là mạt thế.
Hơn nữa, trạm xăng không chỉ con đường này mới có, xe hiện tại còn có thể đi được thêm hai mươi ba mươi cây số, hắn có thể đổi đường đi.
Sợ bị đám người này phát hiện, Lâm Đăng không dám chậm trễ, một lần nữa khởi động xe, quay vô lăng muốn quay đầu xe lại, đang muốn tăng tốc thì nghe thấy tiếng “Bang" ở đuôi xe, đầu xe bị dội nảy có chút mất kiểm soát, Lâm Đăng nhanh chóng ổn định tay lái và đạp phanh, khiến cho chiếc xe dừng lại.
“Chú em, không vào trạm bơm ít dầu sao?" Một gã râu cá trê mặt mày xấu xí không biết từ đâu xông ra, gõ gõ cửa kính bên chỗ Lâm Đăng, trên tay hắn còn nghịch một khẩu súng lục, có vẻ như bánh sau bị nổ chính là kiệt tác của gã này.
Lâm Đăng không để ý đến gã, quay đầu sang nhìn người bên cạnh vẫn đang gụt đầu, thiếu niên không biết là đang trầm tư hay đang ngủ, gần như không nghe thấy hơi thở, đến lúc này rồi còn không có phản ứng?
“Hê, chú em?!" Gã đàn ông bên ngoài xe thấy Lâm Đăng không trả lời, còn tưởng rằng hắn không có nghe thấy, gõ gõ cửa kính, ra hiệu bảo hắn đi ra, “Lốp xe của cậu hình như bị nổ rồi, tôi dẫn cậu đi lên phía trước trạm xăng, thuận tiện thay luôn lốp xe, bạn của tôi biết sửa chữa."
Tốt bụng vậy sao? Nghĩ hắn dễ lừa lắm chắc!
Lâm Đăng thầm cười một chút, trong lòng biết mình chạy không thoát, trên tay đối phương có một khẩu súng, nhìn có vẻ như đang đùa nghịch nhưng trên thực tế thì nó đang chỉa vào trán hắn, chỉ cần hắn có bất cứ hành động gì sẽ bị giết ngay lập tức.
Cây súng xem ra là hàng thật, Lâm Đăng cũng không ngạc nhiên vì sao trên tay gã lại có súng, những năm gần đây, việc buôn bán vũ khí ngầm vẫn luôn tồn tại, chính phủ vài lần ra quân truy quét chỉ dẹp được mấy tụ điểm nhỏ, sau đó chẳng có động thái gì.
Không cần nghĩ cũng biết là phía sau có người nào đó ngăn chặn, từ xưa đến nay nghiệp-quan không phải là hai nhà, có tiền thì mua quyền của ngươi, có quyền thì cầm quyền đi đổi tiền, trao đổi đồng giá, theo như nhu cầu mà thôi.
Lâm Đăng gật gật đầu, trong tay cầm chặt Remington MSR, trước khi mở cửa xe, hắn lặng lẽ dùng tay nắm mạnh đầu gối của Cảnh Mặc, ngay khi cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, Lâm Đăng đã đứng bên ngoài xe cười nói với gã đàn ông lạ mặt, cảnh sắc hài hoà, người không biết còn tưởng rằng cả hai vô cùng quen thuộc.
Trong thực tế, hai người chỉ đang diễn trò với nhau, Lâm Đăng biết, một khi đến trạm xăng thì thế cục sẽ thay đổi ngay lập tức, bọn họ sẽ trở nên rất bị động, mà đối phương chắc chắn sẽ tống tiền hắn đòi một ít vật tư, nếu đám người này không hài lòng, kết quả tiếp theo sẽ rất xấu, lại nói, cho dù làm đám người này hài lòng, kết cục của bọn họ cũng chẳng mấy hay ho.
Đơn giản chỉ có hai lựa chọn: Một, sau đó theo bọn chúng tụ lại hành nghề cướp bóc.
Hai, lập tức giết ngay tại chỗ.
Loại chuyện thế này, Lâm Đăng chỉ thấy biện pháp tốt nhất là giết chết bọn chúng, tất nhiên, tiền đề là có nắm chắc hay không.
Nếu không nắm chắc, ngươi cũng chỉ có thể giả vờ đồng ý làm cùng bọn họ, về sau tìm cơ hội thoát ra, đương nhiên quá trình này sẽ khá dài, ban đầu bọn chúng sẽ không tin tưởng, sẽ không cho phép đi ra ngoài một mình, thậm chí còn là phái người theo dõi 24 giờ, hiện tượng này sẽ kéo dài ít nhất trong một tháng, sau đó mới thả lỏng một chút cảnh giác.
Bình thường Lâm Đăng chỉ chọn một loại biện pháp, đơn giản mà thô bạo, hiệu quả nhanh chóng, mà đối với cái chiến thuật tương đối an toàn kia thì hắn không có nổi kiên nhân, không muốn cùng đám ngu xuẩn này làm những chuyện mà bản thân hắn khinh thường nhất.
Hiện tại xem ra chỉ có thể hy vọng lúc đó Cảnh Mặc có thể phối hợp với hắn một chút…
Lúc gã râu cá trê thúc giục hắn, Lâm Đăng thâm ý trao đổi ánh mắt với Cảnh Mặc.
Nhưng ánh mắt Cảnh Mặc hình như không nhìn về hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào trạm xăng trước mặt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Đăng hoàn toàn bỏ cuộc, rồi, đến lúc đó hắn dựa theo hoàn cảnh mà hành động.
Hai người rất nhanh đã đi đến trạm xăng, Lâm Đăng quét mắt một vòng, ngoại trừ gã râu cá trê thì chỉ nhìn thấy gã đàn ông ngáy ngủ, chẳng lẽ chỉ có hai người?
Hai người bám chốt trạm xăng này? Đây là đùa giỡn hắn sao!
Tất nhiên nếu chỉ có hai người thì đối với Lâm Đăng hết sức có lợi, không cần phải tốn nhiều công sức là có thể chế trụ bọn chúng, khi nãy hắn không ra tay là sợ có người của bọn chúng mai phục gần đây, hiện tại xem ra, hình như hắn lo lắng nhiều rồi.
“Xe của tôi thì như thế nào đây?" Lâm Đăng nhìn thoáng qua gã buồn ngủ, một bên vừa ước tính sức chiến đấu của gã, một bên vừa dò hỏi râu cá trê.
“Đợi bạn của tôi trở về sẽ có người giúp cậu sửa chữa, cậu trước cứ nghỉ ngơi ở đây đi, với cả bây giờ đã tối rồi, cậu cũng không tiện lên đường." Râu cá trê vẫn giả vờ.
“À, bạn bè của anh đâu rồi?"
“Bọn họ đi làm sạch nhà máy dầu, vài ngày nữa chúng tôi sẽ chuyển qua đó." Gã buồn ngủ bên cạnh tiếp lời, mặc dù đang nói chuyện với Lâm Đăng, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi mặt Cảnh Mặc.
Bọn họ?
Nghe giọng nói tự tin của gã buồn ngủ, con số ‘bọn họ’ chỉ nhiều chứ không ít.
Dựa trên kinh nghiệm của hắn phán đoán, số lượng tang thi ở nhà máy lọc dầu sẽ rất kinh người, nhiều tang thi như vậy muốn thanh lý hết phải có cả một đám đông người, nếu không sẽ khó mà làm sạch trong một thời gian ngắn.
Hơn nữa, chiếm một nhà máy lọc dầu thực sự là quyết định khôn ngoan, ít nhất có thể đảm bảo cho một đoạn thời gian rất dài trong tương lai, sẽ có người đến đây dùng vật tư trao đổi dầu mỏ với bọn chúng, đương nhiên đây là bản chất giao dịch có tính bắt buộc.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là hiện tại dường như chỉ có hai người này ở đây, rất tốt, đây chính là cơ hội.
Lâm Đăng mỉm cười, nâng tay lên đưa súng bắn tỉa chỉa trước mặt râu cá chê, “Ông anh, nhìn cây súng này sao, đây là tao mấy hôm trước tìm được, mày muốn thì đưa con mắt của mày đây, tất cả đều là bạn bè."
Râu cá trê không có bị dụ hoặc thò tay bắt lấy, mà là giương mắt nhìn nhìn Lâm Đăng, “Mày muốn chơi súng? Chắc là bắn súng không tệ đâu nhỉ."
“Thường thôi." Lâm Đăng lơ đãng trả lời một câu, ngón tay lại âm thầm nắm chặt cán súng của mình, hắn đang suy nghĩ nên dùng cách nào một súng xử xong râu cá trê.
“Mày khiêm tốn…" Râu cá trê nâng cao tay trái chạm vào râu ria mép của gã, trước khi Lâm Đăng ra tay, đột nhiên nhanh chóng vung cây súng lục chọt trên trán Lâm Đăng, “Đứng im!"
Gã buồn ngủ bên cạnh cũng chĩa súng vào Cảnh Mặc, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười *** tà, “Hey, bắt được hai món hàng tốt, đợi lát nữa mấy anh em tha hồ thích."
Râu cá trê co giật ria mép cười mỉa mai, “Thằng khốn mày suốt ngày chỉ biết nghĩ tới mấy chuyện này, hai thằng nhóc này rất khó đối phó, phải cẩn thận cho tao."
“Biết, để tim hai sợi dây thừng trói hai đứa này lại mới được." Gã buồn ngủ không quan tâm, nói lại.
“Ừm, mày xem chừng tụi nó, tao đi lấy dây thừng tới."
Gã buồn ngủ ngáp lớn một cái, gục mí mắt nói, “Thôi anh nhìn đi, để em đi tìm dây thừng, lỡ mà hai đứa nó chạy lại quy hết lên đầu thằng em này."
Ria mép của râu cá trê lại giật một chút, trực tiếp đạp gã một cước, “Mồm thối, đi nhanh về nhanh."
Gã buồn ngủ gật gật đầu, ngáp một cái đi xa.
Bây giờ chỉ còn lại một mình râu cá trê, bởi vì Lâm Đăng và Cảnh Mặc đứng ở vị trí phân tán, râu cá trê cần phải quay sang trái quay sang phải nhìn chằm chằm bọn họ, rất cực, nhưng gã vẫn chủ yếu là nhìn Lâm Đăng lâu nhất.
Thực hiển nhiên, Lâm Đăng khiến cho hắn có chút cảnh giác.
Thậm chí đến cuối cùng, râu cá trê hoàn toàn không thèm nhìn tới Cảnh Mặc vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt dán chặt lên người Lâm Đăng, trên mặt mang theo biểu tình khẩn trương phòng bị khiến cho Lâm Đăng rất muốn cười.
Cơ hội đến rất nhanh, một côn trùng nhỏ bay xung quanh nhàn nhã trên mặt râu cá trê, ngay khi gã phản xạ có điều kiện lắc đầu, muốn rũ đuổi côn trùng.
Lâm Đăng nắm bắt cơ hội, một cước đá vào dây chằn ở chân của gã, khi đầu gối vừa chạm xuống đất, hai tay ôm lấy đầu của mình che chắn, chỉ nghe crack một tiếng, râu cá trê ngay cả rên cũng không kịp, há hốc mồm ngã lăn.
Gã buồn ngủ đúng lúc lấy sợi dây thừng đi tới, gã phản ứng cũng không chậm, nhìn thấy râu cá trê bị xử lý lập tức móc súng lục từ trong túi áo ra, nhắm vào trái tim của Lâm Đăng nổ súng.
“Bang."
“Bang."
Hai tiếng súng vang lên, người trước xuyên thủng bàn tay cầm súng của gã buồn ngủ, người sau đau đớn run tay, kết quả viên đạn bắn lên trời, Lâm Đăng vẫn còn nguyên vẹn đứng đó.
“Quá đẹp!" Lâm Đăng hào phóng khen ngợi Cảnh Mặc.
Bắn súng vừa chuẩn vừa nhanh, thậm chí còn giành nổ súng trước gã buồn ngủ! Nếu không phải như vậy, hắn dự là sẽ bị phát súng đó làm bị thương, tuy không chết, nhưng cũng đủ để Lâm Đăng phải dưỡng thương một trận.
Người cho dù có nhanh hơn, nhưng tốc độ vẫn không thể bằng viên đạn, Lâm Đăng nhiều nhất chỉ có thể đảm bảo rằng viên đạn không bắn vào điểm trí mạng của mình.
Mặc dù vết thương trên tay vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng Lâm Đăng đã quyết định hoàn toàn tha thứ cho Cảnh Mặc, cậu em nhị hoá này vẫn tốt lắm, hôm nay coi như đã cứu hắn được một mạng, một súng đền một súng, hoàn toàn OK.
Cảnh Mặc không nói gì, sau đó lại xả ra một súng, lần này là chính giữa mi tâm gã buồn ngủ, sau khi xong hết tất cả, cậu thu hồi súng, tiếp tục làm một tiểu bạch dương lặng im.
“Trên mặt đất có vàng sao?" Lâm Đăng bước tới vỗ nhẹ vào vai cậu, không mong đợi sẽ có phản ứng đáp lại.
“Chiếc xe sang trọng của cậu, chúng ta phải bỏ lại, được không?"
Lông mi của Cảnh Mặc run lên, không nói bất cứ điều gì, nhưng chân lại di chuyển, hướng tới chiếc xe màu bạc sang trọng của mình..
“Không nỡ sao?" Lâm Đăng nhướn mày, nhìn một lúc, sau đó để cho cậu đi, bây giờ việc hắn phải làm là nắm chặt thời gian tìm một chiếc xe có thể lái được.
May mắn, có một chiếc xe tải nhỏ không đóng cánh cửa, Lâm Đăng trèo vào nhìn một lượt, thất vọng phát hiện bên trong không có chìa khoá.
Bên trong xe đầy vết máu, nhưng không nhìn thấy xác chết hoặc tang thi, có lẽ là đã được đám người kia thanh lý qua, nếu như vậy thì chìa khoá hẳn là trên người bọn họ.
Lâm Đăng xuống xe, đi đến gã buồn ngủ mò mẫm một lúc, không tìm thấy chìa khoá, lại tới chỗ râu cá trê, thật may mắn tìm được một chùm chìa khoá, đi qua thử từng cái một, thế mà không có cái nào phù hợp.
Xung quanh có một vài chiếc xe riêng, hư hỏng quá nặng, căn bản không thể dùng được. Thú vị nhất là hầu hết lốp những chiếc xe này đều bị nổ một bánh, thậm chí có xe nổ xẹp của bốn bánh, chỉ có chiếc xe tải nhỏ còn nguyên vẹn.
Có vẻ như đám người này thường xuyên làm loại chuyện này, thật đúng là đâm người miễn thương lượng nha.
Trong khi Lâm Đăng đang đau khổ tìm không thấy chìa khoá, Cảnh Mặc mang theo một túi chocolate đi đến cạnh hắn, xé bao bì một thanh, “Rộp" cắn vỡ một miếng, quai hàm chuyển chuyển, chậm rì nhai nhai.
Lâm Đăng nhìn cậu một lát, có chút thất bại với “cậu em ngoan" này, nói: “Không có chìa khoá, xem ra chúng ta chỉ có thể ngồi xe bus số 11."
Cảnh Mặc dừng lại động tác nhai nhai, đột nhiên lướt qua Lâm Đăng đi tới bên cạnh chiếc xe tải, ngồi xổm xuống. Thân mình chui xuống gầm xe, qua một thời gian đã mang theo vài cái chìa khoá ra.
Lâm Đăng giật mình nhìn Cảnh Mặc, lúc cậu đưa chìa khoá qua thì nhanh chóng nhận lấy, nhảy vào ghế lái chiếc xe tải thử từng cái một, thật sự có một chiếc mở được!
“Mau lên đây!" Lâm Đăng đẩy tay mở cửa phó lái, thúc giục Cảnh Mặc leo lên, nếu cứ tiếp tục chậm trễ, sợ là đám người kia sắp quay trở lại rồi.
Thừa dịp đêm tối nhanh chóng chuồn đi mới là chính đạo.
Lâm Đăng mở đèn pha của chiếc xe tải, điều khiển xe cẩn thận vòng qua những chiếc xe riêng nằm ngang dọc kia, đến chỗ máy bơm dầu, đổ đầy dầu vào xe, quay đầu xe chạy lại phía ngã ba đường lúc nãy, sau đó rẽ lên đường ban đầu của Cảnh Mặc.
Bên ngoài trời tối đen, ngoại trừ nơi được đèn pha chiếu sáng, về cơ bản không thể nhìn thấy những nơi khác, hàng cây nơi hai bên đường bị gió thổi xạc xạc, bóng cây đung đưa trong đêm đen có vẻ rất quỷ dị, tất cả mọi thứ chung quanh quá yên tĩnh, có cảm giác như trên thế giới này chỉ còn lại một chiếc xe tải này, chỉ còn có hắn, có Cảnh Mặc bên cạnh.
Lâm Đăng hít sâu một hơi, lông mày nhíu lại nhìn phía trước, bởi vì tầm nhìn hạn chế, hắn không thể không thả chậm tốc độ, cẩn thận đi về phía trước.
“Chết tiệt." Lâm Đăng bị tốc độ hiện nay của chiếc xe chọc giận muốn mắng chửi, nhưng không dám lấy tính mạng ra nói đùa, chỉ có thể chịu đựng sự giày vò khống chế tốc độ xe.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có vài con tang thi không biết sống chết liều lĩnh đu vào trước xe của hắn, sau đó bị hắn đâm sầm vào, khuôn mặt tang thi dán vào kín chắn gió, sống động hơn gấp trăm lần độ đáng sợ so với mấy bộ phim kinh dị.
Đặc biệt nó còn phát ra một loạt âm thanh ghê tởm, càng đáng giận hơn là Lâm Đăng ném đẩy nó hết sang trái lại sang phải, làm thế nào cũng không thể ném quăng nó được, giống như cái mặt nó đã bị dán dính vào.
Cảnh Mặc đang ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức, buồn ngủ mở mắt nhìn thấy con tang thi, móc khẩu súng lục chĩa lên trước trán nó nổ một súng, tang thi cứ như vậy bị trượt xuống, cậu em trai lại tiếp ngủ thiếp đi.
Lâm Đăng nở nụ cười, tác phong làm việc của cậu em này liều mạng giống như hắn, đơn giản, thô bạo, một phát là dứt.
Vừa nãy hắn đúng là ngốc thật, nhất định phải phân cao thấp với con tang thi kia, chậc, tự mình tìm tội mà.
Lâm Đăng bên này chậm chậm rì rì lái xe, không biết bên kia đã có một đám người đã về tới trạm xăng.
***
“Tắt thở hết cả rồi." Người đàn bà trung niên xem xét tình trạng hai gã nằm trên mặt đất, lắc đầu nói với người mặc váy áo đứng sau lưng mình.
Ngay sau đó, lại là một tin tức bùng nổ, một gã thanh niên nhỏ con đầu nhuộm đủ màu tóc gào thét lên, từ nơi không xa chạy tới giận dữ nói, “Chúng nó lấy chiếc xe tải đã sửa chữa của chúng ta đi luôn."
“Chiếc xe màu bạc đắt tiền kia hẳn là của bọn chúng."
“Nhất định là chạy trốn theo hướng đó."
“Không, tao nghĩ phải là hướng này."
Vài người mỗi người một câu phát biểu ý kiến của mình, cuối cùng vẫn là người thanh niên trẻ tuổi có mái tóc dài đứng ở giữa lên tiếng, “Tất cả im lặng, ai ồn ào nữa tao sẽ giết kẻ đó."
Gã nện xuống câu này, dòng người lập tức chia thành hai, vài tên cao lớn vạm vỡ nâng súng lên chĩa vào những người có quần áo khác nhau, bên trong có váy công sở thành phần lao động trí thức, cũng có gã thanh niên đầu tóc đủ màu thuộc thành phần lưu manh, còn có một người đàn ông dũng mãnh mặc bộ quần áo ngủ đầy vết bẩn, thậm chí còn có vài học sinh mặc đồng phục trường.
Đám người lập tức im miệng, một vài học sinh sợ hãi chụm lại khóc lóc đòi về nhà, một cỗ mùi khai như có như không xuất hiện trong không khí.
Thanh niên tóc dài mặt mày âm trầm, ra hiệu cho mấy gã cao to kéo đám học sinh đi ra ngoài, tiếng súng nổ bang bang, trong đêm tối yên tĩnh bị tàn nhẫn phóng đại vô số lần, mấy người còn lại ngay cả thở cũng không dám, khí lạnh không biết từ đâu toát len lỏi từ chân lên đỉnh đầu.
“Đây chính là kết cục muốn bỏ trốn." Thanh niên tóc dài cười lạnh nói, nét mặt của gã nhìn khá nữ tính, nếu không phải có vóc người cao lớn, với hầu kết nói rõ giới tính, chỉ nhìn vào khuôn mặt của gã, người không có mắt sẽ cho rằng đó là người đàn bà ngoan độc.
___________________
image
Tác giả :
Đệ Ngũ Thuấn