Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 280: Kiếp trước kiếp này 2
Sở Chích Thiên không phải không muốn ở lại bên cạnh Tiêu Tử Lăng, đáng tiếc quy tắc thời không không cho phép anh ở lại nơi này. Nếu như anh không vào đường hầm thời không, đường hầm cũng sẽ cưỡng chế hút Sở Chích Thiên vào, lúc đó sẽ không còn là việc Sở Chích Thiên có thể khống chế được nữa.
Sở Chích Thiên cho rằng mình có thể trở lại khởi điểm mà anh mở ra đường hầm thời không, đáng tiếc vừa trở lại đường hầm thời không, Sở Chích Thiên biết anh đã nghĩ quá tốt rồi, thân thể khi đến đã chịu đựng sự phản phệ của năng lực thời không, khi về không chịu nổi được sự áp bách của luồng năng lượng đó nữa.
Lần này năng lượng phản phệ khiến cho thân thể Sở Chích Thiên bắt đầu nứt toác, trên người điên cuồng bắn ra vô số máu tươi, trong miệng tuôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, mà thần trí của anh lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lần này, thực sự phải chết sao? Cũng tốt, dù sao Tiểu Lăng đã được đưa về trước ngày diệt vong an toàn, tin tưởng có ký ức mười năm ngày diệt vong của anh sẽ thoát ly khỏi quỹ tích nhân sinh vốn có, nếu như sự ám chỉ của mình không xảy ra vấn đề, khẳng định Tiểu Lăng sẽ tìm đến mình trước đây, mà mình trước đây hẳn sẽ bảo vệ tốt Tiểu Lăng.
Kỳ thực, sứ mệnh của bản thân đã hoàn thành, tồn tại đã là dư thừa!
Sở Chích Thiên cảm giác được dường như máu của bản thân sắp chảy hết trong thông đạo này, mà thân thể anh bắt đầu tan vỡ, lúc này, đầu cùng đường hầm, anh tựa hồ nghe thấy Trần Cảnh Văn bi thiết: “Sở ca, anh phải kiên trì, nhất định phải trở về a!!!"
Kiên trì? Đã không còn lý do để cho anh kiên trì nữa. . . Sở Chích Thiên rốt cục nhắm hai mắt lại, chờ đợi hồn phi phách tán giáng lâm.
Đường hầm thời không mất đi dị năng không gian của Sở Chích Thiên duy trì, bảo trì không được sự ổn định nữa, một luồng năng lượng đáng sợ nổ tung trong thời không. Đường hầm thời không trực tiếp bị nổ hủy, không chỉ như thế, lực trùng kích của vụ nổ trùng kích mỗi một tiết điểm thời gian của thời không, đương nhiên tiết điểm thời gian của thời không không phải dễ phá tan như vậy, thế nhưng bởi vì luồng lực lượng đó quá mức khổng lồ, cuối cùng có mấy tiết điểm bị đánh thủng, lần lượt xuất hiện một khe nứt.
Mấy tiết điểm đó là ngàn năm sau, năm trăm năm sau, hai mươi năm sau, cùng với một lỗ đen nhỏ thần bí khó lường nối tiếp với địa phương không biết tên. Mà trong lỗ đen nhỏ, một vật chất ngoại lai cực nhỏ bé lặng yên rơi xuống trên địa cầu.
Vì vậy, một người thanh niên nào đó trên địa cầu đột nhiên thu được hệ thống trò chơi không biết rơi xuống từ tinh hệ nào, vẽ lên dã tâm tranh bá thiên hạ của hắn. Một nữ nhân tham sống sợ chết dùng thân thể tìm kiếm cơ hội sinh tồn trong hai mươi năm ở ngày diệt vong, lại bởi vì khe nứt tiết điểm bất ngờ xuất hiện này nên đã được mang về trước ngày diệt vong, cô sống lại. Mà khe nứt năm trăm năm thì lại thôn phệ vào một linh hồn nào đó muốn xuyên về ngày diệt vong, đưa nó về ngày diệt vong, bám trên người nữ nhân nào đó.
Quy tắc thời không là công bình, Sở Chích Thiên vọng tưởng nghịch thiên sửa mệnh. Quy tắc tự nhiên sẽ dành cho sự tu chỉnh, hoặc là dành cho sự đau khổ, vì vậy thế giới Tiêu Tử Lăng sống lại, xuất hiện các loại lỗ thủng bởi vì hành vi nghịch thiên của Sở Chích Thiên.
Lúc này, thời không ngàn năm sau, trong tiếng sấm ánh chớp, dưới cơn mưa to, bầu trời nơi cánh đồng bát ngát nào đó, tự dưng lộ ra một lỗ hổng màu đen. Ngay sau đó một vật thể bất minh đột nhiên rơi xuống từ nơi đó, hung hăng nện xuống mặt đất.
Mà một màn này, bị người nào đó bởi vì thí nghiệm thất bại mà đi ra bão xe giải buồn thấy được, hắn vội vã thao túng ô tô trôi nổi trong tay, bay về phía địa phương quỷ dị đó.
.
Sở Chích Thiên khôi phục thần trí, còn chưa mở mắt, đã cảm thấy toàn thân đau đớn. Anh tán phát ra tinh thần lực, phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng hoàn toàn phong bế, không có cửa sổ tồn tại, tường bốn phía hết thảy đều là màu trắng, ngoại trừ vật trang trí bằng gỗ màu đen rải rác trên vách tường. Mà trong phòng vật gì cũng không có, chỉ có chiếc giường dưới thân anh.
Mà trên người anh đã được băng bó, anh còn có thể cảm nhận được một chút sự mát rượi của thuốc trên người, điều này khiến cho anh dễ chịu hơn rất nhiều, nhìn tình hình thì anh hẳn là được cứu, bất quá, đối phương giam anh tại loại địa phương hoàn toàn phong bế này, phỏng đoán không có nhiều ý tốt đối với anh, có lẽ đã biết anh là ai, cho nên muốn dùng anh đổi chút lợi ích nào đó với Cảnh Văn?
Sở Chích Thiên chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lộ ra một vẻ trào phúng, tuy rằng dị năng không gian của anh ở vào trạng thái khô kiệt, nhưng đối phương tuyệt không giam cầm dị năng của anh, chỉ cần dị năng không gian của anh khôi phục được một chút, bất kỳ không gian nào cũng không giam được anh. Thật không biết người nhốt anh là thông minh hay là ngu ngốc.
Sở Chích Thiên ngồi dậy, căn phòng gần như trắng toát này khiến cho anh cảm thấy không thoải mái, nhịn không được cau lại chân mày.
Lúc này, một màn khiến cho Sở Chích Thiên kinh ngạc xuất hiện, bức tường vốn bốn mặt không có một chút khe hở đột nhiên nứt ra, một nam nhân tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, hào hoa phong nhã tướng mạo ôn hòa đi đến, trong tay hắn mang theo một vài thứ, thấy Sở Chích Thiên đã thanh tỉnh, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?"
Sở Chích Thiên trầm mặc không nói, ngoại trừ mấy người thân cận, không ai có thể để cho Sở Chích Thiên có ham muốn nói chuyện. Huống hồ, hiện tại tình hình bất minh, Sở Chích Thiên lại là một nhân vật thích nắm giữ hết thảy mọi chuyện trong tay, đương nhiên không thích bản thân rơi vào bị động.
Người đến thấy Sở Chích Thiên lạnh mặt không trả lời, không tức giận, trái lại tự trách: “Xin lỗi, tôi hẳn nên tự giới thiệu một chút trước, tôi kêu Đường Thanh, là một nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu Mollia, ngày hôm qua khi ra ngoài hóng gió, thấy anh bị thương rớt xuống, vì vậy liền mang anh đến nơi đây trị liệu."
Hắn khẩn trương nhìn về phía Sở Chích Thiên hỏi: “Anh sẽ không trách cứ tôi tự tác chủ trương chứ." Người năng lực là lễ vật trân quý nhất mà thần ban cho nhân loại, là người mà mọi nhân loại nhất định phải tôn kính, bất kỳ ai cũng không được phép tổn hại ý nguyện của người năng lực, bằng không sẽ bị cơ cấu chấp pháp xử phạt.
“Cảm tạ!" Sở Chích Thiên nhận thấy được Đường Thanh không có ác ý đối với anh, hơn nữa gian phòng vốn tưởng rằng hoàn toàn phong bế giam cầm anh, kỳ thực là có cửa ngầm, loại phương thức mở ra cùng với sự cấu tạo không một kẽ hở này, Sở Chích Thiên biết sợ rằng mọi chuyện có chút vướng tay chân, anh muốn hiểu rõ tình hình thêm một chút, vì vậy thái độ vốn lạnh lùng hơi mềm hoá một chút.
Đường Thanh nghe thấy câu cảm tạ của Sở Chích Thiên, vẻ mặt khẩn trương nhất thời thả lỏng, hắn nhanh chóng đi đến bên giường, đưa tay vỗ một cái ở chỗ tường, trong tường đột ngột hiện ra một vách ngăn, hắn để đồ trong tay xuống, rồi kéo xuống tấm ván gỗ màu đen từ trên tường mà Sở Chích Thiên lầm cho rằng là vật trang trí, đặt phía dưới mông ngồi xuống.
Đầu mi Sở Chích Thiên khẽ nhếch, hóa ra vật trang trí màu đen đó là cái ghế, thực sự là kỳ lạ. Anh liếc nhìn phía dưới mông người nọ một cái, một mảnh hư vô. Tấm ván gỗ màu đen cứ như vậy sáng loáng trôi nổi trong không trung, không có bất kỳ điểm tựa nào, trực tiếp nâng đỡ nam nhân thoạt nhìn tuyệt không nhẹ này, còn trông thập phần vững chắc, đây chẳng lẽ cũng là một loại dị năng?
Đường Thanh dường như cảm thấy được lực chú ý của Sở Chích Thiên, lại hiểu lầm ý tứ của anh, cho rằng Sở Chích Thiên muốn biết mình thế nào cứu anh ta trở về, liền nghe hắn nói: “Kỳ thực ngày hôm qua tâm tình tôi rất không tốt. Tuy rằng khí trời rất kém, vừa cuồng phong vừa mưa xối xả, còn điện chớp sấm rền, bất quá tôi vẫn điều khiển xe trôi nổi ra ngoài hóng gió. Không ngờ lại thấy anh rớt xuống từ giữa không trung, ngã trên mặt đất. Lúc đó khỏi nói anh thảm bao nhiêu, trực tiếp mất nửa cái mạng, toàn thân bị nện nát máu thịt mơ hồ, tôi nghĩ chắc anh sống không nổi. Bất quá may mắn, sinh mệnh lực của anh mạnh siêu cấp, y sư trong viện chúng tôi cho rằng đây là một kỳ tích."
Sở Chích Thiên nghe lời nói của Đường Thanh, biết mình hẳn đã rơi vào một không gian không biết, cũng không biết đây là thế giới nào, dường như những thứ kia có chút không giống với thời điểm anh sinh hoạt.
Khi Đường Thanh nói chuyện, ánh mắt lóe sáng lên, dùng ánh mắt sùng kính hỏi: “Anh nhất định là người năng lực đúng không, năng lực của anh là hệ phong sao? Vì vậy có thể bay ở không trung?"
Người năng lực? Là một loại cách nói khác của người thức tỉnh sao? Vì sao hắn sẽ cho rằng mình là hệ phong? Dường như trên người anh không có năng lượng dị năng hệ phong mà. Sở Chích Thiên hồ nghi nhìn người nọ. Không biết phán đoán suy luận này hắn suy đoán ra từ đâu.
Đường Thanh than thở: “Hiện tại người năng lực càng ngày càng ít, dường như khoa học kỹ thuật của chúng ta càng tiến bộ, năng lực bản thân nhân loại sẽ yếu đi, đây chẳng lẽ là cái giá của sự phát triển sao?" Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên cuồng nhiệt, “Tôi nhất định phải tìm ra được bí mật thức tỉnh của nhân loại thời kì diệt vong ngàn năm trước. Vì sao lúc đó nhân loại có thể thức tỉnh nhiều năng lực như vậy."
“Ngàn năm trước? Không phải vì bệnh độc sao?" Khóe miệng Sở Chích Thiên bắt đầu co giật, chẳng lẽ thời không nứt toác, thế mà quăng mình tới ngàn năm sau?
“Đương nhiên không phải, bệnh độc chỉ là một nguyên nhân dẫn đến, nhưng không phải nguồn gốc, hiện tại chúng tôi đã nắm giữ được bệnh độc có thể kích phát sự giải mã gien đó, có thể bảo chứng không bị bệnh độc tập kích lại có thể kích phát được năng lực, thế nhưng, hiện tại nhân loại lại từ từ mất đi năng lực thức tỉnh, trăm nghìn vạn người cũng không nhất định có một ai có thể thức tỉnh được năng lực. Mà nhân loại sơ kỳ ngày diệt vong, chỉ cần không chết, thì trong mười người đều sẽ có một người thức tỉnh, đến hậu kỳ thậm chí đạt được mức trong ba người sẽ có một người. Không chỉ như thế, thời đại đó người tài ba chồng chất, đặc biệt là người sáng lập thế giới mới vương giả Sở Chích Thiên lại càng có được dị năng hệ lôi điện khủng bố, cường giả tuyệt thế trong truyền thuyết nắm giữ được sự trừng phạt thiện ác trong nhân thế." Đường Thanh kích động nói.
“Sở Chích Thiên?" Khóe miệng Sở Chích Thiên vô ý thức co giật, anh không ngờ ngàn năm sau thế mà còn có truyền thuyết của anh? Anh sờ sờ mũi mình, sau đó như nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt kích động hỏi: “Có thể nói cho tôi về chuyện của anh ta không? Hoặc là chuyện hoặc người bên cạnh anh ta?" Có lẽ từ trong miệng Đường Thanh có thể biết được có phải Tiểu Lăng đã về lại bên cạnh anh hay không?
“Anh cũng sùng bái Sở Chích Thiên a?" Đường Thanh như gặp tri kỷ, hưng phấn dị thường, bệnh nói nhiều hoàn toàn bị kích phát. . .
“Sở Chích Thiên là người mạnh nhất thế giới mới, anh ta chưa đến cấp mười đã thống trị được Long Quốc đã sụp đổ, sau đó do tự giả Trần Cảnh Văn quản lý, do dũng giả Đổng Hạo Triết quản chế. . ."
Nghe đến đó Sở Chích Thiên đột ngột túm lấy vạt áo Đường Thanh, lớn tiếng hỏi: “Anh nói là ai?"
Đường Thanh bị động tác kích động của Sở Chích Thiên làm cho sửng sốt, hắn hoang mang đầy mặt nói: “Tôi nói ai? Sở Chích Thiên? Tự giả Trần Cảnh Văn? Hay là dũng giả Đổng Hạo Triết. . ."
Sở Chích Thiên buông Đường Thanh ra, khóe mắt chua xót khổ sở, thế nhưng khóe miệng lại ức chế không được tràn ra nụ cười. Quả nhiên là Hạo Triết, vận mệnh của Hạo Triết thực sự đã được cải biến. Anh hít mạnh một hơi, bình phục tâm tình kích động nói: “Còn có người nào ở bên cạnh vương giả?"
“Chiến giả Đới Hồng Phi, phong thần giả Lục Vân Đào, linh thính giả Tần Thượng Phong. . ." Đường Thanh thuộc như lòng bàn tay, nhất nhất liệt kê ra thần tượng được kính ngưỡng trong cảm nhận của hắn.
“Còn ai nữa? Chẳng lẽ không có một người kêu Tiêu Tử Lăng sao?" Sở Chích Thiên càng nghe sắc mặt càng âm trầm, vì sao Tiểu Lăng nhà anh không ở trong đó chứ?
“Tiêu Tử Lăng? Chưa từng nghe nói qua a. . ." Đường Thanh rất hoang mang.
Thế này đến tột cùng là thế nào, Đổng Hạo Triết đều đã trở về, vì sao Tiểu Lăng của anh lại không tồn tại? Chẳng lẽ làm lại một lần mình vẫn không thể thay đổi được số phận sao? Chẳng lẽ cuối cùng anh vẫn trở thành cặn bã? Sở Chích Thiên nghĩ đến khả năng này, sắc mặt trở nên càng đen.
“Vậy Sở Chích Thiên có. . . ai gọi là người yêu hay không?" Sở Chích Thiên trắc trở hỏi ra câu này.
Đường Thanh sửng sốt, hắn nỗ lực nghĩ nghĩ, lại nghĩ không ra ai, dù sao hắn chỉ quan tâm cường giả bên cạnh Sở Chích Thiên, loại viền hoa tình sử của cường giả đó hắn thật đúng là chưa từng chú ý qua. Bất quá hắn tuyệt không khó xử, đưa tay sờ một chút mép giường dưới thân Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên đột ngột sửng sốt, hình ảnh giả thuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cho ánh mắt của anh bỗng nhiên co rụt, loại kỹ thuật này tuyệt đối không phải niên đại của anh có thể có được, xem ra thời gian ngàn năm tuyệt không phải lời nói dối của Đường Thanh.
Có lẽ Sở Chích Thiên luôn theo thói quen bảo trì một khuôn mặt khối băng, tuy rằng chấn kinh, trên mặt lại không có nửa điểm tiết lộ, mà Đường Thanh chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học chuyên chú nghiên cứu, hắn hoàn toàn xem nhẹ sự kinh ngạc trong ánh mắt của Sở Chích Thiên. Đương nhiên cho rằng Sở Chích Thiên cũng cùng một thời đại như hắn. Đường Thanh cũng không cho rằng loại màn hình giả thuyết mỗi nhà đều có này sẽ làm nam nhân đạm mạc này kinh ngạc. Ách, không thể không nói Đường Thanh suy nghĩ quá đương nhiên.
Sở Chích Thiên liền thấy Đường Thanh nhấn hờ vài cái trên không trung, hình ảnh giả thuyết trước mặt hắn bắt đầu chuyển động hình ảnh. Đến sau cùng, đã bày ra tư liệu về Sở Chích Thiên, xem ra công năng mạng lưới cáp, cho dù ngàn năm sau vẫn được bảo giữ lại.
Sở Chích Thiên thấy được bất kể chính sử dã sử tiểu thuyết hay thoại bản, đều viết nữ nhân Sở Chích Thiên yêu nhất là Giang Khinh Ngữ, tâm tình anh suy sụp, chẳng lẽ hết thảy điều anh làm đều không có tác dụng sao? Thế nhưng không phải Đổng Hạo Triết còn sống sao? Vì sao Tiểu Lăng của anh sẽ biến mất trên lịch sử chứ?
“Vì sao hết thảy tư liệu đều nói Sở Chích Thiên thích nữ nhân kia?" Sở Chích Thiên rất buồn bực, rõ ràng anh không có bất kỳ cảm tình nào đối với nữ nhân đó, chỉ đơn thuần là quan hệ nhục dục. Vì sao tới ngàn năm sau, lại nói anh yêu nữ nhân ngu xuẩn đó?
Đường Thanh sửng sốt, dù sao đáp án này là được hết thảy học giả lịch sử xác định, bởi vì điều này đến từ một bản chép tay trân quý trong Tử Lăng Cung của Sở Chích Thiên. Trải qua sự nghiên cứu cùng chứng minh của cơ cấu quyền uy, bản chép tay này là văn hiến trân quý ghi chép lại ngôn hành cử chỉ, với hết thảy quyết định trọng đại cùng quyết sách vĩ đại của Sở Chích Thiên. Hẳn là có nhân viên chuyên trách phụ trách ghi chép.
Mà bản chép tay trân quý này, phân tích từ trên bút tích, hẳn là do hai người phụ trách ghi chép. Nhân viên đầu tiên ghi chép là từ khi căn cứ Lăng Thiên thành lập đến năm thứ mười ngày diệt vong, mà người còn lại thì bắt đầu ghi chép từ sau năm thứ mười đến khi Sở Chích Thiên sáng lập thế giới mới kết thúc.
“Tôi hỏi, vì sao tất cả mọi người xác định như vậy." Giữa trán Sở Chích Thiên tràn ngập bạo ngược, ngoại trừ Tiêu Tử Lăng, anh không muốn có quan hệ với bất kỳ nữ nhân hoặc là nam nhân nào. Điều này làm cho anh có loại ảo giác, anh lại một lần nữa phản bội Tiêu Tử Lăng.
Tuy rằng Đường Thanh hoang mang vì sao Sở Chích Thiên muốn truy nguyên. Đây rõ ràng là sự thực được công nhận, bất quá hắn cũng không nói nhiều, trực tiếp tìm ra ảnh chụp của bản chép tay trân quý kia, vì vậy, một tấm ảnh cứ như vậy hiện ra ở trước mặt Sở Chích Thiên.
Tuy rằng bọn họ không được xem bản gốc chân thực, nhưng trên mạng đã có hết thảy ảnh chụp của phần văn bản đó, hơn nữa những bức ảnh đó rất rõ ràng, đều thấy rất rõ ràng mỗi một văn tự bên trong.
Sở Chích Thiên nhìn chữ viết quen thuộc trong bức ảnh kia, viền mắt của anh nhất thời ươn ướt. Anh đã tìm được đáp án anh cần.
‘Nếu nói chân ái trong vô số nữ nhân của Sở Chích Thiên là ai? Nghĩ chắc đáp án duy nhất là Giang Khinh Ngữ đã thành công thăng nhiệm thành bộ trưởng hậu cần thực quyền của căn cứ Lăng Thiên từ trên giường anh ta. Trên thực tế, anh ta đối với Giang Khinh Ngữ đích xác không giống với người thường.’
Chữ viết này, chính là của Tiểu Lăng nhà anh. Anh rốt cục đã nghịch thiên sửa mệnh! Tiểu Lăng của anh thực sự đã về lại bên cạnh anh. Chẳng qua, vì sao Tiểu Lăng nhà anh sẽ trở thành ghi chép quan ghi chép lời nói việc làm của anh? Hơn nữa còn viết lên đoạn lời như thế? Chẳng lẽ một đời làm lại này, anh vẫn cặn bã như vậy?
.
Vô tri vô giác vượt qua mấy ngày ở trên giường, Tiêu Tử Lăng rốt cục triệt để thanh tỉnh lại, cậu mở mí mắt sưng đỏ, phát hiện bản thân không còn chút sức lực nào nữa, cả người mệt mỏi đến mức ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.
Trong lòng Tiêu Tử Lăng bi phẫn, yết hầu khàn khàn rốt cục nặn ra ba chữ: “Sở Chích Thiên!" Hiện tại cậu thực sự hận không thể gặm cắn cái con cầm thú đó.
Hừ, vì cái răng bình định bắc bộ, phương pháp chúc mừng thắng lợi của Sở Chích Thiên là áp cậu điên cuồng làm ba ngày ba đêm? Vì sao người người hưng phấn vui sướng, chỉ có cậu chịu tội lớn này? Không được, lần này cậu nhất định phải trả thù lại.
Sở Chích Thiên biết mình làm quá phận, sáng sớm đã rời giường hầm canh nấu cháo cho Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng vừa tỉnh lại anh đã cảm nhận được, lập tức bưng lên cháo đã được nấu, nỗ lực lấy lòng Tiểu Lăng nhà anh, đánh tan sự phẫn nộ của cậu, đương nhiên tùy tiện thỉnh cầu tha thứ.
Tiêu Tử Lăng chịu thiệt đương nhiên muốn được bồi thường lại, vì vậy thành thật không khách khí ăn sạch uống sạch đồ Sở Chích Thiên làm, không chừa lại một chút cho Sở Chích Thiên, hừ, có thể bỏ đói lão đại nhà mình một bữa cũng tốt. Oán niệm trong lòng Tiêu Tử Lăng sống lại.
Sở Chích Thiên thấy vậy một chút ý kiến cũng không có, chỉ cần Tiểu Lăng nhà mình cao hứng, tâm tình anh liền sung sướng, hơn nữa, Tiểu Lăng chịu ăn đồ anh làm, không phải đại biểu Tiểu Lăng nhà anh đã tha thứ anh sao?
Trên thực tế, cục tức này Tiêu Tử Lăng tuyệt không hề nuốt xuống. Cậu rốt cục khôi phục thể lực thừa lúc Sở Chích Thiên không chú ý, lấy ra một quyển ghi chép cậu cất giấu đã lâu từ trong Tử Phủ, bên trên ghi đầy ngôn hành cử chỉ của Sở Chích Thiên từ khi khai sáng căn cứ Lăng Thiên đến bây giờ, đương nhiên khi tâm tình Tiêu Tử Lăng tốt, sẽ viết chút lời hay, khi tâm tình Tiêu Tử Lăng không tốt, cậu sẽ thêm mắm dặm muối điền vào những hành vi ngựa giống kiếp trước của Sở Chích Thiên.
Mà lúc này đây, cậu quả quyết viết lên tin tức đường nhỏ nghe được từ kiếp trước: ‘Vì chinh phục toàn bộ bắc bộ, đạt được thống nhất, Sở Chích Thiên xuất hết thủ đoạn. Thông gia là một loại thủ đoạn đơn giản nhanh chóng lại có hiệu quả, là cách làm nhất quán của Sở Chích Thiên, mà lần này anh ta lại cưới ba đại công chúa của Trầm Thành, Băng Thành, Ngân Thành, thêm vào cho hậu cung của anh ta ba giai lệ nữa, hưởng hết diễm phúc.’ (Nếu là sự thực thì tốt rồi, cậu sẽ không thiếu chút nữa chết ở trên giường. Sở Chích Thiên bị dục vọng khống chế quá đáng sợ. . . Tiêu Tử Lăng nghĩ tới đây, thân mình nhỏ nhắn đột ngột run rẩy, hận không thể thêm vào trong văn một số nữ nhân nữa.)
‘Nếu nói chân ái trong vô số nữ nhân của Sở Chích Thiên là ai? Nghĩ chắc đáp án duy nhất là Giang Khinh Ngữ đã thành công thăng nhiệm thành bộ trưởng hậu cần thực quyền của căn cứ Lăng Thiên từ trên giường anh ta. Trên thực tế, anh ta đối với Giang Khinh Ngữ đích xác không giống với người thường.’ (Đều tự mình suy nghĩ giết chết cô ta thế nào, đương nhiên không giống với người thường.)
Bất quá không bao lâu sau, bản ghi chép này bị Sở Chích Thiên phát hiện. Nguyên nhân là ngày nào đó Tiêu Tử Lăng ở trong phòng làm việc của mình, lại bắt đầu kết hợp tin tức đường nhỏ kiếp trước của Sở Chích Thiên, bắt đầu ghi chép lại. Phát tiết sự bất mãn khi mình lần nữa bị lăn qua lăn lại, lại không ngờ Sở Chích Thiên sẽ lặng yên tới, có lẽ bởi vì viết quá vui sướng cũng quá hả giận, Tiêu Tử Lăng căn bản không nhận thấy được đại Boss đến, vì vậy, bi kịch xảy ra.
Tiêu Tử Lăng trực tiếp bị Sở Chích Thiên áp tải vào Tử Phủ hung hăng trừng phạt một trận, liên tục một tuần không để cho cậu xuống giường lớn bạch ngọc. Mà bản ghi chép còn chưa viết xong kia thì cô linh linh bị vứt trên bàn công tác của Tiêu Tử Lăng.
Mà lúc này, Sở Tiểu Thất hoàn thành xong hai vạn lần vung kiếm của mình, đi tới chỗ của Tiêu Tử Lăng báo cáo, lại phát hiện Tiêu Tử Lăng hẳn phải ở trong phòng làm việc lại không thấy, nó vốn muốn rời đi, không cẩn thận thấy được bản ghi chép bị bỏ quên kia.
Hiếm thấy được một lần hiếu kỳ, để cho nó lật xem bản ghi chép đó một lần, rất nhanh, trên mặt Tiểu Thất bắt đầu đủ mọi màu sắc, bởi vì nó bi ai phát hiện, lịch sử mà mình vốn cho rằng đều là giả, nó đã bị lừa. Mợ nó, cái gọi là văn hiến trân quý ghi chép lịch sử chân thực được học giả lịch sử sùng kính mà ngàn năm sau nó thấy, thế mà là sản phẩm được Tiêu Tử Lăng tạo ra trong lúc buồn chán, bút tích kia nó đã xem qua vô số lần trên bức ảnh trên mạng trong tương lai, quen thuộc đến mức khiến cho nó muốn quên cũng không quên được.
Tiểu Thất không ngờ đáp án mà nó vẫn luôn muốn tìm ở nơi đây, sở dĩ trên lịch sử không có Tiêu Tử Lăng, đó là bởi vì chứng cứ mà bọn họ thâm tín căn bản là bản chép tay không có tính lịch sử chân thực nào, đó chỉ là một trò chơi của Tiêu Tử Lăng mà thôi.
Tiểu Thất trong sự phiền muộn thiếu chút nữa đã trực tiếp bóp nát bản ghi chép đó, bất quá may mắn nó rất nhanh tỉnh táo lại. Nó đột nhiên cười trầm rộ lên, khóe miệng lộ ra một vẻ âm trầm cùng lạnh lẽo, nếu như bị người khác thấy, khẳng định trái tim nhỏ sẽ bị dọa đến kinh hoàng, vì cái răng tiểu thái tử của căn cứ nhà mình sẽ lộ ra bộ biểu cảm khiến người ta kinh hoảng đó chứ.
Tiểu Thất suy nghĩ, nếu nó đều đã bị lừa, người khác thế nào có thể tránh được chứ, không bằng tất cả mọi người cùng bị lừa đi. Tiểu Thất nghĩ như thế, tâm tình tốt hơn nhiều, giữa trán lại bắt đầu đắc ý lên, bởi vì, trong những người bị lừa chỉ có nó biết chân tướng không phải sao?
Tiểu Thất quyết định dựa theo phương pháp sáng tác của Tiêu Tử Lăng viết tiếp. . . Cứ như vậy, cái gọi là người ghi chép thứ hai cứ như vậy xuất hiện. Đến mãi sau này, người viết của bản ghi chép này đổi thành Sở Tiểu Thất, vì vậy cuộc đời hậu cung ngựa giống hương diễm, thần kỳ, khiến người ta hâm mộ của Sở Chích Thiên cứ như vậy triển khai, hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người trong tương lai bị thời gian ẩn tàng lịch sử chân thực.
Nói thật, Tiểu Thất làm như vậy là có nguyên nhân, đối với chuyện Sở Chích Thiên mọi lúc mọi nơi chiếm lấy Tiêu Tử Lăng, Tiểu Thất kỳ thực rất có ý kiến, Tiểu Thất cho rằng phần thời gian thuộc về nó, đã bị Sở Chích Thiên vô tình tước đoạt, vì vậy Tiểu Thất rất tức giận.
Bất quá, Tiểu Thất lại không biết làm thế nào đối với việc này, bởi vì thực lực của Sở Chích Thiên quá mạnh, Tiểu Thất không có cách nào phản kháng, nó không có năng lực đoạt lại phần thời gian tiếp xúc với Tiêu Tử Lăng thuộc về nó. Bất quá điều này không có nghĩa là Tiểu Thất từ bỏ trả thù. Mà hiện tại, Tiểu Thất rốt cục đã tìm được cơ hội trả thù Sở Chích Thiên -- Triệt để bôi đen Sở Chích Thiên đi!
Vì vậy, cái gọi là lịch sử, chính là như thế mà có.
Sở Chích Thiên cho rằng mình có thể trở lại khởi điểm mà anh mở ra đường hầm thời không, đáng tiếc vừa trở lại đường hầm thời không, Sở Chích Thiên biết anh đã nghĩ quá tốt rồi, thân thể khi đến đã chịu đựng sự phản phệ của năng lực thời không, khi về không chịu nổi được sự áp bách của luồng năng lượng đó nữa.
Lần này năng lượng phản phệ khiến cho thân thể Sở Chích Thiên bắt đầu nứt toác, trên người điên cuồng bắn ra vô số máu tươi, trong miệng tuôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, mà thần trí của anh lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lần này, thực sự phải chết sao? Cũng tốt, dù sao Tiểu Lăng đã được đưa về trước ngày diệt vong an toàn, tin tưởng có ký ức mười năm ngày diệt vong của anh sẽ thoát ly khỏi quỹ tích nhân sinh vốn có, nếu như sự ám chỉ của mình không xảy ra vấn đề, khẳng định Tiểu Lăng sẽ tìm đến mình trước đây, mà mình trước đây hẳn sẽ bảo vệ tốt Tiểu Lăng.
Kỳ thực, sứ mệnh của bản thân đã hoàn thành, tồn tại đã là dư thừa!
Sở Chích Thiên cảm giác được dường như máu của bản thân sắp chảy hết trong thông đạo này, mà thân thể anh bắt đầu tan vỡ, lúc này, đầu cùng đường hầm, anh tựa hồ nghe thấy Trần Cảnh Văn bi thiết: “Sở ca, anh phải kiên trì, nhất định phải trở về a!!!"
Kiên trì? Đã không còn lý do để cho anh kiên trì nữa. . . Sở Chích Thiên rốt cục nhắm hai mắt lại, chờ đợi hồn phi phách tán giáng lâm.
Đường hầm thời không mất đi dị năng không gian của Sở Chích Thiên duy trì, bảo trì không được sự ổn định nữa, một luồng năng lượng đáng sợ nổ tung trong thời không. Đường hầm thời không trực tiếp bị nổ hủy, không chỉ như thế, lực trùng kích của vụ nổ trùng kích mỗi một tiết điểm thời gian của thời không, đương nhiên tiết điểm thời gian của thời không không phải dễ phá tan như vậy, thế nhưng bởi vì luồng lực lượng đó quá mức khổng lồ, cuối cùng có mấy tiết điểm bị đánh thủng, lần lượt xuất hiện một khe nứt.
Mấy tiết điểm đó là ngàn năm sau, năm trăm năm sau, hai mươi năm sau, cùng với một lỗ đen nhỏ thần bí khó lường nối tiếp với địa phương không biết tên. Mà trong lỗ đen nhỏ, một vật chất ngoại lai cực nhỏ bé lặng yên rơi xuống trên địa cầu.
Vì vậy, một người thanh niên nào đó trên địa cầu đột nhiên thu được hệ thống trò chơi không biết rơi xuống từ tinh hệ nào, vẽ lên dã tâm tranh bá thiên hạ của hắn. Một nữ nhân tham sống sợ chết dùng thân thể tìm kiếm cơ hội sinh tồn trong hai mươi năm ở ngày diệt vong, lại bởi vì khe nứt tiết điểm bất ngờ xuất hiện này nên đã được mang về trước ngày diệt vong, cô sống lại. Mà khe nứt năm trăm năm thì lại thôn phệ vào một linh hồn nào đó muốn xuyên về ngày diệt vong, đưa nó về ngày diệt vong, bám trên người nữ nhân nào đó.
Quy tắc thời không là công bình, Sở Chích Thiên vọng tưởng nghịch thiên sửa mệnh. Quy tắc tự nhiên sẽ dành cho sự tu chỉnh, hoặc là dành cho sự đau khổ, vì vậy thế giới Tiêu Tử Lăng sống lại, xuất hiện các loại lỗ thủng bởi vì hành vi nghịch thiên của Sở Chích Thiên.
Lúc này, thời không ngàn năm sau, trong tiếng sấm ánh chớp, dưới cơn mưa to, bầu trời nơi cánh đồng bát ngát nào đó, tự dưng lộ ra một lỗ hổng màu đen. Ngay sau đó một vật thể bất minh đột nhiên rơi xuống từ nơi đó, hung hăng nện xuống mặt đất.
Mà một màn này, bị người nào đó bởi vì thí nghiệm thất bại mà đi ra bão xe giải buồn thấy được, hắn vội vã thao túng ô tô trôi nổi trong tay, bay về phía địa phương quỷ dị đó.
.
Sở Chích Thiên khôi phục thần trí, còn chưa mở mắt, đã cảm thấy toàn thân đau đớn. Anh tán phát ra tinh thần lực, phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng hoàn toàn phong bế, không có cửa sổ tồn tại, tường bốn phía hết thảy đều là màu trắng, ngoại trừ vật trang trí bằng gỗ màu đen rải rác trên vách tường. Mà trong phòng vật gì cũng không có, chỉ có chiếc giường dưới thân anh.
Mà trên người anh đã được băng bó, anh còn có thể cảm nhận được một chút sự mát rượi của thuốc trên người, điều này khiến cho anh dễ chịu hơn rất nhiều, nhìn tình hình thì anh hẳn là được cứu, bất quá, đối phương giam anh tại loại địa phương hoàn toàn phong bế này, phỏng đoán không có nhiều ý tốt đối với anh, có lẽ đã biết anh là ai, cho nên muốn dùng anh đổi chút lợi ích nào đó với Cảnh Văn?
Sở Chích Thiên chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lộ ra một vẻ trào phúng, tuy rằng dị năng không gian của anh ở vào trạng thái khô kiệt, nhưng đối phương tuyệt không giam cầm dị năng của anh, chỉ cần dị năng không gian của anh khôi phục được một chút, bất kỳ không gian nào cũng không giam được anh. Thật không biết người nhốt anh là thông minh hay là ngu ngốc.
Sở Chích Thiên ngồi dậy, căn phòng gần như trắng toát này khiến cho anh cảm thấy không thoải mái, nhịn không được cau lại chân mày.
Lúc này, một màn khiến cho Sở Chích Thiên kinh ngạc xuất hiện, bức tường vốn bốn mặt không có một chút khe hở đột nhiên nứt ra, một nam nhân tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, hào hoa phong nhã tướng mạo ôn hòa đi đến, trong tay hắn mang theo một vài thứ, thấy Sở Chích Thiên đã thanh tỉnh, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?"
Sở Chích Thiên trầm mặc không nói, ngoại trừ mấy người thân cận, không ai có thể để cho Sở Chích Thiên có ham muốn nói chuyện. Huống hồ, hiện tại tình hình bất minh, Sở Chích Thiên lại là một nhân vật thích nắm giữ hết thảy mọi chuyện trong tay, đương nhiên không thích bản thân rơi vào bị động.
Người đến thấy Sở Chích Thiên lạnh mặt không trả lời, không tức giận, trái lại tự trách: “Xin lỗi, tôi hẳn nên tự giới thiệu một chút trước, tôi kêu Đường Thanh, là một nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu Mollia, ngày hôm qua khi ra ngoài hóng gió, thấy anh bị thương rớt xuống, vì vậy liền mang anh đến nơi đây trị liệu."
Hắn khẩn trương nhìn về phía Sở Chích Thiên hỏi: “Anh sẽ không trách cứ tôi tự tác chủ trương chứ." Người năng lực là lễ vật trân quý nhất mà thần ban cho nhân loại, là người mà mọi nhân loại nhất định phải tôn kính, bất kỳ ai cũng không được phép tổn hại ý nguyện của người năng lực, bằng không sẽ bị cơ cấu chấp pháp xử phạt.
“Cảm tạ!" Sở Chích Thiên nhận thấy được Đường Thanh không có ác ý đối với anh, hơn nữa gian phòng vốn tưởng rằng hoàn toàn phong bế giam cầm anh, kỳ thực là có cửa ngầm, loại phương thức mở ra cùng với sự cấu tạo không một kẽ hở này, Sở Chích Thiên biết sợ rằng mọi chuyện có chút vướng tay chân, anh muốn hiểu rõ tình hình thêm một chút, vì vậy thái độ vốn lạnh lùng hơi mềm hoá một chút.
Đường Thanh nghe thấy câu cảm tạ của Sở Chích Thiên, vẻ mặt khẩn trương nhất thời thả lỏng, hắn nhanh chóng đi đến bên giường, đưa tay vỗ một cái ở chỗ tường, trong tường đột ngột hiện ra một vách ngăn, hắn để đồ trong tay xuống, rồi kéo xuống tấm ván gỗ màu đen từ trên tường mà Sở Chích Thiên lầm cho rằng là vật trang trí, đặt phía dưới mông ngồi xuống.
Đầu mi Sở Chích Thiên khẽ nhếch, hóa ra vật trang trí màu đen đó là cái ghế, thực sự là kỳ lạ. Anh liếc nhìn phía dưới mông người nọ một cái, một mảnh hư vô. Tấm ván gỗ màu đen cứ như vậy sáng loáng trôi nổi trong không trung, không có bất kỳ điểm tựa nào, trực tiếp nâng đỡ nam nhân thoạt nhìn tuyệt không nhẹ này, còn trông thập phần vững chắc, đây chẳng lẽ cũng là một loại dị năng?
Đường Thanh dường như cảm thấy được lực chú ý của Sở Chích Thiên, lại hiểu lầm ý tứ của anh, cho rằng Sở Chích Thiên muốn biết mình thế nào cứu anh ta trở về, liền nghe hắn nói: “Kỳ thực ngày hôm qua tâm tình tôi rất không tốt. Tuy rằng khí trời rất kém, vừa cuồng phong vừa mưa xối xả, còn điện chớp sấm rền, bất quá tôi vẫn điều khiển xe trôi nổi ra ngoài hóng gió. Không ngờ lại thấy anh rớt xuống từ giữa không trung, ngã trên mặt đất. Lúc đó khỏi nói anh thảm bao nhiêu, trực tiếp mất nửa cái mạng, toàn thân bị nện nát máu thịt mơ hồ, tôi nghĩ chắc anh sống không nổi. Bất quá may mắn, sinh mệnh lực của anh mạnh siêu cấp, y sư trong viện chúng tôi cho rằng đây là một kỳ tích."
Sở Chích Thiên nghe lời nói của Đường Thanh, biết mình hẳn đã rơi vào một không gian không biết, cũng không biết đây là thế giới nào, dường như những thứ kia có chút không giống với thời điểm anh sinh hoạt.
Khi Đường Thanh nói chuyện, ánh mắt lóe sáng lên, dùng ánh mắt sùng kính hỏi: “Anh nhất định là người năng lực đúng không, năng lực của anh là hệ phong sao? Vì vậy có thể bay ở không trung?"
Người năng lực? Là một loại cách nói khác của người thức tỉnh sao? Vì sao hắn sẽ cho rằng mình là hệ phong? Dường như trên người anh không có năng lượng dị năng hệ phong mà. Sở Chích Thiên hồ nghi nhìn người nọ. Không biết phán đoán suy luận này hắn suy đoán ra từ đâu.
Đường Thanh than thở: “Hiện tại người năng lực càng ngày càng ít, dường như khoa học kỹ thuật của chúng ta càng tiến bộ, năng lực bản thân nhân loại sẽ yếu đi, đây chẳng lẽ là cái giá của sự phát triển sao?" Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên cuồng nhiệt, “Tôi nhất định phải tìm ra được bí mật thức tỉnh của nhân loại thời kì diệt vong ngàn năm trước. Vì sao lúc đó nhân loại có thể thức tỉnh nhiều năng lực như vậy."
“Ngàn năm trước? Không phải vì bệnh độc sao?" Khóe miệng Sở Chích Thiên bắt đầu co giật, chẳng lẽ thời không nứt toác, thế mà quăng mình tới ngàn năm sau?
“Đương nhiên không phải, bệnh độc chỉ là một nguyên nhân dẫn đến, nhưng không phải nguồn gốc, hiện tại chúng tôi đã nắm giữ được bệnh độc có thể kích phát sự giải mã gien đó, có thể bảo chứng không bị bệnh độc tập kích lại có thể kích phát được năng lực, thế nhưng, hiện tại nhân loại lại từ từ mất đi năng lực thức tỉnh, trăm nghìn vạn người cũng không nhất định có một ai có thể thức tỉnh được năng lực. Mà nhân loại sơ kỳ ngày diệt vong, chỉ cần không chết, thì trong mười người đều sẽ có một người thức tỉnh, đến hậu kỳ thậm chí đạt được mức trong ba người sẽ có một người. Không chỉ như thế, thời đại đó người tài ba chồng chất, đặc biệt là người sáng lập thế giới mới vương giả Sở Chích Thiên lại càng có được dị năng hệ lôi điện khủng bố, cường giả tuyệt thế trong truyền thuyết nắm giữ được sự trừng phạt thiện ác trong nhân thế." Đường Thanh kích động nói.
“Sở Chích Thiên?" Khóe miệng Sở Chích Thiên vô ý thức co giật, anh không ngờ ngàn năm sau thế mà còn có truyền thuyết của anh? Anh sờ sờ mũi mình, sau đó như nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt kích động hỏi: “Có thể nói cho tôi về chuyện của anh ta không? Hoặc là chuyện hoặc người bên cạnh anh ta?" Có lẽ từ trong miệng Đường Thanh có thể biết được có phải Tiểu Lăng đã về lại bên cạnh anh hay không?
“Anh cũng sùng bái Sở Chích Thiên a?" Đường Thanh như gặp tri kỷ, hưng phấn dị thường, bệnh nói nhiều hoàn toàn bị kích phát. . .
“Sở Chích Thiên là người mạnh nhất thế giới mới, anh ta chưa đến cấp mười đã thống trị được Long Quốc đã sụp đổ, sau đó do tự giả Trần Cảnh Văn quản lý, do dũng giả Đổng Hạo Triết quản chế. . ."
Nghe đến đó Sở Chích Thiên đột ngột túm lấy vạt áo Đường Thanh, lớn tiếng hỏi: “Anh nói là ai?"
Đường Thanh bị động tác kích động của Sở Chích Thiên làm cho sửng sốt, hắn hoang mang đầy mặt nói: “Tôi nói ai? Sở Chích Thiên? Tự giả Trần Cảnh Văn? Hay là dũng giả Đổng Hạo Triết. . ."
Sở Chích Thiên buông Đường Thanh ra, khóe mắt chua xót khổ sở, thế nhưng khóe miệng lại ức chế không được tràn ra nụ cười. Quả nhiên là Hạo Triết, vận mệnh của Hạo Triết thực sự đã được cải biến. Anh hít mạnh một hơi, bình phục tâm tình kích động nói: “Còn có người nào ở bên cạnh vương giả?"
“Chiến giả Đới Hồng Phi, phong thần giả Lục Vân Đào, linh thính giả Tần Thượng Phong. . ." Đường Thanh thuộc như lòng bàn tay, nhất nhất liệt kê ra thần tượng được kính ngưỡng trong cảm nhận của hắn.
“Còn ai nữa? Chẳng lẽ không có một người kêu Tiêu Tử Lăng sao?" Sở Chích Thiên càng nghe sắc mặt càng âm trầm, vì sao Tiểu Lăng nhà anh không ở trong đó chứ?
“Tiêu Tử Lăng? Chưa từng nghe nói qua a. . ." Đường Thanh rất hoang mang.
