Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Trở Về
Chương 85: Bạn cũ
Thẩm Duyệt chỉ có thể bất đắc dĩ mang Dương Mai đi ngoài thành, ở trong thành không cần suy nghĩ, mẹ con các cô không thể ở lại được nữa, ở trong thành do tứ đại gia thế nắm giữ quản chế, mà mẹ con cô đắc tội với công hội cho nên tứ đại gia thế vì mặt mũi Vân Khởi thái độ chung muốn sửa trị mẹ con Thẩm Duyệt.
Có người có được tin tức linh thông, thậm chí bắt đầu có ý nghĩ công khai cướp đoạt đồ của Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt chỉ là một năng giả cấp hai dị, người mạnh hơn cô chắc chắn không ít a, Thẩm Duyệt bị người hung hăng đánh một trận, không cam lòng đem một chút thẻ điểm trên người còn sót lại, đều bị người cướp đi hết sạch.
Trong thành cùng ngoài thành phân cách ranh giới chỉ là chiếc cổng thành, Thẩm Duyệt vẻ mặt bầm tím, đã không còn nét dịu dàng động lòng người như trước, bị người đánh đến mặt mũi bầm dập, ở đâu còn vẻ cao ngạo như trước?
Chân Thẩm Duyệt bị người hung hăng đá một cước, có chút đau, thật may là không có gãy xương, đi lại có chút cà thọt, quần áo trên người mỏng manh dơ dáy bẩn thỉu, áo da dày bên ngoài đã sớm bị người khách cướp lột xuống.
Thẩm Duyệt một tay đỡ Dương Mai, Dương Mai trước bị người đánh thiếu chút nữa chết đi, hiện tại đi cùng với Thẩm Duyệt, không thể thiếu bị điểm liên lụy, trên người cũng bị đánh thêm không ít. Nhưng, Dương Mai hi vọng sống rất mạnh, thế nhưng vẫn còn sống sót.
Thẩm Duyệt đỡ Dương Mai từng bước một đi ra cổng chính. Trong thành cùng ngoài thành hoàn cảnh sống quả thực chính là khác biệt một trời một vực, chỉ cần có một chút khả năng, mọi người đều muốn đi trong thành sinh sống, trong thành chẳng những an toàn, cơ hội có việc làm cũng nhiều, trị an cũng tốt hơn, cảnh vật xung quanh càng thêm sạch sẽ.
Nhưng ngoài thành là ngư long hỗn tạp, chẳng những hoàn cảnh sống kém, trị an kém, còn thường xuyên xuất hiện tình trạng giết người cướp của. Trong thành phòng ở ít nhất coi như chỉnh tề, nhưng ngoài thành phòng ở lại đại đa số là dùng vải rách tạo thành lều để ở, nối thành một mảnh, bên cạnh còn có tản ra mùi hôi thối của rác thải, người ở đây phần lớn đều xanh xao vàng vọt, trong mắt mang theo tuyệt vọng cùng chết lặng.
Thẩm Duyệt mang theo Dương Mai từ trong thành đi ra, liền dẫn tới không ít người chú ý, rất nhiều người nhịn không được đi theo sau lưng Thẩm Duyệt, xem có thể hay không theo trên người Thẩm Duyệt đoạt một chút thức ăn.
Nhưng chính Thẩm Duyệt cũng đã gần hai ngày chưa ăn uống gì rồi, trên người hơi có vật gì giá trị đều bị đoạt không còn, trên người nơi nào còn có thức ăn đây?
Thật may là Thẩm Duyệt hiện tại mặt mũi bầm dập, làm cho người ta nhất thời nhìn không ra vẻ đẹp của cô ta, nếu không định có không ít người bắt cô ta đi, bức cô ta tiếp khách.
Ở hoàn cảnh hỗn loạn, tạo nên một nhóm người coi trời bằng vung, bọn họ ẩn nập ở một nơi bí ẩn hẻo lánh, làm những giao dịch đen. Mạt thế tiến đến một vài phụ nữ, người già và hài tử liền trở thành quần thể yếu đuối, nếu như có thể thức tỉnh dị năng thì cuộc sống hoàn hảo, còn không vì sinh tồn chỉ đành phải làm một vài công viêc dơ bẩn mà trước họ vẫn ghê tởm. Một thời gian sau, đã có người nhìn ra khả năng khinh doanh về mặt này, vì vậy bắt đầu chuyên môn đi thu thập một vài cô gái xinh đẹp, bất kể là dùng thủ đoạn ép buộc, cướp đoạt, chỉ cần có thể, bọn họ đều sử dụng, quả thực chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thẩm Duyệt đỡ Dương Mai cúi thấp đầu, một đường đi qua đường phố dơ bẩn, không thèm đếm xỉa ánh mắt bất thiện ở xung quanh, Thẩm Duyệt trong nội tâm thầm không biết mình có thể đi đâu về đâu đây?
Thế giới lớn như vậy, nhưng không có chỗ cho mẹ con các cô dung thân, Vân Khởi, Vân Khởi, ngươi cái nữ nhân bỉ ổi này!
Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thẩm Duyệt coi như là dị năng giả, thể lực tương đối khá, nhưng do ăn không đủ no dưới tình huống bị thương, còn muốn đỡ Dương Mai, Thẩm Duyệt cũng bắt đầu mệt mỏi.
Nhìn thoáng qua Dương Mai bên cạnh, Dương Mai vẫn như cũ là hôn mê, trên thân thể cơ bản đều là đặt ở trên người thẩm duyệt, Thẩm Duyệt ôm một nửa người Dương Mai đi một đường.
Thẩm Duyệt ánh mắt rất lạnh lùng, nếu như nữ nhân này không phải là mẹ để của cô ta, cô ta đã sớm đem Dương Mai ném tới ven đường.
Rốt cục đi tới một góc hẻo lánh, Thẩm Duyệt thấy không có người, rốt cục một phen đem Dương Mai ném xuống, thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất, hơi thở có chút thở gấp.
Thẩm Duyệt bụng truyền đến tiếng kêu, Thẩm Duyệt sắc mặt càng thêm âm trầm, nhưng là nhìn thoáng qua Dương Mai ở bên cạnh.
Cô liền muốn đi ra ngoài tìm kiếm một chút thức ăn, nếu không, mẹ con các cô sẽ phải chết đói.
Nhưng là nếu như cô rời đi, như vậy mẹ cô làm sao bây giờ?
Ngoài thành là khu nghèo khó, trị an quá mức hỗn loạn, nếu như ở thời điểm cô rời đi, trong khoảng thời gian ấy có người đem Dương Mai kéo ra ngoài bán, mặc dù bán không được bao nhiêu tiền, nhưng ít ra vẫn có thể bán một chút lương thực a.
"Hắc!"
Thẩm Duyệt đang trầm tư suy tính thì một giọng nam không có hảo ý đột nhiên từ một nơi cách không xa vang lên.
Thẩm Duyệt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam nhân mặc quần áo dơ dáy bẩn thỉu cười đùa nhìn xem mẹ con các cô.
Ánh mắt của nam nhân kia làm cho Thẩm Duyệt hận không được giết người.
Nam nhân kia tóc đã đểu lâu không cắt, xõa dài tới ngang vai, tản ra hương vị khó ngửi, vẻ mặt râu quai nón, nhìn không ra khuân mặt thật sự của nam nhân kia.
"Ngươi muốn làm gì?" Thẩm Duyệt thanh âm lạnh như băng, từ từ đứng lên.
Nghe được giọng nói của Thẩm Duyệt, nam nhân kia ngừng lại, lập tức thử hỏi:
"Thẩm Duyệt?"
Thẩm Duyệt sững sờ, cô ta không nghĩ tới người nam nhân ở trước mắt này dĩ nhiên biết cô ta.
"Ngươi là?" Thẩm Duyệt hỏi ngược lại.
Gặp Thẩm Duyệt chấp nhận, trong mắt nam nhân kia lập tức bộc phát ra hào quang vui mừng
"Ta là Trần Thông a!"
"Trần Thông?" Thẩm Duyệt lẩm bẩm, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Thông
"Ngươi là Trần Thông?"
"Ha ha, là ta a!" Trần Thông gặp Thẩm Duyệt nhận ra hắn, lập tức đại cười ra tiếng.
Trần Thông nói liền đi tới bên cạnh Thẩm Duyệt, chứng kiến Thẩm Duyệt mặt bị bầm tím, trong mắt hiện lên một tia đau lòng
"Ngươi làm sao lại thành ra như vầy?"
Chứng kiến trong mắt Trần Thông đau lòng, Thẩm Duyệt tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, nhìn Trần Thông một cái, liền cúi đầu xuống, nước mắt từng giọt từng giọt giọt rơi trên mặt đất, bộ dạng hết sức ủy khuất làm người ta đau lòng.
Trần Thông thấy vậy, trong mắt đau lòng càng sâu, đưa tay muốn ôm lấy Thẩm Duyệt, nhưng lại dừng lại, làm như không dám, chỉ là có chút luống cuống nhìn xem Thẩm Duyệt
"Ngươi chớ khóc, là ai khi dễ ngươi, ta đi giúp ngươi đánh kẻ đó."
Trần Thông ngốc an ủi Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt rũ xuống đầu, khóe miệng nhếch lên một cái trào phúng cười.
Trần Thông này vốn dĩ là bạn học từ thời tiểu học của cô, thời điểm ở năm thứ nhất cao trung, liền bắt đầu theo đuổi cô, chỉ là cô là Thầm đại tiểu thư, làm sao có thể để ý Trần Thông cái loại tiểu tử nghèo từ trong thôn đi ra, thật sự là si tâm vọng tưởng.
Bất quá, làm cho Thẩm Duyệt có chút đắc ý là Trần Thông này thế nhưng lại theo đuổi cô ba năm, về sau nghe nói là không có đủ tiền học phí, sau đó tạm nghỉ học, mới không thấy được hắn.
Hắn cũng là đủ buồn cười, mỗi lần thấy cô, sẽ đưa cho cô một đóa hồng hoa, hoặc là một hộp sữa chua, sữa các loại đồ chơi nhỏ.
Hừ, đại tiểu thư như cô cái gì chưa thấy qua, ít đồ như vậy cô căn bản khinh thường, làm sao có thể bị cảm động?
Nghe lời nói của Trần Thông, Thẩm Duyệt khóc càng thêm lớn tiếng.
"Ô ô..." Thẩm Duyệt một phen nhào vào trong lòng Trần Thông khóc càng thêm thương tâm.
Trần Thông lại là ngốc rồi, ở thời điểm Thẩm Duyệt bổ nhào vào trong lòng hắn, Trần Thông liền ngốc rồi.
Trần Thông ngơ ngác đứng ở đó, thân thể có chút cứng ngắc, ngay cả hai tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào rồi, muốn dùng hai tay ôm chặt lấy Thẩm Duyệt, nhưng là hắn sợ.
Trần Thông hắn thích Thẩm Duyệt, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy liền thích, cô là nữ thần trong mắt hắn.
Hắn biết rõ cô ấy không thích hắn, nhưng là vậy thì thế nào, chỉ cần hắn thích cô là được rồi.
Nhưng bây giờ tình nhân trong mộng, nữ thần trong tâm, ngay lúc này đây ở trong lòng ngực hắn, này đối Trần Thông mà nói quả thực chính là nằm mơ.
Mạt thế tiến đến, Trần Thông mặc dù không có thức tỉnh dị năng, nhưng Trần Thông đầu óc linh hoạt, chẳng những còn có thể làm việc, ngược lại không có chết đói.
Bởi vì ở mạt thế cuộc sống tàn khốc, hắn đã rất nhiều lần chuyện ác, những thứ chuyện ác mày, ở thời điểm mạt trước thế, đều đủ cho hắn chết mười lần rồi.
Nhưng là tại đây mạt thế, vì sinh tồn,hắn không có bản lãnh thức tỉnh dị năng, hắn chỉ có thể so sánh người khác ác độc hơn mà thôi.
Hắn vốn cho là hắn đời này đều không thể nhìn thấy nữ thần của mình, nhưng không nghĩ tới, không nghĩ tới tại mạt thế ăn thịt người này, ở tại nơi dơ dáy bẩn thỉu này hắn thấy được nữ thần của hắn.
Trần Thông nói không rõ trong lòng có cảm giác gì, chỉ biết là giờ khắc này hắn rất cao hứng.
"Ọc Ọc..." Thẩm Duyệt bụng tức thời kêu lên, Thẩm Duyệt làm như rất thẹn thùng xấu hổ đỏ mặt, vùi mặt ở trong lòng Trần Thông càng thêm không muốn ngẩng đầu.
Nhưng ít ra không có rơi nước mắt.
Trần Thông cũng nghe được âm thanh truyền ra từ trong bụng Thẩm Duyệt.
Bởi vì này loại thanh âm với hắn tuyệt không xa lạ.
"Ha ha, " Trần Thông chứng kiến Thẩm Duyệt xấu hổ, cười khẽ một tiếng, sau đó từ trong lòng ngực móc ra nửa cái bánh bao.
Nửa cái bánh bao này là bữa tối của Trần Thông. Nhưng Trần Thông lại không chút lựa chọn lấy ra.
"Đến, ăn đi!" Trần Thông đem nửa cái bánh bao đưa tới trước mặt Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt nửa chiếc bánh bao có chút bẩn ở trước mặt kia, trong nội tâm nổi lên một trận chán ghét, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt cảm kích cầm lấy, nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.
Trần Thông cũng đói, hắn không có bản lãnh gì, có thể việc làm có hạn, đạt được thức ăn cũng có giới hạn, nửa cái bánh bao này còn là do hắn tiết kiệm mà ra.
Nhưng khi nhìn đến Thẩm Duyệt một chút một chút nhẹ nhàng ăn bánh bao, Trần Thông lại chỉ cảm thấy cao hứng.
Thẩm Duyệt từ từ ăn bánh bao, cô có chút khát, ăn bánh bao có chút nghẹn, nhưng cô liếc thấy được, trên người Trần Thông không có nước, còn dưới điều kiện không có biết rõ ràng tình huống, Thẩm Duyệt cũng không tính nói nhiều.
Thẩm Duyệt một chút liền ăn xong bánh bao, sau đó mới nhìn xem Trần Thông xin lỗi
"Thật sự là rất xin lỗi, ta quá đói rồi, ta..." Thẩm Duyệt có chút luống cuống phất tay, làm như rất là thẹn thùng.
"Không có việc gì, " Trần Thông gấp rút khoát tay, "Ngươi yên tâm đi, ta không sao "
Nghe được Trần Thông nói như vậy, Thẩm Duyệt trên mặt còn là lộ ra nụ cười xin lỗi, sau đó có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
"Ngươi tại sao phải ở chỗ này?" Trần Thông tò mò hỏi.
Thẩm Duyệt cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra thoáng cái u ám, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy nước mắt
"Ta..." Thẩm Duyệt làm như không biết nên nói như thế nào, thế nhưng nước mắt đã đầy mặt, đã khiến cho người ta biết rồi, cô nhất định là nhận lấy ủy khuất rất lớn, mới có thể như vậy.
Trần Thông trong nội tâm càng thêm đau lòng
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ nói, từ từ nói, "
Thẩm Duyệt gật gật đầu, sau đó mới lau mới khóe mắt, từ từ nói ra.
Đương nhiên trong chuyện xưa, cô biến thành người chị đáng thương bị chịu ủy khuất, Vân Khởi biến thành nguwoif em gái cay độc cường ngạnh.
"Thật là quá đáng, thật là đáng chết, Vân Khởi kia làm sao sẽ độc ác như vậy?" Trần Thông vẻ mặt đau lòng nhìn xem Thẩm Duyệt lệ rơi không ngừng
"Ngươi cũng là chị gái của cô a, cô làm sao sẽ ác độc đối với ngươi như vậy?"
Có người có được tin tức linh thông, thậm chí bắt đầu có ý nghĩ công khai cướp đoạt đồ của Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt chỉ là một năng giả cấp hai dị, người mạnh hơn cô chắc chắn không ít a, Thẩm Duyệt bị người hung hăng đánh một trận, không cam lòng đem một chút thẻ điểm trên người còn sót lại, đều bị người cướp đi hết sạch.
Trong thành cùng ngoài thành phân cách ranh giới chỉ là chiếc cổng thành, Thẩm Duyệt vẻ mặt bầm tím, đã không còn nét dịu dàng động lòng người như trước, bị người đánh đến mặt mũi bầm dập, ở đâu còn vẻ cao ngạo như trước?
Chân Thẩm Duyệt bị người hung hăng đá một cước, có chút đau, thật may là không có gãy xương, đi lại có chút cà thọt, quần áo trên người mỏng manh dơ dáy bẩn thỉu, áo da dày bên ngoài đã sớm bị người khách cướp lột xuống.
Thẩm Duyệt một tay đỡ Dương Mai, Dương Mai trước bị người đánh thiếu chút nữa chết đi, hiện tại đi cùng với Thẩm Duyệt, không thể thiếu bị điểm liên lụy, trên người cũng bị đánh thêm không ít. Nhưng, Dương Mai hi vọng sống rất mạnh, thế nhưng vẫn còn sống sót.
Thẩm Duyệt đỡ Dương Mai từng bước một đi ra cổng chính. Trong thành cùng ngoài thành hoàn cảnh sống quả thực chính là khác biệt một trời một vực, chỉ cần có một chút khả năng, mọi người đều muốn đi trong thành sinh sống, trong thành chẳng những an toàn, cơ hội có việc làm cũng nhiều, trị an cũng tốt hơn, cảnh vật xung quanh càng thêm sạch sẽ.
Nhưng ngoài thành là ngư long hỗn tạp, chẳng những hoàn cảnh sống kém, trị an kém, còn thường xuyên xuất hiện tình trạng giết người cướp của. Trong thành phòng ở ít nhất coi như chỉnh tề, nhưng ngoài thành phòng ở lại đại đa số là dùng vải rách tạo thành lều để ở, nối thành một mảnh, bên cạnh còn có tản ra mùi hôi thối của rác thải, người ở đây phần lớn đều xanh xao vàng vọt, trong mắt mang theo tuyệt vọng cùng chết lặng.
Thẩm Duyệt mang theo Dương Mai từ trong thành đi ra, liền dẫn tới không ít người chú ý, rất nhiều người nhịn không được đi theo sau lưng Thẩm Duyệt, xem có thể hay không theo trên người Thẩm Duyệt đoạt một chút thức ăn.
Nhưng chính Thẩm Duyệt cũng đã gần hai ngày chưa ăn uống gì rồi, trên người hơi có vật gì giá trị đều bị đoạt không còn, trên người nơi nào còn có thức ăn đây?
Thật may là Thẩm Duyệt hiện tại mặt mũi bầm dập, làm cho người ta nhất thời nhìn không ra vẻ đẹp của cô ta, nếu không định có không ít người bắt cô ta đi, bức cô ta tiếp khách.
Ở hoàn cảnh hỗn loạn, tạo nên một nhóm người coi trời bằng vung, bọn họ ẩn nập ở một nơi bí ẩn hẻo lánh, làm những giao dịch đen. Mạt thế tiến đến một vài phụ nữ, người già và hài tử liền trở thành quần thể yếu đuối, nếu như có thể thức tỉnh dị năng thì cuộc sống hoàn hảo, còn không vì sinh tồn chỉ đành phải làm một vài công viêc dơ bẩn mà trước họ vẫn ghê tởm. Một thời gian sau, đã có người nhìn ra khả năng khinh doanh về mặt này, vì vậy bắt đầu chuyên môn đi thu thập một vài cô gái xinh đẹp, bất kể là dùng thủ đoạn ép buộc, cướp đoạt, chỉ cần có thể, bọn họ đều sử dụng, quả thực chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thẩm Duyệt đỡ Dương Mai cúi thấp đầu, một đường đi qua đường phố dơ bẩn, không thèm đếm xỉa ánh mắt bất thiện ở xung quanh, Thẩm Duyệt trong nội tâm thầm không biết mình có thể đi đâu về đâu đây?
Thế giới lớn như vậy, nhưng không có chỗ cho mẹ con các cô dung thân, Vân Khởi, Vân Khởi, ngươi cái nữ nhân bỉ ổi này!
Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thẩm Duyệt coi như là dị năng giả, thể lực tương đối khá, nhưng do ăn không đủ no dưới tình huống bị thương, còn muốn đỡ Dương Mai, Thẩm Duyệt cũng bắt đầu mệt mỏi.
Nhìn thoáng qua Dương Mai bên cạnh, Dương Mai vẫn như cũ là hôn mê, trên thân thể cơ bản đều là đặt ở trên người thẩm duyệt, Thẩm Duyệt ôm một nửa người Dương Mai đi một đường.
Thẩm Duyệt ánh mắt rất lạnh lùng, nếu như nữ nhân này không phải là mẹ để của cô ta, cô ta đã sớm đem Dương Mai ném tới ven đường.
Rốt cục đi tới một góc hẻo lánh, Thẩm Duyệt thấy không có người, rốt cục một phen đem Dương Mai ném xuống, thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất, hơi thở có chút thở gấp.
Thẩm Duyệt bụng truyền đến tiếng kêu, Thẩm Duyệt sắc mặt càng thêm âm trầm, nhưng là nhìn thoáng qua Dương Mai ở bên cạnh.
Cô liền muốn đi ra ngoài tìm kiếm một chút thức ăn, nếu không, mẹ con các cô sẽ phải chết đói.
Nhưng là nếu như cô rời đi, như vậy mẹ cô làm sao bây giờ?
Ngoài thành là khu nghèo khó, trị an quá mức hỗn loạn, nếu như ở thời điểm cô rời đi, trong khoảng thời gian ấy có người đem Dương Mai kéo ra ngoài bán, mặc dù bán không được bao nhiêu tiền, nhưng ít ra vẫn có thể bán một chút lương thực a.
"Hắc!"
Thẩm Duyệt đang trầm tư suy tính thì một giọng nam không có hảo ý đột nhiên từ một nơi cách không xa vang lên.
Thẩm Duyệt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam nhân mặc quần áo dơ dáy bẩn thỉu cười đùa nhìn xem mẹ con các cô.
Ánh mắt của nam nhân kia làm cho Thẩm Duyệt hận không được giết người.
Nam nhân kia tóc đã đểu lâu không cắt, xõa dài tới ngang vai, tản ra hương vị khó ngửi, vẻ mặt râu quai nón, nhìn không ra khuân mặt thật sự của nam nhân kia.
"Ngươi muốn làm gì?" Thẩm Duyệt thanh âm lạnh như băng, từ từ đứng lên.
Nghe được giọng nói của Thẩm Duyệt, nam nhân kia ngừng lại, lập tức thử hỏi:
"Thẩm Duyệt?"
Thẩm Duyệt sững sờ, cô ta không nghĩ tới người nam nhân ở trước mắt này dĩ nhiên biết cô ta.
"Ngươi là?" Thẩm Duyệt hỏi ngược lại.
Gặp Thẩm Duyệt chấp nhận, trong mắt nam nhân kia lập tức bộc phát ra hào quang vui mừng
"Ta là Trần Thông a!"
"Trần Thông?" Thẩm Duyệt lẩm bẩm, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Thông
"Ngươi là Trần Thông?"
"Ha ha, là ta a!" Trần Thông gặp Thẩm Duyệt nhận ra hắn, lập tức đại cười ra tiếng.
Trần Thông nói liền đi tới bên cạnh Thẩm Duyệt, chứng kiến Thẩm Duyệt mặt bị bầm tím, trong mắt hiện lên một tia đau lòng
"Ngươi làm sao lại thành ra như vầy?"
Chứng kiến trong mắt Trần Thông đau lòng, Thẩm Duyệt tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, nhìn Trần Thông một cái, liền cúi đầu xuống, nước mắt từng giọt từng giọt giọt rơi trên mặt đất, bộ dạng hết sức ủy khuất làm người ta đau lòng.
Trần Thông thấy vậy, trong mắt đau lòng càng sâu, đưa tay muốn ôm lấy Thẩm Duyệt, nhưng lại dừng lại, làm như không dám, chỉ là có chút luống cuống nhìn xem Thẩm Duyệt
"Ngươi chớ khóc, là ai khi dễ ngươi, ta đi giúp ngươi đánh kẻ đó."
Trần Thông ngốc an ủi Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt rũ xuống đầu, khóe miệng nhếch lên một cái trào phúng cười.
Trần Thông này vốn dĩ là bạn học từ thời tiểu học của cô, thời điểm ở năm thứ nhất cao trung, liền bắt đầu theo đuổi cô, chỉ là cô là Thầm đại tiểu thư, làm sao có thể để ý Trần Thông cái loại tiểu tử nghèo từ trong thôn đi ra, thật sự là si tâm vọng tưởng.
Bất quá, làm cho Thẩm Duyệt có chút đắc ý là Trần Thông này thế nhưng lại theo đuổi cô ba năm, về sau nghe nói là không có đủ tiền học phí, sau đó tạm nghỉ học, mới không thấy được hắn.
Hắn cũng là đủ buồn cười, mỗi lần thấy cô, sẽ đưa cho cô một đóa hồng hoa, hoặc là một hộp sữa chua, sữa các loại đồ chơi nhỏ.
Hừ, đại tiểu thư như cô cái gì chưa thấy qua, ít đồ như vậy cô căn bản khinh thường, làm sao có thể bị cảm động?
Nghe lời nói của Trần Thông, Thẩm Duyệt khóc càng thêm lớn tiếng.
"Ô ô..." Thẩm Duyệt một phen nhào vào trong lòng Trần Thông khóc càng thêm thương tâm.
Trần Thông lại là ngốc rồi, ở thời điểm Thẩm Duyệt bổ nhào vào trong lòng hắn, Trần Thông liền ngốc rồi.
Trần Thông ngơ ngác đứng ở đó, thân thể có chút cứng ngắc, ngay cả hai tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào rồi, muốn dùng hai tay ôm chặt lấy Thẩm Duyệt, nhưng là hắn sợ.
Trần Thông hắn thích Thẩm Duyệt, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy liền thích, cô là nữ thần trong mắt hắn.
Hắn biết rõ cô ấy không thích hắn, nhưng là vậy thì thế nào, chỉ cần hắn thích cô là được rồi.
Nhưng bây giờ tình nhân trong mộng, nữ thần trong tâm, ngay lúc này đây ở trong lòng ngực hắn, này đối Trần Thông mà nói quả thực chính là nằm mơ.
Mạt thế tiến đến, Trần Thông mặc dù không có thức tỉnh dị năng, nhưng Trần Thông đầu óc linh hoạt, chẳng những còn có thể làm việc, ngược lại không có chết đói.
Bởi vì ở mạt thế cuộc sống tàn khốc, hắn đã rất nhiều lần chuyện ác, những thứ chuyện ác mày, ở thời điểm mạt trước thế, đều đủ cho hắn chết mười lần rồi.
Nhưng là tại đây mạt thế, vì sinh tồn,hắn không có bản lãnh thức tỉnh dị năng, hắn chỉ có thể so sánh người khác ác độc hơn mà thôi.
Hắn vốn cho là hắn đời này đều không thể nhìn thấy nữ thần của mình, nhưng không nghĩ tới, không nghĩ tới tại mạt thế ăn thịt người này, ở tại nơi dơ dáy bẩn thỉu này hắn thấy được nữ thần của hắn.
Trần Thông nói không rõ trong lòng có cảm giác gì, chỉ biết là giờ khắc này hắn rất cao hứng.
"Ọc Ọc..." Thẩm Duyệt bụng tức thời kêu lên, Thẩm Duyệt làm như rất thẹn thùng xấu hổ đỏ mặt, vùi mặt ở trong lòng Trần Thông càng thêm không muốn ngẩng đầu.
Nhưng ít ra không có rơi nước mắt.
Trần Thông cũng nghe được âm thanh truyền ra từ trong bụng Thẩm Duyệt.
Bởi vì này loại thanh âm với hắn tuyệt không xa lạ.
"Ha ha, " Trần Thông chứng kiến Thẩm Duyệt xấu hổ, cười khẽ một tiếng, sau đó từ trong lòng ngực móc ra nửa cái bánh bao.
Nửa cái bánh bao này là bữa tối của Trần Thông. Nhưng Trần Thông lại không chút lựa chọn lấy ra.
"Đến, ăn đi!" Trần Thông đem nửa cái bánh bao đưa tới trước mặt Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt nửa chiếc bánh bao có chút bẩn ở trước mặt kia, trong nội tâm nổi lên một trận chán ghét, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt cảm kích cầm lấy, nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.
Trần Thông cũng đói, hắn không có bản lãnh gì, có thể việc làm có hạn, đạt được thức ăn cũng có giới hạn, nửa cái bánh bao này còn là do hắn tiết kiệm mà ra.
Nhưng khi nhìn đến Thẩm Duyệt một chút một chút nhẹ nhàng ăn bánh bao, Trần Thông lại chỉ cảm thấy cao hứng.
Thẩm Duyệt từ từ ăn bánh bao, cô có chút khát, ăn bánh bao có chút nghẹn, nhưng cô liếc thấy được, trên người Trần Thông không có nước, còn dưới điều kiện không có biết rõ ràng tình huống, Thẩm Duyệt cũng không tính nói nhiều.
Thẩm Duyệt một chút liền ăn xong bánh bao, sau đó mới nhìn xem Trần Thông xin lỗi
"Thật sự là rất xin lỗi, ta quá đói rồi, ta..." Thẩm Duyệt có chút luống cuống phất tay, làm như rất là thẹn thùng.
"Không có việc gì, " Trần Thông gấp rút khoát tay, "Ngươi yên tâm đi, ta không sao "
Nghe được Trần Thông nói như vậy, Thẩm Duyệt trên mặt còn là lộ ra nụ cười xin lỗi, sau đó có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
"Ngươi tại sao phải ở chỗ này?" Trần Thông tò mò hỏi.
Thẩm Duyệt cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra thoáng cái u ám, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy nước mắt
"Ta..." Thẩm Duyệt làm như không biết nên nói như thế nào, thế nhưng nước mắt đã đầy mặt, đã khiến cho người ta biết rồi, cô nhất định là nhận lấy ủy khuất rất lớn, mới có thể như vậy.
Trần Thông trong nội tâm càng thêm đau lòng
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ nói, từ từ nói, "
Thẩm Duyệt gật gật đầu, sau đó mới lau mới khóe mắt, từ từ nói ra.
Đương nhiên trong chuyện xưa, cô biến thành người chị đáng thương bị chịu ủy khuất, Vân Khởi biến thành nguwoif em gái cay độc cường ngạnh.
"Thật là quá đáng, thật là đáng chết, Vân Khởi kia làm sao sẽ độc ác như vậy?" Trần Thông vẻ mặt đau lòng nhìn xem Thẩm Duyệt lệ rơi không ngừng
"Ngươi cũng là chị gái của cô a, cô làm sao sẽ ác độc đối với ngươi như vậy?"
Tác giả :
Lưu Cẩn Du