Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 100: Chứng cứ! Vì sao giống anh như thế?
Nhưng vẫn muộn, vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe thấy một tiếng nổ,
toàn bộ mặt đất truyền đến rung động kịch liệt, phòng xe vẫn còn chạy tuy rằng đã phanh mạnh xe lại, nhưng bởi vì mặt đất chấn động kịch liệt, đánh bay toàn bộ xe đi, thiếu chút nữa đã đụng phải dải phòng hộ của đường cao tốc.
Chỗ bọn họ xem như là may mắn tránh thoát nguy cơ, địa phương khác của đoàn xe lại không may mắn như bọn họ, không hề ít xe bởi vì chuyện đột phát này mà xảy ra tai nạn xe cộ, có xe đụng vào dải phòng hộ, có xe việt dã trực tiếp bị lật tung trên mặt đất, thậm chí có vài chiếc xe tông vào đuôi xe nhau, tổn thất thảm trọng, toàn bộ đoàn xe rơi vào một mảnh hoảng loạn.
Hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng khi xe còn chưa dừng ổn, đã rời khỏi phòng xe trực tiếp lên đỉnh xe, kiểm tra đến tột cùng đã xảy ra tình hình gì.
Liền thấy địa phương cách bọn họ không đến trăm mét, thế lửa đang lan tràn, khói đặc cuồn cuộn, vật bay tới kia hiểm hiểm sát qua đường cao tốc rơi vào trong cánh rừng xanh hoá bên cạnh, không mang đến cho đoàn xe bọn họ tai nạn lớn hơn nữa.
“Tiểu Lăng, có thể thấy rõ là vật gì không?" Sở Chích Thiên hỏi.
Tiêu Tử Lăng nhíu mày, bên trong có vô số đá vụn các loại gì đó, chẳng qua bên cạnh những tạp vật đó vì sao sẽ có một vật thể hình người nằm ở đó? Là tang thi? Hay là nhân loại? Hoặc là khách đến từ vũ trụ? Ừm, có khả năng này, nếu mạt thế đều đã tới, thêm ra một người ngoài hành tinh cũng không hiếm lạ.
Cậu suy nghĩ một chút nói: “Không xác định được đó là gì, nhưng cùng loại với vật thể hình người."
“Tiểu Lăng, chúng ta đến gần xem." Sở Chích Thiên bị câu trả lời của Tiêu Tử Lăng dẫn phát lòng hiếu kỳ, nói xong liền phi thân xuống xe, nhanh chóng chạy về phía điểm sự cố.
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng chạy theo. Trên tốc độ, Tiêu Tử Lăng tự nhận sẽ không thua bất cứ ai trong tiểu đội, bao gồm cả Sở Chích Thiên.
Hai người rất nhanh đã tới gần nơi đó, người của đội tuần tra đã có người kiểm tra ở bên đó. Thấy hai người lại đây, nhanh chóng báo cáo với Sở Chích Thiên: “Đội trưởng, vật rơi từ bầu trời trực tiếp rớt vào trong rừng xanh hoá kia. Bất quá thế lửa xung quanh rất lợi hại, chúng tôi không có biện pháp tiến vào điều tra."
Sở Chích Thiên gật đầu, phân phó đội tuần tra: “Tôi tự mình đi kiểm tra, kêu mọi người cảnh giới ở xung quanh."
“Vâng, đội trưởng!" Đội viên tuần tra nhanh chóng đáp, cũng lập tức truyền đạt mệnh lệnh của Sở Chích Thiên xuống, rất nhanh hiện trường đã được bao vây phong tỏa. Tất cả mọi người rời xa hiện trường.
Nhiệt độ không khí xung quanh càng ngày càng cao, thế lửa tương đối nhanh chóng mãnh liệt, rất nhanh toàn bộ mấy chục mét cự ly rừng xanh hoá đã bị hỏa diễm thôn phệ, cho dù Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng đứng ở bên quốc lộ cũng cảm thấy có chút nóng thiêu khó nhịn, khói đặc đen đen sặc khiến người khó chịu, càng hun khiến người chảy ròng nước mắt.
“Xuyên Lưu Bất Tức!" Tiêu Tử Lăng trực tiếp mở ra thuật hộ thân, nhiệt độ xung quanh thoáng cái giảm xuống rất nhiều, khói đen cũng bởi vì vòng nước cách ly, không ảnh hưởng đến cậu nữa.
Bất quá, Tiêu Tử Lăng phát hiện một việc khó xử, bởi vì thế lửa quá mạnh, khiến cho cậu thi triển tiên thuật hệ thủy rất cật lực, năng lượng thủy trong không khí đã bị bốc hơi không còn, cậu tuyệt không thể thu được nước từ bên ngoài để có thể bổ sung.
Chỉ có thể tiêu hao linh lực bản thân, vậy có nghĩa Xuyên Lưu Bất Tức của cậu sẽ cầm cự không được bao lâu.
Đột nhiên một cánh tay đột phá vòng phòng hộ nước quấn ở trên thắt lưng, Tiêu Tử Lăng cả kinh, theo tính phản xạ kích khuỷu tay về phía sau, lại bị một bàn tay to chống lấy, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên ở phía sau nói nhỏ: “Tiểu Lăng, là tôi." Cả người Sở Chích Thiên đã áp sát phía sau cậu, mà Xuyên Lưu Bất Tức của cậu đột nhiên mất đi liên hệ với linh lực trong cơ thể, nhất thời tan rã.
Mợ nó, đang yên đang lành ôm thắt lưng làm cái gì? Hai người bọn họ lại không cảo cơ (‘cơ’ trong ‘cơ tình’ trước đây đã giải thích, thực ra ‘cơ’ có âm đọc giống từ ‘gay’ trong tiếng Trung, ‘cảo cơ’ có thể hiểu là tạo hint, nghĩa trực tiếp hơn là ‘làm gay’ =))). Tiêu Tử Lăng không được tự nhiên tựa ở trong ngực Sở Chích Thiên, có chút không giải thích được đối với động tác này của Sở Chích Thiên.
Bất quá cậu rất nhanh phát hiện, hết thảy năng lượng quanh thân cậu biến mất toàn bộ, hết thảy đồ vật trong không gian mười mét xung quanh đều bị bài trừ ra, khó trách Xuyên Lưu Bất Tức của cậu sẽ biến mất im hơi lặng tiếng, thực sự là một kỹ năng bá đạo.
“Cấm Không!" Tiêu Tử Lăng rất khẳng định nói.
“Cậu thực hiểu rất rõ." Khí tức ấm áp của Sở Chích Thiên vang lên bên tai Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng đột nhiên cảm thấy lỗ tai rất ngứa, có một loại cảm giác muốn đẩy Sở Chích Thiên ra.
“Lần trước ở bến tàu, Sở ca đã dùng qua, bất quá. . ." Tiêu Tử Lăng quay đầu liếc liếc nhìn Sở Chích Thiên tựa ở sau người một cái, “Sở ca, anh làm gì lại dùng tư thế này." Dùng sức vỗ vỗ cái bàn tay to trên thắt lưng, biểu thị sự bất mãn của cậu.
Sở Chích Thiên nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ cậu muốn cho đại ca tôi đây cõng cậu? Lại hoặc là cậu cõng tôi?" Chỉ có chặt chẽ áp sát nhau, Tiêu Tử Lăng mới sẽ không bị kỹ năng Cấm Không của anh trục xuất ra.
Xem ý tứ của Sở Chích Thiên, đó là tuyệt đối không chịu cõng, Tiêu Tử Lăng so sánh đối chiếu thể trọng chiều cao của hai bên, quả quyết hết ý kiến, vì để cho bản thân chịu ít đi chút tội, ôm thắt lưng thì ôm thắt lưng đi. . .
Hai người cứ như vậy xuyên qua đám cháy, rất nhanh thấy được một hố to sâu đạt mấy mét, đường kính đạt tới trên dưới mười mét, bốn phía hỗn độn một mảnh, chính theo như lời của Tiêu Tử Lăng, dưới đáy hố sâu, có một người nằm úp sấp.
“Người? Tang thi? Người ngoài hành tinh?" Tiêu Tử Lăng liên tục vứt ba vấn đề cho Sở Chích Thiên bên cạnh, chờ đợi sự giải thích nghi hoặc của anh.
Sở Chích Thiên khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Tử Lăng trong lòng một cái nói: “Chỉ cần nhìn cánh tay cậu ta đã biết khẳng định không phải tang thi, người ngoài hành tinh? Cậu xem nhiều phim khoa học viễn tưởng rồi, ngoại trừ người thì cái gì cũng không phải."
Tiêu Tử Lăng không phục nhìn nhìn người nằm ở trong hố, phát hiện Sở Chích Thiên nói đúng thật không sai, y phục của người nằm úp sấp kia đã rách nát, lộ ra toàn bộ cánh tay nhỏ bé, trắng mịn mịn, còn mang chút mập mạp của trẻ con, tuyệt đối không phải loại bộ dáng khô quắt hoặc là hư thối của tang thi. Nhìn màu da kia với mái tóc đen nồng đậm chỉ có thể nhìn thấy cái ót, cảm giác cũng không ăn khớp với người ngoài hành tinh, thật đúng là người nga.
“Xem ra chắc hẳn là một đứa trẻ, không biết có phải còn sống hay không, kỳ quái cậu ta thế nào rớt xuống từ trên trời?" Tiêu Tử Lăng chú ý tới thể hình của người nằm úp sấp kia rất nhỏ nhắn, nhìn nhìn lại cánh tay mập mạp như ngó sen của trẻ con kia, quả quyết phán đoán.
“Muốn biết sống hay chết thì đi qua xem." Khi Sở Chích Thiên vừa định ôm lấy Tiêu Tử Lăng đi qua, cành nhánh nào đó của một cây đại thụ xám xịt bên cạnh hố sâu đột nhiên đâm tới đứa trẻ nằm úp sấp trong hố sâu.
“Không tốt!" Sở Chích Thiên sửa ôm thành đẩy, trực tiếp đưa Tiêu Tử Lăng ra khỏi ôm ấp của anh, Tiêu Tử Lăng trong nháy mắt tay Sở Chích Thiên đặt sau thắt lưng cậu đã lĩnh ngộ được Sở Chích Thiên muốn làm gì, chỉ thấy cậu mượn luồng lực lượng đẩy mạnh này của Sở Chích Thiên, cấp tốc đánh tới phía hố sâu.
Gần như đồng thời, Sở Chích Thiên huỷ bỏ kỹ năng Cấm Không, hỏa diễm vốn bị trục xuất lần nữa cuồn cuộn mà đến.
Bên kia. Trong tay Tiêu Tử Lăng đã xuất hiện một sợi roi nước, không có kỹ năng Cấm Không, Tiêu Tử Lăng lần nữa có thể sử dụng tiên thuật. Cậu vung lên roi nước, đúng lúc kích lên trên cành nhánh kia, khiến cho cành đó hơi hơi cải biến phương hướng.
Phốc! Một tiếng giòn vang, cành nhánh chỉ kém chút xíu nữa, đâm vào trong mặt đất bên người đứa trẻ. Mặc dù không biết sự sống chết của đứa trẻ, nhưng ít nhất không bị một kích đó thương tổn. Tiêu Tử Lăng đã nhào tới bên người đứa trẻ, căn bản không rảnh kiểm tra tình hình, trực tiếp ôm lấy đứa trẻ, cấp tốc chạy về phía Sở Chích Thiên.
Mắt thấy sắp có thể ăn được thức ăn của mình, lại bởi vì sự ngáng đường của người nào đó mà lỡ mất, đại thụ biến dị phẫn nộ. Vô số cành nhánh đánh tới phía Tiêu Tử Lăng, nó chuẩn bị cũng xem cái người làm hỏng việc của nó này thành thức ăn ăn luôn.
Thanh âm thanh lãnh của Sở Chích Thiên theo đó vang lên: “Màn Điện!" Một đạo Màn Điện dày ngăn ở phía sau Tiêu Tử Lăng, chợt nghe thấy vô số tiếng phốc phốc, hết thảy công kích của cành nhánh đều bị Màn Điện chặn lại.
Có lẽ điện lực của Màn Điện mang đến cho những cành nhánh đó thương tổn, thân cây đại thụ đột nhiên run run lên kịch liệt. Vậy mà phát ra một loại sóng âm khủng bố chói tai, khiến cho Tiêu Tử Lăng trên không trung đột nhiên đầu bị chấn động, thân thể trong nháy mắt mất đi khống chế, trực tiếp rớt xuống.
“Không tốt!" Tiêu Tử Lăng rơi xuống không có cách nào đúng lúc khống chế thân thể của bản thân để cho mình an toàn đáp đất, cậu chỉ có thể đúng lúc lật thân, chuẩn bị dùng lưng để thừa nhận lực lượng rơi xuống.
Một đôi khuỷu tay đúng lúc tiếp được cậu, hai mắt Sở Chích Thiên chợt lóe ánh lạnh, trong miệng quát: “Cấm Không!" Sóng âm vốn chói tai đột nhiên biến mất, kỹ năng Cấm Không quả nhiên bá đạo, ngay cả sóng âm cũng bị bài xích. Đầu Tiêu Tử Lăng thoáng thanh tĩnh lại, thân thể đã khôi phục được khống chế.
Đứa trẻ tựa trong lòng Tiêu Tử Lăng, vẫn không nhúc nhích, Tiêu Tử Lăng ấn phần cổ của nó, cảm thụ được nhịp đập mạnh mẽ. Tiêu Tử Lăng hưng phấn nói: “Còn sống."
Sở Chích Thiên gật gật đầu với Tiêu Tử Lăng trong lòng biểu thị bản thân đã biết, anh nói: “Chúng ta đi!"
Hai người đều không nghĩ tới muốn thay đổi tư thế. Tiêu Tử Lăng là không nghĩ tới điều này, mà Sở Chích Thiên, anh ghét bỏ ôm thắt lưng cùng đi thực sự có chút không thuận tiện, vì vậy bọn họ cứ duy trì tư thế này đi ra khỏi cánh rừng xanh hoá.
Bất quá, Sở Chích Thiên tuyệt không buông tha cây đại thụ biến dị kia: “Thiên La Địa Võng!" Trực tiếp bao phủ cây đại thụ kia. Đồng thời khi rời đi, anh không quên để lại kỹ năng hệ lôi điện uy lực cường đại của anh lấy làm trả thù.
Lúc này Đổng Hạo Triết đã chạy tới hiện trường, mà Trần Cảnh Văn thì ở phía sau an bài hậu cần sửa gấp xe xảy ra vấn đề, tranh thủ trong thời gian nhanh nhất chữa trị, để cho chúng nó có thể tiếp tục chạy.
Đổng Hạo Triết thấy Sở Chích Thiên ôm Tiêu Tử Lăng trở về, còn tưởng rằng Tiêu Tử Lăng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi lên đón hỏi: “Sở ca, đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Lăng bị thương? Đạo sóng âm ban nãy kia là chuyện gì?"
Hóa ra bọn Đổng Hạo Triết cũng cảm thụ được luồng sóng âm đó, lúc đó đầu của toàn thể người ở đây đều chấn động, có mấy người thực lực tương đối thấp thậm chí trực tiếp té ngã xuống đất, may mà cách khá xa, bọn họ rất nhanh đã thích ứng được.
Tiêu Tử Lăng nghe thấy tiếng hỏi thăm của Đổng Hạo Triết, nhanh chóng thò đầu nói: “Đổng phó đội, em không sao!" Nói xong liền ôm đứa trẻ nhảy xuống, bước nhanh rời đi, cậu đưa lưng về phía hai người, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh, bởi vì cậu phát hiện cậu lại bị ôm kiểu công chúa!
Mợ nó, ban nãy thế nào không phát hiện chứ? Lần này mất mặt lớn rồi, đều mất đến tận tổ chiến đấu rồi, lệ rơi! (TT^TT)
Sở Chích Thiên chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên thoáng trống không, anh chậm rãi buông hai cánh tay của mình xuống, quăng hai cái, có chút cảm thán Tiêu Tử Lăng cộng thêm đứa trẻ kia, thực sự rất nặng. Sau đó mới nói với Đổng Hạo Triết: “Bên trong có một gốc cây biến dị phỏng đoán là cấp ba, ăn một kích Thiên La Địa Võng của tôi, chắc hẳn đã gần chết, cậu dẫn người đi thu thập một chút."
“Đã biết, Sở ca." Đổng Hạo Triết rất hưng phấn, thế này rõ ràng chính là đưa một viên tinh hạch cấp ba cho anh a, phải biết rằng thủ hạ Đới Hồng Phi của anh đã là cấp hai đỉnh cấp, còn thiếu một viên tinh hạch cấp ba để giúp anh ta đột phá, lần này Đới Hồng Phi có hi vọng rồi.
Anh kinh hỉ quên mất cảm giác không được tự nhiên ban nãy của mình, cũng không đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân vì sao Tiêu Tử Lăng hổng có bị thương sẽ bị Sở Chích Thiên ôm kiểu công chúa, anh không chuyên tâm trực tiếp dẫn người xông vào đám cháy, tìm tinh hạch cấp ba của anh.
Sở Chích Thiên nhìn bóng lưng biến mất của Đổng Hạo Triết nhịn không được lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Hạo Triết vẫn có chút trầm tính không được, lần sau phải kêu Cảnh Văn nhắc nhở cậu ta một chút.
Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí đánh tới, mạnh ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy Tiêu Tử Lăng mang vẻ mặt tức giận trừng anh.
Sở Chích Thiên nhíu mày, tên nhóc này làm sao vậy? Dám trợn mắt với đại ca anh đây, thậm chí làm càn đến mức phóng thích sát khí?
Một đạo lãnh quang trực tiếp nghênh đón ánh mắt giận trừng của Tiêu Tử Lăng, khí tức băng hàn khiến cho trong lòng Tiêu Tử Lăng phát lạnh, thiếu chút nữa tâm thần dao động trực tiếp muốn từ bỏ, nhưng lại nghĩ đến đứa trẻ trong lòng, cậu kiên định.
Sở Chích Thiên thế nào nhìn không ra sự biến hóa trong nháy mắt của Tiêu Tử Lăng, anh không biết nguyên nhân gì khiến cho Tiêu Tử Lăng kiên trì như thế, vì vậy lạnh lùng hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì?"
Tiêu Tử Lăng xem thường nói: “Sở ca, anh không chỉ là một con đại ngựa giống siêu cấp, anh còn là một con đại ngựa giống không chịu trách nhiệm!"
Sở Chích Thiên cười lạnh một tiếng: “Cậu lại càn quấy rồi." Đều đã nói không phải, đến tột cùng tên nhóc này còn càn quấy tới khi nào.
Tiêu Tử Lăng trực tiếp đưa mặt của đứa trẻ trong lòng hướng về phía anh, cả giận nói: “Đây là chứng cứ!"
Sở Chích Thiên thấy được một khuôn mặt tuyệt đối băng hàn, đường nhìn băng lãnh đối diện với ánh mắt của anh, không có một chút nhiệt độ, không thấy bất kỳ e ngại nào.
Sở Chích Thiên triệt để câm nín. . . Chết tiệt! Vì sao đứa trẻ này giống anh như thế? Đây đến tột cùng là chuyện gì?
toàn bộ mặt đất truyền đến rung động kịch liệt, phòng xe vẫn còn chạy tuy rằng đã phanh mạnh xe lại, nhưng bởi vì mặt đất chấn động kịch liệt, đánh bay toàn bộ xe đi, thiếu chút nữa đã đụng phải dải phòng hộ của đường cao tốc.
Chỗ bọn họ xem như là may mắn tránh thoát nguy cơ, địa phương khác của đoàn xe lại không may mắn như bọn họ, không hề ít xe bởi vì chuyện đột phát này mà xảy ra tai nạn xe cộ, có xe đụng vào dải phòng hộ, có xe việt dã trực tiếp bị lật tung trên mặt đất, thậm chí có vài chiếc xe tông vào đuôi xe nhau, tổn thất thảm trọng, toàn bộ đoàn xe rơi vào một mảnh hoảng loạn.
Hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng khi xe còn chưa dừng ổn, đã rời khỏi phòng xe trực tiếp lên đỉnh xe, kiểm tra đến tột cùng đã xảy ra tình hình gì.
Liền thấy địa phương cách bọn họ không đến trăm mét, thế lửa đang lan tràn, khói đặc cuồn cuộn, vật bay tới kia hiểm hiểm sát qua đường cao tốc rơi vào trong cánh rừng xanh hoá bên cạnh, không mang đến cho đoàn xe bọn họ tai nạn lớn hơn nữa.
“Tiểu Lăng, có thể thấy rõ là vật gì không?" Sở Chích Thiên hỏi.
Tiêu Tử Lăng nhíu mày, bên trong có vô số đá vụn các loại gì đó, chẳng qua bên cạnh những tạp vật đó vì sao sẽ có một vật thể hình người nằm ở đó? Là tang thi? Hay là nhân loại? Hoặc là khách đến từ vũ trụ? Ừm, có khả năng này, nếu mạt thế đều đã tới, thêm ra một người ngoài hành tinh cũng không hiếm lạ.
Cậu suy nghĩ một chút nói: “Không xác định được đó là gì, nhưng cùng loại với vật thể hình người."
“Tiểu Lăng, chúng ta đến gần xem." Sở Chích Thiên bị câu trả lời của Tiêu Tử Lăng dẫn phát lòng hiếu kỳ, nói xong liền phi thân xuống xe, nhanh chóng chạy về phía điểm sự cố.
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng chạy theo. Trên tốc độ, Tiêu Tử Lăng tự nhận sẽ không thua bất cứ ai trong tiểu đội, bao gồm cả Sở Chích Thiên.
Hai người rất nhanh đã tới gần nơi đó, người của đội tuần tra đã có người kiểm tra ở bên đó. Thấy hai người lại đây, nhanh chóng báo cáo với Sở Chích Thiên: “Đội trưởng, vật rơi từ bầu trời trực tiếp rớt vào trong rừng xanh hoá kia. Bất quá thế lửa xung quanh rất lợi hại, chúng tôi không có biện pháp tiến vào điều tra."
Sở Chích Thiên gật đầu, phân phó đội tuần tra: “Tôi tự mình đi kiểm tra, kêu mọi người cảnh giới ở xung quanh."
“Vâng, đội trưởng!" Đội viên tuần tra nhanh chóng đáp, cũng lập tức truyền đạt mệnh lệnh của Sở Chích Thiên xuống, rất nhanh hiện trường đã được bao vây phong tỏa. Tất cả mọi người rời xa hiện trường.
Nhiệt độ không khí xung quanh càng ngày càng cao, thế lửa tương đối nhanh chóng mãnh liệt, rất nhanh toàn bộ mấy chục mét cự ly rừng xanh hoá đã bị hỏa diễm thôn phệ, cho dù Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng đứng ở bên quốc lộ cũng cảm thấy có chút nóng thiêu khó nhịn, khói đặc đen đen sặc khiến người khó chịu, càng hun khiến người chảy ròng nước mắt.
“Xuyên Lưu Bất Tức!" Tiêu Tử Lăng trực tiếp mở ra thuật hộ thân, nhiệt độ xung quanh thoáng cái giảm xuống rất nhiều, khói đen cũng bởi vì vòng nước cách ly, không ảnh hưởng đến cậu nữa.
Bất quá, Tiêu Tử Lăng phát hiện một việc khó xử, bởi vì thế lửa quá mạnh, khiến cho cậu thi triển tiên thuật hệ thủy rất cật lực, năng lượng thủy trong không khí đã bị bốc hơi không còn, cậu tuyệt không thể thu được nước từ bên ngoài để có thể bổ sung.
Chỉ có thể tiêu hao linh lực bản thân, vậy có nghĩa Xuyên Lưu Bất Tức của cậu sẽ cầm cự không được bao lâu.
Đột nhiên một cánh tay đột phá vòng phòng hộ nước quấn ở trên thắt lưng, Tiêu Tử Lăng cả kinh, theo tính phản xạ kích khuỷu tay về phía sau, lại bị một bàn tay to chống lấy, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên ở phía sau nói nhỏ: “Tiểu Lăng, là tôi." Cả người Sở Chích Thiên đã áp sát phía sau cậu, mà Xuyên Lưu Bất Tức của cậu đột nhiên mất đi liên hệ với linh lực trong cơ thể, nhất thời tan rã.
Mợ nó, đang yên đang lành ôm thắt lưng làm cái gì? Hai người bọn họ lại không cảo cơ (‘cơ’ trong ‘cơ tình’ trước đây đã giải thích, thực ra ‘cơ’ có âm đọc giống từ ‘gay’ trong tiếng Trung, ‘cảo cơ’ có thể hiểu là tạo hint, nghĩa trực tiếp hơn là ‘làm gay’ =))). Tiêu Tử Lăng không được tự nhiên tựa ở trong ngực Sở Chích Thiên, có chút không giải thích được đối với động tác này của Sở Chích Thiên.
Bất quá cậu rất nhanh phát hiện, hết thảy năng lượng quanh thân cậu biến mất toàn bộ, hết thảy đồ vật trong không gian mười mét xung quanh đều bị bài trừ ra, khó trách Xuyên Lưu Bất Tức của cậu sẽ biến mất im hơi lặng tiếng, thực sự là một kỹ năng bá đạo.
“Cấm Không!" Tiêu Tử Lăng rất khẳng định nói.
“Cậu thực hiểu rất rõ." Khí tức ấm áp của Sở Chích Thiên vang lên bên tai Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng đột nhiên cảm thấy lỗ tai rất ngứa, có một loại cảm giác muốn đẩy Sở Chích Thiên ra.
“Lần trước ở bến tàu, Sở ca đã dùng qua, bất quá. . ." Tiêu Tử Lăng quay đầu liếc liếc nhìn Sở Chích Thiên tựa ở sau người một cái, “Sở ca, anh làm gì lại dùng tư thế này." Dùng sức vỗ vỗ cái bàn tay to trên thắt lưng, biểu thị sự bất mãn của cậu.
Sở Chích Thiên nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ cậu muốn cho đại ca tôi đây cõng cậu? Lại hoặc là cậu cõng tôi?" Chỉ có chặt chẽ áp sát nhau, Tiêu Tử Lăng mới sẽ không bị kỹ năng Cấm Không của anh trục xuất ra.
Xem ý tứ của Sở Chích Thiên, đó là tuyệt đối không chịu cõng, Tiêu Tử Lăng so sánh đối chiếu thể trọng chiều cao của hai bên, quả quyết hết ý kiến, vì để cho bản thân chịu ít đi chút tội, ôm thắt lưng thì ôm thắt lưng đi. . .
Hai người cứ như vậy xuyên qua đám cháy, rất nhanh thấy được một hố to sâu đạt mấy mét, đường kính đạt tới trên dưới mười mét, bốn phía hỗn độn một mảnh, chính theo như lời của Tiêu Tử Lăng, dưới đáy hố sâu, có một người nằm úp sấp.
“Người? Tang thi? Người ngoài hành tinh?" Tiêu Tử Lăng liên tục vứt ba vấn đề cho Sở Chích Thiên bên cạnh, chờ đợi sự giải thích nghi hoặc của anh.
Sở Chích Thiên khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Tử Lăng trong lòng một cái nói: “Chỉ cần nhìn cánh tay cậu ta đã biết khẳng định không phải tang thi, người ngoài hành tinh? Cậu xem nhiều phim khoa học viễn tưởng rồi, ngoại trừ người thì cái gì cũng không phải."
Tiêu Tử Lăng không phục nhìn nhìn người nằm ở trong hố, phát hiện Sở Chích Thiên nói đúng thật không sai, y phục của người nằm úp sấp kia đã rách nát, lộ ra toàn bộ cánh tay nhỏ bé, trắng mịn mịn, còn mang chút mập mạp của trẻ con, tuyệt đối không phải loại bộ dáng khô quắt hoặc là hư thối của tang thi. Nhìn màu da kia với mái tóc đen nồng đậm chỉ có thể nhìn thấy cái ót, cảm giác cũng không ăn khớp với người ngoài hành tinh, thật đúng là người nga.
“Xem ra chắc hẳn là một đứa trẻ, không biết có phải còn sống hay không, kỳ quái cậu ta thế nào rớt xuống từ trên trời?" Tiêu Tử Lăng chú ý tới thể hình của người nằm úp sấp kia rất nhỏ nhắn, nhìn nhìn lại cánh tay mập mạp như ngó sen của trẻ con kia, quả quyết phán đoán.
“Muốn biết sống hay chết thì đi qua xem." Khi Sở Chích Thiên vừa định ôm lấy Tiêu Tử Lăng đi qua, cành nhánh nào đó của một cây đại thụ xám xịt bên cạnh hố sâu đột nhiên đâm tới đứa trẻ nằm úp sấp trong hố sâu.
“Không tốt!" Sở Chích Thiên sửa ôm thành đẩy, trực tiếp đưa Tiêu Tử Lăng ra khỏi ôm ấp của anh, Tiêu Tử Lăng trong nháy mắt tay Sở Chích Thiên đặt sau thắt lưng cậu đã lĩnh ngộ được Sở Chích Thiên muốn làm gì, chỉ thấy cậu mượn luồng lực lượng đẩy mạnh này của Sở Chích Thiên, cấp tốc đánh tới phía hố sâu.
Gần như đồng thời, Sở Chích Thiên huỷ bỏ kỹ năng Cấm Không, hỏa diễm vốn bị trục xuất lần nữa cuồn cuộn mà đến.
Bên kia. Trong tay Tiêu Tử Lăng đã xuất hiện một sợi roi nước, không có kỹ năng Cấm Không, Tiêu Tử Lăng lần nữa có thể sử dụng tiên thuật. Cậu vung lên roi nước, đúng lúc kích lên trên cành nhánh kia, khiến cho cành đó hơi hơi cải biến phương hướng.
Phốc! Một tiếng giòn vang, cành nhánh chỉ kém chút xíu nữa, đâm vào trong mặt đất bên người đứa trẻ. Mặc dù không biết sự sống chết của đứa trẻ, nhưng ít nhất không bị một kích đó thương tổn. Tiêu Tử Lăng đã nhào tới bên người đứa trẻ, căn bản không rảnh kiểm tra tình hình, trực tiếp ôm lấy đứa trẻ, cấp tốc chạy về phía Sở Chích Thiên.
Mắt thấy sắp có thể ăn được thức ăn của mình, lại bởi vì sự ngáng đường của người nào đó mà lỡ mất, đại thụ biến dị phẫn nộ. Vô số cành nhánh đánh tới phía Tiêu Tử Lăng, nó chuẩn bị cũng xem cái người làm hỏng việc của nó này thành thức ăn ăn luôn.
Thanh âm thanh lãnh của Sở Chích Thiên theo đó vang lên: “Màn Điện!" Một đạo Màn Điện dày ngăn ở phía sau Tiêu Tử Lăng, chợt nghe thấy vô số tiếng phốc phốc, hết thảy công kích của cành nhánh đều bị Màn Điện chặn lại.
Có lẽ điện lực của Màn Điện mang đến cho những cành nhánh đó thương tổn, thân cây đại thụ đột nhiên run run lên kịch liệt. Vậy mà phát ra một loại sóng âm khủng bố chói tai, khiến cho Tiêu Tử Lăng trên không trung đột nhiên đầu bị chấn động, thân thể trong nháy mắt mất đi khống chế, trực tiếp rớt xuống.
“Không tốt!" Tiêu Tử Lăng rơi xuống không có cách nào đúng lúc khống chế thân thể của bản thân để cho mình an toàn đáp đất, cậu chỉ có thể đúng lúc lật thân, chuẩn bị dùng lưng để thừa nhận lực lượng rơi xuống.
Một đôi khuỷu tay đúng lúc tiếp được cậu, hai mắt Sở Chích Thiên chợt lóe ánh lạnh, trong miệng quát: “Cấm Không!" Sóng âm vốn chói tai đột nhiên biến mất, kỹ năng Cấm Không quả nhiên bá đạo, ngay cả sóng âm cũng bị bài xích. Đầu Tiêu Tử Lăng thoáng thanh tĩnh lại, thân thể đã khôi phục được khống chế.
Đứa trẻ tựa trong lòng Tiêu Tử Lăng, vẫn không nhúc nhích, Tiêu Tử Lăng ấn phần cổ của nó, cảm thụ được nhịp đập mạnh mẽ. Tiêu Tử Lăng hưng phấn nói: “Còn sống."
Sở Chích Thiên gật gật đầu với Tiêu Tử Lăng trong lòng biểu thị bản thân đã biết, anh nói: “Chúng ta đi!"
Hai người đều không nghĩ tới muốn thay đổi tư thế. Tiêu Tử Lăng là không nghĩ tới điều này, mà Sở Chích Thiên, anh ghét bỏ ôm thắt lưng cùng đi thực sự có chút không thuận tiện, vì vậy bọn họ cứ duy trì tư thế này đi ra khỏi cánh rừng xanh hoá.
Bất quá, Sở Chích Thiên tuyệt không buông tha cây đại thụ biến dị kia: “Thiên La Địa Võng!" Trực tiếp bao phủ cây đại thụ kia. Đồng thời khi rời đi, anh không quên để lại kỹ năng hệ lôi điện uy lực cường đại của anh lấy làm trả thù.
Lúc này Đổng Hạo Triết đã chạy tới hiện trường, mà Trần Cảnh Văn thì ở phía sau an bài hậu cần sửa gấp xe xảy ra vấn đề, tranh thủ trong thời gian nhanh nhất chữa trị, để cho chúng nó có thể tiếp tục chạy.
Đổng Hạo Triết thấy Sở Chích Thiên ôm Tiêu Tử Lăng trở về, còn tưởng rằng Tiêu Tử Lăng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi lên đón hỏi: “Sở ca, đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Lăng bị thương? Đạo sóng âm ban nãy kia là chuyện gì?"
Hóa ra bọn Đổng Hạo Triết cũng cảm thụ được luồng sóng âm đó, lúc đó đầu của toàn thể người ở đây đều chấn động, có mấy người thực lực tương đối thấp thậm chí trực tiếp té ngã xuống đất, may mà cách khá xa, bọn họ rất nhanh đã thích ứng được.
Tiêu Tử Lăng nghe thấy tiếng hỏi thăm của Đổng Hạo Triết, nhanh chóng thò đầu nói: “Đổng phó đội, em không sao!" Nói xong liền ôm đứa trẻ nhảy xuống, bước nhanh rời đi, cậu đưa lưng về phía hai người, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh, bởi vì cậu phát hiện cậu lại bị ôm kiểu công chúa!
Mợ nó, ban nãy thế nào không phát hiện chứ? Lần này mất mặt lớn rồi, đều mất đến tận tổ chiến đấu rồi, lệ rơi! (TT^TT)
Sở Chích Thiên chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên thoáng trống không, anh chậm rãi buông hai cánh tay của mình xuống, quăng hai cái, có chút cảm thán Tiêu Tử Lăng cộng thêm đứa trẻ kia, thực sự rất nặng. Sau đó mới nói với Đổng Hạo Triết: “Bên trong có một gốc cây biến dị phỏng đoán là cấp ba, ăn một kích Thiên La Địa Võng của tôi, chắc hẳn đã gần chết, cậu dẫn người đi thu thập một chút."
“Đã biết, Sở ca." Đổng Hạo Triết rất hưng phấn, thế này rõ ràng chính là đưa một viên tinh hạch cấp ba cho anh a, phải biết rằng thủ hạ Đới Hồng Phi của anh đã là cấp hai đỉnh cấp, còn thiếu một viên tinh hạch cấp ba để giúp anh ta đột phá, lần này Đới Hồng Phi có hi vọng rồi.
Anh kinh hỉ quên mất cảm giác không được tự nhiên ban nãy của mình, cũng không đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân vì sao Tiêu Tử Lăng hổng có bị thương sẽ bị Sở Chích Thiên ôm kiểu công chúa, anh không chuyên tâm trực tiếp dẫn người xông vào đám cháy, tìm tinh hạch cấp ba của anh.
Sở Chích Thiên nhìn bóng lưng biến mất của Đổng Hạo Triết nhịn không được lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Hạo Triết vẫn có chút trầm tính không được, lần sau phải kêu Cảnh Văn nhắc nhở cậu ta một chút.
Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí đánh tới, mạnh ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy Tiêu Tử Lăng mang vẻ mặt tức giận trừng anh.
Sở Chích Thiên nhíu mày, tên nhóc này làm sao vậy? Dám trợn mắt với đại ca anh đây, thậm chí làm càn đến mức phóng thích sát khí?
Một đạo lãnh quang trực tiếp nghênh đón ánh mắt giận trừng của Tiêu Tử Lăng, khí tức băng hàn khiến cho trong lòng Tiêu Tử Lăng phát lạnh, thiếu chút nữa tâm thần dao động trực tiếp muốn từ bỏ, nhưng lại nghĩ đến đứa trẻ trong lòng, cậu kiên định.
Sở Chích Thiên thế nào nhìn không ra sự biến hóa trong nháy mắt của Tiêu Tử Lăng, anh không biết nguyên nhân gì khiến cho Tiêu Tử Lăng kiên trì như thế, vì vậy lạnh lùng hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì?"
Tiêu Tử Lăng xem thường nói: “Sở ca, anh không chỉ là một con đại ngựa giống siêu cấp, anh còn là một con đại ngựa giống không chịu trách nhiệm!"
Sở Chích Thiên cười lạnh một tiếng: “Cậu lại càn quấy rồi." Đều đã nói không phải, đến tột cùng tên nhóc này còn càn quấy tới khi nào.
Tiêu Tử Lăng trực tiếp đưa mặt của đứa trẻ trong lòng hướng về phía anh, cả giận nói: “Đây là chứng cứ!"
Sở Chích Thiên thấy được một khuôn mặt tuyệt đối băng hàn, đường nhìn băng lãnh đối diện với ánh mắt của anh, không có một chút nhiệt độ, không thấy bất kỳ e ngại nào.
Sở Chích Thiên triệt để câm nín. . . Chết tiệt! Vì sao đứa trẻ này giống anh như thế? Đây đến tột cùng là chuyện gì?
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân