Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 99

Mùi thực vật ở trong phòng ngay ngoài cửa cũng có thể ngửi thấy được, Ngô Quốc An hít hít cái mũi, nhìn cơm trưa thịt và bánh mỳ trong tay, lặng lẽ đem đồ vật dấu ở phía sau.

Hành động của hắn tự nhiên không gạt được Từ Phong ở bên cạnh, Từ Phong tà ta liếc nhìn Ngô Quốc An một cái, khinh bỉ rõ ràng trong ánh mắt, lập tức lướt qua Ngô Quốc An, Từ Phong bước nhanh vào phòng, kéo giọng kích động hô to: “Táp ca—-"

“Còn chưa có chết đâu." Tiêu Táp đen mặt từ trong phòng bếp đi ra, một tay cầm xẻng một tay cầm đũa, trên người còn mang một cái tạp dề có hoa nhỏ.

Ba người lập tức trợn mắt há mồm, cằm rớt xuống, nguyên bản lâu chưa gặp trong lòng có chút thấp thỏm, trải qua một màn này, những cái cảm xúc khẩn trương đó nhất thời tiêu tán đi không ít.

Từ Phong ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang: “Táp ca, loại việc nặng này sao ngươi phải làm?"

Tiêu Táp nhướng mày, biểu tình khốc khốc nhìn không ra chút xấu hổ, hỏi ngược lại: “Vậy người đến?"

Từ Phong bị nghẹn, xầm xầm xì xì không nói ra lời, hắn làm gì đó phải quen, nếu thật để hắn tới, vẫn là không nên đạp hư lương thực vẫn hơn.

“Ta đến, ta sẽ nấu cơm, Táp ca ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi." Lý Nhiên thanh thúy đáp, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, mặc kệ là bản thân Táp ca hay Cảnh thiếu có thể giúp hắn tìm anh trai, hắn đều hy vọng mình có chút tác dụng.

Tiêu Táp cũng không lằng nhằng, cởi tạp dề trực tiếp đưa cho đứa nhỏ, nhìn kỹ Lý Nhiên, cảm thấy có chút quen mặt liền hỏi: “Ngươi là đứa nhỏ nhà ai?"

Lý Nhiên ánh mắt lóe sáng, giòn giã trả lời: “Anh trai ta là Lý Lương."

Tiêu Táp gật gật đầu, không hỏi nhiều hơn, tình huống hiện tại nếu Lý Lương không xuất hiện nhất định là lành ít dữ nhiều, Tiêu Táp mặc dù có chút tiếc hận nhưng cũng chỉ coi như vậy, lúc trước hắn xem trọng Lý Lương, chỉ tiếc hắn là em họ của Lý Cường, sau khi bọn họ rời đi, Lý Lương chọn anh họ, tuy rằng đại bộ phận nguyên nhân là vì em trai, nhưng vô luận kết quả như thế nào, lựa chọn chính là lựa chọn, mỗi người đều phải có trách nhiệm với hành vi của mình.

Để đũa xuống, Tiêu Táp giao xẻng trong tay cho Lý Nhiên, cũng không có rối rắm ở vấn đề Lý Lương, thản nhiên nói: “Trong nồi ta nấu một chút cháo, ngươi chú ý lửa, các ngươi nếu chưa ăn cơm, ở phòng bếp có cái gì, ngươi xem rồi làm!""

“Được ạ!" Khoan khoái lên tiếng, Lý Nhiên tiến vào phòng bếp, vừa mới vào đến đã bị hỗn loạn trong phòng bếp làm kinh ngạc một phen, lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên cái trán, trong lòng lặng lẽ thở phào một tiếng, hắn nói a, Táp ca ngươi đúng là một tay thiện nghệ nhà bếp nha, so với sát thủ cũng không kém nhiều lắm. Bất quá cháo này nấu cũng không tệ lắm, chính là khi hắn nhìn thấy thực vật bị vứt trong thùng rác, trong lòng tất nhiên không thể suy nghĩ, cả người vô cùng đau đớn, lãng phí rất nhiều đồ vật để nấu ra một nồi cháo a!

Kỳ thật Tiêu Táp còn tính toán xào rau, chỉ tiếc tay nghề thật sự không tốt, may mắn ngày hôm qua vào trụ trong phòng, Bạch Cảnh liền đem phòng bếp nhồi đầy, bằng không còn thật không đủ y lẵng phí.

Lý Nhiên cực kỳ không bình tĩnh mà nhìn phòng bếp, trái tim co rút, vừa kéo vừa đau, thẳng đến giờ khắc này, thấy cái giỏ đồ ăn, bên cạnh còn có nồi cháo cùng với đám bị Tiêu Táp vứt đi, lãng phí thực vật rõ ràng có thể ăn được, lúc này hắn mới chân chính cảm nhận được, câu nói lúc ấy của Phong ca “Táp ca không thiếu những thứ đó" là cái hàm nghĩa gì.

Lãng phí thực vật thật đáng xấu hổ, hài tử trong ngày thường ăn không đủ no, mặc không đủ ấm tổn thương không dậy nổi, Lý Nhiên thiếu chút nữa cắn một cái, vén tay áo lên không chút khách khí thể hiện thân thủ.

“Bang bang phanh!" Tiếng vang bên trong phòng bếp thật sự quá lớn, Từ Phong duỗi cổ nhìn xung quanh, trong lòng có chút lo lắng, đứa nhỏ Lý Nhiên này không có việc gì đi.

Tiêu Táp vững vàng ngồi trên ghế sa lông, đối với cảm xúc của đứa nhỏ không thèm để ý, cái lo là tiếng vang này sẽ phiền đến tiểu Cảnh, thản nhiên nói một câu “đóng cửa lại", Ngô Quốc An liền nhanh chóng thi hành.

Kéo cửa phòng bếp lại, trog nháy mắt an tĩnh, Từ Phong và Ngô Quốc An từng người ngồi xuống, Tiêu Táp từ trong túi quần lấy ra nửa bao thuốc Ngọc Khê, đặt ở trên bàn trà đẩy về phía trước Từ Phong: “Ta nhớ rõ người là kẻ nghiện thuốc đi, làm một điều!" Ngữ khí nhẹ nhàng giống như bạn cũ đã lâu không gặp.

Từ Phong ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, trong lòng kỳ thật có chút kích động, không nghĩ tới Táp ca ngay cả chi tiết này đều nhớ rõ. Không đợi hắn làm gì, Ngô Quốc An giành trước một điếu, hít thật sâu một hơi, cười a a nói: “Táp ca, ngươi không biết, lão gia hỏa này đã sớm cai thuốc."

“Ngươi thúi lắm!" Từ Phong chửi ầm lân “Đó là lão tử đây không có thuốc hút."

Không khí trong phòng buông lỏng, trên mặt Tiêu Táp cũng hiện lên nụ cười thản nhiên: “Được, hôm nay cho ngươi hút đủ, nửa bao này ngươi cầm đi."

Tiêu Táp nói hôm nay không phải về sau, chỉ tiếc Từ Phong căn bản nghe không hiểu, thần kinh thô cũng có cái tốt của thần kinh thô, Từ Phong vui rạo rực cướp lấy bao thuốc phía trước Ngô Quốc An, tốc độ rất nhanh như sợ bị đoạt mất: “Cảm ơn Táp ca!"

Từ Phogn đếm, bao thuốc này còn mười điều, trong lòng hắn thật cao hứng miệng như kéo tận mang tai. Vội vàng lấy ra một điếu, thật cẩn thận đem đám còn lại cất kỹ, sau đó hắn vẻ mặt say mê đem thuốc đặt ở mũi dùng sức hít một hơi, này thật thơm a!

Ngô Quốc An cũng không có cướp với Từ Phong, thường xuyên nhìn nhau không vừa mắt, chính là mặc dù thế nào, thấy bộ dáng không tiền đồ của Từ Phong, hắn cũng chỉ có chút tiếc rèn sắt không thành thép, ho khan một tiếng hỏi: “Ngươi về sau có tính toán gì không?"

Từ Phong trắng mắt liếc Ngô Quốc An một cái, này còn phải hỏi sao? Về sau tự nhiên là đi theo Táp ca hỗn.

Ngô Quốc An không còn gì để nói, phẫn nộ ngậm miệng, hắn cảm thấy Từ Phong tư duy căn bản không thể lấy người bình thường để định luận, lần này là hắn xen vào việc của người khác, thật sự là có lòng tốt không được báo đáp.

Từ Phong tùy tiện hoàn toàn quên chính mình còn chưa có đầu nhập vào Tiêu Táp, trực tiếp tự cho mình là tiểu đệ, vỗ vỗ bộ ngực cam đoan: “Táp ca, ngươi yên tâm, tiểu đội chúng ta nhất định như thiên lôi ngươi chỉ đâu đánh đó."

Trên mặt Tiêu Táp là vẻ nghiêm túc, trong lòng lại có chút dở khóc dở cười, cứ việc lần thăm dò này không thành công, nhưng kết quả lại khiến rất nhiều người kín ý, chính là hắn cũng không lập tức đáp ứng, có đôi khi, có chút đồ vật nếu dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng.

Ngô Quốc An nhịn không được hất bát nước lạnh, lạnh lùng nhìn Từ Phong, đối với cam đoan của hắn không cho là đúng, khinh thường nói: “Đúng vậy, tiểu đội người già yếu của các ngươi."

Tính tình của Từ Phong có chút nóng, lúc này liền nổi giận: “Ngươi nói ai là người già yếu? Táp ca mới không giống ngươi, phản đồ!"

Sắc mặt Ngô Quốc An biến đổi, trong mắt hiện lên một tia tức giận, lúc trước hắn mặc dù rời khỏi đội ngũ, nhưng hai chữ phản đồ cũng không đảm đương nổi.

“Được, các đại nhân, bộ dáng cãi nhau là thế nào?" Biểu tình của Tiêu Táp đông lại, dựa lưng vào ghế sa lông, một tay đặt trên đầu gối, một tay đặt ở bàn trà, ngón trỏ như có như không gõ trên mặt bàn.

Thanh âm thản nhiên không giận tự uy, hai người đang khắc khẩu không dám lên tiếng, Từ Phong tuy phản ứng trì độn, cũng hiểu được mình nói sai, chính là hắn cũng không cho là mình nói Ngô Quốc An là phản đồ là sai, hắn chính là cảm thấy không nên tự tiện phỏng đoán tâm tư của Táp ca.

Từ Phong sững sờ trong chốc lát, bỗng có chút sợ hãi, bông nhiên nhớ tới, từ khi biết Táp ca ở căn cứ K thị, dường như hắn vẫn luôn tự cho là Táp ca vẫn là lão đại của hắn, tự cho là Táp ca sẽ tiếp thu tiểu đội bọn họ mà trên thực tế, Tiêu Táp cho tới giờ vẫn chưa tỏ thái độ qua.

Cũng không biết Từ Phong bổ não những gì, biểu tình ngày càng thương tâm, nam nhân cao lớn thô kệch thần tình bi thiết, gào to cổ họng khóc lớn: ‘Táp ca, ngươi cũng không thể không cần chúng ta a."

Cái trán của Tiêu Táp ứa gân xanh, khuôn mặt nghiêm túc lúc này cũng không trụ nổi, ai lại nói Từ Phong là tên ngốc, không não, hắn liền liều với người đó, nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, quay đầu liền trách mắng: “Câm miệng, khóc như đàn bà, ngươi có còn là đàn ông hay không."

“Táp ca!" Từ Phong ủy khuất trừng lớn mắt, hai tay hai chân khép lại ngồi quy củ, bộ dáng đáng thương hề hề, tựa như học sinh tiểu học phạm sai lầm chờ đợi thầy giáo trừng phạt.

Ngô Quốc An nhìn bộ dạng ngu ngốc kia, trong lòng nháy mắt cân bằng, đột nhiên cảm thấy chính mình cùng so với hàng này quả thực là tụt chỉ số thông minh mà.

Có lẽ là biểu tình của Tiêu Táp rất nghiêm túc, Từ Phong tuy rằng lắp bắp cũng không dám nói thêm nữa, cố gắng từ trong biểu tình của Tiêu Táp đọc ra cái gì đó, chỉ tiếc trừ bỏ mặt than ra hắn không đoán được cái gì.

“Ăn cơm!" Một đạo thanh âm trong trẻo đánh gãy im lặng, Từ Phong cảm thấy hắn chưa từng cảm kích Lý Nhiên như hôm nay.

“Đều là một ít đồ ăn gia đình bình thường." Lý Nhiên ngượng ngùng cười cười, rất nhanh liền mang bốn món ăn một canh lên, mỗi một món ăn đều được đơm thật đầy, còn có một tô cơm.

Tiêu Táp nhíu mày, cảm thấy đứa nhỏ này rất có ý tứ, phân lượng số đồ ăn này, nếu tiết kiệm một chút, hắn cảm thấy cho mười người ăn cũng đủ.

“Táp ca, ngươi ăn trước!" Lý Nhiên nhếch môi, biểu tình có chút co quắp, ánh mắt Tiêu Táp khiến hắn cảm thấy không thể che giấu gì.

“Đều ăn đi." Tiêu Táp nhận bát đũa, đối với chút tâm tư nhỏ của Lý Nhiên cũng không thèm đế ý, đơn giản là nấu nhiều đồ ăn một chút, dư lại có thể đóng gói, Tiêu Táp thản nhiên nói một tiếng bắt đầu ăn cơm.

Từ Phong nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhanh chóng nhìn thẳng, chính là ngay trước mặt Tiêu Táp hắn cũng không dám thô lỗ quá mức, động tác gắp đồ ăn chậm lại, vào trong bát thì lang thôn hổ yết, không chút tự giác mình đang dọa người.

Ngô Quốc An tương đối bình tĩnh, dù sao tối hôm qua hắn còn ăn thịt bò, hôm nay phân lượng đồ ăn mười phần, hắn mới không dọa người như Từ Phong, trời biết kỳ thật tối hôm qua hắn cũng như vậy.

Tiêu Táp cũng không ăn nhiều, trong lòng hắn còn nhớ tiểu Cảnh, qua loa ăn một chén cơm rồi hạ đũa, lập tức đi phòng bếp, chỉ để lại một câu: “Các ngươi từ từ dùng." Liền quăng mấy người kia đi.

Lúc này cháo trong phòng bếp đã nấu nhừ, mùi thơm nồng đậm xa xa cũng có thể ngửi, Tiêu Táp nếm một chút, cảm giác không tệ lắm, trong lòng có chút vừa lòng với Lý Nhiên, cảm thấy đứa nhỏ này coi như hiểu chuyện, không có quên lời hắn nói, vẫn luôn giữ lửa rất tốt, không có mùi vị kỳ quái.

Tiêu Táp bưng nồi, thí điên thí điên chạy vào phòng ngủ, cháo này chính là hắn tự mình nấu, cơ hội xum xoe lớn như thế, hắn như thế nào có thể bỏ qua.

Sau khi Tiêu Táp rời đi, Từ Phong và Lý Nhiên hai mặt nhìn nhau, trong lòng có chút đứng ngồi không yên, ngay cả thực vật trước mắt cũng không có khẩu vị, không biết là mình làm sai chỗ nào.

Ngô Quốc An rốt cuộc không phải là người xấu, tính cách hắn chính là có chút ích kỷ, vì mình mà nghĩ nhiều hơn một chút thôi, thấy cảm xúc suy sụp của hai người liền an ủi: “Đừng lo lắng, Táp ca chính là đi xem Cảnh thiếu." Hai ngày nàu hắn đã có chút hiểu biết về Táp ca, sủng Cảnh thiếu không có biên giới, trời đất bao la Cảnh thiếu lớn nhất, mọi chuyện cũng phải chờ hầu hạ Cảnh thiếu xong lại nói. (trời đất bao la vợ là lớn nhất ^-^ )
Tác giả : Dạ Du
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại