Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 36
“Xông lên! Đánh chết đám khốn nạn đó đi!" Thấy người kia bị vỗ một cái phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi, cũng không biết sống chết ra sao, tên bên cạnh liền nhặt khẩu súng lên hét lớn, chờ tới khi thấy đồng bọn từ phía sau nghe tiếng mà xông lên, người ôm súng kia mới lặng lẽ quay đầu chạy về phía xe định bỏ trốn.
“Ầm!" Một luồng gió phát ra ánh sáng màu vàng kim phóng thẳng về phía cây cột điện đang nằm ngang giữa đường chém đứt nó làm hai, đám người chặn đường kinh hoảng quay đầu lại, liền thấy một chiếc SUV đen bóng sừng sững giữa đường. Cửa sổ ghế phó lái đã hạ xuống, một người đàn ông khí thế ngút trời kê tay lên đó, có vẻ như còn đang nhìn cây cột điện giữa đường đến xuất thần.
Lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, hắn mới quay đầu nhìn về phía đám người đang đánh nửa chừng, mặt mang vẻ áy náy nói: “Xin lỗi, thanh lý chướng ngại vật ồn quá hả? Làm phiền mọi người rồi, cứ tiếp tục việc của mình đi." Dứt lời, xe lui về phía sau rồi vòng qua chỗ đã được mở đường mà đi qua, người đàn ông kia như chợt nhớ ra gì đó, chỉ chỉ về hướng căn phòng nhỏ ven đường, “Cái người kia hình như định lái xe đi kìa."
Mấy tên chặn đường ăn cướp đang cố gắng chống trả tức thời giật mình, phát hiện tên đồng bọn mới vừa rồi còn khoác lác kêu mọi người cùng nhau xông lên, lúc này đang định lái xe của cả bọn đi mất, lập tức cầm hung khí chạy về.
Có người trong đoàn xe muốn đuổi theo nhưng lại bị một người đàn ông cản lại: “Không cần đuổi, trên người bọn họ có súng." Lúc nãy là do hai bên nóng nảy mới bất chấp hậu quả đánh nhau. Nếu không mấy người kia khi phát hiện bên đối phương có dị năng giả còn liều mạng tấn công nữa à?
Mà bên mình nếu không có đồng bạn bị súng bắn bị thương thì sẽ liều mạng dồn đối phương vào chỗ chết hay sao? Lúc này tỉnh táo lại mới nghĩ đến đám tang thi phía sau không biết đã từ khi nào thì đuổi tới đoàn xe rồi. Bây giờ việc quan trọng nhất là tới căn cứ, còn mấy tên cặn bã kia – về sau có gặp lại bọn chúng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!
“Tử Trọng, vừa nãy anh thật đẹp trai!" Phương Hách mãi cho đến tận khi rời khỏi nơi đó mới cười nhìn Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng cười khổ một tiếng, uống hai ngụm nước trong không gian khôi phục tinh thần lực. Hắn vốn chỉ muốn dùng đao gió cắt cây cột điện kia ra làm đôi mà thôi, ai mà biết lại có biến dữ dội như vậy chứ? Mấy ngày trước hắn còn mãi lo nghĩ làm sao để dung hợp hai loại dị năng lại, vậy mà lúc này ma xui quỷ khiến lại làm được. Cho dù dung hợp được nhưng tinh thần lực lại tiêu hao quá trớn. Ngay lập tức cảm thấy cơ thể trống rỗng, may mà còn có nước giếng hỗ trợ khôi phục lại, nếu không là nguy rồi.
“Buổi tối chúng ta luyện thứ ‘Khí’ công kia đi, hình như có tác dụng với dị năng đó." Sau khi khôi phục lại một ít tinh thần lực, Hạ Tử Trọng mới giải thích chính xác cho Phương Hách nguyên nhân vì sao lúc nãy mình biểu hiện dũng mãnh như vậy.
“Khí? Có tác dụng với dị năng sao?" Phương Hách đầu đầy dấu chấm hỏi, rõ ràng không để ý tới ẩn ý của hắn.
Hạ Tử Trọng nhắm mắt nhớ lại trải nghiệm vừa rồi một chút: “Lúc trước anh vốn muốn đem hai loại dị năng dung hợp với nhau thử, chủ yếu là – lấy dị năng hệ phong bao bọc ngoài hệ kim nhằm tăng mạnh uy lực của đao gió, nhưng mà đến tận bây giờ vẫn chưa làm được. Vừa nãy khi anh sử dụng dị năng, theo bản năng đưa ‘Khí’ vào, kết quả là, hai loại dị năng cứ như vậy mà dung hợp được." Cho nên vừa nãy hắn cũng ngạc nhiên lắm đó? Bộ dạng bình tĩnh bày ra lúc nãy thật ra là do bản thân còn đang kinh sợ đấy thôi. Dùng dị năng hệ kim bao bọc lấy đao gió so với trực tiếp phát dị năng lên gậy sắt đánh tang thi thì hiệu quả mạnh hơn rất nhiều.
Phương Hách bởi vì chỉ có hệ trị liệu nên tác dụng của khí này với cậu có hạn, nhưng biết được năng lực này có thể làm tăng sát thương của Hạ Tử Trọng lên diện rộng, bộ dáng cậu lúc này còn vui mừng hơn cả chính chủ.
“Vậy sau này chúng ta mỗi ngày đều luyện cái này đi!" Lời vừa ra khỏi miệng cậu mới phát hiện Hạ Tử Trọng nhìn mình, trên mặt còn cười ái muội, Phương Hách mới sực nhớ tới muốn luyện ‘khí’ này, hai người cần phải… Khụ khụ, làm cái chuyện kia kia giữa hai phu phu mới được. Gương mặt trắng nõn lần nữa bốc cháy, cả người nhộn nhạo ngồi không yên trên ghế.
Hạ Tử Trọng cười, nhẹ nhàng sờ sờ cái má mềm mềm của cậu, âm thanh ái muội nói nhỏ bên tai cậu: “Tốt, vậy sau này chúng ta mỗi tối đều phải ‘chăm chỉ luyện’ đấy!"
Trên đường chạy về phía Nam, hai người thấy không ít đoàn xe đi ngang qua. Mấy đoàn xe này đều chạy dồn dập về phía Bắc, lúc nào cũng gây ra không ít tiếng động, kéo theo một đoàn tang thi đuổi theo phía sau. Lần đầu gặp phải, bọn họ có thể tránh được thì cứ tránh, nếu không tránh được thì chỉ có thể một đường đi qua. Hạ Tử Trọng yên lặng tính toán trong lòng, lúc quay về có cần đi qua chỗ bán xe không nhỉ? Nếu không chỉ dựa vào chiếc xe này với một chiếc dự bị trong không gian thì không thể trụ nổi trong thời gian dài.
Hạ Tử Trọng xoay vô lăng quẹo qua con đường nhỏ yên tĩnh, bỏ rơi đám tang thi bám theo sau, chạy về phía kho hàng trong ký ức.
Kiến trúc hai bên đường lớn, đồng ruộng bị sương mù xám xịt bao phủ, tỏa ra một loại khí tức suy bại. Thực vật ven đường bấy giờ đã bắt đầu khô héo, có không ít thực vật xanh um tươi tốt đã bị bóp chết ngay khi chỉ mới vừa nhú mầm. Nhưng bấy giờ, đám người còn đang bận chạy trốn có ai sẽ để ý đến điều này. Cho dù là người tỉ mỉ phát hiện ra nhưng cũng chỉ có thể bất lực.
Tầm mắt Hạ Tử Trọng đảo qua thảm thực vật hai bên đường, phát hiện trong bụi cỏ dại hình như có thứ gì đó đang di chuyển.
Có lẽ là tang thi trốn bên đường, cũng có thể là người sống sót, hoặc là tang thi động vật, khủng bố hơn nữa là thực vật biến dị. Bất kể là loại nào trong số đó, Hạ Tử Trọng đều không có hứng thú muốn tiếp xúc gần gũi, nhiệm vụ của hắn bây giờ chính là mau mau lái xe chạy thẳng đến mục tiêu.
Phương Hách giơ ống nhòm nhìn bụi cây còn đang rung rung, nhưng cho đến khi hai người đi qua chỗ đó cũng không thể xác định thứ trong đó là cái gì. Ở đó chỉ có một bụi cỏ động dậy chứ không có bóng dáng của loài khác, Hạ Tử Trọng cực kỳ hoài nghi có phải đã có thực vật biến dị tồn tại rồi hay không?
Xe đi gần nửa ngày, cuối cùng cũng coi như đến chỗ đặt chân tạm thời cho chuyến đi này – khu công nghiệp ngoại thành.
Nơi này có không ít nhà xưởng, nhà kho nằm rải rác, một số nhà xưởng nội thành cũng xây gần khu này. Đi trên đường nhìn thấy mấy khu xưởng cách nhau không xa, xa xa còn nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ là không biết chó này bây giờ còn là chó bình thường hay đã biến dị?
Hạ Tử Trọng lái xe tới một căn nhà nhìn qua vẫn còn rất bền chắc, lần trước lúc bọn họ đến nơi này, không chỉ là cửa nhà kho mà ngay cả tường vây cũng sụp mất mấy chỗ, kiến trúc ở khu phụ cận cũng không còn cái nào lành lặn, bây giờ mở cửa lớn ra, nhìn vách tường vẫn còn hoàn chỉnh, Hạ Tử Trọng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng – tình huống của nơi này vẫn còn rất tốt.
Phương Hách cầm ống nhòm nhìn quét xung quanh, báo cáo với Hạ Tử Trọng: “Phía nhà kho bên kia có mấy con tang thi đang đập cửa, chỗ khác cũng có khoảng chừng bảy, tám con."
Khu vực bên ngoài mục tiêu không phát hiện tang thi, như vậy cũng tốt: “Buổi trưa ở đây nghỉ ngơi một chút, nơi này nhìn như một cái kho, chúng ta sẵn tiện vào bên trong xem có cái gì hay không."
Phương Hách đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, hiện tại đã qua giờ cơm trưa, cậu đói bụng từ nãy đến giờ nhưng không dám nói.
Hạ Tử Trọng lái xe đậu vào một chỗ kín đáo, khóa kỹ cửa rồi mới cùng Phường Hách cẩn thận bước xuống.
Trên đường phố không nhìn thấy bóng người, chỉ có một ít tang thi rải rác nghe thấy tiếng ô tô liền lắc lắc đi tới, hai người cẩn thận đề phòng, nhanh chóng quét sạch tang thi. Hai người bọn họ trong tay mỗi người cầm vũ khí, trên đầu đội mũ, khẩu trang, quần áo mặc đều là quần dài, áo dài.
Dọn dẹp sạch sẽ tang thi xong, hai người cẩn thận chạy tới trước cửa kho, Hạ Tử Trọng bắt đầu mở khóa.
Không thể không nói, người trọng sinh từ tận thế về đều mang theo một vài kỹ năng nhỏ, tỷ như mở khóa, giảm âm thanh phát ra trong hành động, che giấu hơi thở của mình, vân vân…
Phương Hách canh chừng, cảnh giác, cảnh giới, mãi đến khi âm thanh Hạ Tử Trọng truyền đến từ sau lưng: “Được rồi."
Cẩn thận đẩy cửa ra, hai người xác định trên dưới phải trái đều không có bóng dáng gì mới lắc người tiến vào trong kho.
Chỗ này là kho hàng trong xưởng, ở cửa chất đống chăn bông, găng tay các thứ, những thứ này chất lượng không cao, số lượng thì ít, Hạ Tử Trọng lựa chọn góp nhặt khoảng một phần ba. Đáng nhắc tới chính là Phương Hách cũng có thể sử dụng không gian để thu thập đồ, hơn nữa – “Học trưởng, chúng ta có thể cách không lấy đồ phải không?"
Có thể tự mình thu đồ vào không gian, Phương Hách cảm thấy rất hưng phấn, khi cậu phát hiện Hạ Tử Trọng cư nhiên khoát tay liền đem đống chăn bông cách ba mét kia thu vào trong, hai con mắt tỏa sáng đầy kinh ngạc.
“Ừ, nhưng có hạn chế về khoảng cách." Hạ Tử Trọng mới vừa rồi cũng chỉ là thử nghiệm. Dù sao, không gian của hắn đã thăng cấp, ngoại trừ diện tích tăng lên nhỡ đâu còn có những công năng khác nữa thì sao?
Vậy mà cách không lấy vật thành sự thật rồi!
Hai người nỗ lực áp chế tâm tình kích động trong lòng, bước nhanh vào sâu trong kho, phía trong quả nhiên có mấy thùng chất chồng ở đó, lại còn là đồ hộp!
Hai người mở một thùng ra, Phương Hách rọi đèn pin xem thời hạn sử dụng: “Ba năm trước… Còn có ba tháng nữa là hết hạn rồi."
Chẳng trách lại chất chồng thành đống để ở đây? Hạ Tử Trọng nhớ tới đời trước sau khi bọn họ đến A thị, chưa từng nghe thấy tin tức quân đội đến nơi này thu gom đồ. E rằng cái kho này là nơi thu gom các sản phẩm đến hạn cần xử lý. Chẳng hạn như các loại chăn mền xài lâu năm, đồ ăn hết hạn sử dụng, vân vân…
“Không sao, loại đồ hộp này cho dù hết hạn cũng có thể để được đến hai năm." Hạ Tử Trọng vui vẻ cầm một cái: “Loại hộp này là dạng kín có thể chống khuẩn, chỉ cần nó không bị hở thì không có vấn đề gì." Loại này đừng nói chi hai năm, đời trước hắn còn thấy hộp quá hạn tới tám năm mà vẫn có người ăn như thường.
Huống chi không gian còn có tác dụng giữ tươi, những thứ đồ này đặt ở bên trong căn bản sẽ không có chuyện hết hạn.
Vừa rồi có thể dùng không gian thu thập đồ vật Phương Hách vén tay áo lên chuẩn bị làm một lần, Hạ Tử Trọng vui vẻ đứng một bên nhìn cậu hí ha hí hửng chạy đông chạy tây thu đồ. Có lẽ bởi vì lần đầu có thể sử dụng năng lực này, chờ đến khi Phương Hách tỉnh hồn lại thì mới thấy không còn bao nhiêu thứ để cho cậu thu nữa.
Nhìn cách đó không xa chỉ còn lại một đống nhỏ hơn mười thùng, Phương Hách có chút lúng túng, ngây ngô nhìn về phía Hạ Tử Trọng. Cậu biết mỗi lần Hạ Tử Trọng thu đồ sẽ không lấy đi sạch sẽ như vậy, hai người bọn họ cũng không dùng hết đống đồ đó.
“Ầm!" Một luồng gió phát ra ánh sáng màu vàng kim phóng thẳng về phía cây cột điện đang nằm ngang giữa đường chém đứt nó làm hai, đám người chặn đường kinh hoảng quay đầu lại, liền thấy một chiếc SUV đen bóng sừng sững giữa đường. Cửa sổ ghế phó lái đã hạ xuống, một người đàn ông khí thế ngút trời kê tay lên đó, có vẻ như còn đang nhìn cây cột điện giữa đường đến xuất thần.
Lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, hắn mới quay đầu nhìn về phía đám người đang đánh nửa chừng, mặt mang vẻ áy náy nói: “Xin lỗi, thanh lý chướng ngại vật ồn quá hả? Làm phiền mọi người rồi, cứ tiếp tục việc của mình đi." Dứt lời, xe lui về phía sau rồi vòng qua chỗ đã được mở đường mà đi qua, người đàn ông kia như chợt nhớ ra gì đó, chỉ chỉ về hướng căn phòng nhỏ ven đường, “Cái người kia hình như định lái xe đi kìa."
Mấy tên chặn đường ăn cướp đang cố gắng chống trả tức thời giật mình, phát hiện tên đồng bọn mới vừa rồi còn khoác lác kêu mọi người cùng nhau xông lên, lúc này đang định lái xe của cả bọn đi mất, lập tức cầm hung khí chạy về.
Có người trong đoàn xe muốn đuổi theo nhưng lại bị một người đàn ông cản lại: “Không cần đuổi, trên người bọn họ có súng." Lúc nãy là do hai bên nóng nảy mới bất chấp hậu quả đánh nhau. Nếu không mấy người kia khi phát hiện bên đối phương có dị năng giả còn liều mạng tấn công nữa à?
Mà bên mình nếu không có đồng bạn bị súng bắn bị thương thì sẽ liều mạng dồn đối phương vào chỗ chết hay sao? Lúc này tỉnh táo lại mới nghĩ đến đám tang thi phía sau không biết đã từ khi nào thì đuổi tới đoàn xe rồi. Bây giờ việc quan trọng nhất là tới căn cứ, còn mấy tên cặn bã kia – về sau có gặp lại bọn chúng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!
“Tử Trọng, vừa nãy anh thật đẹp trai!" Phương Hách mãi cho đến tận khi rời khỏi nơi đó mới cười nhìn Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng cười khổ một tiếng, uống hai ngụm nước trong không gian khôi phục tinh thần lực. Hắn vốn chỉ muốn dùng đao gió cắt cây cột điện kia ra làm đôi mà thôi, ai mà biết lại có biến dữ dội như vậy chứ? Mấy ngày trước hắn còn mãi lo nghĩ làm sao để dung hợp hai loại dị năng lại, vậy mà lúc này ma xui quỷ khiến lại làm được. Cho dù dung hợp được nhưng tinh thần lực lại tiêu hao quá trớn. Ngay lập tức cảm thấy cơ thể trống rỗng, may mà còn có nước giếng hỗ trợ khôi phục lại, nếu không là nguy rồi.
“Buổi tối chúng ta luyện thứ ‘Khí’ công kia đi, hình như có tác dụng với dị năng đó." Sau khi khôi phục lại một ít tinh thần lực, Hạ Tử Trọng mới giải thích chính xác cho Phương Hách nguyên nhân vì sao lúc nãy mình biểu hiện dũng mãnh như vậy.
“Khí? Có tác dụng với dị năng sao?" Phương Hách đầu đầy dấu chấm hỏi, rõ ràng không để ý tới ẩn ý của hắn.
Hạ Tử Trọng nhắm mắt nhớ lại trải nghiệm vừa rồi một chút: “Lúc trước anh vốn muốn đem hai loại dị năng dung hợp với nhau thử, chủ yếu là – lấy dị năng hệ phong bao bọc ngoài hệ kim nhằm tăng mạnh uy lực của đao gió, nhưng mà đến tận bây giờ vẫn chưa làm được. Vừa nãy khi anh sử dụng dị năng, theo bản năng đưa ‘Khí’ vào, kết quả là, hai loại dị năng cứ như vậy mà dung hợp được." Cho nên vừa nãy hắn cũng ngạc nhiên lắm đó? Bộ dạng bình tĩnh bày ra lúc nãy thật ra là do bản thân còn đang kinh sợ đấy thôi. Dùng dị năng hệ kim bao bọc lấy đao gió so với trực tiếp phát dị năng lên gậy sắt đánh tang thi thì hiệu quả mạnh hơn rất nhiều.
Phương Hách bởi vì chỉ có hệ trị liệu nên tác dụng của khí này với cậu có hạn, nhưng biết được năng lực này có thể làm tăng sát thương của Hạ Tử Trọng lên diện rộng, bộ dáng cậu lúc này còn vui mừng hơn cả chính chủ.
“Vậy sau này chúng ta mỗi ngày đều luyện cái này đi!" Lời vừa ra khỏi miệng cậu mới phát hiện Hạ Tử Trọng nhìn mình, trên mặt còn cười ái muội, Phương Hách mới sực nhớ tới muốn luyện ‘khí’ này, hai người cần phải… Khụ khụ, làm cái chuyện kia kia giữa hai phu phu mới được. Gương mặt trắng nõn lần nữa bốc cháy, cả người nhộn nhạo ngồi không yên trên ghế.
Hạ Tử Trọng cười, nhẹ nhàng sờ sờ cái má mềm mềm của cậu, âm thanh ái muội nói nhỏ bên tai cậu: “Tốt, vậy sau này chúng ta mỗi tối đều phải ‘chăm chỉ luyện’ đấy!"
Trên đường chạy về phía Nam, hai người thấy không ít đoàn xe đi ngang qua. Mấy đoàn xe này đều chạy dồn dập về phía Bắc, lúc nào cũng gây ra không ít tiếng động, kéo theo một đoàn tang thi đuổi theo phía sau. Lần đầu gặp phải, bọn họ có thể tránh được thì cứ tránh, nếu không tránh được thì chỉ có thể một đường đi qua. Hạ Tử Trọng yên lặng tính toán trong lòng, lúc quay về có cần đi qua chỗ bán xe không nhỉ? Nếu không chỉ dựa vào chiếc xe này với một chiếc dự bị trong không gian thì không thể trụ nổi trong thời gian dài.
Hạ Tử Trọng xoay vô lăng quẹo qua con đường nhỏ yên tĩnh, bỏ rơi đám tang thi bám theo sau, chạy về phía kho hàng trong ký ức.
Kiến trúc hai bên đường lớn, đồng ruộng bị sương mù xám xịt bao phủ, tỏa ra một loại khí tức suy bại. Thực vật ven đường bấy giờ đã bắt đầu khô héo, có không ít thực vật xanh um tươi tốt đã bị bóp chết ngay khi chỉ mới vừa nhú mầm. Nhưng bấy giờ, đám người còn đang bận chạy trốn có ai sẽ để ý đến điều này. Cho dù là người tỉ mỉ phát hiện ra nhưng cũng chỉ có thể bất lực.
Tầm mắt Hạ Tử Trọng đảo qua thảm thực vật hai bên đường, phát hiện trong bụi cỏ dại hình như có thứ gì đó đang di chuyển.
Có lẽ là tang thi trốn bên đường, cũng có thể là người sống sót, hoặc là tang thi động vật, khủng bố hơn nữa là thực vật biến dị. Bất kể là loại nào trong số đó, Hạ Tử Trọng đều không có hứng thú muốn tiếp xúc gần gũi, nhiệm vụ của hắn bây giờ chính là mau mau lái xe chạy thẳng đến mục tiêu.
Phương Hách giơ ống nhòm nhìn bụi cây còn đang rung rung, nhưng cho đến khi hai người đi qua chỗ đó cũng không thể xác định thứ trong đó là cái gì. Ở đó chỉ có một bụi cỏ động dậy chứ không có bóng dáng của loài khác, Hạ Tử Trọng cực kỳ hoài nghi có phải đã có thực vật biến dị tồn tại rồi hay không?
Xe đi gần nửa ngày, cuối cùng cũng coi như đến chỗ đặt chân tạm thời cho chuyến đi này – khu công nghiệp ngoại thành.
Nơi này có không ít nhà xưởng, nhà kho nằm rải rác, một số nhà xưởng nội thành cũng xây gần khu này. Đi trên đường nhìn thấy mấy khu xưởng cách nhau không xa, xa xa còn nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ là không biết chó này bây giờ còn là chó bình thường hay đã biến dị?
Hạ Tử Trọng lái xe tới một căn nhà nhìn qua vẫn còn rất bền chắc, lần trước lúc bọn họ đến nơi này, không chỉ là cửa nhà kho mà ngay cả tường vây cũng sụp mất mấy chỗ, kiến trúc ở khu phụ cận cũng không còn cái nào lành lặn, bây giờ mở cửa lớn ra, nhìn vách tường vẫn còn hoàn chỉnh, Hạ Tử Trọng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng – tình huống của nơi này vẫn còn rất tốt.
Phương Hách cầm ống nhòm nhìn quét xung quanh, báo cáo với Hạ Tử Trọng: “Phía nhà kho bên kia có mấy con tang thi đang đập cửa, chỗ khác cũng có khoảng chừng bảy, tám con."
Khu vực bên ngoài mục tiêu không phát hiện tang thi, như vậy cũng tốt: “Buổi trưa ở đây nghỉ ngơi một chút, nơi này nhìn như một cái kho, chúng ta sẵn tiện vào bên trong xem có cái gì hay không."
Phương Hách đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, hiện tại đã qua giờ cơm trưa, cậu đói bụng từ nãy đến giờ nhưng không dám nói.
Hạ Tử Trọng lái xe đậu vào một chỗ kín đáo, khóa kỹ cửa rồi mới cùng Phường Hách cẩn thận bước xuống.
Trên đường phố không nhìn thấy bóng người, chỉ có một ít tang thi rải rác nghe thấy tiếng ô tô liền lắc lắc đi tới, hai người cẩn thận đề phòng, nhanh chóng quét sạch tang thi. Hai người bọn họ trong tay mỗi người cầm vũ khí, trên đầu đội mũ, khẩu trang, quần áo mặc đều là quần dài, áo dài.
Dọn dẹp sạch sẽ tang thi xong, hai người cẩn thận chạy tới trước cửa kho, Hạ Tử Trọng bắt đầu mở khóa.
Không thể không nói, người trọng sinh từ tận thế về đều mang theo một vài kỹ năng nhỏ, tỷ như mở khóa, giảm âm thanh phát ra trong hành động, che giấu hơi thở của mình, vân vân…
Phương Hách canh chừng, cảnh giác, cảnh giới, mãi đến khi âm thanh Hạ Tử Trọng truyền đến từ sau lưng: “Được rồi."
Cẩn thận đẩy cửa ra, hai người xác định trên dưới phải trái đều không có bóng dáng gì mới lắc người tiến vào trong kho.
Chỗ này là kho hàng trong xưởng, ở cửa chất đống chăn bông, găng tay các thứ, những thứ này chất lượng không cao, số lượng thì ít, Hạ Tử Trọng lựa chọn góp nhặt khoảng một phần ba. Đáng nhắc tới chính là Phương Hách cũng có thể sử dụng không gian để thu thập đồ, hơn nữa – “Học trưởng, chúng ta có thể cách không lấy đồ phải không?"
Có thể tự mình thu đồ vào không gian, Phương Hách cảm thấy rất hưng phấn, khi cậu phát hiện Hạ Tử Trọng cư nhiên khoát tay liền đem đống chăn bông cách ba mét kia thu vào trong, hai con mắt tỏa sáng đầy kinh ngạc.
“Ừ, nhưng có hạn chế về khoảng cách." Hạ Tử Trọng mới vừa rồi cũng chỉ là thử nghiệm. Dù sao, không gian của hắn đã thăng cấp, ngoại trừ diện tích tăng lên nhỡ đâu còn có những công năng khác nữa thì sao?
Vậy mà cách không lấy vật thành sự thật rồi!
Hai người nỗ lực áp chế tâm tình kích động trong lòng, bước nhanh vào sâu trong kho, phía trong quả nhiên có mấy thùng chất chồng ở đó, lại còn là đồ hộp!
Hai người mở một thùng ra, Phương Hách rọi đèn pin xem thời hạn sử dụng: “Ba năm trước… Còn có ba tháng nữa là hết hạn rồi."
Chẳng trách lại chất chồng thành đống để ở đây? Hạ Tử Trọng nhớ tới đời trước sau khi bọn họ đến A thị, chưa từng nghe thấy tin tức quân đội đến nơi này thu gom đồ. E rằng cái kho này là nơi thu gom các sản phẩm đến hạn cần xử lý. Chẳng hạn như các loại chăn mền xài lâu năm, đồ ăn hết hạn sử dụng, vân vân…
“Không sao, loại đồ hộp này cho dù hết hạn cũng có thể để được đến hai năm." Hạ Tử Trọng vui vẻ cầm một cái: “Loại hộp này là dạng kín có thể chống khuẩn, chỉ cần nó không bị hở thì không có vấn đề gì." Loại này đừng nói chi hai năm, đời trước hắn còn thấy hộp quá hạn tới tám năm mà vẫn có người ăn như thường.
Huống chi không gian còn có tác dụng giữ tươi, những thứ đồ này đặt ở bên trong căn bản sẽ không có chuyện hết hạn.
Vừa rồi có thể dùng không gian thu thập đồ vật Phương Hách vén tay áo lên chuẩn bị làm một lần, Hạ Tử Trọng vui vẻ đứng một bên nhìn cậu hí ha hí hửng chạy đông chạy tây thu đồ. Có lẽ bởi vì lần đầu có thể sử dụng năng lực này, chờ đến khi Phương Hách tỉnh hồn lại thì mới thấy không còn bao nhiêu thứ để cho cậu thu nữa.
Nhìn cách đó không xa chỉ còn lại một đống nhỏ hơn mười thùng, Phương Hách có chút lúng túng, ngây ngô nhìn về phía Hạ Tử Trọng. Cậu biết mỗi lần Hạ Tử Trọng thu đồ sẽ không lấy đi sạch sẽ như vậy, hai người bọn họ cũng không dùng hết đống đồ đó.
Tác giả :
Noãn Hà