Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 97
Vô luận những người đó nghĩ như thế nào, hai đương sự của chúng ta cũng thảnh thơi cực kỳ, K thị bởi vì không đủ điện, chạng vạng, sắc trời vừa mới hạ xuống, Bạch Cảnh liền lấy ra giá nến đã chuẩn bị tốt, bữa tối có ánh nến lại thêm thịt bò, ánh nên lay động trong phòng hôn ám, vì ban đêm tối đen mà tăng thêm phần sắc thái.
Về phần Ngô Quốc An thì trốn ở trong phòng vẽ vòng tròn, thực thức thời không có tới làm bóng đèn, cảm thấy mỹ mãn ôm tảng thịt bò, nuốt nước miếng trong cổ họng, hung hăng nhéo tay mình một cái, hắn không phải đang nằm mơ đi. Thẳng đến khi ăn vào miệng, nuốt vào bụng, đầu lưỡi truyền đến hương vị nói cho hắn biết thịt bò thật là thơm ngon, hắn lúc này mới có vài phần cảm giác chân thật, trong lòng đánh giá với Tiêu Táp nhảy lên mấy cấp, trực tiếp bay lên độ cao của thần, lần thứ hai khẳng định lựa chọn của mình không sai.
“Cheers!"
“Cheers!"
Bạch Cảnh thích hưởng thụ, hai phòng ngủ một phòng khách, bố cục bố trí thật tốt, mặc dù không có xa hoa như trước mạt thế, nhưng cũng có một phen ấm áp, nhẹ nhàng giơ chén rượu lên, hai người đều mang ý cười, trong không khí chảy xuôi ánh sáng ấm áp, vì ánh nến mông lung mà tăng thêm vài phần ái muội. Không khí trong phòng thực tốt, hai người câu được câu không nói chuyện, trên mặt Tiêu Táp thực rõ ràng có vài phần tiếc nuối, ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn.
Bạch Cảnh nhợt nhạt cười, mặt mày ba quang lưu chuyển, ánh mắt có chứa vài phần vui sướng khi người gặp họa, thật giống như đây không phải là một bữa tối bình thường mà là đang hưởng thụ thịnh yến tại nhà hàng cấp năm sao. Thời gian chậm rãi trôi qua, bữa cơm này ăn thực nhàn nhã, trừ bỏ có con chuột đặc biệt chán ghét lắc lư ngoài cửa, Bạch Cảnh chờ đợi khách không mời mà đến.
Ngô Quốc An sau khi ăn uống no đủ liền buộc chặt tinh thần, bắt đầu yên lặng đề phòng, trình độ chuyên nghiệp tuy rằng hiện nay không có, nhưng tốt xấu cũng hỗn trong hắc đạo vài năm, bố trí vài cái bẫy rập vẫn là không thành vấn đề. Thời gian trôi nhanh qua, đảo mắt, đêm đã sâu.
Rạng sáng mười hai giờ qua đi, ban đêm im ắng, vang lên thanh âm ma xát tất tất tác tác không thể nghe rõ. Theo tiếng đóng cửa nhỏ vang lên, một đạo bóng đen nhanh chóng lắc mình, cực kỳ linh mẫn mà trốn vào trong phòng, trường kỳ sống cạnh nguy hiểm, trong nháy mắt bước vào trong phòng, bản năng nói cho hắn biết nguy hiểm tới gần, căn bản không kịp tránh né cũng không kịp có nhiều phản ứng, một thanh âm nặng nề qua đi, giây lát trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Tiêu Táp không lưu tình chút nào, đen mặt đuổi một người lại có người nữa xông tới, mà còn thập phần cẩn thận, không có phát ra âm thanh gì, xuống tay ngoan độc, trừ bỏ lưu lại cái mạng, người đến thăm dò toàn bộ mặt mũi đều bầm dập, hoàn toàn nhìn không ra tướng mạo sẵn có.
Trán Ngô Quốc An chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng buốt giá, cảm giác phi thường alexander(áp lực như núi, thanks nàng yami ryu nhé), phải biết, trong đám người đến thăm dò cũng có người của dong binh đoàn Liệp Báo, so với việc đối đầu với lửa giận của Táp ca, hắn cảm thấy vẫn là thực xin lỗi nha bằng hữu, cùng lắm là về sau nhận lỗi với người ta.
Bạch Cảnh lười biếng ngồi ở trên ghế sa lông, phát hiện mình hoàn toàn không có đất dụng võ. Dị năng kim hệ của Tiêu Táp, uy áp cấp 3 cường thế chấm dứt, thắng lợi hoàn toàn nghiêng về một bên, vững vàng đem mình bảo hộ trong phạm vi.
Khóe môi Bạch Cảnh cong lên một độ cung xinh đẹp, trong lòng ẩn ẩn thấy buồn cười, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cẳm Tiêu Táp trước một tá người, tiếp tục thi hành bạo lực, không có chút tâm đồng tình nào.
Sớm đoán được tâm tình khó chịu của Tiêu Táp lại không nghĩ y sẽ xuống tay ngoan như vậy,Tiêu Táp tính toán nhỏ nhặt trong lòng, Bạch Cảnh biết rõ, từ khi đi vào căn cứ K thị, chỉ nhìn hình dạng xuân tâm nhộn nhạo của y, dùng ngón chân nghĩ cũng biết trong đầu y nghĩ cái gì.
Nam nhân muốn tìm bất mãn tổn thương không dậy nổi, những lời này đích xác thật chuẩn, tuy rằng Bạch Cảnh cũng không ngại ban đêm cùng người yêu làm những thứ gì đó, nhưng có thể nhìn thấy Tiêu Táp kinh ngạc, hắn vẫn phi thường vui lòng. Về phần những con chuột đến thăm dò đó, Bạch Cảnh tỏ vẻ bất lực, chỉ trách bọn họ xui xẻo, ai bảo bọn họ nhảy vào họng súng.
Ngày hôm sau, căn cứ K thị cực kỳ náo nhiệt, sáng sớm, Tiêu Táp dẫn theo đoàn người đi vào chỗ báo nguy của căn cứ, vào phòng cướp bóc, này trước mạt thế chính là tội nặng. “Đây là…" Nhân viên chỗ báo nguy 囧 囧, nhìn bị cáo trước mặt so với nguyên cáo còn thảm hơn, đều là vẻ mặt đau răng, đây rốt cuộc là ai cướp bóc ai nha.
Tiêu Táp phóng lãnh khí ra ngoài, mặt lạnh không nói lời nào, Bạch Cảnh chỉ chỉ sáu người chật vật phía trước, cười tủm tỉm nói: “Tối hôm qua quơ được vài tên trộm, nguyên bản nghĩ lén lút xử lý, bất quá chúng ta mới đến, suy xét một chút, vẫn là cảm thấy giao cho chỗ cảnh vụ tương đối tốt, chúng ta chính là công dân thủ pháp(tuân theo pháp luật)"
Mọi người bị nghẹn, mấy phương nhân mã tiến đến lĩnh người càng là mặt mày xanh xao, nghe lời nói này của Bạch Cảnh, quả thực chính là trực diện nói cho mọi người, hắn đó là trợn mắt nói dối, đánh người hắn còn có lý.
Tiêu Táp mặt không đổi sắc, tiếp tục bảo trì hình tượng sâu không lường được, Bạch Cảnh thì cong cong khóe môi nhợt nhạt cười hòa nhã, cũng không có tiếp tục chèn ép, hắn hiểu được đạo lý tốt liền thu, cường long không áp địa đầu xà, bọn họ lần này đến căn cứ K thị tạm nghỉ không phải là vì chắm dứt cừu hận.
Đem người giao ở chỗ cảnh vụ, hai người cũng không có ở lại lâu, dù sao mục đích đã đạt được, chuyện còn lại không liên quan đến bọn họ, còn có một đống sự tình cần phải làm đó. Trở lại nơi ở, quả nhiên, không thấy bóng dáng Ngô Quốc An đâu. Bạch Cảnh bất mãn mà bĩu môi: “Ta chỉ biết hắn không thành thật, đi theo chúng ta chắc chắn có mưu đồ."
Tiêu Táp mới mặc kệ người trước mắt oán giận, hung hăng đem Bạch Cảnh ôm vào trong ngực, song chưởng cường mà hữu lực, không nói hai lời, hôn thật sâu lên cái miệng nhỏ nhắn kia, thật lâu sau mới buông người trong ngực ra, không thèm để ý mà nói: “Quản hắn làm gì, có tâm tư chi, chúng ta vẫn là làm chính sự quan trọng hơn."
Trời biết hắn nghẹn bao lâu, không có hưởng qua vị thịt không có việc gì, nhưng hiện giờ đã thử qua hương vị của tiểu Cảnh, xem được mà không ăn được mới là một loại tra tấn, Ngô Quốc An coi như thức thời, đi là tốt!
Trong lòng Tiêu Táp nháy mắt đem Ngô Quốc An tẩy trắng, tính toán về sau tiểu Cảnh tìm hắn gây phiền thì giúp đỡ chút.
“Ân." Trong cổ họng Bạch Cảnh phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, hai tay Tiêu Táo không quy củ linh hoạt tiến vào trong quần áo.
Hai má Bạch Cảnh trướng hồng, thân mình không được tự nhiên vặn vẹo, làm bộ làm tịch cự tuyệt một chút liền biết thời biết thế, kỳ thật hắn cũng có chút muốn, liếc mắt nhìn cửa lớn đóng chặt một cái, chịu đựng cả người tê dại, không tự giác đáp lại, thanh âm cũng bởi vì động tình mà trở nên khàn khàn: “Vào trong phòng đi, đừng ở chỗ này."
Nghe được chỉ thị, Tiêu Táp càng thêm không kiêng kỵ, cúi người ôm người vào trong phòng, tiện tay khóa trái, không thể chờ đợi mà bắt đầu cởi ra từng phần quần áo của người trước mặt, làn da trắng nõn rất nhanh bại lộ trong không khí. Cua đồng qua đi.
Lúc Ngô Quốc An trở về, phía sau còn đi theo hai người lão hữu(bạn lâu năm), nếu Tiêu Táp nhìn thấy liền phát hiện hai người này hắn đều biết. Ngô Quốc An từ khi gặp Tiêu Táp liền cân nhắc đường tương lai nên đi như thế nào, đừng ở chỗ này là giữa mạt thế mà nói việc trung tâm, nếu không phải khí thế Tiêu Táp quá mạnh mẽ, tư thái Bạch Cảnh kiêu ngạo, không phải cái loại vẻ ngoài không coi ai ra gì này mà dựa trên cái loại tư bản thật thật tại tại, có thực lực, có vật tư, không chỉ có thịt ăn còn có rượu uống, nếu như nói trước kia Ngô Quốc An có năm phần trung tâm, như vậy trải qua tối hôm qua liền biến thành mười phần.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Tiêu Táp và Bạch Cảnh ra ngoài, hắn cũng theo sát sau đó, tâm lý Ngô Quốc An thật hiểu được, hiện nay Táp ca căn bản không tín nhiệm hắn, muốn đạt được coi trọng của Tiêu Táp nhất định phải có cái giá tương ứng, lăn lộn trong xã hội rất nhiều năm lại trải qua mạt thế rửa tội, hắn có thể còn sống đến hiện tại, cái khác không nói, ánh mắt khẳng định có vài phần.
Đoán được Tiêu Táp muốn chiêu binh mãi mã, hắn liền làm cái tiểu đệ thứ nhất đầu nhập vào, tự nhiên muốn làm gương, huống chi, vẫn là vì bản thân hắn, đầu nhập vào Tiêu Táp là thế phải làm.
Chính là, hắn chẳng thể nghĩ tới ngay lúc hắn vừa mở cửa phòng ra, một chân còn chưa bước vào liền nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng than nhẹ khiến người ta mặt đỏ tai hồng, vội vàng thu chân về, Ngô Quốc An hoảng sợ mà nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt, “ba!" một tiếng đóng cửa lại, trong lòng chỉ còn lại hai chữ, xong rồi! Hắn trở về thật không đúng thời điểm! Táp ca và Bạch Cảnh nếu biết hắn đến, khẳng định sẽ giết hắn.
“Làm sao vậy An tử? có cái gì không đúng sao? Táp ca đâu?" Từ Phong khó hiểu hỏi, không biết là hắn đang làm trò gì.
Mặt Ngô Quốc An cứng ngắc, nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Không có việc gì, Táp ca có việc gấp phải làm, tối nay chúng ta lại đến."
Từ Phong có chút bất mãn nhưng không phản bác gì, hắn vốn là một kẻ quê mùa, lúc trước Táp ca rời đi nhà trọ, hắn vì chiếu cố cha mẹ mà lưu lại, tuy nói đây là thường tình nhưng về sau trong cuộc sống chạy trốn chết, mỗi một lần đứng trước mặt ranh giới sống chết, hắn đều nhịn không được nghĩ, nếu lúc trước không có ham phần an nhàn kia mà mang theo cha mẹ cùng Táp ca rời đi, vậy hiện tại chính là một phen cảnh tình nào, cha mẹ hắn cũng sẽ không phải chết thảm như vậy, có phải hay không các huynh đệ đã từng kề vai sát cánh sẽ không phải vì chút đồ ăn mà tự giết lẫn nhau, cho dù đi theo Táp ca cũng phải bỏ mạng nhưng hắn tin tưởng chỉ bằng một thân bản lĩnh của Táp ca, cho dù là trốn chết cũng nhiều ra vài phần sinh cơ. Nói cho cùng, kỳ thật là bọn hắn có lỗi với Táp ca, cô phụ tín nhiệm của Táp ca đối với bọn họ, chỉ cần nhìn có thể nhìn thấy Táp ca, lúc này đừng nói là bắt hắn chờ, khiến hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.
Trong lòng tràn đầy mỹ mãn của Từ Phong, Tiêu Táp phải là một người thần thông quảng đại, không chỉ biết trước mạt thế bùng nổ, còn có thể chuẩn bị sẵn sằng trước, hai ngày trước đi ra ngoài tìm thức ăn lại tay không mà về, mắt thấy tình huống căn cứ K thị càng ngày càng ác liệt, từ Ngô Quốc An biết được tin tức của Táp ca, khiếp sợ trong lòng không cần nói cũng biết, nói không kinh hãi là giả nhưng càng nhiều hơn là một loại chua xót không thể nói rõ, tâm linh mệt mỏi thoáng chốc tràn đầy kí lực, thật giống như tìm được chỗ ký thác tinh thần, nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối, không thể chờ đợi được bảo Ngô Quốc An dẫn đường, lôi kéo Lý Nhiên tới cửa, chẳng qua hiện giờ có chút không đúng lúc. Về phần Bạch Cảnh, Từ Phong hoàn toàn không để trong lòng, trực tiếp xem nhẹ, ở trong mắt của hắn, Bạch Cảnh chính là con nhà giàu tính tình kiêu căng, hậu trường cường ngạnh, trừ bỏ là người yêu của Táp ca, có không gian dị năng ra hoàn toàn không có bất cứ cái tác dụng gì, tóm lại một câu, Bạch Cảnh chính là một người cần bảo hộ, mà bảo hộ Bạch Cảnh chẳng khác nào bảo hộ vật tư, Từ Phong trong nháy mắt cảm thấy ý thức trách nhiệm nặng nề, Táp ca cho dù có lợi hại hơn đi chăng nữa, song quyền nan địch tứ phương, hắn nhất định phải trợ giúp Táp ca, không phải chỉ giúp Táp ca đảm đương chức tiên phong mở đường mà còn phải kiên định trợ giúp Táp ca bảo hộ nhân viên bên trong an toàn.
Về phần Ngô Quốc An thì trốn ở trong phòng vẽ vòng tròn, thực thức thời không có tới làm bóng đèn, cảm thấy mỹ mãn ôm tảng thịt bò, nuốt nước miếng trong cổ họng, hung hăng nhéo tay mình một cái, hắn không phải đang nằm mơ đi. Thẳng đến khi ăn vào miệng, nuốt vào bụng, đầu lưỡi truyền đến hương vị nói cho hắn biết thịt bò thật là thơm ngon, hắn lúc này mới có vài phần cảm giác chân thật, trong lòng đánh giá với Tiêu Táp nhảy lên mấy cấp, trực tiếp bay lên độ cao của thần, lần thứ hai khẳng định lựa chọn của mình không sai.
“Cheers!"
“Cheers!"
Bạch Cảnh thích hưởng thụ, hai phòng ngủ một phòng khách, bố cục bố trí thật tốt, mặc dù không có xa hoa như trước mạt thế, nhưng cũng có một phen ấm áp, nhẹ nhàng giơ chén rượu lên, hai người đều mang ý cười, trong không khí chảy xuôi ánh sáng ấm áp, vì ánh nến mông lung mà tăng thêm vài phần ái muội. Không khí trong phòng thực tốt, hai người câu được câu không nói chuyện, trên mặt Tiêu Táp thực rõ ràng có vài phần tiếc nuối, ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn.
Bạch Cảnh nhợt nhạt cười, mặt mày ba quang lưu chuyển, ánh mắt có chứa vài phần vui sướng khi người gặp họa, thật giống như đây không phải là một bữa tối bình thường mà là đang hưởng thụ thịnh yến tại nhà hàng cấp năm sao. Thời gian chậm rãi trôi qua, bữa cơm này ăn thực nhàn nhã, trừ bỏ có con chuột đặc biệt chán ghét lắc lư ngoài cửa, Bạch Cảnh chờ đợi khách không mời mà đến.
Ngô Quốc An sau khi ăn uống no đủ liền buộc chặt tinh thần, bắt đầu yên lặng đề phòng, trình độ chuyên nghiệp tuy rằng hiện nay không có, nhưng tốt xấu cũng hỗn trong hắc đạo vài năm, bố trí vài cái bẫy rập vẫn là không thành vấn đề. Thời gian trôi nhanh qua, đảo mắt, đêm đã sâu.
Rạng sáng mười hai giờ qua đi, ban đêm im ắng, vang lên thanh âm ma xát tất tất tác tác không thể nghe rõ. Theo tiếng đóng cửa nhỏ vang lên, một đạo bóng đen nhanh chóng lắc mình, cực kỳ linh mẫn mà trốn vào trong phòng, trường kỳ sống cạnh nguy hiểm, trong nháy mắt bước vào trong phòng, bản năng nói cho hắn biết nguy hiểm tới gần, căn bản không kịp tránh né cũng không kịp có nhiều phản ứng, một thanh âm nặng nề qua đi, giây lát trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Tiêu Táp không lưu tình chút nào, đen mặt đuổi một người lại có người nữa xông tới, mà còn thập phần cẩn thận, không có phát ra âm thanh gì, xuống tay ngoan độc, trừ bỏ lưu lại cái mạng, người đến thăm dò toàn bộ mặt mũi đều bầm dập, hoàn toàn nhìn không ra tướng mạo sẵn có.
Trán Ngô Quốc An chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng buốt giá, cảm giác phi thường alexander(áp lực như núi, thanks nàng yami ryu nhé), phải biết, trong đám người đến thăm dò cũng có người của dong binh đoàn Liệp Báo, so với việc đối đầu với lửa giận của Táp ca, hắn cảm thấy vẫn là thực xin lỗi nha bằng hữu, cùng lắm là về sau nhận lỗi với người ta.
Bạch Cảnh lười biếng ngồi ở trên ghế sa lông, phát hiện mình hoàn toàn không có đất dụng võ. Dị năng kim hệ của Tiêu Táp, uy áp cấp 3 cường thế chấm dứt, thắng lợi hoàn toàn nghiêng về một bên, vững vàng đem mình bảo hộ trong phạm vi.
Khóe môi Bạch Cảnh cong lên một độ cung xinh đẹp, trong lòng ẩn ẩn thấy buồn cười, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cẳm Tiêu Táp trước một tá người, tiếp tục thi hành bạo lực, không có chút tâm đồng tình nào.
Sớm đoán được tâm tình khó chịu của Tiêu Táp lại không nghĩ y sẽ xuống tay ngoan như vậy,Tiêu Táp tính toán nhỏ nhặt trong lòng, Bạch Cảnh biết rõ, từ khi đi vào căn cứ K thị, chỉ nhìn hình dạng xuân tâm nhộn nhạo của y, dùng ngón chân nghĩ cũng biết trong đầu y nghĩ cái gì.
Nam nhân muốn tìm bất mãn tổn thương không dậy nổi, những lời này đích xác thật chuẩn, tuy rằng Bạch Cảnh cũng không ngại ban đêm cùng người yêu làm những thứ gì đó, nhưng có thể nhìn thấy Tiêu Táp kinh ngạc, hắn vẫn phi thường vui lòng. Về phần những con chuột đến thăm dò đó, Bạch Cảnh tỏ vẻ bất lực, chỉ trách bọn họ xui xẻo, ai bảo bọn họ nhảy vào họng súng.
Ngày hôm sau, căn cứ K thị cực kỳ náo nhiệt, sáng sớm, Tiêu Táp dẫn theo đoàn người đi vào chỗ báo nguy của căn cứ, vào phòng cướp bóc, này trước mạt thế chính là tội nặng. “Đây là…" Nhân viên chỗ báo nguy 囧 囧, nhìn bị cáo trước mặt so với nguyên cáo còn thảm hơn, đều là vẻ mặt đau răng, đây rốt cuộc là ai cướp bóc ai nha.
Tiêu Táp phóng lãnh khí ra ngoài, mặt lạnh không nói lời nào, Bạch Cảnh chỉ chỉ sáu người chật vật phía trước, cười tủm tỉm nói: “Tối hôm qua quơ được vài tên trộm, nguyên bản nghĩ lén lút xử lý, bất quá chúng ta mới đến, suy xét một chút, vẫn là cảm thấy giao cho chỗ cảnh vụ tương đối tốt, chúng ta chính là công dân thủ pháp(tuân theo pháp luật)"
Mọi người bị nghẹn, mấy phương nhân mã tiến đến lĩnh người càng là mặt mày xanh xao, nghe lời nói này của Bạch Cảnh, quả thực chính là trực diện nói cho mọi người, hắn đó là trợn mắt nói dối, đánh người hắn còn có lý.
Tiêu Táp mặt không đổi sắc, tiếp tục bảo trì hình tượng sâu không lường được, Bạch Cảnh thì cong cong khóe môi nhợt nhạt cười hòa nhã, cũng không có tiếp tục chèn ép, hắn hiểu được đạo lý tốt liền thu, cường long không áp địa đầu xà, bọn họ lần này đến căn cứ K thị tạm nghỉ không phải là vì chắm dứt cừu hận.
Đem người giao ở chỗ cảnh vụ, hai người cũng không có ở lại lâu, dù sao mục đích đã đạt được, chuyện còn lại không liên quan đến bọn họ, còn có một đống sự tình cần phải làm đó. Trở lại nơi ở, quả nhiên, không thấy bóng dáng Ngô Quốc An đâu. Bạch Cảnh bất mãn mà bĩu môi: “Ta chỉ biết hắn không thành thật, đi theo chúng ta chắc chắn có mưu đồ."
Tiêu Táp mới mặc kệ người trước mắt oán giận, hung hăng đem Bạch Cảnh ôm vào trong ngực, song chưởng cường mà hữu lực, không nói hai lời, hôn thật sâu lên cái miệng nhỏ nhắn kia, thật lâu sau mới buông người trong ngực ra, không thèm để ý mà nói: “Quản hắn làm gì, có tâm tư chi, chúng ta vẫn là làm chính sự quan trọng hơn."
Trời biết hắn nghẹn bao lâu, không có hưởng qua vị thịt không có việc gì, nhưng hiện giờ đã thử qua hương vị của tiểu Cảnh, xem được mà không ăn được mới là một loại tra tấn, Ngô Quốc An coi như thức thời, đi là tốt!
Trong lòng Tiêu Táp nháy mắt đem Ngô Quốc An tẩy trắng, tính toán về sau tiểu Cảnh tìm hắn gây phiền thì giúp đỡ chút.
“Ân." Trong cổ họng Bạch Cảnh phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, hai tay Tiêu Táo không quy củ linh hoạt tiến vào trong quần áo.
Hai má Bạch Cảnh trướng hồng, thân mình không được tự nhiên vặn vẹo, làm bộ làm tịch cự tuyệt một chút liền biết thời biết thế, kỳ thật hắn cũng có chút muốn, liếc mắt nhìn cửa lớn đóng chặt một cái, chịu đựng cả người tê dại, không tự giác đáp lại, thanh âm cũng bởi vì động tình mà trở nên khàn khàn: “Vào trong phòng đi, đừng ở chỗ này."
Nghe được chỉ thị, Tiêu Táp càng thêm không kiêng kỵ, cúi người ôm người vào trong phòng, tiện tay khóa trái, không thể chờ đợi mà bắt đầu cởi ra từng phần quần áo của người trước mặt, làn da trắng nõn rất nhanh bại lộ trong không khí. Cua đồng qua đi.
Lúc Ngô Quốc An trở về, phía sau còn đi theo hai người lão hữu(bạn lâu năm), nếu Tiêu Táp nhìn thấy liền phát hiện hai người này hắn đều biết. Ngô Quốc An từ khi gặp Tiêu Táp liền cân nhắc đường tương lai nên đi như thế nào, đừng ở chỗ này là giữa mạt thế mà nói việc trung tâm, nếu không phải khí thế Tiêu Táp quá mạnh mẽ, tư thái Bạch Cảnh kiêu ngạo, không phải cái loại vẻ ngoài không coi ai ra gì này mà dựa trên cái loại tư bản thật thật tại tại, có thực lực, có vật tư, không chỉ có thịt ăn còn có rượu uống, nếu như nói trước kia Ngô Quốc An có năm phần trung tâm, như vậy trải qua tối hôm qua liền biến thành mười phần.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Tiêu Táp và Bạch Cảnh ra ngoài, hắn cũng theo sát sau đó, tâm lý Ngô Quốc An thật hiểu được, hiện nay Táp ca căn bản không tín nhiệm hắn, muốn đạt được coi trọng của Tiêu Táp nhất định phải có cái giá tương ứng, lăn lộn trong xã hội rất nhiều năm lại trải qua mạt thế rửa tội, hắn có thể còn sống đến hiện tại, cái khác không nói, ánh mắt khẳng định có vài phần.
Đoán được Tiêu Táp muốn chiêu binh mãi mã, hắn liền làm cái tiểu đệ thứ nhất đầu nhập vào, tự nhiên muốn làm gương, huống chi, vẫn là vì bản thân hắn, đầu nhập vào Tiêu Táp là thế phải làm.
Chính là, hắn chẳng thể nghĩ tới ngay lúc hắn vừa mở cửa phòng ra, một chân còn chưa bước vào liền nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng than nhẹ khiến người ta mặt đỏ tai hồng, vội vàng thu chân về, Ngô Quốc An hoảng sợ mà nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt, “ba!" một tiếng đóng cửa lại, trong lòng chỉ còn lại hai chữ, xong rồi! Hắn trở về thật không đúng thời điểm! Táp ca và Bạch Cảnh nếu biết hắn đến, khẳng định sẽ giết hắn.
“Làm sao vậy An tử? có cái gì không đúng sao? Táp ca đâu?" Từ Phong khó hiểu hỏi, không biết là hắn đang làm trò gì.
Mặt Ngô Quốc An cứng ngắc, nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Không có việc gì, Táp ca có việc gấp phải làm, tối nay chúng ta lại đến."
Từ Phong có chút bất mãn nhưng không phản bác gì, hắn vốn là một kẻ quê mùa, lúc trước Táp ca rời đi nhà trọ, hắn vì chiếu cố cha mẹ mà lưu lại, tuy nói đây là thường tình nhưng về sau trong cuộc sống chạy trốn chết, mỗi một lần đứng trước mặt ranh giới sống chết, hắn đều nhịn không được nghĩ, nếu lúc trước không có ham phần an nhàn kia mà mang theo cha mẹ cùng Táp ca rời đi, vậy hiện tại chính là một phen cảnh tình nào, cha mẹ hắn cũng sẽ không phải chết thảm như vậy, có phải hay không các huynh đệ đã từng kề vai sát cánh sẽ không phải vì chút đồ ăn mà tự giết lẫn nhau, cho dù đi theo Táp ca cũng phải bỏ mạng nhưng hắn tin tưởng chỉ bằng một thân bản lĩnh của Táp ca, cho dù là trốn chết cũng nhiều ra vài phần sinh cơ. Nói cho cùng, kỳ thật là bọn hắn có lỗi với Táp ca, cô phụ tín nhiệm của Táp ca đối với bọn họ, chỉ cần nhìn có thể nhìn thấy Táp ca, lúc này đừng nói là bắt hắn chờ, khiến hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.
Trong lòng tràn đầy mỹ mãn của Từ Phong, Tiêu Táp phải là một người thần thông quảng đại, không chỉ biết trước mạt thế bùng nổ, còn có thể chuẩn bị sẵn sằng trước, hai ngày trước đi ra ngoài tìm thức ăn lại tay không mà về, mắt thấy tình huống căn cứ K thị càng ngày càng ác liệt, từ Ngô Quốc An biết được tin tức của Táp ca, khiếp sợ trong lòng không cần nói cũng biết, nói không kinh hãi là giả nhưng càng nhiều hơn là một loại chua xót không thể nói rõ, tâm linh mệt mỏi thoáng chốc tràn đầy kí lực, thật giống như tìm được chỗ ký thác tinh thần, nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối, không thể chờ đợi được bảo Ngô Quốc An dẫn đường, lôi kéo Lý Nhiên tới cửa, chẳng qua hiện giờ có chút không đúng lúc. Về phần Bạch Cảnh, Từ Phong hoàn toàn không để trong lòng, trực tiếp xem nhẹ, ở trong mắt của hắn, Bạch Cảnh chính là con nhà giàu tính tình kiêu căng, hậu trường cường ngạnh, trừ bỏ là người yêu của Táp ca, có không gian dị năng ra hoàn toàn không có bất cứ cái tác dụng gì, tóm lại một câu, Bạch Cảnh chính là một người cần bảo hộ, mà bảo hộ Bạch Cảnh chẳng khác nào bảo hộ vật tư, Từ Phong trong nháy mắt cảm thấy ý thức trách nhiệm nặng nề, Táp ca cho dù có lợi hại hơn đi chăng nữa, song quyền nan địch tứ phương, hắn nhất định phải trợ giúp Táp ca, không phải chỉ giúp Táp ca đảm đương chức tiên phong mở đường mà còn phải kiên định trợ giúp Táp ca bảo hộ nhân viên bên trong an toàn.
Tác giả :
Dạ Du