Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 7: Thể giả (Người chết)
Trải qua lần đầu tiên sử dụng, tốc độ tụ tập công kích của hắn rõ ràng chậm hơn rất nhiều. Hắn không kịp phát động công kích lần hai, Toàn Hiểu Vũ đã xuất hiện ở trước mặt hắn. Nắm tay lần nữa mạnh mẽ hạ xuống, lần này xác định là đập ngay vào mặt của Vĩ Quang, hai má của hắn cấp tốc lún xuống, mà kim loại đang bay trên không trung cũng rơi tán loạn.
Cơ thể Vĩ Quang thoáng run rẩy một cái từ từ mất đi hơi thở. Ánh mắt của hắn trừng lớn giống như muốn rớt ra vậy, còn mang theo một nỗi khiếp sợ cùng không cam lòng. Toàn Hiểu Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng lên vỗ vỗ tro bụi trên người, thuận tay trấn an Lí Nam đang dại ra. Hết thảy kết thúc trong thời gian rất ngắn, Toàn Hiểu Vũ đi tới bên cạnh thanh niên tóc vàng. Tóc vàng bởi vì mông bị thương, đang quỳ trên mặt đất không biết phải làm sao, hắn muốn bỏ chạy, nhưng bởi vì sợ mà không động đậy được. Mắt thấy Toàn Hiểu Vũ đi từng bước về phía hắn, nhất thời bị dọa ra nước tiểu. Thật sự là nước tiểu, giống như nước lũ vậy dũng mãnh phun ra, rất nhanh liền làm ướt cả sàn nhà. Cảnh tượng như vậy trong hai ngày này, tóc vàng vô cùng quen thuộc. Chẳng qua đối tượng cầu xin tha thứ từ kẻ khác biến thành hắn. Toàn Hiểu Vũ dừng chân, cậu bị chất lỏng mà tóc vàng phun ra làm cho cảm thấy ghê tởm vô cùng, cậu cũng không ngờ người vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy mà hiện tại vì bị dọa lại thành ra cái dạng này.
“Còn những người khác đâu? Đồng bọn đâu?" Toàn Hiểu Vũ lạnh giọng hỏi hắn. Tóc vàng liều mạng lắc đầu, một câu cũng không nói nên lời, thân thể run rẩy không ngừng. Toàn Hiểu Vũ lười để ý hắn, xoay người kéo tay Lí Nam hỏi nhóc: “Tiểu Nam, ba ba em đâu?"
Lúc này Lí Nam giống như bừng tỉnh khỏi kịch biến vậy, nghe được câu hỏi của Toàn Hiểu Vũ, nhóc mới giật mình hoảng sợ nói: “Ba ba..... ba ba.... Bọn họ muốn giết ba ba!"
Toàn Hiểu Vũ nhíu mày: “Ba em đâu?"
“Ở trong nhà." Toàn Hiểu Vũ không nói hai lời, một tay kéo theo Lí Nam, bước đến trước cửa, một cước đá văng cửa chính, rảo bước lên trên lầu. Đã trải qua động tĩnh lớn như vậy, những cửa phòng khác vẫn đóng kín như cũ, nhưng Toàn Hiểu Vũ từ sớm đã không quan tâm đến. Đi đến trước cửa nhà Lí Thuận Vĩ, nơi này khác với những cửa phòng đóng kín, cửa phòng rộng mở, trong phòng mơ hồ truyền đến một chút mùi vị của máu.
“Ba ba!" Lí Nam thê lương hô lên, từ trong tay Toàn Hiểu Vũ giãy giụa chạy ào vào phòng.
Toàn Hiểu Vũ đứng ở cửa, hít sâu một hơi, đem cơn tức giận trong lòng áp chế. Nếu Lí Thuận Vĩ là khi mạt thế bùng nổ biến thành tang thi, cậu không có gì để nói, này là chuyện không ai có thể thay đổi, nếu Lí Thuận Vĩ là gặp phải tập kích của tang thi, cậu cũng không nề hà gì xem như nhân các hữu mệnh. Thế nhưng, nếu cha con Lý gia tránh thoát mạt thế biến dị, hảo hảo trốn ở trong nhà nhưng lại có một đám côn đồ phá cửa xông vào, sau đó sát hại Lí Thuận Vĩ, rồi đoạt đi đứa con của Lí Thuận Vĩ muốn dục hành bất quỹ?
Cậu điều chỉnh tốt tâm tính của mình, mới đi vào. Trong phòng vô cùng hỗn độn, có dấu vết đánh nhau, dụng cụ kim loại rơi lả tả, chỉ cần liếc mắt một cái, Toàn Hiểu Vũ liền biết người khởi xướng là ai. Cậu có chút hối hận, vừa rồi không trực tiếp đánh vỡ đầu Vĩ Quang.
Dọc đường có vết máu, từ trong phòng khách đến trong phòng ngủ, Toàn Hiểu Vũ theo vết máu bước nhanh vào phòng của Lí Thuận Vĩ, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện, trên người Lí Thuận Vĩ đang nằm trên mặt đất đang có một tầng bạch quang di động, mà Lí Nam đang khóc thút thít đem hai tay của mình bao lấy phần bụng đầy vết máu loang lổ của Lí Thuận Vĩ.
Đạo bạch quang kia là từ giữa hai tay của Lí Nam phát ra, ngực của Lí Thuận Vĩ hơi phập phồng, dĩ nhiên còn hơi thở. Dị năng giả hệ trị liệu! Toàn Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn Lí Nam một cái, dị năng này vô cùng hiếm có và quý giá. Dị năng giả hệ trị liệu phần lớn ở sơ kỳ mạt thế xuất hiện, về sau dị năng giả sẽ thông qua con đường khác để kích phát dị năng nhưng gần như không thể xuất hiện hệ trị liệu. Mà sơ kỳ mạt thế xuất hiện dị năng trị liệu, sau khi trải qua hỗn loạn ban đầu, dư lại không còn mấy người. Mạt thế sau này thiếu y ít dược, dị năng giả hệ trị liệu trở nên vô cùng trân quý, đa số bọn họ đều được các thế lực lớn mời chào, hưởng thụ đãi ngộ cực kỳ tốt. Kiếp trước, đám dị năng giả giống như Toàn Hiểu Vũ thậm trí ngay cả tư cách nhìn thấy dị năng giả hệ trị liệu cũng không có.
Toàn Hiểu Vũ đi qua, nhẹ nhàng đem Lí Thuận Vĩ ôm lấy, kéo vào trong ngực. Cậu không có ngăn cản hành động của Lí Nam, chỉ là ở bên tai Lí Thuận Vĩ nhẹ giọng nói: “Bác Lí, bác Lí, con là Hiểu Vũ."
Không biết có phải vì Lí Nam điên cuồng trị liệu nổi lên tác dụng, hay là Lí Thuận Vĩ nghe được tiếng gọi của Toàn Hiểu Vũ. Hắn hơi hơi mở mắt. “Ba ba!" Lí Nam hô một tiếng, cũng không dám buông tay ra. Con ngươi của Lí Thuận Vĩ theo tiếng động nhìn thoáng qua Lí Nam, nhìn thấy bộ dáng con trai hoàn hảo, tựa hồ yên tâm. Hắn lại nhìn về phía Toàn Hiểu Vũ: “Hiểu...... Hiểu Vũ."
“Bác Lí, con đây." Toàn Hiểu Vũ ôm lấy Lí Thuận Vĩ, nhưng có thể cảm nhận được sinh mệnh của hắn đang chậm rãi xói mòn, cho dù có trị liệu của Lí Nam cuồn cuộn trót vào, chỉ sợ cũng phải..... Vô lực xoay chuyển trời đất. Toàn Hiểu Vũ nắm chặt bàn tay dính đầy máu của Lí Thuận Vĩ, ánh mắt trở nên vô cùng ảm đảm. “Biệt...... Biệt thự..... Vật tư......" Lí Thuận Vĩ đã gian nan nói câu không hoàn chỉnh. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy đám người kia mang đứa con đi, trong lòng hắn nôn nóng vô pháp buông bỏ, chỉ sợ đã sớm tắt thở. “Con biết, bác Lí, con nhận được tin nhắn. Con một hồi nữa liền mang theo người và Lí Nam đi biệt thự." Lí Thuận Vĩ hơi chớp mắt một cái, đại khái là tỏ vẻ gật đầu, rồi sau đó nhẹ nhàng giật ngón tay, còn nói: “Tiểu.... Tiểu Nam..... Bác xin con....."
“Con biết, con sẽ chiếu cố em ấy, em ấy là em trai của con, chỉ cần con còn sống, sẽ luôn chiếu cố." Toàn Hiểu Vũ biết, đây là di ngôn của Lí Thuận Vĩ, trong lòng cậu khổ sở, lại không biết làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình, chỉ có thể một lần lại một lần cam đoan, để Lí Thuận Vĩ an tâm. Lí Thuận Vĩ hơi cong môi, tựa hồ đang cười. Hắn muốn nâng tay sờ mặt hai người, cũng không làm được. Cuối cùng, hắn nói: “Két sắc.... Chìa khóa..... Súng...." Sau đó thân thể hắn mềm xuống, hơi thở cuối cùng trong nháy mắt tan hết. Trong lòng Toàn Hiểu Vũ cảm thấy đau thương, nhịn không được rơi lệ. Lí Nam ý thức được gì đó, khóc hô “Ba ba", tiếng nức nở trong cổ họng cũng biến khàn. Bạch quang trong tay hắn đột nhiên trở nên rực rỡ đến chói mắt, như muốn cứu vớt sinh mệnh của ba ba mình vậy. Toàn Hiểu Vũ nhanh chóng đem Lí Thuận Vĩ nhẹ nhàng để xuống, đưa tay ở phía sau cổ Lí Nam đập một cái, Lí Nam liền ngất đi.
Toàn Hiểu Vũ đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, người tuy đã chết, nhưng lại muốn người còn sống mang theo hy vọng của họ kiên cường sống tiếp. Cậu đem hai cha con tạm thời an trí ở trên giường, bắt đầu tìm kiếm két sắt mà Lí Thuận Vĩ nói. Trong phòng rõ ràng có dấu vết người tìm kiếm, đầu giường có một cái két sắt bị mở ra, bên trong rỗng tuếch.
Trong phòng này hẵn đã bị bọn chúng cướp sạch, bọn chúng lấy hết những thứ có thể lấy. Nhưng Toàn Hiểu Vũ biết, nhất định còn có một cái két sắt được giấu đi. Lí Thuận Vĩ là bị trên kim hệ dị năng giả kia làm bị thương ở phòng khách, từ dấu vết đánh nhau có thể nhìn ra. Thế nhưng hắn vì cái gì đã bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng kéo lê thân thể từ phòng khách vào phòng ngủ chứ?
Chỉ có một đáp án! Súng mà Lí Thuận Vĩ nhắc tới! Hắn hẳn là nhìn thấy đám người kia mang con mình đi, muốn quay trở về phòng ngủ lấy súng đi cứu con trai, chỉ tiếc vết thương quá nặng, cuối cùng hôn mê ở dưới chân giường. Toàn Hiểu Vũ kiên nhẫn tìm kiếm, tuy rằng sau khi cha mẹ qua đời, cậu rất ít cùng Lí Thuận Vĩ tới lui, nhưng mà cậu chỉ là sợ hãi nhìn thấy Lí Thuận Vĩ sau đó không kiềm chế được tưởng niệm và bi thống của mình đối với cha mẹ. Cậu hy vọng kiếp sau cha và mẹ hai người lại có thể trở thành vợ chồng.
Toàn Hiểu Vũ từ nhỏ ít nói, cũng không giỏi cùng người khác kết giao, có đôi khi cậu làm một chuyện gì đó, rất nhiều người cũng không thể hiểu. Nhưng cha con Lí Thuận Vĩ vẫn luôn bao dung cho cậu, cho dù là Lí Nam nhỏ tuổi, từ rất nhiều năm về trước đã biết mọi việc đều nhường nhịn người anh họ là cậu.
Toàn Hiểu Vũ đối với gian phòng này cũng không hề xa lạ, rất nhanh, cậu tìm ra phía sau một bình hoa có ván cửa, ván cửa đó có thể di động, đẩy ra, quả nhiên bên trong có một két sắt. Có lẽ là người buôn đồ cổ đều thích giấu một chút đồ vật này nọ trong nhà đi, trong nhà cậu cũng có một ít tiểu ám cách, tất cả đều do cha tạo ra. Thời điểm cậu còn nhỏ còn có một sở thích, chính là ở trong phòng tìm kiếm tiểu ám cách của cha. Toàn Hiểu Vũ nhập sinh nhật của Lí Nam vào, két sắt liền mở ra. Bên trong là chìa khóa của biệt thự, tấm chi phiếu, một đoản kiếm đồ cổ, trên mặt được khảm bảo thạch, vô cùng xinh đẹp. Tầng dưới của két sắt là một cây súng lục bán tự động M9 cùng vài cái băng đạn.
Toàn Hiểu Vũ không biết Lí Thuận Vĩ vì cái gì lại có những món đồ này, nhưng ai lại không có bí mật chứ? Cậu cầm lấy súng lục và giấu nó vào trong túi, băng đạn cất vào ba lô, lại cầm lấy đoản kiếm, kéo nó ra khỏi vỏ, hàn quang loè loè, là một vũ khí vô cùng sắc bén. Cậu đem đoản kiếm ôm vào trong ngực, tính toán chờ Lí Nam tỉnh, đem đoản kiếm giao cho nhóc. Dù sao, thứ nhất, đây là vũ khí phòng thân tốt nhất đối với tiểu hài tử, thứ hai, cố ý giấu ở trong này, nhất định là thứ mà Lí Thuận Vĩ yêu thích nhất, để lại cho Lí Nam, coi như là một loại tưởng niệm, tựa như mình đem theo khối phỉ thúy kia vậy.
Nghĩ đến khối phỉ thúy, Toàn Hiểu Vũ liền phát hiện trên người mình phát sinh một loạt chuyện cổ quái. Bỗng nhiên sức lực biến lớn, tốc độ biến nhanh, ngũ cảm càng thêm linh mẫn còn có việc phỉ thúy biến mất và trên cổ nhiều thêm một ấn ký kỳ quái. Xem ra, cậu rất cần thời gian để tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ là hiện tại, cậu nhìn hai cha con trên giường, trước vẫn dẫn bọn họ đi biệt thự rồi tính sau. Cậu suy nghĩ một chút, ở trong phòng tìm một cái ga giường sạch sẽ, đem Lí Thuận Vĩ người đầy máu bọc lại, lại lấy nước giúp Lí Thuận Vĩ lau chùi vết máu trên mặt, lúc này mới gọi Lí Nam tỉnh. Lí Nam mê man rất không an ổn, lúc nào cũng đau khổ cắn chặt răng, một thân nhóc cũng dính máu, toàn bộ đều là của cha nhóc. Ngón tay Toàn Hiểu Vũ nhẹ nhàng mà bấm nhân trung của nhóc, nó liền tỉnh lại.
Cơ thể Vĩ Quang thoáng run rẩy một cái từ từ mất đi hơi thở. Ánh mắt của hắn trừng lớn giống như muốn rớt ra vậy, còn mang theo một nỗi khiếp sợ cùng không cam lòng. Toàn Hiểu Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng lên vỗ vỗ tro bụi trên người, thuận tay trấn an Lí Nam đang dại ra. Hết thảy kết thúc trong thời gian rất ngắn, Toàn Hiểu Vũ đi tới bên cạnh thanh niên tóc vàng. Tóc vàng bởi vì mông bị thương, đang quỳ trên mặt đất không biết phải làm sao, hắn muốn bỏ chạy, nhưng bởi vì sợ mà không động đậy được. Mắt thấy Toàn Hiểu Vũ đi từng bước về phía hắn, nhất thời bị dọa ra nước tiểu. Thật sự là nước tiểu, giống như nước lũ vậy dũng mãnh phun ra, rất nhanh liền làm ướt cả sàn nhà. Cảnh tượng như vậy trong hai ngày này, tóc vàng vô cùng quen thuộc. Chẳng qua đối tượng cầu xin tha thứ từ kẻ khác biến thành hắn. Toàn Hiểu Vũ dừng chân, cậu bị chất lỏng mà tóc vàng phun ra làm cho cảm thấy ghê tởm vô cùng, cậu cũng không ngờ người vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy mà hiện tại vì bị dọa lại thành ra cái dạng này.
“Còn những người khác đâu? Đồng bọn đâu?" Toàn Hiểu Vũ lạnh giọng hỏi hắn. Tóc vàng liều mạng lắc đầu, một câu cũng không nói nên lời, thân thể run rẩy không ngừng. Toàn Hiểu Vũ lười để ý hắn, xoay người kéo tay Lí Nam hỏi nhóc: “Tiểu Nam, ba ba em đâu?"
Lúc này Lí Nam giống như bừng tỉnh khỏi kịch biến vậy, nghe được câu hỏi của Toàn Hiểu Vũ, nhóc mới giật mình hoảng sợ nói: “Ba ba..... ba ba.... Bọn họ muốn giết ba ba!"
Toàn Hiểu Vũ nhíu mày: “Ba em đâu?"
“Ở trong nhà." Toàn Hiểu Vũ không nói hai lời, một tay kéo theo Lí Nam, bước đến trước cửa, một cước đá văng cửa chính, rảo bước lên trên lầu. Đã trải qua động tĩnh lớn như vậy, những cửa phòng khác vẫn đóng kín như cũ, nhưng Toàn Hiểu Vũ từ sớm đã không quan tâm đến. Đi đến trước cửa nhà Lí Thuận Vĩ, nơi này khác với những cửa phòng đóng kín, cửa phòng rộng mở, trong phòng mơ hồ truyền đến một chút mùi vị của máu.
“Ba ba!" Lí Nam thê lương hô lên, từ trong tay Toàn Hiểu Vũ giãy giụa chạy ào vào phòng.
Toàn Hiểu Vũ đứng ở cửa, hít sâu một hơi, đem cơn tức giận trong lòng áp chế. Nếu Lí Thuận Vĩ là khi mạt thế bùng nổ biến thành tang thi, cậu không có gì để nói, này là chuyện không ai có thể thay đổi, nếu Lí Thuận Vĩ là gặp phải tập kích của tang thi, cậu cũng không nề hà gì xem như nhân các hữu mệnh. Thế nhưng, nếu cha con Lý gia tránh thoát mạt thế biến dị, hảo hảo trốn ở trong nhà nhưng lại có một đám côn đồ phá cửa xông vào, sau đó sát hại Lí Thuận Vĩ, rồi đoạt đi đứa con của Lí Thuận Vĩ muốn dục hành bất quỹ?
Cậu điều chỉnh tốt tâm tính của mình, mới đi vào. Trong phòng vô cùng hỗn độn, có dấu vết đánh nhau, dụng cụ kim loại rơi lả tả, chỉ cần liếc mắt một cái, Toàn Hiểu Vũ liền biết người khởi xướng là ai. Cậu có chút hối hận, vừa rồi không trực tiếp đánh vỡ đầu Vĩ Quang.
Dọc đường có vết máu, từ trong phòng khách đến trong phòng ngủ, Toàn Hiểu Vũ theo vết máu bước nhanh vào phòng của Lí Thuận Vĩ, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện, trên người Lí Thuận Vĩ đang nằm trên mặt đất đang có một tầng bạch quang di động, mà Lí Nam đang khóc thút thít đem hai tay của mình bao lấy phần bụng đầy vết máu loang lổ của Lí Thuận Vĩ.
Đạo bạch quang kia là từ giữa hai tay của Lí Nam phát ra, ngực của Lí Thuận Vĩ hơi phập phồng, dĩ nhiên còn hơi thở. Dị năng giả hệ trị liệu! Toàn Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn Lí Nam một cái, dị năng này vô cùng hiếm có và quý giá. Dị năng giả hệ trị liệu phần lớn ở sơ kỳ mạt thế xuất hiện, về sau dị năng giả sẽ thông qua con đường khác để kích phát dị năng nhưng gần như không thể xuất hiện hệ trị liệu. Mà sơ kỳ mạt thế xuất hiện dị năng trị liệu, sau khi trải qua hỗn loạn ban đầu, dư lại không còn mấy người. Mạt thế sau này thiếu y ít dược, dị năng giả hệ trị liệu trở nên vô cùng trân quý, đa số bọn họ đều được các thế lực lớn mời chào, hưởng thụ đãi ngộ cực kỳ tốt. Kiếp trước, đám dị năng giả giống như Toàn Hiểu Vũ thậm trí ngay cả tư cách nhìn thấy dị năng giả hệ trị liệu cũng không có.
Toàn Hiểu Vũ đi qua, nhẹ nhàng đem Lí Thuận Vĩ ôm lấy, kéo vào trong ngực. Cậu không có ngăn cản hành động của Lí Nam, chỉ là ở bên tai Lí Thuận Vĩ nhẹ giọng nói: “Bác Lí, bác Lí, con là Hiểu Vũ."
Không biết có phải vì Lí Nam điên cuồng trị liệu nổi lên tác dụng, hay là Lí Thuận Vĩ nghe được tiếng gọi của Toàn Hiểu Vũ. Hắn hơi hơi mở mắt. “Ba ba!" Lí Nam hô một tiếng, cũng không dám buông tay ra. Con ngươi của Lí Thuận Vĩ theo tiếng động nhìn thoáng qua Lí Nam, nhìn thấy bộ dáng con trai hoàn hảo, tựa hồ yên tâm. Hắn lại nhìn về phía Toàn Hiểu Vũ: “Hiểu...... Hiểu Vũ."
“Bác Lí, con đây." Toàn Hiểu Vũ ôm lấy Lí Thuận Vĩ, nhưng có thể cảm nhận được sinh mệnh của hắn đang chậm rãi xói mòn, cho dù có trị liệu của Lí Nam cuồn cuộn trót vào, chỉ sợ cũng phải..... Vô lực xoay chuyển trời đất. Toàn Hiểu Vũ nắm chặt bàn tay dính đầy máu của Lí Thuận Vĩ, ánh mắt trở nên vô cùng ảm đảm. “Biệt...... Biệt thự..... Vật tư......" Lí Thuận Vĩ đã gian nan nói câu không hoàn chỉnh. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy đám người kia mang đứa con đi, trong lòng hắn nôn nóng vô pháp buông bỏ, chỉ sợ đã sớm tắt thở. “Con biết, bác Lí, con nhận được tin nhắn. Con một hồi nữa liền mang theo người và Lí Nam đi biệt thự." Lí Thuận Vĩ hơi chớp mắt một cái, đại khái là tỏ vẻ gật đầu, rồi sau đó nhẹ nhàng giật ngón tay, còn nói: “Tiểu.... Tiểu Nam..... Bác xin con....."
“Con biết, con sẽ chiếu cố em ấy, em ấy là em trai của con, chỉ cần con còn sống, sẽ luôn chiếu cố." Toàn Hiểu Vũ biết, đây là di ngôn của Lí Thuận Vĩ, trong lòng cậu khổ sở, lại không biết làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình, chỉ có thể một lần lại một lần cam đoan, để Lí Thuận Vĩ an tâm. Lí Thuận Vĩ hơi cong môi, tựa hồ đang cười. Hắn muốn nâng tay sờ mặt hai người, cũng không làm được. Cuối cùng, hắn nói: “Két sắc.... Chìa khóa..... Súng...." Sau đó thân thể hắn mềm xuống, hơi thở cuối cùng trong nháy mắt tan hết. Trong lòng Toàn Hiểu Vũ cảm thấy đau thương, nhịn không được rơi lệ. Lí Nam ý thức được gì đó, khóc hô “Ba ba", tiếng nức nở trong cổ họng cũng biến khàn. Bạch quang trong tay hắn đột nhiên trở nên rực rỡ đến chói mắt, như muốn cứu vớt sinh mệnh của ba ba mình vậy. Toàn Hiểu Vũ nhanh chóng đem Lí Thuận Vĩ nhẹ nhàng để xuống, đưa tay ở phía sau cổ Lí Nam đập một cái, Lí Nam liền ngất đi.
Toàn Hiểu Vũ đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, người tuy đã chết, nhưng lại muốn người còn sống mang theo hy vọng của họ kiên cường sống tiếp. Cậu đem hai cha con tạm thời an trí ở trên giường, bắt đầu tìm kiếm két sắt mà Lí Thuận Vĩ nói. Trong phòng rõ ràng có dấu vết người tìm kiếm, đầu giường có một cái két sắt bị mở ra, bên trong rỗng tuếch.
Trong phòng này hẵn đã bị bọn chúng cướp sạch, bọn chúng lấy hết những thứ có thể lấy. Nhưng Toàn Hiểu Vũ biết, nhất định còn có một cái két sắt được giấu đi. Lí Thuận Vĩ là bị trên kim hệ dị năng giả kia làm bị thương ở phòng khách, từ dấu vết đánh nhau có thể nhìn ra. Thế nhưng hắn vì cái gì đã bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng kéo lê thân thể từ phòng khách vào phòng ngủ chứ?
Chỉ có một đáp án! Súng mà Lí Thuận Vĩ nhắc tới! Hắn hẳn là nhìn thấy đám người kia mang con mình đi, muốn quay trở về phòng ngủ lấy súng đi cứu con trai, chỉ tiếc vết thương quá nặng, cuối cùng hôn mê ở dưới chân giường. Toàn Hiểu Vũ kiên nhẫn tìm kiếm, tuy rằng sau khi cha mẹ qua đời, cậu rất ít cùng Lí Thuận Vĩ tới lui, nhưng mà cậu chỉ là sợ hãi nhìn thấy Lí Thuận Vĩ sau đó không kiềm chế được tưởng niệm và bi thống của mình đối với cha mẹ. Cậu hy vọng kiếp sau cha và mẹ hai người lại có thể trở thành vợ chồng.
Toàn Hiểu Vũ từ nhỏ ít nói, cũng không giỏi cùng người khác kết giao, có đôi khi cậu làm một chuyện gì đó, rất nhiều người cũng không thể hiểu. Nhưng cha con Lí Thuận Vĩ vẫn luôn bao dung cho cậu, cho dù là Lí Nam nhỏ tuổi, từ rất nhiều năm về trước đã biết mọi việc đều nhường nhịn người anh họ là cậu.
Toàn Hiểu Vũ đối với gian phòng này cũng không hề xa lạ, rất nhanh, cậu tìm ra phía sau một bình hoa có ván cửa, ván cửa đó có thể di động, đẩy ra, quả nhiên bên trong có một két sắt. Có lẽ là người buôn đồ cổ đều thích giấu một chút đồ vật này nọ trong nhà đi, trong nhà cậu cũng có một ít tiểu ám cách, tất cả đều do cha tạo ra. Thời điểm cậu còn nhỏ còn có một sở thích, chính là ở trong phòng tìm kiếm tiểu ám cách của cha. Toàn Hiểu Vũ nhập sinh nhật của Lí Nam vào, két sắt liền mở ra. Bên trong là chìa khóa của biệt thự, tấm chi phiếu, một đoản kiếm đồ cổ, trên mặt được khảm bảo thạch, vô cùng xinh đẹp. Tầng dưới của két sắt là một cây súng lục bán tự động M9 cùng vài cái băng đạn.
Toàn Hiểu Vũ không biết Lí Thuận Vĩ vì cái gì lại có những món đồ này, nhưng ai lại không có bí mật chứ? Cậu cầm lấy súng lục và giấu nó vào trong túi, băng đạn cất vào ba lô, lại cầm lấy đoản kiếm, kéo nó ra khỏi vỏ, hàn quang loè loè, là một vũ khí vô cùng sắc bén. Cậu đem đoản kiếm ôm vào trong ngực, tính toán chờ Lí Nam tỉnh, đem đoản kiếm giao cho nhóc. Dù sao, thứ nhất, đây là vũ khí phòng thân tốt nhất đối với tiểu hài tử, thứ hai, cố ý giấu ở trong này, nhất định là thứ mà Lí Thuận Vĩ yêu thích nhất, để lại cho Lí Nam, coi như là một loại tưởng niệm, tựa như mình đem theo khối phỉ thúy kia vậy.
Nghĩ đến khối phỉ thúy, Toàn Hiểu Vũ liền phát hiện trên người mình phát sinh một loạt chuyện cổ quái. Bỗng nhiên sức lực biến lớn, tốc độ biến nhanh, ngũ cảm càng thêm linh mẫn còn có việc phỉ thúy biến mất và trên cổ nhiều thêm một ấn ký kỳ quái. Xem ra, cậu rất cần thời gian để tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ là hiện tại, cậu nhìn hai cha con trên giường, trước vẫn dẫn bọn họ đi biệt thự rồi tính sau. Cậu suy nghĩ một chút, ở trong phòng tìm một cái ga giường sạch sẽ, đem Lí Thuận Vĩ người đầy máu bọc lại, lại lấy nước giúp Lí Thuận Vĩ lau chùi vết máu trên mặt, lúc này mới gọi Lí Nam tỉnh. Lí Nam mê man rất không an ổn, lúc nào cũng đau khổ cắn chặt răng, một thân nhóc cũng dính máu, toàn bộ đều là của cha nhóc. Ngón tay Toàn Hiểu Vũ nhẹ nhàng mà bấm nhân trung của nhóc, nó liền tỉnh lại.
Tác giả :
Lại Đắc Phi Mã Giáp