Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 88: Gió bão tới (3)
Lúc trước, thông qua không gian, Thẩm Duệ có thể cảm giác được An An tồn tại, nhưng hiện nay trừ bỏ có thể cảm nhận được khí tức của An An trong không gian, những thứ khác, như trong ngày thường vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc An An dao động, hắn một chút cũng không cảm nhận được.
Thẩm Duệ không biết tình huống này của An An là bởi vì sao, lật xem toàn bộ về tu luyện trong ý thức, hắn mới miễn cưỡng tìm được một loại giải thích, đây là tiến giai?
Nhưng đã một tháng, tại sao An An một chút động tĩnh cũng không có chứ?
Thẩm Duệ nhịn không được ôm chặt lấy Thẩm An, tâm của hắn sớm đã luống cuống bất an, nếu không phải thật sự cảm ứng được khí tức An An trong không gian, chỉ sợ hắn đã sớm phát cuồng. Nhưng hiện giờ, tự chủ của hắn cũng đã sắp đã tiêu hao hết, An An … Nếu An An vẫn không thể tỉnh lại, hắn không xác định chính mình sẽ làm những thứ gì… Giết Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh? Hay là giết toàn bộ? Hoặc là rõ ràng hủy chính mình?
Cha Thẩm nhìn ánh mắt Thẩm Duệ vốn là màu tím đột nhiên trở nên đỏ bừng, khí tức quanh thân cũng đột nhiên hỗn độn, cha Thẩm trong lòng rùng mình, vội phóng hoãn ngữ khí, trấn an nói, “Tiểu Duệ đừng nóng vội, khẳng định An An không có việc gì, không chừng buổi tối em con liền sẽ tỉnh lại… Nếu con như vậy làm em lo lắng thì sao?"
Thẩm Duệ nghe cha Thẩm nói, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cha Thẩm, màu đỏ trong mắt chậm rãi rút đi cuồng loạn cùng thô bạo, Thẩm Duệ hít một hơi thật sâu, ôm chặt Thẩm An, thấp giọng nói, “Ba, nếu tối nay An An còn chưa tỉnh lại, con sẽ mang An An rời đi…"
Cha Thẩm vừa nghe, sắc mặt thay đổi, “Nói cái gì? Muốn dẫn An An đi?! Muốn dẫn An An đi nơi nào?!"
Thẩm Duệ rũ mắt, nhìn Thẩm An bị hắn ôm chặt, đầu cọ vào cổ hắn, một lúc lâu, mới khẽ nói, “Ba, con sợ không khống chế được chính mình…"
Tuy rằng Thẩm Duệ không có nói rõ, nhưng cha Thẩm lại nghe sáng tỏ, cha Thẩm vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Duệ, trong lòng chua xót. Đã nhiều ngày, Thẩm Duệ ôm Thẩm An cả ngày lẫn đêm không chịu rời đi, trong đó trừ bỏ thật sự không muốn rời An An, cũng là bởi vì vi… Sợ chính mình nhất thời khống chế không được giết người cho hả giận sao?
Dù sao ngày đó khi trở về, ai nấy cũng đều thấy được Thẩm Duệ cố gắng tự áp chế thô bạo trong lòng.
Cha Thẩm hít sâu một hơi, áp chế giọng nói run rẩy, “Có thể mang An An tạm thời rời đi, nhưng ba cùng mẹ sẽ ở nơi này chờ hai đứa trở về. Về phần Tiểu Uyển, ba sẽ nhờ Cao Phỉ chiếu cố tốt, yên tâm."
Thẩm Duệ nhìn cha Thẩm, rốt cục bài trừ một tia cười, “Ba, yên tâm, nhất định con sẽ mang An An vui vẻ trở về."
Cha Thẩm khẽ gật đầu, hốc mắt đã phiếm đỏ, mắt nhìn Thẩm An vẫn cứ ngủ an tĩnh. cha Thẩm rốt cục xoay người rời đi. Vừa xuống xe, cha Thẩm liền nhịn không được, bụm mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống. Con trai út của ông có phải không có cách nào tỉnh lại? A? Chẳng lẽ lần này, ông phải mất đi hai đứa con trai?? cha Thẩm nghĩ đến đây khống chế không được cả người phát run lên.
Mà đợi cha Thẩm rời đi, Thẩm Duệ trầm mặc ngồi trong chốc lát, mở đồng hồ, gọi Chu Vũ, Từ Trường Thiên và Lưu Khiết tới. Đợi ba người tới đủ, Thẩm Duệ liền nói thẳng, “Tối nay nếu An An còn chưa tỉnh lại, tôi sẽ mang An An rời đi một thời gian."
Chu Vũ, Từ Trường Thiên, Lưu Khiết vừa nghe, nhất thời ngẩn ngơ, rời đi? Có ý gì?
Chu Vũ lấy lại tinh thần đầu tiên, trầm giọng hỏi, “Phải rời đi bao lâu?"
“Khi nào An An tỉnh lại, liền trở về." Thẩm Duệ bình tĩnh trả lời.
Từ Trường Thiên vừa nghe, biến sắc, vậy … Nếu Thẩm An không tỉnh lại thì có nghĩa là …
Lưu Khiết nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, im lặng không nói.
Thẩm Duệ nhìn ba người trước mắt, trịnh trọng nói, “Ba mẹ tôi muốn ở lại nơi này chờ tôi và Thẩm An, nhưng nơi này không an toàn, lão Chu, làm phiền toái các cậu đưa bọn họ đi."
Lưu Khiết lúc này đột nhiên lên tiếng, “Lưu lại."
Thẩm Duệ ngẩn ra, nhìn về phía Lưu Khiết.
Vẻ mặt Lưu Khiết vô cùng lãnh tĩnh, hắn đẩy kính mắt, nói rằng, “Tôi lưu lại chiếu cố bảo hộ bọn họ." Dừng một chút, lại bình tĩnh nói rằng, “Yên tâm, tôi còn sống một ngày, liền bảo vệ bá phụ bá mẫu một ngày."
“Tôi và Khanh Khanh cũng sẽ lưu lại." Từ Trường Thiên mở miệng nói, vẻ mặt thực kiên định.
“Tôi và Sở Thuần cũng lưu lại." Chu Vũ đạm mạc nói xong, nhìn về phía Từ Trường Thiên, " Lát nữa chúng ta đi thông báo, nếu ai muốn đi trước, khiến cho chính bọn họ rời đi."
Lưu Khiết nhíu mày, “Như vậy được sao?"
“Tùy tiện đi." Thẩm Duệ hơi hơi nhắm mắt, đợi khi mở ra, ánh mắt tím khôi phục trầm tĩnh, “Nếu trong vòng nửa tháng tôi và An An chưa có trở về, lão Chu, liền mang ba mẹ tôi đi đến tây bộ. Còn có Tiểu Uyển, kính nhờ."
Chu Vũ gật đầu, mắt nhìn Thẩm An bị Thẩm Duệ ôm chặt trong ngực, vẫn là mê man … Thẩm Duệ nói qua cậu ta là tiến giai, nhưng nhìn hiện Thẩm Duệ biểu hiện… Chẳng lẽ không phải? Vậy Thẩm An… Khi nào mới có thể tỉnh lại?
“Thẩm Duệ, Thẩm An cậu ta… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Chu Vũ thấp giọng hỏi.
Thẩm Duệ cầm lấy balô một bên, đã nắm di động bỏ vào túi áo, dùng giọng nói có chút khàn khàn trả lời, “Không biết, lão Chu, An An tỉnh tôi sẽ lập tức trở về." Thẩm Duệ nói xong, liền ôm Thẩm An trực tiếp thuấn di.
Thẩm Duệ chớp mắt một cái liền biến mất trước mặt mấy người Chu Vũ. Bọn họ sợ run một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần.
“Chúng ta đi thông báo đi." Chu Vũ lấy lại tinh thần, lên tiếng.
Lưu Khiết cùng Từ Trường Thiên không dị nghị, bọn họ trầm mặc, bọn họ ẩn ẩn hiểu được vì sao Thẩm Duệ muốn dẫn Thẩm An rời đi, nhất định là tình huống của Thẩm An không lạc quan, vừa rồi khí tức của Thẩm Duệ không ổn định. Đã bước vào con đường tu luyện nên bọn họ cảm giác được, vừa rồi Thẩm Duệ có dấu hiệu không khống chế được. Cho nên, đây mới là nguyên nhân thật sự làm Thẩm Duệ phải rời khỏi, hắn là sợ chính mình nhất thời khống chế không được sẽ nổi điên sao?
Nhớ tới lúc còn ở trong sơn động, Thẩm Duệ từng nghiêm túc nói, nếu hắn tẩu hỏa nhập ma nổi điên nhất định phải ngăn cản hắn…
Lưu Khiết đứng dậy nhìn về phía Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên, lãnh tĩnh lên tiếng “Đi chỉnh lý vật tư, nếu ai muốn rời đi, dựa theo quy định của đoàn đội, cho mỗi người một túi gạo cùng mì ăn liền, thêm lượng nước trong một tuần."
Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên gật đầu, Từ Trường Thiên có chút mỏi mệt đứng dậy nói, “Tôi đi tìm Khanh Khanh."
—— việc Thẩm Duệ ôm Thẩm An rời đi nếu để Khanh Khanh biết, chỉ sợ em ấy sẽ càng thêm tự trách.
Trong lúc Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên, Lưu Khiết ba người chuẩn bị thông báo, cha Thẩm đã tìm được mẹ Thẩm cùng Tiểu Uyển, Cao Phỉ.
Bốn người đi đến ven đường cao tốc, cha Thẩm nắm tay mẹ Thẩm, một tháng nay, mẹ Thẩm lo lắng cho Thẩm An, lo lắng cho Thẩm Duệ, sẽ không chịu nghỉ ngơi, này vừa thấy, chẳng những tiều tụy, tóc cũng nhiều mấy cọng bạc. Cha Thẩm nhìn, đau lòng không thôi, mà Thẩm Uyển cũng trầm mặc thật nhiều, không như ngày xưa sôi nổi.
“Mọi người nghe đây, tiểu Duệ đã mang An An rời đi." cha Thẩm chậm rãi nói.
Cha Thẩm vừa dứt lời, mẹ Thẩm liền khó có thể tin kêu lên, “Nói cái gì!?"
Thẩm Uyển cũng cả kinh kêu lên, “Ba! Anh hai muốn dẫn An An đi nơi nào?!"
“Không được! Thẩm đại nhân hiện đang như vậy, không thể để cho anh ấy mang An An đi!" Cao Phỉ vội vàng nói.
“Không, hiện nay Thẩm Duệ như vậy, tạm thời rời đi mới đúng." cha Thẩm thoáng dùng sức nắm cả mẹ Thẩm đang kích động khẩn trương, vừa chậm rãi nói.
Mẹ Thẩm mờ mịt, Thẩm Uyển không hiểu nhìn Cha Thẩm, chỉ có Cao Phỉ nghĩ đến trạng thái tinh thần của Thẩm Duệ một tháng nay, như có điều suy nghĩ.
Cha Thẩm hít một hơi, “Tóm lại, Tiểu Uyển, ba cùng mẹ muốn ở lại chờ Anh hai con và An An trở về, con cùng Cao Phỉ đi trước đi thôi."
Thẩm Uyển lập tức lắc đầu phản đối, “Không, không đi, con cũng muốn ở nơi này chờ Anh hai và An An trở về!"
Cha Thẩm nhíu mày, đang muốn nói tiếp, Thẩm Uyển liền hốc mắt hồng hồng quật cường nói, “Ba, chúng ta là một nhà, mặc kệ có chuyện gì cũng không thể tách ra!"
Mẹ Thẩm gật đầu thật mạnh, “Đúng, chúng ta là người một nhà! Tiểu Uyển, chúng ta sẽ không tách ra!"
Cha Thẩm nhìn mẹ Thẩm cùng Thẩm Uyển hốc mắt hồng hồng còn có thần sắc tiều tụy mỏi mệt, cha Thẩm thở dài, đã sớm dự đoán được, Tiểu Uyển cũng sẽ không đi.
Cha Thẩm lại ngẩng đầu nhìn Cao Phỉ, Cao Phỉ lặng im.
“Tiểu Cao a, liền đi cùng bọn họ đi." cha Thẩm nói, “Chờ tiểu Duệ trở về, chúng tôi sẽ đuổi theo."
Cao Phỉ nghe xong, cũng lắc đầu, lập tức mỉm cười, “Bá phụ, ngài cũng đừng đuổi con đi, con liền cùng ngài nói, Tiểu Uyển ở đâu con liền ở đó. Hơn nữa… bá phụ, mọi người cũng sẽ không đi. Nếu không tin, ngài hãy chờ xem."
Cha Thẩm ngẩn người, mà lúc này, từ trên xe thùng đựng hàng một người đột nhiên nhảy xuống, tập trung nhìn vào, đây không phải là Hứa Đại Phú sao?
Hứa Đại Phú nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt cha Thẩm, vỗ thật mạnh lên bả vai cha Thẩm, quát, “Lão tử không đi! Bọn họ muốn là muốn đi thì đi! Lão tử ở lại nơi này cùng chờ Thẩm Duệ!"
Cha Thẩm bị chụp đến sửng sốt, đợi lấy lại tinh thần, chỉ thấy từ xe thùng đựng hàng trong liên tiếp nhảy xuống, một người hai người ba người … Đều vây quanh lại đây, cũng giống như Hứa Đại Phú, ồn ào không chịu đi.
Cha Thẩm cùng mẹ Thẩm nghe xong một hồi lâu, mới kịp phản ứng. Thì ra Chu Vũ đã thông báo, thuyết minh tình huống, vì thế, bọn họ đều quyết định muốn ở lại chờ Thẩm Duệ Thẩm An.
Một dì lớn tuổi lôi kéo mẹ Thẩm sát nước mắt nói, nếu không phải Thẩm Duệ mang theo bọn họ, bọn họ sớm đã bị quái vật gặm không còn …
Một lão nhân cũng kích động lôi kéo cha Thẩm, nói Thẩm Duệ không ghét bỏ bọn họ là lão già vô dụng, dọc theo đường đi còn chiếu cố như vậy, thời gian này làm sao bọn họ có thể đi chứ?
Một đại thẩm cũng thực kích động, nói cho dù bọn họ ở nơi này chờ chết cũng không sao, bọn họ không đi!
… …...
So với các dì các bác kích động, nhóm thanh niên lại rất trầm ổn. Bọn họ một chữ không đi, đứng trầm mặc không nói.
Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên xuống xe, nhìn nhóm thanh niên đứng trước xe, Chu Vũ chậm rãi nhìn quét đi qua, trầm giọng hỏi, “Ai muốn đi, đi tìm Lưu Khiết lĩnh đồ vật, dựa theo quy định cũ, rời đi cũng có thể lĩnh được một tuần lương thực. Bây giờ, ai phải rời khỏi bước đến phía trước một bước, đến đây đăng ký một chút."
Chu Vũ nói xong, nhóm thanh niên vẫn không nhúc nhích.
Trầm mặc một phút đồng hồ, Từ Trường Thiên lên tiếng, “Trước tiên là nói rõ, không biết Thẩm Duệ khi nào sẽ trở về, cho nên, chúng ta có khả năng chờ ở nơi này một tháng, thậm chí chờ ba tháng, thậm chí cũng có thể chờ nửa năm."
Lần này, trầm mặc mười lăm phút, nhóm thanh niên vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích.
Chu Vũ nhíu nhíu mày, bình thản nói, “Nếu trong mọi người có ai thay đổi chủ ý, cũng có thể tùy thời rời đi."
Chu Vũ không nói nữa, liền cùng Từ Trường Thiên xoay người lên xe.
Loại kết quả này, bọn họ đã đoán trước được.
Thẩm Duệ không biết tình huống này của An An là bởi vì sao, lật xem toàn bộ về tu luyện trong ý thức, hắn mới miễn cưỡng tìm được một loại giải thích, đây là tiến giai?
Nhưng đã một tháng, tại sao An An một chút động tĩnh cũng không có chứ?
Thẩm Duệ nhịn không được ôm chặt lấy Thẩm An, tâm của hắn sớm đã luống cuống bất an, nếu không phải thật sự cảm ứng được khí tức An An trong không gian, chỉ sợ hắn đã sớm phát cuồng. Nhưng hiện giờ, tự chủ của hắn cũng đã sắp đã tiêu hao hết, An An … Nếu An An vẫn không thể tỉnh lại, hắn không xác định chính mình sẽ làm những thứ gì… Giết Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh? Hay là giết toàn bộ? Hoặc là rõ ràng hủy chính mình?
Cha Thẩm nhìn ánh mắt Thẩm Duệ vốn là màu tím đột nhiên trở nên đỏ bừng, khí tức quanh thân cũng đột nhiên hỗn độn, cha Thẩm trong lòng rùng mình, vội phóng hoãn ngữ khí, trấn an nói, “Tiểu Duệ đừng nóng vội, khẳng định An An không có việc gì, không chừng buổi tối em con liền sẽ tỉnh lại… Nếu con như vậy làm em lo lắng thì sao?"
Thẩm Duệ nghe cha Thẩm nói, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cha Thẩm, màu đỏ trong mắt chậm rãi rút đi cuồng loạn cùng thô bạo, Thẩm Duệ hít một hơi thật sâu, ôm chặt Thẩm An, thấp giọng nói, “Ba, nếu tối nay An An còn chưa tỉnh lại, con sẽ mang An An rời đi…"
Cha Thẩm vừa nghe, sắc mặt thay đổi, “Nói cái gì? Muốn dẫn An An đi?! Muốn dẫn An An đi nơi nào?!"
Thẩm Duệ rũ mắt, nhìn Thẩm An bị hắn ôm chặt, đầu cọ vào cổ hắn, một lúc lâu, mới khẽ nói, “Ba, con sợ không khống chế được chính mình…"
Tuy rằng Thẩm Duệ không có nói rõ, nhưng cha Thẩm lại nghe sáng tỏ, cha Thẩm vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Duệ, trong lòng chua xót. Đã nhiều ngày, Thẩm Duệ ôm Thẩm An cả ngày lẫn đêm không chịu rời đi, trong đó trừ bỏ thật sự không muốn rời An An, cũng là bởi vì vi… Sợ chính mình nhất thời khống chế không được giết người cho hả giận sao?
Dù sao ngày đó khi trở về, ai nấy cũng đều thấy được Thẩm Duệ cố gắng tự áp chế thô bạo trong lòng.
Cha Thẩm hít sâu một hơi, áp chế giọng nói run rẩy, “Có thể mang An An tạm thời rời đi, nhưng ba cùng mẹ sẽ ở nơi này chờ hai đứa trở về. Về phần Tiểu Uyển, ba sẽ nhờ Cao Phỉ chiếu cố tốt, yên tâm."
Thẩm Duệ nhìn cha Thẩm, rốt cục bài trừ một tia cười, “Ba, yên tâm, nhất định con sẽ mang An An vui vẻ trở về."
Cha Thẩm khẽ gật đầu, hốc mắt đã phiếm đỏ, mắt nhìn Thẩm An vẫn cứ ngủ an tĩnh. cha Thẩm rốt cục xoay người rời đi. Vừa xuống xe, cha Thẩm liền nhịn không được, bụm mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống. Con trai út của ông có phải không có cách nào tỉnh lại? A? Chẳng lẽ lần này, ông phải mất đi hai đứa con trai?? cha Thẩm nghĩ đến đây khống chế không được cả người phát run lên.
Mà đợi cha Thẩm rời đi, Thẩm Duệ trầm mặc ngồi trong chốc lát, mở đồng hồ, gọi Chu Vũ, Từ Trường Thiên và Lưu Khiết tới. Đợi ba người tới đủ, Thẩm Duệ liền nói thẳng, “Tối nay nếu An An còn chưa tỉnh lại, tôi sẽ mang An An rời đi một thời gian."
Chu Vũ, Từ Trường Thiên, Lưu Khiết vừa nghe, nhất thời ngẩn ngơ, rời đi? Có ý gì?
Chu Vũ lấy lại tinh thần đầu tiên, trầm giọng hỏi, “Phải rời đi bao lâu?"
“Khi nào An An tỉnh lại, liền trở về." Thẩm Duệ bình tĩnh trả lời.
Từ Trường Thiên vừa nghe, biến sắc, vậy … Nếu Thẩm An không tỉnh lại thì có nghĩa là …
Lưu Khiết nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, im lặng không nói.
Thẩm Duệ nhìn ba người trước mắt, trịnh trọng nói, “Ba mẹ tôi muốn ở lại nơi này chờ tôi và Thẩm An, nhưng nơi này không an toàn, lão Chu, làm phiền toái các cậu đưa bọn họ đi."
Lưu Khiết lúc này đột nhiên lên tiếng, “Lưu lại."
Thẩm Duệ ngẩn ra, nhìn về phía Lưu Khiết.
Vẻ mặt Lưu Khiết vô cùng lãnh tĩnh, hắn đẩy kính mắt, nói rằng, “Tôi lưu lại chiếu cố bảo hộ bọn họ." Dừng một chút, lại bình tĩnh nói rằng, “Yên tâm, tôi còn sống một ngày, liền bảo vệ bá phụ bá mẫu một ngày."
“Tôi và Khanh Khanh cũng sẽ lưu lại." Từ Trường Thiên mở miệng nói, vẻ mặt thực kiên định.
“Tôi và Sở Thuần cũng lưu lại." Chu Vũ đạm mạc nói xong, nhìn về phía Từ Trường Thiên, " Lát nữa chúng ta đi thông báo, nếu ai muốn đi trước, khiến cho chính bọn họ rời đi."
Lưu Khiết nhíu mày, “Như vậy được sao?"
“Tùy tiện đi." Thẩm Duệ hơi hơi nhắm mắt, đợi khi mở ra, ánh mắt tím khôi phục trầm tĩnh, “Nếu trong vòng nửa tháng tôi và An An chưa có trở về, lão Chu, liền mang ba mẹ tôi đi đến tây bộ. Còn có Tiểu Uyển, kính nhờ."
Chu Vũ gật đầu, mắt nhìn Thẩm An bị Thẩm Duệ ôm chặt trong ngực, vẫn là mê man … Thẩm Duệ nói qua cậu ta là tiến giai, nhưng nhìn hiện Thẩm Duệ biểu hiện… Chẳng lẽ không phải? Vậy Thẩm An… Khi nào mới có thể tỉnh lại?
“Thẩm Duệ, Thẩm An cậu ta… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Chu Vũ thấp giọng hỏi.
Thẩm Duệ cầm lấy balô một bên, đã nắm di động bỏ vào túi áo, dùng giọng nói có chút khàn khàn trả lời, “Không biết, lão Chu, An An tỉnh tôi sẽ lập tức trở về." Thẩm Duệ nói xong, liền ôm Thẩm An trực tiếp thuấn di.
Thẩm Duệ chớp mắt một cái liền biến mất trước mặt mấy người Chu Vũ. Bọn họ sợ run một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần.
“Chúng ta đi thông báo đi." Chu Vũ lấy lại tinh thần, lên tiếng.
Lưu Khiết cùng Từ Trường Thiên không dị nghị, bọn họ trầm mặc, bọn họ ẩn ẩn hiểu được vì sao Thẩm Duệ muốn dẫn Thẩm An rời đi, nhất định là tình huống của Thẩm An không lạc quan, vừa rồi khí tức của Thẩm Duệ không ổn định. Đã bước vào con đường tu luyện nên bọn họ cảm giác được, vừa rồi Thẩm Duệ có dấu hiệu không khống chế được. Cho nên, đây mới là nguyên nhân thật sự làm Thẩm Duệ phải rời khỏi, hắn là sợ chính mình nhất thời khống chế không được sẽ nổi điên sao?
Nhớ tới lúc còn ở trong sơn động, Thẩm Duệ từng nghiêm túc nói, nếu hắn tẩu hỏa nhập ma nổi điên nhất định phải ngăn cản hắn…
Lưu Khiết đứng dậy nhìn về phía Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên, lãnh tĩnh lên tiếng “Đi chỉnh lý vật tư, nếu ai muốn rời đi, dựa theo quy định của đoàn đội, cho mỗi người một túi gạo cùng mì ăn liền, thêm lượng nước trong một tuần."
Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên gật đầu, Từ Trường Thiên có chút mỏi mệt đứng dậy nói, “Tôi đi tìm Khanh Khanh."
—— việc Thẩm Duệ ôm Thẩm An rời đi nếu để Khanh Khanh biết, chỉ sợ em ấy sẽ càng thêm tự trách.
Trong lúc Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên, Lưu Khiết ba người chuẩn bị thông báo, cha Thẩm đã tìm được mẹ Thẩm cùng Tiểu Uyển, Cao Phỉ.
Bốn người đi đến ven đường cao tốc, cha Thẩm nắm tay mẹ Thẩm, một tháng nay, mẹ Thẩm lo lắng cho Thẩm An, lo lắng cho Thẩm Duệ, sẽ không chịu nghỉ ngơi, này vừa thấy, chẳng những tiều tụy, tóc cũng nhiều mấy cọng bạc. Cha Thẩm nhìn, đau lòng không thôi, mà Thẩm Uyển cũng trầm mặc thật nhiều, không như ngày xưa sôi nổi.
“Mọi người nghe đây, tiểu Duệ đã mang An An rời đi." cha Thẩm chậm rãi nói.
Cha Thẩm vừa dứt lời, mẹ Thẩm liền khó có thể tin kêu lên, “Nói cái gì!?"
Thẩm Uyển cũng cả kinh kêu lên, “Ba! Anh hai muốn dẫn An An đi nơi nào?!"
“Không được! Thẩm đại nhân hiện đang như vậy, không thể để cho anh ấy mang An An đi!" Cao Phỉ vội vàng nói.
“Không, hiện nay Thẩm Duệ như vậy, tạm thời rời đi mới đúng." cha Thẩm thoáng dùng sức nắm cả mẹ Thẩm đang kích động khẩn trương, vừa chậm rãi nói.
Mẹ Thẩm mờ mịt, Thẩm Uyển không hiểu nhìn Cha Thẩm, chỉ có Cao Phỉ nghĩ đến trạng thái tinh thần của Thẩm Duệ một tháng nay, như có điều suy nghĩ.
Cha Thẩm hít một hơi, “Tóm lại, Tiểu Uyển, ba cùng mẹ muốn ở lại chờ Anh hai con và An An trở về, con cùng Cao Phỉ đi trước đi thôi."
Thẩm Uyển lập tức lắc đầu phản đối, “Không, không đi, con cũng muốn ở nơi này chờ Anh hai và An An trở về!"
Cha Thẩm nhíu mày, đang muốn nói tiếp, Thẩm Uyển liền hốc mắt hồng hồng quật cường nói, “Ba, chúng ta là một nhà, mặc kệ có chuyện gì cũng không thể tách ra!"
Mẹ Thẩm gật đầu thật mạnh, “Đúng, chúng ta là người một nhà! Tiểu Uyển, chúng ta sẽ không tách ra!"
Cha Thẩm nhìn mẹ Thẩm cùng Thẩm Uyển hốc mắt hồng hồng còn có thần sắc tiều tụy mỏi mệt, cha Thẩm thở dài, đã sớm dự đoán được, Tiểu Uyển cũng sẽ không đi.
Cha Thẩm lại ngẩng đầu nhìn Cao Phỉ, Cao Phỉ lặng im.
“Tiểu Cao a, liền đi cùng bọn họ đi." cha Thẩm nói, “Chờ tiểu Duệ trở về, chúng tôi sẽ đuổi theo."
Cao Phỉ nghe xong, cũng lắc đầu, lập tức mỉm cười, “Bá phụ, ngài cũng đừng đuổi con đi, con liền cùng ngài nói, Tiểu Uyển ở đâu con liền ở đó. Hơn nữa… bá phụ, mọi người cũng sẽ không đi. Nếu không tin, ngài hãy chờ xem."
Cha Thẩm ngẩn người, mà lúc này, từ trên xe thùng đựng hàng một người đột nhiên nhảy xuống, tập trung nhìn vào, đây không phải là Hứa Đại Phú sao?
Hứa Đại Phú nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt cha Thẩm, vỗ thật mạnh lên bả vai cha Thẩm, quát, “Lão tử không đi! Bọn họ muốn là muốn đi thì đi! Lão tử ở lại nơi này cùng chờ Thẩm Duệ!"
Cha Thẩm bị chụp đến sửng sốt, đợi lấy lại tinh thần, chỉ thấy từ xe thùng đựng hàng trong liên tiếp nhảy xuống, một người hai người ba người … Đều vây quanh lại đây, cũng giống như Hứa Đại Phú, ồn ào không chịu đi.
Cha Thẩm cùng mẹ Thẩm nghe xong một hồi lâu, mới kịp phản ứng. Thì ra Chu Vũ đã thông báo, thuyết minh tình huống, vì thế, bọn họ đều quyết định muốn ở lại chờ Thẩm Duệ Thẩm An.
Một dì lớn tuổi lôi kéo mẹ Thẩm sát nước mắt nói, nếu không phải Thẩm Duệ mang theo bọn họ, bọn họ sớm đã bị quái vật gặm không còn …
Một lão nhân cũng kích động lôi kéo cha Thẩm, nói Thẩm Duệ không ghét bỏ bọn họ là lão già vô dụng, dọc theo đường đi còn chiếu cố như vậy, thời gian này làm sao bọn họ có thể đi chứ?
Một đại thẩm cũng thực kích động, nói cho dù bọn họ ở nơi này chờ chết cũng không sao, bọn họ không đi!
… …...
So với các dì các bác kích động, nhóm thanh niên lại rất trầm ổn. Bọn họ một chữ không đi, đứng trầm mặc không nói.
Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên xuống xe, nhìn nhóm thanh niên đứng trước xe, Chu Vũ chậm rãi nhìn quét đi qua, trầm giọng hỏi, “Ai muốn đi, đi tìm Lưu Khiết lĩnh đồ vật, dựa theo quy định cũ, rời đi cũng có thể lĩnh được một tuần lương thực. Bây giờ, ai phải rời khỏi bước đến phía trước một bước, đến đây đăng ký một chút."
Chu Vũ nói xong, nhóm thanh niên vẫn không nhúc nhích.
Trầm mặc một phút đồng hồ, Từ Trường Thiên lên tiếng, “Trước tiên là nói rõ, không biết Thẩm Duệ khi nào sẽ trở về, cho nên, chúng ta có khả năng chờ ở nơi này một tháng, thậm chí chờ ba tháng, thậm chí cũng có thể chờ nửa năm."
Lần này, trầm mặc mười lăm phút, nhóm thanh niên vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích.
Chu Vũ nhíu nhíu mày, bình thản nói, “Nếu trong mọi người có ai thay đổi chủ ý, cũng có thể tùy thời rời đi."
Chu Vũ không nói nữa, liền cùng Từ Trường Thiên xoay người lên xe.
Loại kết quả này, bọn họ đã đoán trước được.
Tác giả :
Hồng Trà Ngận Hảo Hát