Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn
Chương 107: Mất đi ý thức
Không thể không nói phương pháp Phương Tử Di đưa ra thật sự hữu dụng, Cố Ngọc vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Cố Cẩn, ba người rốt cuộc hội hợp.
“Trịnh Gia đâu?" Cố Cẩn mở miệng liền hỏi Trịnh Gia, nhưng lại nhìn thấy trạng thái tinh thần Cố Ngọc tựa hồ có chút suy yếu, vội vàng duỗi tay đỡ cô, “Tỷ, chị làm sao vậy?"
“Chị không có việc gì, tạm thời không thể sử dụng sức lực." Cố Ngọc hít sâu một hơi, hơn phân nửa trọng lượng đều dựa vào trên người Cố Cẩn, yên lặng điều tức.
“Không nhìn thấy cậu ấy." Cố Cẩn lắc lắc đầu, Phương Tử Di lại nói tiếp: “Tất cả các phòng đều mở ra, nếu Trịnh Gia ở đây thì đã sớm ra ngoài."
“Trịnh Gia không ở chỗ này, cậu ấy ở trên tầng cao nhất, chỗ Khâu giáo sư trước đó cùng chúng ta nói chuyện." Cố Ngọc chỉ chỉ lên cao, “Chị muốn đi tìm cậu ấy."
“Tỷ, hiện tại tình thế hỗn loạn như vậy, chỗ này nơi nơi đều là người biến dị cùng thú biến dị, chúng ta còn muốn đi lên sao?" Cố Cẩn cũng có chút nóng lòng, toàn bộ tòa nhà thí nghiệm đều hỗn loạn. Tình huống như vậy bọn họ chưa từng nghĩ qua.
Trước mắt những người cùng thú biến dị chỉ lo chạy trốn, nhưng chờ chúng nó hồi phục tinh thần thì sao. Có phải gặp người liền tóm lấy cắn hay không?
“Cố tỷ, Trịnh Gia lợi hại như vậy nhất định sẽ không có việc gì, em xem chị rất suy yếu. Bằng không chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, lại chậm rãi chờ cậu ấy đi xuống." Phương Tử Di cũng ở một bên kiến nghị nói, y theo tình huống Cố Ngọc trước mắt, cho dù ba người bọn họ ở cùng nhau hợp lực chỉ sợ so với năng lực một mình Trịnh Gia còn kém xa, như vậy bọn họ có thể trợ giúp được cái gì?
Cố Ngọc trầm mặc nhìn về phía Cố Cẩn cùng Phương Tử Di, đột nhiên đem hai người đẩy ra, “Hai người xuống lầu trước đi, tôi đi lên nhìn xem." Dứt lời liền hướng trên lầu phóng đi.
Tòa nhà thí nghiệm xảy ra sự cố, thang máy đã đóng cửa, mọi người đều dùng thang thoát hiểm. Những dị năng giả, người biến dị cùng thú biến dị đều trong hoảng sợ trốn chạy, lại dễ gặp phải tình huống va chạm đấu đá nhau.
Tình huống Cố Ngọc như vậy, Cố Cẩn cùng Phương Tử Di làm sao dám để cô đi một mình, hai người liếc nhìn nhau đồng thời đuổi theo.
Bọn họ sở dĩ kiến nghị Cố Ngọc đi xuống lầu chờ, nhất thời bởi vì tình huống tòa nhà hỗn loạn rất nguy hiểm, hai là bọn họ tin tưởng thực lực Trịnh Gia. Trước bảo đảm an toàn bản thân mới có thể đi tìm Trịnh Gia a.
Nhưng Cố Ngọc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, quan hệ hai người lại đang yêu nhau, không yên lòng cũng khó tránh khỏi.
Cố Ngọc chống hắc kiếm ở trên thang lầu nghỉ ngơi, quả nhiên có người biến dị không có mắt thèm nhỏ dãi huyết nhục dị năng giả là cô. Vừa rồi đỏ mắt muốn xông lên cắn cô.
Trên thực tế không chỉ có cô, những thú biến dị cùng người biến dị trong lúc chạy trốn cũng phục hồi tinh thần lại, bắt được người bên cạnh liền cắn. Trong những người đó không thiếu người thường cùng dị năng giả, tính huống bọn họ đều cực suy yếu, có vài người còn có chút sức phản kháng lại, có vài người căn bản không sức đánh trả.
“Lăn!" Cố Ngọc một kiếm quét bay một người biến dị, dựa vào trên vách tường thở dốc, cô đã không có biện pháp bận tâm chuyện khác, chỉ muốn nhanh chóng chạy lên tầng cao nhất, nhìn tình huống Trịnh Gia một chút.
Hắn còn ở nơi đó không?
Hắn có khỏe không?
Cổ năng lượng mênh mông kia nếu cùng lúc ùa vào trong thân thể, Trịnh Gia chịu nổi sao?
Chi chi!!
Một đạo lôi điện đánh tới, vừa lúc bổ vào đầu người mèo biến dị muốn đánh lén Cố Ngọc, người mèo biến dị kêu thảm thiết một tiếng, đầu tức khắc bốc lên một làn khói đen.
Phương Tử Di đúng lúc tiến lên bắn một phát súng, kết thúc sinh mệnh người mèo biến dị.
Mở đầu đào ra tinh hạch, liền mạch lưu loát.
“Hai người……" Cố Cẩn cùng Phương Tử Di tiến lên một trái một phải đỡ Cố Ngọc, cô ngẩn người, trong lòng nhất thời trở nên mềm mại.
Cô tuy rằng đã nói không cần bọn họ đi theo, nhưng bọn họ vẫn tới.
Cố Ngọc biết chính mình tùy hứng, nhưng nếu không biết rõ tình huống Trịnh Gia, vô luận thế nào cô đều sẽ không an tâm.
Trên đường đi thông lên tầng cao nhất, Phương Tử Di cùng Cố Cẩn thật sự giết không ít người biến dị cùng thú biến dị, cũng vô hình trung cứu một số người. Những người này đều suy yếu đi không nổi, nếu không phải nhóm Cố Ngọc bọn họ đến, có lẽ những người này đã bị chết trong miệng quái vật.
Cố Ngọc liếc mắt nhìn những người này một cái, tuy rằng không biết bọn họ là như thế nào chạy ra được. Có lẽ là bởi vì sau trận biến cố này, trang bị phòng hộ đều mất đi hiệu lực. Nhưng những người này có thể chạy ra cũng thoát khỏi vận mệnh bi thảm sau này. Người có thể bị nhốt ở đây đều không có kết quả tốt, khẳng định đều bị bắt làm đối tượng thí nghiệm.
Một đường chém giết đi lên tầng cao nhất, Cố Ngọc bị một mảnh hỗn độn trước mắt làm cho chấn kinh.
“Thì ra, nơi này là nơi phát sinh vụ nổ mạnh?" Cố Cẩn chậm rãi đến gần, một tầng này thế nhưng không có người biến dị cùng thú biến dị. Nhưng lại có không ít bảo an không hiểu vì sao ngã xuống đất, bên ngoài lại nhìn không thấy vết thương, tìm tòi hơi thở thì vẫn còn thở.
“Nằm ở đó có phải Lâm Chi kia không?" Phương Tử Di mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Chi nằm trên mặt đất, cả người cô ta đều cuộn tròn, biểu tình trên mặt vì thống khổ mà vặn vẹo. Nghĩ đến hẳn đã trải qua chuyện gì đó cực kỳ sợ hãi, cô ta cùng những người đó đều giống nhau, còn chút hơi thở, chỉ là không tỉnh lại thôi.
Cố Ngọc không quản những người này, một đường đi vào trong phòng, gian phòng này bọn họ đều đã tới, mà người cuối cùng lưu lại là Trịnh Gia.
Khâu Hoa Kiệt còn ở chỗ này không?
Cố Ngọc có chút thấp thỏm, nếu người này còn sống, cô không biết có thể đối phó được không?
Nhưng khiến Cố Ngọc kinh ngạc chính là, bên ngoài một mảnh hỗn độn, trong phòng lại là một mảnh yên tĩnh, cửa kính sát đất rộng mở, đang ngồi trước cửa sổ là bóng dáng Khâu Hoa Kiệt.
Thần kinh Cố Ngọc căng thẳng.
Khâu Hoa Kiệt không có việc gì, như vậy Trịnh Gia đâu?
Cô lướt qua nhìn khắp nơi, không có phát hiện thân người thứ hai, tâm Cố Ngọc nặng nề trầm xuống.
Chẳng lẽ vừa rồi tinh thần lực mênh mông mà cô cảm nhận được không phải là của Trịnh Gia?
“Khâu giáo sư, ông dấu Trịnh Gia ở chỗ nào?" Cố Ngọc ở phía sau Khâu Hoa Kiệt hỏi một câu, ông ta cũng không có động tĩnh, phảng phất như không nghe được cô nói chuyện.
“Khâu giáo sư?" Cố Ngọc sinh nghi, chậm rãi tới gần, đồng thời nắm chặt hắc kiếm trong tay.
Nếu dị năng Khâu Hoa Kiệt vẫn còn, có lẽ vừa rồi cô đã không thể đứng đây.
Trong lòng Cố Ngọc có một suy nghĩ lớn mật, có phải lúc này Khâu Hoa Kiệt sớm đã không còn là người mà cô gặp trước đó?
Hắc kiếm lạnh băng nhẹ nhàng gác ở trên cổ Khâu Hoa Kiệt, ông ta vẫn không có phản ứng, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Ánh mắt Cố Ngọc sáng lên, nghiêng người vọt đến trước mặt ông ta, này vừa thấy, cô tức khắc chấn kinh.
Khâu Hoa Kiệt vẫn là Khâu Hoa Kiệt kia, mang theo gọng mắt kính không màu văn nhã, cả người thập phần mảnh khảnh. Nhưng lúc này ánh mắt ông ta dại ra, cả người lộ ra một cổ hơi thở già nua đồi bại.
Cố Ngọc tinh tế nhìn lại, ở trên người ông ta thế nhưng không còn vầng sáng dị năng giả lập loè nữa.
Như vậy ông ta đã hoàn toàn mất đi dị năng, người cũng trở thành kẻ ngốc rồi?
Cố Ngọc thử lay lay Khâu Hoa Kiệt, ông ta cứ như vậy cứng còng ngồi đó không có một chút phản ứng. Thậm chí khi cô thu hồi hắc kiếm mang theo kiếm phong xẹt qua cổ ông ta lưu lại một đạo vết máu thì ông ta vẫn như cũ không có động tĩnh. Cứ như vậy không đau không ngứa ngồi im, phảng phất như đã mất đi tri giác.
“Tỷ, sao lại thế này?" Cố Cẩn cũng đi theo vọt vào trong, chỉ là vừa đến trước mặt Khâu Hoa Kiệt hắn liền ghét bỏ bưng kín cái mũi, “Cái mùi gì vậy, thật thối thật khai!"
Cố Ngọc cúi đầu nhìn lại, trên đũng quần Khâu Hoa Kiệt rõ ràng có dấu vết ướt nhẹp, hơn nữa vết tích còn một đường chảy dài xuống dưới, còn có âm thanh tích tách từ đệm xe lăn nhỏ xuống.
Khâu Hoa Kiệt, là hoàn toàn mất đi ý thức rồi.
“Trịnh Gia đâu?" Cố Cẩn mở miệng liền hỏi Trịnh Gia, nhưng lại nhìn thấy trạng thái tinh thần Cố Ngọc tựa hồ có chút suy yếu, vội vàng duỗi tay đỡ cô, “Tỷ, chị làm sao vậy?"
“Chị không có việc gì, tạm thời không thể sử dụng sức lực." Cố Ngọc hít sâu một hơi, hơn phân nửa trọng lượng đều dựa vào trên người Cố Cẩn, yên lặng điều tức.
“Không nhìn thấy cậu ấy." Cố Cẩn lắc lắc đầu, Phương Tử Di lại nói tiếp: “Tất cả các phòng đều mở ra, nếu Trịnh Gia ở đây thì đã sớm ra ngoài."
“Trịnh Gia không ở chỗ này, cậu ấy ở trên tầng cao nhất, chỗ Khâu giáo sư trước đó cùng chúng ta nói chuyện." Cố Ngọc chỉ chỉ lên cao, “Chị muốn đi tìm cậu ấy."
“Tỷ, hiện tại tình thế hỗn loạn như vậy, chỗ này nơi nơi đều là người biến dị cùng thú biến dị, chúng ta còn muốn đi lên sao?" Cố Cẩn cũng có chút nóng lòng, toàn bộ tòa nhà thí nghiệm đều hỗn loạn. Tình huống như vậy bọn họ chưa từng nghĩ qua.
Trước mắt những người cùng thú biến dị chỉ lo chạy trốn, nhưng chờ chúng nó hồi phục tinh thần thì sao. Có phải gặp người liền tóm lấy cắn hay không?
“Cố tỷ, Trịnh Gia lợi hại như vậy nhất định sẽ không có việc gì, em xem chị rất suy yếu. Bằng không chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, lại chậm rãi chờ cậu ấy đi xuống." Phương Tử Di cũng ở một bên kiến nghị nói, y theo tình huống Cố Ngọc trước mắt, cho dù ba người bọn họ ở cùng nhau hợp lực chỉ sợ so với năng lực một mình Trịnh Gia còn kém xa, như vậy bọn họ có thể trợ giúp được cái gì?
Cố Ngọc trầm mặc nhìn về phía Cố Cẩn cùng Phương Tử Di, đột nhiên đem hai người đẩy ra, “Hai người xuống lầu trước đi, tôi đi lên nhìn xem." Dứt lời liền hướng trên lầu phóng đi.
Tòa nhà thí nghiệm xảy ra sự cố, thang máy đã đóng cửa, mọi người đều dùng thang thoát hiểm. Những dị năng giả, người biến dị cùng thú biến dị đều trong hoảng sợ trốn chạy, lại dễ gặp phải tình huống va chạm đấu đá nhau.
Tình huống Cố Ngọc như vậy, Cố Cẩn cùng Phương Tử Di làm sao dám để cô đi một mình, hai người liếc nhìn nhau đồng thời đuổi theo.
Bọn họ sở dĩ kiến nghị Cố Ngọc đi xuống lầu chờ, nhất thời bởi vì tình huống tòa nhà hỗn loạn rất nguy hiểm, hai là bọn họ tin tưởng thực lực Trịnh Gia. Trước bảo đảm an toàn bản thân mới có thể đi tìm Trịnh Gia a.
Nhưng Cố Ngọc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, quan hệ hai người lại đang yêu nhau, không yên lòng cũng khó tránh khỏi.
Cố Ngọc chống hắc kiếm ở trên thang lầu nghỉ ngơi, quả nhiên có người biến dị không có mắt thèm nhỏ dãi huyết nhục dị năng giả là cô. Vừa rồi đỏ mắt muốn xông lên cắn cô.
Trên thực tế không chỉ có cô, những thú biến dị cùng người biến dị trong lúc chạy trốn cũng phục hồi tinh thần lại, bắt được người bên cạnh liền cắn. Trong những người đó không thiếu người thường cùng dị năng giả, tính huống bọn họ đều cực suy yếu, có vài người còn có chút sức phản kháng lại, có vài người căn bản không sức đánh trả.
“Lăn!" Cố Ngọc một kiếm quét bay một người biến dị, dựa vào trên vách tường thở dốc, cô đã không có biện pháp bận tâm chuyện khác, chỉ muốn nhanh chóng chạy lên tầng cao nhất, nhìn tình huống Trịnh Gia một chút.
Hắn còn ở nơi đó không?
Hắn có khỏe không?
Cổ năng lượng mênh mông kia nếu cùng lúc ùa vào trong thân thể, Trịnh Gia chịu nổi sao?
Chi chi!!
Một đạo lôi điện đánh tới, vừa lúc bổ vào đầu người mèo biến dị muốn đánh lén Cố Ngọc, người mèo biến dị kêu thảm thiết một tiếng, đầu tức khắc bốc lên một làn khói đen.
Phương Tử Di đúng lúc tiến lên bắn một phát súng, kết thúc sinh mệnh người mèo biến dị.
Mở đầu đào ra tinh hạch, liền mạch lưu loát.
“Hai người……" Cố Cẩn cùng Phương Tử Di tiến lên một trái một phải đỡ Cố Ngọc, cô ngẩn người, trong lòng nhất thời trở nên mềm mại.
Cô tuy rằng đã nói không cần bọn họ đi theo, nhưng bọn họ vẫn tới.
Cố Ngọc biết chính mình tùy hứng, nhưng nếu không biết rõ tình huống Trịnh Gia, vô luận thế nào cô đều sẽ không an tâm.
Trên đường đi thông lên tầng cao nhất, Phương Tử Di cùng Cố Cẩn thật sự giết không ít người biến dị cùng thú biến dị, cũng vô hình trung cứu một số người. Những người này đều suy yếu đi không nổi, nếu không phải nhóm Cố Ngọc bọn họ đến, có lẽ những người này đã bị chết trong miệng quái vật.
Cố Ngọc liếc mắt nhìn những người này một cái, tuy rằng không biết bọn họ là như thế nào chạy ra được. Có lẽ là bởi vì sau trận biến cố này, trang bị phòng hộ đều mất đi hiệu lực. Nhưng những người này có thể chạy ra cũng thoát khỏi vận mệnh bi thảm sau này. Người có thể bị nhốt ở đây đều không có kết quả tốt, khẳng định đều bị bắt làm đối tượng thí nghiệm.
Một đường chém giết đi lên tầng cao nhất, Cố Ngọc bị một mảnh hỗn độn trước mắt làm cho chấn kinh.
“Thì ra, nơi này là nơi phát sinh vụ nổ mạnh?" Cố Cẩn chậm rãi đến gần, một tầng này thế nhưng không có người biến dị cùng thú biến dị. Nhưng lại có không ít bảo an không hiểu vì sao ngã xuống đất, bên ngoài lại nhìn không thấy vết thương, tìm tòi hơi thở thì vẫn còn thở.
“Nằm ở đó có phải Lâm Chi kia không?" Phương Tử Di mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Chi nằm trên mặt đất, cả người cô ta đều cuộn tròn, biểu tình trên mặt vì thống khổ mà vặn vẹo. Nghĩ đến hẳn đã trải qua chuyện gì đó cực kỳ sợ hãi, cô ta cùng những người đó đều giống nhau, còn chút hơi thở, chỉ là không tỉnh lại thôi.
Cố Ngọc không quản những người này, một đường đi vào trong phòng, gian phòng này bọn họ đều đã tới, mà người cuối cùng lưu lại là Trịnh Gia.
Khâu Hoa Kiệt còn ở chỗ này không?
Cố Ngọc có chút thấp thỏm, nếu người này còn sống, cô không biết có thể đối phó được không?
Nhưng khiến Cố Ngọc kinh ngạc chính là, bên ngoài một mảnh hỗn độn, trong phòng lại là một mảnh yên tĩnh, cửa kính sát đất rộng mở, đang ngồi trước cửa sổ là bóng dáng Khâu Hoa Kiệt.
Thần kinh Cố Ngọc căng thẳng.
Khâu Hoa Kiệt không có việc gì, như vậy Trịnh Gia đâu?
Cô lướt qua nhìn khắp nơi, không có phát hiện thân người thứ hai, tâm Cố Ngọc nặng nề trầm xuống.
Chẳng lẽ vừa rồi tinh thần lực mênh mông mà cô cảm nhận được không phải là của Trịnh Gia?
“Khâu giáo sư, ông dấu Trịnh Gia ở chỗ nào?" Cố Ngọc ở phía sau Khâu Hoa Kiệt hỏi một câu, ông ta cũng không có động tĩnh, phảng phất như không nghe được cô nói chuyện.
“Khâu giáo sư?" Cố Ngọc sinh nghi, chậm rãi tới gần, đồng thời nắm chặt hắc kiếm trong tay.
Nếu dị năng Khâu Hoa Kiệt vẫn còn, có lẽ vừa rồi cô đã không thể đứng đây.
Trong lòng Cố Ngọc có một suy nghĩ lớn mật, có phải lúc này Khâu Hoa Kiệt sớm đã không còn là người mà cô gặp trước đó?
Hắc kiếm lạnh băng nhẹ nhàng gác ở trên cổ Khâu Hoa Kiệt, ông ta vẫn không có phản ứng, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Ánh mắt Cố Ngọc sáng lên, nghiêng người vọt đến trước mặt ông ta, này vừa thấy, cô tức khắc chấn kinh.
Khâu Hoa Kiệt vẫn là Khâu Hoa Kiệt kia, mang theo gọng mắt kính không màu văn nhã, cả người thập phần mảnh khảnh. Nhưng lúc này ánh mắt ông ta dại ra, cả người lộ ra một cổ hơi thở già nua đồi bại.
Cố Ngọc tinh tế nhìn lại, ở trên người ông ta thế nhưng không còn vầng sáng dị năng giả lập loè nữa.
Như vậy ông ta đã hoàn toàn mất đi dị năng, người cũng trở thành kẻ ngốc rồi?
Cố Ngọc thử lay lay Khâu Hoa Kiệt, ông ta cứ như vậy cứng còng ngồi đó không có một chút phản ứng. Thậm chí khi cô thu hồi hắc kiếm mang theo kiếm phong xẹt qua cổ ông ta lưu lại một đạo vết máu thì ông ta vẫn như cũ không có động tĩnh. Cứ như vậy không đau không ngứa ngồi im, phảng phất như đã mất đi tri giác.
“Tỷ, sao lại thế này?" Cố Cẩn cũng đi theo vọt vào trong, chỉ là vừa đến trước mặt Khâu Hoa Kiệt hắn liền ghét bỏ bưng kín cái mũi, “Cái mùi gì vậy, thật thối thật khai!"
Cố Ngọc cúi đầu nhìn lại, trên đũng quần Khâu Hoa Kiệt rõ ràng có dấu vết ướt nhẹp, hơn nữa vết tích còn một đường chảy dài xuống dưới, còn có âm thanh tích tách từ đệm xe lăn nhỏ xuống.
Khâu Hoa Kiệt, là hoàn toàn mất đi ý thức rồi.
Tác giả :
Phong Trục Nguyệt