Mạt Thế Trùng Sinh Hạ Anh
Chương 12: Hạ Du lo lắng
Hạ Anh hơi lo lắng, vội chồm qua, cẩn thận xoa xoa tay của mẹ, giọng an ủi.
“Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng lo, tận thế tới anh em tụi con đều có dị năng, cho nên sẽ không bị nguy hiểm. Mẹ! Chúng ta cũng sẽ an toàn qua ngày. Mẹ đừng lo!"
Bà Mười chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn Hạ Anh, trở tay nắm lại bàn tay ngò bút mềm mại nhỏ nhắn của cô. Giọng nói ủ dột:
“Lo làm sao không lo hả con. Mẹ già rồi, có chết cũng không tiếc, nhưng các con còn trẻ. Chiến tranh đã qua, cứ tưởng các con sẽ sống an bình, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Ôi…"
Bà Mười nói xong liền đem tay gạt nước mắt, thân thể cũng không kìm được mà lung lay. Hạ Anh nhìn thấy, thật sự quá đau lòng,
Nhào qua ôm mẹ, Hạ Anh nghẹn ngào nói:
“Mẹ, mẹ đừng lo, tận thế tới, tuy rằng có nguy hiểm, nhưng mà… cũng không phải khó sống. Chỉ cần chúng ta vào căn cứ, thì mỗi ngày trôi qua vẫn y như trước thôi. Vẫn có thể an bình mà sống, sẽ không sao đâu mẹ!"
Bà Mười cười khổ: “Làm sao an bình được hả con, mỗi ngày phải đánh đánh giết giết. Ruộng đất nhà ở còn không đủ, không ai trồng hoa màu, nhiều người sống như vậy, không có lương thực. Chẳng phải lại sống những ngày đói khổ hay sao? Các con còn nhỏ, chưa từng trải qua cảnh đói khổ, chứ mẹ sống hơn nữa đời, đã trải qua cảnh đói hơn mười năm. Cái cảm giác mỗi ngày điếm từng lon gạo kia… Rất là khổ con à!"
Hạ Anh hít sâu một hơi, hạ ánh mắt né tránh nhìn qua một bên, không dám đối diện với mẹ. Trong lòng cũng hiểu rõ những gì mẹ nói. Thiệt ra tận thế tới còn khổ hơn nhiều so với nạn đói hồi nửa thế kỹ trước nhiều lắm. Vì khi nạn đói những năm đó, con người ích nhiều còn có thể đi tìm cây cỏ rau dại để ăn. Nhưng tận thế tới… cây cỏ rau dại gì đó không phải dễ để tìm. Lại thêm… người không có năng lực tự vệ, nếu ra khỏi căn cứ, rất dễ bị vong mạng vì bị tang thi tấn công.
Mà bên kia, Ngọc Hiền chị dâu của Hạ Anh cũng không tốt hơn là bao. Trong mắt đều là khủng hoảng và khiếp đảm. Tay run run bấu chặt tay áo Hạ Du, môi lắp bắp nói không ra tiếng.
…..
Chỉ còn lại năm ngày để cả nhà chuẩn bị. Thật ra lúc này cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, bởi những thứ cần thiết Hạ Anh đã chuẩn bị xong xuôi. Hiện tại chính là đào hầm để giấu lương thực.
Tận thế tới một tuần sau anh cô mới thức tỉnh dị năng. Mà trong khoảng thời gian đó cô không ở đây, cho nên bây giờ phải dự trữ sẵn lương thực để sẵn trong nhà.
Ở trong phòng của cô, anh cô đập phá bỏ nền gạch ở dưới cái giường ngủ, rồi đào một cái hầm lớn, mua xi măng về đổ xuống, hầm sâu khoảng ba mét, rộng hai mét vuông. Đủ để chứa vài bao gạo và khoảng mười người. Bên trên miệng hầm một bên là nắp hầm được xây dính lại, một bên là nắp nhỏ có thể đóng mở. Nắp đậy bằng bê tông, khá nặng. Bên trên miệng nắp có đục mười mấy cái lỗ thông hơi.
Cái hầm này dùng để cất giấu lương thực, đồng thời là chỗ trú thân tạm thời khi có nguy hiểm, giống như lỡ có tang thi xông vào nhà thì có thể chui xuống hầm để tránh. Tang thi thời kỳ đầu không có trí lực, không biết bò chui hay mở nắp hầm, cho nên có cái hầm này thì tương đối an toàn.
Chờ hầm xây xong, Hạ Anh liền cùng người nhà nói cô phải đi thành phố một chuyến, dặn dò người nhà khi tận thế đến phải nhất định ở trong nhà không được ra ngoài, cũng không được chứa chấp người khác. Phải chờ cô trở về, hoặc nếu qua hai tháng mà cô không trở về thì khi nào quân đội đến cứu người thì cứ đi theo bọn họ, để bọn họ bảo vệ về tới căn cứ.
Đồng thời còn dặn thêm, nếu đi theo quân đội, thì đem hết lương thực đang có trong người đưa hết cho họ. Thứ nhất, nếu đem lương thực cho quân đội, họ sẽ xem trọng mình hơn, khi đến căn cứ cũng sẽ được sắp xếp vào nơi sạch sẽ thoáng đãng hơn, đoạn đường từ nhà đi tới căn cứ cũng được họ chiếu cố, vị trí đi trong đoàn cũng được ở chính giữa, có thể an toàn không sợ đột nhiên bị tang thi nắm lấy.
Thứ hai, trên người không mang theo lương thực, có thể tránh được ánh mắt thèm thuồng tham lam của những người khác, không sợ bị họ nửa đêm đột kích trộm đồ.
Thật ra là vì lòng không yên nên Hạ Anh mới dặn dò này nọ, chứ thật chất mấy việc này không cần cô dặn dò thì anh của cô cũng sẽ biết trước mà làm.
Hạ Du nghe Hạ Anh nhắc đi nhắc lại thì gật đầu đồng ý, cũng không nói cô càm ràm, bất quá vẫn ra sức ngăn cản không muốn cho cô rời đi. Anh nói, tận thế tới, người nhà cần phải ở cùng một chỗ để chiếu cố lẫn nhau. Bà Mười cũng gạt nước mắt nắm góc áo Hạ Anh kéo kéo, nói không muốn cô rời đi vào lúc này.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh hai và mẹ, Hạ Anh bối rối vô cùng. Thật sự cô cũng muốn được ở bên người nhà của mình vào lúc này. Nhưng không thể, cô cần phải lên thành phố để tụ họp với đồng đội của mình. Còn có… cô còn muốn gom về thật nhiều lương thực ở các khu thương mại, siêu thị. Cho dù không dùng để cứu giúp người khác, nhưng có thể dùng nó để đổi lấy tinh hạch của tang thi giúp người nhà và đồng đội của mình thăng cấp cũng tốt. Tận thế tới, cá nhân là không sống nổi, phải có một đội vững chắc mới có thể an ổn trôi qua.
Biết không ngăn cản được Hạ Anh, Hạ Du cũng đành thôi không ngăn nữa, chỉ biết ôm cô vào lòng vuốt tóc cô cẩn thận căn dặn, dặn cô nhất định phải tự bảo trọng, mọi người sẽ ở tại nhà chờ đợi cô trở về.
Hạ Anh gật đầu, lại một lần nữa nhắc nhở anh hai phải chú ý cái gì, lúc thức tỉnh dị năng sẽ có cảm giác gì. Đồng thời nhấn mạnh một lần nữa là tuyệt đối không được mềm lòng cứu người, chứa chấp người.
Nói đi cũng phải nói lại, coi như cũng may, chị dâu của cô là đứa trẻ sống ở cô nhi viện, cho nên không có thân thích, chứ nếu không cô rất khó mà mở miệng căn dặn chuyện này.
“Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng lo, tận thế tới anh em tụi con đều có dị năng, cho nên sẽ không bị nguy hiểm. Mẹ! Chúng ta cũng sẽ an toàn qua ngày. Mẹ đừng lo!"
Bà Mười chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn Hạ Anh, trở tay nắm lại bàn tay ngò bút mềm mại nhỏ nhắn của cô. Giọng nói ủ dột:
“Lo làm sao không lo hả con. Mẹ già rồi, có chết cũng không tiếc, nhưng các con còn trẻ. Chiến tranh đã qua, cứ tưởng các con sẽ sống an bình, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Ôi…"
Bà Mười nói xong liền đem tay gạt nước mắt, thân thể cũng không kìm được mà lung lay. Hạ Anh nhìn thấy, thật sự quá đau lòng,
Nhào qua ôm mẹ, Hạ Anh nghẹn ngào nói:
“Mẹ, mẹ đừng lo, tận thế tới, tuy rằng có nguy hiểm, nhưng mà… cũng không phải khó sống. Chỉ cần chúng ta vào căn cứ, thì mỗi ngày trôi qua vẫn y như trước thôi. Vẫn có thể an bình mà sống, sẽ không sao đâu mẹ!"
Bà Mười cười khổ: “Làm sao an bình được hả con, mỗi ngày phải đánh đánh giết giết. Ruộng đất nhà ở còn không đủ, không ai trồng hoa màu, nhiều người sống như vậy, không có lương thực. Chẳng phải lại sống những ngày đói khổ hay sao? Các con còn nhỏ, chưa từng trải qua cảnh đói khổ, chứ mẹ sống hơn nữa đời, đã trải qua cảnh đói hơn mười năm. Cái cảm giác mỗi ngày điếm từng lon gạo kia… Rất là khổ con à!"
Hạ Anh hít sâu một hơi, hạ ánh mắt né tránh nhìn qua một bên, không dám đối diện với mẹ. Trong lòng cũng hiểu rõ những gì mẹ nói. Thiệt ra tận thế tới còn khổ hơn nhiều so với nạn đói hồi nửa thế kỹ trước nhiều lắm. Vì khi nạn đói những năm đó, con người ích nhiều còn có thể đi tìm cây cỏ rau dại để ăn. Nhưng tận thế tới… cây cỏ rau dại gì đó không phải dễ để tìm. Lại thêm… người không có năng lực tự vệ, nếu ra khỏi căn cứ, rất dễ bị vong mạng vì bị tang thi tấn công.
Mà bên kia, Ngọc Hiền chị dâu của Hạ Anh cũng không tốt hơn là bao. Trong mắt đều là khủng hoảng và khiếp đảm. Tay run run bấu chặt tay áo Hạ Du, môi lắp bắp nói không ra tiếng.
…..
Chỉ còn lại năm ngày để cả nhà chuẩn bị. Thật ra lúc này cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, bởi những thứ cần thiết Hạ Anh đã chuẩn bị xong xuôi. Hiện tại chính là đào hầm để giấu lương thực.
Tận thế tới một tuần sau anh cô mới thức tỉnh dị năng. Mà trong khoảng thời gian đó cô không ở đây, cho nên bây giờ phải dự trữ sẵn lương thực để sẵn trong nhà.
Ở trong phòng của cô, anh cô đập phá bỏ nền gạch ở dưới cái giường ngủ, rồi đào một cái hầm lớn, mua xi măng về đổ xuống, hầm sâu khoảng ba mét, rộng hai mét vuông. Đủ để chứa vài bao gạo và khoảng mười người. Bên trên miệng hầm một bên là nắp hầm được xây dính lại, một bên là nắp nhỏ có thể đóng mở. Nắp đậy bằng bê tông, khá nặng. Bên trên miệng nắp có đục mười mấy cái lỗ thông hơi.
Cái hầm này dùng để cất giấu lương thực, đồng thời là chỗ trú thân tạm thời khi có nguy hiểm, giống như lỡ có tang thi xông vào nhà thì có thể chui xuống hầm để tránh. Tang thi thời kỳ đầu không có trí lực, không biết bò chui hay mở nắp hầm, cho nên có cái hầm này thì tương đối an toàn.
Chờ hầm xây xong, Hạ Anh liền cùng người nhà nói cô phải đi thành phố một chuyến, dặn dò người nhà khi tận thế đến phải nhất định ở trong nhà không được ra ngoài, cũng không được chứa chấp người khác. Phải chờ cô trở về, hoặc nếu qua hai tháng mà cô không trở về thì khi nào quân đội đến cứu người thì cứ đi theo bọn họ, để bọn họ bảo vệ về tới căn cứ.
Đồng thời còn dặn thêm, nếu đi theo quân đội, thì đem hết lương thực đang có trong người đưa hết cho họ. Thứ nhất, nếu đem lương thực cho quân đội, họ sẽ xem trọng mình hơn, khi đến căn cứ cũng sẽ được sắp xếp vào nơi sạch sẽ thoáng đãng hơn, đoạn đường từ nhà đi tới căn cứ cũng được họ chiếu cố, vị trí đi trong đoàn cũng được ở chính giữa, có thể an toàn không sợ đột nhiên bị tang thi nắm lấy.
Thứ hai, trên người không mang theo lương thực, có thể tránh được ánh mắt thèm thuồng tham lam của những người khác, không sợ bị họ nửa đêm đột kích trộm đồ.
Thật ra là vì lòng không yên nên Hạ Anh mới dặn dò này nọ, chứ thật chất mấy việc này không cần cô dặn dò thì anh của cô cũng sẽ biết trước mà làm.
Hạ Du nghe Hạ Anh nhắc đi nhắc lại thì gật đầu đồng ý, cũng không nói cô càm ràm, bất quá vẫn ra sức ngăn cản không muốn cho cô rời đi. Anh nói, tận thế tới, người nhà cần phải ở cùng một chỗ để chiếu cố lẫn nhau. Bà Mười cũng gạt nước mắt nắm góc áo Hạ Anh kéo kéo, nói không muốn cô rời đi vào lúc này.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh hai và mẹ, Hạ Anh bối rối vô cùng. Thật sự cô cũng muốn được ở bên người nhà của mình vào lúc này. Nhưng không thể, cô cần phải lên thành phố để tụ họp với đồng đội của mình. Còn có… cô còn muốn gom về thật nhiều lương thực ở các khu thương mại, siêu thị. Cho dù không dùng để cứu giúp người khác, nhưng có thể dùng nó để đổi lấy tinh hạch của tang thi giúp người nhà và đồng đội của mình thăng cấp cũng tốt. Tận thế tới, cá nhân là không sống nổi, phải có một đội vững chắc mới có thể an ổn trôi qua.
Biết không ngăn cản được Hạ Anh, Hạ Du cũng đành thôi không ngăn nữa, chỉ biết ôm cô vào lòng vuốt tóc cô cẩn thận căn dặn, dặn cô nhất định phải tự bảo trọng, mọi người sẽ ở tại nhà chờ đợi cô trở về.
Hạ Anh gật đầu, lại một lần nữa nhắc nhở anh hai phải chú ý cái gì, lúc thức tỉnh dị năng sẽ có cảm giác gì. Đồng thời nhấn mạnh một lần nữa là tuyệt đối không được mềm lòng cứu người, chứa chấp người.
Nói đi cũng phải nói lại, coi như cũng may, chị dâu của cô là đứa trẻ sống ở cô nhi viện, cho nên không có thân thích, chứ nếu không cô rất khó mà mở miệng căn dặn chuyện này.
Tác giả :
Viễn Giả Lai Ni