Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 22: Danh sách cuối cùng (1)

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 22: Danh sách cuối cùng (1)

Đợi khi tất cả mọi người chạy tới sân huấn luyện giữa trung tâm căn cứ, mặt đất lại kịch liệt rung chuyển.

Đại khái sau mười phút, động đất mới đình chỉ, mà động đất vừa ngừng, bên ngoài căn cứ vang lên tiếng sụp đổ thật lớn.

Thẩm An ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài một mảnh bụi mù ồn ào náo động, Lưu Khiết đẩy kính mắt, yên lặng đếm số người ở chỗ này, uhm, sáu mươi lăm người, ngạch, sáu mươi người, thêm năm vật thể không còn là người.

Lưu Khiết nhìn ký túc xá vẫn còn đứng vững sau trận động đất, Lưu Khiết thầm lau mồ hôi, may mà lúc trước lão đại kiên trì muốn gia cố…

Động đất đình chỉ, mọi người đầu tiên là ngẩn người, sau đó bắt đầu thấp giọng thảo luận. Còn thân nhân của năm vật thể bị đóng băng kia, Bạch Cảnh Khanh, Trương Vô Kỵ, Tống Binh mấy người liền vọt tới bên thân nhân biến thành quái vật của mình.

Mà Thẩm Duệ buông lỏng bàn tay vừa rồi còn gắt gao lôi kéo Thẩm An, nhảy lên võ đài quyền anh.

Ngay khi Thẩm Duệ nhảy lên võ đài quyền anh, những tiếng thảo luận bất an và ồn ào dưới đài lập tức biến mất, tất cả mọi người lặng im, nhìn Thẩm Duệ trên võ đài.

“Hiện tại lập tức tập hợp theo đội ngũ!" Giọng nói của Thẩm Duệ vẫn thực ôn hòa, bình bình đạm đạm, nhưng trên mặt không còn mỉm cười như trước, mà là vẻ mặt bình tĩnh.

Sau một trận xôn xao, bốn người Chu Vũ, Lưu Khiết, Bạch Cảnh Khanh, Từ Trường Thiên đứng trước võ đài quyền anh, đối mặt Thẩm Duệ, mà phía sau từng người bọn họ là cấp dưới, người nhà thì đứng sau cha Thẩm.

“Trước ngày 20 tháng 12, tôi có một bảng danh sách, các ngành cũng đều có một bảng danh sách, những người có tên trên đó, chính là những người tôi có thể mang theo. Điểm ấy, cũng có vài người đã sớm biết, ngày mai, tôi sẽ mang những người trên danh sách này theo, cùng với người thân của tôi, đến Tây bộ trước, tôi muốn thành lập căn cứ ở nơi đó một lần nữa. Hành trình này sẽ rất gian khổ, mạt thế đã đã đến, loạn thế sắp bắt đầu, có lẽ còn chưa tới được Tây bộ, sẽ có người chết đi, cũng có khả năng, tất cả mọi người còn sống, tôi không cam đoan mọi người được an toàn, tôi cũng không cam đoan những người đi theo tôi đến Tây bộ nhất định có thể trở lại cuốc sống trước mạt thế.

Thậm chí, tôi không thể cam đoan, mọi người đến được Tây bộ liền sẽ an toàn, bởi vậy, hiện tại, tôi cho tất cả thời gian một ngày suy xét, 8g30 sáng mai, tôi sẽ xác định danh sách cuối cùng! Những ai không muốn đi theo, tôi sẽ lệnh hậu cần chia cho nửa tháng đồ ăn và vũ khí."

“Nếu mọi người có ý xác định, thì gặp Lưu Khiết lấy một bảng quy định, nếu có thể tiếp thu và nguyện ý tuân thủ những quy định đó, 8g30 sáng mai tới gặp đội trưởng của bộ mình báo danh. Hiện tại, giải tán!"

******

Thẩm An đứng trước tủ đông, nhìn khuôn mặt nhắm mắt an tĩnh của Bạch mẹ bị đặt trong tủ đông. Thì ra ngay sau khi vừa nhiễm bệnh độc, đóng băng lại có thể khống chế được bệnh độc phát tán à?

“May mắn…" Đột nhiên, tiếng thì thầm vang lên.

Thẩm An quay đầu, chỉ thấy Bạch Cảnh Khanh không biết đã đến từ lúc nào, phía sau còn có Bạch ba. Bạch Cảnh Khanh ngưng mắt nhìn Bạch mẹ trong tủ đông, lẩm bẩm nói, “May mắn, lão Đại đóng băng kịp lúc, nếu không…"

Nếu không, sẽ hoàn toàn giống tang thi trong tủ đông bên cạnh bắt đầu hư thối.

Thẩm An nhìn Bạch mẹ trong tủ đông, nhẹ giọng nói, “Bạch ca, Bạch bá mẫu còn có thể tỉnh táo lại không?"

Bạch Cảnh Khanh ngẩng đầu nhìn Thẩm An, hỏi, “Cậu cảm thấy sao?"

Thẩm An nhìn Bạch Cảnh Khanh, nghiêm túc nói, “Bạch ca nhất định sẽ làm cho Bạch bá mẫu tỉnh lại."

Bạch Cảnh Khanh còn chưa mở miệng, Bạch ba cũng đã khàn khàn giọng nói rằng, “Loại chuyện này làm sao có thể được? Đóng băng hoàn toàn, cả tế bào cũng bị đóng băng, làm sao có thể hồi tỉnh lại đây? Cho dù có tỉnh lại, chỉ sợ cũng là…" Bạch ba không nói tiếp, ánh mắt thống khổ nhìn Bạch mẹ nằm yên lặng trong tủ đông.

Bạch Cảnh Khanh trầm mặc, bình tĩnh nhìn chằm chằm mẹ đang nằm trong tủ đông, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, giọng nói của Thẩm Duệ đột ngột vang lên, “An An!"

Thẩm An quay đầu, nhìn về phía Thẩm Duệ đang bước vội tới, khóe miệng hiện lên nụ cười, “Ca!"

Thẩm Duệ vốn đang muốn phạt Thẩm An vì Thẩm An còn dám ở lại trong ký túc xá chờ hắn lúc xảy ra động đất! Lại không ngờ, An An của hắn lại đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

Thẩm Duệ tâm tình chợt lóe, lập tức trên mặt cũng hiện ra nụ cười hiền hòa, nhưng đôi mắt lại càng thêm sâu thẳm.

Thẩm Duệ đi đến bên cạnh Thẩm An, liền đưa tay xoa xoa tóc Thẩm An, nhìn về phía Bạch Cảnh Khanh, giọng điệu ôn hòa tùy ý giống như nói về thời tiết, “Tiểu Bạch, việc nghiên cứu bệnh độc tôi giao cho cậu, đúng rồi, có thứ này, cậu với Bạch bá phụ xem thử, nếu có thể đồng ý thì kí tên vào."

Bạch Cảnh Khanh có chút không hiểu ngốc lăng tiếp nhận, mở ra nhìn thấy:

Tôi _____ nguyện ý đem người thân của tôi _______ giao cho Thẩm Duệ quản lý, để lãnh đạo phòng nghiên cứu sinh vật là Bạch Cảnh Khanh tiến hành nghiên cứu trị liệu, toàn bộ phí dụng nghiên cứu được miễn, nhưng nếu nghiên cứu thất bại, trách nhiệm không thuộc phòng nghiên cứu sinh vật, cũng không liên quan đến Bạch Cảnh Khanh!

“Một bộ hai phần, nếu như không có vấn đề, cậu kí tên phần người nghiên cứu đi. Tôi đã ký tên tôi rồi, tên người nhà thì để Bạch bá phụ ký." Thẩm Duệ nói xong, nét mặt biểu lộ nụ cười ôn hòa.

Tay Bạch Cảnh Khanh run run, đôi mắt Bạch ba ba cũng hồng hồng, Bạch Cảnh Khanh nhìn Thẩm Duệ, ngập ngừng hỏi, “Lão Đại, anh cảm thấy, mẹ tôi còn có khả năng tỉnh lại sao?"

Thẩm Duệ không nói gì, chỉ thản nhiên cười.

Thẩm An tiếp lời, vẻ mặt nghiêm túc, “Bạch ca, mạt thế đã đến còn có cái gì là không có khả năng?"

Dừng một chút, Thẩm An lại nghiêm túc nói, “Quan trọng nhất là, Bạch ca, anh nguyện ý buông tha như vậy sao?"

Ánh mắt của Bạch Cảnh Khanh nhất thời đỏ! Hắn đương nhiên không nguyện ý buông tha, đó là.mẹ của hắn! Là khi hắn bốc đồng đi theo Từ Trường Thiên tham gia quân ngũ, mẹ của hắn yên lặng tha thứ, là khi hắn bị phế hai chân, mẹ của hắn vì hắn khóc vì hắn bôn ba khắp nơi tìm bác sĩ, là khi hắn bị người khác âm thầm sửa trị không chỗ để đi, thiếu chút nữa lang thang đầu đường, mẹ vẫn không bỏ rơi hắn, gọi hắn trở về nha, thậm chí, khi hắn bốc đồng nói với mẹ, nửa đời sau muốn sống cùng Từ Trường Thiên, mẹ vẫn như cũ đón nhận hắn!

Hắn sao có thể cứ như vậy nhìn mẹ của hắn nằm ở nơi này?

“Cậu chủ Thẩm, cậu muốn, muốn mang chúng tôi theo sao?" Bạch ba run rẩy hỏi.

Cậu chủ Thẩm? Thẩm Duệ bị Bạch b đột nhiên gọi là cậu chủ Thẩm làm cho sửng sốt, Bạch ba trước giờ đều gọi hắn Tiểu Duệ …

Nhưng Thẩm Duệ lập tức cười nói, “Đương nhiên, bất quá, Bạch bá phụ, ngài vẫn gọi con một tiếng tiểu Duệ đi, giống trước kia là được rồi." Dừng một chút, Thẩm Duệ lại áy náy nói, “Cam kết này là con tạm thời nghĩ ra, có chút viết ngoáy, nhưng con nghĩ loại chuyện này phải mấy điều ước thích hợp. Bá phụ, ngài xem kỹ lại, nếu như không có vấn đề, ngài cùng với tiểu Bạch kí tên đi, con đã nói với lão Từ, xe thùng đựng hàng cải tạo lại có một chiếc là cho phòng nghiên cứu sinh vật, đến lúc đó, bá mẫu chuyển đến trong xe đó, bá phụ, ngài cũng có nghiên cứu cái này, đến lúc đó, ngài làm trợ thủ giúp tiểu Bạch."

Bạch ba nghe xong, vẻ mặt có chút kích động, ông cho rằng ông và con trai Bạch Cảnh Khanh sẽ bị bỏ rơi, ông không có khả năng mặc kệ vợ mình, cũng đã sớm tự tính toán xong, nhất định phải bắt Trường Thiên mang tiểu Khanh theo, còn ông lưu lại chăm sóc lão bà, mặc kệ sống chết như thế nào, ông cũng sẽ không rời khỏi lão bà đã cùng ông làm bạn hơn ba mươi năm …

Nhưng lại không ngờ, Thẩm Duệ lại đồng ý mang bọn họ theo, mang lão bà đã biến thành quái vật theo … Còn giao cho tiểu Khanh nghiên cứu bệnh độc, thậm chí làm ra bản cam kết như vậy …

Có lẽ, bản cam kết này, trong loạn thế sắp tới không tính là gì, nhưng ít nhất biểu lộ được tâm ý của Thẩm Duệ!

—— mà ông tin tưởng, lấy đầu óc khôn khéo của Thẩm Duệ, nếu hắn nói ra, như vậy việc nghiên cứu quái vật bệnh độc là chắc chắn!

Bạch ba ba âm thầm nắm chặt tay, ông nhất định sẽ trợ giúp tiểu Khanh nghiên cứu được loại bệnh độc này!

Bạch Cảnh Khanh bình tĩnh nhìn Thẩm Duệ, nghiêm túc, trang trọng nói, “Lão Đại! Cảm ơn!"

Thẩm Duệ mỉm cười, lôi kéo Thẩm An ra ngoài.

Thẩm An đi theo Thẩm Duệ đến một bãi đất trống, dọc theo đường đi, Thẩm An thấy không ít người đã vào lều trại, mà trong những người này, có vài người thấy bọn họ cười cười hoặc là cung kính chào hỏi, có vài người ánh mắt có chút lóe, hoặc là rõ ràng cúi đầu rầu rĩ tránh đi.

Thẩm An biết, tâm những người này đã muốn rời đi!

Tu luyện linh thủy bí quyết làm cho nhĩ lực của hắn hơn người bình thường rất nhiều, mà linh thủy bí quyết mang đến năng lực có thể lắng nghe vạn vật, tuy rằng hiện nay chỉ có thể nghe được tàng ngao ca ca nuôi ngao ngao kêu muốn ăn thịt bò, nhưng, thực vi diệu, dường như hắn có thể nhìn thấu tâm tư của những người này?

Hình như là ở trong đầu mơ mơ hồ hồ cảm giác được tâm tư của những người này …

Thẩm An nghiêng đầu nhìn anh hai hắn, mặc kệ những người này tránh đi, hoặc giả vờ cười, hoặc cung kính, hoặc cười thành khẩn, ca ca đều mỉm cười như cũ, không hề tỏ vẻ không vui hoặc là cảm xúc khác thường.

Ca ca của hắn đã sớm tính đến?

“An An, chúng ta đi xem Thịt Bò tỉnh chưa …" Thẩm Duệ lôi kéo Thẩm An vừa đi vừa cười mị mị nói, lần thứ hai phất phất tay đối với những người cúi chào hai anh em bọn họ, xem như chào hỏi, cũng không thèm để ý đối phương nhìn thấy hay không.

Thẩm An thấy ca ca Thẩm Duệ không thèm để ý, cũng không thèm để ý tới, trong lòng nghĩ, Thịt Bò? Là nói tới tàng ngao ca ca nuôi, tàng ngao đặc biệt thích ăn thịt bò…

Kiếp trước trước khi chết, hắn chưa từng thấy qua động vật biến thành quái vật, nhưng từng nghe nói qua, có vài loại động vật sẽ biến dị, không biết tàng ngao của ca ca có thể hay không…

Khi đi đến trước ổ chó, thì thấy một con chó to toàn thân ngăm đen đang ngáp dài, vừa ngáp vừa phun ra ngọn lửa…

—— quả nhiên… Biến dị …

Thẩm Duệ nhướng mày, cười mỉm lôi kéo Thẩm An ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầuto đang thân mật cọ hắn, “Không tồi. Ừ, có thể phun lửa là có thể mang theo."

Con chó to hưng phấn, phe phẩy cái đuôi, ánh mắt lấp lánh nhìn Thẩm Duệ.

Thẩm An nghe được tiếng hưng phấn kích động ngao ngao gọi: Lão Đại! Lão Đại! Em sẽ phun lửa! Đổi tên cho em nha!

Vì thế Thẩm An quay đầu, phiên dịch từng chữ.

Thẩm Duệ chọt chọt ngọn lửa Thịt Bò phun ra, cười tủm tỉm nói, “Đổi tên? Được! Nhất định là ghét bỏ hai chữ nghe không hay đúng không? Tốt! Về sau kêu mày là Viên Thịt Bò!"

Thịt Bò, không, Viên Thịt Bò cứng lại rồi! Rơi lệ đầy mặt ngửa đầu nhìn trời, ta là tàng ngao, ta không phải Viên Thịt Bò a!!

*****

Chơi với Viên Thịt Bò bi phẫn ủy khuất trong chốc lát, Thẩm An ngửa đầu nhìn về Thẩm Duệ phía sau mình, “Ca! Ca nghĩ, Bạch bá mẫu có thể trở lại bình thường không?"

Người bọn họ muốn dẫn theo rất nhiều, tuy rằng ba tháng trước ca ca đã cải tạo Hummer, xe thùng đựng hàng xe, nhưng mà, nếu muốn mang theo người đã biến thành quái vật, vẫn phải dùng tủ đông, tuy rằng nói là vì nghiên cứu, nhưng những người khác có thể cảm thấy lãng phí không?

Hơn nữa, mang theo những người biến thành quái vật đó, cũng là tai hoạ ngầm.

“Có thể hay không, ca ca không biết." Thẩm Duệ vuốt mái tóc mềm mại của Thẩm An, hạ giọng ôn nhu nói, “Nhưng nếu Bạch Cảnh Khanh có thể nghiên cứu thành công, nói không chừng chính là tuyệt chiêu bảo mệnh của chúng ta trong tương lai. Lo trước tai hoạ tốt đúng không?"

Dừng một chút, Thẩm Duệ nhìn về phía lều trại bên trái mảnh đất trống, hình như chỗ đó xảy ra tranh cãi, Chu Vũ đang xử lý.

Thẩm Duệ híp mắt, thiên cơ bí quyết của hắn đã tiến giai.

Lúc này, bên kia tranh cãi ầm ĩ, hắn đều nghe thấy.

Thì ra là bất mãn vấn đề lều trại và lương khô nhàm chán sao? Có người bắt đầu gây rối rồi?

Thẩm Duệ trong lòng thờ ơ, đại khái ngày mai đến báo danh, hẳn là chỉ còn lại một nửa.

Như vậy rất tốt.

An An đơn thuần, lo lắng những người khác sẽ cảm thấy mang theo Bạch bá mẫu chính là trói buộc, đến lúc đó sẽ bất mãn, đối với Thẩm Duệ hắn mà nói, quái vật đã bị đóng băng không cử động được không phải quái vật nguy hiểm cũng không phải là trói buộc, những kẻ không tín nhiệm Thẩm Duệ hắn, có tâm nghi kỵ hoài nghi hắn, lòng đầy dã tâm ích kỷ mới chân chính là trói buộc.

Những người đó trước mạt thế, ngửi được khí tức của căn cứ không tầm thường, vì thế lựa chọn lưu lại.

Những người đó cho là đã thông qua được khảo nghiệm cuối cùng, có thể leo lên con thuyền của Thẩm Duệ hắn, lại không ngờ, mạt thế đã đến, hết thảy đều thay đổi.

Những kẻ thường ngày bị hắn và nhóm Chu Vũ ngăn chặn, ích kỷ của bọn họ, nghi kỵ đa nghi của bọn họ, dã tâm của bọn họ, trong đêm nay sẽ bộc phát ra.

Bọn họ sẽ lựa chọn rời đi, nhưng khả năng cao hơn chính là, bọn họ sẽ lựa chọn cướp đoạt vật tư phong phú —— cái kho hàng hắn cố ý hạ lệnh cố ý mở ra tràn đầy lương thực, còn có vũ khí!

Còn có xe đã nâng cấp tốt trước mạt thế mà bọn họ mơ ước …

—— binh biến?

Hắn rất chờ mong.

Thẩm Duệ nhếch môi, nhìn Thẩm An đang tò mò ngẩng đầu trong lòng ngực của hắn, ánh mắt châm chọc lạnh như băng dần dần mềm mại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn hai má Thẩm An, thấp giọng nói, “An An, ca ca mang em đi xem trò hay."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại