Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ
Chương 69
Edit: V.O
"Anh đang nói cái gì?"
Bị một ông chú có bộ dạng đẹp như vậy mỉm cười nhìn mình, Tần Nguyệt chỉ cảm thấy một trận đất trời mù mịt, nhất định là cách ra cửa của cô không đúng, bây giờ cô cần phải nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Trì Li mỉm cười nhàn nhạt: "Tôi nói, làm phiền hai người đưa tôi đi một đoạn đường."
"Tự anh không thể đi sao?" Tần Nguyệt lập tức phản bác, nói đùa, nếu để một nhân vật nguy hiểm như vậy ở bên cạnh thì ai mà chịu nổi, không nhìn tình cảnh vừa rồi cũng biết tâm tư của người này cũng không phải chỉ là một hai loại xấu xa bình thường, giết người thì chỉ cần đập đầu xuống, nhưng anh ta chỉ thích đặt người chơi ở trong tay, từ từ hành hạ.
Mẹ kiếp, quá biến thái, quá nguy hiểm.
Cô tuyệt đối sẽ không đồng ý cùng đồng hành một đường với người như vậy.
"Cô thấy hoàn cảnh của tôi như vậy thật sự có thể đi được không?" Trì Li nhún nhún vai nói.
"Ý của tôi là không phải anh có thể đi tìm một chiếc xe khác sao? Còn nữa, làm sao anh biết tôi có xe?" Tần Nguyệt không vừa lòng hỏi, vì không muốn khiến cho người khác chú ý, mới vừa rồi cô đã dừng lại ở rất xa, bên này hoàn toàn không thể nghe được âm thanh.
"Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao? Nếu nói không có xe, đi đến nơi xa như vậy là để làm thức ăn cho tang thi sao?" Trì Li mỉm cười, nhìn Tần Nguyệt nói rõ hàm ý.
"Được rồi, anh thắng, nhưng tôi vẫn không đồng ý." Tần Nguyệt từ chối nói.
"Tại sao?" Trì Li không hiểu hỏi.
"Anh quá nguy hiểm."
"Tôi đảm bảo, tôi sẽ không làm các cô bị thương, à, tôi đã nhìn thấy anh bạn nhỏ kia lúc mới vừa tới." Trì Li cười nói, nếu như anh ta không phát hiện ra anh bạn nhỏ kia, thật sự đúng là khó để phát hiện ra người phụ nữ này.
Nhắc tới Huyền Nguyệt, Tần Nguyệt vô cùng muốn làm một vẻ mặt đau khổ, cái loại nhịp điệu âm nhạc đó, tâm tư đùa bỡn đối thủ như vậy, có lẽ Huyền Nguyệt nhà cô coi trọng anh ta, nếu hai người này là bạn bè có chung chí hướng phát triển thì đúng là một nền tảng tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể thảo luận một chút về cảnh tượng bóng tối đẹp đẽ gì gì đó...... Tần Nguyệt chỉ cảm thấy một vùng tăm tối ở trước mắt, chẳng lẽ cái thế giới này sẽ bị một đám người đáng sợ như vậy chiếm lĩnh sao?
"Tôi có cảm giác cậu bé thích tôi." Trì Li cất Violin vào, sau đó vác túi ra phía sau, dẫn đầu đi về phía Huyền Nguyệt.
Anh ta nói không sai, trên xe, Huyền Nguyệt giống như một cậu bé nho nhỏ, đáng yêu ghé sát vào song cửa sổ, ánh mắt mong đợi nhìn về phía bên này. Cho dù nói thế nào, khi Tần Nguyệt đối mặt với ánh mắt yên lặng thể hiện sự mong đợi của Huyền Nguyệt thì không thể tiếp tục độc ác từ chối được nữa.
Mắt nhìn về phía trước, trong lòng Tần Nguyệt lệ rơi tràn đầy.
Phải đồng hành cùng với một người có thú vui biến thái, đây đúng là một chuyện xưa bi thương.
Không nói đến trong lòng Tần Nguyệt nghĩ như thế nào, Huyền Nguyệt lại tương đối vui vẻ, mặc dù cậu ta không nói chuyện, nhưng cả người lại khiến cho người ta có một loại cảm giác tìm được người bạn nhỏ, toàn thân đều phát ra hơi thở sung sướng.
Tần Nguyệt thở dài, trong giọng nói có bất đắc dĩ: "Anh muốn đi đâu?"
"Cứ đi đến bên cạnh gần căn cứ đi." Hai chân Trì Li chéo lại ngồi ở trên ghế sau, phong cách thoải mái không theo khuôn khổ khiến cho người ta có một loại ảo giác thành thục, có thể tin tưởng được, cử chỉ của anh ta không tính là ưu nhã, nhưng lại phù hợp với một nhịp điệu nào đó, tự nhiên mà thần bí.
"Tôi không thuận đường." Tần Nguyệt nói.
"Mới vừa rồi tôi đã thanh toán tiền xe." Trì Li nhàn nhã nói.
"Vào lúc nào?"
"Hai con thú cưng vừa rồi là cô nuôi đúng không? Ta đã nhìn thấy rồi." Trì Li cười híp mắt nói.
Được rồi, Tần Nguyệt không còn lời nào để nói, ai bảo lúc mình chạy đi nhìn xem, khi Trì Li vẫn chưa di chuyển thì hai con thú đã công khai xông ra, một con chiếm đoạt một tang thi, tình cảnh móc tinh hạch cực nhanh đã bị anh ta nhìn thấy. Khi đó Trì Li chỉ cười không nói gì bỏ đi, cô còn tưởng rằng người này hoàn toàn không hề hiếm lạ tinh hạch, nào biết là chờ đến lúc này.
"Chúng tôi sẽ ở xung quanh đây một đêm, ngày mai mới trở về, nếu như anh muốn đợi......" Tần Nguyệt thỏa hiệp nói.
"Không sao, tôi rất có thời gian, ngày mai sẽ huấn luyện cho cậu bé này sao?" Trì Li sờ sờ tóc Huyền Nguyệt, hiển nhiên anh ta cũng có ấn tượng rất tốt với cậu bé này.
"Ừ."
"Ngày mai để tôi hướng dẫn cho." Trì Li híp mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời từ từ u ám phía bên ngoài cửa sổ, nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."
Tần Nguyệt cân nhắc một lần, đáp lại ‘được’, kỹ thuật đánh nhau cũng không phải là điểm mạnh của cô, nếu như có cao thủ đến hướng dẫn cho Huyền Nguyệt, vậy đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Buổi tối, bọn họ tùy tiện tìm một nơi để nghỉ ngơi, thật ra thì bây giờ chỉ cần là nơi có mức độ an toàn cao, gần như phải là nơi không có ai yêu cầu thêm cái gì kỳ lạ để giành lấy hưởng thụ cho mình.
Bầu trời âm u, gió thổi khiến cho người cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Huyền Nguyệt ôm tượng người gỗ xuống xe đầu tiên, không có loại lờ mờ và lo lắng giống như trẻ con trong thời kỳ hòa bình, ánh mắt của Huyền Nguyệt yên bình, thái độ thong dong, giống như hoàn toàn không quan tâm phải ở nơi đâu, có an toàn hay không.
"Vào đi." Trì Li vỗ vỗ bả vai Huyền Nguyệt, nói.
Huyền Nguyệt gật đầu, thấy Tần Nguyệt đã dừng xe lại và đi tới, lúc này mới đi theo Trì Li vào.
Phía trước là một nhà hàng thôn quê, vốn là phải là cung cấp cho khách chỗ để ăn cơm và nghỉ ngơi, bây giờ có rất nhiều ghế ngồi trong sân đều bị lật ngược, còn có rất nhiều chén bát bể tan tành trên mặt đất, mặt trên còn có vết máu đã khô cạn, lộ ra dấu vết đã từng xảy ra chiến đấu.
"Hình như bên trong có người?" Huyền Nguyệt không dám chắc nói.
"Năng lực cảm nhận không tệ, đáng khích lệ." Trì Li khen ngợi: "Bên trong quả thật có không ít người."
Trong sân còn có vài con tang thi du đãng (đi lắc lư qua lại), bị Huyền Nguyệt chỉ huy tượng người gỗ trực tiếp giết chết, sau đó lấy tinh hạch, Tần Nguyệt đi theo phía sau bọn họ, nhìn hơi thở của hai người vô cùng hài hòa, thở dài.
"Mở cửa." Trì Li nói.
Bên trong cánh cửa bị gõ không có một tiếng động, yên lặng, giống như một tòa nhà trống, nhưng bọn Trì Li biết bên trong không chỉ có người, hơn nữa ít nhất còn có mười mấy người.
Hồng Đô ngồi ở trên ghế, không nói gì, người chung quanh cũng đang nhìn gã, chờ đợi ra lệnh. Hai cô bé trong góc co rúc thân thể lại, cố gắng không làm cho người khác chú ý, lặng lẽ cử động tứ chi tê dại.
"Nếu không mở cửa, chúng tôi cũng chỉ có thể phá cửa tiến vào."
Còn có giọng nói kia, trong lười biếng có nguy hiểm nhàn nhạt, Hồng Đô do dự một chút, phất tay nói: "Mở, để cho bọn họ vào." Anh cả vừa nói, tự nhiên có người đi mở cửa, rất nhanh, một thiếu niên hơi gầy, cao cao đã đi tới mở cửa ra.
Ngoài cửa chỉ có ba người, một nam, một nữ, một cậu bé.
Hồng Đô nhìn thấy vậy, trong lòng lập tức nổi lên khinh thường, ít người như vậy, còn có hai gánh nặng, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết: "Tự bọn mày tìm một chỗ ở đi, không có chuyện gì thì đừng lên tiếng, nếu không, để xảy ra chuyện gì đừng trách anh đây không nhắc nhở bọn mày."
Nhìn thấy một nhóm người như vậy, đôi mắt phát sáng vừa rồi của hai cô gái lại mờ đi, thành thật ngồi ở trong góc, dập tắt tâm tư muốn rời đi.
Vẻ mặt Tần Nguyệt không thay đổi quan sát những người trong phòng này một lần, nơi này ngoại trừ hai cô bé trông có vẻ dinh dưỡng không đầy đủ thì tất cả đều là đàn ông đã trưởng thành, ngoại trừ một người tương đối gầy yếu, những người khác đều tương đối khỏe mạnh. Bọn họ chọn một góc vắng vẻ, dọn dẹp một chút rồi ngồi xuống, Trì Li lấy chai nước suối ra nhấp một miếng, đưa cho Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt nhìn Tần Nguyệt một chút, thấy cô gật đầu mới nhận lấy bình nước uống.
Giữa nhà, ba tên tiểu tử trẻ tuổi không có ý tốt nhìn chằm chằm Tần Nguyệt một lúc, huýt sáo đi về phía Tần Nguyệt. Hai cô bé ở trong nhà, một người lạnh lùng nhìn mọi thứ đang diễn ra, trong mắt một người khác xẹt qua vẻ hả hê.
"Hắc hắc, cô em, có muốn chơi đùa với bốn người bọn anh không?"
Tên con trai dẫn đầu khoa tay múa chân, động tác hạ lưu cười nói, hắn ta vừa nói xong, liền có tiếng cười vang lên của mấy gã đàn ông ở trong nhà. Mặc dù đây là một gia đình, nhưng theo tình hình bây giờ, nếu tên con trai thông minh một chút thì có lẽ còn có thể sống được lâu. Nếu không bọn cô sẽ không để ý cùng nhau nếm thử mùi vị của đàn ông một chút, dù sao phụ nữ bây giờ không có nhiều lắm, đàn ông cũng có thể thích hợp.
Tần Nguyệt ngẩng mặt nhìn bọn chúng, lại quay đầu nhìn Trì Li, trong mắt anh ta có nụ cười khinh thường.
"Đừng nhìn, tên nhà em chân mềm nằm úp sấp, anh đây......" Lời của hắn ta vẫn chưa nói hết, âm thanh im bặt, người ở phía sau chờ cả ngày cũng không thấy hắn ta nói vào vấn đề chính.
"Này, tao nói này Lý Tân, đừng có kì kèo mè nheo, nói nhanh đi, không nói thì bọn tao lên trước đó." Tên phía sau trêu ghẹo đẩy một cái, tên phía trước cứ như vậy thẳng tắp ngã trên mặt đất.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, hai tên phía sau mới nhận ra được có chuyện không đúng, lập tức đi lên trước, một tên lật người hắn ta lại, một người kiểm tra nguyên nhân. Sắc mặt Lý Tân tái nhợt ôm ngực, máu tươi từ giữa những kẽ hở của ngón tay hắn ta chảy xuống, hắn ta há hốc mồm, khó khăn kêu cứu mạng. Đáng tiếc, hai tên đồng bọn của hắn ta đã sớm sợ đến choáng váng, khoảng cách gần như thế, im hơi lặng tiếng giết người như vậy, đây là cao nhân...... Bọn chúng lập tức buông Lý Tân ra, để cho hắn ta ngã trên mặt đất một lần nữa.
"Anh, anh cả ——"
Lúc này bị người gọi, gã ta mới nhận ra được tình huống có gì đó không đúng, vốn gã biết rõ mấy tên đó đi qua tìm thú vui, vừa mới uống hai ly rượu ấm người đã nghe giọng nói sợ hãi như vậy: "Mụ nội mày, ồn ào cái gì, còn ngại tang thi ở bên ngoài không đủ nhiều sao?"
Gã vừa mới nói xong, quay đầu lại đã nhìn thấy Lý Tân chảy một thân máu nằm trên đất: "Chuyện gì xảy ra?"
"Bọn họ, nhất định là bọn họ làm!" Hai người kia đã sớm lăn một vòng bò tới, chỉ sợ không cẩn thận một bước liền theo gót Lý Tân.
"Chú em, chú đối xử với khách như vậy là không tốt rồi!"
"Không phải là mấy người nổi lên ý xấu trước sao?" Trì Li vẫn là nụ cười vô lại có chút lười biếng: "Đều là phụ nữ và trẻ con, cần gì phải làm như vậy?"
Hai cô bé trong nhà nhìn thấy cảnh này, nổi lên tâm tư không giống nhau. Mấy ngày nay họ bị nhóm người này thay phiên đùa bỡn đã sớm muốn rời đi, nhưng bên ngoài đều là tang thi, chỉ dựa vào bản thân bọn họ thì không thể đi xa, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ở lại, nhưng bây giờ không giống như vậy, rõ ràng người có khí chất ông chú trông trẻ tuổi này không phải là người yếu, nếu như được anh ta coi trọng, sẽ được bảo vệ không tệ.
Bọn họ sửa lại đầu tóc rối bời một chút, vỗ vỗ quần áo tràn đầy nếp nhăn, kéo cổ áo, cố ý phát ra tiếng động, sau đó dùng một loại ánh mắt đắm đuối, đáng thương nhìn Trì Li, vậy mà Trì Li chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua các cô, thu hồi ánh mắt, hoàn toàn không có ý cần phải mang các cô rời.
Đối với việc bọn họ gặp phải chuyện gì, nếu nói Trì Li không biết thì hoàn toàn là giả bộ, ở mạt thế, cô gái vừa xinh đẹp vừa không có năng lực tự bảo vệ mình sẽ gặp phải dạng chuyện gì thì quả thật so với ăn chocolate còn thoái mái hơn. Chỉ là, Trì Li cũng không phải là người tốt bụng gì, chó mèo gì cũng đều nhận về nhà.
"Được, giết chết anh em của tao mà vẫn phách lối như thế!" Hồng Đô tức giận xông thẳng lên đầu, ném vỡ một bình rượu đã uống hết, cùng lúc đó, tất cả đàn ông trong phòng đều có bộ mặt không tốt tụ tập lại gần bọn Hồng Đô, chỉ đợi gã ra lệnh một tiếng thì sẽ bắt đầu đánh người.
"Ha ha, nói một câu không hợp thì muốn đánh nhau sao?" Trên mặt Trì Li vẫn nhẹ nhàng như vậy, giống như tuyệt đối không hề coi trọng bộ dạng của người khác.
Tần Nguyệt yên lặng, có cảm giác tên Trì Li này muốn tìm thú vui, cô nhìn một nhóm người tự cho là mình rất lợi hại, rất chiếm ưu thế ở phía trước, yên lặng thương tiếc cho bọn chúng.
Biến thái luôn không thể nói lý, bình thường bọn chúng thích giở trò không muốn sống, nhưng muốn lấy mạng của gã thì tuyệt không thể dễ dàng tránh khỏi.
Chúc bọn mày may mắn!
"Anh đang nói cái gì?"
Bị một ông chú có bộ dạng đẹp như vậy mỉm cười nhìn mình, Tần Nguyệt chỉ cảm thấy một trận đất trời mù mịt, nhất định là cách ra cửa của cô không đúng, bây giờ cô cần phải nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Trì Li mỉm cười nhàn nhạt: "Tôi nói, làm phiền hai người đưa tôi đi một đoạn đường."
"Tự anh không thể đi sao?" Tần Nguyệt lập tức phản bác, nói đùa, nếu để một nhân vật nguy hiểm như vậy ở bên cạnh thì ai mà chịu nổi, không nhìn tình cảnh vừa rồi cũng biết tâm tư của người này cũng không phải chỉ là một hai loại xấu xa bình thường, giết người thì chỉ cần đập đầu xuống, nhưng anh ta chỉ thích đặt người chơi ở trong tay, từ từ hành hạ.
Mẹ kiếp, quá biến thái, quá nguy hiểm.
Cô tuyệt đối sẽ không đồng ý cùng đồng hành một đường với người như vậy.
"Cô thấy hoàn cảnh của tôi như vậy thật sự có thể đi được không?" Trì Li nhún nhún vai nói.
"Ý của tôi là không phải anh có thể đi tìm một chiếc xe khác sao? Còn nữa, làm sao anh biết tôi có xe?" Tần Nguyệt không vừa lòng hỏi, vì không muốn khiến cho người khác chú ý, mới vừa rồi cô đã dừng lại ở rất xa, bên này hoàn toàn không thể nghe được âm thanh.
"Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao? Nếu nói không có xe, đi đến nơi xa như vậy là để làm thức ăn cho tang thi sao?" Trì Li mỉm cười, nhìn Tần Nguyệt nói rõ hàm ý.
"Được rồi, anh thắng, nhưng tôi vẫn không đồng ý." Tần Nguyệt từ chối nói.
"Tại sao?" Trì Li không hiểu hỏi.
"Anh quá nguy hiểm."
"Tôi đảm bảo, tôi sẽ không làm các cô bị thương, à, tôi đã nhìn thấy anh bạn nhỏ kia lúc mới vừa tới." Trì Li cười nói, nếu như anh ta không phát hiện ra anh bạn nhỏ kia, thật sự đúng là khó để phát hiện ra người phụ nữ này.
Nhắc tới Huyền Nguyệt, Tần Nguyệt vô cùng muốn làm một vẻ mặt đau khổ, cái loại nhịp điệu âm nhạc đó, tâm tư đùa bỡn đối thủ như vậy, có lẽ Huyền Nguyệt nhà cô coi trọng anh ta, nếu hai người này là bạn bè có chung chí hướng phát triển thì đúng là một nền tảng tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể thảo luận một chút về cảnh tượng bóng tối đẹp đẽ gì gì đó...... Tần Nguyệt chỉ cảm thấy một vùng tăm tối ở trước mắt, chẳng lẽ cái thế giới này sẽ bị một đám người đáng sợ như vậy chiếm lĩnh sao?
"Tôi có cảm giác cậu bé thích tôi." Trì Li cất Violin vào, sau đó vác túi ra phía sau, dẫn đầu đi về phía Huyền Nguyệt.
Anh ta nói không sai, trên xe, Huyền Nguyệt giống như một cậu bé nho nhỏ, đáng yêu ghé sát vào song cửa sổ, ánh mắt mong đợi nhìn về phía bên này. Cho dù nói thế nào, khi Tần Nguyệt đối mặt với ánh mắt yên lặng thể hiện sự mong đợi của Huyền Nguyệt thì không thể tiếp tục độc ác từ chối được nữa.
Mắt nhìn về phía trước, trong lòng Tần Nguyệt lệ rơi tràn đầy.
Phải đồng hành cùng với một người có thú vui biến thái, đây đúng là một chuyện xưa bi thương.
Không nói đến trong lòng Tần Nguyệt nghĩ như thế nào, Huyền Nguyệt lại tương đối vui vẻ, mặc dù cậu ta không nói chuyện, nhưng cả người lại khiến cho người ta có một loại cảm giác tìm được người bạn nhỏ, toàn thân đều phát ra hơi thở sung sướng.
Tần Nguyệt thở dài, trong giọng nói có bất đắc dĩ: "Anh muốn đi đâu?"
"Cứ đi đến bên cạnh gần căn cứ đi." Hai chân Trì Li chéo lại ngồi ở trên ghế sau, phong cách thoải mái không theo khuôn khổ khiến cho người ta có một loại ảo giác thành thục, có thể tin tưởng được, cử chỉ của anh ta không tính là ưu nhã, nhưng lại phù hợp với một nhịp điệu nào đó, tự nhiên mà thần bí.
"Tôi không thuận đường." Tần Nguyệt nói.
"Mới vừa rồi tôi đã thanh toán tiền xe." Trì Li nhàn nhã nói.
"Vào lúc nào?"
"Hai con thú cưng vừa rồi là cô nuôi đúng không? Ta đã nhìn thấy rồi." Trì Li cười híp mắt nói.
Được rồi, Tần Nguyệt không còn lời nào để nói, ai bảo lúc mình chạy đi nhìn xem, khi Trì Li vẫn chưa di chuyển thì hai con thú đã công khai xông ra, một con chiếm đoạt một tang thi, tình cảnh móc tinh hạch cực nhanh đã bị anh ta nhìn thấy. Khi đó Trì Li chỉ cười không nói gì bỏ đi, cô còn tưởng rằng người này hoàn toàn không hề hiếm lạ tinh hạch, nào biết là chờ đến lúc này.
"Chúng tôi sẽ ở xung quanh đây một đêm, ngày mai mới trở về, nếu như anh muốn đợi......" Tần Nguyệt thỏa hiệp nói.
"Không sao, tôi rất có thời gian, ngày mai sẽ huấn luyện cho cậu bé này sao?" Trì Li sờ sờ tóc Huyền Nguyệt, hiển nhiên anh ta cũng có ấn tượng rất tốt với cậu bé này.
"Ừ."
"Ngày mai để tôi hướng dẫn cho." Trì Li híp mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời từ từ u ám phía bên ngoài cửa sổ, nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."
Tần Nguyệt cân nhắc một lần, đáp lại ‘được’, kỹ thuật đánh nhau cũng không phải là điểm mạnh của cô, nếu như có cao thủ đến hướng dẫn cho Huyền Nguyệt, vậy đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Buổi tối, bọn họ tùy tiện tìm một nơi để nghỉ ngơi, thật ra thì bây giờ chỉ cần là nơi có mức độ an toàn cao, gần như phải là nơi không có ai yêu cầu thêm cái gì kỳ lạ để giành lấy hưởng thụ cho mình.
Bầu trời âm u, gió thổi khiến cho người cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Huyền Nguyệt ôm tượng người gỗ xuống xe đầu tiên, không có loại lờ mờ và lo lắng giống như trẻ con trong thời kỳ hòa bình, ánh mắt của Huyền Nguyệt yên bình, thái độ thong dong, giống như hoàn toàn không quan tâm phải ở nơi đâu, có an toàn hay không.
"Vào đi." Trì Li vỗ vỗ bả vai Huyền Nguyệt, nói.
Huyền Nguyệt gật đầu, thấy Tần Nguyệt đã dừng xe lại và đi tới, lúc này mới đi theo Trì Li vào.
Phía trước là một nhà hàng thôn quê, vốn là phải là cung cấp cho khách chỗ để ăn cơm và nghỉ ngơi, bây giờ có rất nhiều ghế ngồi trong sân đều bị lật ngược, còn có rất nhiều chén bát bể tan tành trên mặt đất, mặt trên còn có vết máu đã khô cạn, lộ ra dấu vết đã từng xảy ra chiến đấu.
"Hình như bên trong có người?" Huyền Nguyệt không dám chắc nói.
"Năng lực cảm nhận không tệ, đáng khích lệ." Trì Li khen ngợi: "Bên trong quả thật có không ít người."
Trong sân còn có vài con tang thi du đãng (đi lắc lư qua lại), bị Huyền Nguyệt chỉ huy tượng người gỗ trực tiếp giết chết, sau đó lấy tinh hạch, Tần Nguyệt đi theo phía sau bọn họ, nhìn hơi thở của hai người vô cùng hài hòa, thở dài.
"Mở cửa." Trì Li nói.
Bên trong cánh cửa bị gõ không có một tiếng động, yên lặng, giống như một tòa nhà trống, nhưng bọn Trì Li biết bên trong không chỉ có người, hơn nữa ít nhất còn có mười mấy người.
Hồng Đô ngồi ở trên ghế, không nói gì, người chung quanh cũng đang nhìn gã, chờ đợi ra lệnh. Hai cô bé trong góc co rúc thân thể lại, cố gắng không làm cho người khác chú ý, lặng lẽ cử động tứ chi tê dại.
"Nếu không mở cửa, chúng tôi cũng chỉ có thể phá cửa tiến vào."
Còn có giọng nói kia, trong lười biếng có nguy hiểm nhàn nhạt, Hồng Đô do dự một chút, phất tay nói: "Mở, để cho bọn họ vào." Anh cả vừa nói, tự nhiên có người đi mở cửa, rất nhanh, một thiếu niên hơi gầy, cao cao đã đi tới mở cửa ra.
Ngoài cửa chỉ có ba người, một nam, một nữ, một cậu bé.
Hồng Đô nhìn thấy vậy, trong lòng lập tức nổi lên khinh thường, ít người như vậy, còn có hai gánh nặng, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết: "Tự bọn mày tìm một chỗ ở đi, không có chuyện gì thì đừng lên tiếng, nếu không, để xảy ra chuyện gì đừng trách anh đây không nhắc nhở bọn mày."
Nhìn thấy một nhóm người như vậy, đôi mắt phát sáng vừa rồi của hai cô gái lại mờ đi, thành thật ngồi ở trong góc, dập tắt tâm tư muốn rời đi.
Vẻ mặt Tần Nguyệt không thay đổi quan sát những người trong phòng này một lần, nơi này ngoại trừ hai cô bé trông có vẻ dinh dưỡng không đầy đủ thì tất cả đều là đàn ông đã trưởng thành, ngoại trừ một người tương đối gầy yếu, những người khác đều tương đối khỏe mạnh. Bọn họ chọn một góc vắng vẻ, dọn dẹp một chút rồi ngồi xuống, Trì Li lấy chai nước suối ra nhấp một miếng, đưa cho Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt nhìn Tần Nguyệt một chút, thấy cô gật đầu mới nhận lấy bình nước uống.
Giữa nhà, ba tên tiểu tử trẻ tuổi không có ý tốt nhìn chằm chằm Tần Nguyệt một lúc, huýt sáo đi về phía Tần Nguyệt. Hai cô bé ở trong nhà, một người lạnh lùng nhìn mọi thứ đang diễn ra, trong mắt một người khác xẹt qua vẻ hả hê.
"Hắc hắc, cô em, có muốn chơi đùa với bốn người bọn anh không?"
Tên con trai dẫn đầu khoa tay múa chân, động tác hạ lưu cười nói, hắn ta vừa nói xong, liền có tiếng cười vang lên của mấy gã đàn ông ở trong nhà. Mặc dù đây là một gia đình, nhưng theo tình hình bây giờ, nếu tên con trai thông minh một chút thì có lẽ còn có thể sống được lâu. Nếu không bọn cô sẽ không để ý cùng nhau nếm thử mùi vị của đàn ông một chút, dù sao phụ nữ bây giờ không có nhiều lắm, đàn ông cũng có thể thích hợp.
Tần Nguyệt ngẩng mặt nhìn bọn chúng, lại quay đầu nhìn Trì Li, trong mắt anh ta có nụ cười khinh thường.
"Đừng nhìn, tên nhà em chân mềm nằm úp sấp, anh đây......" Lời của hắn ta vẫn chưa nói hết, âm thanh im bặt, người ở phía sau chờ cả ngày cũng không thấy hắn ta nói vào vấn đề chính.
"Này, tao nói này Lý Tân, đừng có kì kèo mè nheo, nói nhanh đi, không nói thì bọn tao lên trước đó." Tên phía sau trêu ghẹo đẩy một cái, tên phía trước cứ như vậy thẳng tắp ngã trên mặt đất.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, hai tên phía sau mới nhận ra được có chuyện không đúng, lập tức đi lên trước, một tên lật người hắn ta lại, một người kiểm tra nguyên nhân. Sắc mặt Lý Tân tái nhợt ôm ngực, máu tươi từ giữa những kẽ hở của ngón tay hắn ta chảy xuống, hắn ta há hốc mồm, khó khăn kêu cứu mạng. Đáng tiếc, hai tên đồng bọn của hắn ta đã sớm sợ đến choáng váng, khoảng cách gần như thế, im hơi lặng tiếng giết người như vậy, đây là cao nhân...... Bọn chúng lập tức buông Lý Tân ra, để cho hắn ta ngã trên mặt đất một lần nữa.
"Anh, anh cả ——"
Lúc này bị người gọi, gã ta mới nhận ra được tình huống có gì đó không đúng, vốn gã biết rõ mấy tên đó đi qua tìm thú vui, vừa mới uống hai ly rượu ấm người đã nghe giọng nói sợ hãi như vậy: "Mụ nội mày, ồn ào cái gì, còn ngại tang thi ở bên ngoài không đủ nhiều sao?"
Gã vừa mới nói xong, quay đầu lại đã nhìn thấy Lý Tân chảy một thân máu nằm trên đất: "Chuyện gì xảy ra?"
"Bọn họ, nhất định là bọn họ làm!" Hai người kia đã sớm lăn một vòng bò tới, chỉ sợ không cẩn thận một bước liền theo gót Lý Tân.
"Chú em, chú đối xử với khách như vậy là không tốt rồi!"
"Không phải là mấy người nổi lên ý xấu trước sao?" Trì Li vẫn là nụ cười vô lại có chút lười biếng: "Đều là phụ nữ và trẻ con, cần gì phải làm như vậy?"
Hai cô bé trong nhà nhìn thấy cảnh này, nổi lên tâm tư không giống nhau. Mấy ngày nay họ bị nhóm người này thay phiên đùa bỡn đã sớm muốn rời đi, nhưng bên ngoài đều là tang thi, chỉ dựa vào bản thân bọn họ thì không thể đi xa, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ở lại, nhưng bây giờ không giống như vậy, rõ ràng người có khí chất ông chú trông trẻ tuổi này không phải là người yếu, nếu như được anh ta coi trọng, sẽ được bảo vệ không tệ.
Bọn họ sửa lại đầu tóc rối bời một chút, vỗ vỗ quần áo tràn đầy nếp nhăn, kéo cổ áo, cố ý phát ra tiếng động, sau đó dùng một loại ánh mắt đắm đuối, đáng thương nhìn Trì Li, vậy mà Trì Li chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua các cô, thu hồi ánh mắt, hoàn toàn không có ý cần phải mang các cô rời.
Đối với việc bọn họ gặp phải chuyện gì, nếu nói Trì Li không biết thì hoàn toàn là giả bộ, ở mạt thế, cô gái vừa xinh đẹp vừa không có năng lực tự bảo vệ mình sẽ gặp phải dạng chuyện gì thì quả thật so với ăn chocolate còn thoái mái hơn. Chỉ là, Trì Li cũng không phải là người tốt bụng gì, chó mèo gì cũng đều nhận về nhà.
"Được, giết chết anh em của tao mà vẫn phách lối như thế!" Hồng Đô tức giận xông thẳng lên đầu, ném vỡ một bình rượu đã uống hết, cùng lúc đó, tất cả đàn ông trong phòng đều có bộ mặt không tốt tụ tập lại gần bọn Hồng Đô, chỉ đợi gã ra lệnh một tiếng thì sẽ bắt đầu đánh người.
"Ha ha, nói một câu không hợp thì muốn đánh nhau sao?" Trên mặt Trì Li vẫn nhẹ nhàng như vậy, giống như tuyệt đối không hề coi trọng bộ dạng của người khác.
Tần Nguyệt yên lặng, có cảm giác tên Trì Li này muốn tìm thú vui, cô nhìn một nhóm người tự cho là mình rất lợi hại, rất chiếm ưu thế ở phía trước, yên lặng thương tiếc cho bọn chúng.
Biến thái luôn không thể nói lý, bình thường bọn chúng thích giở trò không muốn sống, nhưng muốn lấy mạng của gã thì tuyệt không thể dễ dàng tránh khỏi.
Chúc bọn mày may mắn!
Tác giả :
Phong Khởi Tuyết Vực