Thế này đến tột cùng là thế nào, Đổng Hạo Triết đều đã trở về, vì sao Tiểu Lăng của anh lại không tồn tại? Chẳng lẽ làm lại một lần mình vẫn không thể thay đổi được số phận sao? Chẳng lẽ cuối cùng anh vẫn trở thành cặn bã? Sở Chích Thiên nghĩ đến khả năng này, sắc mặt trở nên càng đen.
“Vậy Sở Chích Thiên có. . . ai gọi là người yêu hay không?" Sở Chích Thiên trắc trở hỏi ra câu này.
Đường Thanh sửng sốt, hắn nỗ lực nghĩ nghĩ, lại nghĩ không ra ai, dù sao hắn chỉ quan tâm cường giả bên cạnh Sở Chích Thiên, loại viền hoa tình sử của cường giả đó hắn thật đúng là chưa từng chú ý qua. Bất quá hắn tuyệt không khó xử, đưa tay sờ một chút mép giường dưới thân Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên đột ngột sửng sốt, hình ảnh giả thuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cho ánh mắt của anh bỗng nhiên co rụt, loại kỹ thuật này tuyệt đối không phải niên đại của anh có thể có được, xem ra thời gian ngàn năm tuyệt không phải lời nói dối của Đường Thanh.
Có lẽ Sở Chích Thiên luôn theo thói quen bảo trì một khuôn mặt khối băng, tuy rằng chấn kinh, trên mặt lại không có nửa điểm tiết lộ, mà Đường Thanh chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học chuyên chú nghiên cứu, hắn hoàn toàn xem nhẹ sự kinh ngạc trong ánh mắt của Sở Chích Thiên. Đương nhiên cho rằng Sở Chích Thiên cũng cùng một thời đại như hắn. Đường Thanh cũng không cho rằng loại màn hình giả thuyết mỗi nhà đều có này sẽ làm nam nhân đạm mạc này kinh ngạc. Ách, không thể không nói Đường Thanh suy nghĩ quá đương nhiên.
Sở Chích Thiên liền thấy Đường Thanh nhấn hờ vài cái trên không trung, hình ảnh giả thuyết trước mặt hắn bắt đầu chuyển động hình ảnh. Đến sau cùng, đã bày ra tư liệu về Sở Chích Thiên, xem ra công năng mạng lưới cáp, cho dù ngàn năm sau vẫn được bảo giữ lại.
Sở Chích Thiên thấy được bất kể chính sử dã sử tiểu thuyết hay thoại bản, đều viết nữ nhân Sở Chích Thiên yêu nhất là Giang Khinh Ngữ, tâm tình anh suy sụp, chẳng lẽ hết thảy điều anh làm đều không có tác dụng sao? Thế nhưng không phải Đổng Hạo Triết còn sống sao? Vì sao Tiểu Lăng của anh sẽ biến mất trên lịch sử chứ?
“Vì sao hết thảy tư liệu đều nói Sở Chích Thiên thích nữ nhân kia?" Sở Chích Thiên rất buồn bực, rõ ràng anh không có bất kỳ cảm tình nào đối với nữ nhân đó, chỉ đơn thuần là quan hệ nhục dục. Vì sao tới ngàn năm sau, lại nói anh yêu nữ nhân ngu xuẩn đó?
Đường Thanh sửng sốt, dù sao đáp án này là được hết thảy học giả lịch sử xác định, bởi vì điều này đến từ một bản chép tay trân quý trong Tử Lăng Cung của Sở Chích Thiên. Trải qua sự nghiên cứu cùng chứng minh của cơ cấu quyền uy, bản chép tay này là văn hiến trân quý ghi chép lại ngôn hành cử chỉ, với hết thảy quyết định trọng đại cùng quyết sách vĩ đại của Sở Chích Thiên. Hẳn là có nhân viên chuyên trách phụ trách ghi chép.
Mà bản chép tay trân quý này, phân tích từ trên bút tích, hẳn là do hai người phụ trách ghi chép. Nhân viên đầu tiên ghi chép là từ khi căn cứ Lăng Thiên thành lập đến năm thứ mười ngày diệt vong, mà người còn lại thì bắt đầu ghi chép từ sau năm thứ mười đến khi Sở Chích Thiên sáng lập thế giới mới kết thúc.
“Tôi hỏi, vì sao tất cả mọi người xác định như vậy." Giữa trán Sở Chích Thiên tràn ngập bạo ngược, ngoại trừ Tiêu Tử Lăng, anh không muốn có quan hệ với bất kỳ nữ nhân hoặc là nam nhân nào. Điều này làm cho anh có loại ảo giác, anh lại một lần nữa phản bội Tiêu Tử Lăng.
Tuy rằng Đường Thanh hoang mang vì sao Sở Chích Thiên muốn truy nguyên. Đây rõ ràng là sự thực được công nhận, bất quá hắn cũng không nói nhiều, trực tiếp tìm ra ảnh chụp của bản chép tay trân quý kia, vì vậy, một tấm ảnh cứ như vậy hiện ra ở trước mặt Sở Chích Thiên.
Tuy rằng bọn họ không được xem bản gốc chân thực, nhưng trên mạng đã có hết thảy ảnh chụp của phần văn bản đó, hơn nữa những bức ảnh đó rất rõ ràng, đều thấy rất rõ ràng mỗi một văn tự bên trong.
Sở Chích Thiên nhìn chữ viết quen thuộc trong bức ảnh kia, viền mắt của anh nhất thời ươn ướt. Anh đã tìm được đáp án anh cần.
‘Nếu nói chân ái trong vô số nữ nhân của Sở Chích Thiên là ai? Nghĩ chắc đáp án duy nhất là Giang Khinh Ngữ đã thành công thăng nhiệm thành bộ trưởng hậu cần thực quyền của căn cứ Lăng Thiên từ trên giường anh ta. Trên thực tế, anh ta đối với Giang Khinh Ngữ đích xác không giống với người thường.’
Chữ viết này, chính là của Tiểu Lăng nhà anh. Anh rốt cục đã nghịch thiên sửa mệnh! Tiểu Lăng của anh thực sự đã về lại bên cạnh anh. Chẳng qua, vì sao Tiểu Lăng nhà anh sẽ trở thành ghi chép quan ghi chép lời nói việc làm của anh? Hơn nữa còn viết lên đoạn lời như thế? Chẳng lẽ một đời làm lại này, anh vẫn cặn bã như vậy?
.
Vô tri vô giác vượt qua mấy ngày ở trên giường, Tiêu Tử Lăng rốt cục triệt để thanh tỉnh lại, cậu mở mí mắt sưng đỏ, phát hiện bản thân không còn chút sức lực nào nữa, cả người mệt mỏi đến mức ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.
Trong lòng Tiêu Tử Lăng bi phẫn, yết hầu khàn khàn rốt cục nặn ra ba chữ: “Sở Chích Thiên!" Hiện tại cậu thực sự hận không thể gặm cắn cái con cầm thú đó.
Hừ, vì cái răng bình định bắc bộ, phương pháp chúc mừng thắng lợi của Sở Chích Thiên là áp cậu điên cuồng làm ba ngày ba đêm? Vì sao người người hưng phấn vui sướng, chỉ có cậu chịu tội lớn này? Không được, lần này cậu nhất định phải trả thù lại.
Sở Chích Thiên biết mình làm quá phận, sáng sớm đã rời giường hầm canh nấu cháo cho Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng vừa tỉnh lại anh đã cảm nhận được, lập tức bưng lên cháo đã được nấu, nỗ lực lấy lòng Tiểu Lăng nhà anh, đánh tan sự phẫn nộ của cậu, đương nhiên tùy tiện thỉnh cầu tha thứ.
Tiêu Tử Lăng chịu thiệt đương nhiên muốn được bồi thường lại, vì vậy thành thật không khách khí ăn sạch uống sạch đồ Sở Chích Thiên làm, không chừa lại một chút cho Sở Chích Thiên, hừ, có thể bỏ đói lão đại nhà mình một bữa cũng tốt. Oán niệm trong lòng Tiêu Tử Lăng sống lại.
Sở Chích Thiên thấy vậy một chút ý kiến cũng không có, chỉ cần Tiểu Lăng nhà mình cao hứng, tâm tình anh liền sung sướng, hơn nữa, Tiểu Lăng chịu ăn đồ anh làm, không phải đại biểu Tiểu Lăng nhà anh đã tha thứ anh sao?
Trên thực tế, cục tức này Tiêu Tử Lăng tuyệt không hề nuốt xuống. Cậu rốt cục khôi phục thể lực thừa lúc Sở Chích Thiên không chú ý, lấy ra một quyển ghi chép cậu cất giấu đã lâu từ trong Tử Phủ, bên trên ghi đầy ngôn hành cử chỉ của Sở Chích Thiên từ khi khai sáng căn cứ Lăng Thiên đến bây giờ, đương nhiên khi tâm tình Tiêu Tử Lăng tốt, sẽ viết chút lời hay, khi tâm tình Tiêu Tử Lăng không tốt, cậu sẽ thêm mắm dặm muối điền vào những hành vi ngựa giống kiếp trước của Sở Chích Thiên.
Mà lúc này đây, cậu quả quyết viết lên tin tức đường nhỏ nghe được từ kiếp trước: ‘Vì chinh phục toàn bộ bắc bộ, đạt được thống nhất, Sở Chích Thiên xuất hết thủ đoạn. Thông gia là một loại thủ đoạn đơn giản nhanh chóng lại có hiệu quả, là cách làm nhất quán của Sở Chích Thiên, mà lần này anh ta lại cưới ba đại công chúa của Trầm Thành, Băng Thành, Ngân Thành, thêm vào cho hậu cung của anh ta ba giai lệ nữa, hưởng hết diễm phúc.’ (Nếu là sự thực thì tốt rồi, cậu sẽ không thiếu chút nữa chết ở trên giường. Sở Chích Thiên bị dục vọng khống chế quá đáng sợ. . . Tiêu Tử Lăng nghĩ tới đây, thân mình nhỏ nhắn đột ngột run rẩy, hận không thể thêm vào trong văn một số nữ nhân nữa.)
‘Nếu nói chân ái trong vô số nữ nhân của Sở Chích Thiên là ai? Nghĩ chắc đáp án duy nhất là Giang Khinh Ngữ đã thành công thăng nhiệm thành bộ trưởng hậu cần thực quyền của căn cứ Lăng Thiên từ trên giường anh ta. Trên thực tế, anh ta đối với Giang Khinh Ngữ đích xác không giống với người thường.’ (Đều tự mình suy nghĩ giết chết cô ta thế nào, đương nhiên không giống với người thường.)
Bất quá không bao lâu sau, bản ghi chép này bị Sở Chích Thiên phát hiện. Nguyên nhân là ngày nào đó Tiêu Tử Lăng ở trong phòng làm việc của mình, lại bắt đầu kết hợp tin tức đường nhỏ kiếp trước của Sở Chích Thiên, bắt đầu ghi chép lại. Phát tiết sự bất mãn khi mình lần nữa bị lăn qua lăn lại, lại không ngờ Sở Chích Thiên sẽ lặng yên tới, có lẽ bởi vì viết quá vui sướng cũng quá hả giận, Tiêu Tử Lăng căn bản không nhận thấy được đại Boss đến, vì vậy, bi kịch xảy ra.
Tiêu Tử Lăng trực tiếp bị Sở Chích Thiên áp tải vào Tử Phủ hung hăng trừng phạt một trận, liên tục một tuần không để cho cậu xuống giường lớn bạch ngọc. Mà bản ghi chép còn chưa viết xong kia thì cô linh linh bị vứt trên bàn công tác của Tiêu Tử Lăng.
Mà lúc này, Sở Tiểu Thất hoàn thành xong hai vạn lần vung kiếm của mình, đi tới chỗ của Tiêu Tử Lăng báo cáo, lại phát hiện Tiêu Tử Lăng hẳn phải ở trong phòng làm việc lại không thấy, nó vốn muốn rời đi, không cẩn thận thấy được bản ghi chép bị bỏ quên kia.
Hiếm thấy được một lần hiếu kỳ, để cho nó lật xem bản ghi chép đó một lần, rất nhanh, trên mặt Tiểu Thất bắt đầu đủ mọi màu sắc, bởi vì nó bi ai phát hiện, lịch sử mà mình vốn cho rằng đều là giả, nó đã bị lừa. Mợ nó, cái gọi là văn hiến trân quý ghi chép lịch sử chân thực được học giả lịch sử sùng kính mà ngàn năm sau nó thấy, thế mà là sản phẩm được Tiêu Tử Lăng tạo ra trong lúc buồn chán, bút tích kia nó đã xem qua vô số lần trên bức ảnh trên mạng trong tương lai, quen thuộc đến mức khiến cho nó muốn quên cũng không quên được.
Tiểu Thất không ngờ đáp án mà nó vẫn luôn muốn tìm ở nơi đây, sở dĩ trên lịch sử không có Tiêu Tử Lăng, đó là bởi vì chứng cứ mà bọn họ thâm tín căn bản là bản chép tay không có tính lịch sử chân thực nào, đó chỉ là một trò chơi của Tiêu Tử Lăng mà thôi.
Tiểu Thất trong sự phiền muộn thiếu chút nữa đã trực tiếp bóp nát bản ghi chép đó, bất quá may mắn nó rất nhanh tỉnh táo lại. Nó đột nhiên cười trầm rộ lên, khóe miệng lộ ra một vẻ âm trầm cùng lạnh lẽo, nếu như bị người khác thấy, khẳng định trái tim nhỏ sẽ bị dọa đến kinh hoàng, vì cái răng tiểu thái tử của căn cứ nhà mình sẽ lộ ra bộ biểu cảm khiến người ta kinh hoảng đó chứ.
Tiểu Thất suy nghĩ, nếu nó đều đã bị lừa, người khác thế nào có thể tránh được chứ, không bằng tất cả mọi người cùng bị lừa đi. Tiểu Thất nghĩ như thế, tâm tình tốt hơn nhiều, giữa trán lại bắt đầu đắc ý lên, bởi vì, trong những người bị lừa chỉ có nó biết chân tướng không phải sao?
Tiểu Thất quyết định dựa theo phương pháp sáng tác của Tiêu Tử Lăng viết tiếp. . . Cứ như vậy, cái gọi là người ghi chép thứ hai cứ như vậy xuất hiện. Đến mãi sau này, người viết của bản ghi chép này đổi thành Sở Tiểu Thất, vì vậy cuộc đời hậu cung ngựa giống hương diễm, thần kỳ, khiến người ta hâm mộ của Sở Chích Thiên cứ như vậy triển khai, hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người trong tương lai bị thời gian ẩn tàng lịch sử chân thực.
Nói thật, Tiểu Thất làm như vậy là có nguyên nhân, đối với chuyện Sở Chích Thiên mọi lúc mọi nơi chiếm lấy Tiêu Tử Lăng, Tiểu Thất kỳ thực rất có ý kiến, Tiểu Thất cho rằng phần thời gian thuộc về nó, đã bị Sở Chích Thiên vô tình tước đoạt, vì vậy Tiểu Thất rất tức giận.
Bất quá, Tiểu Thất lại không biết làm thế nào đối với việc này, bởi vì thực lực của Sở Chích Thiên quá mạnh, Tiểu Thất không có cách nào phản kháng, nó không có năng lực đoạt lại phần thời gian tiếp xúc với Tiêu Tử Lăng thuộc về nó. Bất quá điều này không có nghĩa là Tiểu Thất từ bỏ trả thù. Mà hiện tại, Tiểu Thất rốt cục đã tìm được cơ hội trả thù Sở Chích Thiên -- Triệt để bôi đen Sở Chích Thiên đi!
Vì vậy, cái gọi là lịch sử, chính là như thế mà có.
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân