Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 30: Mạt thế trăm thái (4)
“Hiện tại có 3 vấn đề yêu cầu giải quyết: một, trừ bỏ cơm tập thể, lương thực và lượng nước phân phối mỗi ngày; hai, duy trì sử dụng dị năng liên tục và luyện binh; ba, vấn đề người mới nhập đoàn." Thẩm Duệ cười cười nói, ngữ khí rất là tùy ý.
Tiếng nói của Thẩm Duệ vừa vang lên, mọi người đều yên tĩnh, Thẩm An bật người quay đầu ghé vào lưng ghế dựa, Dương Sở Thuần cũng vểnh tai tựa lưng vào ghế ngồi nghe.
Lưu Khiết gật đầu, lên tiếng trước tiên, “Lượng lương thực và nước phân phối mỗi ngày tôi đã tính toán qua, với số vật tư chúng ta mang theo cùng với số đã chuẩn bị trước trong kho hàng kế tiếp, nếu như không có vấn đề gì lớn, mỗi người mỗi ngày một túi mì ăn liền hoặc bao khoai tây chiên, tổ trung lão niên được phân phối thêm một túi bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ có thể tùy thời chế tác, xe ‘Thực vật’ của hậu cần có gắn bộ nồi hơi, lượng bột mì cũng đủ, trên đường cũng có thể sưu tầm, vấn đề nước khá lớn, hiện nay chỉ có thể cung cấp bình nước khoáng loại nhỏ 330 ml."
Lưu Khiết nói xong, bấm di động trong tay, “Hiện nay, tôi cảm thấy kho hàng chúng ta an bài trên đường đi không thể bảo đảm được lương thực và nguồn nước cần thiết. Lúc trước lại có động đất, có thể kho hàng bị hư hao, hoặc là, bị người ta phát hiện …"
Lưu Khiết cũng không nói tiếp, nhưng sắc mặt những người khác đã có chút khó coi.
Nhưng Thẩm Duệ vẫn cười nhạt như thường, ngữ khí ôn hòa, “Không có việc gì, các kho hàng đó tôi đều cho người trang bị thiết bị đặc biệt, nếu xảy ra vấn đề, tôi sẽ biết ngay lập tức. Hiện tại tôi không nhận được tin tức gì, cho nên hẳn là không có bất cứ vấn đề gì. Huống hồ, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nghĩ qua muốn dựa vào những kho hàng đó. Lộ trình tiếp theo của chúng ta sẽ đi qua vài thành phố, nơi đó có vài nông trường, đặc biệt hạt giống sẽ là mục tiêu của chúng ta. Cho nên, tiểu Bạch, kế tiếp đặt trọng tâm vào kỹ thuật trồng cây không cần đất, mặt khác, kỹ thuật tinh lọc đất cũng phải tiến hành."
Bạch Cảnh Khanh nhu nhu trán, hắn thật sự cảm thấy mình sắp tức chết, Bạch Cảnh Khanh than phiền, “Không thành vấn đề, nhưng mà, Thẩm đại nhân, ngài nên tìm thêm cho tôi một số người, chỉ vài người chúng tôi căn bản là không có cách nào hoàn thành công tác!"
Thẩm Duệ cười cười, “Yên tâm, việc này tôi vẫn luôn để ý."
Bạch Cảnh Khanh lúc này mới giãn chân mày.
Chu Vũ trầm giọng mở miệng, “Vấn đề dị năng, tiểu Bạch, cậu có kết luận chưa?"
Bạch Cảnh Khanh cau mày nói, “Xem như có một chút, dị năng và tinh thần lực có quan hệ, hiện nay tôi phân tích chính là như vậy, cậu xem tên này ——" Bạch Cảnh Khanh chỉ vào Dương Sở Thuần, “Thời gian chiến đấu bằng các cậu, hắn đánh quái vật cũng nhiều, dùng đến cậy mạnh cũng không ít, nhưng sau khi kết thúc hắn còn có thể vui vẻ tìm Ngải Hiểu Sơ cãi nhau, Ngải Hiểu Sơ lại không được, Ngải Hiểu Sơ sau khi chiến đấu xong lập tức than mệt, những người khác cũng không dư năng lượng như hắn. Đương nhiên, lão Chu cậu không giống."
Chu Vũ nhướng mày, nhìn Dương Sở Thuần đang đắc ý cười hì hì, đôi mắt lóe lóe, “Bởi vì trước đây hắn đã có dị năng tiên tri?"
“Tiên tri rất hao phí tinh thần lực, lúc trước tôi đã cho hắn làm thí nghiệm, tinh thần lực của hắn mạnh hơn những người khác nhiều lắm." Bạch Cảnh Khanh vuốt cằm nói, “Đương nhiên, còn phụ thuộc thể chất, sử dụng di năng thuần thục hay không, Dương Sở, Chu đội cậu, còn có lão Lưu đều sử dụng thuần thục, những người khác sử dụng dị năng không thuần thục bằng mấy cậu."
Thẩm Duệ khẽ gật đầu, “Uhm, kết luận này không tồi, lão Chu, thời điểm huấn luyện, dị năng cũng xếp vào nội dung huấn luyện."
Chu Vũ gật đầu, “Hiểu được."
“Hiện tại nói về vấn đề người mới nhập đoàn." Thẩm Duệ nhìn cha Thẩm, cười hỏi, “Ba so với bọn con có kinh nghiệm nhiều hơn, ba thấy loại chuyện này nên làm như thế?"
Cha Thẩm nhìn Thẩm Duệ, nghiêm túc mở miệng nói, “Trước tiên, mấy người bên ngoài kia con định làm như thế nào?"
“Cứ như vậy, nói thật con rất hứng thú, có người nhịn không được hấp dẫn hay không?" Thẩm Duệ mỉm cười nói, mắt nhìn màn hình bị Chu Vũ lấy ra, trên màn hình chính là mấy người kia.
“Nằm, chắc chắn là Cao Phỉ, con thứ ba của một vị đại nhân vật. Người đi tới đi lui là Mã Đại Tráng, tổng giám đốc công ty XX. Hai nữ nhân, một là tiểu minh tinh, một là sinh viên, còn người vuốt súng chính là Lý Chấn Đông." Chu Vũ đạm mạc ngắn gọn nói.
“Lý Chấn Đông? Chính là tên âm hiểm tiểu nhân rõ ràng bại bởi Thẩm đại nhân của chúng ta, lại mặt dày mày dạn chiếm vị trí vốn là thuộc về Thẩm đại nhân?!" Từ Trường Thiên kêu lên, trừng mắt nhìn về phía Chu Vũ, “Con mẹ nó anh còn cấp súng cho hắn?!"
Chu Vũ mặt không đổi sắc, “Súng không phải tôi cấp."
“Tôi cấp, không hề gì, trong trí nhớ của tôi không có loại người này." Thẩm Duệ cười mỉm xua tay.
“Nhưng nếu hắn đem chuyện của chúng ta tiết lộ cho quân đội…" cha Thẩm ý vị sâu sa nhìn Thẩm Duệ.
—— nếu quân đội hoặc là chính phủ biết có bọn họ tồn tại…
Thẩm Duệ mỉm cười, ôn hòa lại lộ ra tự tin, “Không có việc gì, ai mạnh thì luật thuộc về người đó." Dừng một chút, Thẩm Duệ cười cười nói, “Tôi không nghĩ là hắn có thể còn sống tìm được tổ chức."
Cha Thẩm vừa nghe, trong lòng ngược lại thả lỏng, sau đó cũng cười ha hả nói, “Đúng vậy."
—— nếu bọn họ đủ mạnh, cần gì sợ hãi? Mà quan trọng là, trong mạt thế, chỉ sợ chính phủ và quân đội cũng đã sớm loạn thành một đoàn?
“Điều kiện người mới gia nhập đoàn, chúng ta nên xác định một chút?" Chu Vũ lên tiếng hỏi. Vừa nói vừa nhìn màn hình, trong mấy người kia có ai lọt vào mắt Thẩm đại nhân? Chu Vũ cũng nghĩ Thẩm đại nhân đề xuất vấn đề người mới nhập đoàn là đột nhiên động kinh.
“Phải có năng lực! Hữu dụng!" Bạch Cảnh Khanh chặt đinh chém sắt nói. Tốt nhất thêm vài chuyên gia sinh vật học hoặc là nghiên cứu gen …
“Có ý thức đoàn đội, có thể phụ trách chính mình, không ích kỷ…" Lưu Khiết nói.
“Có trách nhiệm!" cha Thẩm trầm giọng nói, làm người không thể không có trách nhiệm!
Thẩm Duệ gật đầu, nhìn về phía Từ Trường Thiên, “Cậu thì sao?"
Từ Trường Thiên nhếch miệng mỉm cười, “Tốt nhất chính là hiểu được cơ điện …"
Thẩm Duệ nhướng mày, có lĩnh vực chuyên nghiệp đúng không?
Thẩm Duệ lại nhìn về phía Chu Vũ, “Còn cậu?"
Chu Vũ bình tĩnh mở miệng, “Tôi không có vấn đề gì." Không nghe lời thì đánh đến nghe lời mới thôi, dám hai lòng liền đánh chết! Dám bán đứng đoàn đội liền giết người diệt khẩu!
Thẩm Duệ mỉm cười, nhìn Lưu Khiết, “Vừa mới nói, đều nhớ kỹ, sau này sẽ là tiêu chuẩn nhận người của chúng ta." Dừng một chút, “Đương nhiên, giai đoạn này, chúng ta không nhận người, nếu gặp phải thích hợp, thì lưu ý một chút."
“Cao Phỉ ở bên ngoài, cha của hắn là Cao Dương Bình, các ngươi đại khái cũng nghe nói qua, chính ủy quân khu X. Trong quân khu, Cao Dương Bình là người trong suốt, chức vụ cũng là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, nhưng hồ sơ quân nhân xuất ngũ là do hắn quản lý." Thẩm Duệ chậm rì rì nói.
“Nói cách khác, người trong quân khu âm thầm hợp tác với anh chính là hắn —— Cao Dương Bình?"
Chu Vũ nhướng mày, hắn đã cảm thấy kỳ quái, Thẩm Duệ làm sao biết nhiều quân nhân xuất ngũ như vậy!
“Ừ… Cho nên… Cao Phỉ kia, anh định thu vào?" Từ Trường Thiên nhướng mày hỏi.
“Không." Thẩm Duệ ôn hòa cười nói, “Tuy rằng thiếu nhân tình Cao Dương Bình, nhưng cũng không tỏ vẻ chúng ta nhất định phải nhận Cao Phỉ. Về sau cũng như thế, nhân tình là nhân tình, chính sự là chính sự, nhân tình có thể dùng vật tư để hoàn lại, nhưng đoàn đội yêu cầu chúng ta trường kỳ dụng tâm giữ vững! Về sau đến tây bộ cũng là như thế. Lúc này, tôi lập quy định trước, bất luận kẻ nào, cho dù là Thẩm An, hay là người nhà của tôi, ba của tôi Thẩm Đại Bình là tổ trưởng tổ người cao tuổi, có thể tham dự hội nghị, nhưng không quyền biểu quyết!"
Từ Trường Thiên gật đầu, đồng ý nói, “Ừ, không tồi, tốt lắm, nhà của tôi, trừ bỏ tôi, tiểu Bạch cũng không có quyền biểu quyết!"
Chu Vũ nhìn Dương Sở Thuần, Dương Sở Thuần chớp mắt hoang mang nhìn lại, Chu Vũ trong lòng buồn bực, quay đầu, lạnh lùng nói, “Nhà của tôi cũng chỉ một mình tôi."
Lưu Khiết đẩy kính mắt, vẻ mặt thản nhiên, “Mọi người cũng biết, tôi chỉ có một mình. Về sau cũng sẽ không có trò nhận thân khôi hài."
“Tốt lắm, tôi, lão Từ, lão Chu, lão Lưu bốn người có quyền biểu quyết." Thẩm Duệ nghiêm túc nói, ngừng một chút, lại cười nói, “Bất quá mọi người cũng không cần nghiêm túc như vậy, quyền biểu quyết chỉ dùng khi có sự việc nghiêm trọng, chuyện bây giờ vẫn là chúng ta thương lượng quyết định."
Từ Trường Thiên nghiêm mặt nói, “Không sai, nhưng tôi cảm thấy Thẩm đại nhân làm như vậy phi thường tốt, hành trình này của chúng ta rất dài, đến tây bộ, còn phải trùng kiến căn cứ, sự việc khẳng định sẽ rất nhiều, ý kiến bất đồng cũng khẳng định không ít, nếu là một đoàn đội, vậy nên phải xác định sự tình hợp lý!"
“Đúng là như vậy!" cha Thẩm đồng ý gật đầu.
Thẩm An và Dương Sở Thuần ngồi phía trước cũng nghiêm túc gật đầu theo.
Thẩm Duệ nhìn thấy bộ dáng Thẩm An nghiêm túc, nhịn không được cười một tiếng, vươn tay xoa xoa tóc Thẩm An.
Thẩm An rầu rĩ giương mắt nhìn Thẩm Duệ, tại sao Anh hai thích xoa đầu của hắn như vậy?
Lúc này, Dương Sở Thuần trừng mắt kinh hô, “Có tình huống!"
Mọi người thấy Dương Sở Thuần trừng mắt nhìn màn hình, mặc dù trong đêm tối có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng. Một trong hai nữ nhân đó đang ôm một người nam nhân?! Từ từ! Nam nhân đó hình như là —— Ngải Hiểu Sơ?!
Thẩm An kinh ngạc trừng lớn mắt, hắn không nhìn lầm chứ? Ngải Hiểu Sơ lại thật sự cùng nữ nhân xinh đẹp kia ở cùng một chỗ?!
Từ Trường Thiên ý tứ không rõ cười hắc hắc. Bạch Cảnh Khanh thì đen mặt, tiểu tử chết tiệt muốn bị Ngải Hiểu Trân bóp chết có phải hay không??
Còn Chu Vũ lạnh mặt, Ngải Hiểu Sơ chính là thuộc bộ tác chiến của hắn!
Dương Sở Thuần trực tiếp nhảy lên, cả giận nói, “Ngải Hiểu Sơ tên ngu ngốc này!"
Lưu Khiết đẩy đẩy kính mắt, nhìn Thẩm Duệ, “Chỗ này có trá."
Thẩm Duệ mỉm cười, “Có hay không, đi ra ngoài nhìn xem chẳng phải sẽ biết?"
Thẩm An nghi hoặc nhìn Thẩm Duệ, hắn cảm thấy, Ngải Hiểu Sơ hẳn là sẽ không dễ dàng bị nữ nhân mê hoặc như vậy? Hơn nữa Anh hai cười thực bình tĩnh, hắn tổng cảm thấy hình như là Anh hai đã sớm biết trước?
Thẩm Duệ dẫn đầu mở cửa xe đi ra ngoài, Thẩm An nhảy ra ngay sau đó. Vừa xuống xe Thẩm Duệ liền cầm tay Thẩm An, lôi kéo Thẩm An đi đến chỗ lều trại.Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, ánh mắt lộ ra không hiểu nổi, không đi xem Ngải Hiểu Sơ sao?
Thẩm Duệ mỉm cười với Thẩm An, “Việc này tự nhiên sẽ có người xử lý, hiện tại đến phiên chúng ta trực đêm."
Thẩm Duệ nói xong liền lôi kéo Thẩm An đi đến lửa trại, mà cha Thẩm nhìn Thẩm Duệ và Thẩm An, liền chắp hai tay sau lưng, lắc đầu đi về phía lều trại, mẹ Thẩm ló đầu ra gọi ông, “Ông già, đi ngủ!"
Tiếng nói của Thẩm Duệ vừa vang lên, mọi người đều yên tĩnh, Thẩm An bật người quay đầu ghé vào lưng ghế dựa, Dương Sở Thuần cũng vểnh tai tựa lưng vào ghế ngồi nghe.
Lưu Khiết gật đầu, lên tiếng trước tiên, “Lượng lương thực và nước phân phối mỗi ngày tôi đã tính toán qua, với số vật tư chúng ta mang theo cùng với số đã chuẩn bị trước trong kho hàng kế tiếp, nếu như không có vấn đề gì lớn, mỗi người mỗi ngày một túi mì ăn liền hoặc bao khoai tây chiên, tổ trung lão niên được phân phối thêm một túi bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ có thể tùy thời chế tác, xe ‘Thực vật’ của hậu cần có gắn bộ nồi hơi, lượng bột mì cũng đủ, trên đường cũng có thể sưu tầm, vấn đề nước khá lớn, hiện nay chỉ có thể cung cấp bình nước khoáng loại nhỏ 330 ml."
Lưu Khiết nói xong, bấm di động trong tay, “Hiện nay, tôi cảm thấy kho hàng chúng ta an bài trên đường đi không thể bảo đảm được lương thực và nguồn nước cần thiết. Lúc trước lại có động đất, có thể kho hàng bị hư hao, hoặc là, bị người ta phát hiện …"
Lưu Khiết cũng không nói tiếp, nhưng sắc mặt những người khác đã có chút khó coi.
Nhưng Thẩm Duệ vẫn cười nhạt như thường, ngữ khí ôn hòa, “Không có việc gì, các kho hàng đó tôi đều cho người trang bị thiết bị đặc biệt, nếu xảy ra vấn đề, tôi sẽ biết ngay lập tức. Hiện tại tôi không nhận được tin tức gì, cho nên hẳn là không có bất cứ vấn đề gì. Huống hồ, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nghĩ qua muốn dựa vào những kho hàng đó. Lộ trình tiếp theo của chúng ta sẽ đi qua vài thành phố, nơi đó có vài nông trường, đặc biệt hạt giống sẽ là mục tiêu của chúng ta. Cho nên, tiểu Bạch, kế tiếp đặt trọng tâm vào kỹ thuật trồng cây không cần đất, mặt khác, kỹ thuật tinh lọc đất cũng phải tiến hành."
Bạch Cảnh Khanh nhu nhu trán, hắn thật sự cảm thấy mình sắp tức chết, Bạch Cảnh Khanh than phiền, “Không thành vấn đề, nhưng mà, Thẩm đại nhân, ngài nên tìm thêm cho tôi một số người, chỉ vài người chúng tôi căn bản là không có cách nào hoàn thành công tác!"
Thẩm Duệ cười cười, “Yên tâm, việc này tôi vẫn luôn để ý."
Bạch Cảnh Khanh lúc này mới giãn chân mày.
Chu Vũ trầm giọng mở miệng, “Vấn đề dị năng, tiểu Bạch, cậu có kết luận chưa?"
Bạch Cảnh Khanh cau mày nói, “Xem như có một chút, dị năng và tinh thần lực có quan hệ, hiện nay tôi phân tích chính là như vậy, cậu xem tên này ——" Bạch Cảnh Khanh chỉ vào Dương Sở Thuần, “Thời gian chiến đấu bằng các cậu, hắn đánh quái vật cũng nhiều, dùng đến cậy mạnh cũng không ít, nhưng sau khi kết thúc hắn còn có thể vui vẻ tìm Ngải Hiểu Sơ cãi nhau, Ngải Hiểu Sơ lại không được, Ngải Hiểu Sơ sau khi chiến đấu xong lập tức than mệt, những người khác cũng không dư năng lượng như hắn. Đương nhiên, lão Chu cậu không giống."
Chu Vũ nhướng mày, nhìn Dương Sở Thuần đang đắc ý cười hì hì, đôi mắt lóe lóe, “Bởi vì trước đây hắn đã có dị năng tiên tri?"
“Tiên tri rất hao phí tinh thần lực, lúc trước tôi đã cho hắn làm thí nghiệm, tinh thần lực của hắn mạnh hơn những người khác nhiều lắm." Bạch Cảnh Khanh vuốt cằm nói, “Đương nhiên, còn phụ thuộc thể chất, sử dụng di năng thuần thục hay không, Dương Sở, Chu đội cậu, còn có lão Lưu đều sử dụng thuần thục, những người khác sử dụng dị năng không thuần thục bằng mấy cậu."
Thẩm Duệ khẽ gật đầu, “Uhm, kết luận này không tồi, lão Chu, thời điểm huấn luyện, dị năng cũng xếp vào nội dung huấn luyện."
Chu Vũ gật đầu, “Hiểu được."
“Hiện tại nói về vấn đề người mới nhập đoàn." Thẩm Duệ nhìn cha Thẩm, cười hỏi, “Ba so với bọn con có kinh nghiệm nhiều hơn, ba thấy loại chuyện này nên làm như thế?"
Cha Thẩm nhìn Thẩm Duệ, nghiêm túc mở miệng nói, “Trước tiên, mấy người bên ngoài kia con định làm như thế nào?"
“Cứ như vậy, nói thật con rất hứng thú, có người nhịn không được hấp dẫn hay không?" Thẩm Duệ mỉm cười nói, mắt nhìn màn hình bị Chu Vũ lấy ra, trên màn hình chính là mấy người kia.
“Nằm, chắc chắn là Cao Phỉ, con thứ ba của một vị đại nhân vật. Người đi tới đi lui là Mã Đại Tráng, tổng giám đốc công ty XX. Hai nữ nhân, một là tiểu minh tinh, một là sinh viên, còn người vuốt súng chính là Lý Chấn Đông." Chu Vũ đạm mạc ngắn gọn nói.
“Lý Chấn Đông? Chính là tên âm hiểm tiểu nhân rõ ràng bại bởi Thẩm đại nhân của chúng ta, lại mặt dày mày dạn chiếm vị trí vốn là thuộc về Thẩm đại nhân?!" Từ Trường Thiên kêu lên, trừng mắt nhìn về phía Chu Vũ, “Con mẹ nó anh còn cấp súng cho hắn?!"
Chu Vũ mặt không đổi sắc, “Súng không phải tôi cấp."
“Tôi cấp, không hề gì, trong trí nhớ của tôi không có loại người này." Thẩm Duệ cười mỉm xua tay.
“Nhưng nếu hắn đem chuyện của chúng ta tiết lộ cho quân đội…" cha Thẩm ý vị sâu sa nhìn Thẩm Duệ.
—— nếu quân đội hoặc là chính phủ biết có bọn họ tồn tại…
Thẩm Duệ mỉm cười, ôn hòa lại lộ ra tự tin, “Không có việc gì, ai mạnh thì luật thuộc về người đó." Dừng một chút, Thẩm Duệ cười cười nói, “Tôi không nghĩ là hắn có thể còn sống tìm được tổ chức."
Cha Thẩm vừa nghe, trong lòng ngược lại thả lỏng, sau đó cũng cười ha hả nói, “Đúng vậy."
—— nếu bọn họ đủ mạnh, cần gì sợ hãi? Mà quan trọng là, trong mạt thế, chỉ sợ chính phủ và quân đội cũng đã sớm loạn thành một đoàn?
“Điều kiện người mới gia nhập đoàn, chúng ta nên xác định một chút?" Chu Vũ lên tiếng hỏi. Vừa nói vừa nhìn màn hình, trong mấy người kia có ai lọt vào mắt Thẩm đại nhân? Chu Vũ cũng nghĩ Thẩm đại nhân đề xuất vấn đề người mới nhập đoàn là đột nhiên động kinh.
“Phải có năng lực! Hữu dụng!" Bạch Cảnh Khanh chặt đinh chém sắt nói. Tốt nhất thêm vài chuyên gia sinh vật học hoặc là nghiên cứu gen …
“Có ý thức đoàn đội, có thể phụ trách chính mình, không ích kỷ…" Lưu Khiết nói.
“Có trách nhiệm!" cha Thẩm trầm giọng nói, làm người không thể không có trách nhiệm!
Thẩm Duệ gật đầu, nhìn về phía Từ Trường Thiên, “Cậu thì sao?"
Từ Trường Thiên nhếch miệng mỉm cười, “Tốt nhất chính là hiểu được cơ điện …"
Thẩm Duệ nhướng mày, có lĩnh vực chuyên nghiệp đúng không?
Thẩm Duệ lại nhìn về phía Chu Vũ, “Còn cậu?"
Chu Vũ bình tĩnh mở miệng, “Tôi không có vấn đề gì." Không nghe lời thì đánh đến nghe lời mới thôi, dám hai lòng liền đánh chết! Dám bán đứng đoàn đội liền giết người diệt khẩu!
Thẩm Duệ mỉm cười, nhìn Lưu Khiết, “Vừa mới nói, đều nhớ kỹ, sau này sẽ là tiêu chuẩn nhận người của chúng ta." Dừng một chút, “Đương nhiên, giai đoạn này, chúng ta không nhận người, nếu gặp phải thích hợp, thì lưu ý một chút."
“Cao Phỉ ở bên ngoài, cha của hắn là Cao Dương Bình, các ngươi đại khái cũng nghe nói qua, chính ủy quân khu X. Trong quân khu, Cao Dương Bình là người trong suốt, chức vụ cũng là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, nhưng hồ sơ quân nhân xuất ngũ là do hắn quản lý." Thẩm Duệ chậm rì rì nói.
“Nói cách khác, người trong quân khu âm thầm hợp tác với anh chính là hắn —— Cao Dương Bình?"
Chu Vũ nhướng mày, hắn đã cảm thấy kỳ quái, Thẩm Duệ làm sao biết nhiều quân nhân xuất ngũ như vậy!
“Ừ… Cho nên… Cao Phỉ kia, anh định thu vào?" Từ Trường Thiên nhướng mày hỏi.
“Không." Thẩm Duệ ôn hòa cười nói, “Tuy rằng thiếu nhân tình Cao Dương Bình, nhưng cũng không tỏ vẻ chúng ta nhất định phải nhận Cao Phỉ. Về sau cũng như thế, nhân tình là nhân tình, chính sự là chính sự, nhân tình có thể dùng vật tư để hoàn lại, nhưng đoàn đội yêu cầu chúng ta trường kỳ dụng tâm giữ vững! Về sau đến tây bộ cũng là như thế. Lúc này, tôi lập quy định trước, bất luận kẻ nào, cho dù là Thẩm An, hay là người nhà của tôi, ba của tôi Thẩm Đại Bình là tổ trưởng tổ người cao tuổi, có thể tham dự hội nghị, nhưng không quyền biểu quyết!"
Từ Trường Thiên gật đầu, đồng ý nói, “Ừ, không tồi, tốt lắm, nhà của tôi, trừ bỏ tôi, tiểu Bạch cũng không có quyền biểu quyết!"
Chu Vũ nhìn Dương Sở Thuần, Dương Sở Thuần chớp mắt hoang mang nhìn lại, Chu Vũ trong lòng buồn bực, quay đầu, lạnh lùng nói, “Nhà của tôi cũng chỉ một mình tôi."
Lưu Khiết đẩy kính mắt, vẻ mặt thản nhiên, “Mọi người cũng biết, tôi chỉ có một mình. Về sau cũng sẽ không có trò nhận thân khôi hài."
“Tốt lắm, tôi, lão Từ, lão Chu, lão Lưu bốn người có quyền biểu quyết." Thẩm Duệ nghiêm túc nói, ngừng một chút, lại cười nói, “Bất quá mọi người cũng không cần nghiêm túc như vậy, quyền biểu quyết chỉ dùng khi có sự việc nghiêm trọng, chuyện bây giờ vẫn là chúng ta thương lượng quyết định."
Từ Trường Thiên nghiêm mặt nói, “Không sai, nhưng tôi cảm thấy Thẩm đại nhân làm như vậy phi thường tốt, hành trình này của chúng ta rất dài, đến tây bộ, còn phải trùng kiến căn cứ, sự việc khẳng định sẽ rất nhiều, ý kiến bất đồng cũng khẳng định không ít, nếu là một đoàn đội, vậy nên phải xác định sự tình hợp lý!"
“Đúng là như vậy!" cha Thẩm đồng ý gật đầu.
Thẩm An và Dương Sở Thuần ngồi phía trước cũng nghiêm túc gật đầu theo.
Thẩm Duệ nhìn thấy bộ dáng Thẩm An nghiêm túc, nhịn không được cười một tiếng, vươn tay xoa xoa tóc Thẩm An.
Thẩm An rầu rĩ giương mắt nhìn Thẩm Duệ, tại sao Anh hai thích xoa đầu của hắn như vậy?
Lúc này, Dương Sở Thuần trừng mắt kinh hô, “Có tình huống!"
Mọi người thấy Dương Sở Thuần trừng mắt nhìn màn hình, mặc dù trong đêm tối có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng. Một trong hai nữ nhân đó đang ôm một người nam nhân?! Từ từ! Nam nhân đó hình như là —— Ngải Hiểu Sơ?!
Thẩm An kinh ngạc trừng lớn mắt, hắn không nhìn lầm chứ? Ngải Hiểu Sơ lại thật sự cùng nữ nhân xinh đẹp kia ở cùng một chỗ?!
Từ Trường Thiên ý tứ không rõ cười hắc hắc. Bạch Cảnh Khanh thì đen mặt, tiểu tử chết tiệt muốn bị Ngải Hiểu Trân bóp chết có phải hay không??
Còn Chu Vũ lạnh mặt, Ngải Hiểu Sơ chính là thuộc bộ tác chiến của hắn!
Dương Sở Thuần trực tiếp nhảy lên, cả giận nói, “Ngải Hiểu Sơ tên ngu ngốc này!"
Lưu Khiết đẩy đẩy kính mắt, nhìn Thẩm Duệ, “Chỗ này có trá."
Thẩm Duệ mỉm cười, “Có hay không, đi ra ngoài nhìn xem chẳng phải sẽ biết?"
Thẩm An nghi hoặc nhìn Thẩm Duệ, hắn cảm thấy, Ngải Hiểu Sơ hẳn là sẽ không dễ dàng bị nữ nhân mê hoặc như vậy? Hơn nữa Anh hai cười thực bình tĩnh, hắn tổng cảm thấy hình như là Anh hai đã sớm biết trước?
Thẩm Duệ dẫn đầu mở cửa xe đi ra ngoài, Thẩm An nhảy ra ngay sau đó. Vừa xuống xe Thẩm Duệ liền cầm tay Thẩm An, lôi kéo Thẩm An đi đến chỗ lều trại.Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, ánh mắt lộ ra không hiểu nổi, không đi xem Ngải Hiểu Sơ sao?
Thẩm Duệ mỉm cười với Thẩm An, “Việc này tự nhiên sẽ có người xử lý, hiện tại đến phiên chúng ta trực đêm."
Thẩm Duệ nói xong liền lôi kéo Thẩm An đi đến lửa trại, mà cha Thẩm nhìn Thẩm Duệ và Thẩm An, liền chắp hai tay sau lưng, lắc đầu đi về phía lều trại, mẹ Thẩm ló đầu ra gọi ông, “Ông già, đi ngủ!"
Tác giả :
Hồng Trà Ngận Hảo Hát