Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 107: Mê hoặc, bắt đầu từ nơi đây!
Sở Chích Thiên nhắm mắt nhìn như hưởng thụ, tràng diện hiện ra trong đầu lúc này, lại là một màn trong phòng xe lúc chạng vạng. . .
“Sở ca, có muốn đánh cược hay không, đánh cược đêm nay Giang Khinh Ngữ có thể đến hay không?" Tiêu Tử Lăng xấu xa ngồi ở bên người Sở Chích Thiên, cả người tựa nghiêng trên lưng sô pha, mặt hướng về phía Sở Chích Thiên đang mang vẻ mặt nghiêm túc xem tư liệu trong tay. Cậu đưa ra cánh tay trắng mịn có chút múp míp của trẻ con của bản thân, vẫy vẫy với Sở Chích Thiên bên trên tư liệu, nỗ lực kéo lại lực chú ý của Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên quay đầu lãnh nhãn liếc Tiêu Tử Lăng không có việc gì làm ngại buồn chán một chút, tuyệt không đáp lại. Ở trong mắt anh đánh cược là một chuyện đặc biệt nhàm chán, anh phỉ nhổ còn không kịp, hơn nữa, chuyện này, rõ ràng Tiêu Tử Lăng đang nhìn anh cười nhạo, anh thế nào có thể đánh cược với Tiêu Tử Lăng chứ.
Tiêu Tử Lăng thấy Sở Chích Thiên căn bản không phối hợp cậu, mắt to tròn trơn trơn nhanh chóng chuyển chuyển, thay đổi một loại phương thức khác nói: “Nếu không, chúng ta đoán đoán xem, nếu như Giang Khinh Ngữ tìm đến Sở ca, nên làm như thế nào đây? Không biết cô ta dùng phương pháp gì để mê hoặc Sở ca anh. . ." Nói xong, vẻ mặt hưng phấn, dường như cảm thấy rất hứng thú đối với việc mô phỏng tâm tư của Giang Khinh Ngữ.
Một cái búng trán đánh qua, Sở Chích Thiên không cho một chút mặt mũi, cười lạnh nói: “Nghĩ vớ vẩn, cô ta đều đã không thể vào, còn mê hoặc tôi thế nào?" Sở Chích Thiên không cho rằng anh sẽ để Giang Khinh Ngữ vào, loại nữ nhân có chứa động cơ bất lương rõ ràng đó, còn trông cậy vào anh sẽ phối hợp?
Tiêu Tử Lăng cắn răng nhếch miệng xoa trán, nghe thấy lời nói của Sở Chích Thiên không cho là đúng nói: “Vạn nhất, cô ta tìm cớ thì sao, tỷ như, ‘Sở ca. Em có chuyện quan trọng báo cáo’. . ."
Sở Chích Thiên hàn khí bức người liếc liếc người nào đó nằm úp sấp thảnh thơi trên sô pha bên người một cái lạnh buốt nói: “Cậu nghĩ rằng tôi rất buồn chán? Cái gì cũng không hỏi liền để người vào?"
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng ngồi thẳng thân thể, không dám ngồi không có tướng ngồi nữa, lời Sở Chích Thiên nói cũng đúng, dựa theo tính cách của anh ta không có khả năng đơn giản để người vào. Bất quá Giang Khinh Ngữ sẽ dừng tay như vậy sao? Khẳng định sẽ không, cô ta nhất định sẽ tìm một chủ đề Sở Chích Thiên quan tâm làm lời mở đầu, không thể không khiến cho Sở Chích Thiên để cô ta đi vào. . .
Tiêu Tử Lăng vuốt cằm suy nghĩ một phen. Đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nói với lão đại nhà mình: “Sở ca, anh nói vạn nhất Giang Khinh Ngữ nói chính là chuyện anh quan tâm, anh không để cô ta vào cũng khó a."
Sở Chích Thiên xem thường nói: “Cậu cho rằng cô ta có chuyện tôi muốn biết?" Sở Chích Thiên không cho rằng chuyện nữ nhân kia nói sẽ khiến cho anh cảm thấy hứng thú.
Hai mắt Tiêu Tử Lăng phát sáng, mắt mang mong đợi: “Tỷ như, chuyện của em. . ."
Sở Chích Thiên trực tiếp một chưởng đập lên trên đầu Tiêu Tử Lăng, đập cậu ngã trên sô pha: “Cậu nghĩ thật đẹp!"
Tiêu Tử Lăng đứng lên bất mãn nói: “Sở ca chẳng lẽ một chút cũng không hiếu kỳ chuyện trước kia của em?"
Sở Chích Thiên cười nhạo nói: “Dựa vào sinh hoạt đơn điệu như tấm giấy trắng của cậu. Cậu trông cậy vào tôi hiếu kỳ chuyện gì?"
Tiêu Tử Lăng tựa qua, ánh mắt cười thành hai vầng trăng rằm: “Ví dụ, tuổi tác chân thực của em gì gì đó?" Vẻ mặt của cậu vậy mà mang theo một chút xảo trá.
Tuổi tác chân thực? Sở Chích Thiên nghe xong lời này, như có chút đăm chiêu liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái: “Nhớ cậu từng nói qua, cậu không phải vị thành niên. . ."
Tiêu Tử Lăng cảm động sắp muốn khóc. Không ngờ tới Sở Chích Thiên vậy mà còn nhớ rõ lời nói trước đây của cậu, cậu gật mạnh đầu: “Ừ ừ ừ!"
Sở Chích Thiên hồ nghi liếc Tiêu Tử Lăng một cái, khẽ cau mày nói: “Có phải cậu gạt người hay không? Nói đi, cậu truyền cho Giang Khinh Ngữ tin tức giả gì?"
Tiêu Tử Lăng khóc không ra nước mắt, rõ ràng cậu cho cô ta là tin tức chân thật a, căn bản hổng có gì giả tạo, cậu bĩu môi bất mãn nói: “Chẳng lẽ không thể là sự thật sao? Tỷ như tuổi tác của em là 24 tuổi, tỷ như em lớn hơn so với Sở ca anh. . ."
Nói còn chưa xong, một cái búng trán không chút nào lưu tình lại bay qua. Sở Chích Thiên lãnh khốc cảnh cáo: “Đừng mong chiếm tiện nghi của tôi, làm tốt đàn em của cậu đi!"
Được rồi, Sở Chích Thiên bá đạo căn bản không tiếp nhận đáp án này, Tiêu Tử Lăng rơi lệ đầy mặt, thật vất vả có cơ hội chứng minh tuổi tác chân thực của bản thân, đáng tiếc lão đại không cho phép. Xem ra cậu vẫn phải tiếp tục thiếp thân không rõ rồi.
“Nha, Sở ca, nếu như Giang Khinh Ngữ thực sự nói như vậy, anh còn không cho cô ta vào sao?" Trong ánh mắt của Tiêu Tử Lăng tràn ngập sự khẩn cầu ‘lão đại anh để cô ta vào đi’, Sở Chích Thiên đột nhiên có chút hứng thú, anh rất muốn xem một chút kế tiếp Tiêu Tử Lăng muốn làm gì.
“Được rồi, nhìn trên lời nói tương đối khiến người ta kinh ngạc đó, tôi sẽ để cô ta vào. . ." Sở Chích Thiên rốt cục phối hợp nói câu này.
Tiêu Tử Lăng vừa nghe lời này liền hưng phấn, cậu nhanh chóng xê dịch về phía chỗ Sở Chích Thiên, gần như dán sát gần người, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm ánh đỏ hưng phấn, trong mắt tràn ngập thần thái buôn dưa lê: “Sở ca, sau khi đi vào, em tin tưởng khẳng định Giang Khinh Ngữ sẽ khẩn cấp mê hoặc anh, đó chính là cơ hội tốt lớn a."
Sở Chích Thiên trừng Tiêu Tử Lăng một cái, xem ra ở trong mắt Tiêu Tử Lăng, anh chính là một con ngựa giống thoáng bị nữ nhân tùy tiện mê hoặc đã động tình, đây đã là tư duy theo quán tính của Tiêu Tử Lăng. Vì vậy tức giận nói: “Cậu tới cùng đang suy nghĩ mấy thứ lung tung gì đấy? Lông còn chưa mọc đủ đã muốn nữ nhân đúng không?"
Tiêu Tử Lăng vươn một ngón tay lắc lắc ở trước mặt Sở Chích Thiên, trong miệng chậc chậc nói: “Sở ca, đừng nói sang chuyện khác a, em không phải đang nghiên cứu Giang Khinh Ngữ lợi dụng đêm nay như thế nào để thực hiện được mục đích của cô ta sao. Sở ca, anh nghìn vạn lần phải chịu đựng a." Nói xong tay kia vỗ vỗ bờ vai của Sở Chích Thiên biểu đạt sự kỳ vọng của cậu đối với anh.
“Cậu đều đã cho rằng tôi là đại ngựa giống, nếu đã đưa lên cửa, cho không cớ gì không ăn không phải sao?" Sở Chích Thiên thoáng chuyển câu chuyện, đột nhiên tỏ ra một bộ dáng không chống cự sự chủ động nhào vào lòng của Giang Khinh Ngữ nữa, để cho Tiêu Tử Lăng cả kinh, chẳng lẽ muốn làm giả thành thật? Vậy cũng không được.
Cậu nhanh chóng bám lên bờ vai của Sở Chích Thiên nói: “Sở ca, anh nghìn vạn lần không thể làm mất đi mặt mũi của nam nhân chúng ta. Đối mặt mê hoặc nhất định phải bảo trì bình tĩnh, quá vội không xứng với hình tượng vốn dĩ của đại ca."
Nghe nói như thế, Sở Chích Thiên đặt tư liệu trong tay qua bên cạnh, hai tay khoanh ngực như cười như không nói: “Vậy cậu nói xem, tôi nên biểu hiện thế nào mới tính là phù hợp hình tượng vốn dĩ của tôi?"
“Đương nhiên là đối mặt mê hoặc mặt không đổi sắc. . . Có sự kiên định của bất động như núi!" Tiêu Tử Lăng nắm tay phấn chấn nói.
“Tôi đây phải làm như thế nào mới xem như là mặt không đổi sắc, bất động như núi?" Sở Chích Thiên bày một bộ dáng phải giải thích rõ ràng cho anh khiến cho Tiêu Tử Lăng có chút đâm lao phải theo lao. Mợ nó, cũng không phải cậu bị mê hoặc, vì cái răng phải hỏi cậu, kêu cậu giải thích?
Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, lời mang theo sự dò hỏi: “Nếu không, chúng ta luyện tập một chút."
“Luyện tập?" Sở Chích Thiên liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái, chờ đợi sự giải thích của cậu.
Tiêu Tử Lăng gật đầu: “Luyện tập một chút khi Giang Khinh Ngữ mê hoặc Sở ca anh, phản ứng thế nào mới tính là mặt không đổi sắc bất động như núi!" Nếu giải thích không rõ, chỉ có thể làm tại chỗ để biểu đạt.
“Nga? Tiểu Lăng, thoạt nhìn cậu hiểu rất rõ đối với việc này a, xem ra tôi đã xem thường cậu!" Ngữ khí của Sở Chích Thiên mang sự nguy hiểm, anh không ngờ tới đàn em nhà mình ở dưới mí mắt của anh, vậy mà lại rõ như lòng bàn tay đối với loại chuyện này, anh ngược lại muốn xem tới cùng cậu đã biết cái gì.
Toàn bộ tâm tư của Tiêu Tử Lăng đều ở trên chuyện Giang Khinh Ngữ sẽ mê hoặc Sở Chích Thiên thế nào, nhất thời không nghe thấy ngữ khí của Sở Chích Thiên, cậu ngượng ngùng sờ ót nói: “Kỳ thực, chỉ từng xem qua một chút. Cái kia, Sở ca, anh biết đấy, em có chút hiếu kỳ nha, có phải hiện thực cũng sẽ như vậy hay không?"
Cả người Sở Chích Thiên tựa trên sô pha, như cười như không nói: “Tôi ngược lại muốn biết, Tiểu Lăng cậu đến tột cùng đã thấy được những gì, lại học được những gì. . ."
Tiêu Tử Lăng dựng thẳng lên một ngón tay: “Chỉ một chút! Em đang suy nghĩ có thể Giang Khinh Ngữ cũng sẽ làm như vậy hay không."
“Làm như thế nào?" Sở Chích Thiên ngược lại muốn biết đến tột cùng tên nhóc này đã học được cái gì, hiện tại hẳn là xem không được phim S, chẳng lẽ lần nào đó khi thu thập thu được sách vàng nào đó, không cẩn thận để cho cậu ta thấy được? Sở Chích Thiên ngược lại có chút hối hận đã để cho Tiêu Tử Lăng giúp anh chỉnh lý tạp vật trong không gian. . .
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng đứng lên, đi đến phía sau sô pha, toàn bộ thân thể tựa ở phía sau lưng Sở Chích Thiên, một cánh tay non bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai kiên cố cho Sở Chích Thiên, trong miệng nói: “Sở ca, anh nói có thể Giang Khinh Ngữ sẽ dùng chiêu này để ám chỉ anh hay không?"
Sở Chích Thiên hừ lạnh một tiếng: “Chỉ nhiêu đây? Cậu nghĩ cũng quá nhiều rồi." Tuy rằng anh không cho rằng anh sẽ để Giang Khinh Ngữ xoa bóp bờ vai cho anh, nhưng chỉ bằng vào hành động này đã nhận định người nào đó mê hoặc anh, vậy cũng quá đơn thuần đi, thoạt nhìn trình độ bị độc hại của Tiêu Tử Lăng không sâu như trong tưởng tượng của anh, trong lòng anh tránh không được thở dài một hơi.
Đáng tiếc, không đợi anh hoàn toàn yên tâm, động tác kế tiếp của Tiêu Tử Lăng khiến cho trong lòng anh nhịn không được run lên, thiếu chút nữa biến sắc tại chỗ.
Nói đến Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói của Sở Chích Thiên, trong lòng rất bất mãn: Sấc, quả nhiên là một con đại sắc lang, loại mờ ám này vậy mà căn bản xem như chả có gì. Xem ra phải gia tăng lực độ. . .
Vì vậy, tay của Tiêu Tử Lăng nhanh chóng trượt xuống ngực của Sở Chích Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve. Ừm, vóc người của Sở ca thực sự rất tốt, sao mình lại không có chứ? Thực khiến cho cậu đố kị hận a!
Tiêu Tử Lăng cảm thán một phen, tiếp theo thì cả người tựa lên trên người Sở Chích Thiên, miệng nhẹ nhàng thổi một hơi vào lỗ tai của Sở Chích Thiên, giảo hoạt hỏi: “Sở ca, nếu như Giang Khinh Ngữ làm như vậy thì sao? Sở ca, có bị mê hoặc hay không?"
Sở Tiểu Thất bên kia, trong khe ngón tay nhỏ bé che lại ánh mắt, chấn kinh mở to hai mắt nhìn, hai người bọn họ muốn làm chuyện cấp bậc hạn chế sao? A. . . Vậy nó có cần nhắc nhở bọn họ nơi đây còn có nó hay không? Cái đầu nhỏ của Sở Tiểu Thất bắt đầu quấn quýt, không biết nó có thể bởi vậy mà đau mắt hột hay không a! Nếu vậy, thực sự rất phá hư hình tượng của nó nga.
Cả người Sở Chích Thiên thoáng căng chặt, đứng mạnh lên, quay đầu lại giận trừng nói: “Càn quấy! Tiêu Tử Lăng, ba ngày không giáo huấn cậu, cậu liền ngứa da phải không, buổi tối ngày hôm nay, cậu không cần nghỉ ngơi, đến chỗ tôi tiếp thu hình phạt thân thể."
Tiêu Tử Lăng mở lớn miệng, chờ một chút, ban nãy bọn họ chỉ đang suy đoán đêm nay Giang Khinh Ngữ có thể mê hoặc Sở Chích Thiên hay không, thế nào thoáng cái đã nhảy đến chuyện giáo huấn cậu? Tính ra cậu không làm chuyện gì thương thiên hại lý a.
Khuôn mặt non mịn của Tiêu Tử Lăng nhăn thành hình bánh bao, trong miệng cầu xin: “Sở ca, Sở ca, anh không thể vô duyên vô cớ phạt em, em cái gì cũng chưa từng làm a. . ."
Tiếng cầu xin của Tiêu Tử Lăng, dẫn tới chỉ là một mạt lãnh quang đông chết người của Sở Chích Thiên, anh đã quyết định, nhất định phải giáo huấn Tiêu Tử Lăng một trận, cho cậu ta biết thứ gì có thể xem, thứ gì không thể xem, đặc biệt là những thứ về động tác cấp bậc hạn chế. . .
Sở Tiểu Thất bối rối nhìn bọn họ, vừa rồi rõ ràng còn đang thân thiết, thế nào thoáng cái lại cãi nhau rồi? Khó trách trên sách nói tình yêu là khó hiểu nhất, nó khiến cho người bình thường đều trở nên không bình thường. . . Tuy rằng không biết những lời này là thật hay giả, bất quá dựa theo biểu hiện hiện tại của hai người, hẳn là coi như có lý. Ừm, nó phải nhớ kỹ, để tiếp tục nghiên cứu.
“Sở ca, có muốn đánh cược hay không, đánh cược đêm nay Giang Khinh Ngữ có thể đến hay không?" Tiêu Tử Lăng xấu xa ngồi ở bên người Sở Chích Thiên, cả người tựa nghiêng trên lưng sô pha, mặt hướng về phía Sở Chích Thiên đang mang vẻ mặt nghiêm túc xem tư liệu trong tay. Cậu đưa ra cánh tay trắng mịn có chút múp míp của trẻ con của bản thân, vẫy vẫy với Sở Chích Thiên bên trên tư liệu, nỗ lực kéo lại lực chú ý của Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên quay đầu lãnh nhãn liếc Tiêu Tử Lăng không có việc gì làm ngại buồn chán một chút, tuyệt không đáp lại. Ở trong mắt anh đánh cược là một chuyện đặc biệt nhàm chán, anh phỉ nhổ còn không kịp, hơn nữa, chuyện này, rõ ràng Tiêu Tử Lăng đang nhìn anh cười nhạo, anh thế nào có thể đánh cược với Tiêu Tử Lăng chứ.
Tiêu Tử Lăng thấy Sở Chích Thiên căn bản không phối hợp cậu, mắt to tròn trơn trơn nhanh chóng chuyển chuyển, thay đổi một loại phương thức khác nói: “Nếu không, chúng ta đoán đoán xem, nếu như Giang Khinh Ngữ tìm đến Sở ca, nên làm như thế nào đây? Không biết cô ta dùng phương pháp gì để mê hoặc Sở ca anh. . ." Nói xong, vẻ mặt hưng phấn, dường như cảm thấy rất hứng thú đối với việc mô phỏng tâm tư của Giang Khinh Ngữ.
Một cái búng trán đánh qua, Sở Chích Thiên không cho một chút mặt mũi, cười lạnh nói: “Nghĩ vớ vẩn, cô ta đều đã không thể vào, còn mê hoặc tôi thế nào?" Sở Chích Thiên không cho rằng anh sẽ để Giang Khinh Ngữ vào, loại nữ nhân có chứa động cơ bất lương rõ ràng đó, còn trông cậy vào anh sẽ phối hợp?
Tiêu Tử Lăng cắn răng nhếch miệng xoa trán, nghe thấy lời nói của Sở Chích Thiên không cho là đúng nói: “Vạn nhất, cô ta tìm cớ thì sao, tỷ như, ‘Sở ca. Em có chuyện quan trọng báo cáo’. . ."
Sở Chích Thiên hàn khí bức người liếc liếc người nào đó nằm úp sấp thảnh thơi trên sô pha bên người một cái lạnh buốt nói: “Cậu nghĩ rằng tôi rất buồn chán? Cái gì cũng không hỏi liền để người vào?"
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng ngồi thẳng thân thể, không dám ngồi không có tướng ngồi nữa, lời Sở Chích Thiên nói cũng đúng, dựa theo tính cách của anh ta không có khả năng đơn giản để người vào. Bất quá Giang Khinh Ngữ sẽ dừng tay như vậy sao? Khẳng định sẽ không, cô ta nhất định sẽ tìm một chủ đề Sở Chích Thiên quan tâm làm lời mở đầu, không thể không khiến cho Sở Chích Thiên để cô ta đi vào. . .
Tiêu Tử Lăng vuốt cằm suy nghĩ một phen. Đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nói với lão đại nhà mình: “Sở ca, anh nói vạn nhất Giang Khinh Ngữ nói chính là chuyện anh quan tâm, anh không để cô ta vào cũng khó a."
Sở Chích Thiên xem thường nói: “Cậu cho rằng cô ta có chuyện tôi muốn biết?" Sở Chích Thiên không cho rằng chuyện nữ nhân kia nói sẽ khiến cho anh cảm thấy hứng thú.
Hai mắt Tiêu Tử Lăng phát sáng, mắt mang mong đợi: “Tỷ như, chuyện của em. . ."
Sở Chích Thiên trực tiếp một chưởng đập lên trên đầu Tiêu Tử Lăng, đập cậu ngã trên sô pha: “Cậu nghĩ thật đẹp!"
Tiêu Tử Lăng đứng lên bất mãn nói: “Sở ca chẳng lẽ một chút cũng không hiếu kỳ chuyện trước kia của em?"
Sở Chích Thiên cười nhạo nói: “Dựa vào sinh hoạt đơn điệu như tấm giấy trắng của cậu. Cậu trông cậy vào tôi hiếu kỳ chuyện gì?"
Tiêu Tử Lăng tựa qua, ánh mắt cười thành hai vầng trăng rằm: “Ví dụ, tuổi tác chân thực của em gì gì đó?" Vẻ mặt của cậu vậy mà mang theo một chút xảo trá.
Tuổi tác chân thực? Sở Chích Thiên nghe xong lời này, như có chút đăm chiêu liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái: “Nhớ cậu từng nói qua, cậu không phải vị thành niên. . ."
Tiêu Tử Lăng cảm động sắp muốn khóc. Không ngờ tới Sở Chích Thiên vậy mà còn nhớ rõ lời nói trước đây của cậu, cậu gật mạnh đầu: “Ừ ừ ừ!"
Sở Chích Thiên hồ nghi liếc Tiêu Tử Lăng một cái, khẽ cau mày nói: “Có phải cậu gạt người hay không? Nói đi, cậu truyền cho Giang Khinh Ngữ tin tức giả gì?"
Tiêu Tử Lăng khóc không ra nước mắt, rõ ràng cậu cho cô ta là tin tức chân thật a, căn bản hổng có gì giả tạo, cậu bĩu môi bất mãn nói: “Chẳng lẽ không thể là sự thật sao? Tỷ như tuổi tác của em là 24 tuổi, tỷ như em lớn hơn so với Sở ca anh. . ."
Nói còn chưa xong, một cái búng trán không chút nào lưu tình lại bay qua. Sở Chích Thiên lãnh khốc cảnh cáo: “Đừng mong chiếm tiện nghi của tôi, làm tốt đàn em của cậu đi!"
Được rồi, Sở Chích Thiên bá đạo căn bản không tiếp nhận đáp án này, Tiêu Tử Lăng rơi lệ đầy mặt, thật vất vả có cơ hội chứng minh tuổi tác chân thực của bản thân, đáng tiếc lão đại không cho phép. Xem ra cậu vẫn phải tiếp tục thiếp thân không rõ rồi.
“Nha, Sở ca, nếu như Giang Khinh Ngữ thực sự nói như vậy, anh còn không cho cô ta vào sao?" Trong ánh mắt của Tiêu Tử Lăng tràn ngập sự khẩn cầu ‘lão đại anh để cô ta vào đi’, Sở Chích Thiên đột nhiên có chút hứng thú, anh rất muốn xem một chút kế tiếp Tiêu Tử Lăng muốn làm gì.
“Được rồi, nhìn trên lời nói tương đối khiến người ta kinh ngạc đó, tôi sẽ để cô ta vào. . ." Sở Chích Thiên rốt cục phối hợp nói câu này.
Tiêu Tử Lăng vừa nghe lời này liền hưng phấn, cậu nhanh chóng xê dịch về phía chỗ Sở Chích Thiên, gần như dán sát gần người, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm ánh đỏ hưng phấn, trong mắt tràn ngập thần thái buôn dưa lê: “Sở ca, sau khi đi vào, em tin tưởng khẳng định Giang Khinh Ngữ sẽ khẩn cấp mê hoặc anh, đó chính là cơ hội tốt lớn a."
Sở Chích Thiên trừng Tiêu Tử Lăng một cái, xem ra ở trong mắt Tiêu Tử Lăng, anh chính là một con ngựa giống thoáng bị nữ nhân tùy tiện mê hoặc đã động tình, đây đã là tư duy theo quán tính của Tiêu Tử Lăng. Vì vậy tức giận nói: “Cậu tới cùng đang suy nghĩ mấy thứ lung tung gì đấy? Lông còn chưa mọc đủ đã muốn nữ nhân đúng không?"
Tiêu Tử Lăng vươn một ngón tay lắc lắc ở trước mặt Sở Chích Thiên, trong miệng chậc chậc nói: “Sở ca, đừng nói sang chuyện khác a, em không phải đang nghiên cứu Giang Khinh Ngữ lợi dụng đêm nay như thế nào để thực hiện được mục đích của cô ta sao. Sở ca, anh nghìn vạn lần phải chịu đựng a." Nói xong tay kia vỗ vỗ bờ vai của Sở Chích Thiên biểu đạt sự kỳ vọng của cậu đối với anh.
“Cậu đều đã cho rằng tôi là đại ngựa giống, nếu đã đưa lên cửa, cho không cớ gì không ăn không phải sao?" Sở Chích Thiên thoáng chuyển câu chuyện, đột nhiên tỏ ra một bộ dáng không chống cự sự chủ động nhào vào lòng của Giang Khinh Ngữ nữa, để cho Tiêu Tử Lăng cả kinh, chẳng lẽ muốn làm giả thành thật? Vậy cũng không được.
Cậu nhanh chóng bám lên bờ vai của Sở Chích Thiên nói: “Sở ca, anh nghìn vạn lần không thể làm mất đi mặt mũi của nam nhân chúng ta. Đối mặt mê hoặc nhất định phải bảo trì bình tĩnh, quá vội không xứng với hình tượng vốn dĩ của đại ca."
Nghe nói như thế, Sở Chích Thiên đặt tư liệu trong tay qua bên cạnh, hai tay khoanh ngực như cười như không nói: “Vậy cậu nói xem, tôi nên biểu hiện thế nào mới tính là phù hợp hình tượng vốn dĩ của tôi?"
“Đương nhiên là đối mặt mê hoặc mặt không đổi sắc. . . Có sự kiên định của bất động như núi!" Tiêu Tử Lăng nắm tay phấn chấn nói.
“Tôi đây phải làm như thế nào mới xem như là mặt không đổi sắc, bất động như núi?" Sở Chích Thiên bày một bộ dáng phải giải thích rõ ràng cho anh khiến cho Tiêu Tử Lăng có chút đâm lao phải theo lao. Mợ nó, cũng không phải cậu bị mê hoặc, vì cái răng phải hỏi cậu, kêu cậu giải thích?
Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, lời mang theo sự dò hỏi: “Nếu không, chúng ta luyện tập một chút."
“Luyện tập?" Sở Chích Thiên liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái, chờ đợi sự giải thích của cậu.
Tiêu Tử Lăng gật đầu: “Luyện tập một chút khi Giang Khinh Ngữ mê hoặc Sở ca anh, phản ứng thế nào mới tính là mặt không đổi sắc bất động như núi!" Nếu giải thích không rõ, chỉ có thể làm tại chỗ để biểu đạt.
“Nga? Tiểu Lăng, thoạt nhìn cậu hiểu rất rõ đối với việc này a, xem ra tôi đã xem thường cậu!" Ngữ khí của Sở Chích Thiên mang sự nguy hiểm, anh không ngờ tới đàn em nhà mình ở dưới mí mắt của anh, vậy mà lại rõ như lòng bàn tay đối với loại chuyện này, anh ngược lại muốn xem tới cùng cậu đã biết cái gì.
Toàn bộ tâm tư của Tiêu Tử Lăng đều ở trên chuyện Giang Khinh Ngữ sẽ mê hoặc Sở Chích Thiên thế nào, nhất thời không nghe thấy ngữ khí của Sở Chích Thiên, cậu ngượng ngùng sờ ót nói: “Kỳ thực, chỉ từng xem qua một chút. Cái kia, Sở ca, anh biết đấy, em có chút hiếu kỳ nha, có phải hiện thực cũng sẽ như vậy hay không?"
Cả người Sở Chích Thiên tựa trên sô pha, như cười như không nói: “Tôi ngược lại muốn biết, Tiểu Lăng cậu đến tột cùng đã thấy được những gì, lại học được những gì. . ."
Tiêu Tử Lăng dựng thẳng lên một ngón tay: “Chỉ một chút! Em đang suy nghĩ có thể Giang Khinh Ngữ cũng sẽ làm như vậy hay không."
“Làm như thế nào?" Sở Chích Thiên ngược lại muốn biết đến tột cùng tên nhóc này đã học được cái gì, hiện tại hẳn là xem không được phim S, chẳng lẽ lần nào đó khi thu thập thu được sách vàng nào đó, không cẩn thận để cho cậu ta thấy được? Sở Chích Thiên ngược lại có chút hối hận đã để cho Tiêu Tử Lăng giúp anh chỉnh lý tạp vật trong không gian. . .
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng đứng lên, đi đến phía sau sô pha, toàn bộ thân thể tựa ở phía sau lưng Sở Chích Thiên, một cánh tay non bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai kiên cố cho Sở Chích Thiên, trong miệng nói: “Sở ca, anh nói có thể Giang Khinh Ngữ sẽ dùng chiêu này để ám chỉ anh hay không?"
Sở Chích Thiên hừ lạnh một tiếng: “Chỉ nhiêu đây? Cậu nghĩ cũng quá nhiều rồi." Tuy rằng anh không cho rằng anh sẽ để Giang Khinh Ngữ xoa bóp bờ vai cho anh, nhưng chỉ bằng vào hành động này đã nhận định người nào đó mê hoặc anh, vậy cũng quá đơn thuần đi, thoạt nhìn trình độ bị độc hại của Tiêu Tử Lăng không sâu như trong tưởng tượng của anh, trong lòng anh tránh không được thở dài một hơi.
Đáng tiếc, không đợi anh hoàn toàn yên tâm, động tác kế tiếp của Tiêu Tử Lăng khiến cho trong lòng anh nhịn không được run lên, thiếu chút nữa biến sắc tại chỗ.
Nói đến Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói của Sở Chích Thiên, trong lòng rất bất mãn: Sấc, quả nhiên là một con đại sắc lang, loại mờ ám này vậy mà căn bản xem như chả có gì. Xem ra phải gia tăng lực độ. . .
Vì vậy, tay của Tiêu Tử Lăng nhanh chóng trượt xuống ngực của Sở Chích Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve. Ừm, vóc người của Sở ca thực sự rất tốt, sao mình lại không có chứ? Thực khiến cho cậu đố kị hận a!
Tiêu Tử Lăng cảm thán một phen, tiếp theo thì cả người tựa lên trên người Sở Chích Thiên, miệng nhẹ nhàng thổi một hơi vào lỗ tai của Sở Chích Thiên, giảo hoạt hỏi: “Sở ca, nếu như Giang Khinh Ngữ làm như vậy thì sao? Sở ca, có bị mê hoặc hay không?"
Sở Tiểu Thất bên kia, trong khe ngón tay nhỏ bé che lại ánh mắt, chấn kinh mở to hai mắt nhìn, hai người bọn họ muốn làm chuyện cấp bậc hạn chế sao? A. . . Vậy nó có cần nhắc nhở bọn họ nơi đây còn có nó hay không? Cái đầu nhỏ của Sở Tiểu Thất bắt đầu quấn quýt, không biết nó có thể bởi vậy mà đau mắt hột hay không a! Nếu vậy, thực sự rất phá hư hình tượng của nó nga.
Cả người Sở Chích Thiên thoáng căng chặt, đứng mạnh lên, quay đầu lại giận trừng nói: “Càn quấy! Tiêu Tử Lăng, ba ngày không giáo huấn cậu, cậu liền ngứa da phải không, buổi tối ngày hôm nay, cậu không cần nghỉ ngơi, đến chỗ tôi tiếp thu hình phạt thân thể."
Tiêu Tử Lăng mở lớn miệng, chờ một chút, ban nãy bọn họ chỉ đang suy đoán đêm nay Giang Khinh Ngữ có thể mê hoặc Sở Chích Thiên hay không, thế nào thoáng cái đã nhảy đến chuyện giáo huấn cậu? Tính ra cậu không làm chuyện gì thương thiên hại lý a.
Khuôn mặt non mịn của Tiêu Tử Lăng nhăn thành hình bánh bao, trong miệng cầu xin: “Sở ca, Sở ca, anh không thể vô duyên vô cớ phạt em, em cái gì cũng chưa từng làm a. . ."
Tiếng cầu xin của Tiêu Tử Lăng, dẫn tới chỉ là một mạt lãnh quang đông chết người của Sở Chích Thiên, anh đã quyết định, nhất định phải giáo huấn Tiêu Tử Lăng một trận, cho cậu ta biết thứ gì có thể xem, thứ gì không thể xem, đặc biệt là những thứ về động tác cấp bậc hạn chế. . .
Sở Tiểu Thất bối rối nhìn bọn họ, vừa rồi rõ ràng còn đang thân thiết, thế nào thoáng cái lại cãi nhau rồi? Khó trách trên sách nói tình yêu là khó hiểu nhất, nó khiến cho người bình thường đều trở nên không bình thường. . . Tuy rằng không biết những lời này là thật hay giả, bất quá dựa theo biểu hiện hiện tại của hai người, hẳn là coi như có lý. Ừm, nó phải nhớ kỹ, để tiếp tục nghiên cứu.
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân