Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Trở Về
Chương 88-1: Khẩn cầu (1)
Thẩm Duyệt ánh mắt không thể tin nhìn Thẩm Hoa Vinh làm cho hắn nhịn không được nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút không dám nhìn thẳng.
Nữ nhân ở bên cạnh, thân thể uốn éo như rắn cuốn vào ở trên người Thẩm Hoa Vinh, làm cho Thẩm Hoa Vinh trong lòng lửa nóng, đã sớm muốn quên điểm áy náy này.
"Tiên sinh..." Tiếng nói của cô gái mềm mại, làm cho trong lòng của Thẩm Hoa Vinh đều muốn mềm đi rồi,
"Người ta lạnh quá, chúng ta nhanh lên đi tìm một chỗ, ấm áp, ấm áp đi."
Cô gái lời nói ngọt ngào, làm cho Thẩm Hoa Vinh nhịn không được nuốt từng ngụm nước miếng.
Kéo cô gái trẻ đẹp hướng đi trở về chỗ ở của hắn.
Thẩm Duyệt gặp Thẩm Hoa Vinh thế nhưng thật sự mặc kệ cô, muốn rời đi, tâm tư lập tức nóng nảy, cô ta tốn chao nhiều công phu để gặp Thẩm Hoa như vậy, gặp rồi hắn lại muốn rời đi, ở đâu chịu?
"Cha, " Thẩm Duyệt vẻ mặt bị thương giữ chặt vạt áo Thẩm Hoa Vinh, trong mắt nước mắt ướt át ở trên khỏe mi bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, vẻ mặt khiến cho người ta không thể không thương tiếc.
Thẩm Duyệt dù sao cũng là con gái của Thẩm Hoa Vinh, trước kia cũng là sủng ái trong lòng bàn tay, hiện tại nhìn thấy con gái đáng thương như vậy, cũng không nhịn được mà động lòng trắc ẩn.
Mỹ nữ kia thấy bộ dáng của Thẩm Duyệt, khinh thường cười một tiếng, theo từ trên cao nhìn xuống Thẩm Duyệt,
"Người quái dị!"
"Ngươi?" Thẩm Duyệt gặp nữ nhân kia cũng dám gọi mình người quái dị, lập tức tức giận đến thiếu chút nữa tức miệng chửi ầm lên.
"Cha?" Thẩm Duyệt có chút làm nũng kéo kéo ống tay áo Thẩm Hoa Vinh, bắt đầu lay động.
Nhưng gương mặt của Thẩm Duyệt sưng như heo, đâu có phối hợp với tiếng kêu đáng yêu kia làm cho người ta cảm thấy một sự cứng nhắc, Thẩm Hoa Vinh chỉ cảm thấy trong nội tâm càng thêm phiền chán.
"Được rồi được rồi" Thẩm Hoa Vinh vội vã cùng mỹ nữ thân mật, có chút bực mình hất tay Thẩm Duyệt ra, không để ý tới vẻ mặt bị thương kia của Thẩm Duyệt
"Đi ta đi cấp ngươi cầm lấy ít đồ ăn."
Thẩm Hoa Vinh giọng nói quá mức cao cao tại thượng, làm như bố thí cho tên ăn mày vậy, làm cho Thẩm Duyệt hận đến cắn răng, nhưng trong lòng thì nghẹn khuất vô cùng.
Thẩm Hoa Vinh là cha của cô a, như thế nào có thể đối xử với cô như vậy?
Đều là do Vân Khởi, đều là do con tiện nhân Vân Khởi kia, đều là con tiện nhân kia, cha cô ta mới sẽ biến thành như vậy.
Đến khu dân cư, Thẩm Hoa Vinh ôm nữ nhân xinh đẹp kia vào, đầu cũng không quay lại đối với Thẩm Duyệt nói:
"Ngươi đứng ở bên ngoài đợi" nói cũng không đợi Thẩm Duyệt trả lời, liền tiến vào khu dân cư.
Thủ vệ ở khu dân cư, lạnh lùng nhìn Thẩm Duyệt giống như là nhìn thấy cái gì đó bẩn thỉu vậy.
Thẩm Duyệt nén giận cắn răng, ẩn nấp ở trong bóng tối Trần Thông âm thầm nhìn chăm chú vào Thẩm Duyệt, sợ Thẩm Duyệt bị ủy khuất.
Trần Hoa Vinh trở về nơi ở, để cho Thẩm Duyệt đợi không sai biệt lắm hai giờ đồng hồ, mới vẻ mặt hồng quang theo từ trong khu dân cư đi ra.
Thẩm Duyệt nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, sao lại không biết Thẩm Hoa Vinh đã làm chuyện tốt gì.
Thẩm Hoa Vinh trong tay lấy ra một cái túi, trong túi có vài túi mì ăn liền và bánh mì.
Thức ăn trong phòng Thẩm Hoa Vinh cũng không nhiều, coi như biết rõ Thẩm Duyệt là con gái của mình, vì vậy muốn đem tất cả thức ăn đều lấy ra đưa cho Thẩm Duyệt rồi. Nhưng trong lòng thì nghĩ tới, dù sao con gái của hắn là chủ nhân nơi này, không có thức ăn lại đi tìm Vân Khởi muốn là được rồi, chẳng lẽ Vân Khởi còn có thể trơ mắt nhìn cha mình đói bụng hay sao?
Thẩm Duyệt cầm lấy một túi thức ăn cùng Trần Thông trở về ngoài thành.
Thẩm Duyệt ánh mắt phức tạp nhìn vào túi thức ăn trong tay, cô hận Vân Khởi, hận không thể từng dao từng dao, từng ngụm cắn chết Vân Khởi, nhưng thức ăn trong tay cô tất cả đều là của con tiện nhân Vân Khởi kia.
Cô chỉ cảm thấy có chút khuất nhục, cô nghĩ muốn cầm túi thức ăn ở trong tay ném đi, nhưng là cô... Cô lại không bỏ được. Bụng không ngừng truyền đến tiếng kêu đói bụng, làm cho Thẩm Duyệt tâm càng thêm phiền loạn, nắm thật chặt túi thức trong tay lại.
Trần Thông nhìn thấy sắc mặt Thẩm Duyệt không tốt, đang định nói chuyện càng thêm dè dặt, Thẩm Duyệt trong nội tâm phiền chán, trên mặt thần sắc càng thêm không tốt.
Trở lại túp lều rách nát kia, bên trong đã ngồi không ít người. Trước khi đến, Thẩm Duyệt thật may được Trần Thông nói trước, mới đem thức ăn nhét vào bên trong quần áo thật dầy, xuất ra chỉ có một ổ bánh chao.
Dương Mai dựa vào góc tường, mắt lộ ghét nhìn xem người chung quanh, nhìn thấy Thẩm Duyệt cùng Trần Thông vào cửa, vội vàng bất chấp cả ngươi đau nhức kịch liệt đứng lên nghênh đón
"Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt có ăn sao? Có ăn sao?"
Thẩm Duyệt gặp hai mắt chờ đợi của Dương Mai nhìn xem cô, hai mắt không tự chủ ở trên người của cô quan sát, Thẩm Duyệt cắn cắn đôi môi, không nói gì, chỉ từ trong túi móc ra nửa khối bánh mì, đưa cho Dương Mai.
Dương Mai thấy một phen đoạt lấy đi, một ngụm nhét vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm nghiền ngẫm.
Nửa khối bánh mì, không đầy một lát liền bị Dương Mai ăn sạch sẽ, nhưng là nửa khối bánh mì ngay cả nhét không đủ để dính kẻ răng, Dương Mai gấp rút lại vội vàng hỏi
"Còn gì nữa không?"
Thẩm Duyệt nhìn thoáng qua xung quanh, chỉ thấy những người kia hoặc ngồi hoặc đứng ánh mắt đều như có như không nhìn về phía cô. Thẩm Duyệt gấp rút lôi kéo Dương Mai, đem Dương Mai ấn vào trong góc ngồi xuống, thấp giọng nói:
"Không có rồi."
Kỳ thật Thẩm Duyệt trước khi đến đã ăn no, cũng hảo tâm đưa cho Trần Thông nửa khối bánh mì, Trần Thông rất là cảm động, Thẩm Duyệt nhìn xem bộ dáng cảm kích của Trần Thông, nhưng trong lòng thì một mảnh lạnh như băng, không có có một tia gợn sóng, chỉ có chán ghét. Nếu như không phải là Trần Thông còn có chút tác dụng, cô mới sẽ không lãng phí nửa khối bánh mì kia.
Trần Thông một đại nam nhân, nửa khối bánh mì đương nhiên là ăn không đủ no, nhưng có thể từ trên tay Thẩm Duyệt đưa cho nửa khối bánh mì, Trần Thông nhưng trong lòng rất cao hứng. Dương Mai rất mất hứng trừng mắt Thẩm Duyệt
"Ngươi con bé chết tiệt này, như thế nào chỉ lấy một chút đồ ăn như vậy a? Ta còn chưa ăn no đâu? Có phải còn có hay không?"
Nói liền muốn lật quần áo trên người Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt dường như có chút oán hận nhìn mẹ mình, trong nội tâm lạnh hơn. Đây là mẹ của cô, gặp mặt cũng không hỏi xem cô có hay không ăn cái gì, cũng không hỏi, cô có hay không gặp được nguy hiểm, chỉ biết ăn, ăn, ăn.
"Không có rồi, " Thẩm Duyệt giọng nói có chút lạnh lùng, cúi đầu
"Không có rồi."
Dương Mai giống như là không có phát giác được Thẩm Duyệt có điểm không bình thường, bắt đầu hỏi thăm Thẩm Duyệt
"Vậy ngươi có hay không nhìn thấy cha ngươi?"
"Thấy, " Nói đến lại nhớ tới bộ dáng khinh thường của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt trong nội tâm lại nổi giận, đây chính là cha ruột của cô, thế nhưng có thể đối xử với cô như vậy?
"Thấy?" tiếng nói Dương Mai cất cao "Nếu đã thấy lão già kia cũng không có lương tâm, như thế nào lại không nhiều cầm đồ trở lại?"
Thẩm Duyệt thấy ánh mắt người chung quanh nhìn vào bọn họ càng thêm nóng bỏng, cô ta càng thêm thầm hận mẹ mình không hiểu chuyện, giọng nói cũng bắt đầu không tốt
"Mẹ, mau đừng nói nữa."
"Đừng nói, tại sao không nói, cái lão già kia không có lương tâm, nhanh như vậy liền quên mẹ con chúng ta sao?" Dương Mai thương tâm một phen nước mũi chảy ra
"Mẹ con chúng ta mới rời khỏi hắn thời gian chưa bao lâu a, ở thời điểm chúng ta bị người đánh, hắn cũng không ra tay cũng thì thôi, nhưng bây giờ chúng ta đều có thể chết đói, kia không có lương tâm chẳng lẽ cũng không để cho chúng ta ăn chút gì?"
Thẩm Duyệt càng thêm không kiên nhẫn
"Mẹ ngươi liền ngừng nói chuyện được không?"
Thẩm Duyệt giọng nói có chút không kiên nhẫn rốt cục khiến Dương Mai chú ý, Dương Mai lập tức dùng một loại ánh mắt bị thương nhìn xem Thẩm Duyệt
"Tiểu Duyệt a, ngươi thế nào có thể, như thế nào có thể đối xử với ta như vậy, ô ô..."
Tiếng khóc của nữ nhân bén nhọn khiến cho mọi người trong phòng nhíu mày.
"Câm miệng, phiền chết rồi!"
"Lại ầm ĩ, đánh chết ngươi!"
"Cút ra ngoài!"
Trong phòng rốt cục có người nhịn không được, rống to. Dương Mai nghe thấy, gấp rút im lặng, thấy mọi người không có mắng nữa, vì vậy lại bắt đầu nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào
"Ô ô... Mạng của ta như thế nào liền khổ như vậy a!"
Thẩm Duyệt gặp Dương Mai như vậy, cũng không có cách nào, vặn vẹo qua thân, nhắm mắt lại, làm bộ mắt không thấy tâm không phiền.
"Không có lương tâm, như thế nào nhẫn tâm như vậy a! Lương tâm đều bị cẩu ăn" Dương Mai tiếp tục lải nhải mắng chửi Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Duyệt trong nội tâm cười lạnh, nghĩ tới nếu như đem chuyện Thẩm Hoa Vinh cùng nữ nhân xa lạ trên giường nói cho Dương Mai biết, còn không biết người mẹ này của cô, sẽ nổi điên đến thế nào đâu!
Dương Mai cho đến khi nói đến miệng đắng lưỡi khô, mới hướng Thẩm Duyệt đứng ở bên cạnh hỏi:
"Có nước sao? Ta khát!"
Thẩm Duyệt nhìn xem Dương Mai vẻ mặt đương nhiên kia, bộ dáng bất đắc dĩ từ trong lòng ngực móc ra nửa bình nước sạch trong suốt.
Nửa bình nước trong này, còn là cô dùng một ổ bánh chao đổi lấy.
Dương Mai tiếp nhận đi, rất là phóng khoáng đem nửa bình nước đều uống nhất hết sạch. Thẩm Duyệt ngay cả mở miệng ngăn cản lời nói cũng không kịp nói. Dương Mai đem bình không ném cho Thẩm Duyệt, liền muốn nói tiếp.
Thẩm Duyệt tức giận đến mức toàn thân phát run, đây chính là nước cô muốn uống một ngày a, cứ như vậy bị mẹ cô một hơi uống cạn rồi.
Thẩm Duyệt khóc không ra nước mắt!
Trần Thông ở một bên nhìn xem, cũng là thịt rất đau, nhưng đó là mẹ của người cô gái hắn thích, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Thẩm Duyệt nhớ tới, Vân Khởi cùng người cha kia của cô một bộ dáng quần áo chỉnh tề, trong lòng ghen ghét cũng nhịn không được nữa.
Đặc biệt là quần áo của cô hiện đang mặc trên người vô cùng bẩn thỉu, loại mùi hôi thôi này tuy đã ngửi lâu thành quên, thế nhưng cũng bắt đầu tản ra một mùi hôi thối khó ngửi khiến người ta khó chịu.
"Tiểu Duyệt a, ngươi yên tâm đi, ngày mai mẹ sẽ cùng với ngươi cùng đi tìm cái lão già không có lương tâm kia" Dương Mai hào hùng vỗ vỗ ngực.
Thẩm Duyệt nghe cũng thiếu chút nữa gọi ra, vội nói:
"Mẹ, vết thương trên người ngươi còn chưa có tốt hẳn, ngày mai còn là để ta đi thôi, ta đi tìm cha đòi thuốc trị thương cho mẹ."
"Không cần, " Dương Mai vung tay lên, "kẻ không có lương tâm kia rất keo kiệt, chỉ có mẹ đi, mới có thể lấy từ trên người kẻ keo kiệt kia ra chút gì đó." Nói đến đây, Dương Mai còn rất là bất bình tức giận.
Thẩm Duyệt ở đâu chịu để cho Dương Mai đi tìm Thẩm Hoa Vinh, đến lúc đó, nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh trong ngực ôm nữ nhân khác, vậy còn không phải quậy lật trời a!
"Mẹ, " Thẩm Duyệt vội vàng kéo Dương Mai nói:
"Mẹ, mấy ngày nay động vật biến dị sẽ công kích căn cứ, bên ngoài rất nguy hiểm, ngài muốn sống nên ở yên ở nơi này, nơi này tương đối an toàn."
Vừa nghe nói, những động vật biến dị kia muốn tới công kích căn cứ, Dương Mai biết tang thi là vật gì, vừa nghe thấy tang thi, liền sợ chân mềm nhũn, vội nói:
"Được, được, ta không ra, không ra."
Nữ nhân ở bên cạnh, thân thể uốn éo như rắn cuốn vào ở trên người Thẩm Hoa Vinh, làm cho Thẩm Hoa Vinh trong lòng lửa nóng, đã sớm muốn quên điểm áy náy này.
"Tiên sinh..." Tiếng nói của cô gái mềm mại, làm cho trong lòng của Thẩm Hoa Vinh đều muốn mềm đi rồi,
"Người ta lạnh quá, chúng ta nhanh lên đi tìm một chỗ, ấm áp, ấm áp đi."
Cô gái lời nói ngọt ngào, làm cho Thẩm Hoa Vinh nhịn không được nuốt từng ngụm nước miếng.
Kéo cô gái trẻ đẹp hướng đi trở về chỗ ở của hắn.
Thẩm Duyệt gặp Thẩm Hoa Vinh thế nhưng thật sự mặc kệ cô, muốn rời đi, tâm tư lập tức nóng nảy, cô ta tốn chao nhiều công phu để gặp Thẩm Hoa như vậy, gặp rồi hắn lại muốn rời đi, ở đâu chịu?
"Cha, " Thẩm Duyệt vẻ mặt bị thương giữ chặt vạt áo Thẩm Hoa Vinh, trong mắt nước mắt ướt át ở trên khỏe mi bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, vẻ mặt khiến cho người ta không thể không thương tiếc.
Thẩm Duyệt dù sao cũng là con gái của Thẩm Hoa Vinh, trước kia cũng là sủng ái trong lòng bàn tay, hiện tại nhìn thấy con gái đáng thương như vậy, cũng không nhịn được mà động lòng trắc ẩn.
Mỹ nữ kia thấy bộ dáng của Thẩm Duyệt, khinh thường cười một tiếng, theo từ trên cao nhìn xuống Thẩm Duyệt,
"Người quái dị!"
"Ngươi?" Thẩm Duyệt gặp nữ nhân kia cũng dám gọi mình người quái dị, lập tức tức giận đến thiếu chút nữa tức miệng chửi ầm lên.
"Cha?" Thẩm Duyệt có chút làm nũng kéo kéo ống tay áo Thẩm Hoa Vinh, bắt đầu lay động.
Nhưng gương mặt của Thẩm Duyệt sưng như heo, đâu có phối hợp với tiếng kêu đáng yêu kia làm cho người ta cảm thấy một sự cứng nhắc, Thẩm Hoa Vinh chỉ cảm thấy trong nội tâm càng thêm phiền chán.
"Được rồi được rồi" Thẩm Hoa Vinh vội vã cùng mỹ nữ thân mật, có chút bực mình hất tay Thẩm Duyệt ra, không để ý tới vẻ mặt bị thương kia của Thẩm Duyệt
"Đi ta đi cấp ngươi cầm lấy ít đồ ăn."
Thẩm Hoa Vinh giọng nói quá mức cao cao tại thượng, làm như bố thí cho tên ăn mày vậy, làm cho Thẩm Duyệt hận đến cắn răng, nhưng trong lòng thì nghẹn khuất vô cùng.
Thẩm Hoa Vinh là cha của cô a, như thế nào có thể đối xử với cô như vậy?
Đều là do Vân Khởi, đều là do con tiện nhân Vân Khởi kia, đều là con tiện nhân kia, cha cô ta mới sẽ biến thành như vậy.
Đến khu dân cư, Thẩm Hoa Vinh ôm nữ nhân xinh đẹp kia vào, đầu cũng không quay lại đối với Thẩm Duyệt nói:
"Ngươi đứng ở bên ngoài đợi" nói cũng không đợi Thẩm Duyệt trả lời, liền tiến vào khu dân cư.
Thủ vệ ở khu dân cư, lạnh lùng nhìn Thẩm Duyệt giống như là nhìn thấy cái gì đó bẩn thỉu vậy.
Thẩm Duyệt nén giận cắn răng, ẩn nấp ở trong bóng tối Trần Thông âm thầm nhìn chăm chú vào Thẩm Duyệt, sợ Thẩm Duyệt bị ủy khuất.
Trần Hoa Vinh trở về nơi ở, để cho Thẩm Duyệt đợi không sai biệt lắm hai giờ đồng hồ, mới vẻ mặt hồng quang theo từ trong khu dân cư đi ra.
Thẩm Duyệt nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, sao lại không biết Thẩm Hoa Vinh đã làm chuyện tốt gì.
Thẩm Hoa Vinh trong tay lấy ra một cái túi, trong túi có vài túi mì ăn liền và bánh mì.
Thức ăn trong phòng Thẩm Hoa Vinh cũng không nhiều, coi như biết rõ Thẩm Duyệt là con gái của mình, vì vậy muốn đem tất cả thức ăn đều lấy ra đưa cho Thẩm Duyệt rồi. Nhưng trong lòng thì nghĩ tới, dù sao con gái của hắn là chủ nhân nơi này, không có thức ăn lại đi tìm Vân Khởi muốn là được rồi, chẳng lẽ Vân Khởi còn có thể trơ mắt nhìn cha mình đói bụng hay sao?
Thẩm Duyệt cầm lấy một túi thức ăn cùng Trần Thông trở về ngoài thành.
Thẩm Duyệt ánh mắt phức tạp nhìn vào túi thức ăn trong tay, cô hận Vân Khởi, hận không thể từng dao từng dao, từng ngụm cắn chết Vân Khởi, nhưng thức ăn trong tay cô tất cả đều là của con tiện nhân Vân Khởi kia.
Cô chỉ cảm thấy có chút khuất nhục, cô nghĩ muốn cầm túi thức ăn ở trong tay ném đi, nhưng là cô... Cô lại không bỏ được. Bụng không ngừng truyền đến tiếng kêu đói bụng, làm cho Thẩm Duyệt tâm càng thêm phiền loạn, nắm thật chặt túi thức trong tay lại.
Trần Thông nhìn thấy sắc mặt Thẩm Duyệt không tốt, đang định nói chuyện càng thêm dè dặt, Thẩm Duyệt trong nội tâm phiền chán, trên mặt thần sắc càng thêm không tốt.
Trở lại túp lều rách nát kia, bên trong đã ngồi không ít người. Trước khi đến, Thẩm Duyệt thật may được Trần Thông nói trước, mới đem thức ăn nhét vào bên trong quần áo thật dầy, xuất ra chỉ có một ổ bánh chao.
Dương Mai dựa vào góc tường, mắt lộ ghét nhìn xem người chung quanh, nhìn thấy Thẩm Duyệt cùng Trần Thông vào cửa, vội vàng bất chấp cả ngươi đau nhức kịch liệt đứng lên nghênh đón
"Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt có ăn sao? Có ăn sao?"
Thẩm Duyệt gặp hai mắt chờ đợi của Dương Mai nhìn xem cô, hai mắt không tự chủ ở trên người của cô quan sát, Thẩm Duyệt cắn cắn đôi môi, không nói gì, chỉ từ trong túi móc ra nửa khối bánh mì, đưa cho Dương Mai.
Dương Mai thấy một phen đoạt lấy đi, một ngụm nhét vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm nghiền ngẫm.
Nửa khối bánh mì, không đầy một lát liền bị Dương Mai ăn sạch sẽ, nhưng là nửa khối bánh mì ngay cả nhét không đủ để dính kẻ răng, Dương Mai gấp rút lại vội vàng hỏi
"Còn gì nữa không?"
Thẩm Duyệt nhìn thoáng qua xung quanh, chỉ thấy những người kia hoặc ngồi hoặc đứng ánh mắt đều như có như không nhìn về phía cô. Thẩm Duyệt gấp rút lôi kéo Dương Mai, đem Dương Mai ấn vào trong góc ngồi xuống, thấp giọng nói:
"Không có rồi."
Kỳ thật Thẩm Duyệt trước khi đến đã ăn no, cũng hảo tâm đưa cho Trần Thông nửa khối bánh mì, Trần Thông rất là cảm động, Thẩm Duyệt nhìn xem bộ dáng cảm kích của Trần Thông, nhưng trong lòng thì một mảnh lạnh như băng, không có có một tia gợn sóng, chỉ có chán ghét. Nếu như không phải là Trần Thông còn có chút tác dụng, cô mới sẽ không lãng phí nửa khối bánh mì kia.
Trần Thông một đại nam nhân, nửa khối bánh mì đương nhiên là ăn không đủ no, nhưng có thể từ trên tay Thẩm Duyệt đưa cho nửa khối bánh mì, Trần Thông nhưng trong lòng rất cao hứng. Dương Mai rất mất hứng trừng mắt Thẩm Duyệt
"Ngươi con bé chết tiệt này, như thế nào chỉ lấy một chút đồ ăn như vậy a? Ta còn chưa ăn no đâu? Có phải còn có hay không?"
Nói liền muốn lật quần áo trên người Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt dường như có chút oán hận nhìn mẹ mình, trong nội tâm lạnh hơn. Đây là mẹ của cô, gặp mặt cũng không hỏi xem cô có hay không ăn cái gì, cũng không hỏi, cô có hay không gặp được nguy hiểm, chỉ biết ăn, ăn, ăn.
"Không có rồi, " Thẩm Duyệt giọng nói có chút lạnh lùng, cúi đầu
"Không có rồi."
Dương Mai giống như là không có phát giác được Thẩm Duyệt có điểm không bình thường, bắt đầu hỏi thăm Thẩm Duyệt
"Vậy ngươi có hay không nhìn thấy cha ngươi?"
"Thấy, " Nói đến lại nhớ tới bộ dáng khinh thường của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt trong nội tâm lại nổi giận, đây chính là cha ruột của cô, thế nhưng có thể đối xử với cô như vậy?
"Thấy?" tiếng nói Dương Mai cất cao "Nếu đã thấy lão già kia cũng không có lương tâm, như thế nào lại không nhiều cầm đồ trở lại?"
Thẩm Duyệt thấy ánh mắt người chung quanh nhìn vào bọn họ càng thêm nóng bỏng, cô ta càng thêm thầm hận mẹ mình không hiểu chuyện, giọng nói cũng bắt đầu không tốt
"Mẹ, mau đừng nói nữa."
"Đừng nói, tại sao không nói, cái lão già kia không có lương tâm, nhanh như vậy liền quên mẹ con chúng ta sao?" Dương Mai thương tâm một phen nước mũi chảy ra
"Mẹ con chúng ta mới rời khỏi hắn thời gian chưa bao lâu a, ở thời điểm chúng ta bị người đánh, hắn cũng không ra tay cũng thì thôi, nhưng bây giờ chúng ta đều có thể chết đói, kia không có lương tâm chẳng lẽ cũng không để cho chúng ta ăn chút gì?"
Thẩm Duyệt càng thêm không kiên nhẫn
"Mẹ ngươi liền ngừng nói chuyện được không?"
Thẩm Duyệt giọng nói có chút không kiên nhẫn rốt cục khiến Dương Mai chú ý, Dương Mai lập tức dùng một loại ánh mắt bị thương nhìn xem Thẩm Duyệt
"Tiểu Duyệt a, ngươi thế nào có thể, như thế nào có thể đối xử với ta như vậy, ô ô..."
Tiếng khóc của nữ nhân bén nhọn khiến cho mọi người trong phòng nhíu mày.
"Câm miệng, phiền chết rồi!"
"Lại ầm ĩ, đánh chết ngươi!"
"Cút ra ngoài!"
Trong phòng rốt cục có người nhịn không được, rống to. Dương Mai nghe thấy, gấp rút im lặng, thấy mọi người không có mắng nữa, vì vậy lại bắt đầu nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào
"Ô ô... Mạng của ta như thế nào liền khổ như vậy a!"
Thẩm Duyệt gặp Dương Mai như vậy, cũng không có cách nào, vặn vẹo qua thân, nhắm mắt lại, làm bộ mắt không thấy tâm không phiền.
"Không có lương tâm, như thế nào nhẫn tâm như vậy a! Lương tâm đều bị cẩu ăn" Dương Mai tiếp tục lải nhải mắng chửi Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Duyệt trong nội tâm cười lạnh, nghĩ tới nếu như đem chuyện Thẩm Hoa Vinh cùng nữ nhân xa lạ trên giường nói cho Dương Mai biết, còn không biết người mẹ này của cô, sẽ nổi điên đến thế nào đâu!
Dương Mai cho đến khi nói đến miệng đắng lưỡi khô, mới hướng Thẩm Duyệt đứng ở bên cạnh hỏi:
"Có nước sao? Ta khát!"
Thẩm Duyệt nhìn xem Dương Mai vẻ mặt đương nhiên kia, bộ dáng bất đắc dĩ từ trong lòng ngực móc ra nửa bình nước sạch trong suốt.
Nửa bình nước trong này, còn là cô dùng một ổ bánh chao đổi lấy.
Dương Mai tiếp nhận đi, rất là phóng khoáng đem nửa bình nước đều uống nhất hết sạch. Thẩm Duyệt ngay cả mở miệng ngăn cản lời nói cũng không kịp nói. Dương Mai đem bình không ném cho Thẩm Duyệt, liền muốn nói tiếp.
Thẩm Duyệt tức giận đến mức toàn thân phát run, đây chính là nước cô muốn uống một ngày a, cứ như vậy bị mẹ cô một hơi uống cạn rồi.
Thẩm Duyệt khóc không ra nước mắt!
Trần Thông ở một bên nhìn xem, cũng là thịt rất đau, nhưng đó là mẹ của người cô gái hắn thích, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Thẩm Duyệt nhớ tới, Vân Khởi cùng người cha kia của cô một bộ dáng quần áo chỉnh tề, trong lòng ghen ghét cũng nhịn không được nữa.
Đặc biệt là quần áo của cô hiện đang mặc trên người vô cùng bẩn thỉu, loại mùi hôi thôi này tuy đã ngửi lâu thành quên, thế nhưng cũng bắt đầu tản ra một mùi hôi thối khó ngửi khiến người ta khó chịu.
"Tiểu Duyệt a, ngươi yên tâm đi, ngày mai mẹ sẽ cùng với ngươi cùng đi tìm cái lão già không có lương tâm kia" Dương Mai hào hùng vỗ vỗ ngực.
Thẩm Duyệt nghe cũng thiếu chút nữa gọi ra, vội nói:
"Mẹ, vết thương trên người ngươi còn chưa có tốt hẳn, ngày mai còn là để ta đi thôi, ta đi tìm cha đòi thuốc trị thương cho mẹ."
"Không cần, " Dương Mai vung tay lên, "kẻ không có lương tâm kia rất keo kiệt, chỉ có mẹ đi, mới có thể lấy từ trên người kẻ keo kiệt kia ra chút gì đó." Nói đến đây, Dương Mai còn rất là bất bình tức giận.
Thẩm Duyệt ở đâu chịu để cho Dương Mai đi tìm Thẩm Hoa Vinh, đến lúc đó, nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh trong ngực ôm nữ nhân khác, vậy còn không phải quậy lật trời a!
"Mẹ, " Thẩm Duyệt vội vàng kéo Dương Mai nói:
"Mẹ, mấy ngày nay động vật biến dị sẽ công kích căn cứ, bên ngoài rất nguy hiểm, ngài muốn sống nên ở yên ở nơi này, nơi này tương đối an toàn."
Vừa nghe nói, những động vật biến dị kia muốn tới công kích căn cứ, Dương Mai biết tang thi là vật gì, vừa nghe thấy tang thi, liền sợ chân mềm nhũn, vội nói:
"Được, được, ta không ra, không ra."
Tác giả :
Lưu Cẩn Du