Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 68: Thẩm đại nhân trở về (1)

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 68: Thẩm đại nhân trở về (1)

Vì thế đoàn người bắt đầu đi ra ngoài kết giới, chuẩn bị thưởng thức Thẩm đại nhân xuất quan thể hiện!

Thẩm đại nhân dắt tay Thẩm An, dẫn đầu đi ra khỏi kết giới, sau đó, ngay khi đàn chuột dữ tợn lao thẳng tới bọn họ, theo Dương Sở Thuần phỏng đoán đều là những con chuột đáng thương vài ngày chưa ăn cơm, khi sắp bổ nhào vào trước mặt Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân nhẹ tay vung lên trên không trung. Ngay sau đó khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đám chuột kia đã bùm một tiếng, lại bùm một tiếng, lại bùm một tiếng nữa …

Liên tục mười mấy tiếng nổ qua đi, mọi người nhìn kĩ lại, nháy mắt cứng đờ người.

Nơi đó … một bãi máu loãng… Là bọn chuột biến dị????

A, thật là lợi hại!!!

Không đợi mọi người cảm khái xong, chỉ thấy tay Thẩm Duệ tại giữa không trung liên tục làm hai động tác, động tác cuối cùng vung thật mạnh ——

Ầm một tiếng!

Mọi người chỉ cảm thấy dưới chân run lên, cúi đầu vừa thấy, mặt đất dao động giống như sóng nước, cuối cùng, cứ như vậy dần dần bình tĩnh?!

Mọi người nghi hoặc nhìn nhau, hơ, Thẩm đại nhân làm cái gì vậy?

Mọi người không biết, nhưng Thẩm An lại biết, ngay vừa rồi, âm thanh chít chít vẫn luôn chui vào lỗ tai hắn đột nhiên đều biến mất!

Thẩm An kinh dị ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, Anh hai đã diệt hết bọn chuột dưới mặt đất?!

Thẩm Duệ cảm giác được ánh mắt kinh dị của Thẩm An, liền cúi đầu, cười sủng nịnh với Thẩm An, mở to mắt nhìn.

“Thẩm đại nhân, vừa rồi xảy ra chuyện gì a?" Dương Sở Thuần nhịn không được mở miệng hỏi đầu tiên.

Thẩm Duệ vừa phất tay một lần nữa dựng lên kết giới, vừa quay đầu cười thân thiết với Dương Sở Thuần, “Tiểu Dương Tử rất muốn biết?"

Dương Sở Thuần vội vàng gật đầu, rốt cuộc Thẩm đại nhân làm cái gì dưới mặt đất? A, dưới mặt đất? Đúng rồi! Dưới đó có chuột?!

“Được rồi, Sở Thuần, cậu cùng An An đi trước đi." Chu Vũ lúc này mở miệng, đánh gãy Thẩm Duệ đang muốn trả lời.

Thẩm Duệ mỉm cười, cúi đầu nói với Thẩm An, “An An, em đi về trước."

Thẩm An gật đầu, biết Chu Vũ đại khái là có chuyện quan trọng nói với Anh hai, liền chủ động buông lỏng tay, xoay người cùng mấy người Dương Sở Thuần vào sơn động.

Thẩm Duệ đưa tay làm kết giới, như vậy, hắn cùng mấy người Chu Vũ nói chuyện sẽ không bị người ngoài nghe thấy được.

“Nói chính sự trước, mấy quyển này trước cầm nhìn xem." Thẩm Duệ lấy từ trong hư không ra ba quyển sách, phân biệt đưa cho Lưu Khiết, Chu Vũ, Từ Trường Thiên.

Mấy người Chu Vũ tiếp nhận, là sổ chép tay, sổ tay bìa da màu đen phổ thông.

“Trước đừng xem, hãy nghe tôi nói." Thẩm Duệ thấy Từ Trường Thiên muốn mở ra, liền đưa tay ngăn lại, ngữ khí rất là nghiêm túc mở miệng, “Lúc còn ở căn cứ, thứ tôi đã cho các cậu nếu đã luyện xong, như vậy, có thể suy nghĩ nhìn xem bản này." Dừng một chút, Thẩm Duệ tiếp tục nó, “Sở dĩ phải suy nghĩ, là bởi vì bản này không chỉ là võ thuật phổ thông, mà nó là bí pháp tu luyện, nó có thể giúp cho các cậu trở nên rất mạnh, nhưng, cũng có khả năng nó sẽ làm các cậu tẩu hỏa nhập ma."

Dứt lời, vẻ mặt của Thẩm Duệ ngưng trọng, “Tôi hạ một cấm chế trên nó, một khi các cậu mở nó ra, nhất định phải xem hết nó, nếu không một ngày sau nó sẽ biến mất, mà nếu trong vòng 3 ngày không có mở nó ra, nó cũng sẽ tự động biến mất."

Mấy người Chu Vũ ngẩn ra, lập tức nhìn về phía Thẩm Duệ, có thể làm cho bọn họ mạnh hơn, mà cái gọi là mạnh hơn … là giống như Thẩm Duệ?

Chu Vũ hỏi thẳng, “Chúng tôi sẽ trở nên giống anh?"

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, “Nói chính xác, sẽ giống như tôi và An An." Nhưng có mạnh bằng hắn và An An hay không? A, vậy không nhất định.

Chu Vũ xiết chặt quyển sổ, trầm giọng nói, “Hiểu được."

Từ Trường Thiên cũng xiết chặt quyển sổ trong tay, nhìn về phía Thẩm Duệ, “Có thể cho Khanh Khanh một quyển hay không?"

Thẩm Duệ lắc đầu, buông tay thực đáng tiếc nói, “Không có cách nào, hiện nay tôi chỉ có ba quyển này."

Từ Trường Thiên thất vọng rũ mắt, Chu Vũ bên cạnh cũng có chút thất vọng rũ mắt.

Thẩm Duệ nhìn Từ Trường Thiên cùng Chu Vũ, lần thứ hai cường điệu nói, “Đừng tưởng rằng đây là thứ tốt!" Thẩm Duệ nói xong, dỡ ẩn thuật trong mắt xuống, lộ ra đôi mắt màu đỏ quỷ dị của hắn, “Nhìn đã hiểu chưa, đây là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma."

Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên đều ngẩn ngơ, Lưu Khiết cũng sửng sốt.

“Cho nên… Suy xét rõ ràng rồi hãy quyết định." Thẩm Duệ trầm giọng nói.

“Anh hiện tại… Đã tẩu hỏa nhập ma?" Chu Vũ sau khi lấy lại tinh thần lập tức ngưng trọng hỏi.

“Xem như vậy đi." Thẩm Duệ mỉm cười, tươi cười thân thiết lại lộ ra quỷ dị, “Hiện nay cũng chỉ có ánh mắt biến đỏ, những thứ khác, tạm thời chưa phát hiện, bất quá, đó cũng là chuyện thứ hai muốn nói."

Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên liếc nhau, có ý gì? Biểu hiện cụ thể của tẩu hỏa nhập ma còn chưa biết được?

“Nếu kế tiếp tôi làm cái gì điên cuồng không tốt, các cậu phải ngăn cản tôi." Thẩm Duệ ngưng trọng nói.

—— mà đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn đem bí quyết tu luyện chia sẻ cho bọn họ!

Mấy người Chu Vũ sau khi nghe xong, trong lòng đều hơi hơi trầm xuống, xem ra, chuyện tẩu hỏa nhập ma này ngay cả Thẩm đại nhân cũng không cách nào nắm chắc… Như vậy, bản tu luyện trong tay này cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút. Nhưng trải qua chuyện Tống Húc Dương, còn có bọn chuột biến dị, trở nên mạnh hơn đã là mục tiêu bức thiết của bọn họ!

Lưu Khiết trầm mặc cất quyển sổ vào bao tài liệu tùy thân của hắn, ngẩng đầu nói với Thẩm Duệ, “Lão Đại, cảm ơn."

******

Thẩm An vào sơn động, mẹ Thẩm cùng cha Thẩm liền ngoắc hắn, “An An, lại đây!"

Thẩm An liền đi tới, Dương Sở Thuần cùng Ngải Hiểu Sơ cũng thí điên thí điên theo đi qua.

Mẹ Thẩm vừa thấy Dương Sở Thuần cùng Ngải Hiểu Sơ, liền cười rộ lên, hiện tại tâm tình mẹ Thẩm rất tốt, con trai lớn bình an trở về, vấn đề bọn chuột khẳng định không cần lo lắng.

“Đến đến đến, đây là nguyên liệu nấu cơm hôm nay còn dư làm ra món mới, thử xem." mẹ Thẩm cười tủm tỉm đem món ăn mới hôm nay nàng làm ra phân biệt gắp vào trong chén đưa cho Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ.

Dương Sở Thuần cùng Ngải Hiểu Sơ hai mắt sáng lên tiếp nhận, oa! Hôm nay vận khí không tồi a, bình thường khi hậu cần làm ra thức ăn mới, giống nhau đều là người của hậu cần tự nếm thử, không nghĩ tới hôm nay bọn họ đi theo Thẩm An đệ đệ lại đây, liền gặp ngay lúc hậu làm ra món mới!

Dương Sở Thuần vừa cắn, vừa hạnh phúc trong lòng nước miếng chảy ròng, ăn ngon a. Thẩm đại nhân xuất quan, con chuột đáng ghét cũng đã biến mất, thật sự là rất tốt đẹp!

Mà lúc này, khi biết Thẩm đại nhân xuất quan trở về, mà còn thuận tay giải quyết lũ chuột, người trong sơn động đều hoan hô lên!

Nam nhân đầu đinh cao to nằm trong sơn động sâu nhất đang tiếp nhận trị liệu của giáo sư Phương Bình hơi hơi mở mắt, Thẩm Duệ… trở lại?

******

“Như vậy, Ngô Thiên Hà là xảy ra chuyện gì?" Thẩm Duệ hỏi.

Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên đều nhìn về phía Lưu Khiết, Lưu Khiết ánh mắt yên tĩnh theo thói quen đẩy kính mắt, lên tiếng, “Khi tổ chức dời đi, chúng ta bị bọn chuột công kích, anh Chu Vũ cùng những người khác ra bên ngoài dò đường, người của chúng ta không đủ, ứng phó không đắc lực, chúng ta bị công kích, Ngô Thiên Hà dẫn người lại đây, trong quá trình cứu trợ chúng ta, Ngô Thiên Hà giúp tôi chặn công kích trí mạng."

Thẩm Duệ vừa nghe, khóe miệng gợi lên nụ cười, ý vị sâu sa nhìn Lưu Khiết, “Hắn quả nhiên vẫn là Ngô Thiên Hà lúc trước."

Lưu Khiết trầm mặc, Ngô Thiên Hà lúc trước? Hắn lại không phải Lưu Khiết lúc trước.

Thẩm Duệ nói tới đây thấy Lưu Khiết trầm mặc cũng không nói nhiều hơn, chỉ thản nhiên nói, “Nhưng, dù vậy, lão Lưu, cậu nên biết, nếu hắn làm bất cứ điều gì nguy hiểm cho đoàn đội chúng ta …"

“Tôi sẽ lập tức loại bỏ hắn!" Lưu Khiết mở miệng thật bình tĩnh nói.

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, liền đưa tay hủy bỏ kết giới, xoay người đi tới sơn động.

Khi Thẩm Duệ đi vào sơn động trong nháy mắt, đã có người kích động hô lên —— “Thẩm đại nhân!"

“Là Thẩm đại nhân!"

“Thẩm đại nhân uy vũ!"

“Thẩm đại nhân! Những con chuột chết tiệt đó đều tiêu diệt hết rồi sao?"



Thẩm An đứng ở bên cạnh cha Thẩm, nhìn cách đó không xa những người khác trong đoàn đội vây quanh Anh hai Thẩm Duệ, vẻ mặt đều là kích động và sùng kính, khóe miệng Thẩm An không khỏi cong lên, quả nhiên, Anh hai là lợi hại nhất! Tất cả mọi người tín nhiệm sùng bái Anh hai như vậy.

Cha Thẩm mỉm cười nhìn, khóe mắt thoáng nhìn Thẩm An cười, nghĩ nghĩ, thấp giọng nói, “An An, con cũng rất lợi hại."

Thẩm An đầu tiên là ngẩn ra, lập tức mỉm cười, “Cám ơn ba, con sẽ cố gắng!"

Cha Thẩm cười ha hả, đưa tay sờ sờ đầu Thẩm An, “An An, ý của ba là, lần này không có Anh hai con ở đây, con biểu hiện rất tốt, ba rất cao hứng."

Thẩm An ngẩn ngơ, nhìn cha Thẩm, đây là… Trong trí nhớ, lần đầu tiên ba khen ngợi hắn thẳng ra như vậy, nói hắn làm được rất tốt …

Thẩm An lấy lại tinh thần, khóe miệng tươi cười rạng rỡ.

*****

Thẩm Duệ ôn hòa cười trấn an mọi người, đi về phía người nào đó nằm trong góc phòng sơn động không thể nhúc nhích.

“Thương thế như thế nào?" Thẩm Duệ hỏi Bạch Cảnh Khanh ngồi trên xe lăng đang ghi chép số liệu.

Bạch Cảnh Khanh ngẩng đầu đáp, “Bị thương ở phụ cận trái tim, vận khí hắn tốt, nếu lệch lạc một chút, cho dù ta cùng lão sư cũng cứu không được hắn."

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, nhìn về phía người nào đó đã mở to mắt —— Ngô Thiên Hà.

“Anh phải biết tôi không phải đến thăm anh." Thẩm Duệ nói xong, ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt yên tĩnh có chút khó lường.

Ngô Thiên Hà nhìn Thẩm Duệ, giọng nói có chút khàn khàn, “Tống Húc Dương và Tống Tiêu Tiêu là nghe người sai khiến, chuyện này khi Tống Húc Dương đột nhiên làm phản tôi mới biết được."

“Anh phải biết, tôi sẽ không lưu lại bất luận uy hiếp gì." Thẩm Duệ nói xong, ngữ khí rất nhẹ, mà trong tay đã bắt đầu ngưng tụ sương mù màu tím đen.

Bạch Cảnh Khanh liếc mắt nhìn sương mù màu tím đen phảng phất như có linh hồn trong tay Thẩm Duệ, làm như không có việc gì khép quyển sổ ghi chép số liệu trong tay, đồng thời, Bạch Cảnh Khanh cũng phát hiện, nhìn về người đứng phía sau Thẩm Duệ cách đó không xa —— Lưu Khiết.

Vẻ mặt Lưu Khiết thật bình thản, giống như vừa mới đứng ở nơi đó, nhưng Bạch Cảnh Khanh nhìn tay Lưu Khiết, tay nắm chặt đến như vậy là khẩn trương đến mức nào?

“Tôi biết… Nhưng cậu hẳn là rõ ràng, có em ấy ở trong này, tôi tuyệt đối sẽ không ra tay." giọng Ngô Thiên Hà có chút mỏng manh, nhưng hàm ý trong giọng lại cực kỳ kiên định.

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm Ngô Thiên Hà, sương mù màu tím đen trong tay cũng không tán đi, “Chắc anh cũng biết người sai khiến Tống Húc Dương cùng Tống Tiêu Tiêu là ai?"

Ngô Thiên Hà hơi hơi nhắm nghiền hai mắt, một lúc lâu, mới khàn khàn mở miệng, “Là cha của ta …"

Thẩm Duệ hơi hơi nhướng mày, Ngô Chính?

Bạch Cảnh Khanh sửng sốt, cha của Ngô Thiên Hà?

******

Thẩm Duệ đi tới, liền thấy Thẩm An nhếch miệng cười vui vẻ, đưa tay xoa đầu Thẩm An, cười hỏi, “An An có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

Thẩm An ha hả cười ngây ngô, “Không a."

Khóe miệng Thẩm Duệ cong cong, rất là tự nhiên nắm lấy tay Thẩm An, nói với cha Thẩm, “Ba, con cùng An An đi tuần tra."

Ánh mắt cha Thẩm ra vẻ vô ý nhìn Thẩm Duệ nắm tay Thẩm An, lên tiếng, “Chú ý an toàn."

“Vâng."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại