Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 31: Mạt thế trăm thái (5)
Dương Sở Thuần nhảy xuống xe, liền chạy về hướng Ngải Hiểu Sơ, Chu Vũ theo sát phía sau, Lưu Khiết liếc nhìn Thẩm Duệ và Thẩm An, cũng xoay người đi đến phía lều trại.
Phụ nữ đều ngủ trong xe thùng đựng hàng, nam thì ngủ trong lều trại, vợ chồng có cặp thì ngủ chung trong lều, có cặp thì tách ra.
Bây giờ là 11g đêm, Thẩm An nhìn nhìn đồng hồ của mình, co người. Ban đêm gió rất lạnh, sau khi thiên thạch va chạm địa cầu, khí hậu đã bắt đầu thay đổi, nhưng rất chậm, không rõ ràng, đại khái sang năm sau mới rõ ràng hơn.
Thẩm An vừa co người, vòng tay ấm áp sau lưng đã ôm hắn vào lòng.
Thẩm Duệ cúi đầu, nhìn Thẩm An trong ngực, “Lạnh lắm à?"
Thẩm An lắc đầu, “Vẫn chịu được."
Tay trái Thẩm Duệ nắm thật chặt Thẩm An, tay phải giương lên làm lửa trại bùng lên, thấp giọng nói, “Nếu lạnh thì vào trong xe trước."
Thẩm An lắc đầu lần thứ hai, nghi hoặc hỏi, “Em không lạnh. Anh, Ngải Hiểu Sơ… Không có việc gì chứ?"
Thẩm Duệ sờ sờ tay Thẩm An, nắm chặt, tay An An thật ấm áp, vì thế, Thẩm Duệ yên tâm một chút, cười nói, “Ngải Hiểu Sơ có chuyện gì hay không phải hỏi bản thân hắn…"
Thẩm An xoay người mở to hai mắt nhìn Thẩm Duệ, có ý gì?
“An An đợi lát nữa sẽ biết." Thẩm Duệ cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười thần bí.
Ngải Hiểu Sơ sẽ có việc gì hay không? Cái này phải hỏi bản thân hắn một chút …
Đối với nhóm nam nhân độc thân mà nói, hai nữ nhân xinh đẹp kia thật là hấp dẫn, Thẩm Duệ đã sớm chờ.
Hắn chờ, có người nào kiềm chế không được tịch mịch nhịn không được hấp dẫn?
Lại không ngờ, xuất hiện lại là Ngải Hiểu Sơ.
Ngải Hiểu Sơ tuy rằng miệng hoa hoa, nhưng bản thân chính là động vật đơn bào, lại có chị gái là Ngải Hiểu Trân hung dữ nhìn chằm chằm, hắn là điển hình có tà tâm không dám làm, không thể xuất hiện ở nơi đó.
Nhưng Ngải Hiểu Sơ lại xuất hiện ở đó …
Nguyên nhân là gì? Thẩm Duệ có thể phỏng đoán, lấy Ngải Hiểu Sơ đơn bào và yêu thích mỹ nhân, đại khái là muốn trợ giúp nữ nhân xinh đẹp một chút, kết quả lại bị nữ nhân xinh đẹp bá vương ngạnh thượng cung?
Thẩm Duệ vuốt cằm suy nghĩ, không biết Ngải Hiểu Sơ có phá thân thành công không?
Thẩm An nghi hoặc khó hiểu, bất quá, nhìn thần sắc Anh hai, Ngải Hiểu Sơ chắc không làm phản, không trái với thủ tục, nếu không, Anh hai sẽ không có bộ dáng xem kịch vui như vậy.
Thẩm An hiện tại rất ngạc nhiên, nhớ lại một ít chuyện “Thú vị" Dương Sở Thuần nói về Ngải Hiểu Sơ, ví dụ như lúc vừa mới tiến vào căn cứ, ngốc hồ hồ đuổi theo phía sau anh Lưu hô “Mỹ nhân, cho số điện thoại đi! Di động mở thêm QQ và Weibo đi!", sau đó đã bị anh Lưu đánh bầm dập mặt mũi …
Hắn như thế nào lại cảm thấy anh Lưu là mỹ nhân? Thẩm An vạn phần không hiểu nổi, lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm một bên mặt của Anh hai Thẩm Duệ nhà mình. Lần thứ hai kiên định tin tưởng, nếu gọi là mỹ nhân, Anh hai Thẩm Duệ của hắn đây tuyệt đối đứng đầu bảng!
… Còn anh Lưu, khụ khụ, cũng được xếp vào top người đẹp …
Trong lúc Thẩm An kiễng chân tò mò chờ đợi, cách đó không xa, Chu Vũ và Dương Sở Thuần trở lại, đi theo phía sau chính là Ngải Hiểu Sơ bị Ngải Hiểu Trân nắm lỗ tai lôi đi.
Có lẽ sợ đánh thức những người khác, vẻ mặt Ngải Hiểu Trân thật hung ác, nhưng là thanh âm hùng hùng hổ hổ lại đè thấp.
Mà vẻ mặt Ngải Hiểu Sơ thì uể oải, còn có… hơi đỏ mặt???
Thẩm An nhìn, ngược lại yên tâm.
Thẩm Duệ vuốt cằm, đánh giá Ngải Hiểu Sơ từ trên xuống dưới, cho đến khi Ngải Hiểu Sơ khẩn trương sắc mặt trắng bệch, mới thoáng dời tầm mắt, nhìn Chu Vũ, nhướng mày mỉm cười, “Tiểu tử này không bị phá thân?"
Thẩm Duệ vừa hỏi, mấy người ở đây đều cứng đơ.
Ngải Hiểu Sơ liền biến thành con cua luộc, Ngải Hiểu Trân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hung hăng nhéo tai Ngải Hiểu Sơ, căm giận nói, “Ngu ngốc này bị nữ nhân ôm, vậy mà lại sợ tới mức nhấc chân đạp người ta văng ra!"
“Ha ha ——"
“Ha ha ——"
Dương Sở Thuần một chút mặt mũi đều không cần ôm bụng cười phá lên! Bị Chu Vũ gõ một chút, mới thu liễm nhẫn nại không nổi che miệng run rẩy cười.
Thẩm Duệ trực tiếp ha hả cười, Thẩm An một bên cũng run rẩy thân mình chịu đựng cười.
“Tiểu ngải cứu, cậu có biết sai ở đâu không?" Thẩm Duệ ôn hòa nói, nhìn Ngải Hiểu Sơ tội nghiệp đứng thẳng bên đống lửa, không có ý để cho Ngải Hiểu Sơ ngồi xuống.
Vì thế, bên cạnh lửa trại, Ngải Hiểu Sơ đáng thương hề hề xấu hổ đứng, những người khác đều thản nhiên ngồi.
“Biết … Em không nên phản ứng nữ nhân kia." Ngải Hiểu Sơ ủ rũ nói.
Nhớ lại trước mạt thế, Ngải Hiểu Sơ hắn thí điên thí điên đưa bình nước khoáng cho nữ nhân xinh đẹp, ngay cả cái ánh mắt cũng không bố thí, không ngờ, mạt thế đến, hắn chỉ nhất thời thương tình, cho nữ nhân xinh đẹp kia bình nước khoáng, nữ nhân xinh đẹp lại hào phóng cho hắn một cái ôm chầm!!
Vì thế nhất thời hắn khiếp sợ quá độ thụ sủng nhược kinh nhấc chân một đá ——
Sau đó, chị hai hung dữ nhà hắn liền xuất hiện, ngay sau đó, Chu đại nhân và Tiểu Dương Tử cũng xuất hiện.
Chị hai không cần phân trần liền nổi giận nhéo lỗ tai quát to, từ Mao gia mắng đến Đặng Công, từ Đặng Công mắng đến Hồ thúc…
—— em gái ngươi! Hắn bất quá là thấy nữ nhân kia đáng thương hề hề, nhất thời mềm lòng liền cho một chai nước …
Thẩm Duệ lắc đầu, ngón trỏ lắc lắc, “Tiểu ngải cứu, không phải nói không thể phản ứng nữ nhân. Hán tử muốn mỹ nhân là chuyện thường tình, vấn đề là, cái dạng mỹ nhân gì có thể đụng? Cái dạng mỹ nhân gì không thể đụng?"
Ngải Hiểu Sơ vạn phần ủy khuất nhìn Thẩm Duệ, “Em làm sao biết cái dạng mỹ nhân gì có thể đụng hay không thể đụng?"
Thẩm Duệ ôn hòa cười, “Cái này phải hỏi chính bản thân cậu. Bất quá tôi đề nghị cậu, việc không dám xác định thì hỏi chị hai cậu một chút, hỏi nhóm hán tử đã có mỹ nhân." Dừng một chút, Thẩm Duệ lại có ý cảnh cáo nói, “Nhưng mà, tiểu ngải cứu, cậu có thể làm sai rất nhiều việc, nhưng có chút việc một khi sai phạm, liền không thể cứu vãn."
Ngải Hiểu Trân vội mở miệng nói, “Tôi sẽ nhìn chằm chằm tên ngu ngốc này!"
Vậy tốt nhất… Thẩm Duệ nắm tay Thẩm An cười mỉm.
Ngải Hiểu Sơ cũng lắp bắp mở miệng, “Em, em về sau sẽ chú ý."
Chu Vũ lúc này đột ngột nhíu mày, “Lý Chấn Đông, còn có Mã Đại Tráng cũng đã mò đến phía sau xe của chúng ta."
Dương Sở Thuần vừa nghe, cả kinh kêu lên, “Điệu hổ ly sơn?!"
Chu Vũ liếc Dương Sở Thuần một cái, nhướng mày, chẳng lẽ tên ngốc này thông suốt, cũng biết nói một câu thành ngữ?
Thẩm An nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ vẻ mặt dần lạnh lùng, Thẩm An trong lòng không khỏi trầm xuống, xem ra, Anh hai không ngờ trước cử động của đối phương, như vậy chính là đối phương thiết kế tốt?
Chỉ có hai người, sẽ không có khả năng làm gì bọn họ, nhưng không loại trừ đối phương là muốn “Lấy" thứ gì đó!
Thẩm An đứng dậy, Thẩm Duệ nhíu mày, Thẩm An thấp giọng nói, “Anh hai, em đi xem thử."
Thẩm Duệ khẽ lắc đầu, vẻ mặt đông lạnh, ánh mắt lợi hại quét về phía Ngải Hiểu Sơ.
Sắc mặt Ngải Hiểu Sơ lúc này đã trở nên tái nhợt. Trời đất! Hắn bị người khác lợi dụng?! Nếu những người đó làm cái gì… Ngải Hiểu Sơ ứa mồ hôi lạnh. Ngải Hiểu Trân cũng lo lắng nhìn Ngải Hiểu Sơ.
“Cao Phỉ và một nữ nhân khác đâu?" Thẩm Duệ mắt nhìn Ngải Hiểu Sơ, hướng Chu Vũ hỏi.
“Cao Phỉ đang ngủ. Một nữ nhân khác cũng đang nghỉ ngơi." Chu Vũ nói, đứng dậy, hỏi, “Cần đi thu thập bọn họ không?"
Thẩm Duệ gật đầu, “Đêm nay là tôi và An An trực đêm, các cậu đi nghỉ ngơi, một mình tôi qua đó là được."
Thẩm Duệ nói xong liền muốn đứng dậy. Ngải Hiểu Sơ ngơ ngác cứng đơ đứng ở một bên, sợ hãi nhìn nhìn Thẩm Duệ, mấp máy môi, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không dám, chỉ có thể luống cuống nhìn Ngải Hiểu Trân đã kinh đứng lên gắt gao mím môi.
Thẩm An nhìn Ngải Hiểu Sơ, vươn tay giữ chặt Thẩm Duệ, thấp giọng nói, “Anh, không bằng cho tiểu ngải cứu đi thay."
Thẩm Duệ quay đầu, nhìn Thẩm An. Vẻ mặt Thẩm An thật bình tĩnh và nghiêm túc, “Anh, nếu chuyện đêm nay là tiểu ngải cứu gây ra, không bằng cho hắn lập công chuộc tội đi."
Thẩm An vừa nói ra, ánh mắt Ngải Hiểu Sơ liền tỏa sáng nhìn Thẩm An, còn Ngải Hiểu Trân cũng khẩn trương nhìn Thẩm Duệ, Chu Vũ cũng khẽ gật đầu, hợp thời mở miệng, “Ta đồng ý."
Dương Sở Thuần vội không ngừng nói, “Thẩm đại nhân, nếu không, tôi đi cùng tiểu ngải cứu, tôi theo dõi hắn, nếu hắn không bắt được hai tên lén lút kia, tôi liền xử hắn!"
Thẩm Duệ mỉm cười, nâng mắt. “Không cần đánh, tiểu ngải cứu, một khi đã như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, đi đi, đuổi kẻ xâm lấn đi, hoặc là giết chết, tùy cậu."
Ngải Hiểu Sơ nghiêm nghị cúi chào, “Rõ!"
“Tiểu Dương Tử không cần phải đi. Tiểu ngải cứu, mang Viên Thịt Bò theo, thuận tiện cậu cho Viên Thịt Bò rèn luyện độ chính xác." Thẩm Duệ lười nhác nói, vung tay lên, “Tốt, những người khác đều giải tán!"
Ngải Hiểu Trân vốn định giữ lại, nhưng Ngải Hiểu Sơ đã chạy tới chiếc xe phía sau, lại trộm liếc mắt Thẩm Duệ, vẫn là cắn môi xoay người đi về xe Phấn Hồng.
Lúc gần đi, Ngải Hiểu Trân cảm kích nhìn Thẩm An một cái.
Nếu không nhờ Thẩm An đề nghị, Ngải Hiểu Trân biết, khẳng định ngày mai Ngải Hiểu Sơ sẽ rất phiền toái.
Bởi vì nhất thời mềm lòng đồng tình, lại bị người lợi dụng, tuy rằng hai người kia lén lút muốn từ trên người bọn họ kiếm được chỗ tốt là không có khả năng, nhưng đêm nay gây chuyện, Ngải Hiểu Sơ cũng không được yên.
—— đặc biệt hiện tại quy định xác lập, người người tuân thủ, còn thiếu một tấm gương sai phạm điển hình!
Hiện giờ có Thẩm An đề nghị, chỉ cần Ngải Hiểu Sơ ngu ngốc kia không bất tài đến mức chỉ hai tên tiểu tặc cũng bắt không được, thì ngày mai hắn mới không gặp phiền toái, ít nhất sẽ không bị đuổi khỏi đoàn đội.
Nghĩ như vậy, Ngải Hiểu Trân nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận lên xe Phấn Hồng, lầu trên là nhóm các dì ngủ, lầu dưới chính là nàng và Thẩm Uyển. Vừa mới đi vào, ngón tay Thẩm Uyển liền sáng lên ngọn lửa, rọi đường cho nàng, Ngải Hiểu Trân lộ ra cảm kích tươi cười, nhìn Thẩm Uyển, trong lòng ấm áp, không chỉ bởi vì Thẩm Uyển không ngủ chờ nàng, mà còn bởi vì vừa rồi Thẩm An đề nghị hỗ trợ.
“Cám ơn…" Ngải Hiểu Trân bò lên giường nhỏ hẹp, quay đầu nói nhỏ với Thẩm Uyển.
Phụ nữ đều ngủ trong xe thùng đựng hàng, nam thì ngủ trong lều trại, vợ chồng có cặp thì ngủ chung trong lều, có cặp thì tách ra.
Bây giờ là 11g đêm, Thẩm An nhìn nhìn đồng hồ của mình, co người. Ban đêm gió rất lạnh, sau khi thiên thạch va chạm địa cầu, khí hậu đã bắt đầu thay đổi, nhưng rất chậm, không rõ ràng, đại khái sang năm sau mới rõ ràng hơn.
Thẩm An vừa co người, vòng tay ấm áp sau lưng đã ôm hắn vào lòng.
Thẩm Duệ cúi đầu, nhìn Thẩm An trong ngực, “Lạnh lắm à?"
Thẩm An lắc đầu, “Vẫn chịu được."
Tay trái Thẩm Duệ nắm thật chặt Thẩm An, tay phải giương lên làm lửa trại bùng lên, thấp giọng nói, “Nếu lạnh thì vào trong xe trước."
Thẩm An lắc đầu lần thứ hai, nghi hoặc hỏi, “Em không lạnh. Anh, Ngải Hiểu Sơ… Không có việc gì chứ?"
Thẩm Duệ sờ sờ tay Thẩm An, nắm chặt, tay An An thật ấm áp, vì thế, Thẩm Duệ yên tâm một chút, cười nói, “Ngải Hiểu Sơ có chuyện gì hay không phải hỏi bản thân hắn…"
Thẩm An xoay người mở to hai mắt nhìn Thẩm Duệ, có ý gì?
“An An đợi lát nữa sẽ biết." Thẩm Duệ cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười thần bí.
Ngải Hiểu Sơ sẽ có việc gì hay không? Cái này phải hỏi bản thân hắn một chút …
Đối với nhóm nam nhân độc thân mà nói, hai nữ nhân xinh đẹp kia thật là hấp dẫn, Thẩm Duệ đã sớm chờ.
Hắn chờ, có người nào kiềm chế không được tịch mịch nhịn không được hấp dẫn?
Lại không ngờ, xuất hiện lại là Ngải Hiểu Sơ.
Ngải Hiểu Sơ tuy rằng miệng hoa hoa, nhưng bản thân chính là động vật đơn bào, lại có chị gái là Ngải Hiểu Trân hung dữ nhìn chằm chằm, hắn là điển hình có tà tâm không dám làm, không thể xuất hiện ở nơi đó.
Nhưng Ngải Hiểu Sơ lại xuất hiện ở đó …
Nguyên nhân là gì? Thẩm Duệ có thể phỏng đoán, lấy Ngải Hiểu Sơ đơn bào và yêu thích mỹ nhân, đại khái là muốn trợ giúp nữ nhân xinh đẹp một chút, kết quả lại bị nữ nhân xinh đẹp bá vương ngạnh thượng cung?
Thẩm Duệ vuốt cằm suy nghĩ, không biết Ngải Hiểu Sơ có phá thân thành công không?
Thẩm An nghi hoặc khó hiểu, bất quá, nhìn thần sắc Anh hai, Ngải Hiểu Sơ chắc không làm phản, không trái với thủ tục, nếu không, Anh hai sẽ không có bộ dáng xem kịch vui như vậy.
Thẩm An hiện tại rất ngạc nhiên, nhớ lại một ít chuyện “Thú vị" Dương Sở Thuần nói về Ngải Hiểu Sơ, ví dụ như lúc vừa mới tiến vào căn cứ, ngốc hồ hồ đuổi theo phía sau anh Lưu hô “Mỹ nhân, cho số điện thoại đi! Di động mở thêm QQ và Weibo đi!", sau đó đã bị anh Lưu đánh bầm dập mặt mũi …
Hắn như thế nào lại cảm thấy anh Lưu là mỹ nhân? Thẩm An vạn phần không hiểu nổi, lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm một bên mặt của Anh hai Thẩm Duệ nhà mình. Lần thứ hai kiên định tin tưởng, nếu gọi là mỹ nhân, Anh hai Thẩm Duệ của hắn đây tuyệt đối đứng đầu bảng!
… Còn anh Lưu, khụ khụ, cũng được xếp vào top người đẹp …
Trong lúc Thẩm An kiễng chân tò mò chờ đợi, cách đó không xa, Chu Vũ và Dương Sở Thuần trở lại, đi theo phía sau chính là Ngải Hiểu Sơ bị Ngải Hiểu Trân nắm lỗ tai lôi đi.
Có lẽ sợ đánh thức những người khác, vẻ mặt Ngải Hiểu Trân thật hung ác, nhưng là thanh âm hùng hùng hổ hổ lại đè thấp.
Mà vẻ mặt Ngải Hiểu Sơ thì uể oải, còn có… hơi đỏ mặt???
Thẩm An nhìn, ngược lại yên tâm.
Thẩm Duệ vuốt cằm, đánh giá Ngải Hiểu Sơ từ trên xuống dưới, cho đến khi Ngải Hiểu Sơ khẩn trương sắc mặt trắng bệch, mới thoáng dời tầm mắt, nhìn Chu Vũ, nhướng mày mỉm cười, “Tiểu tử này không bị phá thân?"
Thẩm Duệ vừa hỏi, mấy người ở đây đều cứng đơ.
Ngải Hiểu Sơ liền biến thành con cua luộc, Ngải Hiểu Trân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hung hăng nhéo tai Ngải Hiểu Sơ, căm giận nói, “Ngu ngốc này bị nữ nhân ôm, vậy mà lại sợ tới mức nhấc chân đạp người ta văng ra!"
“Ha ha ——"
“Ha ha ——"
Dương Sở Thuần một chút mặt mũi đều không cần ôm bụng cười phá lên! Bị Chu Vũ gõ một chút, mới thu liễm nhẫn nại không nổi che miệng run rẩy cười.
Thẩm Duệ trực tiếp ha hả cười, Thẩm An một bên cũng run rẩy thân mình chịu đựng cười.
“Tiểu ngải cứu, cậu có biết sai ở đâu không?" Thẩm Duệ ôn hòa nói, nhìn Ngải Hiểu Sơ tội nghiệp đứng thẳng bên đống lửa, không có ý để cho Ngải Hiểu Sơ ngồi xuống.
Vì thế, bên cạnh lửa trại, Ngải Hiểu Sơ đáng thương hề hề xấu hổ đứng, những người khác đều thản nhiên ngồi.
“Biết … Em không nên phản ứng nữ nhân kia." Ngải Hiểu Sơ ủ rũ nói.
Nhớ lại trước mạt thế, Ngải Hiểu Sơ hắn thí điên thí điên đưa bình nước khoáng cho nữ nhân xinh đẹp, ngay cả cái ánh mắt cũng không bố thí, không ngờ, mạt thế đến, hắn chỉ nhất thời thương tình, cho nữ nhân xinh đẹp kia bình nước khoáng, nữ nhân xinh đẹp lại hào phóng cho hắn một cái ôm chầm!!
Vì thế nhất thời hắn khiếp sợ quá độ thụ sủng nhược kinh nhấc chân một đá ——
Sau đó, chị hai hung dữ nhà hắn liền xuất hiện, ngay sau đó, Chu đại nhân và Tiểu Dương Tử cũng xuất hiện.
Chị hai không cần phân trần liền nổi giận nhéo lỗ tai quát to, từ Mao gia mắng đến Đặng Công, từ Đặng Công mắng đến Hồ thúc…
—— em gái ngươi! Hắn bất quá là thấy nữ nhân kia đáng thương hề hề, nhất thời mềm lòng liền cho một chai nước …
Thẩm Duệ lắc đầu, ngón trỏ lắc lắc, “Tiểu ngải cứu, không phải nói không thể phản ứng nữ nhân. Hán tử muốn mỹ nhân là chuyện thường tình, vấn đề là, cái dạng mỹ nhân gì có thể đụng? Cái dạng mỹ nhân gì không thể đụng?"
Ngải Hiểu Sơ vạn phần ủy khuất nhìn Thẩm Duệ, “Em làm sao biết cái dạng mỹ nhân gì có thể đụng hay không thể đụng?"
Thẩm Duệ ôn hòa cười, “Cái này phải hỏi chính bản thân cậu. Bất quá tôi đề nghị cậu, việc không dám xác định thì hỏi chị hai cậu một chút, hỏi nhóm hán tử đã có mỹ nhân." Dừng một chút, Thẩm Duệ lại có ý cảnh cáo nói, “Nhưng mà, tiểu ngải cứu, cậu có thể làm sai rất nhiều việc, nhưng có chút việc một khi sai phạm, liền không thể cứu vãn."
Ngải Hiểu Trân vội mở miệng nói, “Tôi sẽ nhìn chằm chằm tên ngu ngốc này!"
Vậy tốt nhất… Thẩm Duệ nắm tay Thẩm An cười mỉm.
Ngải Hiểu Sơ cũng lắp bắp mở miệng, “Em, em về sau sẽ chú ý."
Chu Vũ lúc này đột ngột nhíu mày, “Lý Chấn Đông, còn có Mã Đại Tráng cũng đã mò đến phía sau xe của chúng ta."
Dương Sở Thuần vừa nghe, cả kinh kêu lên, “Điệu hổ ly sơn?!"
Chu Vũ liếc Dương Sở Thuần một cái, nhướng mày, chẳng lẽ tên ngốc này thông suốt, cũng biết nói một câu thành ngữ?
Thẩm An nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ vẻ mặt dần lạnh lùng, Thẩm An trong lòng không khỏi trầm xuống, xem ra, Anh hai không ngờ trước cử động của đối phương, như vậy chính là đối phương thiết kế tốt?
Chỉ có hai người, sẽ không có khả năng làm gì bọn họ, nhưng không loại trừ đối phương là muốn “Lấy" thứ gì đó!
Thẩm An đứng dậy, Thẩm Duệ nhíu mày, Thẩm An thấp giọng nói, “Anh hai, em đi xem thử."
Thẩm Duệ khẽ lắc đầu, vẻ mặt đông lạnh, ánh mắt lợi hại quét về phía Ngải Hiểu Sơ.
Sắc mặt Ngải Hiểu Sơ lúc này đã trở nên tái nhợt. Trời đất! Hắn bị người khác lợi dụng?! Nếu những người đó làm cái gì… Ngải Hiểu Sơ ứa mồ hôi lạnh. Ngải Hiểu Trân cũng lo lắng nhìn Ngải Hiểu Sơ.
“Cao Phỉ và một nữ nhân khác đâu?" Thẩm Duệ mắt nhìn Ngải Hiểu Sơ, hướng Chu Vũ hỏi.
“Cao Phỉ đang ngủ. Một nữ nhân khác cũng đang nghỉ ngơi." Chu Vũ nói, đứng dậy, hỏi, “Cần đi thu thập bọn họ không?"
Thẩm Duệ gật đầu, “Đêm nay là tôi và An An trực đêm, các cậu đi nghỉ ngơi, một mình tôi qua đó là được."
Thẩm Duệ nói xong liền muốn đứng dậy. Ngải Hiểu Sơ ngơ ngác cứng đơ đứng ở một bên, sợ hãi nhìn nhìn Thẩm Duệ, mấp máy môi, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không dám, chỉ có thể luống cuống nhìn Ngải Hiểu Trân đã kinh đứng lên gắt gao mím môi.
Thẩm An nhìn Ngải Hiểu Sơ, vươn tay giữ chặt Thẩm Duệ, thấp giọng nói, “Anh, không bằng cho tiểu ngải cứu đi thay."
Thẩm Duệ quay đầu, nhìn Thẩm An. Vẻ mặt Thẩm An thật bình tĩnh và nghiêm túc, “Anh, nếu chuyện đêm nay là tiểu ngải cứu gây ra, không bằng cho hắn lập công chuộc tội đi."
Thẩm An vừa nói ra, ánh mắt Ngải Hiểu Sơ liền tỏa sáng nhìn Thẩm An, còn Ngải Hiểu Trân cũng khẩn trương nhìn Thẩm Duệ, Chu Vũ cũng khẽ gật đầu, hợp thời mở miệng, “Ta đồng ý."
Dương Sở Thuần vội không ngừng nói, “Thẩm đại nhân, nếu không, tôi đi cùng tiểu ngải cứu, tôi theo dõi hắn, nếu hắn không bắt được hai tên lén lút kia, tôi liền xử hắn!"
Thẩm Duệ mỉm cười, nâng mắt. “Không cần đánh, tiểu ngải cứu, một khi đã như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, đi đi, đuổi kẻ xâm lấn đi, hoặc là giết chết, tùy cậu."
Ngải Hiểu Sơ nghiêm nghị cúi chào, “Rõ!"
“Tiểu Dương Tử không cần phải đi. Tiểu ngải cứu, mang Viên Thịt Bò theo, thuận tiện cậu cho Viên Thịt Bò rèn luyện độ chính xác." Thẩm Duệ lười nhác nói, vung tay lên, “Tốt, những người khác đều giải tán!"
Ngải Hiểu Trân vốn định giữ lại, nhưng Ngải Hiểu Sơ đã chạy tới chiếc xe phía sau, lại trộm liếc mắt Thẩm Duệ, vẫn là cắn môi xoay người đi về xe Phấn Hồng.
Lúc gần đi, Ngải Hiểu Trân cảm kích nhìn Thẩm An một cái.
Nếu không nhờ Thẩm An đề nghị, Ngải Hiểu Trân biết, khẳng định ngày mai Ngải Hiểu Sơ sẽ rất phiền toái.
Bởi vì nhất thời mềm lòng đồng tình, lại bị người lợi dụng, tuy rằng hai người kia lén lút muốn từ trên người bọn họ kiếm được chỗ tốt là không có khả năng, nhưng đêm nay gây chuyện, Ngải Hiểu Sơ cũng không được yên.
—— đặc biệt hiện tại quy định xác lập, người người tuân thủ, còn thiếu một tấm gương sai phạm điển hình!
Hiện giờ có Thẩm An đề nghị, chỉ cần Ngải Hiểu Sơ ngu ngốc kia không bất tài đến mức chỉ hai tên tiểu tặc cũng bắt không được, thì ngày mai hắn mới không gặp phiền toái, ít nhất sẽ không bị đuổi khỏi đoàn đội.
Nghĩ như vậy, Ngải Hiểu Trân nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận lên xe Phấn Hồng, lầu trên là nhóm các dì ngủ, lầu dưới chính là nàng và Thẩm Uyển. Vừa mới đi vào, ngón tay Thẩm Uyển liền sáng lên ngọn lửa, rọi đường cho nàng, Ngải Hiểu Trân lộ ra cảm kích tươi cười, nhìn Thẩm Uyển, trong lòng ấm áp, không chỉ bởi vì Thẩm Uyển không ngủ chờ nàng, mà còn bởi vì vừa rồi Thẩm An đề nghị hỗ trợ.
“Cám ơn…" Ngải Hiểu Trân bò lên giường nhỏ hẹp, quay đầu nói nhỏ với Thẩm Uyển.
Tác giả :
Hồng Trà Ngận Hảo Hát