Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 36: Quá khứ
Tay của Sở Thiên còn đặt trên vai Toàn Hiểu Vũ rất nhanh liền cảm giác được cơ thể của cậu trở nên căng thẳng. Cho nên, hắn cũng rất nhanh thấy Gia Luân Hủ đi tới. Không thể không nói, Gia Luân Hủ là một chàng trai tuấn tú, hắn ta khác hoàn toàn với sự nho nhã của Sở Thiên, hắn ta thoạt nhìn càng thêm tuấn lang kiện khí. Kỳ thật hai người thân cao bằng nhau, nhưng bộ dáng của Gia Luân Hủ thoạt nhìn cũng rất có lực. Đại khái chính là mùi đàn ông mà các cô gái trẻ thường hay nói đi.
Sở Thiên âm thầm đánh giá Gia Luân Hủ đồng thời Gia Luân Hủ cũng lặng lẽ quan sát hắn. Thời điểm Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên bước vào, Gia Luân Hủ quả thật rất kinh ngạc, trước mạt thế ba ngày, Toàn Hiểu Vũ lại đột nhiên mất tích. Ngày đó, Ôn Đồng dựa theo kế hoạch mang theo luật sư và người của công ty chuyển nhà xông vào trong nhà, cũng không thấy Toàn Hiểu Vũ. Ôn Đồng chỉ cho rằng cậu tạm thời ra khỏi nhà, vì thế đem toàn bộ những thứ của Toàn Hiểu Vũ vứt ra ngoài cửa, lẳng lặng chờ cậu trở về, chuẩn bị khiến cậu khó chịu, cười nhạo cậu.
Nhưng mà, Toàn Hiểu Vũ căn bản ngay cả bóng người cũng không xuất hiện! Sau này Gia Luân Hủ cũng đã trở về, hai người giống như kẻ ngu si vậy đợi hai ngày, Toàn Hiểu Vũ từ đầu đến cuối cũng chưa từng xuất hiện qua. Ôn Đồng tức giận, hắn cảm thấy mình đã đợi thật lâu. Vì để đạt được hết thảy của Toàn Hiểu Vũ, hắn cam nguyện nén giận cùng Gia Luân Hủ ngầm qua lại, lén lút mưu đồ lừa gạt tài sản của Toàn Hiểu Vũ, chính vì mong có một ngày có thể quang minh chính đại dẫm nát Toàn Hiểu Vũ, sau đó biểu thị công khai quyền sở hữu Gia Luân Hủ trước mặt cậu. Đáng tiếng, hắn cuối cùng cũng đợi được ngày đó, nhưng mà người xem lại biến mất.
Gia Luân Hủ cũng rất khó hình dung tâm tình của mình. Cho tới nay, hắn đều cho rằng bản thân chịu ủy khuất rất lớn, vì để có thể trở nên nổi bật, nên hắn không ngừng nhân nhượng chiều theo tên tiểu thiếu gia đầu gỗ kia, chăm sóc một bạn trai tính tình kỳ lạ, còn phải bồi cậu vui vẻ. Hắn không thể cùng người mình yêu nhất ở bên nhau, chỉ có thể đau khổ nhìn Ôn Đồng mà hắn yêu thương chịu ủy khuất khóc đến hai mắt đỏ hồng.
Cho nên khi hắn đoạt được tất cả của Toàn Hiểu Vũ, hắn cũng muốn nhìn thử vẻ mặt khi đó của cậu, tiện đà phát tiết “ủy khuất" của hắn. Nhưng mà mong muốn của hắn không thực hiện được. Bởi vì, trong vở kịch mà hắn thiết kế, thiếu mất một thứ quan trọng nhất ——- nhân vật chính.
Chỉ là không quá hai ngày, mạt thế bất thình lình phủ xuống. Mọi trả giá mọi cố gắng của hắn đột nhiên trở nên không hề đáng giá! Tiền tài? Trong mạt thế chúng nó chỉ là một tờ giấy bỏ đi. Nhà cửa? Sau khi mạt thế bùng nổ khắp nơi đều là nhà trống, chỉ cần các người dám thanh lý tang thi trong phòng, biệt thư sa hoa cỡ nào cũng tùy các người ở! Cho nên, hắn phấn đấu lâu như vậy, tranh thủ nhiều như thế đến cuối cùng là vì cái gì?
Mạt thế bùng nổ bọn họ ở trong phòng trốn hai ngày, trong phòng sắp hết thức ăn. Tang thi bên ngoài lại càng ngày càng nhiều. Thậm chí đám tang thi bắt đầu đập phá cửa sổ, tùy thời đều có thể phá cửa mà vào, bọn họ sợ hãi cực kỳ. Bọn họ muốn tránh vào tầng hầm, nhưng phát hiện tầng hầm khóa chết, muốn phá cửa, lại sợ tiếng động lớn sẽ đưa tới càng nhiều tang thi. Chống đỡ ba ngày bọn họ cuối cùng cũng chống không nỗi nữa. Quyết định ra ngoài tìm đường sống. Trời không tuyệt đường người, có lẽ là ông trời vẫn chiếu cố bọn họ đi, bọn họ ra khỏi nhà không bao lâu thì gặp một đám người, là một lão đại mang theo bảo tiêu của mình thanh lý tang thi trong nhà của lão, hơn nữa bọn họ còn tìm được một lượng lớn thức ăn.
Cái lão đại kia vừa ý Ôn Đồng xinh đẹp, nhìn trên mặt mũi của Ôn Đồng cũng thu nhận Gia Luân Hủ. Lúc bắt đầu, Ôn Đồng cũng không bằng lòng lắm, nhưng mà cái thời điểm đó vừa đói vừa sợ, bên ngoài khắp nơi là quái vật ăn thịt người, vì để tìm kiếm sự che chở, Gia Luân Hủ khuyên hắn một hồi, hắn cũng đồng ý. Đoạn ngày tháng đó, mỗi ngày Gia Luân Hủ nhìn thấy người mình yêu bị tên lão đại kia ôm vào trong lòng vuốt ve. Đáy lòng hắn phẫn nộ, nhưng mà lại không thể làm được gì, những người đó có súng có thức ăn, chỉ có thể ở dưới sự che chở của họ, mình và Ôn Đồng mới có đường sống.
Cho nên, có vài lần, Ôn Đồng cầu Gia Luân Hủ cùng hắn rời khỏi, hắn luôn khuyên Ôn Đồng phải nhẫn nại. Ôn Đồng nói cái lão đại kia thật sự biến thái, cậu sắp chịu hết nỗi rồi. Gia Luân Hủ vẫn khuyên cậu chịu đựng, nói, luôn luôn có cơ hội, trước phải bảo toàn mạng sống mới là quan trọng. Kết quả, vậy mà thật sự để hắn đợi được cơ hội. Một lần kia, bầu trời đổ một trận mưa to kỳ quái. Gia Luân Hủ liền phát sốt. Dưới sự đau khổ cầu xin của Ôn Đồng, cái lão đại kia mới không giết hắn, mà để hắn ở tầng hầm tự sinh tự diệt.
Sau khi hắn tỉnh lại thì thức tỉnh thổ hệ dị năng. Khi hắn phát hiện bản thân có thể tùy thời nặn ra một gai đất, đâm thủng đầu người khác, hắn vui mừng như phát điên. Đêm khuya ngày đó, hắn đi vào gian phòng của tên lão đại, dùng một gai đất đem lão đại cắm thành con nhím. Lúc ấy Ôn Đồng còn đang lõa thể nằm bên cạnh tên lão đại, vừa mở mắt thì trông thấy người bên cạnh mình biến thành một con nhím toàn thân chảy rất nhiều máu, Ôn Đồng nhất thời sợ tới mức cao giọng thét chói tai.
Gia Luân Hủ thuận tay dùng gai đất giải quyết luôn đám bảo tiêu vì nghe được tiếng thét nên vọt vào. Lúc ấy, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Cuối cùng còn lại mấy tên bảo tiêu ngỏ ý quy thuận, Gia Luân Hủ liền thuận lý thành chương trở thành tân chủ nhân của nơi đó. Sau đó hắn tích cực lôi kéo những người có năng lực đặc thù hay có sức chiến đấu, dần dần, thì hình thành một tiểu đội ngũ.
Ôn Đồng trong một nhiệm vụ ra ngoài tìm vật tư bị tang thi cào bị thương, Gia Luân Hủ sợ hắn bị biến dị, vốn định bỏ lại hắn. Nhưng mà Ôn Đồng đau khổ cầu xin, còn nói nhiều năm qua vì Gia Luân Hủ làm mọi thứ, nói bản thân trả giá và hy sinh ra sao cuối cùng cũng đã làm cảm động Gia Luân Hủ. Sau đó Gia Luân Hủ cảm thấy rất may mắn, may mắn vì khi đó hắn không bỏ lại Ôn Đồng. Ôn Đồng trải qua cơn sốt, không có biến dị, mà thức tỉnh dị năng không gian. Theo Ôn Đồng nói, không gian của hắn giống như một phòng nhỏ mười lăm mét vuông, bên trong có thể tùy thời bỏ vào hoặc lấy ra bất kỳ vật gì trừ vật sống. Này đối với tiểu đội ngũ cần phải đi thu gom vật tư khắp nơi mà nói là một kinh hỉ lớn biết nhường nào!
Điều này có nghĩa là, khi bọn họ gặp được càng nhiều vật tư, không cần phải vì không thể lấy được nhiều thứ mà lo lắng, cũng sẽ không bởi vì mang theo vật tư có phụ trọng lớn mà trong chiến đấu sẽ bị thương hay thậm chí là tử vong. Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn, nơi bọn họ cư trú, tang thi càng ngày càng nhiều, người sống càng ngày càng ít, hơn nữa tang thi còn trở nên càng lợi hại. Gia Luân Hủ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Lại nghe nói, quân chính phủ hai tháng trước đã đi về phương Bắc, chung quy cảm thấy đi theo quân chính phủ luôn không sai, vì thế bèn mang theo đội ngũ chuẩn bị ra khỏi thành.
Tiếp đó trên đường trong một lần nguy hiểm gặp được đám người của Lôi Sư, song phương đã trải qua một lần cùng nhau kề vai tác chiến. Sau trận đấu đó, mọi người phát hiện, trong đội ngũ đối phương, đều có một phương diện mà bản thân thiết hụt hơn nữa đòi hỏi dị năng giả, vì thế ăn nhịp với nhau, hợp thành một đoàn thể mới.
Khi bọn họ đang tìm lối ra thì được cha xứ giúp đỡ nên tạm thời ở trong thánh đường này. Ở trong này gặp được Toàn Hiểu Vũ đối với Gia Luân Hủ mà nói, là một ngoài ý muốn cực lớn. Bởi vì mạt thế sinh tồn gian nan, hắn đã quên mất người tên Toàn Hiểu Vũ này.
Hắn và Toàn Hiểu Vũ ở cùng nhau lâu như thế, đương nhiên biết rõ hết thảy của Toàn Hiểu Vũ. Ở trong mắt hắn, Toàn Hiểu Vũ là một người trầm mặc đến mức gần như là tự bế, hắn không có yêu thích đặc biệt gì, luôn ở nhà đọc sách, không có bạn bè không có giao tiếp, sẽ nấu ăn, nhưng mà không thể ăn, không hề có tình thú, không có sự thay đổi, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Tóm lại nhân tố mà Gia Luân Hủ không thích Toàn Hiểu Vũ có tất cả.
Một người như vậy khi mạt thế đến, sao có thể sống sót được? Cho nên ở trong lòng hắn, Toàn Hiểu Vũ đã sớm chết. Kỳ thật, nếu Toàn Hiểu Vũ chết, trong lòng hắn sẽ rất tiếc nuối, hắn còn chưa kịp triển lãm sự lớn mạnh của hắn, hắn còn chưa kịp đem quá khứ bị nhục nhã và ủy khuất toàn bộ phát tiết trên người Toàn Hiểu Vũ. Vì thế khi hôm nay trông thấy Toàn Hiểu Vũ còn sống, hắn không cách nào hình dung tâm tình của mình. Khiếp sợ, mừng thầm, còn có cái gì? Loại tâm lý kỳ lạ này, chính hắn cũng thấy rất mơ hồ.
Toàn Hiểu Vũ hình như cũng phát hiện hắn, hắn đang đợi Toàn Hiểu Vũ tìm hắn nhận ra hắn, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của Toàn Hiểu Vũ, sau đó hắn sẽ ở trước mặt cậu triển lãm một Gia Luân Hủ hoàn toàn mới, một Gia Luân Hủ tràn ngập sức mạnh. Thực đáng tiếc, Toàn Hiểu Vũ chỉ liếc mắt nhìn hắn, giống như thấy một người xa lạ không hề quen biết vậy. Tiếp đó Toàn Hiểu Vũ rời đi, mang về càng nhiều người.
Xem ra, cậu cũng đã gia nhập vào một đội ngũ a! Gia Luân Hủ ở một bên quan sát hồi lâu liền quyết định chủ động đi qua tiếp chuyện! Kỳ thật bất kể là Toàn Hiểu Vũ thật không nhận ra hắn hay giả vờ không nhận ra hắn, cũng không liên quan gì đến phương thức sống chung với nhau tốt nhất trước mắt của bọn họ. Thế nhưng, hắn không thể nào đè nén xúc động khó hiểu muốn biết rõ hết thảy mọi chuyện. Cho nên hắn đi qua.
“Hiểu Vũ, đã lâu không gặp. Thật không nghĩ tới, em còn sống? Mấy tháng qua em đã đi đâu? Em biết không? Anh tìm em rất lâu may mắn em không có việc gì." Đây là một giọng nói rất thân thiết, Gia Luân Hủ liếc nhìn bàn tay đặt trên vai Toàn Hiểu Vũ của Sở Thiên.
Nói dối! Toàn Hiểu Vũ cảm thấy giận dữ, hận không thể một cước đá bay hắn ta, bộ dạng khoe khoang hiện tại của hắn có ý gì? Vốn cũng không muốn để ý đến bọn họ, chỉ cần bọn họ đừng trêu chọc cậu, cậu coi như bọn họ chưa từng tồn tại. Ít nhất, cậu cũng không muốn ở trong thánh đường của cha xứ gậy chuyên, hết thảy chờ rời khỏi nơi này rồi tính sau.
Chỉ có điều cậu không muốn gây chuyện, người ta lại tìm tới cửa. Nếu không phải Sở Thiên còn ở bên cạnh cậu, nếu không nhớ nơi này là thánh đường cha xứ giúp đỡ người sống sót, cậu đã sớm trực tiếp động thủ. Dù sao chuyện công phu miệng lưỡi, cậu cho tới bây giờ chưa từng thắng qua, với cậu mà nói động thủ là thực tế nhất. Sở Thiên mẫn cảm trong giây phút Gia Luân Hủ tới gần đã cảm nhận được ác ý nồng đậm. Sở Thiên nhíu mày, phát hiện Gia Luân Hủ hình như rất để ý cái tay đang ôm Toàn Hiểu Vũ của hắn a!
Sở Thiên âm thầm đánh giá Gia Luân Hủ đồng thời Gia Luân Hủ cũng lặng lẽ quan sát hắn. Thời điểm Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên bước vào, Gia Luân Hủ quả thật rất kinh ngạc, trước mạt thế ba ngày, Toàn Hiểu Vũ lại đột nhiên mất tích. Ngày đó, Ôn Đồng dựa theo kế hoạch mang theo luật sư và người của công ty chuyển nhà xông vào trong nhà, cũng không thấy Toàn Hiểu Vũ. Ôn Đồng chỉ cho rằng cậu tạm thời ra khỏi nhà, vì thế đem toàn bộ những thứ của Toàn Hiểu Vũ vứt ra ngoài cửa, lẳng lặng chờ cậu trở về, chuẩn bị khiến cậu khó chịu, cười nhạo cậu.
Nhưng mà, Toàn Hiểu Vũ căn bản ngay cả bóng người cũng không xuất hiện! Sau này Gia Luân Hủ cũng đã trở về, hai người giống như kẻ ngu si vậy đợi hai ngày, Toàn Hiểu Vũ từ đầu đến cuối cũng chưa từng xuất hiện qua. Ôn Đồng tức giận, hắn cảm thấy mình đã đợi thật lâu. Vì để đạt được hết thảy của Toàn Hiểu Vũ, hắn cam nguyện nén giận cùng Gia Luân Hủ ngầm qua lại, lén lút mưu đồ lừa gạt tài sản của Toàn Hiểu Vũ, chính vì mong có một ngày có thể quang minh chính đại dẫm nát Toàn Hiểu Vũ, sau đó biểu thị công khai quyền sở hữu Gia Luân Hủ trước mặt cậu. Đáng tiếng, hắn cuối cùng cũng đợi được ngày đó, nhưng mà người xem lại biến mất.
Gia Luân Hủ cũng rất khó hình dung tâm tình của mình. Cho tới nay, hắn đều cho rằng bản thân chịu ủy khuất rất lớn, vì để có thể trở nên nổi bật, nên hắn không ngừng nhân nhượng chiều theo tên tiểu thiếu gia đầu gỗ kia, chăm sóc một bạn trai tính tình kỳ lạ, còn phải bồi cậu vui vẻ. Hắn không thể cùng người mình yêu nhất ở bên nhau, chỉ có thể đau khổ nhìn Ôn Đồng mà hắn yêu thương chịu ủy khuất khóc đến hai mắt đỏ hồng.
Cho nên khi hắn đoạt được tất cả của Toàn Hiểu Vũ, hắn cũng muốn nhìn thử vẻ mặt khi đó của cậu, tiện đà phát tiết “ủy khuất" của hắn. Nhưng mà mong muốn của hắn không thực hiện được. Bởi vì, trong vở kịch mà hắn thiết kế, thiếu mất một thứ quan trọng nhất ——- nhân vật chính.
Chỉ là không quá hai ngày, mạt thế bất thình lình phủ xuống. Mọi trả giá mọi cố gắng của hắn đột nhiên trở nên không hề đáng giá! Tiền tài? Trong mạt thế chúng nó chỉ là một tờ giấy bỏ đi. Nhà cửa? Sau khi mạt thế bùng nổ khắp nơi đều là nhà trống, chỉ cần các người dám thanh lý tang thi trong phòng, biệt thư sa hoa cỡ nào cũng tùy các người ở! Cho nên, hắn phấn đấu lâu như vậy, tranh thủ nhiều như thế đến cuối cùng là vì cái gì?
Mạt thế bùng nổ bọn họ ở trong phòng trốn hai ngày, trong phòng sắp hết thức ăn. Tang thi bên ngoài lại càng ngày càng nhiều. Thậm chí đám tang thi bắt đầu đập phá cửa sổ, tùy thời đều có thể phá cửa mà vào, bọn họ sợ hãi cực kỳ. Bọn họ muốn tránh vào tầng hầm, nhưng phát hiện tầng hầm khóa chết, muốn phá cửa, lại sợ tiếng động lớn sẽ đưa tới càng nhiều tang thi. Chống đỡ ba ngày bọn họ cuối cùng cũng chống không nỗi nữa. Quyết định ra ngoài tìm đường sống. Trời không tuyệt đường người, có lẽ là ông trời vẫn chiếu cố bọn họ đi, bọn họ ra khỏi nhà không bao lâu thì gặp một đám người, là một lão đại mang theo bảo tiêu của mình thanh lý tang thi trong nhà của lão, hơn nữa bọn họ còn tìm được một lượng lớn thức ăn.
Cái lão đại kia vừa ý Ôn Đồng xinh đẹp, nhìn trên mặt mũi của Ôn Đồng cũng thu nhận Gia Luân Hủ. Lúc bắt đầu, Ôn Đồng cũng không bằng lòng lắm, nhưng mà cái thời điểm đó vừa đói vừa sợ, bên ngoài khắp nơi là quái vật ăn thịt người, vì để tìm kiếm sự che chở, Gia Luân Hủ khuyên hắn một hồi, hắn cũng đồng ý. Đoạn ngày tháng đó, mỗi ngày Gia Luân Hủ nhìn thấy người mình yêu bị tên lão đại kia ôm vào trong lòng vuốt ve. Đáy lòng hắn phẫn nộ, nhưng mà lại không thể làm được gì, những người đó có súng có thức ăn, chỉ có thể ở dưới sự che chở của họ, mình và Ôn Đồng mới có đường sống.
Cho nên, có vài lần, Ôn Đồng cầu Gia Luân Hủ cùng hắn rời khỏi, hắn luôn khuyên Ôn Đồng phải nhẫn nại. Ôn Đồng nói cái lão đại kia thật sự biến thái, cậu sắp chịu hết nỗi rồi. Gia Luân Hủ vẫn khuyên cậu chịu đựng, nói, luôn luôn có cơ hội, trước phải bảo toàn mạng sống mới là quan trọng. Kết quả, vậy mà thật sự để hắn đợi được cơ hội. Một lần kia, bầu trời đổ một trận mưa to kỳ quái. Gia Luân Hủ liền phát sốt. Dưới sự đau khổ cầu xin của Ôn Đồng, cái lão đại kia mới không giết hắn, mà để hắn ở tầng hầm tự sinh tự diệt.
Sau khi hắn tỉnh lại thì thức tỉnh thổ hệ dị năng. Khi hắn phát hiện bản thân có thể tùy thời nặn ra một gai đất, đâm thủng đầu người khác, hắn vui mừng như phát điên. Đêm khuya ngày đó, hắn đi vào gian phòng của tên lão đại, dùng một gai đất đem lão đại cắm thành con nhím. Lúc ấy Ôn Đồng còn đang lõa thể nằm bên cạnh tên lão đại, vừa mở mắt thì trông thấy người bên cạnh mình biến thành một con nhím toàn thân chảy rất nhiều máu, Ôn Đồng nhất thời sợ tới mức cao giọng thét chói tai.
Gia Luân Hủ thuận tay dùng gai đất giải quyết luôn đám bảo tiêu vì nghe được tiếng thét nên vọt vào. Lúc ấy, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Cuối cùng còn lại mấy tên bảo tiêu ngỏ ý quy thuận, Gia Luân Hủ liền thuận lý thành chương trở thành tân chủ nhân của nơi đó. Sau đó hắn tích cực lôi kéo những người có năng lực đặc thù hay có sức chiến đấu, dần dần, thì hình thành một tiểu đội ngũ.
Ôn Đồng trong một nhiệm vụ ra ngoài tìm vật tư bị tang thi cào bị thương, Gia Luân Hủ sợ hắn bị biến dị, vốn định bỏ lại hắn. Nhưng mà Ôn Đồng đau khổ cầu xin, còn nói nhiều năm qua vì Gia Luân Hủ làm mọi thứ, nói bản thân trả giá và hy sinh ra sao cuối cùng cũng đã làm cảm động Gia Luân Hủ. Sau đó Gia Luân Hủ cảm thấy rất may mắn, may mắn vì khi đó hắn không bỏ lại Ôn Đồng. Ôn Đồng trải qua cơn sốt, không có biến dị, mà thức tỉnh dị năng không gian. Theo Ôn Đồng nói, không gian của hắn giống như một phòng nhỏ mười lăm mét vuông, bên trong có thể tùy thời bỏ vào hoặc lấy ra bất kỳ vật gì trừ vật sống. Này đối với tiểu đội ngũ cần phải đi thu gom vật tư khắp nơi mà nói là một kinh hỉ lớn biết nhường nào!
Điều này có nghĩa là, khi bọn họ gặp được càng nhiều vật tư, không cần phải vì không thể lấy được nhiều thứ mà lo lắng, cũng sẽ không bởi vì mang theo vật tư có phụ trọng lớn mà trong chiến đấu sẽ bị thương hay thậm chí là tử vong. Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn, nơi bọn họ cư trú, tang thi càng ngày càng nhiều, người sống càng ngày càng ít, hơn nữa tang thi còn trở nên càng lợi hại. Gia Luân Hủ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Lại nghe nói, quân chính phủ hai tháng trước đã đi về phương Bắc, chung quy cảm thấy đi theo quân chính phủ luôn không sai, vì thế bèn mang theo đội ngũ chuẩn bị ra khỏi thành.
Tiếp đó trên đường trong một lần nguy hiểm gặp được đám người của Lôi Sư, song phương đã trải qua một lần cùng nhau kề vai tác chiến. Sau trận đấu đó, mọi người phát hiện, trong đội ngũ đối phương, đều có một phương diện mà bản thân thiết hụt hơn nữa đòi hỏi dị năng giả, vì thế ăn nhịp với nhau, hợp thành một đoàn thể mới.
Khi bọn họ đang tìm lối ra thì được cha xứ giúp đỡ nên tạm thời ở trong thánh đường này. Ở trong này gặp được Toàn Hiểu Vũ đối với Gia Luân Hủ mà nói, là một ngoài ý muốn cực lớn. Bởi vì mạt thế sinh tồn gian nan, hắn đã quên mất người tên Toàn Hiểu Vũ này.
Hắn và Toàn Hiểu Vũ ở cùng nhau lâu như thế, đương nhiên biết rõ hết thảy của Toàn Hiểu Vũ. Ở trong mắt hắn, Toàn Hiểu Vũ là một người trầm mặc đến mức gần như là tự bế, hắn không có yêu thích đặc biệt gì, luôn ở nhà đọc sách, không có bạn bè không có giao tiếp, sẽ nấu ăn, nhưng mà không thể ăn, không hề có tình thú, không có sự thay đổi, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Tóm lại nhân tố mà Gia Luân Hủ không thích Toàn Hiểu Vũ có tất cả.
Một người như vậy khi mạt thế đến, sao có thể sống sót được? Cho nên ở trong lòng hắn, Toàn Hiểu Vũ đã sớm chết. Kỳ thật, nếu Toàn Hiểu Vũ chết, trong lòng hắn sẽ rất tiếc nuối, hắn còn chưa kịp triển lãm sự lớn mạnh của hắn, hắn còn chưa kịp đem quá khứ bị nhục nhã và ủy khuất toàn bộ phát tiết trên người Toàn Hiểu Vũ. Vì thế khi hôm nay trông thấy Toàn Hiểu Vũ còn sống, hắn không cách nào hình dung tâm tình của mình. Khiếp sợ, mừng thầm, còn có cái gì? Loại tâm lý kỳ lạ này, chính hắn cũng thấy rất mơ hồ.
Toàn Hiểu Vũ hình như cũng phát hiện hắn, hắn đang đợi Toàn Hiểu Vũ tìm hắn nhận ra hắn, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của Toàn Hiểu Vũ, sau đó hắn sẽ ở trước mặt cậu triển lãm một Gia Luân Hủ hoàn toàn mới, một Gia Luân Hủ tràn ngập sức mạnh. Thực đáng tiếc, Toàn Hiểu Vũ chỉ liếc mắt nhìn hắn, giống như thấy một người xa lạ không hề quen biết vậy. Tiếp đó Toàn Hiểu Vũ rời đi, mang về càng nhiều người.
Xem ra, cậu cũng đã gia nhập vào một đội ngũ a! Gia Luân Hủ ở một bên quan sát hồi lâu liền quyết định chủ động đi qua tiếp chuyện! Kỳ thật bất kể là Toàn Hiểu Vũ thật không nhận ra hắn hay giả vờ không nhận ra hắn, cũng không liên quan gì đến phương thức sống chung với nhau tốt nhất trước mắt của bọn họ. Thế nhưng, hắn không thể nào đè nén xúc động khó hiểu muốn biết rõ hết thảy mọi chuyện. Cho nên hắn đi qua.
“Hiểu Vũ, đã lâu không gặp. Thật không nghĩ tới, em còn sống? Mấy tháng qua em đã đi đâu? Em biết không? Anh tìm em rất lâu may mắn em không có việc gì." Đây là một giọng nói rất thân thiết, Gia Luân Hủ liếc nhìn bàn tay đặt trên vai Toàn Hiểu Vũ của Sở Thiên.
Nói dối! Toàn Hiểu Vũ cảm thấy giận dữ, hận không thể một cước đá bay hắn ta, bộ dạng khoe khoang hiện tại của hắn có ý gì? Vốn cũng không muốn để ý đến bọn họ, chỉ cần bọn họ đừng trêu chọc cậu, cậu coi như bọn họ chưa từng tồn tại. Ít nhất, cậu cũng không muốn ở trong thánh đường của cha xứ gậy chuyên, hết thảy chờ rời khỏi nơi này rồi tính sau.
Chỉ có điều cậu không muốn gây chuyện, người ta lại tìm tới cửa. Nếu không phải Sở Thiên còn ở bên cạnh cậu, nếu không nhớ nơi này là thánh đường cha xứ giúp đỡ người sống sót, cậu đã sớm trực tiếp động thủ. Dù sao chuyện công phu miệng lưỡi, cậu cho tới bây giờ chưa từng thắng qua, với cậu mà nói động thủ là thực tế nhất. Sở Thiên mẫn cảm trong giây phút Gia Luân Hủ tới gần đã cảm nhận được ác ý nồng đậm. Sở Thiên nhíu mày, phát hiện Gia Luân Hủ hình như rất để ý cái tay đang ôm Toàn Hiểu Vũ của hắn a!
Tác giả :
Lại Đắc Phi Mã Giáp